Còn một khu vực bí mật trong Vô Tận Đông Hải, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo đang tu luyện nhận được Ngọc bài Truyền thức, trong khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh: - Mẹ nó, mới có vài ngày, phát ra hai Bàn Long Lệnh, cáo mượn oai hùm, cô ta cho rằng là cái thá gì chứ? Khua tay múa chân với lão tử. Hừ, lão tử cứ coi như là không nhận được! Nói xong, đem Ngọc bài Truyền thức ném qua một chỗ, như thể không thèm để ý tới.
Tần Vô Song khoanh tay đứng đó, cố gắng hết sức để không cho cảm xúc hiển lộ ra ngoài. Tuy rằng, trong lòng hắn rất hồi hộp căng thẳng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Tô Mật lúc cười nói cùng bọn Tần Vô Song thì vô cùng hiền hòa, giờ đây thanh âm lạnh buốt nói: - Bốn vị, em rể nhà ta, có một đám bằng hữu mất tích ở gần khu hải vực của Vô Tận Đông Hải, các gia các tông bọn ngươi, thật sự là một chút tin tức cũng không có hay sao, hay là làm có lệ cho xong việc, cảm thấy lời nói của bổn tiểu thư không đáng để ý? Bốn vị thủ lãnh kia nào dám giả vờ trước mặt Tô Mật, vội vàng chỉ tay lên trời thề thốt: - Tô Mật tiểu thư, mấy kẻ chúng ta có mấy cái đầu, sao dám ở trước mặt ngài giả dối được? Thật sự là không có tìm được tin tức, không dám ở trước mặt tiểu thư nói bậy! - Đừng có lừa gạt bổn tiểu thư, ai chẳng biết, các tông phái các ngươi đều có mạng lưới tình báo của chính mình. Chỉ cần có chút biến động nhỏ nào, các ngươi sẽ biết ngay lập tức. Bốn tên thủ lãnh kia kêu gào oan uổng: - Tô Mật tiểu thư, lúc này, chúng ta thực không có được tin tức gì, nào dám ở trước mặt nàng giở trò bịp bợm? Tô Mật hắng giọng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn tên đó: - Xem ra, cạy miệng các ngươi cũng chẳng có ra được cái gì. Người thì lại mất tích ở trong vùng này. Được lắm, bổn tiểu thư cũng không dùng Bàn Long Lệnh đàn áp các ngươi! Bốn kẻ các ngươi nghe đây, kẻ nào nếu ngay lập tức có được tin tức chính xác, liền có cơ hội đạt được một vũ khí Thần đạo cực mạnh! Bốn thủ lãnh kia vừa nghe lời này, trong lòng nhảy lên từng đợt. Mấy kẻ thủ lãnh này, trong mấy vạn khu vực quanh đây, cũng coi như là một phương hào kiệt. Nhưng ở cả Lạc Bảo Uyên mà nói, lại chỉ là tồn tại thế lực nhị lưu, tam lưu. Tu vi của bọn chúng, cùng lắm là Hư Võ Đại viên mãn mà thôi. Có thể có được vũ khí Thần đạo cực mạnh, đối với bọn chúng mà nói, tuyệt đối là một điều vô cùng hấp dẫn. Cũng khó mà ngăn được ánh mắt đang sáng ngời rạng rỡ của bọn chúng. - Hai tên thủ lãnh của Khiếu Nguyệt Đảo cùng Xích Minh Động Phủ không có tới, rất đáng nghi ngờ, các ngươi đi điều tra một chút. Bổn tiểu thư một khi đã mở miệng, tất nhiên là có thể thực hiện. Nhớ kỹ, kẻ đầu tiên phát tình báo hữu dụng tới mới là kẻ có tư cách giành được, những kẻ khác, thì coi như là mất công vô ích. - Vâng, Tô Mật tiểu thư, bọn ta ngay lập tức đi điều tra cái này, xin yên tâm. Nếu đúng là mất tích trong vùng này, bất luận thế nào, chúng ta cuối cùng vẫn có thể thu hoạch được một chút dấu vết. Lời thề son sắt của bốn kẻ thủ lãnh kia, tỏ thái độ một phen, rồi đều quay đầu đi. Tô Mật cười lạnh nói: - Mấy tên gia hỏa này, không thấy lợi ích trước mắt sẽ không chịu dốc sức. Ta nếu không phải là lo lắng tới thanh danh, nói thẳng cho bọn chúng biết nếu như vẫn