Thời gian để Tần Vô Song huấn luyện đội Liệp Ưng cũng không còn nhiều. Sau khi Đồng Dao rời đi một tháng, trong phạm vi của Tứ Đại Lĩnh Bách Việt Quốc, bắt đầu xuất hiện tin đồn liên quan đến Thí luyện Võ đồng. Thí luyện Võ đồng lần này, tới vô cùng đột ngột, chuyện này trước đó căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào. Nếu chỉ là Thí luyện Võ đồng trong phạm vi Bách Việt Quốc, vậy thì rất nhiều quý tộc thượng đẳng thuộc loại Đại phiệt, Thế gia… khẳng định có thể biết được trước thời hạn. Nhưng lần này, trong phạm vi châu quận, bất cứ một nhà Đại phiệt, Thế gia nào, trước khi sự việc xảy ra đều không thu được bất cứ một tin tức gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Tin tức che giấu rất là chặt chẽ, điều này khiến mọi người ý thức được, lần này tuyệt đối không phải chỉ là Thí luyện đơn giản. Quả nhiên, thông báo tiếp theo tới từ phía Quan phủ, đã xác minh đầy đủ phỏng đoán của mọi người. Tư cách thấp nhất của Thí luyện Võ đồng là Võ đồng Thất đẳng! Hạn mức tuổi cao nhất: Hai mươi tuổi! Nội dung Thí luyện: Bí mật. Nguyên tắc Thí luyện: Che giấu xuất thân, danh tính, thực lực. Tất cả Võ đồng trong Bách Việt Quốc, toàn bộ đều được đánh số, trộn lẫn hoàn toàn, ngẫu nhiên bốc thăm, để ngăn chặn tuyệt đối bất cứ hành động lừa đảo mưu lợi riêng, kết bè kết cánh. Điều bổ sung ở sau nhìn thấy mà giật mình nhất – Lần này Thí luyện báo danh tự do, nhưng một khi tham gia, bất kể sống chết. Yêu cầu thấp nhất là Võ đồng Thất đẳng, điều này khiến vô số lòng nhiệt tình trông mong của các Võ đồng tắt lụi trong nháy mắt, trực tiếp vô cùng thất vọng. Còn vấn đề sinh tử không tính là một điều quá khó khăn. Mặc dù nhìn thấy mà giật mình, nhưng ở bất cứ quốc gia thượng võ nào của Đại lục Thiên Huyền, điều này không tạo ra một chút uy hiếp nào. Bách Việt Quốc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thế giới của thượng võ, tất cả tranh chấp cơ hồ đều lấy võ lực giải quyết, thương vong từ trước đến nay không phải là đề tài mới mẻ gì. Thí luyện Võ đồng, chủ đề sinh tử đương nhiên cũng không đáng sợ như vậy.
Chính ngọ, trên Đại Thương Sơn, vào giữa ngày. Đây là khoảng thời gian mà Tần Vô Song thích nhất vào mỗi ngày, cũng là giai đoạn tốt nhất để hắn luyện công. Tu luyện Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song sớm đã tiến nhập vào cấp độ cao nhất. Sau khi tranh đoạt Hào môn chấm dứt, Tần Vô Song cảm nhận sâu sắc thời gian gấp gáp, tu luyện càng thêm chịu khó, mỗi ngày đều dung nhập tới cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh. Mặt trời giữa trưa, cay độc, hung ác, Tần Vô Song ngang nhiên không sợ, hai mắt chăm chú nhìn một lượt mặt trời chói chang. Công phu luyện đến loại trình độ này của hắn, dùng mắt thường nhìn mặt trời chói chang, sớm đã là chuyện hết sức bình thường, căn bản không lo lắng đến vấn đề ánh mắt bị tổn thương. Ở trong mắt của võ giả cao cường, vầng mặt trời chói chang kia cũng chỉ là một đại hỏa cầu đỏ rực mà thôi. Từng luồng khí lưu nóng bỏng, đi qua tứ chi bách hài của Tần Vô Song. Hắn rất thích thú hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này. Loại cảm giác này kiếp trước hắn đã vô cùng quen thuộc, chính là dấu hiệu trước khi tiến nhập Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh. Rộng rãi khoáng đạt, ý chí rộng lớn. Đặc điểm của Viêm Dương Chân Kinh, chính là đem tất cả chân khí, tập trung vào đan điền nội phủ, từ vô số tiểu chu thiên, hình thành nên đại chu thiên. Một khi luân hồi ra một đại chu thiên, chính là biểu hiện Viêm Dương Chân Kinh đã luyện đến cấp độ Đại viên mãn. Địch mạnh ta càng mạnh hơn, nhất khí trùng viêm dương, địch ngang ngược ta càng ngang ngược hơn, kéo trăng nhập vào sông lớn. Địch mạnh, địch ngang tàng tùy vào hắn, bản thân ta sừng sững như thạch cương! Đây là khẩu quyết của Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song không khỏi ngâm nga, lĩnh ngộ trong đầu giống như cá diếc vượt sông, nườm nợp kéo đến, trong nháy mắt chỉ cảm thấy linh cảm vô hạn. Đây là một loại tiệm ngộ nước chảy đá mòn, cũng là giác ngộ đánh đòn cảnh tỉnh. Tiệm ngộ và giác ngộ kết hợp với nhau, trong mắt Tần Vô Song thần quang mãnh liệt, rồi đột nhiên, ánh mắt trừng lên, quát lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, khí lưu vô cùng mãnh liệt từ lòng bàn tay đánh ra, phần phật một tiếng. Cây cối trước mặt nhất thời ngã xuống một mảng, khói xanh bốc lên mãnh liệt, cuối cùng bị chưởng lực sáng rực này trực tiếp nhen nhóm. Tần Vô Song kêu lên một tiếng, kéo người đứng lên. Chưởng tùy ý mà đi, nhất