Đúng như lời Đại Chưởng môn nói, Thần Đạo Quả mặc dù rất tốt, nhưng ý nghĩa cũng chỉ dành cho một kẻ tu luyện dưới cấp bậc Thần đạo bình thường. Dùng Thần Đạo Quả, kỳ thực chỉ là vì gia tăng số lượng Thần đạo cường giả mà thôi. Đối với một bản thân một kẻ sắp sửa tiến vào cảnh giới Thần đạo mà nói, dùng Thần Đạo Quả, ý nghĩa chính là nhận thua đối với vận mệnh, không có đủ tự tin đối với việc bản thân phá tan được hàng rào của cảnh giới Thần đạo. Đương nhiên, nói là nói như vậy, nhưng sự hấp dẫn của Thần Đạo Quả đối với cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong mà nói, cũng không cần phải nghi ngờ. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả, mặc dù tuổi thọ cũng rất dài, nhưng so sánh với cảnh giới Thần đạo, bấy nhiêu đó cũng không là gì cả. Thần đạo cường giả, Thần hồn bất diệt, mới chính là vương đạo vĩnh hằng! Đại Chưởng môn lại hỏi: - Hiện tại bên trong Tần gia, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có mấy người? Tần Vân Nhiên suy nghĩ: - Trong mười hai đại Tôn giả, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có bốn người. Tám người còn lại, đều là Động Huyền Cảnh. - Động Huyền Cảnh, Thần Đạo Quả không có quan hệ với bọn họ. Nếu bọn họ lập tức dùng, lập tức có thể trở thành sự tồn tài của Thần đạo cường giả. Bốn Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đó, tư chất như thế nào? Có những ai? - Bốn gã Tôn giả này, phân biệt là Tôn giả Tri Hòe, Tôn giả Tri Tùng, Tôn giả Tri Bách và Tôn giả Tri Đồng! Tần Trọng Dương nói như thuộc lòng bàn tay: - Tôn giả Tri Hòe và Tôn giả Tri Bách, tuổi nhỏ hơn một chút, những cũng có sáu bảy trăm tuổi rồi. Còn Tri Tùng và Tri Đồng, tuổi tác đều đã hơn ngàn tuổi rồi. - Bản thân bọn họ, có tự tin đột phá cảnh giới Thần đạo không? Đại Chưởng môn hỏi. - Tôn giả Tri Hòe, từ trước đến nay đều tương đối tự tin. Ba người khác, Tri Đồng tính cách lười biếng, Tri Tùng qua loa quá mức, tính cách có chút cẩu thả. Còn Tri Bách kiến quyết mạnh dạn, nhưng thiên phú lại kém hơn một chút. Tổng thể mà nói, Tôn giả Tri Hòe nếu có thể hủy diệt tâm ma, tương đối có hy vọng tự ngộ lên cảnh giới Thần đạo! Đại Chưởng môn cười nói: - Tốt lắm, vậy cứ như vậy! Các ngươi tuyên bố ra ngoài, nói chỉ có ba trái Thần Đạo Quả. Hai trái còn lại, một trái ban thưởng cho Tần Vô Song, một trái khác, các ngươi tự bảo quản. Có chuyện gấp gáp có chuyện thong thả, đợi đến khi cần thiết, lại lấy ra mà sử dụng. Nếu Tri Hòe có tự tin, thì để bản thân hắn nếm thử đột phá, nếu không có tự tin, lúc đó hãy đem trái Thần Đạo Quả cuối cùng đưa cho hắn để mài dũa một chút tâm tính của hắn. Tần Vô Song và Tần Trọng Dương đều cảm thấy phân phối này của Đại Chưởng môn là hợp lý nhất, vì vậy cung kính nói: - Xin tuân theo ý chỉ của Đại Chưởng môn! Đại Chưởng môn lại nói: - Các ngươi tới Chính Khí Đường trước, làm theo những gì ta nói. Mặt khác, Thiên Đế Môn Tân gia lần này chịu thiệt thòi, với tâm tính của Tân Thiên Vấn, nhất định sẽ không chịu để yên. Các ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng. Một khi có bất cứ động tĩnh gì, nhất định phải lập tức báo cho ta. Nhưng ta nhiều nhất là thêm một tháng nữa, cũng sẽ xuất quan rồi. Tương lai mười sáu năm, đại cục của Tần gia, ta sẽ tự mình chủ trì! Khẩu khí của Đại Chưởng môn, cũng là có một chút cảm giác trịnh trọng khác lạ. Tương lai mười sáu năm, cũng chính là thời gian đại hội tuyển chọn Thiên Đế diễn ra.
