Thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn có thể thấy có ba kẻ đều cách vị trí Tần Vô Song không đến một trăm dặm. Hơn nữa chúng như có giao hẹn trước đều đang tiến lại gần, hình thành trận hình tam giác vây lấy Tần Vô Song.
Truyền Tống Trận truyền tống ngẫu nhiên, sao ba kẻ này sao lại cùng lúc tiếp cận mình? Lẽ nào chúng lại có giao ước từ trước?
Tần Vô Song thấy có tình hình khác thường trong lòng đã có đề phòng, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến với ba kẻ này.
Hắn khẽ mỉm cười, mở Âm Dương Tử Vân Dực nhanh chóng bay về phía Tần Thái Trùng. Đồng thời cũng chú ý đến vị trí của ba kẻ kia trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Quả nhiên Tần Vô Song đi đâu chúng đi theo đấy.
Tần Vô Song nhếch mép cười thầm:
- Xem ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn không phải thủ đoạn độc quyền rồi. Lần trước Tân Vô Kỵ cũng có thể xác định vị trí của mình, trong số các đối thủ cũng có vài kẻ tương đương Tân Vô Kỵ. Nếu Tân Vô Kỵ đã có bản lĩnh đó thì những kẻ kia làm được cũng chẳng có gì lạ…
Tần Vô Song không phải loại lơ ngơ mới xuất đạo, suy đoán một chút là có manh mối. Những đối thủ kia chắc chắn đã coi Tần gia là đối thủ lớn nhất nên mới bao vây tấn công như vậy. Xem ra dụng ý của chúng rất rõ ràng, muốn đá Tần gia khỏi cửa ải này.
Điều này cũng khó trách. Tần gia có hai người đương nhiên sẽ được coi là đối thủ có khả năng giành Quán quân nhất, như thế thì đương nhiên sẽ dễ dẫn đến việc các đối thủ khác đều nhằm vào mình.
Lần này Tần Thái Trùng không đi lại lung tung vì trước đó Tần Vô Song đã nói đến hòn đảo thứ tám thì tìm một nơi an toàn mà đợi hắn đến tìm.
Tần Vô Song bay trên trời, lúc nào cũng nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, trước khi đến hòn đảo thứ tám, khí tức thần thức của tất cả các đối thủ đã được Tần Vô Song thu thập. Vì thế vị trí của mọi đối thủ đều hiển thị rõ ràng trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Đặc biệt là ba kẻ kia vẫn đang đuổi theo không rời. Vì vị trí giữa các bên, một người cách Tần Vô Song cũng chỉ trên trăm dặm, nhưng hai người kia thì đã bị rớt lại khá xa.
Khoảng cách một trăm dặm? Tim Tần Vô Song khẽ động, nếu hắn đã chỉ còn lại một mình thì bản thân nên làm một vụ làm ăn ở đây vậy. Ba kẻ đó muốn động thủ với mình, mình sẽ khai đao với hắn trước!
Nghĩ vậy, Tần Vô Song lấy Phong ấn Đồ quyển ra. Giờ đã là chiến trường tranh vị trí trong mười hạng đầu, đương nhiên sẽ không gọi ra linh thú Hư Võ Cảnh mà trực tiếp gọi bốn linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh ra.
Tần Vô Song biết đối phương thực lực có mạnh nữa thì nhiều lắm cũng chỉ có thể xác định được vị trí của hắn chứ không thể xác định được vị trí của Linh thú Phong ấn. Vì Linh thú Phong ấn vẫn luôn ở trong Phong ấn Đồ quyển chứ không ra ngoài!
Ở đây, Linh thú Phong ấn và Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn là hai vũ khí lợi hại nhất của Tần Vô Song. Chỉ có phát huy tối đa tác dụng của hai thứ vũ khí này mới có cơ hội đoạt được chức Quán quân cuối cùng! Dù gì, lần đó đối phó với một Tân Vô Kỵ đã khó như vậy, ở đây lại có đến ba bốn kẻ tương đương Tân Vô Kỵ!
Tần Vô Song hạ cánh, ngồi xuống một lùm cỏ bên cạnh một khe suối nhỏ. Còn đối thủ kia thì không hề che giấu, nhanh chóng tiến tới chỗ Tần Vô Song.
