Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn quay sang nhìn nhau, bọn họ cứ nghĩ chỉ cần là cường giả Long Tộc đã có thể ấp được trứng Yêu long, ai ngờ Thôn Thiên Lục Ngô cũng phải chịu thua.
Điều này cũng nằm ngoài tầm dự đoán của Tần Vô Song. Nhìn trứng Yêu long lặng im nằm đó, nhè nhẹ tỏa ra một luồng khí tức yêu dã độc đáo. Chỉ có điều khí tức yêu dã này mặc dù độc đáo nhưng không hề tà ác mà ngược lại, có một luồng khí tức Thái cổ vô cùng đại khí bàng bạc.
Tần Vô Song thở dài nói:
- Huyết mạch Yêu long này có lẽ đúng là huyết mạch Thái cổ thật. Khí tức Thái cổ hậu trọng như thế này chỉ những huyết mạch Thái cổ truyền thừa mới có. Bao Bao, đệ nghĩ thế nào?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, đệ dám khẳng định, huyết mạch này là huyết mạch Thái cổ, khí tức của nó còn mạnh hơn đệ.
- Huyết mạch Yêu long này vừa sinh ra đã có khả năng là linh thú Thần đạo. Hơn nửa tốc độ trưởng thành cũng rất nhanh. Bao Bao, tranh đua giữa các thiên tài này, đệ vẫn phải cố gắng đấy.
Bao Bao vô cùng tự tin nói:
- Lão Đại, yên tâm đi, đệ sẽ không để thua kém tên tiểu tử chưa xuất thế này đâu!
- Không thể nói nó chưa xuất thế, nó kỳ thực đã xuất thế rồi, chỉ có điều đang dựng dục sinh mệnh trong trứng Yêu long thôi, đây cũng có thể coi như quá trình tu luyện.
- Đúng đúng, vậy thì đệ sẽ đấu với nó, nhất định đệ sẽ trở thành Thần đạo trước khi nó nứt vỏ, hừ hừ!
- Được rồi, chúng ta tạm thời ở trong sơn động này điều chỉnh lại một chút, củng cố tu vi, học thuộc bản đồ Vô Tận Đông Hải. Ba ngày sau, chính thức xuất phát, tiến thẳng tới Lạc Bảo Uyên! Đó là trụ sở của Bàn Long Tộc. Ở đó, Bàn Long Tộc là lãnh chủ tuyệt đối, có quyền thống trị tuyệt đối, mà nhạc phụ của Thương Dạ, Long Đại Bảo là một trong những Tộc trưởng của Bàn Long Tộc, thực lực xếp hàng thứ nhất thứ hai trong tộc.
Bàn Long Tộc trong Vô Tận Đông Hải trừ Đồ Đằng Tổ Long Tộc ra, trong Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc mười tám Long Tộc, tuyệt đối xếp vị trí thứ ba.
Căn cứ theo bản đồ thì Lạc Bảo Uyên kỳ thực là Uyên giáp ranh giữa Vô Tận Đông Hải và các quốc gia nhân loại. Trong Vô Tận Đông Hải, đây có coi như một nơi khá hoang vắng.
Tần Vô Song nếu như tiến vào từ các quốc gia nhân loại thì sẽ gần hơn rất nhiều.
Bích Mộc Uyên của Đệ ngũ hoàn này nằm giữa trung tâm Vô Tận Đông Hải, cách Lạc Bảo Uyên một khoảng khá xa.
Tần Vô Song cũng là bất đắc dĩ, nhìn bản đồ, ngây người một lát:
- Nếu như không nghĩ đến chuyện Thiên Đế Môn đang truy sát ta khắp thế giới thì ta đã quay về các quốc gia nhân loại và xuất phát từ đó rồi.
- Lão Đại, chúng ta có thể quay lại Đệ tứ hoàn, rồi lại thông qua trận pháp về Đệ tam hoàn. Đệ tam hoàn không phải ở các quốc gia nhân loại sao? Như vậy khoảng cách sẽ gần hơn.
Bao Bao đề nghị.
