Mục tiêu chung của ba vị trí đầu tiên đều là ngôi vị Quán quân. Mặc dù giải thưởng của Á quân và hạng ba cũng có chênh lệch nhưng nói chung là không nhiều, đều được một trái Thần Đạo Quả. Ngoài ra chi khác ở Thần đạo chiến y và vũ khí Thần đạo.
Tồng cộng có bảy mươi bốn tuyển thủ tham gia thí luyện, ai cũng ôm mộng Quán quân. Nhưng đến bây giờ, bảy mươi mốt người đã bị loại. Chỉ còn lại ba người, cả ba người này trong lòng đều là vô cùng tự tin. Nếu như không thể giành được Quán quàn, thì Á quàn hay hạng ba cũng chẳng có ý nghĩa gi.
- Chủ nhân, Hắc Bối Huyền Xà có mặt!
- Tử Đồng Kim Ngưu, Phần Thiên Bạo Hồ có mặt!
- Thôn Thiên Lục Ngô có mặt!
Xoạt! Thân thể Tần Vô Song giống như một tia sét giữa trời, xuyên thấu khoảng cách không gian. Trận chiến nay bất luận là thắng hay bại thì Tần Vô Song cũng quyết dốc hết sức.
ở một nơi hẻo lánh trên hòn đảo thứ chín, Lăng Thiên Chí đột nhiên mở trừng mắt, nắm chặt một cây cờ nhỏ màu trắng trong tay.
Tiểu kỳ vung trái vung phải và mấy cái xung quanh, linh, lực khí tức chung quanh Lăng Thiên Chí đột nhiên trở nên nồng đậm, hư không bắt đầu nổi lên những đường gợn sóng màu lam.
Những đường gợn sóng dao động nhẹ, nhìn qua thân thể như đang chìm trong thủy vực. Nhưng trên thực tế, những gợn sóng này chi là hình thái khí hóa mô phỏng theo trạng thái chất lỏng mà thôi.
Những đường gợn sóng này chính là trận pháp phòng ngự của Lăng Thiên Chí. Trận kỳ trong tay, Lăng Thiên Chí có thể thông qua dao động của những đường gợn sóng để nắm bắt tất cả những ba động dị thường trong phạm vi phòng ngự.
Đột nhiên, Lăng Thiên Chí khẽ chau mày, tiêu kỳ trong tay liên tiệp rung động, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:
- Lại đến rồi! Tên tiểu tử này vẫn không chịu bỏ cuộc sao? Xem ra hắn đã vững vàng hơn một chút rồi. Đã là ba ngày cụối cùng rồi. Chúng ta hãy cùng nhau đến hòn đảo thứ mười quyết phân thắng bại!
Tiểu kỳ trong tay Lăng Thiên Chí khẽ phất lên, một đoàn quang trong suốt hạ xuống, lấp lánh, nhất thời nuốt chửng thân thể Lăng Thiên Chí vào trong.Thân ảnh Lăng Thiên Chí bất chợt biến mất giữa hư không.
Vù! Vù!
Liên tiệp ba bốn thân ảnh không ngừng bắn tới.
- Không ổn rồi, chủ nhân, tên đó lại chạy trốn!
- Đáng ghét! Lại trốn rồi à?
Bốn đại linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh lại gần mới phát hiện căn bản không có bóng dáng Lăng Thiên Chí trong vòng bao vây của chúng.
Tần Vô Song từ trên không bắn xuống, đáp đất, cảm nhận khí tức mà Lăng Thiên Chí để lại, vè mặt vô cùng tức giận. Lực cảm ứng của Lăng Thiên Chí quá mạnh. Tần Vô Song đã nỗ lực hết sức rồi mà vẫn để hắn chạy thoát
Trên Quan Thức Chi Linh Ngọc Bàn, bóng dáng Lăng Thiên Chí đang chạy nhanh như gió, có lẽ đã cách Tần Vô Song ít nhất cũng phải vài trăm dặm.
Tần Vô Song nghiến răng:
- Đuổi theo!
