Tân Thiên Vũ đương nhiên không cảm thấy như vậy. Khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ngạo nghễ:
- Ở trong sơn môn Tần gia hắn còn có cấm chế và đại trận hộ sơn bảo vệ, chúng ta không thể làm được gì. Ra khỏi Tần gia, ngay cả một cường giả dưới Thần đạo cũng không đối phó được thì sao dám tự xưng Hóa Thần Đạo ba kiếp! Tông chủ Lôi Việt, tu vi của ngài không thua kém ta, ta nghĩ nếu như Tần Vô Song cố ý mai phục ở đây thì với thực lực của hắn, cộng thêm Thần Tú Cung sao đã đủ để đối phó được với hai ta?
- Nếu như nói một mình Tần Vô Song thì đúng là không thể đối phó nổi hai ta. Nhưng mà, tên tiểu tử này biến số rất nhiều, ai mà biết được hắn sẽ lại giở trò gì?
Lôi Việt không dám mạnh miệng, cẩn thận vô cùng.
Khóe miệng thoáng hiện lên một tia giễu cợt, Tân Thiên Vũ nói:
- Nếu đã như vậy một mình ta truy tung, Tông chủ Lôi Việt, ngài ở đây, không cần phải mạo hiểm nữa.
Lôi Việt cười lớn:
- Thiên Vũ đạo hữu, Lôi Việt ta là kẻ biết sợ sao?
- Trước sợ sói, sau sợ hổ, chính vì tâm lý này mà tên tiểu tử đó mới kiêu ngạo đến vậy. Nếu như ngay từ đầu đã hạ quyết tâm diệt trừ người này thì hôm nay đã không đến lượt hắn ra oai.
Tân Thiên Vũ khẩu khí thập phần quả quyết:
- Hôm nay bất luận thế nào đều không thể để hắn thoát khỏi Phượng Hoàng Sơn.
Nói đoạn, Tân Thiên Vũ thân hình lóe lên, hóa thành một đường hồng quang, lóe sáng cả góc chân trời. Bầu trời bên trên Phượng Hoàng Sơn bị thiêu rực đỏ biến thành một ráng hồng hà.
Thân ảnh của Tân Thiên Vũ như một con trường long màu đỏ, vũ động giữa hư không, khí thế kinh nhân, khí tức ớn lạnh khiến tất cả linh thú trên Phượng Hoàng Sơn đều phải tháo chạy, hoảng sợ vô cùng.
Hiển nhiên, những linh thú này cũng cảm thấy có một nguy cơ cường đại đang tiến tới, khí tức Thần đạo cường đại phá tan sự yên lặng của Phượng Hoàng Sơn.
Tân Thiên Vũ thôi động thần thức, bắt đầu tìm kiếm, khí tức Thần đạo cuồn cuộn bốc lên hóa thành từng đường âm phù không ngừng bắn tới như những mũi kim sắc nhọn.
- Tần Vô Song, ta biết ngươi đang trốn trong Phượng Hoàng Sơn. Hôm nay, dù ta phải đạp bằng Phượng Hoàng Sơn, bàn sơn đảo hải thì ta cũng quyết lôi được ngươi ra.
Lôi ra, lôi ra…
Hồi âm từng trận hình thành từng đợt khí lãng ập xuống như bạo phong tàn vũ.
Kiểu Thần đạo Âm phù này bất cứ cường giả dưới Thần đạo nào nghe thấy đều cảm thấy trong lòng chấn động, tâm trí chấn động, và sẽ phải vận khí toàn lực chống đỡ.
Nếu không, rất có khả năng sẽ bị Thần đạo Âm phù trực tiếp đâm thủng nguyên thần mà chết.