Tần Vô Song không phải là chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng vẫn lắc lắc đầu:
- Bao Bao, từ lúc chúng ta rời khỏi Thiên Đế Sơn, ta đã thông báo cho Tinh La Điện và tộc nhân của ta vào Vô Tận Đông Hải tỵ nạn. Nếu như ta về các quốc gia nhân loại, ngộ nhỡ bị tai mắt của Thiên Đế Môn nhìn thấy thì sẽ là đại nạn của cả các quốc gia nhân loại. Ta không muốn để lộ bí mật lối vào Vô Tận Đông Hải với chúng. Ngộ nhỡ Thiên Đế Môn biết người nhà và đồng môn của ta đều đang trốn ở lối vào Vô Tận Đông Hải, Thiên Đế Môn nhất định sẽ bắt bọn họ, uy hiếp ta.
Bao Bao gật gật đầu:
- Cũng đúng, xem ra chúng ta chẳng đi nổi đâu. Nếu không, Thiên Đế Môn biết bọn họ đang trốn ở Vô Tận Đông Hải thì rắc rối to.
- Đúng vậy, thực lực của Thiên Đế không phải tầm thường. Ba cánh cửa cấm chế của Vô Tận Đông Hải, dưới Thần đạo còn có thể không làm được gì chứ một Chân Thần Đạo như Thiên Đế, cấm chế có tác dụng hay không vẫn chưa nói trước được.
Mộ Dung Nhạn cũng nói:
- Tần đại ca, chúng ta vẫn nên xuất phát từ Bích Môc Uyên. Mặc dù là vài trăm vạn dặm nhưng chỉ cần chúng ta phi hành với tốc độ cao nhất thì cũng không mất quá nhiều thời gian.
- Được, ba ngày sau xuất phát!
Lại nói sau khi Tần Vô Song đến được Đệ ngũ hoàn, Thiên Đế Môn vẫn còn là một đống đổ nát. Thiên Đế Tân Thiên Vấn gần như muốn phát điên.
Cái chết của Tân Vô Kỵ căn bản không cần Tân Thiên Vũ báo cáo, ngay từ những giây phút đầu tiên hắn đã có thể cảm nhận được. Sau khi xác nhận Tân Vô Kỵ đã chết, Tân Thiên Vấn nổi giận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh gọi Tân Thiên Vũ và Lôi Việt quay về.
Nhưng mà, Tần Vô Song đã thông qua trận pháp đến Cấm địa của Thần khác. Cho dù Thiên Đế Môn có xới tung ba tấc đất cả cả Hiên Viên Khâu thì cũng không thể tìm thấy Tần Vô Song.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt lại bận rộn một trận mà vẫn không thể tìm được Tần Vô Song nên đành quay về Thiên Đế Môn trước sự phẫn nộ của Thiên Đế, chờ đợi Thiên Đế bệ hạ trách phạt.
Hai người mặc dù đã cùng nhau thống nhất lời khai nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Dù sao Thiên Đế chi uy khó đoán, ai mà biết được Thiên Đế nổi giận rồi có giết chết bọn chúng hay không? Mặc dù Thiên Đế Môn đang vào lúc cần dùng người nhưng cái chết của Tân Vô Kỵ đúng là đã đụng đến cái vẩy ngược của Thiên Đế.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt đang quỳ mọp dưới chân Tân Thiên Vấn, không dám lên tiếng, trước khi Thiên Đế bệ hạ hỏi, điều duy nhất bọn chúng có thể làm là giữ im lặng chờ đợi Thiên Đế bệ hạ lên tiếng.
- Thiên Vũ, trước tiên, ngươi đã khoác lác thế nào trước mặt Trẫm?
Khẩu khí Tân Thiên Vấn thập phần lãnh đạm nhưng trong sự lãnh đạm đó vẫn có một tia khí tức lạnh lẽo.
Tân Thiên Vũ run rẩy nói:
- Bệ hạ, ai ngờ được, tên Tần Vô Song đó lại cấu kết với linh thú Thần đạo. Nếu như không phải con linh thú Thần đạo đột nhiên nhảy ra, cầm chân thần và Lôi Việt thì Tần Vô Song sao có cơ hội bắn chết Vô Kỵ và La Thông Thiên?