Tuy đã để cho Lăng Thiên Chí chạy thoát nhưng Tần Vô Song vẫn còn có Quan Thức Chì Linh Ngọc Bàn, muốn đuổi Lăng Thiên Chí cũng không thành vấn đề.
Chi có điểu cứ truy đuổi kiểu này, ai thắng ai thua rất khó nói. Tần Vô Song mặc dù có Ám Dương Tử Vân Dực, chiếm ưu thế trên phương diện tốc độ, nhưng với địa thế hiểm trở của hòn đảo này, truy đuổi không đơn giản chi là so đấu tốc độ mà còn phải nghiên cứu địa hình, đến những nhân tố nguy hiểm khác.
Lăng Thiên Chí thân nhẹ như yến, kỹ năng phi hành của hắn rất độc đáo. Mặc dù không được bàng bạc đại khí như Âm Dương Tử Vân Dực nhưng hắn lại có thể dung hòa một cách kỳ diệu với không gian, hâu nhu không cảm nhận được lực cản của không khí.
Đây là sự khác biệt giữa Tẩn Vô Song và Lăng Thiên Chí.
Tẩn Vô Song, Hư Võ Đại viên mãn, mặc dù không có phá toái hư không, không thể lãnh ngộ pháp tắc không gian được như Lăng Thiên Chí. nhưng chỉ cần dựa vào năng lực phóng đi của Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ tuyệt đối vẫn có thể nhanh hơn.
Còn Lăng Thiên Chí, tốc độ tuyệt đổi không thể bằng Tần Vô Song nhưng lại lĩnh ngộ được pháp tắc không gian. Có thể nói là vô cùng nhập vi, lúc phi hành có thể giảm lực cản của khí lưu hư không xuống mức thấp nhất. Bởi vậy, cục diện giữa hai người có thể gọi là ngang sức ngang tài.
Kỳ thực trong lòng Lăng Thiên Chí cũng không thoải mái lắm. Với tính cách của hắn tuyệt đối không muốn để cho đối thủ truy sát. Trước đây chi toàn là hắn truy sát người khác, nhưng Chúc Vân Viêm và Lục Thanh Xuyên bị loại khiến Lăng Thiên Chí cảm thấy rất áp lực. Chứ bình thường hắn tuyệt đối không sợ chiến đấu chính diện.
Nhưng cuộc chiến này có liên quan đến Thần Đạo Quả. Lăng Thiên Chí dù có không muốn thì cũng vẫn phải nhìn thăng vào cục diện này. Bởi vậy hắn mới chịu nhân nhượng và lựa chọn giải pháp tránh chiến đấu!
Nếu như Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả không muốn tác chiến, Tần Vô Song phát hiện muốn đuổi kịp chúng cũng rất khó! Sau vài lần thôi động hết tốc độ, Tần Vô Song vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách với Lăng Thiên Chí. Lúc đó Tân Vô Song mới hiểu ra. không thể không nhìn thẳng vào khoảng cách giữa hai bên.
Trong lúc Tẩn Vô Song và Lăng Thiên Chí truy đuổi không ngừng nghỉ thì Khương Quỳ đến từ Quy Long Tộc của Vô Tận Đông Hải lại ung đung nghỉ ngơi trong thủy vực giữa Mộng Huyễn Thiên Trì hưởng thụ cảm giác an lành và sảng khoái mà nước mang tới cho hắn.
Cặp lông mày màu lục của Khương Quỳ giãn ra thoải mái, khóe miệng hé ra một tia cười giễu cợt, lẩm bầm một mình:
- Cứ để cho hai tên ngốc đó giết tới giết lui. Kết quả cuối cùng chỉ có một. ha ha ha. Thân phận Long Tộc thật là tốt, năm trong thủy vực thoải mái hơn ở trên đảo nhiều.
Hóa ra, Khương Quỳ không hề ờ trên đảo mà ngược lại hắn tìm xuống một thủy vực bên cạnh đảo. một nơi vô cùng vừa ý. căn bản không thèm quan tâm đến cuộc truy đuôi giữa Tần Vô Song và Lăng Thiên Chí.