Tần Vô Song cảm thấy có phần kỳ lạ. Nếu kẻ kia muốn đối phó hắn thì có phải trận thế quá mạnh rồi không? Lẽ nào hắn chắc chắn sẽ thắng? Nếu không thì ít nhất cũng phải che giấu hành tung một chút chứ?
Tần Vô Song thấy rất nghi hoặc, nhưng đối phương đã vậy hắn cũng không thể nào lại giả như không hề biết, liền đứng dậy bình thản nói:
- Kẻ nào?
Điều khiến Tần Vô Song không thể ngờ tới đã xảy ra, trong khu rừng trước mặt vụt ra một bóng người, giọng nói giõng dạc:
- Vô Song sư đệ, ta đợi đệ lâu lắm rồi!
Người đó là Tần Thái Trùng?
Đúng là Tần Thái Trùng, lưng đeo thanh kiếm lớn, sãi bước rộng tiến lại, trên gương mặt là nụ cười hào sảng, đúng là phong cách của Tần Thái Trùng.
Tần Vô Song cũng mỉm cười:
- Thái Trùng sư huynh, là huynh à? Đệ còn tưởng là kẻ nào không có mắt, muốn đánh lén đệ cũng không cần phải công khai như vậy a!
- Ha ha, đánh lén Vô Song sư đệ đó là vì chúng không có mắt. Đúng rồi, Vô Song sư đệ, đến hòn đảo thứ tám chúng ta cũng nên động thủ rồi nhỉ? Ta biết có hai tên đang trốn ở đâu. Hừ, chúng tưởng rất kín đáo rồi, nhưng ở trên đảo này thì làm gì có nơi tuyệt đối kín đáo?
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Ở đâu vậy?
Tần Thái Trùng cười:
- Một tên ở trong một sơn động phía Tây Bắc. Còn một tên hình như ở dưới đáy vực sâu dưới mặt đất. Vô Song sư đệ, chúng ta đánh tên nào trước?
- Thái Trùng sư huynh cảm thấy tên nào là thích hợp?
Tần Thái Trùng hơi ngẩn ra rồi cười:
- Sơn động rất thích hợp bao vây tấn công, ta thấy đánh hắn khá ổn!
Tần Vô Song gật đầu:
- Vậy ra đánh hắn!
- Được, theo ta!
Tần Thái Trùng nói.
Tần Vô Song bỗng nói:
- Đại sư huynh đợi đã!
Tần Thái Trùng khựng lại, quay đầu hỏi:
- Vô Song sư đệ, sao vậy?
Tần Vô Song cười:
- Vừa rồi trên đường đệ phát hiện được một loại trái rất giàu linh lực, muốn Thái Trùng sư huynh kiểm tra xem có phải Thần Đạo Quả không. Trên hòn đảo này chắc không có Thần Đạo Quả đâu nhỉ?
- Thần Đạo Quả?
Tần Thái Trùng nhướng mày, lập tức hứng thú:
- Ở đâu? Để ta xem nào. Hòn đảo này là cấm địa của Mộng Huyễn Thiên Trì, chưa biết chừng cũng có Thần Đạo Quả.
Tần Vô Song giơ tay ra, một thứ quả lấp lánh phát sáng trong bàn tay:
- Sư huynh xem xem. Đệ thấy khí tức linh lực của nó rất nồng đậm!
Ánh mắt Tần Thái Trùng lập tức trở nên mơ hồ, mắt nheo lại thành một đường kẻ:
- Đúng rồi, ta dám cược rằng đây chắc chắn là Thần Đạo Quả. Vô Song sư đệ, có phiền cho ta xem một chút không?
Tần Vô Song xua tay, cười:
- Đại sư huynh, người một nhà nói vậy không phải rất xa lạ sao? Huynh xem đi!
Tần Thái Trùng cũng không khách khí, bước lại gần, Tần Vô Song đưa Thần Đạo Quả ra. Tần Thái Trùng giơ tay nhận lấy. Đúng vào lúc đó bàn tay Tần Vô Song bỗng lật một cái, Thần Đạo Quả bỗng biến lóe sáng rồi chui vào trong Không gian Giới chỉ của Tần Vô Song.