Chính Khí Đường, các cao tầng và Đệ tử Trung tâm có liên quan của Tần gia, đã chờ đợi lâu ở đó. Nhìn thấy hai vị Chưởng môn và hai đại đệ tử xuất hiện, đều mặt mày rạng rỡ, vui sướng không thôi, bọn họ chờ đợi đã lâu rồi. Lúc này, nhìn Tần Vô Song và Tần Thái Trùng cùng song hành, bước đi bên cạnh hai Chưởng môn nhân, trong lòng tất cả mọi người đều không có cảm giác khúc mắc và bất bình gì cả. Thành tích đặt đã thể hiện rõ, bọn họ còn dám nói Tần Vô Song dựa vào tư cách gì ngang hàng với Tần Thái Trùng nữa sao? Vấn đề hiện tại là, Tần gia Thiên Đế Sơn, ai có tư cách ngang hàng với Tần Vô Song? Chứ không phải Tần Vô Song có tư cách ngang hàng với người khác hay không! Bao gồm cả Tần Thái Trùng nữa! Tần Vân Nhiên hào sảng ngồi xuống, xua xua tay, sang sảng cười: - Lão Tam, vẫn là ngươi nói đi! Tần Trọng Dương cũng không khiêm nhường, gật gật đầu: - Chư vị, hôm nay có mấy tin tốt muốn tuyên bố một chút. Thứ nhất, thời kỳ Đại Chưởng môn bế quan sắp hết rồi, ít ngày nữa sẽ xuất hiện, chủ trì đại cục của Tần gia. Tần gia ta, từ nay về sau sẽ càng càng thêm vững chắc vì có người chủ trì, có chỗ dựa cường đại vững chắc … Chuyện thứ hai, chính là chuyện mà mọi người quan tâm nhất. Tần gia chúng ta đi đến Côn Lôn Tiên Tông, xác thực là thu được toàn thắng, đạt được Quán quân Thí luyện và hạng tư. Cùng thu hoạch ba trái Thần Đạo Quả, một chiếc Thần đạo Chiến y, và một thanh vũ khí Thần đạo! Lời này vừa nói ra, dưới đài một trận ủng hộ vang rền, tất cả mọi người đều hoan hô. Tận tai nghe Chưởng môn nhân tuyên bố, loại cảm giác này, nghe đồn không cách nào so sánh được. Tần Vô Song đem ba trái Thần Đạo Quả đã chuẩn bị sẵn trước đó từ trong bình ngọc cầm ở trên tay ra, ba trái Thần Đạo Quả rạng rỡ lấp lánh, phát ra quang mang Thần đạo cường đại, khiến người ta hoa mắt hỗn loạn. Có một số đệ tử lực khống chế không mạnh, liền ừng ực nuốt nước miếng, tròng mắt nhanh chóng từ trong hốc mắt rớt ra. - Thần Đạo Quả, hắc hắc, không hỗ là Thần Đạo Quả. Sắc thái đó, khí chất đó… - Ha ha, Thần Đạo Quả, lúc nào chúng ta mới có thể có đại phúc duyên, đạt được một trái Thần Đạo Quả chứ. Những đệ tử đó, đều nghị luận sôi nổi, rỉ tai thì thầm, sự hâm mộ, chờ mong tràn ngập toàn bộ đại sảnh. - Chuyện thứ ba chính là muốn nói với mọi người. Tân Vô Kỵ của Thiên Đế Môn, kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, liên tục khiêu khích Tần Vô Song, bị Vô Song sử dụng vũ lực và trí tuệ, một đòn giết chết! Chém giết Tân Vô Kỵ, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng trọng đại. Tất cả mọi người đều biết, Tân Vô Kỵ có ý nghĩa gì với Thiên Đế Sơn. Gã thanh niên cao cao tại thượng đó, vẫn luôn tự phụ mình là sự tồn tại của thiên kiêu chi tử, lại bị Tần Vô Song giết chết, sự chấn động ban đầu ngay khi nghe được tin tức này, lúc này vẫn được viết trên mặt tất cả mọi người. Ngay cả Tần Thiếu Hồng, cũng là hổ thẹn với thiên địa. Ngẫm lại bản thân lúc trước còn tự cao lên mặt với Tần Vô Song, bây giờ nhớ lại, Tần Vô Song sợ rằng thật sự đã nể mặt hắn mấy phần. Bằng không, với thực lực giết chết Tân Vô Kỵ của Tần Vô Song, lúc trước muốn tiêu diệt Tần Thiếu Hồng hắn, thật sự là dễ như trở bàn tay. Ngay cả Tôn giả Tri Hòe, cũng tựa hồ có cảm giác đồng dạng. Tần Vô Song giết chết Tân Vô Kỵ, cũng có thể giết chết được một kẻ tự xưng là như Tôn giả hắn. Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa, Tôn giả Tri Hòe hắn mặc dù là gừng già cũng cay, nhưng luận về thực lực, luận về trang bị, luận về thiên phú, sao có thể so sánh với con trai của Thiên Đế được? - Chư vị, Thiên Đế Môn lần này chịu thiệt, nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên, Tần gia chúng ta cần phải chuẩn bị hoàn toàn tinh thần. Tần gia ta, mười sáu năm sau, nhất định quật khởi. Thiên Đế Môn Tần gia, tất nhiên sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta nổi dậy. Cho nên, tương lai mười sáu năm, nhất là tương lai trong vòng ba đến năm năm, có lẽ là thời gian khó khăn nhất của Tần gia chúng ta! Khó khăn qua đi, ánh sáng rạng đông của Tần gia sẽ xuất hiện, cũng như khí thế mọc lên của mặt trời, khí thế đông sơn tái khởi, thay thế Tân gia, nắm giữ lại vị trí Thiên Đế, thay trời hành đạo! Khẩu khí của Tần Trọng Dương, tràn ngập chính khí lẫm liệt. Những lời này, đều nhen nhóm cho tất cả già trẻ lớn bé của Tần gia, biểu tình cũng nghiêm túc, trong mắt toát lên quang mang nóng bỏng. Nguồn truyện: Tần Trọng Dương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lại nói: - Thần Đạo Quả, tin tưởng rằng mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi. Ý nghĩa của Thần Đạo Quả, ta muốn hỏi trong các ngươi, có ai biết không? - Biết, đương nhiên biết! - Thần Đạo Quả, ý nghĩa là Thần đạo cường giả, chuyện này không phải ai cũng biết sao? - Đúng vậy, Thần Đạo Quả cũng không biết, vậy thì thật sự là kẻ ngốc rồi! Tất cả mọi người đều ồn ào bày tỏ thái độ, Tần Trọng Dương mỉm cười nói: - Đúng vậy, Thần Đạo Quả, ý nghĩa là Thần đạo cường giả, còn Thần đạo cường giả, lại có ý nghĩa gì? Các ngươi đồng dạng cũng biết rất rõ. Đối với Tần gia mà nói, Thần đạo cường giả, chính là tư bản lớn nhất để tranh đoạt quyền lực trong Tần gia, cũng là chỉ tiêu quan trọng nhất của so đấu giữa tất cả thế lực. Tần Trọng Dương mỉm cười nhìn mọi người, thong dong bình tĩnh. Ánh mắt quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người, quan sát biểu tình của mọi người. - Phân phối như thế nào? Trong lòng mọi người ắt hẳn cũng đều có toan tính