- Thần thú?
Tân Thiên Vấn nhướng lông mày, khuôn mặt uy nghiêm lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Tân Thiên Vũ nói:
- Đúng vậy, bệ hạ, tên tiểu tử Tần Vô Song rất lợi hại, nếu như không diệt trừ sớm sẽ trở thành đại hoạn. Thủ hạ thấy, nhất định phải tru sát hắn!
- Bệ hạ, Thiên Vũ đạo hữu nói đúng đó. Tiểu tử Tần Vô Song không phải tầm thường. Trên người hắn có rất nhiều điểm thần bí, gần như hắn lúc nào cũng có những con bài bí mật, không ai có thể đoán được. Hắn tạm thời chưa dám chiến đấu với Hóa Thần Đạo cường giả. Nhưng biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ không còn sợ Hóa Thần Đạo nữa? Đến lúc đó, e rằng chỉ có bệ hạ mới có thể hiết nổi hắn thì sao?
Vẻ mặt Tân Thiên Vấn như vừa bị người ta cầm roi quất vào mặt, cơ thịt co giật không ngừng:
- Tần Vô Song, Tần Vô Song, tên yêu nghiệt này rốt cuộc đã được kỳ ngộ gì?
Tân Thiên Vấn cũng biết khá nhiều về lịch sử Tần gia. Với lịch sử Tần gia mà nói. Dù là thời điểm Tần gia cường thịnh nhất thì thế hệ kiệt xuất cũng không có ai yêu nghiệt được bằng Tần Vô Song. Dưới Thần đạo mà vẫn có thể giết được Ngưng Thần Đạo cường giả, thậm chí ngay cả Hóa Thần Đạo cường giả cũng không làm gì nổi hắn!
Cũng chính vì hiểu rõ lịch sử Tần gia nên Tân Thiên Vấn mới giật mình trước sự xuất hiện của Tần Vô Song.
Giờ phút này, ngay cả một Thiên Đế như Tân Thiên Vấn cũng cảm thấy có chút bất an trước tốc độ trưởng thành của Tần Vô Song.
- Thiên Thần, việc ta dặn ngươi trước đây, ngươi làm xong chưa?
- Đã xong hết cả rồi ạ. Ngay sau khi người ra lệnh, thuộc hạ đã thông báo cho tất cả các Phủ chủ, theo dõi toàn bộ, khởi động tất cả hệ thống tình báo. Dù Tần Vô Song có biến thành con muỗi cũng không thể thoát được.
- Vậy bây giờ cũng nên có chút phong thanh rồi chứ?
Thiên Đế uy nghiêm nói.
- Bệ hạ, thuộc hạ đang nghĩ liệu Tần Vô Song có trốn sang các Cấm địa của Thần khác không?
Tân Thiên Thần hỏi.
- Chuyện này cũng có khả năng!
Tân Thiên Vấn trầm ngâm:
- Nhưng nếu như khởi động hệ thống tình báo ở mỗi Phủ, vậy thì Tần Vô Song muốn sang các Cấm địa của Thần không thể nào, ngoại trừ độn thổ! Bất luận hắn đi Cấm địa của Thần nào cũng phải đi qua rất nhiều Phủ.
- Đúng vậy, bởi vậy càng kỳ lạ hơn. Tạm thời trước mắt vẫn chưa có tình báo gì báo về.
- Tra, tiếp tục tra cho ta! Hướng các quốc gia nhân loại cũng để ý chặt một chút. Tên Tần Vô Song đó nhất định sẽ phải lo lắng cho người nhà của hắn ở các quốc gia nhân loại.