Chỉ là lúc này Tần Vô Song đang vô cùng bình thản. Mặc dù hắn vẫn chưa vào được Thần đạo nhưng bất luận nhục thể hay cảnh giới thần thức đều không hề thua kém Thần đạo cường giả. Cho nên, loại Thần đạo Âm phù này căn bản không khiến hắn cảm thấy kinh sợ, chỉ như một cơn gió nhẹ thoảng qua, không có quá nhiều cảm giác.
Hiển nhiên, khí thế của Tân Thiên Vũ mặc dù mãnh liệt nhưng vẫn chưa thể xác định được vị trí của hắn.
Còn Tần Vô Song thì lại xác định rất rõ vị trí của chúng.
Lôi Việt thấy Tân Thiên Vũ phát uy, cũng không chịu thua kém, thân ảnh hóa thành một đường bạch quang bay xẹt lên giữa không trung. Bầu trời đột nhiên nổi sấm chớp, nghênh hợp cùng với Tân Thiên Vũ.
Hai đại Hóa Thần Đạo cường giả cùng thôi động thần uy, đối với Phượng Hoàng Sơn mà nói, đây đúng là một đại nạn.
Những linh thú bậc thấp, nguyên thần sẽ bị thoát phá mà chết, linh thú cấp cao hơn một chút cũng khó chịu nổi, nhất loạt chạy trốn ra khỏi Phượng Hoàng Sơn.
Ngày tận thế đột nhiên ập xuống khiến Phượng Hoàng Sơn lâm vào cảnh khốn cùng.
Tần Vô Song ngước lên nhìn hai đại Thần đạo cường giả giữa không trung, miệng hé ra một tia cười đắc ý, Thần Tú Cung giơ lên, thân thể đột nhiên lóe mạnh.
Chiu!
Thân thể vọt mạnh, đồng thời khởi động Thần Tú Cung, Xạ Nhật Tiễn rít liền mấy tiếng phá không xuất ra. Tả hữu khai cung, liên tục bốn tiễn, hai tiễn một tổ bắn về phía Tân Thiên Vũ và Lôi Việt.
Hắn một lúc bắn liền bốn tiễn, đương nhiên cũng vì không dám khinh thường Thần đạo cường giả.
Đương nhiên hắn cũng biết, nếu như cửu tiễn toàn xuất thì cũng không thể đánh bại Hóa Thần Đạo cường giả. Mục tiêu của hắn chỉ là muốn kìm chế lại khí thế của bọn chúng.
Cái này gọi là giương đông kích tây, chỉ nam đánh bắc. Mục tiêu chính của hắn là La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ.
Quả nhiên, La Thông Thiên vừa thấy một thân ảnh lao đến, nhất thời rùng mình, đồng tử co rút lại, hét lớn:
- Nhị vị đạo hữu, Tần Vô Song, là Tần Vô Song!
Vừa buông lời, Tần Vô Song đã thôi động hai cánh, biến từ một chấm đen nhỏ xíu thành một thân hình to lớn, hai cánh che kín bầu trời, tập sát lao đến.
- La Thông Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy!
Tần Vô Song ha ha cười lớn.
- Xem tiễn!
La Thông Thiên nghe xong những lời này, giật mình, thôi động khí tức toàn thân, hóa thành một đường lưu quang, bay vút lên không trung, rõ ràng là không muốn đối đầu với Xạ Nhật Tiễn.
Còn Tân Vô Kỵ thì hồn phi phách tán, không ngờ Tần Vô Song lại lao ra bất ngờ như vậy. Đáng sợ nhất là Tân Vô Song hình như không hề có dấu hiệu của một kẻ suy kiệt linh lực mà ngược lại sinh long hoạt hổ vô cùng. Gần như công lực của hắn suốt nửa tháng qua không hề suy chuyển!
Một tiễn, hai tiễn, ba tiễn!
Ba mũi Xạ Nhật Tiễn như ba con chim ưng săn mồi với uy thế không thể ngăn cản, thiêu phá thiên không, rút ngắn khoảng cách không gian, đi sau mà tới trước, bám sát La Thông Thiên.