thời đất đá bay mù trời, mang theo biển lửa ngút trời. - Đại viên mãn, quả nhiên là Đại viên mãn. Tần Vô Song cảm thấy vô cùng sảng khoái, quyền chưởng đan xen, đánh ra kinh khủng. Một khi đạt đến Đại viên mãn, một thức cuối cùng của Cửu Dương Chưởng, cũng sẽ nước chảy thành sông. Đến lúc này, mặc dù chưa đạt đến trình độ lão luyện mười thành như kiếp trước, nhưng ít nhất cũng có chín thành sức mạnh của kiếp trước! Chân Võ Cảnh Bát đẳng sao? Hừ hừ! Giữa lúc đang suy nghĩ, một bộ Cửu Dương Chưởng như mây bay nước chảy, liên miên không dứt, khuấy động cuồn cuộn. - Thức thứ tám Cửu Dương Chưởng, Bát Dương Phần Hoang! Vù! Tần Vô Song cũng không có thủ thế, niệm động kết hợp, song chưởng liên tục vẽ ra chín vòng nhỏ, luân phiên chồng lên, chưởng lực đánh ra, như tuyết lở, như đất rung, như trời đổ. - Thức thứ chín Cửu Dương Chưởng, Cửu Dương Diệt Thế! Ầm, ầm, ầm! Tiếng oanh liệt giống như sấm sét, vang vọng khắp Đại Thương Sơn, khiến người ta tựa hồ cảm thấy Đại Thương Sơn xuất hiện sụp đổ, xuất hiện sụp lở lớn trên ngọn núi. - Cửu Dương Diệt Thế, uy lực quả nhiên hơn xa thức thứ tám nhiều! Tần Vô Song nhìn chưởng lực mênh mông, sau khi xuyên việt sống lại, đây là lần đầu tiên tâm tình của hắn kích động như vậy. Cuối cùng, hắn đã mơ hồ chạm đến được thực lực của thời khắc đỉnh cao kiếp trước, đây là một loại cảm giác siêu nhiên quen thuộc biết bao. Chí dương chí cương, duy ngã Viêm Dương, thủy hỏa bất xâm, đao thương khả đáng! Đây là cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh, khi phối hợp với Cửu Dương Chưởng, lại càng tăng thêm sức mạnh, càng như núi đổ đất nứt, thế như liệt hỏa, sắc như đao thương. Từ đó Cửu Dương Chưởng, thành công viên mãn. Mặc dù về độ lão luyện, còn cần thời gian củng cố, nhưng Tần Vô Song lúc này lại tràn đầy tự tin. Cho dù là gia chủ của Tây Môn Đại phiệt đích thân tới đây, cho dù đối thủ là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, hắn cũng nắm chắc giành được chiến thắng trong trận chiến, có tự tin dùng Viêm Dương chân khí Đại viên mãn tiêu diệt hoàn toàn đối phương! Mặc dù Tần Vô Song không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Đại lục Thiên Huyền này, xác thực lý tưởng hơn nhiều so với hoàn cảnh tu luyện ở Địa Cầu kiếp trước. Với phỏng đoán của hắn, ít nhất là ưu việt hơn kiếp trước ba đến năm lần. Có hoàn cảnh địa lý như vậy, Tần Vô Song càng có tự tin đi khiêu chiến, khiêu chiến cảnh giới Tiên Thiên mà kiếp trước cả đời không đột phá nổi. Đây là cảnh giới mà kiếp trước hắn mơ tưởng đạt được. Tin rằng, ở thế giới này, điều đó nhất định trở thành hiện thực. Thí luyện Võ đồng? Linh duyên? Kiếp này của Tần Vô Song, lần đầu tiên ôm một tia chờ mong đối với chuyện sắp đến.
Khi xuống núi, Tần Tụ đã đợi hắn dưới chân núi. Đây là thói quen cũ nhiều năm nay của Tần Tụ. - Tỷ, Đạt Hề đại ca và Đạt Hề Lão thái thái quay về quận thành rồi, có phải tỷ có chút không quen không? Tần Tụ giả vờ giận dỗi nói: - Vô Song, ngươi cũng trêu đùa tỷ tỷ sao? - Ha ha, không phải không phải. Thân là đệ đệ như ta, cũng hy vọng tỷ tỷ và Đạt Hề đại ca có thể kết thành lương duyên vàng ngọc. Tỷ tỷ, đợi ta một năm, nhiều nhất là một năm, ta nhất định sẽ khiến chuyện còn chưa giải quyết xong này rõ ràng triệt để. - Rõ ràng? Tần Tụ nhất thời chưa thể hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. - Lẽ nào tỷ tỷ đã quên rồi sao, Tây Môn Nghiên của Tây Môn Đại phiệt? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Chuyện hôn sự này, bên phía Tây Môn Đại phiệt còn không chủ động hủy bỏ, lúc nào cũng là một chuyện đại phiền phức. - Vô Song, ta nghe Đạt Hề đại ca nói, tính tình của Tây Môn Nghiên đó rất xấu, cực kỳ phóng túng, không biết xấu hổ. Nếu Đạt Hề đại ca ở cùng với cô ta, suốt đời sẽ không thể vui vẻ mà sống. Nhưng danh tiếng của Tây Môn Nghiên ở Nam Vân Châu xấu xa như vậy, gia tộc Đại phiệt bình thường khẳng định sẽ không thể kết thân với cô ta, còn bản thân cô ta cũng vừa ý Đạt Hề đại ca… Muốn bọn họ chủ động từ hôn, là chuyện rất khó… - Nếu chỉ dựa vào Đạt Hề Thế gia, từ hôn tuyệt đối là chuyện không thể! Nhưng… hắc hắc! Tần Vô Song để lộ ra một nụ cười tự tin, giống như tự nói với mình: - Lần này tới Xích Mộc Vương Thành, vừa lúc muốn kết hợp đi Nam Vân Châu, đến lúc đó xem xem, có thể nhân tiện đem chuyện này giải quyết hay không. - Vô Song ngươi… Tần Tụ chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, nói: - Ngươi không nên đi trêu chọc Tây Môn Đại phiệt. - Ta có tính toán cả mà! Tần Vô Song gật gật đầu: - Tỷ tỷ, ta đi tìm phụ thân nói chút chuyện.