- Bệ hạ, các quốc gia nhân loại thuộc hạ đã phái người đi thăm dò rồi. Nếu như không được thì có phải bắt mấy tên người nhà và đồng môn của hắn không? Thuộc hạ nghe ngóng được là gia đình của Tần Vô Song ở các quốc gia nhân loại còn có một phụ thân, một tỷ tỷ, một sư phụ. Ba người này đối với hắn vào nó vô cùng quan trọng, chỉ cần bắt bất cứ ai trong số ba người này…
Tân Thiên Vấn trầm ngâm:
- Đây là một cách khá liều lĩnh. Dù ta là Thiên Đế Môn thì cũng không thể động thủ với các quốc gia nhân loại. Nếu không, rất có thể sẽ dẫn đến hỗn chiến giữa các Cấm địa của Thần. Nếu như động thủ bên đó thì phải chuẩn bị hết mọi hậu sự đàng hoàng, làm sao để thần không biết, quỷ không hay!
- Ha ha, đây cũng không phải chuyện gì hay ho. Chúng ta không phải La Thiên Đạo Trường, sao có thể làm mấy chuyện không sạch sẽ đó?
Tân Thiên Thần có vẻ nắm rất rõ phương diện này.
- Ừ, phái người đến các quốc gia nhân loại chưa?
- Có lẽ sắp đến rồi!
Tân Thiên Thần nói:
- Để thuộc hạ liên lạc xem sao.
Ngọc bài Truyền thức liên hệ một hồi, nét mặt của Tân Thiên Thần dần trở nên ngưng trọng, nói:
- Bệ hạ, người của ta đã đến rồi. Nhưng mà, những nhân vật quan trọng của Thiên Tứ Vương Phủ và Tinh La Điện đều đi hết, không còn một ai.
- Đi rồi?
Tân Thiên Vấn mắt sắt lại, rồi hiểu ngay ra vấn đề, nghiến răng ken két nói:
- Tên tiểu tử Tần Vô Song này quả nhiên gian xảo, hắn sớm đã đề phòng chúng ta rồi.
Tân Thiên Thần đột nhiên nói:
- Bệ hạ, các quốc gia nhân loại đâu có rộng lớn gì, bọn chúng có thể trốn ở đâu?
Tân Thiên Vấn trừng mắt nói:
- Chuyện này thì phải xem người mà ngươi phái đi làm việc thế nào!
- Thuộc hạ lo là bọn chúng trốn vào một chỗ, không dễ tìm, Tinh La Điện ở gần Vô Tận Đông Hải, nếu bọn chúng trốn vào Vô Tận Đông Hải thì ta căn bản chẳng thể tìm ra.
- Vô Tận Đông Hải?
Tân Thiên Vấn cười lạnh nói:
- Với chút bản lĩnh của các quốc gia nhân loại mà đòi đi Vô Tận Đông Hải thì chẳng khác gì tự tìm cái chết, chí ít cũng là cửu tử nhất sinh!
Tân Thiên Thần nói:
- Bệ hạ, nếu như chúng trốn vào Vô Tận Đông Hải thật thì Tần Vô Song trở về các quốc gia nhân loại nhất định sẽ phải đến Vô Tận Đông Hải hội hợp với chúng. Chúng ta phái người đi các quốc gia nhân loại đợi hắn, biết đâu lại may mắn?
Tân Thiên Vấn khẽ mỉm cười, nghĩ một lát, quát:
- Thiên Vũ, ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội!
- Bệ hạ, thỉnh phân phó.
- Ta sẽ để ngươi tạm thời dùng Diệt Thần Cung của ta. Uy lực của cây cung này cao nhất trong Chân Thần Lục Binh. Hóa Thần Đạo cường giả gặp phải nó cũng chết chắc. Ngươi mang cây cung này đợi ở lối vào Vô Tận Đông Hải. Chỉ cần Tần Vô Song xuất hiện, ngươi dùng cây cung này giết hắn, cho hắn thấy không chỉ mình hắn mới biết sử dụng cung tiễn. Thiên Đế Môn chúng ta cũng có tuyệt thế Thần cung!
- Vâng!