chứ? Thần Đạo Quả, chỉ có cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, sau khi dùng, mới có thể đột phá tiến vào Thần đạo. Không phải Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, dùng cũng vô dụng. Đợi đến khi tu vi đạt được Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, công hiệu của Thần Đạo Quả sớm đã biến mất rồi. Thần Đạo Quả này, phải là Thông Huyền Cảnh mới có thể dùng. Hơn nữa, nhất định là trước mắt đã có thực lực của Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, bởi gì, cái mà Tần gia chúng ta cần, chính là lực chiến đấu tức thì! Càng nhanh càng tốt! Lời này vừa nói ra, những cường giả Động Huyền Cảnh, Hư Võ Đại viên mãn, lập tức đều hết hy vọng. Một vài kẻ mang tâm lý may mắn, biết rõ không thể nào xuất hiện tình huống trúng thưởng, nhưng không kìm được vẫn có chút chờ mong, không kìm được vẫn cân nhắc, nhưng những lời này của Tam Chưởng môn Tần Trọng Dương, hoàn toàn đã tuyên án bọn họ. Bị nốc ao! Tất nhiên, bọn họ cũng không có lời nào để nói. Luận về thực lực, bọn họ không bằng mấy cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, luận về sự từng trải, bọn họ hiển nhiên cũng không đuổi kịp. Ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Dương, quét qua toàn diện: - Ta không biết trong các ngươi, có người nào cảm thấy không phục, cảm thấy Thần Đạo Quả này, các ngươi cũng phải có một phần? Ta chỉ muốn nói, cho dù là Tần Vô Song và Tần Thái Trùng, hai kẻ trực tiếp đoạt được Thần Đạo Quả này, bọn họ cũng chưa đạt đến Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cho nên bọn họ cũng không được dùng Thần Đạo Quả! Luận về tư cách, trong các ngươi ai có tư cách hơn bọn họ? Lời này của Tần Trọng Dương, nhất thời xóa tan một tia khúc mắc trong lòng rất nhiều người. Ngay cả Tần Vô Song và Tần Thái Trùng cũng không thể có được, bọn họ suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy bản thân thật sự không có tư cách oán giận. Bọn họ lẽ nào còn có thể có tư cách hơn Tần Vô Song và Tần Thái Trùng sao? Nhưng vấn đề hiện tại lại xuất hiện. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, Tần gia trước mắt có bốn người. Phân biệt là Tri Hòe, Tri Tùng, Tri Bách và Tri Đồng. Bốn người này đều là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, Thần Đạo Quả chỉ có ba trái, làm sao phân? Mọi người mang theo nghi vấn như vậy, đều nhìn Tần Trọng Dương, hiển nhiên là muốn xem xem Tam Chưởng môn xử lý loại cục diện này như thế nào. - Tri Hòe, Tri Tùng, Tri Bách và Tri Đồng, bốn người các ngươi chính là những người có tư cách dùng nhất. Mà Thần Đạo Quả chỉ có ba trái, làm thế nào phân phối? Các ngươi nói xem? Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Tính cách của Tri Đồng lười biếng nhất, tu luyện cũng không chăm chỉ nhất, cười hắc hắc nói: - Nhị vị Chưởng môn, luận về thiên phú, luận về tư chất, luận về trình độ chăm chỉ, ta là người không đáng nhận được nhất. Nếu các ngươi phân phối cho ta, ta sẽ đón nhận. Không phân phối cho ta, ta cũng sẽ không gây chuyện. Hắn nói như vậy, người khác trái lại không biết nói gì. Tri Tùng tính tình tương đối qua loa, cũng cười nói: - Chưởng môn a, Tri Tùng ta người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, bản thân đột phá Thần đạo, cả đời này không hy vọng. Nếu nhị vị Chưởng môn cho ta cơ hội này, Tri Tùng nhất định sẽ vì Tần gia huyết chiến đến cùng, thịt nát xương tan cũng không tiếc. Tri Bách trầm mặc ít lời, cũng cười cười, không nói gì. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Tri Hòe, muốn xem xem Tri Hòe biểu thị thái độ như thế nào. Tri Hòe đón ánh mắt của tất cả mọi người, thản nhiên nói: - Nhị vị Chưởng môn, Thần Đạo Quả này, ta sẽ từ bỏ. Ta muốn dựa vào cố gắng của bản thân để đột phá, hơn nữa, ta cũng nắm chắc hơn một nửa! Từ bỏ? Vì cái gọi là chắc chắn trên một nửa, mà từ bỏ cơ hội chín mươi chín phần trăm tiến vào cảnh giới Thần đạo? Tất cả mọi người đều cảm thấy, Tri Hòe có phải không có ý tứ tiếp nhận không? Thần Đạo Quả này, là Tần Vô Song cướp về, mà chút tranh cãi của Tôn giả Tri Hòe và Tần Vô Song lúc trước, mọi người cũng đều biết.
Ở Chính Khí Đường, trong khi Tần gia đang thương thảo làm thế nào phân phối Thần Đạo Quả, trên Thần Điện của Thiên Đế Môn, Tân Thiên Vấn đã triệu tập tất cả Thần đạo cường giả, bao gồm cả Thần đạo của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, khẩn cấp tập trung, thương thảo kế hoạch lớn tấn công Tần gia.
Tần Vô Song nhớ tới cuộc sống lúc trước ở Tinh La Điện, mặc dù ở Tinh La Điện trước sau không vượt quá thời gian ba năm, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, đó chính là khoảng thời gian mà hắn trưởng thành, cũng là một khoảng thời gian mà hướng đi ý chí của hắn trưởng thành, lĩnh hội thế giới thần kỳ này.
Những gì trải qua tại Tinh La Điện, Tần Vô Song vô cùng coi trọng. Trong sâu thẳm nội tâm của hắn, Tinh La Điện mãi mãi có một chỗ trong đó, đây cũng không phải là chuyện vô căn cứ mà đến.
Từ những tu luyện vất vả khi nhập môn, đến khi bộc lộ tài năng trong Khảo hạch Cuối năm, từ việc không hòa thuận với các sư huynh các nhà, từ đối thủ cạnh tranh đến chiến hữu sống chết có nhau, trải qua chiến đấu sinh tử của Bích Phù Sơn và Thiên Cơ Tông, đến thi đấu tại Đại hội So tài Đông Tam Quốc, cho đến Đế quốc Xích Long xâm lược…
Có thể nói, Tần Vô Song đã cùng với Tinh La Điện trải qua rất nhiều rất nhiều biến cố. Tần Vô Song đương nhiên cũng biết, Vi Dực và Triệu Mục Chi có ý nghĩa gì với Tinh La Điện.