Vừa mới kịp ngưng thần, cứ tưởng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, La Thông Thiên đã lại thấy liên châu tiễn đã sát tới từ phía sau với uy thế còn cường đại hơn.
Xạ Nhật Tiễn bắn tới, ba đường kim quang giống như ba con mãnh thú hung hăng phát ra lực thôn phệ khiến người ta nghẹt thở, ầm ầm lao đến!
La Thông Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rực bất ngờ tiến vào cơ thể rồi toàn thân hắn như bị những cơn sóng nhiệt ấy khóa chặt mọi sinh cơ.
Ngay sau đó, người ta thấy La Thông Thiên run rẩy từng cơn tuyệt vọng.
- A!
Tiếng thét thê lương xuyên thủng bầu trời. Gần như đồng thời, kim quang đại trướng, quang mang chói mắt nhất thời trùng đến cực điểm. Rồi như một vòng mặt trời chói chan đột nhiên bạo liệt, vạn đường kim quang nhất loạt bắn ra, biến nhục thân La Thông Thiên thành vô số mảnh vụn.
Thần hồn yếu ớt vẫn chưa kịp độn xuất đã bị kim quang nuốt chửng, trực tiếp tan thành tro bụi.
Thần đạo cường giả bị lấy đi tính mạng gần như chỉ trong chớp mắt.
Thần Tú Cung nhất chiêu đắc thủ, Tần Vô Song giống như Thái cổ Sát thần giáng thế, khí thế hừng hực, khí tức sát lục càng thêm nồng đậm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tay vẫn không chịu ngừng, Thần Tú Cung lắc lư xác định vị trí của Tân Vô Kỵ. Tần Vô Song với khẩu khí âm trầm, nói từng câu từng chữ:
- Tân Vô Kỵ, ngươi nghĩ hóa trang thành nữ nhân là sẽ thoát chết sao? Hôm nay, để ta xem ngươi chạy trốn thế nào!
Chưa nói hết lời, Xạ Nhật Tiễn đã ầm ầm bắn ra.
Kim quang như long, khí thế như hổ, thôn thổ phong vân, xé toạc hư không. Trong chớp mắt, cả hư không dường như chỉ còn một đường quang mang bá đạo bao phủ trời cao!
Tân Vô Kỵ ngay từ lúc Tần Vô Song xuất hiện đã biết không ổn, kêu lớn:
- Cô cô, cứu ta!
Rồi quay đầu chui xuống đất.
- Bổn cũ soạn lại, còn dùng được sao?
Tần Vô Song ánh mắt âm trầm, nhìn đường kim quang đang lao đi vun vút với vẻ dáng vẻ của một vị thẩm phán. Trước khi Tân Vô Kỵ kịp chui xuống đất, kim quang đã ầm ầm găm trúng ngực hắn.
Ầm!
Lần này thì Tần Vô Kỵ không còn may mắn nào nữa. Trực tiếp bị kim quang đâm phải, nhục thể toàn thân lập tức nổ tung với tốc độ chóng mặt.
Đương nhiên, bị Xạ Nhật Tiễn bắn trúng và chuyện hắn tự nổ hoàn toàn khác nhau. Tự nổ, hắn có thể giở trò, chứ bị Xạ Nhật Tiễn bắn rồi, hắn chẳng thể làm được gì.
Tân Vô Kỵ trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác hoang mang vô hạn lóe lên rồi biến thành vĩnh hằng, sự vĩnh hằng của cái chết.
Con trai Thiên Đế cũng không thoát khỏi cái chết!
Tần Vô Song sau khi đắc thủ ngửa mặt lên trời thét lớn:
- Tân Thiên Vũ, Lôi Việt, có gan thì đuổi theo để ta xem hai ngươi có thể đuổi bao xa.