Tân Thiên Vũ mắt lấp lánh nhiệt mang. Diệt Thần Cung trong tay, chỉ cần gặp được Tần Vô Song, cô ta không bắn chết hắn mới lạ! Lúc trước ở Phượng Hoàng Sơn nếu như có Diệt Thần Cung thì Tần Vô Song đâu có cơ hội giết chết Tân Vô Kỵ?
Kim Ô Thú mười năm trước đã biết thực lực của Tần Vô Song, phỏng đoán hắn là một tu luyện giả nhân loại, mười năm hẳn không có nhiều tiến bộ, không nghĩ rằng Tần Vô Song vừa ra tay, thực lực kia rõ ràng là đã thoát thai hoán cốt, khiến Kim Ô Thú cũng không thể không giật mình. Lập tức phát ra tiếng cười kỳ quái nói:
- Tiểu tử, quả là đã xem nhẹ người. Người kế thừa Thần Tú Cung quả nhiên có vài phần bổn sự. Chỉ có điều, ngươi có thể may mắn tránh được kích thứ nhất, nhưng kích thứ hai thì không dễ dàng vậy đâu. Hừ, nếu ngươi có thể đỡ được ba đợt tấn công của ta, hôm nay ta sẽ phá lệ thả cho ngươi một con đường.
Kim Ô Thú nói vậy, Tần Vô Song lại càng nghiêm túc hơn, bởi vì khi nghiệt súc này đã nói lời như vậy, thường có nghĩa là nó muốn ra tay thực sự rồi. Một khi Kim Ô Thú này ra tay thực sự, toàn lực tấn công mà nói, Tần Vô Song muốn ngăn cản, e rằng khó khăn vô cùng.
Phải biết rằng, Kim Ô Thú lúc này, ngay cả Kim Quang Long Vương cũng không địch lại nó, có thể thấy được nghiệt súc dáng vẻ kiêu ngạo gàn rỡ này mạnh đến cỡ nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho nên, Tần Vô Song cũng không dám phớt lờ lời nói của Kim Ô Thú, lại càng không nghĩ rằng đây là uy hiếp nói cho vui miệng.
Quả nhiên, Tần Vô Song mới vừa thoát ra khỏi vòng vây, mật độ dòng khí lưu động xung quanh liền gia tăng rất nhiều. Xung quanh Tần Vô Song, từng đạo lực lượng cấm chế vặn vẹo không ngừng tràn tới.
Những đạo lực lượng vặn vẹo này, bị Kim Ô Thú bức bách, cũng dần từ vô hình thành hữu hình, tạo thành những phân thân kim quang lấp lánh, hiện ra từng khuôn mặt dữ tợn không ngừng áp sát.
Tần Vô Song lần đầu tiên nhìn thấy loại khí như vậy, nhưng vẫn không hề nao núng. Loại lực Thần hồn bị khống chế này là do Kim Ô Thú đem pháp thân hư thực tương sinh ngưng luyện mà thành. Lực công kích của chúng tất nhiên không thể sánh bằng Kim Ô Thú.
Loại pháp thân này, cũng không phải phân thân khôi lỗi, sức chiến đấu còn kém xa. Với tu vi của Tần Vô Song, đối mặt với một vài pháp thân, căn bản là không cần để tâm.
Mà những pháp thân này, điểm đáng sợ là chúng có rất nhiều, khí thế giống như che trời lấp đất. Điều quan trọng nhất chính là, khoảng cách công kích của Kim Ô Thú quả thật là nghịch thiên. Lấy cảm ứng của Tần Vô Song, cảm nhận được Kim Ô Thú ít nhất ở ngoài trăm dặm.
Ngoài trăm dặm, có thể tạo ra công kích từ xa như vậy, đủ biết lực Thần hồn của Kim Ô Thú này mạnh như thế nào. Đáng sợ nhất đó là vẫn duy trì được lực công kích kinh nhân.
Tần Vô Song căn bản không hề ham chiến, xông phá trái phải, đem những lực lượng cấm chế này không ngừng phá mở, có thể nói là gặp thần chém thần, gặp phật giết phật.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó là phải thoát ra khỏi phạm vi công kích của Kim Ô Thú.
Kim quang mở rộng, Tần Vô Song tay cầm Thần Tú Cung, giống như Thần khí khai thiên lập địa. Ở trong tay hắn, Thần Tú Cung không cần công kích cũng đã tạo ra lực lượng phá núi lấp sông rồi.
Kim quang vừa bổ, ầm một tiếng đã tạo thành một cái thông đạo. Âm Dương Tử Vân Dực dưới sự thúc dục liền phóng ra từ thông đạo đó. Đôi cánh được phát huy đến cực hạn, nhằm phía Tây mà tiến đi.
Kim Ô Thú nhếch mỏ cười nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng phá vài cái pháp thân của ta là có thể thoát hay sao? Hôm nay, Kim Ô đại gia ta nhất định phải tự tay bóp chết ngươi, ta xem xem, lần này có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Tần Vô Song thét dài một tiếng đáp:
- Nghiệt súc, ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo đi, ở đó mà khua môi múa mép, thật không biết tự lượng sức.
Kim Ô Thú bị Tần Vô Song mắng lớn, vội vàng đuổi theo, thần niệm vừa động thì đã rút ngắn lộ trình xuống vài chục dặm.
Kim Ô Thú am hiểu nhất chính là tốc độ, mặc dù Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song có tốc độ bay quả thực biến thái, hơn nữa tu vi lại đại tiến, nhưng cùng so tốc độ với Kim Ô Thú, thì cảm giác vẫn có chút khó khăn. Âm Dương Tử Vân Dực chỉ mới đến tầng thứ hai, cách trạng thái cực điểm của Âm Dương Lưỡng Dực một khoảng rất lớn. Cho nên, Kim Ô Thú một khi toàn lực phát động, thì áp lực lên Tần Vô Song quả thật không nhỏ.
Thấp thoáng vài lần thì Kim Ô Thú đã đuổi đến rồi.
Tần Vô Song cảm thấy lực áp đến, sau lưng đau rát như bị kim châm. Đây cũng không phải là đợt tấn công của Kim Ô Thú, chính là dòng khí sinh ra khi Kim Ô Thú sử dụng tốc độ cao, hóa thành những dòng khí sắc bén như kim châm, ngưng kết mà không tan, không ngừng đâm đến.
Trừ phi lớp bảo hộ quanh người Tần Vô Song phát động toàn bộ, nếu không dưới sự công kích của những dòng khí sắc bén như kim châm này rất có thể khiến hắn bị đâm thủng vô số lỗ.
Khí tức của Thần Mộc Nguyên Phách phát tán ra, đem toàn bộ kim quang đều bao lại.
Còn Tần Vô Song thì đem Thiên Độn Chi Phù nắm ở trong tay, hắn biết rằng, hiện nay mình không có khả năng tác chiến cùng với Kim Ô Thú biến thái này.
Có thể từ trong tay Kim Ô Thú mà trốn thoát, đã xem như may mắn. Lĩnh giáo qua thực lực cường đại của Kim Ô Thú, Tần Vô Song tự nhiên sẽ không vất vả như lần trước nữa, không có chút chuẩn bị, liền bị Kim Ô Thú tập kích ở khe nứt không gian.
Lần này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần cảm thấy không ổn, hắn liền thúc dục Thiên Độn Chi Phù. Thiên Độn Chi Phù này cũng không phải là thứ bình thường.
Một khi thúc dục, chủ nhân của trận pháp, trong phạm vi một trường, dù Tần Vô Song đem theo bao nhiêu người, cũng đều có thể trực tiếp thông qua Thiên Độn Chi Phù bỏ chạy không để lại chút dấu vết.
Cho nên, Tần Vô Song giờ phút này, trong lòng tương đối tự tin.
Tần Vô Song cũng không muốn hao tổn khí lực. Nếu như ngay cả Kim Quang Long Vương cũng không đánh lại Kim Ô Thú này, thì cho dù hắn dùng Thần Tú Cung, toàn lực bắn ra sợ rằng cũng không đến được chỗ Kim Ô Thú.