Sắc mặt Tần Thái Trùng thay đổi, bỗng cảm thấy lòng bàn tay tê tê rồi cảm thấy cả người dại đi, sau đó cảm giác truyền khắp toàn thân.
- Đệ…
Tần Vô Song vụt lùi sau hơn hai mươi trượng, khóe miệng như cười như không nói:
- Thái Trùng sư huynh? Không thể không thừa nhận là ngươi ngụy trang quả là rất thành công!
Tần Thái Trùng đó sắc mặt tái đi, trán đẫm mồ hôi, hắn phát hiện đan điền không còn chút sức lực nào nữa.
Liên tiếp vận khí ba lần nhưng vẫn như muối bỏ bể, hoàn toàn không có được chút linh lực nào. Ánh mắt nhìn Tần Vô Song có vài phần kinh hãi.
- Đó là độc của Thất Trùng Thất Hoa Cao, phương thuốc giải độc ở đây. Nguồn truyện:
Tần Vô Song vung tay ném một viên giấy sang.
Kẻ kia giơ tay bắt lấy, khổ sở mở ra nhìn, mồ hôi không ngừng tuôn trên trán.
- Cứ làm theo phương thuốc đó là không sao. Nhưng phải tranh thủ thời gian, nếu quá hạn thì có lẽ đan điền của ngươi sẽ bị phế đấy.
Không phải Tần Vô Song đang nói bừa. Thất Trùng Thất Hoa Cao là một loại trong độc dược trong thời đại võ học cổ đại kiếp trước của Tần Vô Song, độc tính không bá đạo, nhưng có thể khiến mất hết công lực.
Trừ phi là Thần đạo cường giả, quanh đan điền có một bức tường Thần đạo bảo vệ đan điền không bị tấn công. Nhưng đáng tiếc, tất cả tuyển thủ không có ai là Thần đạo cường giả, mạnh nhất cũng chỉ là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong như Tân Vô Kỵ mà thôi.
Kẻ đó sắc mặt tái nhợt, tuy không cam tâm, khóe miệng co giật liên hồi nhưng cuối cùng vẫn phải thở dài bất lực:
- Được, coi như lần này ta thua! Tần Vô Song, ngươi được lắm! Nhưng ta muốn biết sao ngươi biết được ta ngụy trang?
- Sao ngươi biết ta ở đây?
Tần Vô Song hỏi ngược lại. Kẻ đó chợt bừng tỉnh, lắc đầu cười khổ:
- Ta đúng là ngốc. Nếu ta đã có thể dùng Truy Tông Phù để xác định vị trí của ngươi, giữa đồng môn các ngươi cũng có thể dùng cách tương tự để biết vị trí của nhau. Chắc vị trí của Tần Thái Trùng căn bản là không ở vùng này…
Tần Vô Song cười:
- Thôi được rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi, không còn nhiều đâu!
Người kia thở dài:
- Tần Vô Song, bên ngoài nói ngươi giết Tân Vô Kỵ ta không tin. Giờ xem ra Tân Vô Kỵ chết trong tay ngươi cũng không oan. Ta là người của Đại Quang Minh Vực của Thiên Hỏa Nam Cương, có cơ hội thì đến Đại Quang Minh Vực làm khách!
Tần Vô Song cười:
- Nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ đến!
Người kia đã bước ra được khỏi bóng đen của sự thất bại, hắn cười:
- Yên tâm, Chúc mỗ ta không phải loại nhỏ nhen, nếu ngươi đến Đại Quang Minh Vực cứ trực tiếp đến tìm Chúc Vân Viêm ta là được! Hẹn gặp lại, Tần Vô Song! Ngươi phải giành được Quán quân đó. Nếu không thì Chúc mỗ ta sẽ cảm thấy mất mặt lắm! Ha ha…
Nói rồi Chúc Vân Viêm khởi động Ngọc bài Truyền tống, một đạo thần quang đưa hắn ra khỏi đảo. Chúc Vân Viêm trở thành người đầu tiên bị loại trong mười người, cũng có nghĩa là xác định được người xếp vị trí thứ mười.