Với vẻ bàng quan và khả năng sinh tồn trong nước, Khương Quỳ đến từ Quy Long Tộc của Vô Tận Đông Hải chắc chắn có khả năng chờ đợi hơn Tần Vô Song và Lăng Thiên Chí.
Trên mặt đất, Khương Quỳ có thể không dám tự nhận mình là số một nhưng trong nước, tất cả tuyển thủ tham gia tuyệt đối không thể bang hắn.
Đông Hải Quy Long Tộc trong Vô Tận Đông Hải cũng là một thế lực đinh cấp. Khương Quỳ là thanh niên kiệt xuất nhất trong Vô Tận Đông Hải, tương đương với Tân Vô Kỵ ở Hiên Viên Khâu.
Trong Vô Tận Đông Hải, trừ Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc ra, thế lực Đồ Đẳng ở đây chính là Tổ Long Tộc. Cái gọi là Tổ Long, chính là Long Tộc của thời cổ đại, là Long Tộc có huyết mạch tinh thuần nhất!
Đã qua thòi gian hai ngày, chi còn cách thời gian giới hạn trên hòn đảo thứ chín một ngày. Tần Vô Song vẫn chua từ bỏ việc truy đuổi Lăng Thiên Chí.
Trên thực tế. Tần Vô Song cũng biết, muốn bắt đuổi kịp tên Lăng Thiên Chí đó rất khó, hâu như không thể thực hiện. Nhưng Tân Vô Song không từ bỏ. đầu tiên hắn muốn gây đủ áp lực với Lăng Thiên Chí, khiến tâm trí của Lăng Thiên Chí bị ảnh hưởng.
Ngoài ra, Tần Vô Song rất hưởng thụ khoảng thời gian truy đuổi, nhất là với một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả như Lăng Thiên Chí, khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều pháp tắc không gian.
Nửa năm qua, trong thời gian xuyên qua chín hòn đảo, Tần Vô Song chưa bao giờ từ bỏ.
việc lĩnh ngộ pháp tắc không gian, lĩnh ngộ khái niệm phá toái hư không. Bời vậy,phát triển đến bây giờ, hắn đã coi việc truy sát Lăng Thiên Chí như một hoạt động rèn luyện bản thân. Hơn nữa hoạt động rèn luyện này còn khiến con đường dẫn đến Kỳ Diệu Huyền Cảnh của hắn trờ nên rõ ràng hơn.
Tần Vô Song rất thích cảm giác này.
ờ Vạn Hoa Cốc, hắn đã luyện hóa xong Thâu Thiên Đan, tiến vào Hư Võ Đại viên mãn. Trải qua nửa năm rèn luyện, bản thân Tần Vô Song cũng không nghĩ mình có thể đột phá Kỳ Diệu Huyền Cảnh nhanh như vậy.
Nhưng nửa năm này, trên những hòn đảo của Mộng Huyễn Thiên Trì hoàn cảnh tu luyện tốt hơn bên ngoài rất nhiều lần khiến tốc độ tu luyện của Tần Vô Song cũng phát triển với tốc độ kinh người. Giờ này khắc này. Tần Vô Song phát hiện, hắn chi còn cách Kỳ Diệu Huyền Cảnh một bước chân nữa mà thôi.
Dã tâm đã xuất hiện trong lòng Tần Vô Song. Hắn hy vọng rằng, trong cuộc truy đuổi này, hắn sẽ có được một bước nhảy vọt trùng kích Kỳ Diệu Huyền Cảnh!
Nếu như có thể vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh, ờ hòn đảo thứ chín này, dù có không đánh bại được đổi thủ thì hắn cũng thấy hài lòng.
Mặt trời dần dần nhô lên từ phía đẳng Đông, lúc này Tẩn Vô Song đang bay lượn trên trời bỗng nhìn thấy một làn sương mờ mờ ớ phía cuối Mộng Huyễn Thiên Trì. Cảnh tượng chăng khác gì như đang ở chốn tiên cảnh, dương quang màu kim sắc như xuyên thủng tâng mây. chiếu xuống mặt nước lấp lánh.