Tần Liên Sơn gần đây rất bận, chuyện trong Tần gia trang, hắn tựa hồ đã ủy thác cho Tần Tứ Hỷ, mọi chuyện lớn nhỏ cơ bản đều do Tần Tứ Hỷ quyết định. Hắn bận, là bận việc tu luyện. Sau khi tranh đoạt Hào môn chiến thắng, khiến Tần Liên Sơn ý thức được đầy đủ rằng, thực lực cá nhân cường đại hay không, đối với một gia tộc là chuyện quan trọng như thế nào. Hắn tu luyện Dịch Cân Kinh, do Tần Vô Song biên soạn cho hắn, chia thành ba quyển thượng, trung, hạ. Mấy năm trước, hắn cũng chỉ mới luyện quyển thượng, đã một hơi từ Chân Võ Cảnh Nhất đẳng trèo lên tới Tứ đẳng. Điều này khiến hắn ý thức được, thứ mà đứa con lấy được từ kỳ ngộ Đại Thương Sơn, quả nhiên không thể coi thường. Khoảng thời gian này, hắn vẫn đang lĩnh hội nội dung của quyển trung. Ý nghĩa của quyển trung sâu xa, đương nhiên so với quyển thượng phải sâu xa hơn một chút. Nhưng sau khi luyện qua quyển thượng, Tần Liên Sơn rõ ràng cảm nhận được gân cốt, bắp thịt, bề ngoài và nội phủ của bản thân, đều giống như trẻ ra hai mươi, ba mươi tuổi vậy. Tuổi tác gần năm mươi, điều kiện thân thể cũng tốt, tinh lực cũng tốt, nhưng mơ hồ có xu thế cải lão hoàn đồng. Có nền móng của quyển thượng, tu luyện quyển trung đương nhiên có thể thuận lợi hơn một chút. Thấy con trai đến, tâm tình của Tần Liên Sơn vô cùng vui vẻ: - Vô Song, thời gian này cũng thật vất vả cho con. Vi phụ lại bỏ mặc công việc, thật là hổ thẹn. - Phụ thân, Thí luyện Võ đồng còn có hai tháng nữa. Ta muốn xuất phát trước nửa tháng. Nhưng nửa tháng sắp tới này, ta phải trọng điểm huấn luyện cho đội Liệp Ưng. Hai đội Hắc Hùng và Phi Vũ, sẽ do Tần Xuyên thúc chủ huấn. Sau nửa tháng, hài nhi sẽ xuất phát tới Xích Mộc Vương Thành báo danh, đội Liệp Ưng xin nhờ phụ thân người quan tâm một chút. - Được, Vô Song, thời gian này, thật sự là làm khó cho con rồi. Thí luyện Võ đồng đó, con phải phát huy thật tốt, ta tin với thực lực của con, Thí luyện Võ đồng chỉ là một bữa ăn nhỏ mà thôi. Mấu chốt là có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không. Tần Vô Song trái lại thấy rất bình thường: - Linh duyên? Đã là "duyên", vậy chính là chuyện tùy duyên. Hài nhi chưa bao giờ đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên người khác. Tiến nhập vào Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, lẽ nào còn phải tiếp nhập Linh duyên của người khác mới được? Hài nhi không tin. - Sao? - Lần này hài nhi đi, chỉ là muốn tăng thêm hiểu biết, nếu có thể nhận thức được cái gì là cảnh giới Linh Võ, xem như là viên mãn rồi. Còn về có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không, chỉ là một phần nhỏ mà thôi. - Biết bao nhiêu người, vì tiếp nhận Linh duyên, mà khổ cực mấy đời, cuối cùng đều gặp cảnh việc sắp thành lại hỏng. Vì sao Vô Song con, lại nói là một phần? Vô Song, con có biết, Linh Võ Cảnh có ý nghĩa là gì không? - Phụ thân, hài nhi cũng từng nghe một câu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu đem Linh duyên trao cho phụ thân, có lẽ tính mạng cả đời đều bán luôn cho đối phương rồi. Hài nhi cảm thấy, theo đuổi võ đạo cố nhiên đáng quý, nhưng bất luận như thế nào cũng không thay thế được sự tự do! Tự do, mới chính là vật quý giá nhất trên đời này! Nếu cái giá phải trả là lấy mất đi tự do, cảnh giới như thế nào cũng không đáng! Tương tự, vì có được tự do, theo đuổi võ đạo, tài năng không có gì ràng buộc, không có gì quản thúc, mới có thể trèo lên được cảnh giới cao hơn xa hơn! Cảm xúc của Tần Liên Sơn mênh mông, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin được. Bây giờ cuối cùng hắn mới hoàn toàn hiểu được, nhi tử của mình bất phàm như thế nào! Khí độ như vậy, trí tuệ như vậy, tầm nhìn xa như vậy, ăn nói như vậy… Có con như vậy, thì cha còn gì phải nói?
- Lệ Vô Kỵ, ngươi tự xưng đã vào cảnh giới Tiên Thiên nhiều năm, nếu như khả năng chỉ có vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Tần Vô Song bước lên trước một bước.
Lệ Vô Kỵ cười khặc khặc mấy tiếng quái dị. Cảm giác sợ hãi trong lòng không ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được.
Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng lúc nãy đúng là một Tiên Thiên chiến kỹ hắn được kế thừa từ sư phụ, uy lực không hề nhỏ.
Cái gọi là Tiên Thiên chiến kỹ không phải là hàng bán ngoài chợ, giơ tay ra đã có. Tiên Thiên chiến kỹ mà Cực Âm Tông sở hữu thì lại càng hiếm hoi. Đôi khi, một Tiên Thiên chiến kỹ tốt thậm chí có thể quyết định chuyện sinh tử lúc đối chiến giữa hai Tiên Thiên cường giả đồng cấp.
Tiên Thiên chiến kỹ mạnh, dù lực chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên của cơ thể có yếu một chút thì cũng có thể dựa vào uy lực của chiến kỹ này để thắng đối thủ!
Tiên Thiên, chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên là một chuyện, thi triển phát huy những linh lực đó thế nào lại là chuyện khác. Thi triển phát huy thế nào chính là vấn đề thuộc phạm trù chiến kỹ.
Lệ Vô Kỵ mặc dù là Đại đệ tử của Cực Âm Lão Nhân thì cũng chỉ được kế thừa hai Tiên Thiên chiến kỹ. Một là chiêu Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng vừa rồi, còn một chiêu vẫn chưa thi triển nữa gọi là Phong Lôi Đao. Phong Lôi Đao giống như tên gọi là một môn đao kỹ.
Mà đao kỹ, đương nhiên là phải dùng đao.