Trận chiến này binh khí không dính máu, dùng trí giành thắng lợi, Tần Vô Song cảm thấy rất may mắn. Chúc Vân Viêm cũng là một trong các cường giả sánh ngang hàng với Tân Vô Kỵ, cũng là nhân vật có khả năng đoạt Quán quân nhất. Nếu không phải Tần Vô Song tương kế tựu kế, muốn đối phó với Chúc Vân Viêm cũng phải có một trận đại can qua. Tần Vô Song lại nghĩ:
- Chúc Vân Viêm sở trường là biến hóa, mình có thể dùng mặt nạ Tâm Tùy Huyễn Tượng biến thành hắn. Có điều, nếu Chúc Vân Viêm có thể sử dụng Truy Tông Phù thì những người khác chắc cũng có thể. Do vậy mà kế ngụy trang cũng không dễ dùng!
Truy Tông Phù chẳng qua là một loại thủ đoạn kẻ địch ngầm sử dụng. Sau khi Tần Vô Song biết thì hoàn toàn có thể dùng khí tức của mình hóa giải hiệu lực của Truy Tông Phù. Có điều hắn không định làm vậy, vì hắn cảm thấy Truy Tông Phù trên người hắn có thể tiếp tục phát huy tác dụng làm mồi nhử, rất hiệu quả!
Ngay cả Mễ Già, mấy ngày nay nhãn thần nhìn Tần Vô Song, cũng có mấy phần khác trước. Mặc dù, khí tức Long Tộc mà Thôn Thiên nói, Mễ Già cũng nắm bắt rất rõ ràng.
Nghỉ ngơi và hồi phục khoảng bảy ngày, Mễ Già cuối cùng cũng khôi phục như ban đầu, đội ngũ chuẩn bị khởi hành. Nếu muốn đi đường, Thôn Thiên Lục Ngô chỉ có thể tiến vào trong Phong ấn Đồ quyển, bằng không nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Nhiệm vụ to lớn chăm sóc Ái Ty Mạt cũng chỉ có thể rơi xuống đầu Mễ Già. Điều này khiến Mễ Già có một loại cảm giác đạt được ý đồ, thị uy liếc mắt về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song lẩm bẩm nói:
- Đừng đem bộ ma nữ của ngươi dạy luôn cho Ái Ty Mạt đi!
Mễ Già cười thản nhiên nói:
- Tiểu gia hỏa đó gọi ta là mẹ, người làm mẹ như ta, yêu thế nào thì dạy thế ấy!
- Hừ, Ái Ty Mạt gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sẽ không bị ngươi làm hư đâu.
Mễ Già cười to nói:
- Sai rồi, sai rồi! Mục tiêu của ta, chính là đem nó bồi dưỡng thành đệ nhất ma nữ Long Tộc tương lai, người gặp người trốn, hoa thấy hoa héo, đi qua cỏ, cỏ không mọc nổi, đi qua cầu, cầu phải đổ!
Tần Vô Song biết, trời có đánh sét xuống sợ rằng cũng không ngăn cản nổi dã tâm của Mễ Già với Ái Ty Mạt. Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trên thực tế lại không chống đối.
Có một Long Thú Thần đạo như vậy, nếu lấy phong cách điên cuồng của Mễ Già để dạy dỗ, thật ra là lựa chọn không tệ. Tương lai bồi dưỡng thành một con Long Thú cổ linh tinh quái, cường hãn vô cùng, trái lại là một trợ thủ cực kỳ tốt. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lắc lắc tay, nói:
- Chậm trễ nhiều ngày như vậy, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi.
- Hắc hắc, gấp cái gì chứ? Ngươi không phải muốn gặp Tổ Long Tộc của Nhất Phẩm Long Cung sao? Ta nói với ngươi, chúng ta tới đây, khẳng định có thể gặp được người của Tổ Long Tộc, ngươi có tin không?
Tần Vô Song thật ra không nghi ngờ, Tổ Long Tộc phát ra Cửu Long Lệnh, triệu tập mười tám Long Tộc khẩn cấp nghị sự, chính là vì ứng phó với biến hóa của Đông Chi Cực Địa.
Lần này tới Đông Chi Cực Địa, nếu đụng phải Tổ Long Tộc thật ra là chuyện có thể khẳng định chắc chắn. Nhưng Tần Vô Song cũng có chút lo lắng, bản thân Tổ Long Tộc hiện giờ cũng đang sứt đầu mẻ trán, còn có lòng dạ nào đi can thiệp vào chuyện của Hiên Viên Khâu chứ?
Nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, hiện tại, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Tần Vô Song thúc giục bản thân, trong lòng thầm nghĩ:
- Bất luận Tổ Long Tộc có ra mặt hay không, việc ta phải làm chính là đề thăng thực lực của bản thân, nếu trong mười mấy năm, có thể không ngừng đề cao, cộng thêm Thần Tú Cung, và huyết mạch Thái cổ Yêu long, quay về Hiên Viên Khâu, chưa chắc không có chỗ sử dụng. Dựa vào thiên địa, dựa vào người khác đều không dựa được, chỉ có bản thân, mới là chỗ dựa vững chắc nhất mà thôi!
Trong lòng Tần Vô Song dâng lên một cảm giác khí phách hào hùng.
Đi không được bao lâu, Mễ Già đột nhiên cười phá lên:
- Vô Song tiểu tử, hiện giờ ngươi vô cùng nổi danh, ngươi có biết không?
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Tần Vô Song tức giận.
- Hiện tại, toàn bộ hai mươi vực sâu của Vô Tận Đông Hải, có mười bảy, mười tám vực sâu đều treo giải thưởng truy sát ngươi. Cường giả tới từ các Cấm địa của Thần, thống kê không hoàn toàn, chí ít có trên trăm người tiến vào Vô Tận Đông Hải, hơn nữa tất cả đều là Thần đạo cường giả, số lượng này còn chưa bao gồm Long Tộc cường giả của Vô Tận Đông Hải chúng ta.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Như vậy thì sao, ta không phải còn sống rất tốt sao?
Mễ Già ung dung cười nói:
- Ngươi nói nếu ta lén lút đem ngươi giao nộp, tiền thưởng đến tay, ta sẽ không đếm tới mức tay bị chuột rút luôn chứ?
- Không đâu. Ta bảo đảm, ngươi ngay cả cơ hội để đếm cũng không có.
Tần Vô Song lạnh lùng nói.
- Ha ha, thật không có phong độ. Không biết nói đùa!
Bộ dạng yêu thương của Mễ Già tràn ra, vuốt ve Ái Ty Mạt, cười nói:
- Nói thế nào, ngươi cũng là cha của Ái Ty Mạt. Chúng ta không thể để đứa nhỏ từ nhỏ đã không có cha đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ không giao nộp ngươi đâu, đừng có giữ bộ dạng ma quỷ như vậy nữa.
Tần Vô Song thả lỏng một hơi, ma nữ này, chỉ cần hai ba câu nói, cũng có thể khiến người ta một trận lo lắng. Nếu cô ta lén lút giao nộp, đem hành tung của hắn bại lộ ra ngoài, vậy thì thật sự phiền phức to.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên sắc mặt khẽ biến đổi, trừng mắt nhìn Mễ Già:
- Ngươi còn nói không bán đứng ta?
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
Mễ Già cảm thấy khó hiểu.
Tần Vô Song trừng mắt nhìn về sơn cốc phía trước:
- Đừng giả ngu!
Sắc mặt Mễ Già cũng khẽ biến đổi, vận đủ Long Tức, khẽ cảm ứng một chút, yêu kiều nói:
- Người nào, lén lút vụng trộm, ra mặt đi!
Tần Vô Song cười lạnh không nói, nhưng cũng ngưng thần nín thở, kéo ra một khoảng cách với Mễ Già.
Mễ Già nhìn thấy động tác này của Tần Vô Song, sắc mặt liền trầm xuống, lắp bắp nói:
- Ngươi thật sự cho rằng, đó là người do ta dẫn đến sao?
- Bản thân trong sạch thì không có gì phải sợ!
Tần Vô Song thản nhiên nói. Ánh mắt sâu xa, bắn thẳng về phía trước, hiển nhiên, phía trước chí ít có bốn năm Thần đạo cường giả, hơn nữa đều là cao thủ Long Tộc!
Chỉ có khí tức Long Tộc là không giống nhau.
Mễ Già khẽ cắn môi, truyền âm nói:
- Vô Song tiểu tử, bổn tiểu thư đã nói rồi, không có bán đứng ngươi! Ngươi tin hay không.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn nàng:
- Đừng vội giải thích trước đã, nghĩ xem làm thế nào tống cổ đám khách không mời mà đến này?