Cánh tay nhất chiêu, tất cả Xạ Nhật Tiễn đều biến thành kim quang không ngừng bay trở lại. Tần Vô Song đứng trong một đoàn kim quang, thân hình càng mau lẹ hơn. Hai cánh thôi động, trùng vào mây trời, dung hợp với mây trắng khắp trời, không sao phân biệt nổi.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt lúc này mới bay ra được từ vạn đạo kim quang, quay sang nhìn nhau, kẻ nào kẻ nấy mắt lóe lên một tia sợ hãi lẫn bất an.
Tên tiểu tử Tần gia này đúng là khó đối phó, xuất quỷ nhập thần, thậm chí ngay cả Hóa Thần Đạo như bọn chúng cũng không thể nắm bắt được hành tung của hắn.
- Thiên Vũ đạo hữu, rắc rối to rồi!
Lôi Việt nhìn về phía Tân Vô Kỵ vừa bị tiêu diệt, mặt cắt không còn giọt máu. La Thông Thiên chết, bọn chúng ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm động đậy, nhưng Tân Vô Kỵ là con trai Thiên Đế, là huyết mạch của Thiên Đế. Cùng bọn chúng ra ngoài vậy mà lại bị Tần Vô Song bắn chết ngay trước mặt bọn chúng. Lần này đúng là rắc rối to rồi!
Tân Thiên Vũ mặt sắt như tro lạnh. Lần đầu tiên cô ta được nếm trải cảm giác thất bại mãnh liệt đến vậy! Một Hóa Thần Đạo cường giả vậy mà lại chẳng làm gì nổi một tên dưới Thần đạo, luôn bị cô ta coi như con kiến!
- Tần Vô Song… ta phải giết chết ngươi!
Tân Thiên Vũ rống lên thê lương, làm rung động cả Bách Thắng Phủ.
Tân Vô Kỵ, chết rồi!
Tân Thiên Vũ không thể chấp nhận sự thật này. Lần này, không phải là chết giả. Xạ Nhật Tiễn bắn đến đâu, thi cốt của Tân Vô Kỵ tàn đến đó, Thần hồn của hắn căn bản cũng không trốn kịp.
Là chết thật, hơn nữa còn là cái chết mà không ai có thể cứu sống!
Chỉ cần tưởng tượng đến cơn giận của Thiên Đế bệ hạ, Tân Thiên Vũ đã thấy tê dại đầu óc, gọi Lôi Việt nói:
- Lôi Việt, bây giờ chúng ta không còn đường lui nữa. Phải giết chết Tần Vô Song, cướp lấy Thần Tú Cung. Nếu không chúng ta trở về sẽ phải lãnh cái chết ngay trước mặt Thiên Đế bệ hạ.
Lôi Việt run run nói:
- Tên tiểu tử đó không dám chiến đấu trực diện với chúng ta nghĩa là vẫn có ý nể sợ! Hắn vẫn chưa chạy xa, chúng ta mau đuổi theo thôi!
- Đuổi theo!
Hai Hóa Thần Đạo cường giả này đều là những kẻ có tính cách quả quyết nên không hề cảm thấy hối hận hay phiền não mà lập tức đuổi theo ngay Tần Vô Song không chút do dự.
Không còn bị La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ bó chân, bọn chúng thôi động toàn lực, tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều, tìm kiếm khí tức còn sót lại của Tần Vô Song trong hư không, đuổi sát theo sau.
Trong đầu chúng chỉ có một ý niệm duy nhất là giết chết Tần Vô Song, cướp lấy Thần Tú Cung. Chỉ có như vậy chúng mới có thể lấy công chuộc tội, mới có thể giữ được mạng sống trước Thiên Đế bệ hạ.
Bên dưới Phượng Hoàng Sơn là cả một đống hỗn độn. Vô số linh thú hoảng sợ vô cùng hoang mang nhìn lên hư không ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi.
Thời gian như mũi tên, trong nháy mắt lại năm năm nữa đã trôi qua. Tần Vô Song bị vây hãm trong Thần Khí Mê Cung tầng thứ nhất này đã mười năm.