Thẩn thức của Tẩn Vô Song cũng phát sáng, như vừa mớ tung được một cánh cửa lớn, thu nạp toàn bộ dương quang trên thế giới này.
Vù!
Tân Vô Song bất ngờ đáp xuống. Cái gì được mất thành bại chứ. Trong nháy mắt, đều lắng xuống hết trong lòng Tần Vô Song. Những tia dương quang đó dường như đã chiếu được vào nơi sâu thẳm trong tâm linh của hắn, rồi ở nơi đó bừng nở một đóa liên hoa. đóa liên hoa thánh kiết và vĩ đại của cảm ngộ.
- Đại đạo tam thiên, trong thiên nhiên, mồi nhành cây ngọn cò, mỗi tia dương quang, mỗi giọt nước mưa. một tia sét, mồi ngọn gió đểu có quy luật tự nhiên. Thiên đạo có thể vận hành là vì có thiên đạo tạo hóa. Thuận theo trời thì sống, nghịch với trời thì chết... Cái gọi là thiên đạo là như vậỵ sao?
Tia dương quang đó hình như đã mờ cánh cửa sâu trong lòng Tần Vô Song, đánh thức tâm linh của hắn.
Giữ tâm trong sáng, dùng đạo hợp chân, nhân tâm có thể mê muội, nhưng thiên đạo vĩnh viễn không thay đổi!
Nhân tâm mê muội, không thể giữ tâm trong sáng mà lãnh ngộ Đạo, đương nhiên không thể khám phá thiên đạo. Giống như tâm ma vậy, có tâm ma rồi thì không thể với tới được Thần đạo.
Từ lúc xuất đạo đến giờ, đây là lần đẩu tiên Tần Vô Song cảm thấy lĩnh ngộ Đạo sâu sắc đến thế. Cái gọi là đạo vốn dĩ không phải đạo, đạo nơi nào cũng có. nhưng không phải nơi nào cũng có thể thấy được. Đạo có ở bất cứ chi tiết nào trong vũ trụ mênh mông
Trong chớp mắt, Tẩn Vô Song thấy mình trầm mê.
Và lúc hắn mở mắt ra thì trời đã về chiểu. Ánh chiều tà cũng giống như triều dương, khiến người ta cảm thấy yên bình. Cả người Tân Vô Song cảm thấy sáng khoái khác lạ như vừa trải qua một lần tẩy lễ.
Hắn biết, cánh cửa thẩn thức của mình đã rộng mờ. chuẩn bị đầy đủ cho việc đột phá Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chi còn mỗi bước trùng kích cuối cùng nữa mà thôi.
Đúng lúc đó, thời gian ba mươi ngày trên hòn đảo thứ chín cũng qua đi. Trên hòn đảo này. năm người tiến vào thì đã loại bỏ hai.
Lục Thanh Xuyên hạng năm, Tần Thái Trùng hạng tư, danh sách đã được duyệt!
Cuộc chiến của ba vị trí còn lại gần như đã đến hồi gây cấn. Giống như chủ ban chuyên sự trước đây đã từng đoán, ba vị trí đầu tiên phải đến hòn đào thứ mười mới quyết định được!
Tư liệu biểu hiện, Nhai Tí là một trong chín con của rồng, thân rồng đầu sói, tính cách kiên cường rắn rỏi, thiện chiến, ham thích hiếu chiến, miệng lúc nào cũng ngậm bảo kiếm để tăng cường uy lực cường đại của bản thân. Tục ngữ nói: Ân đức lớn bằng một chén cơm nhất định phải trả, ân oán nhỏ bằng một cái đinh nhất định cũng phải báo. Nhai Tí chính là hóa thân đánh gục tất cả tà ác.
Nhai Tí Tộc, tính cách cực kỳ dũng mãnh, thích giết chóc vô cùng.
Ở Vô Tận Đông Hải, tu luyện giả Long Tộc bình thường đều phải né tránh tu luyện giả của Nhai Tí Tộc mấy phần. Vì vậy, một khi chọc vào tu luyện giả của Nhai Tí Tộc, rất có thể phải đối diện với sự truy sát vô cùng vô tận của một đám tu luyện giả Nhai Tí.