Lệ Vô Kỵ ngưng thần tập trung, hai tay chà mạnh, không biết biến hóa thế nào mà trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh loan đao sáng loáng.
Ánh sáng từ thanh loan đao tỏa ra bốn phía, nhất là thứ ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi đao càng khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ. Mới nhìn qua đã có thể đoán ra được lưỡi đao này đã thấm máu của biết bao nhiêu người.
Võ Thánh đại nhân thấy Lệ Vô Kỵ xuất ra vũ khí, quát lớn:
- Vô Song, cẩn thận!
Tần Vô Song đấu với Lệ Vô Kỵ nãy giờ đại khái đã có thể xác định được cảnh giới Tiên Thiên của Lệ Vô Kỵ là loại cảnh giới nào. Nếu chỉ xét về linh lực Tiên Thiên thôi, thì cảnh giới của hắn đã không thua kém gì Lệ Vô Kỵ rồi, thậm chí còn có phần thuần hậu hơn đôi chút.
Mặc dù không biết cụ thể do nguyên nhân nào tạo thành nhưng hắn có thể khẳng định khả năng chịu tải lực tự nhiên của bản thân mình thuần hậu hơn Lệ Vô Kỵ. Hay nói một cách thông tục hơn, gốc rễ Tiên Thiên của hắn hùng hậu hơn Lệ Vô Kỵ nhiều.
Có gốc rễ hùng hậu hơn, lại phối hợp Lăng Vân Tiên Bộ bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào, dù có luân lưu sử dụng mười bộ Tiên Thiên chiến kỹ thì kết quả vẫn không có gì khác biệt. Bởi vì hắn chỉ có thể xuất hiện biến hóa trên phương diện chiến kỹ chứ linh lực bản thân thì trong một thời gian ngắn không thể tăng lên quá nhiều!
Cho nên, vạn biến bất ly kỳ tông, chỉ cần Lăng Vân Tiên Bộ không xảy ra sai sót, bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào thì cuối cùng hắn cũng chỉ còn nước thất bại mà thôi. Bởi vì trên phương diện cảnh giới, hắn căn bản không có ưu thế áp đảo, thậm chí còn không thuần hậu bằng Tần Vô Song!
Tần Vô Song lúc đầu chọn phương pháp phòng ngự chủ yếu vì chưa hiểu rõ về Tiên Thiên nên muốn mượn cơ hội này làm quen với những vấn đề mấu chốt của chiến đấu cấp bậc Tiên Thiên.
Hôm nay xem ra bất luận là Tiên Thiên hay Hậu Thiên, sau khi giao thủ rồi mới biết, vẫn phải dựa vào thực lực, dựa vào thân pháp, dựa vào kỹ năng nói chuyện, dựa vào khả năng phát huy khi tham gia chiến đấu là chính.
Tiên Thiên, Hậu Thiên, con đường võ đạo tương thông thì đạo lý đương nhiên cũng phải tương thông.
Hiểu rõ điều này, Tần Vô Song đột nhiên thấy bản thân như vừa trải qua vài trăm trận chiến đấu cấp bậc Tiên Thiên vậy, đầu óc bỗng dưng xuất hiện thêm biết bao kiến thức.
Thong dong tự tại đứng yên phía trước, bình thản nhìn thanh loan đao trong tay Lệ Vô Kỵ, cười nhạt:
- Lệ Vô Kỵ, động thủ không được, động đao, đương nhiên cũng chẳng xong!
Lệ Vô Kỵ nhếch mép cười lạnh lùng, nói:
- Được hay không thì ngươi phải nếm mới biết!
Lệ Vô Kỵ tính tình lạnh lùng độc ác, một khi đã triển khai chiến đấu thực thụ là sẽ hung hãn vô cùng. Loan đao xoay tít, xé gió chém về phía đầu Tần Vô Song.
Môn đao kỹ này có tên Phong Lôi Đao, ý nghĩa cũng giống như tên gọi, khí thế như phong như lôi, mỗi đao bổ ra đều ngầm ẩn chứa âm thanh của sấm sét, câu thiên động địa, khí thế kinh nhân.
Môn đao pháp này chú trọng đến khí thế, vô cùng bá đạo, rất phù hợp với tính cách của Lệ Vô Kỵ. Vì vậy, Cực Âm Lão Nhân mới lựa chọn môn đao pháp này truyền thụ cho hắn, còn tặng hắn một thanh Tiên Thiên chiến đao!
Chỉ là lúc nãy Lệ Vô Kỵ nghĩ rằng hắn có thể giết chết Tần Vô Song một cách nhanh chóng nên chỉ dùng Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng chứ không phải Phong Lôi Đao.
Chính vì hắn không dùng Phong Lôi Đao vào lúc khí thế thịnh nhất mà lại dùng vào lúc khí thế đã bị tổn hại nên uy lực đương nhiên không thể đạt tới mức độ hoành phong nhất.
Khí thế nhìn thì hung mãnh, nhưng Tần Vô Song vẫn tiếp tục đủng đỉnh như đang đi dạo trong sân, trái một bước, phải một bước, Lăng Vân Tiên Bộ của hắn hoàn toàn khiến Phong Lôi Đao của Lệ Vô Kỵ đánh phải khoảng không.
Cảm giác lúc này của Lệ Vô Kỵ chẳng khác nào chém đao xuống nước, mỗi đao khí lực lượng mạnh mẽ nhưng hầu như chẳng có chút tác dụng gì. Bất luận đao thế của hắn lớn đến đâu cũng không thể chém đứt được dòng nước vẫn đang chảy róc rách.
Hắn thực sự có chút hoài nghi, tên Tần Vô Song này đúng là mới vào cảnh giới Tiên Thiên sao? Bộ pháp của hắn mới nhìn đã thấy quỷ dị và kỳ lạ làm sao. Chỉ là lắc trái lắc phải thôi mà đã khiến mỗi đao của hắn chém hụt hoàn toàn. Gần như hai người sớm đã hẹn cùng nhau diễn luyện nên mới đánh nhau theo kiểu không động đao động thương chân chính vậy.
Cảm giác vô lực!
Cảm thụ lớn nhất của Lệ Vô Kỵ bây giờ là từng đợt từng đợt cảm giác vô lực.