Trong mười năm này, Tần Vô Song từ ngoài hai mươi tuổi đã bước vào nhi lập chi niên, lại từ nhi lập chi niên bước vào tuổi ngoài ba mươi.
Mười năm quang âm đối với tu luyện giả mà nói chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng mười năm qua đối với Tần Vô Song mà nói, quả thực là thu hoạch rất lớn.
Vô Song ngày hôm nay, không chỉ tiến nhập vào Hóa Thần Đạo, còn vượt qua hai kiếp, cách yêu cầu thấp nhất là Hóa Thần Đạo ba kiếp, cũng chỉ còn cách một bước chân. Tuy nhiên, Tần Vô Song cũng không nóng vội cầu thành.
Hắn biết, ba kiếp cũng là một bước ngoặt nho nhỏ. Hóa Thần Đạo cường giả, vượt qua ba kiếp, ở rất nhiều tông môn, tuyệt đối là đệ nhất cường giả.
Trong cả Hiên Viên Khâu, người vượt qua Hóa Thần Đạo ba kiếp cũng không quá ba mươi người. Trừ Đồ Đằng Tộc, mấy người còn lại đều ở tám môn Thiên Đế Sơn.
Thời gian mười năm, có thể từ Ngưng Thần Đạo ba kiếp đến Hóa Thần Đạo ba kiếp, sự tiến bộ của Tần Vô Song có thể nói nhanh hơn người khác rất nhiều. Bình thường thì cho dù có thiên phú xuất chúng, quá trình này không mất vài chục năm thì không thể được.
Còn Tần Vô Song thông qua thần quang tẩy lễ, sau khi tiến nhập Thần đạo, ưu thế của thần quang tẩy lễ càng rõ rệt.
Trong thời gian mười năm Tần Vô Song bế quan tu luyện, ngoại giới đã phát sinh những thay đổi nghiêng trời lở đất. Kim Ô Thú kia hoành hành ở Vô Tận Đông Hải, phá hủy rất nhiều tông môn.
Nếu không phải Nhất Phẩm Long Cung có trận pháp Long Tộc từ thời Thái cổ truyền lại, chỉ e cũng bị Kim Ô Thú kia giày vò một phen.
Kim Quang Long Vương cùng Kim Ô Thú trước sau đại chiến ba lần, lần đầu tiên là ở Phù Tang Lâm Thang Cốc, khi đó Tần Vô Song vẫn còn có mặt, Kim Ô Thú thua kém một chút, thất bại bỏ chạy.
Lần thứ hai phát sinh bốn năm sau đó, Kim Ô Thú đội mây trở lại, tái xuất trên đời. Kim Quang Long Vương xuất quân tiêu diệt, hai bên kỳ phùng địch thủ, đại chiến bảy ngày bảy đêm, song song rút lui.
Lần thứ ba phát sinh tám năm sau, Kim Quang Long Vương một lần nữa giao thủ cùng Kim Ô Thú, bị Kim Ô Thú đánh bại. Mà khi đánh bại Kim Quang Long Vương, tu vi của Kim Ô Thú đã vươn tới đỉnh cao của Chân Thần Đạo, dựa vào thần thông Thái cổ, hơi hơn một chút, đánh bại Kim Quang Long Vương. Chỉ bị thương nhẹ mà đã đánh cho Kim Quang Long Vương bị trọng thương.
Kim Quang Long Vương bị Kim Ô Thú đánh bại, tin này đã làm chấn động cả Đại lục Thiên Huyền. Cường giả Đại lục Thiên Huyền các phương đều vô cùng khiếp sợ.
Lúc này mới ý thức được, chuyện Kim Ô Thú không phải do Tổ Long Tộc bày đặt, mà là sự thật. Hơn nữa, tu vi và tốc độ tiến hóa của Kim Ô Thú cũng làm cho các đại Đồ Đằng cường giả trở nên cảnh giác.