Nhai Tí, ghi thù, cố chấp, đối với kẻ địch, tuyệt đối hận không thể giết người khác một cách sảng khoái, tuyệt đối không cho phép kẻ địch tiêu dao trên đời.
Cho nên, dưới tình huống bình thường, ngoài Đồ Đằng Tổ Long Tộc ra, những Long Tộc khác của Vô Tận Đông Hải, đối với Nhai Tí Tộc đều phải kiêng kỵ vài phần. Không phải nói là sợ, nhưng chí ít là kiêng kỵ.
Sau khi tiến vào Nhai Tí Long Thành, loại ma nữ như Mễ Già cũng phải có mấy phần dè dặt. Điều này khiến Tần Vô Song bất ngờ, xem ra, ác nhân còn có ác nhân hơn.
Thanh danh của Nhai Tí Tộc ở bên ngoài, ngay cả ma nữ Mễ Già cũng phải có mấy phần kính nể.
Tới được Thất Sát Uyên, cách Thang Cốc, cũng chỉ có khoảng cách trăm vạn dặm. Tần Vô Song dự định, ở trong khu vực của Thất Sát Uyên, nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Lần trước sau khi hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc, đối với Tần Vô Song mà nói, có rất nhiều ích lợi. Tần Vô Song ban đầu còn lo lắng đan điền của bản thân không tiếp nhận Long Tức. Kết quả phát hiện, bản thân hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều. Long Tức đó sau khi tiến vào đan điền, không những dung hợp, hơn nữa còn cải tạo đan điền của hắn, dĩ nhiên là vô cùng dễ chịu.
Tần Vô Song lúc này cũng không bất ngờ. Hắn biết, tất cả chuyện này, vẫn là ban tặng của tẩy lễ huyết mạch Thái cổ Yêu long tại Hắc Tử Hải ở Phiêu Tuyết Liêu, trong vực sâu Bàn Long Điện. Làm cho cơ thể bên trong của Tần Vô Song đã dung hợp với huyết mạch Yêu long. Lần trước ở trong vực sâu đó, hai tay của Tần Vô Song, đã từng xuất hiện dấu hiệu của long lân.
Còn hôm nay, sau khi hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc, thân thể của Tần Vô Song, đã lại một lần nữa có khuynh hướng lột xác. Thân hình của Long Tộc, so với cơ thể của tu luyện giả nhân loại, chí ít phải cường đại gấp đôi.
Hơn nữa, huyết mạch Yêu long, khiến Tần Vô Song dần dần có một loại cảm giác Long hóa. Tần Vô Song biết, sau khi huyết mạch không ngừng dung hợp, sớm muộn sẽ có một ngày, bản thân có thể làm theo ý mình, giống như Long Tộc, có thể tùy tiện biến hóa giữa cơ thể nhân loại và pháp thân Long Thú.
Tần Vô Song hiện tại rất ngạc nhiên, Yêu long của Bàn Long Điện, rút cuộc cường đại như thế nào? Bản thân sau khi trải qua tẩy lể huyết mạch Yêu long đó, đã có thể hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc không hề có chút áp lực nào, còn đan điền một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Trải qua trận chiến đó, Tần Vô Song chí ít có thể chứng minh một điểm, cảnh giới đan điền của bản thân, còn cao hơn Thần thú Giao Long. Bằng không, Long Tức điên cuồng tiến vào, không phá hủy đan điền của hắn mới là chuyện lạ.
Mễ Già dọc đường bị đè nén, đến Nhai Tí Long Thành, thuận theo tin đồn dần dần bình ổn, nàng cũng từ từ thả lỏng cảnh giác, sau khi tiến vào Nhai Tí Long Thành, Mễ Già oán giận nói:
- Bây giờ, có thể tìm được chỗ nào tốt một chút để nghỉ ngơi không? Bổn tiểu thư sắp buồn bực đến chết rồi. Nghe nói rượu của Nhai Tí Tộc mạnh đệ nhất, có hứng thú uống mấy chén không?
- Uống mấy chén thật ra không có vấn đề gì, chỉ sợ ngươi điên lên, không quản được mồm miệng.
Mễ Già hừ giọng nói:
- Xem thường ta vậy sao?
- Nhầm rồi, không phải xem thường ngươi, mà là ta không cần nhìn, cũng biết miệng mồm của ngươi khẳng định là không đóng nổi.
Tần Vô Song lạnh giọng nói.
Mễ Già thái độ khác thường, không những không tức giận, ngược lại cười hi hi nói:
- Được rồi được rồi, ngươi nói xem, nên làm thế nào, đều nghe ngươi hết, còn chưa được sao?
Nói xong, lại có thể túm lấy cánh tay của Tần Vô Song, giống như nũng nịu đong đưa mấy cái.
Tần Vô Song thấy bộ dạng Mễ Già khác thường, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là bên trong nhất định có lừa gạt, theo bản năng kéo cánh tay ra, vẻ mặt giữ bộ dạng không dám lĩnh giáo:
- Đừng lôi kéo làm quen nữa, ta không chịu nổi ngươi đâu.
Mễ Già cười to ha ha, cười run rẩy hết cả người, thân hình như trêu ngươi nghiêng sang bên, rất là tự nhiên, giống như con chim nhỏ dựa vào vai Tần Vô Song:
- Đồ quỷ, trên người người ta có gai sao?
Nói đến đây, bản thân cũng mỉm cười, nhãn thần lại cố tình vô ý, liếc mắt nhìn về phía trước.
Tần Vô Song nãy giờ vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của Mễ Già, nhìn thấy nhãn thần của nàng có chút bộ dạng không bình thường, trong lòng chợt hồi hộp, vội vàng nhìn về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Quả nhiên, phía đối diện có một gã thanh niên Long Tộc áo mũ phiêu diêu, mặt như mũ ngọc, trên đầu đội kim quan, người mặc một chiếc long bào, chân đi kim giày, thắt lưng dắt một cây tử ngọc đái, ăn mặc giống như một đại công tử phong độ, tác phong nhanh nhẹn, sau người còn có mấy tùy tùng.
Mễ Già ở ngoài mặt đang dựa vào vai Tần Vô Song, nhưng trong lòng lại đang âm thầm gắt gao túm lấy cánh tay Tần Vô Song, hung hăng truyền âm nói:
- Vô Song tiểu tử, nếu dám làm ta mất mặt, ta sẽ kêu là ngươi ức hiếp ta.
Nữ nhân điên cuồng này một khi đã phát điên, Tần Vô Song thật sự có chút không chịu nổi, không biết cô ta muốn giở trò gì, chỉ là truyền âm nói:
- Nếu ngươi muốn Cầu Long Tộc của ngươi rơi vào phiền phức, thì cứ nói bậy đầy miệng đi.
Mễ Già mỉm cười xinh đẹp, sóng mắt ôn hòa liếc nhìn hắn, khóe miệng khẽ hiện ra dáng vẻ phong tình vô hạn, giống như cười chế nhạo, nếu không phải Tần Vô Song tâm tính kiên định, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này, chỉ sợ thật sự đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng lúc này, Tần Vô Song lại tâm lặng như mặt nước, phảng phất giống như lão tăng nhập định, đối với dáng vẻ quyến rũ của Mễ Già, lại nhắm mắt làm ngơ.
Mễ Già thấp giọng bất mãn nói thầm một câu:
- Thật đúng là đồ đầu gỗ, sự quyến rũ của ta vứt cho người mù xem à?
Ngẩng đầu nhìn đại công tử Long Tộc đi tới, Mễ Già không biết trút giận vào đâu.