Giữa lúc đang nói, năm luồng quang mang đối diện đồng thời nứt ra bắn tới, giống như năm đạo cầu vồng, bắn lên trên cao, đường vòng cung xẹt qua tuyệt đẹp, rơi xuống chỗ trước mặt Mễ Già không xa.
- Mễ Già tiểu thư, đã lâu không gặp!
- Chậc chậc, Công chúa của Cầu Long Tộc, càng ngày càng gợi cảm.
Mễ Già nhìn thấy những người này, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy phần kinh ngạc và kiêng kỵ, truyền âm nói với Tần Vô Song:
- Năm tên gia hỏa này, đều là cao thủ thành danh rất lâu của Long Tộc. Hai người tới từ Ứng Long Tộc, hai người đến từ Giao Long Tộc, còn có một người, là Ly Long Tộc.
Tần Vô Song thầm nhủ đề phòng, khẽ gật đầu, cũng không trả lời.
Năm người này, giống như cười chế nhạo nói:
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta kính cẩn chờ đợi ở đây đã lâu rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mễ Già thản nhiên nói:
- Ta và các ngươi, tựa hồ không có giao hẹn gặp nhau gì cả? Không nhọc các ngươi chờ đợi, có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì tránh đường.
- Chậc chậc, ai cũng nói tiểu ma nữ của Cầu Long Tộc khó hầu hạ, đối với nam nhân luôn khinh miệt không quan tâm. Lần này bên cạnh tại sao lại có một tên trai tơ, hơn nữa tựa hồ ngay cả em bé cũng có?
Sắc mặt Mễ Già phát lạnh:
- Có tin bổn tiểu thư cắt đứt lưỡi các ngươi không?
- Ha ha, Mễ Già tiểu thư lấy những lời này hù dọa người khác thì còn được, chứ hù dọa mấy chúng ta, tựa hồ vẫn chưa đủ đâu.
Mễ Già cũng biết, mấy tên này đều là Thần đạo cường giả, hơn nữa đều không phải là người đồng lứa với nàng, nhất thời không hiểu rõ ý đồ đến đây của bọn họ.
- Được rồi, Mễ Già tiểu thư, mấy người chúng ta vẫn rất tôn trọng Cầu Long Tộc các ngươi. Mọi người đều là người của Chân Long Cửu Tộc, không cần trở mặt. Hôm nay, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, đem tên tiểu tử kia giao cho bọn ta, hiện tại ngươi có thể rời khỏi.
Một tên gia hỏa toàn thân lân giáp màu xanh, mũi rất lớn nói.
Tần Vô Song cười lạnh thầm nghĩ:
- Đến rồi, cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi.
Đừng thấy Mễ Già thường ngày điên điên khùng khùng, lúc này lại vô cùng bình tĩnh, thay đổi sắc mặt hỏi:
- Các ngươi muốn giữ lại hắn, vậy có biết hắn là người nào không?
- Ha ha, nếu đoán không lầm, hắn có lẽ chính là kẻ không nơi nương tựa, chó nhà có tang, chạy trốn khỏi Hiên Viên Khâu?
Kẻ gia hỏa lân giáp màu xanh nói.
Mễ Già quát:
- Lau cái miệng ngươi cho sạch sẽ một chút, ai là kẻ không nơi nương tựa còn chưa biết. Ta nói mấy người các ngươi tại sao lại tụ tập lại một chỗ, thì ra là liên thủ muốn cướp lấy Thần Tú Cung.
- Mễ Già tiểu thư, thì ra cũng có chí muốn giành lấy Thần Tú Cung? Rất tốt, mọi người cùng chung chí hướng. Ngươi lẽ ra nên đứng về phía chúng ta mới phải.
Mễ Già cười lạnh nói:
- Ta thấy các ngươi đúng là chó mắt mù rồi. Dựa vào chút nhãn lực này của các ngươi mà muốn tìm Thần Tú Cung sao? Lẽ nào không nhìn ra, người này là cường giả của Long Tộc chúng ta?
- Long Tộc cường giả?
Tên gia hỏa lân giáp màu xanh ngẩn ra.