Vì vậy, năm đại Đồ Đằng cường giả, dưới sự kêu gọi của Kim Quang Long Vương, cùng nhau kéo đến Vô Tận Đông Hải, đối với Kim Ô Thú tiến hành bao vây tiễu trừ.
Hai năm đã trôi qua, năm đại Đồ Đằng cao thủ, thêm cả Kim Quang Long Vương lành thương tái xuất, sáu đại cao thủ vẫn không thể vây khốn được Kim Ô Thú.
Trong chiến đấu không ngừng, Kim Ô Thú kia âm thầm có dấu hiệu phá vỡ quy tắc của Đại lục Thiên Huyền, Khí Trùng Tinh Hà. Chỉ là, quy tắc của Đại lục Thiên Huyền, trước sau trói buộc đột phá cuối cùng của Kim Ô Thú, đã hai năm qua, Kim Ô Thú vẫn không thể phá vỡ cửa ải cuối cùng.
Mặc dù vậy, thần thông Thái cổ của Kim Ô Thú không ngừng khôi phục, không ngừng thuần thục, lực chiến đấu cũng không ngừng tăng lên. Tuy sáu đại Đồ Đằng cao thủ ai ai cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, liên kết lại với nhau, quả thực có thể làm Kim Ô Thú vô cùng khó khăn.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không đủ để tiêu diệt Kim Ô Thú. Bởi vì tốc độ và thân pháp của Kim Ô Thú, quả thật quá nghịch thiên.
Mạnh như Đồ Đằng cường giả chí tôn, sáu người liên hợp, vẫn không thể so đấu tốc độ cùng Kim Ô Thú. Kim Ô Thú hơn một chiêu, thắng cả trận. Dùng tốc độ gắt gao áp chế sáu đại Đồ Đằng cường giả chí tôn, bao lần gặp hiểm nguy đều bị nó dùng tốc độ nghịch thiên đào thoát.
Cục diện liền lâm vào thế giằng co. Sáu đại Đồ Đằng cường giả chí tôn duy nhất có thể làm là khống chế Kim Ô Thú trong một khu vực nhất định, không cho hắn thoát khỏi Vô Tận Đông Hải.
Tuy đây là điều Kim Quang Long Vương không hề mong muốn, nhưng năm đại Đồ Đằng cường giả còn lại, trong lòng đều rất nhất trí, căn bản không hy vọng Kim Ô Thú kia rời khỏi Vô Tận Đông Hải, tháo chạy đến địa bàn của họ.
Đây cũng là nhân chi thường tình, chẳng ai mong muốn đem một kẻ gây tai họa rước vào cửa nhà mình.
Kim Quang Long Vương chỉ có một người, những người kia có những năm người, một đấu năm, biểu quyết cũng chẳng cần biểu quyết, Vô Tận Đông Hải đã trở thành chiến trường chính đối phó với Kim Ô Thú. Nếu không, các cường giả kia buông tay không quản, Vô Tận Đông Hải chỉ có nước tan tành thành phế tích.
Dù thế nào đi nữa, Kim Ô Thú kia cũng từ Vô Tận Đông Hải sống lại, đưa tới các Cấm địa của Thần khác cũng không hợp tình hợp lý.
Kim Ô Thú này, có thể coi là chuyện lớn nhất trong mười năm nay. Ngoài Kim Ô Thú này ra, chinh chiến tại Thiên Đế Môn vẫn tiếp diễn.
Mười năm qua, Thần hồn của Tần Khiếu Thiên cơ hồ đã cạn kiệt, cũng may Tần gia cũng có chút thực lực, có đủ tiếp tế, mới có thể giúp Tần Khiếu Thiên trong cảnh yếu thế rất rõ ràng, vẫn có thể hiên ngang đương đầu với Tịch Diệt Thiên Lê.