Mễ Già nhìn thấy biểu tình dọa người của Tần Vô Song, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Ngươi định quay về Hiên Viên Khâu? Hay là…
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Hiện tại quay về, với thực lực của ta, chỉ sợ vẫn không đủ để quyết đấu một trận cao thấp với Thiên Đế Tân Thiên Vấn. Đại chưởng môn lấy Thần hồn phong ấn Tịch Diệt Thiên Lê, thân chịu trọng thương, cũng không thể đối phó Tân Thiên Vấn. Quan trọng nhất chính là, thái độ của Đồ Đằng Tộc Hiên Viên Khâu căn bản không rõ ràng. Rút cuộc Hiên Viên Tộc can thiệp đến mức độ như thế nào? Hiện tại quay về Hiên Viên Khâu, cũng chẳng có tác dụng gì… Bắt Vi Dực và Triệu Mục Chi đi, tất nhiên là Thiên Đế Môn. Bắt bọn họ đi, đương nhiên là muốn nhằm vào ta. Nếu ta không xuất hiện, hai người bọn họ có lẽ sẽ phải chịu chút khổ sở vụn vặt, nhưng tuyệt đối không đến mức mất mạng. Bằng không, bọn chúng sẽ không thể nào áp chế được ta. Vì vậy… ta vẫn có đường sống chu toàn. Ta tới Vô Tận Đông Hải, không đến thời gian một năm, cách Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế còn có thời gian mười mấy năm. Hiện tại nếu ta quay về, không những không cứu được hai người bọn họ, trái lại có thể bị bọn chúng áp chế.
Trong lòng Tần Vô Song tính toán như vậy, biết thế cục đối với hắn mà nói, vô cùng ác liệt. Trở về, khẳng định thất bại, không cứu được người không nói làm gì, thậm chí có khả năng chôn vùi toàn cục. Nếu tiếp tục tu luyện, còn có cơ hội lật lại tình thế không thuận lợi, chuyện này cần phải có công phu nhẫn nại.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tần Vô Song kiên nghị:
- Ngươi không phải nói Thang Cốc hiện giờ đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi sao? Chúng ta tới Thang Cốc!
Mễ Già giật mình:
- Thật sao?
- Sao vậy?
Tần Vô Song hỏi ngược lại:
- Có vấn đề gì sao?
Mễ Già xua xua tay:
- Nếu ngươi rời đi bây giờ, bổn tiểu thư sẽ không trách ngươi thất tín bội nghĩa. Vẫn luôn nghe nói ngươi là một nam tử hán nghĩa khí vô cùng. Bổn tiểu thư không muốn phá hỏng tình cảm đồng môn của các ngươi.
- Đồng môn…
Tần Vô Song biểu tình ngưng trọng, nghiền ngẫm hai chữ này:
- Bất luận như thế nào, Thiên Đế Môn nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này. Với tu vi hiện giờ của ta, nếu đánh không lại Thiên Đế Tân Thiên Vấn, quay về Hiên Viên Khâu, cũng không có tác dụng gì. Nếu trên người ta không còn trọng trách khác, biết rõ không thể làm, cũng có thể vẫn sẽ đi làm. Nhưng mà, ta lúc này, thân mang trách nhiệm lớn về nguy cơ của Tần gia. Lựa chọn lấy trứng chọi đá, tuyệt đối không sáng suốt.
Mễ Già lúc này mới giật mình ý thức được gì đó, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, lại càng thêm phức tạp.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cứ đi đến Thang Cốc vậy, nhưng hiện tại muốn rời khỏi, thực sự không dễ dàng!
Mễ Già mặt mày ẩn chứa sầu lo:
- Bên ngoài, hiện tại sự tồn tại nhìn chằm chằm vào chúng ta như hổ đói thực sự không ít.
- Nghe theo kế hoạch trước đây của ta, ngươi rời đi trước, ở gần cửa Thang Cốc chờ ta. Với thân phận đệ tử Cầu Long Tộc của ngươi, người dám đắc tội với ngươi không nhiều. Mục tiêu chủ yếu của bọn chúng là ta!
- Ta rời khỏi, ngươi không phải sẽ trở thành mục tiêu duy nhất sao?
Mễ Già vẫn là không muốn rời đi.
- Yên tâm, những kẻ đó, không giữ được ta đâu!
Ánh mắt Tần Vô Song vô cùng bình tĩnh.
Mễ Già lần này, cũng không tùy hứng, gật đầu nói:
- Được, ta nghe lời ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng với bổn tiểu thư, nhất định phải còn sống ra ngoài!
- Ta van ngươi, đừng nói những lời cẩu huyết như vậy!
Tần Vô Song có chút chịu không nổi, xua xua tay:
- Ở đó đợi ta, có lẽ ngươi đến chân trước, chân sau của ta cũng đến luôn rồi!
Trong khẩu khí bình tĩnh của Tần Vô Song, lại tràn đầy sự tự tin không gì sánh nổi.
- Được!
Mễ Già hơi thay đổi trang phục toàn thân, phiêu nhiên rời đi. Tần Vô Song mở Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, chú ý đến thân ảnh của Mễ Già, cho đến khi nàng rời khỏi Húc Nhật Thành mới an tâm.
Trong lúc đó, Hạ Tử Ngưu quả nhiên xuất hiện một chút hành động khác thường, nhưng chung quy vẫn không đi đối phó với Mễ Già. Hiển nhiên, mục tiêu chủ yếu của Hạ Tử Ngưu, là nhắm vào Tần Vô Song.
Khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười gằn, lẩm bẩm nói:
- Có được Thần Tú Cung, quả nhiên là thất phu vô tội, người mang ngọc trên người lại mắc tội. Thần Tú Cung này, khiến cuộc sống kiếp này của ta tràn đầy truyền kỳ, tự nhiên mà vậy. Một khi có được thần vật này, càng phải có tâm lý giác ngộ đối mặt với tất cả! Hạ Tử Ngưu… Phải bắt ngươi khai đao trước! Cho dù trên đường đi tới khó khăn muôn trùng, cũng không cách nào ngăn cản nhịp bước tiến lên mạnh mẽ của ta. Kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó sẽ phải chết!
Trong đầu, ác niệm không ngừng sinh ra, luồng khí tức giết chóc mà Thần Tú Cung mang tới cho hắn, càng thêm nồng đậm, càng thêm tràn lan điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vô Song lúc này, cũng không phải là tu luyện giả để mặc cho người ta ức hiếp, đến tận cửa xuống tay lúc trước. Vì Thần Tú Cung, cho dù phải đắc tội với tất cả tu luyện giả, hắn cũng không tiếc.
- Kẻ nào mưu đồ hãm hại ta, liền có kết quả phải chết!
Nghĩ đến đây, sau lưng Tần Vô Song lại rung lên, sau khi đột phá Thần đạo, Âm Dương Tử Vân Dực lại một lần nữa tiến hóa, tản phát ra tử khí xinh đẹp, nhất thời tràn ngập khắp không gian.
Lúc này, Âm Dương Tử Vân Dực đã tiến hóa đến tầng thứ hai, cũng chính là lần thứ sáu tiến hóa. Mặc dù lúc này vẫn không phải hình thái cuối cùng, nhưng tử khí cũng đã hình thành. Cách hình thái cuối cùng của Âm Dương Tử Vân Dực cũng chỉ là một bước nữa mà thôi. Tử khí này thúc giục, về mặt khí thế xác thực có khí thế hào hùng nuốt thiên nạp địa.
Tần Vô Song hai chân vừa nhún, thân hình đã hóa thành một đạo lưu quang tử sắc, thẳng hướng mà phóng đi.
Âm Dương Tử Vân Dực sau lần thứ sáu biến dị, tốc độ hiển nhiên năm đó không thể sánh bằng. Trong nháy mắt, liền giống như gió mạnh mưa rào, sấm rung chớp giật.
Cả bầu trời của Húc Nhật Thành, chỉ nhìn thấy một đạo tử khí phun trào kinh người, trong nháy mắt, liền phóng ra ngoài tầm mắt.
- Tử khí kéo đến?
- Tử khí Thần đạo!
Cả Húc Nhật Thành, nhất thời một vùng kinh hãi, nhìn tử khí khí thế to lớn, trong lòng đều sản sinh từng trận cảm giác rung động và sợ hãi.
- Không hay rồi, là tên nhãi Tần Vô Song!
- Đúng vậy, đôi cánh đó, nhất định là hắn!
- Không xong, để hắn thoát rồi, đuổi theo!
Trong Húc Nhật Thành, những thế lực khắp nơi luôn nhìn chằm chằm Tần Vô Song đầy thèm muốn, lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ý thức được tình hình không ổn, đều ồn ào gào thét đuổi theo luồng tử khí đó.
Tần Vô Song ánh mắt kiên định, quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, mục tiêu đang nằm ngoài cửa Đông của Húc Nhật Thành, cũng chính là con đường nhất định phải đi từ Húc Nhật Thành thông tới Thang Cốc.
Đương nhiên, nơi này cũng là nơi lực lượng hùng hậu của các nơi có mưu đồ với Tần Vô Song mai phục nhiều nhất.
Thần Tú Cung cầm chắc trong tay, Tần Vô Song thần uy lẫm liệt, giống như trời giáng thần nhân. Với tốc độ của hắn, cho dù là có người mai phục hắn, sợ rằng nhất thời cũng phản ứng không kịp.
Hạ Tử Ngưu ở trong cửa Đông, đang cùng Thúc Nha của Nhai Tí Tộc thương lượng gì đó. Thúc Nha thân là cường giả của Nhai Tí Tộc, ngang vai ngang vế với Hạ Tử Ngưu, khẩu khí thậm chí có chút hờn giận:
- Tử Ngưu, ngươi không phải nói Mễ Già đó đắc tội với ngươi sao? Làm sao lại thả cho cô ta đi? Phi Long Cửu Tộc chúng ta luôn không hòa hợp với Chân Long Cửu Tộc. Ta trái lại muốn bắt con bé đó, lăng nhục một phen, cũng vừa ra oai phủ đầu với Cầu Long Tộc!
Hạ Tử Ngưu cười khổ nói:
- Bắt được con bé đó rất dễ dàng, nhưng như vậy sẽ khiến tiểu tử đó cảnh giác, muốn bắt hắn, càng thêm khó khăn. Thần Tú Cung quan trọng hơn con bé đó nhiều.
- Chỉ cần bắt được con bé đó, còn không sợ tiểu tử đó giơ tay chịu trói sao?
Thúc Nha không cho rằng như vậy.
- Thúc Nha huynh, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Con bé đó mặc dù cùng đường với Tần Vô Song, nhưng cũng không thân không thích với tiểu tử đó, cho dù gần đây tình cảm nồng nhiệt, đó cũng là chồng hờ vợ tạm, góp vui lấy lệ. Tiểu tử đó lẽ nào còn thật sự vì cô ta mà liều mạng sống?
Những lời này của Hạ Tử Ngưu, cũng có dáng vẻ có tình có lý. Thúc Nha không kiên nhẫn nói:
- Cho dù ngươi nói có lý, tiểu tử đó cứ không ra ngoài, lẽ nào chúng ta vẫn cứ đợi ở đây sao?
Hạ Tử Ngưu cười khổ nói:
- Bên trong Húc Nhật Thành, không phải nơi bình thường, Tổ Long Tộc đều sẽ có chỗ can dự vào. Chúng ta sao dám lỗ mãng trong thành? Yên tâm đi, tiểu tử đó không thể trốn ở trong đó, mãi không ra ngoài được đâu.
Thúc Nha hừ một tiếng, đang muốn nói câu gì đó, đột nhiên lông mày nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng của Húc Nhật Thành, xa xa, một đoàn tử khí giống như tia chớp đang bôn tẩu mà đến.
- Đó là cái gì?
Trong lòng Thúc Nha căng thẳng.
Hạ Tử Ngưu chăm chú nhìn, vui mừng nói:
- Mọi người chú ý, chính là tiểu tử đó, đây là hắn định cậy mạnh xông ra! Ha ha, đây là hắn tự tìm đường chết cho mình thì có!
Không đợi hắn nói hết lời, trong không trung một tiếng huýt gió bén nhọn, thanh âm của Tần Vô Song, giống như sấm sét:
- Hôm nay, kẻ nào ngăn cản ta sẽ phải chết!
Nói xong, Thần Tú Cung trên tay, ba đạo Xạ Nhật Tiễn mắc trên dây cung, thần lực thúc giục, sức mạnh Thần đạo tập trung trong cung tiễn.
Chỗ tử khí toàn thân và kim quang quấn lấy, tràn đầy thần uy lẫm liệt, khiến người ta nhìn mà tâm thần chấn động.
Kim quang đó từ trong tử khí đột nhiên xông ra, tam vị nhất thể, một đạo kim quang nổi lên hình thành sóng công kích bán nguyệt, cấp tốc khuyếch tán mà đến.