Cho nên, hắn cũng không có ý định đó, tránh lãng phí thần lực và sức lực. Hôm nay không ra tay, cứ để Kim Ô Thú lơ là cảnh giác, chờ một ngày nào đó, thực lực đại thành, đối mặt Kim Ô Thú này, dùng Thần Tú Cung tiêu diệt mới là vương đạo. Bây giờ lấy trứng chọi đá, chắc chắn vô ích. Trái lại còn khiến cho Kim Ô Thú để tâm. Tần Vô Song hiểu rằng, Kim Ô Thú đối với Thần Tú Cung vô cùng căm thù, cho nên hắn tạm thời cũng không muốn dùng Thần Tú Cung này chọc tức con quái vật đó.
Kim Ô Thú vừa nhìn thấy Tần Vô Song, giống như gặp phải kẻ thù kiếp trước, đã hoàn toàn quên mất bản thân đang lâm vào tình cảnh bị sáu đại chí tôn cường giả đuổi giết. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó là giết chết Tần Vô Song, vừa đuổi vừa quát:
- Tiểu tử, lần này cho dù ngươi chắp cánh cũng khó bay được.
Khoảng cách mấy trục dặm đối với Kim Ô Thú mà nói, căn bản không phải khoảng cách. Chỉ trong thời gian hô hấp, thì đã đến sau lưng Tần Vô Song rồi.
Tần Vô Song nhìn lại một chút, liền thấy một con Kim Ô Thú lớn đến mức che cả bầu trời, đầu và thân mình của thú, cánh và tứ chi của chim khổng lồ, khuôn mặt hung hãn dị thường. Nhất là cái miệng nhọn như lưỡi câu, từ trong ánh mắt toát ra khí thế sâm nghiêm, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
Kim Ô Thú nhếch mỏ cười một tiếng, mở miệng ra, đầu lưỡi màu đỏ giống như một cái sợi roi đỏ rực, trực tiếp thè ra, dài vô cùng tận, như một chiếc thảm đỏ, mang theo mùi vị tanh tưởi, trực tiếp hướng về phía sau lưng của Tần Vô Song mà cuốn đến.
Tần Vô Song hai cánh chợt động, thay đổi độ cao, bay cao thêm trăm trượng. Nhưng đầu lưỡi của Kim Ô Thú dường như đều có thể tùy thời di chuyển, cũng hướng về phía trời cao phóng tới. Đầu lưỡi này quả giống như một con chó săn hung ác, gắt gao truy đuổi Tần Vô Song.
Kim Ô Thú thấy Tần Vô Song tốc độ cũng nhanh, chỉ hừ lạnh một tiếng, hai cánh rung lên, vô số đạo kim quang theo cánh chim phía sau lưng phóng ra.
Bay vụt lên trời liền huyễn hóa, kim quang lấp lánh, trực tiếp hóa thành mười tám thứ vũ khí hung sát, có trường thương, có đại đao, có chùy, có búa, có bảo kiếm, có roi… cũng có các thứ vũ khí hình dáng kỳ quái khác. Những thứ vũ khí này, mỗi thứ đều là từ cánh chim biến thành, không thể so sánh với vũ khí Thần đạo. Nhưng hơn trăm ngàn cái bay đến, khí thế to lớn giống như thủy triều ập đến.
Tần Vô Song nhìn thấy công kích khí thế to lớn như vậy liền biết rằng Kim Ô Thú đã ra tay thực sự rồi. Khí thế đột nhiên thúc giục, nhất thời có chút cảm giác như cắn nuốt trời đất.
Tần Vô Song trong lòng trầm xuống, biết không thể chống đỡ. Không nghĩ ngợi nhiều, ném Thiên Độn Chi Phù ra, từ mi tâm bắn ra một đạo lực lượng đến trung tâm Thiên Độn Chi Phù, trực tiếp đem nó thôi động.
Trên bầu trời, vạn đạo hào quang từ trong Thiên Độn Chi Phù bắn ra, Thiên Độn Chi Phù giống như một cái hắc động, đem pháp thân của Tần Vô Song nuốt vào trong.