không có tin tức gì lập tức sẽ giết toàn bộ. Tin là hiệu quả tin tức sẽ càng cao! Tần Vô Song ở trong hoàn cảnh này cũng không có thể tự tiện làm chủ. Hết thảy chỉ có thể theo biện pháp của Tô Mật. Nhẫn nại đợi nửa ngày, Đảo chủ Bách Chiến Đảo là kẻ đầu tiên truyền đến tin tức: - Tô Mật tiểu thư, căn cứ theo tình báo, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo kia, đã xuất môn hơn nửa năm, tới tận bây giờ vẫn chưa trở về. Còn động chủ của Xích Minh Động Phủ, ở bên trong động phủ bế quan, cũng khoảng ba tháng rồi. - Mấy lời nhảm nhí này thì có ích gì? Tô Mật không khách sáo hỏi. - Khà khà, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo không ở trên đảo, thuộc hạ định tự mình đi tìm hiểu. Mấy tên gia hỏa bên phía Khiếu Nguyệt Đảo kia, vẫn luôn coi trời bằng vung, có lẽ có thể thăm dò được một chút tin tức hữu dụng nhỉ? - Được rồi, vậy ngươi đi nhanh về nhanh! Tô Mật cau mày, Khiếu Nguyệt Đảo này, có thể nói là một điểm nhạy cảm của Lạc Bảo Uyên. Bởi vì vị trí của Khiếu Nguyệt Đảo ở bên cạnh lãnh địa của Lạc Bảo Uyên, thuộc loại khu vực đang tranh chấp. Một mặt, Khiếu Nguyệt Đảo thuộc vào Lạc Bảo Uyên, một mặt khác, Khiếu Nguyệt Đảo lại âm thầm cấu kết với Thanh Vũ Uyên. Thanh Vũ Uyên kia, là lãnh địa của Cầu Long Tộc. Cùng với Bàn Long Tộc của Lạc Bảo Uyên trước giờ vẫn luôn không có gì gọi là giao tình qua lại. Cho nên, Khiếu Nguyệt Đảo này, đối với Lạc Bảo Uyên mà nói, vẫn luôn là một nơi trọng yếu. Nếu không phải lo lắng đến vấn đề danh tiếng, với phong cách của Bàn Long Tộc, đã sớm san bằng Khiếu Nguyệt Đảo thành bình địa rồi. Chỉ có điều là vẫn luôn không có cớ và chứng cứ gì thôi. Tô Mật lạnh lùng nhủ thầm: - Khiếu Nguyệt Đảo, hy vọng chuyện này không có liên quan tới các ngươi… Tần Vô Song tự đứng ra nói: - Chị dâu, ta muốn tới Khiếu Nguyệt Đảo một chuyến. Tô Mật có chút khó xử nói: - Vô Song huynh đệ, ngươi hiện tại đi tới Khiếu Nguyệt Đảo, ngộ nhỡ có tin tức trước bọn chúng, có câu trả lời trước thì lại không dễ bàn. - Bách Chiến Đảo truyền thức tới, bọn họ đã có chút tin tức! Thương Dạ nói: - Huynh đệ, ta đi cùng ngươi. Trong lúc này, tên Đảo chủ Bách Chiến kia lại truyền đến tin tức: - Tô Mật tiểu thư, căn cứ theo điều tra của ta, việc này, mười phần thì có đến tám chín phần là có quan hệ với Khiếu Nguyệt Đảo! - Ồ? Là thế nào? Mặt mày Tô Mật nhất thời hiện lên một tia vui mừng. - Ta vừa rồi bắt một gã tuần tra của Khiếu Nguyệt Đảo, ép hỏi một chút. Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo trong đoạn thời gian không có ở đây, một người tên Khả Đạt hành xử vô cùng ngang ngược, đi săn xung quanh ở Vô Tận Đông Hải. Hình như, có một trận, công kích một con thuyền của tu luyện giả nhân loại. Tô Mật nghe tới đây, quát: - Được, ngươi không cần đánh rắn động cỏ, chúng ta sẽ qua đó ngay lập tức! Phi thuyền Bàn Long khởi động, trong mấy vạn lộ trình, cơ hồ chỉ là chuyện trong canh giờ. Rất nhanh, liền tiến tới Khiếu Nguyệt Đảo. Khiếu Nguyệt Đảo nghe nói Tô Mật tiểu thư tự mình giá lâm, người trên kẻ dưới không biết đang phát sinh chuyện gì. Mấy Phó Đảo chủ trong đảo, đều là vội vội vàng vàng, tiến ra nghênh đón. - Không biết Tô Mật tiểu thư đại giá quang lâm, chậm trễ tiếp đón à, ha ha. Tô Mật lạnh lùng nhìn ba tên Phó Đảo chủ này: - Đảo chủ của các ngươi đâu? - Đảo chủ lão nhân gia xuất môn tu luyện, đã nửa năm trôi qua cũng chưa hề trở lại. Tô Mật tiểu thư, sao tự dưng lại tìm Đảo chủ chúng ta vậy? - Hừ, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo, hiện tại danh tiếng rất lớn à. Bổn tiểu thư ra Bàn Long Lệnh, vậy mà lại không hề có chút tin tức gì. Bàn Long Lệnh của Tô Mật, chỉ tới vị thủ lĩnh cao nhất, bởi vậy, mấy tên Phó Đảo chủ này, cũng là ngỡ ngàng không hay biết chuyện gì, hai mặt nhìn nhau, căn bản không hề biết có chuyện như vậy. Luận thực lực, Khiếu Nguyệt Đảo, tồn tại quả thực là mạnh nhất trong mấy vạn ở khu thủy vực này. Cái gì mà Linh Ngao Đảo, cái gì mà Bách Chiến Đảo, so với Khiếu Nguyệt Đảo, chênh lệch vẫn là vô cùng rõ ràng. Cũng chính bởi vậy, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo mới có thể cảm thấy có chút bản lĩnh, trong lúc qua lại ở giữa hai đại Long Tộc, muốn đạt được lợi ích lớn nhất. - Tô Mật tiểu thư, Đảo chủ đại nhân, hắn có lẽ là đang bế quan tu luyện, không có nhận được truyền thức à. - Đúng, nhất định là có sự hiểu lầm. Khiếu Nguyệt Đảo chúng ta, sao dám ở trước mặt Tô Mật tiểu thư đùa giỡn giở trò lừa gạt ạ? Tô Mật thản nhiên nói: - Lời nhảm nhí ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hỏi các ngươi, tộc nhân và đồng môn của em rể nhà ta ở Vô Tận Đông Hải làm khách, lại mất tích. Việc này, có kẻ nói là Khiếu Nguyệt Đảo các ngươi làm. Ba tên Phó Đảo chủ sắc mặt đồng thời biến đổi, tộc nhân của em rể? Nghe vậy, quan hệ rất sâu sắc à. Khó trách Tô Mật tiểu thư lại khởi binh như thế. Nhưng mà, tộc nhân gì, đồng môn gì, bọn họ căn bản chưa thấy qua. - Tô Mật tiểu thư, đây phải chăng là có sự hiểu lầm? Khiếu Nguyệt Đảo này, hiện tại là ba kẻ chúng ta chủ trì, nhất cử nhất động, đôi bên đều là rất rõ ràng. Xin thề với trời, tuyệt đối không có làm qua việc này à. Tô Mật tiểu thư, tộc nhân và đồng môn của người gồm có bao nhiêu người, hình dáng trông như thế nào? - Đúng vậy, nghe nói cô gia của Tô Mật tiểu thư là tu luyện giả nhân loại, chúng ta Khiếu Nguyệt Đảo này, rất lâu rồi cũng chưa tới khu vực tu luyện giả nhân loại. - Hừm, các ngươi nói thì nghe rất êm tai. Chỗ các ngươi, có phải là có một kẻ tên là Khả Đạt không? Tô Mật lạnh lùng hỏi. - Đúng, có người này! - Khả Đạt là tâm phúc của Đảo chủ đại nhân. - Hành tung của tên Khả Đạt này, tất cả các hành vi của hắn, có phải là không coi các ngươi ra gì phải không? Tô Mật truy hỏi. - Cái này… Ài, không dối gạt Tô Mật tiểu thư, Khả Đạt nhận được sự sủng ái vô cùng lớn của Đảo chủ, tất cả mọi việc hắn gây nên, chúng ta thật đúng là giám sát không nổi. Nhưng mà tên tiểu từ này có lá gan to cỡ nào cũng há có thể hại thân thích của tiểu thư chứ? - Không vội thanh minh, gọi hắn tới đây trước! - Được, chúng ta liền phái người đi gọi. Bạn đang đọc truyện được copy tại - Không cần phái người đi, trực tiếp dùng thủ đoạn truyền thức. Còn nữa, không được nói cho hắn là có chuyện gì. - Được, đều theo lời Tô Mật tiểu thư! Ba tên Phó Đảo chủ kia tuy rằng cũng đều là một phương bá chủ, nhưng ở trước mặt Tô Mật đều không dám lỗ mãng. Tuy rằng, tu vi của bọn chúng đều là Hư Võ Đại viên mãn, so với Tô Mật cũng không có kém kỏi là bao. Nhưng mà, người ta là Công chúa của Bàn Long Tộc, há có thể chậm trễ?
Khả Đạt nhận được tin, nhìn nhìn, không thèm để ý nói: - Ba cái tên gia hỏa này, tìm ta làm cái gì? Khả Đạt ta há phải là kẻ để chúng gọi tới là tới? Không thèm để ý, ném Ngọc bài Truyền thức sang một bên. Ba tên Phó Đảo chủ kia thay phiên thúc dục, sắc mặt đều là u ám bất định. Tên Khả Đạt này, càng ngày càng kiêu ngạo, ngang nhiên ngay cả truyền thức cũng không thèm để ý tới. - Sao lại vẫn còn lâu lắc như vậy? Thanh âm Tô Mật lạnh buốt lại vang lên. - Đâu có đâu có, tên Khả Đạt này bình thường có chút thói quen ngạo mạn rồi. Chúng ta ba kẻ tuy rằng là Phó Đảo chủ, lại gọi không được hắn. - Vậy sao? Một gã đầu mục nho nhỏ, ba Phó Đảo chủ liên hợp, ngang nhiên gọi không được hắn? Thật đúng là một kẻ coi trời bằng vung, ngang ngược không coi ai ra gì. Được, một khi đã kêu mà bất động, nói địa điểm của hắn, bọn ta tự mình đi tìm. Một gã Phó Đảo chủ biến đổi sắc mặt: - Để Tô Mật tiểu thư tự mình đi, việc này sao có thể được ạ? Bọn họ kỳ thật lại không phải lo lắng Tô Mật tiểu thư đi tìm có điều gì thất lễ. Mà là lo lắng việc này thật sự là có quan hệ với tên Khả Đạt kia, vậy thì Khiếu Nguyệt Đảo gặp phiền phức lớn rồi. - Dẫn đường phía trước, nếu còn nói quanh co nữa, ta sẽ càng không khách sáo. Tô Mật lạnh lùng nói. Ba gã Phó Đảo chủ đối mặt nhìn nhau, không thể lay chuyển được, chỉ có thể dẫn Tô Mật đi tới chỗ của Khả Đạt. Ầm! Tô Mật trực tiếp vung một roi rồng, làm cho cấm chế của Khả Đạt bị đánh tan tành, quát: - Khả Đạt, cút ra đây cho ta! Khả Đạt đang trong lúc thụ hưởng, bị một thanh âm của nữ tử quát lớn, trong lòng giận dữ: - Nữ nhân từ đâu tới đây? Dám nói chuyện như vậy với ta? Một gã Phó Đảo chủ quát: - Tiểu tử Khả Đạt, chớ có vô lễ, là Tô Mật tiểu thư giá lâm! Khả Đạt vừa nghe lời này, một luồng ý niệm tà ác nhất thời tiêu biến. Bước nhanh đi ra, nhưng cũng không chịu tới gần, mà là đứng từ xa xa nói: - Tô Mật tiểu thư? Khả Đạt ta cùng Tô Mật tiểu thư cũng không có chuyện gì, sao lại khí thế mạnh mẽ tới đập nát cửa, là có ý gì vậy? Tô Mật không nói lời thứ hai, roi rồng trực tiếp vòng quanh, hướng tới Khả Đạt. Khả Đạt lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe, giống như con cá trơn tuột chui ra, trong miệng thản nhiên nói: - Tô Mật tiểu thư, ngươi là thiên kim tiểu thư, đắc tội thì thật khó coi à.
Tần Vô Song hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đang kích động. Xem ra, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này là thứ hướng dẫn mình bĩnh tