Tân Thiên Vấn nhàn nhạt cười, trên khuôn mặt đột nhiên bắn ra một đạo sát phạt lạnh lẽo, nơi ánh mắt hướng về, chính là nơi mà Tần Vô Song đang ở, Vấn Đỉnh Sơn!
Không đuổi Tần gia ra khỏi Vấn Đỉnh Sơn, vị trí Thiên Đế của hắn, rốt cuộc vẫn ngồi không vững vàng.
La Thông Thiên ma quyền sát chưởng, phảng phất huyết dịch toàn thân đều sôi trào, vui vẻ hỏi:
- Bệ hạ, dự định lúc nào động thủ?
Tân Thiên Vấn lãnh đạm nói:
- Nội trong ba ngày!
Nội trong ba ngày? Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức mặt lộ vẻ mừng như điên, nội trong ba ngày, thật tốt quá.
Tần gia cho dù có được Thần Đạo Quả, cũng đừng hòng trong vòng ba ngày trở thành Thần đạo cường giả. Thần Đạo Quả, không phải là linh quả bình thường, không có thời gian một hai năm, làm sao luyện hóa được?
Sau khi luyện hóa còn phải dung hợp, củng cố cảnh giới Thần đạo, trước sau, không có năm bảy năm căn bản chuyện không thành!
- Thiên Thần, ngươi nói tiếp đi!
Thiên Đế liếc mắt nhìn Tân Thiên Thần.
Tân Thiên Thần mỉm cười gật đầu:
- Chư vị, chúng ta định bố trí một Hồng Môn Yến, triệu tập tám môn Thiên Đế Sơn đến Thiên Đế Môn tụ hội, chúc mừng tám môn Thiên Đế Sơn ta đạt được thành tích tốt ở Mộng Huyễn Thiên Trì, cũng mời Tần gia mang Thần Đạo Quả tới, để chư môn chư phái cùng thưởng thức. Đến lúc đó, trên yến hội, chúng ta đưa nợ cũ ra, cùng lên án Tần gia vi phạm ba điều Hiến pháp lâm thời của Thiên Đế bệ hạ. Mọi người cùng nhất trí, trong yến hội, đem tộc nhân Tần gia đến tham dự yến hội giết chết tại chỗ. Sau đó triệu tập các tông môn khác, cùng tiến công Tần gia!
Yến Quy Nam cười nói:
- Chiêu này, gọi là dẫn rắn ra khỏi hang. Kế sách hay! Cứ như vậy, đánh Tần gia không kịp đề phòng, tất nhiên có thể một đòn bắt được.
- Nhưng mà, vạn nhất Tần gia nhìn thấu được kế sách này, không đến thì sao?
Lôi Việt lại hỏi.
- Không đến?
Tân Thiên Thần cười rộ:
- Không đến thì càng tốt, chứng tỏ bọn chúng chột dạ, hơn nữa không tôn trọng hiệu lệnh của Thiên Đế, tội càng nặng thêm. Càng có lý do chinh phạt bọn chúng!
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, lập kế hoạch như vậy, có thể nói là hoàn hảo.
Ánh mắt của Tân Thiên Thần nheo lại thành một đường thẳng, điềm nhiên nói:
- Chư vị, sự yêu nghiệt của Tần Vô Song, các ngươi đã nhận thức rồi. Tên này thân là Quán quân Thí luyện, nếu để hắn lấy tốc độ như vậy tiếp tục trưởng thành, thì không được! Cho nên, bệ hạ hứa hẹn, sau khi thu được Thần Đạo Quả, giết chết Tần Vô Song, sẽ lấy một trái Thần Đạo Quả ban thưởng!
Sắc mặt mọi người đều vui vẻ, nhất là La Thông Thiên, ánh mắt càng lấp lánh. Giết Tần Vô Song? Đạt được phần thưởng Thần Đạo Quả?
La Thông Thiên âm thầm lập lời thề, nhất định phải giết Tần Vô Song, nhất định phải đạt được Thần Đạo Quả! Chỉ có đạt được Thần Đạo Quả, La Thiên Đạo Trường mới xuất thêm một gã Thần đạo cường giả, La Thiên Đạo Trường mới có tư cách chân chính sánh ngang với tám môn Thiên Đế Sơn, mới có tư cách chân chính tiến vào Thiên Đế Sơn!
- Đều chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau, Thiên Đế Môn sẽ phát ra lệnh triệu tập của Thiên Đế!
Tân Thiên Thần tuyên bố xuống:
- Ba nhà các ngươi đều quay về chuẩn bị một chút, phái tinh anh cường giả tập kết đợi lệnh. Mặc dù đến lúc đó chinh phạt, là lấy danh nghĩa của tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng đánh chủ lực, khẳng định là mấy nhà chúng ta. Những thế lực khác, khẳng định là xuất công không xuất lực. Nhất là Vân gia, có ra tay hay không vẫn còn là một vấn đề. Nhớ kỹ, tất cả phải tiến hành trong âm thầm, trước đó, tuyệt đối không thể lộ ra bất cứ sơ hở nào!
- Dám không ra tay? Mục tiêu tiếp theo chính là nhắm vào bọn chúng!
Lôi Minh kêu gào.
Thiên Đế bệ hạ trừng mắt, bắn ra một đạo quang mang tối tăm.
Lôi Việt vội trách mắng:
- Lão Nhị, không được nói xàm!
Lôi Minh ngượng ngùng cười, cũng không dám nói thêm cái gì. Giải tán tại chỗ, các nhà tự quay về chuẩn bị điều binh.
Sau khi năm người đó rời khỏi, Tân Thiên Thần mỉm cười nói với Thiên Đế:
- Bệ hạ, chuẩn bị xem như không sai biệt lắm. Phía bên Hiên Viên Tộc, ngài định lúc nào liên lạc?
Tân Thiên Vấn thản nhiên nói:
- Trẫm tự có chủ trương. Thiên Thần, chuyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì, công tác lãnh đạo của ngươi đã thất bại rồi. Lần này, là cơ hội để ngươi chuộc tội. Thiên Vũ, Thiên Trọng, các ngươi phải phụ tá Thiên Thần. Một khi động thủ, cần phải rõ ràng dứt khoát, không thể để Tần gia có khả năng xoay chuyển!
- Vâng, bệ hạ. Chúng ta nhất định sẽ bao vây Tần gia đến mức con kiến không chui qua lọt, khiến bọn chúng chắp thêm cánh cũng không thoát!
Tân Thiên Vấn nhàn nhạt cười:
- Tần gia là truyền thừa từ thời Thái cổ, muốn diệt trừ tận gốc bọn chúng, khó khăn vô cùng lớn. Ngươi liệt kê ra một danh sách, liệt kê các nhân vật nguy hiểm của Tần gia. Chỉ cần những nhân vật trọng điểm này bị xử tử, binh sĩ tản mác khác, cho dù chạy thoát, nguy hại cũng không lớn. Đương nhiên, nếu có thể giết hết, đương nhiên là giết hết tốt nhất. Nhưng mấy nhân vật quan trọng, cũng không thể bỏ sót!
- Nhân vật trọng điểm, bệ hạ, có thể nói rõ hơn một chút?
Tân Thiên Thần hỏi.
- Ba gã Chưởng môn, có tính là nhân vật trọng điểm không? Còn có mười hai đại Tôn giả? Bộ phận Trưởng lão và Đệ tử Trung tâm. Nhất là Tần Thái Trùng và Tần Vô Song, có xem là nhân vật trọng điểm không?
Tân Thiên Thần cười nói:
- Tần Vô Song, nhất định là trọng điểm trong trọng điểm rồi!
- Còn có mấy Đệ tử Trung tâm khác, đều cần quan sát kỹ một chút. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tân Thiên Vấn điềm nhiên nói:
- Càng là đệ tử của thế hệ tuổi trẻ, chạy thoát, tính thích nghi càng mạnh, hậu họa cũng càng lớn. Lão gia hỏa, ngược lại không có tính thích nghi gì, chống đỡ hay chết cũng giống nhau.
- Đúng, đúng, Tần Vô Song và Tần Thái Trùng, còn có Tần Chi Trữ, Tần Thiếu Hồng, Tần Hạo những tên này đều phải chết!
Tân Thiên Thần hung tợn nói.
- Chuyện này ngươi đi lợi dụng tình báo, tự mình định ra. Trẫm đi tới Đồ Đằng Tộc một chuyến.
Tân Thiên Vấn phiêu nhiên xuất môn, không bao lâu, đến một nơi bí mật trong phạm vi Thiên Đế Sơn, chính là Hiên Viên Bí Cảnh, nơi trung tâm nhất của Hiên Viên Khâu.
Hiên Viên Bí Cảnh này, chính là nơi sinh sống của Hiên Viên Tộc, cũng là nơi thần bí nhất của Hiên Viên Khâu.
Tân Thiên Vấn không dám chậm trễ, niệm đọc mấy câu chú ngữ, kéo tay, một đạo thần phù hóa thành hư vô, bắn vào bên trong hư không, một lát sau, liền vô ảnh vô tung biến mất.
Không bao lâu, Hiên Viên Bí Cảnh liền truyền đến một đạo thanh âm mờ ảo:
- Tân Thiên Vấn, ngươi đến làm gì?
- Đặc biệt đến để bái kiến Đồ Đằng tôn thần!
- Ngươi vào đi!
Tân Thiên Vấn thân ảnh chợt lóe, liền biến mất trong hư không. Ngay sau đó, trong bí cảnh, một đường đá quanh co xa xa thông tới phía trước, trong rừng trúc rậm rạp, lộ ra một góc kiến trúc, chính là mấy gian nhà nhỏ thanh nhã.
Thân ảnh của Tân Thiên Vấn đi trên đường mòn nhỏ, đến trước ngôi nhà, dừng lại phía trước cửa.
- Thiên Vấn, bái kiến Uy đại nhân!
Tân Thiên Vấn ở ngoài cửa, xa xa khom người, hành lễ nói.
Trong sân trong, một đại hán tráng kiện, mặc một chiếc áo vải bình thường, thoạt nhìn, trông giống như một nông phu tráng kiện, chân tay thô cứng, đang nâng rìu chặt củi.
Nhưng nếu nhìn cẩn thận, liền cảm thấy người này giống như người trong tranh, còn sân nhỏ này, rừng trúc này, và tất cả mọi thứ xung quang, chỉ là một bức tranh thủy mặc mà thôi.
Đạo pháp tự nhiên, dung nhập tự nhiên, bản nguyên cuối cùng của đạo trời, không chỉ có mỗi mình tự nhiên mà thôi.
Người nông phu bình thường này, không nghi ngờ gì, chính là theo đuổi ý cảnh của đạo pháp tự nhiên.
- Được rồi, Tân Thiên Vấn, ngươi không có việc gì sẽ không đến đây. Hôm nay tới đây, là vì chuyện gì, quấy nhiễu việc tu luyện thanh tịnh của ta?
Uy đại nhân đó, tên là Hiên Viên Uy, chính là Chân Thần Đạo cường giả, một trong ba người đứng đầu của Hiên Viên Tộc! Ở Hiên Viên Khâu, địa vị tôn sùng!
- Uy đại nhân, chuyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì, Bạt đại nhân có từng tới đây bẩm báo với ngài không?
Tân Thiên Vấn thử thăm dò hỏi.
Hiên Viên Uy nheo mày, thản nhiên nói:
- Ta đối với chuyện ngoại giới, đã không cảm thấy hứng thú. Mộng Huyễn Thiên Trì, là chuyện thế nào?
- Uy đại nhân, thuộc hạ nghe nói, lúc trước Kim Thiền của Mộng Huyễn Thiên Trì đã đến Hiên Viên Khâu, khiêu chiến Dương đại nhân, bị Dương đại nhân đánh bại, thân bị thương nặng, nhưng cũng chưa chết. Còn Uy đại nhân lại dám chặn đường giết chết Kim Thiền, kết quả bị giáng đến đây, ở lại đến mấy ngàn năm…
Tân Thiên Thần cũng là dốc hết can đảm mà nói, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Quả nhiên, trong mắt Hiên Viên Uy lửa giận chợt lóe, một đạo thần quang từ trong mắt hắn bắn ra, trực tiếp quét về phía Tân Thiên Vấn. Tân Thiên Vấn chỉ cảm thấy toàn thân một trận run rẩy, phảng phất giống như bị chuột rút, nhất thời liền hụt hẫng.
- Uy đại nhân, xin hãy nghe ta nói hết đã. Thuộc hạ tuyệt đối không có ý mạo phạm! Xin nghe ta nói!
Tân Thiên Vấn với tự tôn của Thiên Đế tại Thiên Đế Sơn, trước mặt Uy đại nhân này, giống như một con kiến vậy, hoàn toàn không có đường phản kháng.
- Tân Thiên Vấn, nếu ngươi nói không ra một nguyên cớ, cho dù ngươi là Thiên Đế Môn Tân gia, hôm nay ta cũng sẽ đánh xương ngươi thành tro bụi.
Hiên Viên Uy thần thái không thể xem thường, câu nói này, nói ra cũng không hung thần ác sát, nhưng uy thế ẩn chứa trong ngữ khí, lại khiến Tân Thiên Vấn trong lòng từng trận khiếp sợ.
- Vâng vâng!
Tân Thiên Vấn sửa sang lại y quan, cẩn thận nói:
- Thuộc hạ xác thực không có ác ý, chỉ là muốn xác thực một chút những phán đoán mà thôi. Vì thuộc hạ biết, Thần Tú Cung trước đây Kim Thiền sử dụng đã tái hiện nhân gian!
- Thần Tú Cung, tái hiện nhân gian?
Hiên Viên Uy ánh mắt nghiêm khắc, bắn ra quang mang lành lạnh, gắt gao nhìn Tân Thiên Vấn:
- Chuyện ngươi nói là thật sao?
- Tuyệt đối là thật!
Tân Thiên Vấn lời thề son sắt nói.
Nghe được cái tên của Thần Tú Cung, thái độ của Hiên Viên Uy đối với Tân Thiên Vấn rõ ràng dịu đi rất nhiều, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo hung hãn trong ánh mắt, ngược lại càng thêm nồng đậm hơn.
Hai tay nắm chặt lấy nhau, khớp xương phát ra thanh âm cách cách. Hiên Viên Uy, phảng phất giống như một con sư tử nổi giận, ánh mắt đỏ bừng. Thật lâu sau, mới quay đầu nói:
- Tân Thiên Vấn, ngươi xác định? Có tình báo xác thực không?
Tân Thiên Vấn vội nói:
- Mới đầu, ta cũng chỉ là hoài nghi, bởi vì Thần Tú Cung lai lịch thật sự quá lớn, thuộc hạ không dám đoán bậy. Nhưng mà, theo diễn biến không ngừng của thế cục, mãi cho đến lúc tới Mộng Huyễn Thiên Trì, thuộc hạ mới chân chính xác định, vật mà người đó nắm giữ, chắc chắn là Thần Tú Cung!
- Rốt cuộc là ai?
Hiên Viên Uy hừ lạnh nói.
- Là một đệ tử trẻ tuổi của Tần gia! Tuổi tác không đến ba mươi, cơ hồ đã đến biên giới của Thần đạo rồi, hơn nữa vượt cấp giết người, là chuyện hết sức bình thường. Thứ mà hắn dùng chính là một cây Thần cung không rõ lai lịch. Thuộc hạ ngay từ đầu vẫn chưa hoài nghi đến Thần Tú Cung, cho đến khi tới Mộng Huyễn Thiên Trì, căn cứ vào tình báo phản hồi, Tần Vô Song xông vào đến đảo thí luyện thứ mười, dưới tình huống mọi người cho rằng hắn nhất định sẽ chết, hắn lại có thể cưỡi Thiên Tu Truy Vân Thú rời khỏi đảo. Mà Thiên Tu Truy Vân Thú đó, chính là linh thú do Kim Thiền phong ấn. Không có giải trừ phong ấn của Kim Thiền, nó căn bản không thể nào rời đảo! Vì vậy, thuộc hạ hoài nghi, Tần Vô Song đó nhất định là đã kế thừa Thần Tú Cung của Kim Thiền!
Sắc mặt Hiên Viên Uy vô cùng khó coi, khóe miệng khẽ co rúm, bộ mặt dữ tợn cực kỳ. Một đạo khí tức giết chóc nồng đậm, nhanh chóng bành trướng khắp người hắn.
Chiếm lấy được Thần hồn Long Đan của Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song có thể nói là thu hoạch ngoài dự liệu. Nhìn về phía Thúc Nha của Nhai Tí Tộc đang chạy trốn xa xa, Tần Vô Song cũng không đuổi theo truy sát.
Hắn biết, các tu luyện giả xung quanh nhìn như là chạy trốn, nhưng mơ hồ còn có Hóa Thần Đạo cường giả mạnh hơn, lúc này vẫn đang đợi thời cơ phát động tập kích bất ngờ đối với hắn. Vì vậy, hắn không thể có một chút sơ suất nào.
Xuất phát từ tầng suy nghĩ này, Tần Vô Song không những không giảm bớt khí thế, trái lại đem Long Tức trong cơ thể không ngừng thúc giục, thần quang không ngừng tràn ra, khí thế khắp người lại tăng lên không ít, đồng thời Thần Tú Cung cũng phối hợp, hợp quần tăng sức mạnh, phát ra khí tức giết chóc cường đại.
Tổng hợp các phương diện, khiến toàn bộ khí thế của Tần Vô Song hoàn toàn không thua kém bất cứ Hóa Thần Đạo cường giả nào.
Nhất là thủ đoạn hắn tiêu diệt Hạ Tử Ngưu, có tác dụng dấy lên lòng kinh sợ đối với địch nhân, còn đối với bản thân hắn mà nói, cũng là dấy lên tác dụng tăng cường tự tin. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, khí thế không ngừng được kéo lên trạng thái đỉnh cao.
Khi nhìn thấy thủ đoạn Tần Vô Song tiêu diệt Hạ Tử Ngưu, trong lòng những Hóa Thần Đạo cường giả mai phục sản sinh dao động, về mặt khí thế, lại mơ hồ có xu thế giảm xuống.
Trong lúc một tăng một giảm, cũng khiến cho toàn bộ cục diện xuất hiện biến hóa vô cùng kỳ diệu.
Chính là do dự trong nháy mắt này, thân hình của Tần Vô Song đã trực tiếp xông ra khỏi vòng vây, hướng về phương hướng của Thang Cốcm dùng tốc độ cao nhất bứt lên trước mà đi.
Thân ảnh Tần Vô Song nhoáng lên, bên trong đám sương mù của Thang Cốc, biến thành một cái bóng mơ hồ, dần dần hóa thành một điểm đen, trực tiếp biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Những Hóa Thần Đạo cường giả kia, lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ồn ào từ chỗ tối chạy ra, xuất thần nhìn về phương hướng của Thang Cốc, cũng rất là do dự không quyết.
Đương nhiên, trên mặt bọn họ, cũng không có vẻ xấu hổ. Ai cũng không cảm thấy không đứng ra ngăn cản Tần Vô Song là rất mất mặt.
Hiển nhiên, sau khi Tần Vô Song biểu hiện ra thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối, những Hóa Thần Đạo cường giả này đều ý thức được, Tần Vô Song đã có đủ năng lực uy hiếp đến bọn họ.
- Thang Cốc tuyệt địa, tiểu tử này đi đến đó, chính là tìm cái chết!
- Không phải nói Kim Ô Thú sống lại rồi sao? Tiểu tử này là đi làm điểm tâm cho Kim Ô Thú hay sao?
- Đuổi theo hay không?
- Cái gọi là Kim Ô Thú, rất có khả năng là tin đồn mười tám Long Tộc của Vô Tận Đông Hải tung ra, tự mình dọa mình, không đủ tin tưởng!
- Đuổi theo?
- Đương nhiên phải đuổi theo! Chư vị, mặc dù chúng ta đều không quen biết nhau, nhưng ý đồ đến đây đều giống nhau. Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, bất kể một người nào trong chúng ta, muốn đơn độc đối phó với Tần Vô Song, hiển nhiên không có khả năng. Cho dù là hai người giáp công, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản được thân thủ nhanh như quỷ mị của hắn. Cho nên, bản thân ta đứng ra kêu gọi mọi người, đoàn kết lại, tiêu diệt tên tiểu tử đó trước.
- Tiêu diệt tiểu tử đó là chuyện dễ dàng, sau khi liên thủ, lợi ích làm sao phân phối? Ai được Thần Tú Cung, có thể khiến mọi người phục hay không?
- Ha ha, tất cả mọi người vì Thần Tú Cung mà đến. Nhưng chớ quên, không giết được Tần Vô Song, đoạt được Thần Tú Cung căn bản là không thể! Giết được Tần Vô Song, Thần Tú Cung đó làm sao phân phối, chúng ta lại thảo luận tìm ra một phương án, dùng phương thức cạnh tranh cũng được, phương thức cường thưởng cũng được, đều có điều lệ. Nếu có mưu ma chước quỷ, những người khác sẽ cùng tấn công!
- Đúng, vị đạo hữu này nói rất có đạo lý, chúng ta xác thực nên đoàn kết lại, bằng không sẽ phí công một chuyến. Nhất là trong Thang Cốc đó, thủy vực mờ mịt, nếu chúng ta không đoàn kết, tiêu diệt Tần Vô Song căn bản là chuyện người si nói mộng!
- Có đạo lý! Đoàn kết lại, tiêu diệt Tần Vô Song trước, thảo luận những cái khác sau!
Tần Vô Song nhảy vào Thang Cốc, giây phút đầu tiên, liền xác định vị trí của Mễ Già. Âm Dương Tử Vân Dực khởi động tốc độ cao nhất, hóa thành lưu quang tử sắc, trực tiếp rơi xuống trên một tảng đá ngầm.
Mễ Già mừng rỡ quá đỗi:
- Ngươi tới rồi!
Tần Vô Song quay đầu liếc mắt nhìn, mỉm cười nói:
- Tới thì tới rồi, nhưng phía sau có thể dẫn theo rất nhiều phiền phức!
Mễ Già trái lại không cho rằng như vậy, bĩu môi nói:
- Sợ gì phiền toái chứ, bổn tiểu thư không sợ phiền toái, chỉ sợ không có phiền toái!
- Vậy sao? Nếu ta nói với ngươi, đuổi theo phía sau sẽ có mấy Hóa Thần Đạo cường giả, thậm chí không dưới mười người, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Mễ Già sắc mặt biến đổi:
- Ngươi cứ nói ta là kẻ chuyên rước họa, ta thấy ngươi mới là kẻ chuyên rước họa chân chính a!
- Sợ rồi sao?
Mễ Già ưỡn thẳng ngực:
- Sợ cái gì? Ở Thang Cốc này, bọn chúng dám xằng bậy à? Trừ phi không muốn sống! Nếu thật sự kinh động đến Kim Ô Thú trong truyền thuyết, bọn chúng chết chắc rồi.
- Kim Ô Thú, chẳng qua là tin đồn mà thôi, ngươi còn tưởng là thật sao?
- Hừ, cho dù không có Kim Ô Thú, bên trong Thang Cốc này có rất nhiều quái thú cường hãn. Ngươi không biết sao? Thang Cốc này, là sự tồn tại ngay cả Tổ Long Tộc cũng cảm thấy đau đầu!
Tần Vô Song đối với những chuyện này cũng không quá hứng thú, mà là hỏi:
- Rút cuộc Phù Tang Chi Mộc và Xích Viêm Chi Hỏa đó ở đâu?
- Phù Tang Chi Mộc? Ta chưa nói là cần Phù Tang Chi Mộc mà?
Mễ Già vẻ mặt hồ nghi nói.
- Ngươi không cần, lẽ nào ta không thể cần sao?
- Ngươi? Ngươi cần cái đó làm gì? Ngươi… lẽ nào muốn chế tác Thần khí sao? Đúng, nhất định là đúng, ngươi khẳng định sẽ chế tác Thần khí, đúng hay không? Bằng không ngươi thu thập Ly Vẫn Cốt Thiết đó làm gì?
Sức tưởng tượng của Mễ Già nhất thời lan tràn ra.
- Chuyện này tựa hồ không liên quan đến ngươi?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Có tình báo thì nhanh chia sẻ một chút, nếu không có, chúng ta lập tức giải tán.
- Qua sông bẻ cầu a!
Đôi môi khêu gợi của Mễ Già lẩm bẩm, cũng thản nhiên mỉm cười:
- Nhưng mà, ngươi muốn vứt bỏ bổn tiểu thư sang một bên, đó là chuyện không có cửa đâu! Nói cho ngươi biết, Phù Tang Chi Mộc, cả Thang Cốc này, chỉ có một nơi có. Cũng chính là nơi trước kia Kim Ô Thú ngã xuống, cũng là hang ổ của Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm. Ở nơi đó có một cây Phù Tang Thần Mộc cao che trời, còn có một số Phù Tang Thụ bình thường. Ngoài nơi đó ra, khắp Thang Cốc này, căn bản không có nơi nào có thứ đó cả.
Tần Vô Song sắc mặt ngưng trọng:
- Hang ổ của Kim Ô Thú? Thật sự phải xâm nhập vào đó mới có sao?
- Sao vậy, ngươi không phải không sợ Kim Ô Thú sao?
Mễ Già cười chế nhạo hỏi.
- Nếu nơi khác có, cần gì phải bỏ gần tìm xa? Vấn đề là nơi khác không có.
Mễ Già cười nói:
- Ngươi theo ta đi tìm Xích Viêm Chi Hỏa trước, sau đó ta sẽ dẫn ngươi tới Phù Tang Lâm, sào huyệt của Kim Ô Thú!
- Được rồi, Phù Tang Lâm một khi đã nguy hiểm như vậy, ta cũng không cần ngươi dẫn đi, trực tiếp chỉ điểm phương hướng cho ta là được rồi.
Tần Vô Song thật ra không muốn bị trói buộc.
Mễ Già cười ha ha, mở ra một phần bản đồ:
- Tấm bản đồ này, ta phải trả cái giá rất lớn mới có được. Nơi có Xích Viêm Chi Hỏa, đại khái có mấy nơi như vậy. Đương nhiên, những nơi này chỉ là phỏng đoán mà thôi.
- Phỏng đoán? Chuyện phỏng đoán, ngươi cũng cho rằng chính xác được sao?
- Đương nhiên không phải phỏng đoán vô cớ!
Mễ Già tức giận nói:
- Xích Viêm Chi Hỏa, chính là ngọn lửa lợi hại nhất giữa thiên địa, là Thái cổ Thần Hỏa chất chứa trong lòng đất của thời kỳ Thái cổ. Ngoài ngọn lửa của bổn nguyên vũ trụ ra, loại Thái cổ Thần Hỏa này, có lẽ là cường đại nhất.
- Ngọn lửa cường đại như vậy, ngươi hấp thu như thế nào?
- Hắc hắc, đương nhiên không phải hấp thu, ta chỉ cần hấp thu Hỏa Phách là được rồi. Từ trong Xích Viêm Chi Hỏa, lấy ra Hỏa Phách, rèn luyện thuộc tính Thần đạo của ta. Sau khi hình thành Hỏa Phách của Xích Viêm Chi Hỏa, ta liền có thể thông qua cố gắng sau này, luyện hóa Xích Viêm Chi Hỏa, từ đó đem các loại uy lực tuyệt chiêu của ta phát huy đến cảnh giới mạnh nhất!
- Hấp thu Hỏa Phách? Có thể tự mình tinh luyện ra Xích Viêm Chi Hỏa sao?
Tần Vô Song hỏi nói.
Mễ Già trực tiếp hết chỗ nói, nhìn Tần Vô Song giống như quái vật:
- Ta nói, ngươi bình thường chiến đấu lợi hại như vậy, tại sao chút thường thức ấy trái lại lại hỏi ta?
- Hắc hắc, sao chứ, không thể hỏi sao?
Tần Vô Song mơ hồ ý thức được, có lẽ vấn đề mà bản thân mình nông cạn nhất, chính là thường thức về cảnh giới Thần đạo. Nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, hắn căn bản không có người dẫn đường, mới tiến vào Thần đạo, căn bản cũng không có một lão sư nào truyền thụ một cách có hệ thống cho hắn về tri thức Thần đạo.
Mễ Già thở dài:
- Được rồi, có lẽ ngươi vừa mới đột phá Thần đạo, chưa hiểu rõ lắm. Không riêng gì Xích Viêm Chi Hỏa, những vật có thuộc tính Thần đạo trong thiên hạ, đều có thể lấy ra Thần Đạo Chi Phách. Chỉ cần lấy ra, cùng với Thần hồn bản thân cùng kết hợp, hình thành thế thao túng khống chế, liền có thể thông qua sức mạnh của bản thân, luyện hóa ra vật này. Đây là sức mạnh sinh sôi nảy nở của tự nhiên. Thủ đoạn Thần đạo, nếu chút thần thông này cũng không có, còn gọi là Thần đạo gì nữa? Thần đạo, chính là sức mạnh kéo dài không dứt, sinh sôi nảy nở bất tuyệt! Giống như Thần hồn Thần đạo có thể sống mãi vậy! Về mặt lý luận, trong tự nhiên lấy ra Thần Hồn Chi Phách, cũng có thể sống mãi. Đương nhiên, nếu ngươi trong một lúc nào đó đột nhiên điên cuồng sử dụng, tái sinh trong thời gian ngắn hiển nhiên là sẽ chịu ảnh hưởng. Cái này gọi là khai phá mang tính hủy diệt.
Tần Vô Song vừa nghe cô ta giải thích, liền hiểu rõ, gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi!
Mễ Già cười hắc hắc, đắc ý nói:
- Thì ra ngươi cũng có lúc khiêm tốn như vậy, ta còn tưởng rằng, người nào đó mắt cao trên đỉnh đầu, tự cao tự đại chứ.
Tần Vô Song tâm tình cực tốt, đương nhiên sẽ không đi chấp nhặt với nàng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi đến địa điểm gần nhất đi!
Mễ Già gật gật đầu, nói:
- Nơi gần nhất, là trên hòn đảo sáu vạn dặm ở đây, hòn đảo đó không có tên, đại khái là diện tíhc hòn đảo chỉ có ngàn dặm.
- Được, trên hòn đảo, dù sao cũng tốt hơn ở dưới nước!
Hai người xác định phương hướng, song song phi hành bay đi.
Trong lúc phi hành, Mễ Già mỉm cười nói:
- Ngươi có biết, tại sao bổn tiểu thư lại nói phỏng đoán đó không phải vô cớ không?
- Tại sao?
- Rất đơn giản, Xích Viêm Chi Hỏa là ngọn lửa của thiên địa tự nhiên, Thái cổ Thần Hỏa. Uy lực cực đại, vì vậy, nơi cất chứa Thái cổ Thần Hỏa này, nhiệt độ của thủy vực xung quanh sẽ cao hơn rất nhiều, thế sôi trào sẽ càng điên cuồng hơn một chút. Đương nhiên, đây chỉ là một phương hướng phỏng đoán. Cụ thể có phải là Thái cổ Thần Hỏa hay không, vẫn phải dò xét.
- Ngươi có thủ đoạn dò xét sao?
- Không cần thủ đoạn dò xét, Xích Viêm Chi Hỏa, sắc đỏ rực gần như xanh tím, khi ngọn lửa bốc lên, giống như một đóa hoa ngô đồng nở rộ, có một số đặc điểm, cực kỳ dễ nhận biết. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song âm thầm gật đầu, thầm nghĩ tạo hóa thần kỳ, không thiếu cái lạ. Cái Xích Viêm Chi Hỏa này, chỉ riêng hình dáng giống một đóa hoa ngô đồng, lại có thể khiến thủy vực xung quanh sôi trào, có thể thấy ngọn lửa này không thẹn là có vẻ đẹp của Thái cổ Thần Hỏa.
Sau nửa ngày, hai người xuyên qua thủy vực mờ mịt. Ánh mắt Mễ Già đột nhiên sáng ngời:
- Nhìn nơi này, hình dạng hòn đảo, giống như một con rùa biển, chính là nơi này!
- Đi xuống đi!
Hai người song song hóa thành lưu quang, bắn thẳng đến hòn đảo đó.