Hắc động này giống như ngân hà mờ mịt thâm thúy, trực tiếp đem Tần Vô Song nuốt vào trong, giống như ngôi sao ở xa xăm, không biết từ lúc nào đã ở đó.
Kim Ô Thú nhìn thấy thiên tượng vạn đạo hào quang xuất hiện, cũng thầm hít một ngụm lãnh khí.
- A, cái quỷ này là gì thế?
Kim Ô Thú hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa nhìn thấy chuyện lạ như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái vạn phần.
Một kích vừa rồi, cũng không phải là đùa giỡn, mà là tuyệt kỹ thực sự với cái tên Vũ Dực Huyễn Hóa Binh Khí, dùng Thần hồn thao túng, lực công kích này vô cùng đáng sợ. Nó vốn cho rằng có thể đem Tần Vô Song lưu lại, không nghĩ rằng Thiên Độn Chi Phù kia vừa thôi động thì đã khiến cho công kích này hoàn toàn vô hiệu.
Loại lực lượng cường đại mà nghịch thiên này quả thực khiến Kim Ô Thú có chút bàng hoàng.
- Tên tiểu tử nhân loại kia, rốt cuộc trên người có bao nhiêu bí mật?
Kim Ô Thú trong lòng có chút bất an lẩm bẩm:
- Loại Thiên Độn Chi Phù này quả thực vượt qua phạm trù Chân Thần Đạo. Cho dù là Chân Thần Đạo cường giả cũng không thể làm ra loại Thiên Độn Chi Phù mượn tạo hóa thiên địa để tùy thời bỏ trốn vô tung vô ảnh được. Trong này, nhất định còn có bí ẩn!
Kim Ô Thú có chút đau đầu, gầm rít một cách cuồng bạo, phát tiết cơn giận khiến trời đất rung chuyển.
Tiếng gầm rú vang lên, trên mặt biển Vô Tận Đông Hải, thủy triều cũng dâng lên, sóng cao đến chạm bầu trời.
Thứ Kim Ô Thú sợ nhất quả thực là Thần Tú Cung. Nó lúc đầu nhìn thấy Tần Vô Song, nghĩ rằng chủ nhân này của Thần Tú Cung quá kém, cũng không quá quan tâm, chỉ một lòng muốn loại bỏ Tần Vô Song.
Sau khi chính bản thân Tần Vô Song ngã vào khe nứt không gian, Kim Ô Thú cũng không để tâm lắm. Theo lý thì khi ngã vào khe nứt không gian hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, sự thật rõ ràng lại bày ra trước mắt. Kim Ô Thú không thể không thừa nhận bản thân thất bại.
- Tên tiểu tử này, lần đó cuốn vào trong khe nứt đó, chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ?
Kim Ô Thú nghĩ ngợi. Bản thân nó cũng không biết, một khi Thiên Độn Chi Phù khởi động thì có thể chạy xa mấy chục ngàn dặm. Cách xa như vậy, cũng không phải là chạy đến nữa, muốn đuổi theo, tất nhiên là không có khả năng đuổi kịp.
Kim Ô Thú trên bầu trời Vô Tận Đông Hải phẫn nộ gầm rú, hiện tại nó đang phẫn nộ vô cùng, giống như thủy triều mãnh liệt, không tìm thấy chỗ phát tiết.
Mười tám Long Tộc cũng lẩn tránh trong Nhất Phẩm Long Cung, trốn ở đó suốt mười năm. Không thể bước ra ngoài. Mà nó muốn đến các Cấm địa của Thần, lại bị sáu đại chí tôn cường giả gắt gao bám lấy, phong kín đường đi của nó.
Với tu vi hôm nay của nó, vẫn còn chưa đủ để đánh bại sáu đại chí tôn cường giả, bởi vậy cuộc chiến vẫn đang lâm vào giai đoạn giằng co.
Lại nói Tần Vô Song sau khi thừa cơ sử dụng Thiên Độn Chi Phù trốn đến hàng trăm ngàn dặm, không ngờ, lại đến Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận trong Bích Mộc Uyên.