Nhưng mà lúc này, Thần hồn phong ấn của Tần Khiếu Thiên đã không đủ để hoàn toàn phong tỏa Tịch Diệt Thiên Lê. Tịch Diệt Thiên Lê đã bắt đầu phá hoại linh mạch của Tần gia. Chỉ có điều, có phong ấn cản trở, sức phá hoại cũng rất chậm chạp, không có vài năm, căn bản không thể hình thành phá hoại đáng kể.
Mà lúc này, cách Đại hội tuyển chọn Thiên Đế, chỉ còn năm năm.
Tân Thiên Vấn suy tính một chút, thời gian năm năm, có thể không đủ để cắt đứt toàn bộ linh mạch, nhưng có thể mở ra một cái khuyết khẩu.
Chỉ cần có một khuyết khẩu, Tân Thiên Vấn hắn cho dù có phải liều mạng làm Thần hồn bị thương, cũng phải toàn lực phá vỡ đại trận này, chỉ cần đại trận Bát Hoang Lục Hợp thủ hộ này bị phá ra khuyết khẩu, Thần đạo cường giả của phe Thiên Đế Môn sẽ như nước lũ tràn vào. Đến lúc đó, Tần gia không còn lực chiến đấu chủ yếu của Tần Khiếu Thiên, cho dù tăng thêm hai gã Thần đạo cường giả, cũng căn bản không thể chống đỡ được phe Thiên Đế Môn như lang như hổ.
Cần biết rằng, Thần đạo cường giả của phe Thiên Đế Môn, ước chừng phải tới mười ba mười bốn người.
Bên phe Tần gia, Tri Hoè không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hắn đã phá tan tâm ma, nhanh chân đến trước, so với ba Tôn giả phục dùng Hóa Thần Đạo Quả kia nhanh hơn một bước, đột phá lên Thần đạo trước hết. Thời gian hắn dùng, chỉ có sáu năm!
Người thứ hai đạt được đột phá là người có thiên phú ít nhất, Tri Bách. Bởi vì tính cách của Tri Bách vô cùng kiên định cứng cỏi, nỗ lực cố gắng, dám nghĩ dám làm, so với Tri Đồng lười nhác, Tri Thông tùy tiện đã nhanh hơn một bước. Tri Bách đột phá Thần đạo, dùng hết tám năm.
Tri Bách đột phá, đã kích thích Tri Thông và Tri Đồng. Hai tên này bình thường có chút ngạo mạn, cũng may biết người biết ta, có dấu hiệu đột phá, nhưng thủy chung không thể bước qua bước cuối cùng này. Nhưng trong tương lai năm năm tới, đột phá Thần đạo, tất nhiên không phải là vấn đề lớn. Chỉ là, Tần gia hiện tại, cho dù thêm hai Thần đạo cường giả, nếu không có cường viện thì tình thế sẽ vô cùng nguy ngập.
Xét đến cùng, tăng thêm bốn Thần đạo cường giả, không có mấy chục năm tích lũy, rất khó biến thành sức chiến đấu cường đại. Quan trọng nhất là, cục diện trước mắt, Thiên Đế Môn chiếm địa vị chủ đạo, tụ tập mười mấy Thần đạo cường giả, số lượng chênh lệch làm cho Tần gia bên này gặp rất nhiều khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Đương nhiên, Thiên Đế Môn qua bài học lần trước không còn dám có ý đồ với các quốc gia nhân loại nữa. Đến nay, bọn họ đang toàn tâm toàn ý tấn công Tần gia. Đồng thời, cũng gắt gao giám sát Vân gia, tránh Vân gia gây chuyện lôi thôi.
Trên thực tế, cục diện hiện tại, cho dù Vân gia có can thiệp, Thiên Đế Môn cũng không phải lo lắng. Thực lực hiện tại của bọn họ đủ để ứng phó với sự liên kết của Tần gia và Vân gia.