Hắn rất tự tin, chỉ cần đối phương bước sai một bước và hắn phóng trúng đao một lần thì dù chỉ là sát qua một chút thôi cũng đã đủ để trọng thương bó tay đầu hàng rồi. Nhưng dù có phóng ra liên tiếp hàng trăm đao thì cũng không thể khiến đối phương đi sai một bước.
Dường như đối phương bản thân vốn là hoàn toàn coi thường đao pháp Tiên Thiên mãnh liệt của hắn, coi thường giá trị Phong Lôi Đao Quyết của hắn vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tất cả những bộ pháp này giống như đã được sắp xếp trước, mỗi bước đều thong dong tự tại, thong dong đến mức làm hắn gần như phát điên!
Có lẽ cho dù đối phương bắt đầu luyện bộ pháp này từ trong bụng mẹ thì cũng không thể bước những bước thuần thục đến vậy. Vì thế bảo Lệ Vô Kỵ hắn tìm ra sơ hở của bộ pháp này thì bất luận thế nào hắn cũng không thể tìm ra.
Cưỡi lưng hổ khó xuống, đã đến bước này, Lệ Vô Kỵ hắn nếu rút khỏi vòng chiến, khí thế sẽ sụt, đối phương mà phản kích lại, khó mà chống đỡ nổi. Không muốn đấu cũng phải đấu! Chỉ có thể tiếp tục ngang ngạnh chống đỡ nữa thôi. Xem tên tiểu tử đó kiên trì được bao lâu!
Lệ Vô Kỵ giận dữ gào thét hai tiếng. Đao thế lại biến đổi, nhanh chóng và tàn nhẫn hơn vài phần.
Tần Vô Song vẫn không nhanh không chậm, gây cho người ta cảm giác hắn như đang tản bộ vậy chứ không phải là đang sinh tử quyết đấu với Lệ Vô Kỵ.
Lúc này, Võ Thánh đại nhân không khỏi bội phục sự nhẫn nại của Tần Vô Song. Với một người mới vào cảnh giới Tiên Thiên mà nói, có thể ổn định được như vậy quả không đơn giản. Phải biết là, một người mới vào được cảnh giới Tiên Thiên sẽ vô cùng tự tin vào bản thân mình, chiến ý cũng vô cùng mạnh. Có thể nhất tâm nhất ý thủ thế, hạn chế tối đa năng lực bản thân là chuyện tuyệt đối không bao giờ làm được.
Tính cách của Tần Vô Song, bên trong sự ổn định chẳng thiếu sự xung động, tuyệt đối không phải loại tính cách quyết thủ đến cùng. Mà ngược lại, bên trong tính cách của Tần Vô Song có một sự chấp nhất vô cùng kiên định, sự công kích lôi đình vạn quân đến một giai đoạn nào đó nhất định sẽ bùng phát.
- Tần Vô Song, nhất định vẫn còn hậu chiêu. Thân pháp của hắn, cảnh giới linh lực của hắn giống như là đã được tu luyện rất lâu trên con đường Tiên Thiên. Nếu như đã thuần thục như vậy thì sao có thể thiếu được kỹ năng công kích? Khí thế của Lệ Vô Kỵ bây giờ đã có chút suy kiệt, đúng là vẫn có thể tiếp tục vờn đuổi, cho đến khi khí thế của Lệ Vô Kỵ bắt đầu xuống dốc, chỉ cần một đòn là đã có thể giết chết Lệ Vô Kỵ.
Võ Thánh đại nhân là người thông minh, chỉ cần nhìn một bước là đã có thể phán đoán những bước tiếp theo. Ông có thể thấy được đao kỹ này của Lệ Vô Kỵ không hề đơn giản. Nhưng may mắn sao bộ pháp của Tần Vô Song lại giống như khắc tinh trời sinh, đao kỹ của Lệ Vô Kỵ gần như vô hiệu.
Bất luận Lệ Vô Kỵ biến hóa thế nào, từ đầu đến cuối Tần Vô Song chỉ dĩ bất biến ứng vạn biến.
- Có lẽ, sau trận chiến này, Tần Vô Song sẽ còn nổi danh thiên hạ! Ha ha, xem ra cái đầm nhỏ Bách Việt Quốc này, không còn chứa nổi con giao long nữa!
Tâm trạng của Võ Thánh đại nhân phức tạp vô cùng.
Ngẫm lại khoảng thời gian trước đây, trên Võ Thánh Sơn, ông vẫn còn ôm hi vọng nhận Tần Vô Song làm môn đồ và truyền lại ngôi vị Võ Thánh cho hắn. Bây giờ nhìn lại, đúng là có chút mộng tưởng.
Chỉ dựa vào chút tài năng của bản thân mình, làm sao làm được sư phụ của Tần Vô Song? Nói một cách không khách khí, nếu như bây giờ đổi ông là Lệ Vô Kỵ thì tình hình chắc cũng không khá hơn Lệ Vô Kỵ là mấy!
Chỉ là, nhìn Tần Vô Song thần dũng oai võ như vậy, Võ Thánh đại nhân cũng thấy vui mừng, Chí ít, Bách Việt Quốc giờ đã có hai Tiên Thiên cường giả. Xét trên một phương diện số lượng cường giả là đã đủ áp chế những Công quốc Trung phẩm xung quanh, đặc biệt là kẻ thù Đại Ngô Quốc, từ nay về sau sẽ không còn là mối đe dọa của Bách Việt Quốc nữa!
Còn tiền đồ của Tần Vô Song, rõ ràng không chỉ dừng lại ở mức độ này. Tiên Thiên, Sơ Linh Võ Cảnh, có lẽ cũng chỉ là một góc nhỏ. Toàn bộ năng lực đích thực, tầm nhìn của Võ Thánh đại nhân có hạn, có lẽ vẫn chưa thể nhìn thấy bờ!
Tiền đồ của Tần Vô Song, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là bất khả hạn lượng! Hoàn toàn không thể hạn lượng, không thể đoán trước. Đây cũng là điều khiến Võ Thánh đại nhân cảm thấy mơ hồ, cảm thấy không thể nắm bắt được người thiếu niên này.
Tuổi còn trẻ, xuất thân Hàn môn nhưng lại liên tục đột phá, mỗi một bước chân là khiến người ta phải ngỡ ngàng kinh ngạc, từ lúc bước lên Võ Thánh Sơn, đến lúc bước vào cảnh giới Tiên Thiên như ngày hôm nay, mỗi một bước là tương đương với người khác cả đời phấn đấu. Vậy mà hắn chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể thực hiện được!