Công tử trẻ tuổi Long Tộc phe phẩy quạt giấy, bước đi thong thả tiến đến, khẩu khí giống như vô cùng kinh ngạc khi tình cờ gặp gỡ:
- Mễ Già tiểu thư, Dịch mỗ nói hôm nay vừa ra cửa, liền có một loại cảm giác sảng khoái kỳ lạ không biết từ đâu mà đến. Thì ra hôm nay gặp được đại vận, để ta gặp được Mễ Già tiểu thư, thật là may mắn may mắn. Lần trước cáo biệt, đến nay được ba bốn năm chưa? Không ngờ phong thái của Mễ Già tiểu thư càng đẹp hơn trước.
Mễ Già giống như cười chế nhạo nhìn công tử trẻ tuổi đó, ngữ khí mang theo sự chế giễu:
- Mấy tên đồng đảng phe cánh của ngươi đâu?
Công tử trẻ tuổi tự xưng là Dịch mỗ đó cười ha ha nói:
- Mấy gia hỏa đó, không làm việc đàng hoàng, tại hạ đã tuyệt giao cắt đứt với bọn họ rồi.
- Vậy sao? Nói như vậy, Dịch công tử ngươi thật sự muốn thay đổi triệt để rồi.
- Đúng vậy!
Dịch công tử đó vẻ mặt đứng đắn:
- Nguyện vọng lớn nhất của ta hôm nay, chính là lấy được một tiểu thư khuê các, xứng đôi với Bồ Lao Tộc ta về làm vợ. Mễ Già tiểu thư…
- Dừng lại, tiếp theo không phải ngươi muốn nói: Mễ Già tiểu thư phong nhã tài hoa, có vẻ đẹp chim sa cá lặn, có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, sự sùng bái của tại hạ đối với Mễ Già tiểu thư giống như nước đông hải, kéo dài không dứt…
Trên mặt của Dịch công tử đó hiện lên vẻ mấy phần xấu hổ:
- Mễ Già tiểu thư, đó đã chuyện xấu đã qua rồi. Thật sự, Dịch mỗ hiện tại đã thay đổi triệt để, không còn tình cảm nam nữ nhiều năm rồi. Tâm tư này của ta…
- Sao?
Mễ Già lộ ra nụ cười có chút quỷ dị:
- Không phải ngưoi muốn nói, ngươi muốn theo đuổi ta chứ?
Dịch công tử kia cười nói:
- Mễ Già tiểu thư quả nhiên là thanh khiết thông minh. Chút tâm nguyện này của tại hạ, chỉ sợ cho tới bây giờ không thể dối gạt được pháp nhãn của nàng?
Tần Vô Song thầm cố nhịn cười, đại khái đã biết đây là màn kịch từ đâu ra. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay của Mễ Già, chế nhạo nói:
- Mễ Già tiểu thư, người theo đuổi ngươi đến rồi, huynh đệ ta cũng không quấy rầy các ngươi ôn lại chuyện cũ nữa.
Nói xong, thản nhiên hướng về phía trước mà đi.
Mễ Già thản nhiên cười:
- Tiểu tử thối, ghen tỵ hay sao? Ta và hắn không có một chút quan hệ gì.
Dịch công tử thấy khẩu khí của Mễ Già hờn dỗi như vậy, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào người nam nhân kia, không khỏi có chút kỳ quái:
- Mễ Già tiểu thư, người này là ai vậy?
Dịch công tử không phải là kẻ ăn hại, cũng là một nhân tài trẻ tuổi của Phi Long Cửu Tộc, nhãn lực rất cao, sớm đã nhìn ra Tần Vô Song có lẽ không thuộc về đệ tử của mười tám Long Tộc.
- Hắn là tướng công tương lai của ta, đáng tiếc không phải ta tuyển chọn, là hôn ước mà bậc lão bối chỉ định, hu hu, ta thật đáng thương, không thể tự quyết định hôn sự của mình, hu hu hu…
Mễ Già nói đến chỗ đáng thương, lại còn che mặt giả vờ khóc lóc.
Tần Vô Song hoàn toàn không biết nói gì, ma nữ này thật sự có thể diễn trò này sao.
Không ngờ Dịch công tử đó vừa nghe lời này, một luồng cảm xúc thương hoa tiếc ngọc, tự nhiên nảy sinh, cảm giác đảm nhiệm vị trí sứ giả bảo vệ nữ nhân, nhất thời tràn ra.