Toàn bộ hư không nhất thời bị kim quang hình dạng bán nguyệt này bao trùm. Cường quang chói mắt, bắn ra khiến đại bộ phận mọi người ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Bên trong kim quang, ba đạo Xạ Nhật Tiễn, giống như thần long bay múa, lại mang theo một luồng Long Tức cường đại, mơ hồ có dấu hiệu biến hóa hình rồng, thẳng hướng mà đến.
Một đám tu luyện giả xông pha đi đầu, trước mặt sóng công kích cường đại, nhất thời cảm thấy hô hấp khó chịu.
- Không ổn rồi, lui!
- Có tên, có tên, mau tránh!
Bên trong tiếng kêu kinh hoàng, hai mươi ba mươi đạo thân ảnh, hốt hoảng chạy trốn về bốn phía, căn bản không dám đụng vào mũi tên, giống như bầy chim hoảng loạn, chạy tứ tán khắp nơi.
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ tựa hồ không có chậm lại, bám theo sóng xung kích của kim quang đó, Thần Tú Cung trong tay lại một lần nữa tế lên, vẫn là ba đạo Xạ Nhật Tiễn treo ở phía trên, súc thế mà phát.
Ầm ầm, ầm ầm!
Khí thế của kim quang xé rách trời cao, phát ra từng đạo tiếng khí bạo ngập trời, chấn động mây bay tan tát, u ám bầu trời. Ba đạo Xạ Nhật Tiễn ban đầu với thế sét đánh không kịp che tai, đã xuyên thủng ba gã tu luyện giả không kịp chạy trốn, trực tiếp nổ thành mảnh vụn.
Tần Vô Song rống to một tiếng, đã vọt tới khoảng cách trong ba mươi dặm của bọn Hạ Tử Ngưu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đúng như lời Đại Chưởng môn nói, Thần Đạo Quả mặc dù rất tốt, nhưng ý nghĩa cũng chỉ dành cho một kẻ tu luyện dưới cấp bậc Thần đạo bình thường. Dùng Thần Đạo Quả, kỳ thực chỉ là vì gia tăng số lượng Thần đạo cường giả mà thôi. Đối với một bản thân một kẻ sắp sửa tiến vào cảnh giới Thần đạo mà nói, dùng Thần Đạo Quả, ý nghĩa chính là nhận thua đối với vận mệnh, không có đủ tự tin đối với việc bản thân phá tan được hàng rào của cảnh giới Thần đạo. Đương nhiên, nói là nói như vậy, nhưng sự hấp dẫn của Thần Đạo Quả đối với cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong mà nói, cũng không cần phải nghi ngờ. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả, mặc dù tuổi thọ cũng rất dài, nhưng so sánh với cảnh giới Thần đạo, bấy nhiêu đó cũng không là gì cả. Thần đạo cường giả, Thần hồn bất diệt, mới chính là vương đạo vĩnh hằng! Đại Chưởng môn lại hỏi: - Hiện tại bên trong Tần gia, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có mấy người? Tần Vân Nhiên suy nghĩ: - Trong mười hai đại Tôn giả, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có bốn người. Tám người còn lại, đều là Động Huyền Cảnh. - Động Huyền Cảnh, Thần Đạo Quả không có quan hệ với bọn họ. Nếu bọn họ lập tức dùng, lập tức có thể trở thành sự tồn tài của Thần đạo cường giả. Bốn Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đó, tư chất như thế nào? Có những ai? - Bốn gã Tôn giả này, phân biệt là Tôn giả Tri Hòe, Tôn giả Tri Tùng, Tôn giả Tri Bách và Tôn giả Tri Đồng! Tần Trọng Dương nói như thuộc lòng bàn tay: - Tôn giả Tri Hòe và Tôn giả Tri Bách, tuổi nhỏ hơn một chút, những cũng có sáu bảy trăm tuổi rồi. Còn Tri Tùng và Tri Đồng, tuổi tác đều đã hơn ngàn tuổi rồi. - Bản thân bọn họ, có tự tin đột phá cảnh giới Thần đạo không? Đại Chưởng môn hỏi. - Tôn giả Tri Hòe, từ trước đến nay đều tương đối tự tin. Ba người khác, Tri Đồng tính cách lười biếng, Tri Tùng qua loa quá mức, tính cách có chút cẩu thả. Còn Tri Bách kiến quyết mạnh dạn, nhưng thiên phú lại kém hơn một chút. Tổng thể mà nói, Tôn giả Tri Hòe nếu có thể hủy diệt tâm ma, tương đối có hy vọng tự ngộ lên cảnh giới Thần đạo! Đại Chưởng môn cười nói: - Tốt lắm, vậy cứ như vậy! Các ngươi tuyên bố ra ngoài, nói chỉ có ba trái Thần Đạo Quả. Hai trái còn lại, một trái ban thưởng cho Tần Vô Song, một trái khác, các ngươi tự bảo quản. Có chuyện gấp gáp có chuyện thong thả, đợi đến khi cần thiết, lại lấy ra mà sử dụng. Nếu Tri Hòe có tự tin, thì để bản thân hắn nếm thử đột phá, nếu không có tự tin, lúc đó hãy đem trái Thần Đạo Quả cuối cùng đưa cho hắn để mài dũa một chút tâm tính của hắn. Tần Vô Song và Tần Trọng Dương đều cảm thấy phân phối này của Đại Chưởng môn là hợp lý nhất, vì vậy cung kính nói: - Xin tuân theo ý chỉ của Đại Chưởng môn! Đại Chưởng môn lại nói: - Các ngươi tới Chính Khí Đường trước, làm theo những gì ta nói. Mặt khác, Thiên Đế Môn Tân gia lần này chịu thiệt thòi, với tâm tính của Tân Thiên Vấn, nhất định sẽ không chịu để yên. Các ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng. Một khi có bất cứ động tĩnh gì, nhất định phải lập tức báo cho ta. Nhưng ta nhiều nhất là thêm một tháng nữa, cũng sẽ xuất quan rồi. Tương lai mười sáu năm, đại cục của Tần gia, ta sẽ tự mình chủ trì! Khẩu khí của Đại Chưởng môn, cũng là có một chút cảm giác trịnh trọng khác lạ. Tương lai mười sáu năm, cũng chính là thời gian đại hội tuyển chọn Thiên Đế diễn ra.
Chính Khí Đường, các cao tầng và Đệ tử Trung tâm có liên quan của Tần gia, đã chờ đợi lâu ở đó. Nhìn thấy hai vị Chưởng môn và hai đại đệ tử xuất hiện, đều mặt mày rạng rỡ, vui sướng không thôi, bọn họ chờ đợi đã lâu rồi. Lúc này, nhìn Tần Vô Song và Tần Thái Trùng cùng song hành, bước đi bên cạnh hai Chưởng môn nhân, trong lòng tất cả mọi người đều không có cảm giác khúc mắc và bất bình gì cả. Thành tích đặt đã thể hiện rõ, bọn họ còn dám nói Tần Vô Song dựa vào tư cách gì ngang hàng với Tần Thái Trùng nữa sao? Vấn đề hiện tại là, Tần gia Thiên Đế Sơn, ai có tư cách ngang hàng với Tần Vô Song? Chứ không phải Tần Vô Song có tư cách ngang hàng với người khác hay không! Bao gồm cả Tần Thái Trùng nữa! Tần Vân Nhiên hào sảng ngồi xuống, xua xua tay, sang sảng cười: - Lão Tam, vẫn là ngươi nói đi! Tần Trọng Dương cũng không khiêm nhường, gật gật đầu: - Chư vị, hôm nay có mấy tin tốt muốn tuyên bố một chút. Thứ nhất, thời kỳ Đại Chưởng môn bế quan sắp hết rồi, ít ngày nữa sẽ xuất hiện, chủ trì đại cục của Tần gia. Tần gia ta, từ nay về sau sẽ càng càng thêm vững chắc vì có người chủ trì, có chỗ dựa cường đại vững chắc … Chuyện thứ hai, chính là chuyện mà mọi người quan tâm nhất. Tần gia chúng ta đi đến Côn Lôn Tiên Tông, xác thực là thu được toàn thắng, đạt được Quán quân Thí luyện và hạng tư. Cùng thu hoạch ba trái Thần Đạo Quả, một chiếc Thần đạo Chiến y, và một thanh vũ khí Thần đạo! Lời này vừa nói ra, dưới đài một trận ủng hộ vang rền, tất cả mọi người đều hoan hô. Tận tai nghe Chưởng môn nhân tuyên bố, loại cảm giác này, nghe đồn không cách nào so sánh được. Tần Vô Song đem ba trái Thần Đạo Quả đã chuẩn bị sẵn trước đó từ trong bình ngọc cầm ở trên tay ra, ba trái Thần Đạo Quả rạng rỡ lấp lánh, phát ra quang mang Thần đạo cường đại, khiến người ta hoa mắt hỗn loạn. Có một số đệ tử lực khống chế không mạnh, liền ừng ực nuốt nước miếng, tròng mắt nhanh chóng từ trong hốc mắt rớt ra. - Thần Đạo Quả, hắc hắc, không hỗ là Thần Đạo Quả. Sắc thái đó, khí chất đó… - Ha ha, Thần Đạo Quả, lúc nào chúng ta mới có thể có đại phúc duyên, đạt được một trái Thần Đạo Quả chứ. Những đệ tử đó, đều nghị luận sôi nổi, rỉ tai thì thầm, sự hâm mộ, chờ mong tràn ngập toàn bộ đại sảnh. - Chuyện thứ ba chính là muốn nói với mọi người. Tân Vô Kỵ của Thiên Đế Môn, kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, liên tục khiêu khích Tần Vô Song, bị Vô Song sử dụng vũ lực và trí tuệ, một đòn giết chết! Chém giết Tân Vô Kỵ, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng trọng đại. Tất cả mọi người đều biết, Tân Vô Kỵ có ý nghĩa gì với Thiên Đế Sơn. Gã thanh niên cao cao tại thượng đó, vẫn luôn tự phụ mình là sự tồn tại của thiên kiêu chi tử, lại bị Tần Vô Song giết chết, sự chấn động ban đầu ngay khi nghe được tin tức này, lúc này vẫn được viết trên mặt tất cả mọi người. Ngay cả Tần Thiếu Hồng, cũng là hổ thẹn với thiên địa. Ngẫm lại bản thân lúc trước còn tự cao lên mặt với Tần Vô Song, bây giờ nhớ lại, Tần Vô Song sợ rằng thật sự đã nể mặt hắn mấy phần. Bằng không, với thực lực giết chết Tân Vô Kỵ của Tần Vô Song, lúc trước muốn tiêu diệt Tần Thiếu Hồng hắn, thật sự là dễ như trở bàn tay. Ngay cả Tôn giả Tri Hòe, cũng tựa hồ có cảm giác đồng dạng. Tần Vô Song giết chết Tân Vô Kỵ, cũng có thể giết chết được một kẻ tự xưng là như Tôn giả hắn. Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa, Tôn giả Tri Hòe hắn mặc dù là gừng già cũng cay, nhưng luận về thực lực, luận về trang bị, luận về thiên phú, sao có thể so sánh với con trai của Thiên Đế được? - Chư vị, Thiên Đế Môn lần này chịu thiệt, nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên, Tần gia chúng ta cần phải chuẩn bị hoàn toàn tinh thần. Tần gia ta, mười sáu năm sau, nhất định quật khởi. Thiên Đế Môn Tần gia, tất nhiên sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta nổi dậy. Cho nên, tương lai mười sáu năm, nhất là tương lai trong vòng ba đến năm năm, có lẽ là thời gian khó khăn nhất của Tần gia chúng ta! Khó khăn qua đi, ánh sáng rạng đông của Tần gia sẽ xuất hiện, cũng như khí thế mọc lên của mặt trời, khí thế đông sơn tái khởi, thay thế Tân gia, nắm giữ lại vị trí Thiên Đế, thay trời hành đạo! Khẩu khí của Tần Trọng Dương, tràn ngập chính khí lẫm liệt. Những lời này, đều nhen nhóm cho tất cả già trẻ lớn bé của Tần gia, biểu tình cũng nghiêm túc, trong mắt toát lên quang mang nóng bỏng. Nguồn truyện: Tần Trọng Dương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lại nói: - Thần Đạo Quả, tin tưởng rằng mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi. Ý nghĩa của Thần Đạo Quả, ta muốn hỏi trong các ngươi, có ai biết không? - Biết, đương nhiên biết! - Thần Đạo Quả, ý nghĩa là Thần đạo cường giả, chuyện này không phải ai cũng biết sao? - Đúng vậy, Thần Đạo Quả cũng không biết, vậy thì thật sự là kẻ ngốc rồi! Tất cả mọi người đều ồn ào bày tỏ thái độ, Tần Trọng Dương mỉm cười nói: - Đúng vậy, Thần Đạo Quả, ý nghĩa là Thần đạo cường giả, còn Thần đạo cường giả, lại có ý nghĩa gì? Các ngươi đồng dạng cũng biết rất rõ. Đối với Tần gia mà nói, Thần đạo cường giả, chính là tư bản lớn nhất để tranh đoạt quyền lực trong Tần gia, cũng là chỉ tiêu quan trọng nhất của so đấu giữa tất cả thế lực. Tần Trọng Dương mỉm cười nhìn mọi người, thong dong bình tĩnh. Ánh mắt quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người, quan sát biểu tình của mọi người. - Phân phối như thế nào? Trong lòng mọi người ắt hẳn cũng đều có toan tính chứ? Thần Đạo Quả, chỉ có cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, sau khi dùng, mới có thể đột phá tiến vào Thần đạo. Không phải Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, dùng cũng vô dụng. Đợi đến khi tu vi đạt được Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, công hiệu của Thần Đạo Quả sớm đã biến mất rồi. Thần Đạo Quả này, phải là Thông Huyền Cảnh mới có thể dùng. Hơn nữa, nhất định là trước mắt đã có thực lực của Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, bởi gì, cái mà Tần gia chúng ta cần, chính là lực chiến đấu tức thì! Càng nhanh càng tốt! Lời này vừa nói ra, những cường giả Động Huyền Cảnh, Hư Võ Đại viên mãn, lập tức đều hết hy vọng. Một vài kẻ mang tâm lý may mắn, biết rõ không thể nào xuất hiện tình huống trúng thưởng, nhưng không kìm được vẫn có chút chờ mong, không kìm được vẫn cân nhắc, nhưng những lời này của Tam Chưởng môn Tần Trọng Dương, hoàn toàn đã tuyên án bọn họ. Bị nốc ao! Tất nhiên, bọn họ cũng không có lời nào để nói. Luận về thực lực, bọn họ không bằng mấy cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, luận về sự từng trải, bọn họ hiển nhiên cũng không đuổi kịp. Ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Dương, quét qua toàn diện: - Ta không biết trong các ngươi, có người nào cảm thấy không phục, cảm thấy Thần Đạo Quả này, các ngươi cũng phải có một phần? Ta chỉ muốn nói, cho dù là Tần Vô Song và Tần Thái Trùng, hai kẻ trực tiếp đoạt được Thần Đạo Quả này, bọn họ cũng chưa đạt đến Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cho nên bọn họ cũng không được dùng Thần Đạo Quả! Luận về tư cách, trong các ngươi ai có tư cách hơn bọn họ? Lời này của Tần Trọng Dương, nhất thời xóa tan một tia khúc mắc trong lòng rất nhiều người. Ngay cả Tần Vô Song và Tần Thái Trùng cũng không thể có được, bọn họ suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy bản thân thật sự không có tư cách oán giận. Bọn họ lẽ nào còn có thể có tư cách hơn Tần Vô Song và Tần Thái Trùng sao? Nhưng vấn đề hiện tại lại xuất hiện. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, Tần gia trước mắt có bốn người. Phân biệt là Tri Hòe, Tri Tùng, Tri Bách và Tri Đồng. Bốn người này đều là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, Thần Đạo Quả chỉ có ba trái, làm sao phân? Mọi người mang theo nghi vấn như vậy, đều nhìn Tần Trọng Dương, hiển nhiên là muốn xem xem Tam Chưởng môn xử lý loại cục diện này như thế nào. - Tri Hòe, Tri Tùng, Tri Bách và Tri Đồng, bốn người các ngươi chính là những người có tư cách dùng nhất. Mà Thần Đạo Quả chỉ có ba trái, làm thế nào phân phối? Các ngươi nói xem? Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Tính cách của Tri Đồng lười biếng nhất, tu luyện cũng không chăm chỉ nhất, cười hắc hắc nói: - Nhị vị Chưởng môn, luận về thiên phú, luận về tư chất, luận về trình độ chăm chỉ, ta là người không đáng nhận được nhất. Nếu các ngươi phân phối cho ta, ta sẽ đón nhận. Không phân phối cho ta, ta cũng sẽ không gây chuyện. Hắn nói như vậy, người khác trái lại không biết nói gì. Tri Tùng tính tình tương đối qua loa, cũng cười nói: - Chưởng môn a, Tri Tùng ta người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, bản thân đột phá Thần đạo, cả đời này không hy vọng. Nếu nhị vị Chưởng môn cho ta cơ hội này, Tri Tùng nhất định sẽ vì Tần gia huyết chiến đến cùng, thịt nát xương tan cũng không tiếc. Tri Bách trầm mặc ít lời, cũng cười cười, không nói gì. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Tri Hòe, muốn xem xem Tri Hòe biểu thị thái độ như thế nào. Tri Hòe đón ánh mắt của tất cả mọi người, thản nhiên nói: - Nhị vị Chưởng môn, Thần Đạo Quả này, ta sẽ từ bỏ. Ta muốn dựa vào cố gắng của bản thân để đột phá, hơn nữa, ta cũng nắm chắc hơn một nửa! Từ bỏ? Vì cái gọi là chắc chắn trên một nửa, mà từ bỏ cơ hội chín mươi chín phần trăm tiến vào cảnh giới Thần đạo? Tất cả mọi người đều cảm thấy, Tri Hòe có phải không có ý tứ tiếp nhận không? Thần Đạo Quả này, là Tần Vô Song cướp về, mà chút tranh cãi của Tôn giả Tri Hòe và Tần Vô Song lúc trước, mọi người cũng đều biết.
Ở Chính Khí Đường, trong khi Tần gia đang thương thảo làm thế nào phân phối Thần Đạo Quả, trên Thần Điện của Thiên Đế Môn, Tân Thiên Vấn đã triệu tập tất cả Thần đạo cường giả, bao gồm cả Thần đạo của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, khẩn cấp tập trung, thương thảo kế hoạch lớn tấn công Tần gia.