- Đừng có nói đùa, tin tức của chúng ta rất chuẩn xác, Mễ Già tiểu thư, đừng tưởng rằng tình báo của Cầu Long Tộc các ngươi mạnh, mấy người chúng ta, năng lực tình báo cũng không yếu. Ngươi trên đường truy lùng dấu vết, dừng lại ở Thần Long Bảo Các, điều tra qua một người, có lẽ chính là vị trước mặt này? Hiện giờ ai mà không biết, Tần Vô Song đã tới Thần Long Bảo Các chứ?
Trong lòng Tần Vô Song rùng mình, quả nhiên, là Thần Long Bảo Các đó để lộ ra chỗ sơ hở! Trong lòng Tần Vô Song thầm mắng hai kẻ gia hỏa của Thần Long Bảo Các.
Ngoài miệng nói rất quang minh chính đại, nói cái gì là làm ăn có quy củ của làm ăn, sẽ không để lộ tin tức của khách nhân. Lần sau phải bắt hắn đem bán!
Mễ Già cười một tiếng khúc khích, ngữ khí khinh miệt nói:
- Thật sự ngu xuẩn đến hết thuốc chữa. Các ngươi cho dù không nhận ra người ta, cũng nên cảm nhận được Long Tức trên người hắn chứ?
Tần Vô Song nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, im lặng không nói, phát ra một luồng Long Tức nhàn nhạt, Long Tức này vừa phát ra, nhất thời khiến năm người đó biến đổi sắc mặt.
Đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khó hiểu. Căn cứ vào tình báo của bọn chúng, người đi cùng với Mễ Già, mười phần chắc chín có lẽ chính là Tần Vô Song mới đúng.
Nhưng mà, tại sao có thể phát ra Long Tức? Lẽ nào, thật sự nhận nhầm người rồi? Người này, chính là cường giả Long Tộc?
Tên gia hỏa lân giáp màu xanh bán tin bán nghi, tình báo rất chuẩn xác, nhưng tình hình trước mặt, lại có vẻ khiến bọn chúng cảm thấy hoang mang.
Nếu thật sự là Tần Vô Song, làm sao có thể phát ra Long Tức? Không nghe nói qua đệ tử Tần gia của Thiên Đế Sơn, có quan hệ gì với Long Tộc.
Một tên khác lãnh đạm hỏi:
- Mễ Già tiểu thư, không phải là các ngươi đã hợp thể chứ? Long Tức của ngươi, dung hợp với cơ thể của hắn?
Sắc mặt Mễ Già nhất thời đỏ bừng lên nửa bên mặt, mắng chửi nói:
- Ngươi không có mắt sao? Chưa nói đến bổn tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Long Tức của hắn và ta tuyệt nhiên khác nhau, ngươi có mù không mà không nhìn ra?
Người đó khẽ cảm ứng, quả thực có chuyện như vậy.
Năm người này đều là Thần đạo cường giả, cảm nhận khí tức Tần Vô Song toát ra, trong lòng đều nghiêm nghị, nhãn thần nhìn Tần Vô Song, nhất thời có chút căng thẳng.
Đây là khí tức Thái cổ tinh thuần bao nhiêu! Loại khí tức này, ngay cả rất nhiều đệ tử của Tổ Long Tộc, căn bản cũng không có được!
Người trẻ tuổi này, rút cuộc có lai lịch như thế nào, tại sao lại có khí tức Long Tộc cổ xưa như vậy? Lẽ nào là truyền thừa của huyết mạch Thái cổ?
Tần Vô Song nhìn thấy năm gã Thần đạo, trong lòng nghiêm nghị, nếu để lộ chân tướng, lấy một địch năm, hoặc là lấy hai địch năm, phần thắng căn bản không lớn.
Năm người này, lại không giống như Mễ Già. Chí ít có ba bốn người tu vi Ngưng Thần Đạo. Một hai người còn dễ nói, nếu năm người cùng xông lên, cho dù có Thần Tú Cung, cũng rất khó giành đựơc phần thắng, làm không tốt, ngược lại còn bị rơi vào nguy hiểm bao vây.
Vì vậy, ẩn nhẫn nhất thời không tiện phát tác, mà chỉ dựa vào uy áp khí tức của Thái cổ Yêu long, không ngừng phát ra, hình thành một loại cảm giác áp bách kéo dài!