Chỉ đáng tiếc, Vân gia rốt cuộc không đưa tay viện trợ Tần gia, thái độ trung lập của họ, giống như bàn thạch, không dễ gì thay đổi.
Thu hoạch lớn nhất lại là các quốc gia nhân loại. Vi Dực và Triệu Mục Chi của Tinh La Điện, tu luyện tại các quốc gia nhân loại, không ngờ thực lực lại tiến nhanh không ngừng, cả hai tiến nhập Kỳ Diệu Huyền Cảnh, trong mười năm, giống như đột nhiên mọc thêm đôi cánh, tốc độ đề thăng nhanh đến nỗi hoàn toàn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Năm vị Điện chủ Tinh La Điện, vốn dĩ đều vì chuyện của Tần Vô Song mà buồn bực không vui, nhưng biểu hiện nghịch thiên của Vi Dực và Triệu Mục Chi ít nhiều cũng giảm bớt đau thương cho bọn họ.
Hai đại Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả, đặc biệt là Vi Dực, lại trực tiếp tiến nhập Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Chỉ trong mười năm, từ Động Hư Cảnh luyện đến Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, tăng liền ba cấp!
Năm Đại Điện chủ cũng rất trấn tĩnh, không hề lan truyền ra bên ngoài, mà để cho bọn họ tập trung tu luyện tại Tinh La Điện, không cho bọn họ đến Hiên Viên Khâu.
Hiên Viên Khâu tuy linh lực đầy đủ, địa thế thập phần ưu thế, nhưng cục diện Hiên Viên Khâu hiện nay không ổn định, Tinh La Điện không căn bản không có thực lực để mạo hiểm.
Do vậy, hai tên đệ tử nghịch thiên của Tinh La Điện hoành không mạo khởi, bên ngoài cũng không hay biết gì.
Trác Bất Đàn vẫn còn trấn tĩnh, hắn là Đại Điện chủ chi tôn, vẫn còn giữ được sự sáng suốt. Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, xuất hiện một đệ tử nghịch thiên như Triệu Mục Chi, ẩn ẩn có chút lâng lâng, trong năm vị Điện chủ thì đầu cũng ngẩng cao hơn rất nhiều.
Tuy cảm giác tự đắc này không có chút ác ý, nhưng ba Điện chủ kia vẫn cảm thấy không nói được gì.
Đặc biệt là nhất mạch đệ tử Truân Trung Trì, nhìn thấy vẻ tự đắc của Chung Vô Ẩn, đều rất bất bình. Theo cách nói của Triệu Mục Chi và Vi Dực, bọn chúng có được trường tạo hóa này cũng là nhờ Tần Vô Song. Tuy Tần Vô Song sinh tử không rõ, nhưng Chung Vô Ẩn kia cũng không nên lên mặt trước mặt Thanh Vân Điện của Truân Trung Trì mới phải.
Dù sao, nếu không có Tần Vô Song, căn bản không có Tinh La Điện ngày hôm nay, càng không thể có trường kỳ ngộ tạo hóa của Vi Dực và Triệu Mục Chi.
Đương nhiên, tất cả Tinh La Điện đều không quên Tần Vô Song. Đặc biệt là Trác Bất Đàn, hắn trước sau đều đặt Tần Vô Song ở một vị trí siêu nhiên.
Truân Trung Trì ngược lại càng bình tĩnh, hắn trước sau đều tin rằng, đệ tử của mình là người có phúc duyên, tuyệt đối không thể chết. Giống như trận chiến Bích Phù Sơn ngày nào, cả Bích Phù Sơn biến thành phế tích, mọi người đều nghĩ Tần Vô Song chết không nghi ngờ, nhưng kết quả thì sao?
Cho nên, Truân Trung Trì rất vững vàng, hắn đang đợi, đợi ái đồ tái xuất giang hồ, đợi vận mệnh của Tinh La Điện theo sự nhảy vọt của Tần Vô Song mà cuối cùng cũng có thể nhảy vọt.