- Lệ Vô Kỵ!
Trong sân truyền ra giọng nói của Tần Vô Song.
Cả nhà Tần Liên Sơn mừng rỡ vô cùng, bọn họ có thể nghe ra khẩu khí của Tần Vô Song vẫn thập phần thong dong. Chí ít cũng cho thấy hắn vẫn còn ổn, tình hình không có gì xấu!
- Ta đã từng nói, nếu như khả năng của ngươi chỉ đến đây thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi đấy!
Vừa nói, Tần Vô Song vừa thôi động khí thế, Tiên Thiên linh lực tràn ra, ào về phía Lệ Vô Kỵ.
Sự tranh đoạt khí thế là một phần tất yếu của đối chiến Tiên Thiên. Thôi động khí thế chẳng khác gì cuộc chiến giữa hai con hổ. Con này dũng mãnh bao nhiêu thì con kia phải lùi lại bấy nhiêu!
Câu nói này của Tần Vô Song tràn ngập Tiên Thiên chân khí, xuyên thủng màn sương đặc, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng thấy có chút tâm thần nhộn nhạo. Những Hậu Thiên võ giả khác thì mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thấy ngực nghèn nghẹn như muốn nôn!
Lệ Vô Kỵ dù đã cố gắng lắm nhưng vẫn không thể không bị chân ngôn ảnh hưởng, đao pháp nhanh chóng bị kiềm hãm.
Tần Vô Song thấy vậy, tiền lên một bước, giơ ngón tay cái bên trái về phía trước.
Một tia sáng đỏ như con mãng thú bị giam hãm lâu ngày, điên cuồng vọt ra khỏi lao tù với một khí thế chưa từng có, trực tiếp bắn về phía Lệ Vô Kỵ!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời gian để Tần Vô Song huấn luyện đội Liệp Ưng cũng không còn nhiều. Sau khi Đồng Dao rời đi một tháng, trong phạm vi của Tứ Đại Lĩnh Bách Việt Quốc, bắt đầu xuất hiện tin đồn liên quan đến Thí luyện Võ đồng. Thí luyện Võ đồng lần này, tới vô cùng đột ngột, chuyện này trước đó căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào. Nếu chỉ là Thí luyện Võ đồng trong phạm vi Bách Việt Quốc, vậy thì rất nhiều quý tộc thượng đẳng thuộc loại Đại phiệt, Thế gia… khẳng định có thể biết được trước thời hạn. Nhưng lần này, trong phạm vi châu quận, bất cứ một nhà Đại phiệt, Thế gia nào, trước khi sự việc xảy ra đều không thu được bất cứ một tin tức gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Tin tức che giấu rất là chặt chẽ, điều này khiến mọi người ý thức được, lần này tuyệt đối không phải chỉ là Thí luyện đơn giản. Quả nhiên, thông báo tiếp theo tới từ phía Quan phủ, đã xác minh đầy đủ phỏng đoán của mọi người. Tư cách thấp nhất của Thí luyện Võ đồng là Võ đồng Thất đẳng! Hạn mức tuổi cao nhất: Hai mươi tuổi! Nội dung Thí luyện: Bí mật. Nguyên tắc Thí luyện: Che giấu xuất thân, danh tính, thực lực. Tất cả Võ đồng trong Bách Việt Quốc, toàn bộ đều được đánh số, trộn lẫn hoàn toàn, ngẫu nhiên bốc thăm, để ngăn chặn tuyệt đối bất cứ hành động lừa đảo mưu lợi riêng, kết bè kết cánh. Điều bổ sung ở sau nhìn thấy mà giật mình nhất – Lần này Thí luyện báo danh tự do, nhưng một khi tham gia, bất kể sống chết. Yêu cầu thấp nhất là Võ đồng Thất đẳng, điều này khiến vô số lòng nhiệt tình trông mong của các Võ đồng tắt lụi trong nháy mắt, trực tiếp vô cùng thất vọng. Còn vấn đề sinh tử không tính là một điều quá khó khăn. Mặc dù nhìn thấy mà giật mình, nhưng ở bất cứ quốc gia thượng võ nào của Đại lục Thiên Huyền, điều này không tạo ra một chút uy hiếp nào. Bách Việt Quốc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thế giới của thượng võ, tất cả tranh chấp cơ hồ đều lấy võ lực giải quyết, thương vong từ trước đến nay không phải là đề tài mới mẻ gì. Thí luyện Võ đồng, chủ đề sinh tử đương nhiên cũng không đáng sợ như vậy.
Chính ngọ, trên Đại Thương Sơn, vào giữa ngày. Đây là khoảng thời gian mà Tần Vô Song thích nhất vào mỗi ngày, cũng là giai đoạn tốt nhất để hắn luyện công. Tu luyện Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song sớm đã tiến nhập vào cấp độ cao nhất. Sau khi tranh đoạt Hào môn chấm dứt, Tần Vô Song cảm nhận sâu sắc thời gian gấp gáp, tu luyện càng thêm chịu khó, mỗi ngày đều dung nhập tới cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh. Mặt trời giữa trưa, cay độc, hung ác, Tần Vô Song ngang nhiên không sợ, hai mắt chăm chú nhìn một lượt mặt trời chói chang. Công phu luyện đến loại trình độ này của hắn, dùng mắt thường nhìn mặt trời chói chang, sớm đã là chuyện hết sức bình thường, căn bản không lo lắng đến vấn đề ánh mắt bị tổn thương. Ở trong mắt của võ giả cao cường, vầng mặt trời chói chang kia cũng chỉ là một đại hỏa cầu đỏ rực mà thôi. Từng luồng khí lưu nóng bỏng, đi qua tứ chi bách hài của Tần Vô Song. Hắn rất thích thú hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này. Loại cảm giác này kiếp trước hắn đã vô cùng quen thuộc, chính là dấu hiệu trước khi tiến nhập Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh. Rộng rãi khoáng đạt, ý chí rộng lớn. Đặc điểm của Viêm Dương Chân Kinh, chính là đem tất cả chân khí, tập trung vào đan điền nội phủ, từ vô số tiểu chu thiên, hình thành nên đại chu thiên. Một khi luân hồi ra một đại chu thiên, chính là biểu hiện Viêm Dương Chân Kinh đã luyện đến cấp độ Đại viên mãn. Địch mạnh ta càng mạnh hơn, nhất khí trùng viêm dương, địch ngang ngược ta càng ngang ngược hơn, kéo trăng nhập vào sông lớn. Địch mạnh, địch ngang tàng tùy vào hắn, bản thân ta sừng sững như thạch cương! Đây là khẩu quyết của Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song không khỏi ngâm nga, lĩnh ngộ trong đầu giống như cá diếc vượt sông, nườm nợp kéo đến, trong nháy mắt chỉ cảm thấy linh cảm vô hạn. Đây là một loại tiệm ngộ nước chảy đá mòn, cũng là giác ngộ đánh đòn cảnh tỉnh. Tiệm ngộ và giác ngộ kết hợp với nhau, trong mắt Tần Vô Song thần quang mãnh liệt, rồi đột nhiên, ánh mắt trừng lên, quát lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, khí lưu vô cùng mãnh liệt từ lòng bàn tay đánh ra, phần phật một tiếng. Cây cối trước mặt nhất thời ngã xuống một mảng, khói xanh bốc lên mãnh liệt, cuối cùng bị chưởng lực sáng rực này trực tiếp nhen nhóm. Tần Vô Song kêu lên một tiếng, kéo người đứng lên. Chưởng tùy ý mà đi, nhất thời đất đá bay mù trời, mang theo biển lửa ngút trời. - Đại viên mãn, quả nhiên là Đại viên mãn. Tần Vô Song cảm thấy vô cùng sảng khoái, quyền chưởng đan xen, đánh ra kinh khủng. Một khi đạt đến Đại viên mãn, một thức cuối cùng của Cửu Dương Chưởng, cũng sẽ nước chảy thành sông. Đến lúc này, mặc dù chưa đạt đến trình độ lão luyện mười thành như kiếp trước, nhưng ít nhất cũng có chín thành sức mạnh của kiếp trước! Chân Võ Cảnh Bát đẳng sao? Hừ hừ! Giữa lúc đang suy nghĩ, một bộ Cửu Dương Chưởng như mây bay nước chảy, liên miên không dứt, khuấy động cuồn cuộn. - Thức thứ tám Cửu Dương Chưởng, Bát Dương Phần Hoang! Vù! Tần Vô Song cũng không có thủ thế, niệm động kết hợp, song chưởng liên tục vẽ ra chín vòng nhỏ, luân phiên chồng lên, chưởng lực đánh ra, như tuyết lở, như đất rung, như trời đổ. - Thức thứ chín Cửu Dương Chưởng, Cửu Dương Diệt Thế! Ầm, ầm, ầm! Tiếng oanh liệt giống như sấm sét, vang vọng khắp Đại Thương Sơn, khiến người ta tựa hồ cảm thấy Đại Thương Sơn xuất hiện sụp đổ, xuất hiện sụp lở lớn trên ngọn núi. - Cửu Dương Diệt Thế, uy lực quả nhiên hơn xa thức thứ tám nhiều! Tần Vô Song nhìn chưởng lực mênh mông, sau khi xuyên việt sống lại, đây là lần đầu tiên tâm tình của hắn kích động như vậy. Cuối cùng, hắn đã mơ hồ chạm đến được thực lực của thời khắc đỉnh cao kiếp trước, đây là một loại cảm giác siêu nhiên quen thuộc biết bao. Chí dương chí cương, duy ngã Viêm Dương, thủy hỏa bất xâm, đao thương khả đáng! Đây là cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh, khi phối hợp với Cửu Dương Chưởng, lại càng tăng thêm sức mạnh, càng như núi đổ đất nứt, thế như liệt hỏa, sắc như đao thương. Từ đó Cửu Dương Chưởng, thành công viên mãn. Mặc dù về độ lão luyện, còn cần thời gian củng cố, nhưng Tần Vô Song lúc này lại tràn đầy tự tin. Cho dù là gia chủ của Tây Môn Đại phiệt đích thân tới đây, cho dù đối thủ là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, hắn cũng nắm chắc giành được chiến thắng trong trận chiến, có tự tin dùng Viêm Dương chân khí Đại viên mãn tiêu diệt hoàn toàn đối phương! Mặc dù Tần Vô Song không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Đại lục Thiên Huyền này, xác thực lý tưởng hơn nhiều so với hoàn cảnh tu luyện ở Địa Cầu kiếp trước. Với phỏng đoán của hắn, ít nhất là ưu việt hơn kiếp trước ba đến năm lần. Có hoàn cảnh địa lý như vậy, Tần Vô Song càng có tự tin đi khiêu chiến, khiêu chiến cảnh giới Tiên Thiên mà kiếp trước cả đời không đột phá nổi. Đây là cảnh giới mà kiếp trước hắn mơ tưởng đạt được. Tin rằng, ở thế giới này, điều đó nhất định trở thành hiện thực. Thí luyện Võ đồng? Linh duyên? Kiếp này của Tần Vô Song, lần đầu tiên ôm một tia chờ mong đối với chuyện sắp đến.
Khi xuống núi, Tần Tụ đã đợi hắn dưới chân núi. Đây là thói quen cũ nhiều năm nay của Tần Tụ. - Tỷ, Đạt Hề đại ca và Đạt Hề Lão thái thái quay về quận thành rồi, có phải tỷ có chút không quen không? Tần Tụ giả vờ giận dỗi nói: - Vô Song, ngươi cũng trêu đùa tỷ tỷ sao? - Ha ha, không phải không phải. Thân là đệ đệ như ta, cũng hy vọng tỷ tỷ và Đạt Hề đại ca có thể kết thành lương duyên vàng ngọc. Tỷ tỷ, đợi ta một năm, nhiều nhất là một năm, ta nhất định sẽ khiến chuyện còn chưa giải quyết xong này rõ ràng triệt để. - Rõ ràng? Tần Tụ nhất thời chưa thể hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. - Lẽ nào tỷ tỷ đã quên rồi sao, Tây Môn Nghiên của Tây Môn Đại phiệt? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Chuyện hôn sự này, bên phía Tây Môn Đại phiệt còn không chủ động hủy bỏ, lúc nào cũng là một chuyện đại phiền phức. - Vô Song, ta nghe Đạt Hề đại ca nói, tính tình của Tây Môn Nghiên đó rất xấu, cực kỳ phóng túng, không biết xấu hổ. Nếu Đạt Hề đại ca ở cùng với cô ta, suốt đời sẽ không thể vui vẻ mà sống. Nhưng danh tiếng của Tây Môn Nghiên ở Nam Vân Châu xấu xa như vậy, gia tộc Đại phiệt bình thường khẳng định sẽ không thể kết thân với cô ta, còn bản thân cô ta cũng vừa ý Đạt Hề đại ca… Muốn bọn họ chủ động từ hôn, là chuyện rất khó… - Nếu chỉ dựa vào Đạt Hề Thế gia, từ hôn tuyệt đối là chuyện không thể! Nhưng… hắc hắc! Tần Vô Song để lộ ra một nụ cười tự tin, giống như tự nói với mình: - Lần này tới Xích Mộc Vương Thành, vừa lúc muốn kết hợp đi Nam Vân Châu, đến lúc đó xem xem, có thể nhân tiện đem chuyện này giải quyết hay không. - Vô Song ngươi… Tần Tụ chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, nói: - Ngươi không nên đi trêu chọc Tây Môn Đại phiệt. - Ta có tính toán cả mà! Tần Vô Song gật gật đầu: - Tỷ tỷ, ta đi tìm phụ thân nói chút chuyện.
Tần Liên Sơn gần đây rất bận, chuyện trong Tần gia trang, hắn tựa hồ đã ủy thác cho Tần Tứ Hỷ, mọi chuyện lớn nhỏ cơ bản đều do Tần Tứ Hỷ quyết định. Hắn bận, là bận việc tu luyện. Sau khi tranh đoạt Hào môn chiến thắng, khiến Tần Liên Sơn ý thức được đầy đủ rằng, thực lực cá nhân cường đại hay không, đối với một gia tộc là chuyện quan trọng như thế nào. Hắn tu luyện Dịch Cân Kinh, do Tần Vô Song biên soạn cho hắn, chia thành ba quyển thượng, trung, hạ. Mấy năm trước, hắn cũng chỉ mới luyện quyển thượng, đã một hơi từ Chân Võ Cảnh Nhất đẳng trèo lên tới Tứ đẳng. Điều này khiến hắn ý thức được, thứ mà đứa con lấy được từ kỳ ngộ Đại Thương Sơn, quả nhiên không thể coi thường. Khoảng thời gian này, hắn vẫn đang lĩnh hội nội dung của quyển trung. Ý nghĩa của quyển trung sâu xa, đương nhiên so với quyển thượng phải sâu xa hơn một chút. Nhưng sau khi luyện qua quyển thượng, Tần Liên Sơn rõ ràng cảm nhận được gân cốt, bắp thịt, bề ngoài và nội phủ của bản thân, đều giống như trẻ ra hai mươi, ba mươi tuổi vậy. Tuổi tác gần năm mươi, điều kiện thân thể cũng tốt, tinh lực cũng tốt, nhưng mơ hồ có xu thế cải lão hoàn đồng. Có nền móng của quyển thượng, tu luyện quyển trung đương nhiên có thể thuận lợi hơn một chút. Thấy con trai đến, tâm tình của Tần Liên Sơn vô cùng vui vẻ: - Vô Song, thời gian này cũng thật vất vả cho con. Vi phụ lại bỏ mặc công việc, thật là hổ thẹn. - Phụ thân, Thí luyện Võ đồng còn có hai tháng nữa. Ta muốn xuất phát trước nửa tháng. Nhưng nửa tháng sắp tới này, ta phải trọng điểm huấn luyện cho đội Liệp Ưng. Hai đội Hắc Hùng và Phi Vũ, sẽ do Tần Xuyên thúc chủ huấn. Sau nửa tháng, hài nhi sẽ xuất phát tới Xích Mộc Vương Thành báo danh, đội Liệp Ưng xin nhờ phụ thân người quan tâm một chút. - Được, Vô Song, thời gian này, thật sự là làm khó cho con rồi. Thí luyện Võ đồng đó, con phải phát huy thật tốt, ta tin với thực lực của con, Thí luyện Võ đồng chỉ là một bữa ăn nhỏ mà thôi. Mấu chốt là có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không. Tần Vô Song trái lại thấy rất bình thường: - Linh duyên? Đã là "duyên", vậy chính là chuyện tùy duyên. Hài nhi chưa bao giờ đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên người khác. Tiến nhập vào Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, lẽ nào còn phải tiếp nhập Linh duyên của người khác mới được? Hài nhi không tin. - Sao? - Lần này hài nhi đi, chỉ là muốn tăng thêm hiểu biết, nếu có thể nhận thức được cái gì là cảnh giới Linh Võ, xem như là viên mãn rồi. Còn về có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không, chỉ là một phần nhỏ mà thôi. - Biết bao nhiêu người, vì tiếp nhận Linh duyên, mà khổ cực mấy đời, cuối cùng đều gặp cảnh việc sắp thành lại hỏng. Vì sao Vô Song con, lại nói là một phần? Vô Song, con có biết, Linh Võ Cảnh có ý nghĩa là gì không? - Phụ thân, hài nhi cũng từng nghe một câu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu đem Linh duyên trao cho phụ thân, có lẽ tính mạng cả đời đều bán luôn cho đối phương rồi. Hài nhi cảm thấy, theo đuổi võ đạo cố nhiên đáng quý, nhưng bất luận như thế nào cũng không thay thế được sự tự do! Tự do, mới chính là vật quý giá nhất trên đời này! Nếu cái giá phải trả là lấy mất đi tự do, cảnh giới như thế nào cũng không đáng! Tương tự, vì có được tự do, theo đuổi võ đạo, tài năng không có gì ràng buộc, không có gì quản thúc, mới có thể trèo lên được cảnh giới cao hơn xa hơn! Cảm xúc của Tần Liên Sơn mênh mông, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin được. Bây giờ cuối cùng hắn mới hoàn toàn hiểu được, nhi tử của mình bất phàm như thế nào! Khí độ như vậy, trí tuệ như vậy, tầm nhìn xa như vậy, ăn nói như vậy… Có con như vậy, thì cha còn gì phải nói?