- Cái gì? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có chuyện tiền bối chỉ định hôn sự như vậy sao? Đây không phải là cướp đoạt hạnh phúc cả đời của người trẻ tuổi sao?
Dịch công tử lòng đầy căm phẫn nói.
Ánh mắt nhìn Tần Vô Song, nhất thời thay đổi. Phảng phất giống như một lão địa chủ đang nhìn một nông nô áp bức, tràn đầy thù hận giai cấp.
- Nhất định là tên gia hỏa này bám chặt lấy ngươi, có đúng không?
Ánh mắt của Dịch công tử cũng đỏ ngầu lên.
Trong lòng Mễ Già thầm buồn cười, nàng chán tên Dịch công tử này không phải ngày một ngày hai, chính là tâm tình đang bị đè nén, tên gia hỏa này không thức thời tìm đến tận cửa, Mễ Già không trêu cợt hắn mới lạ.
- Đúng vậy, hắn muốn ép ta phải thành hôn, ta… ta thà chết chứ không theo.
Dịch công tử vừa nghe, lòng đã sắp nát rồi, nổi trận lôi đình, cũng không quan tâm đến hình tượng hảo công tử phong độ tài hoa nữa:
- Chuyện này còn nữa sao, thời đại này còn có chuyện bức hôn sao? Tiểu tử, đứng lại cho ta, hôm nay không nói chuyện rõ ràng, ngươi đừng nghĩ đến chuyện muốn đi.
Mễ Già giả vờ khuyên nhủ:
- Dịch công tử, ngươi đừng như vậy. Một mình ngươi, đánh không lại hắn đâu. Ngươi hiện tại lại đoạn tuyệt với bằng hữu của ngươi, không có trợ thủ…
Dịch công tử nhếch miệng cười, môi huýt một tiếng, từ bốn phương tám hướng, nhất thời xông ra mấy tên gia hỏa ăn mặc khác nhau, nhưng trên mặt đều không ngoại lệ viết bốn chữ "ăn chơi trác táng".
Mễ Già lắp bắp nói:
- Ngươi… không phải ngươi nói đã cắt đứt tuyệt giao với bọn chúng rồi sao?
Dịch công tử hắc hắc cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, ta tuyệt giao với bọn họ, bọn họ gắt gao không chịu, trái tim ta vốn mềm yếu, sợ bọn họ tự tìm cái chết, cho nên mới để bọn họ lại bên người để quan sát, xem biểu hiện của bọn họ, sau đó mới quyết định có cần tuyệt giao hoàn toàn hay không.
- Thì ra là như vậy, vậy các ngươi khuyên nhủ hắn, đừng đánh nhau làm gì.
Mễ Già nói đến đây, bản thân tựa hồ không kìm được nở nụ cười.
Đám ăn hại quần là áo lượt này vẫn dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, chỉ cần mấy câu nói, đã khiến bọn chúng không tìm được phương hướng rồi.
- Tiểu tử, Dịch ca kêu ngươi đứng lại, không có tai hay sao?
- Nếu không đứng lại, đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi.
Tần Vô Song bất đắc dĩ nhìn quét qua đám gia hỏa này, lại nhìn Mễ Già đang cười trên nỗi đau người khác ở bên cạnh, thầm nghĩ nữ nhân điên cuồng này, thời gian này không tìm phiền phức, khẳng định là muốn phát tác rồi.
Lạnh lùng liếc nhìn những người này, vẫy vẫy tay, chỉ vào đầu:
- Nếu trên cổ các ngươi có cái đầu, có lẽ sẽ không bị một nữ nhân đầu to ngốc nghếch ấy lừa gạt.
- Đầu to không não, ngươi nói ai chứ?
Đám quần là áo lượt đó đều quát ầm lên.
- Các ngươi cảm thấy nói ai thì chính là người đó.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn Mễ Già. Mễ Già không thèm để ý, ngược lại còn có chút hả hê nhếch nhếch miệng lên.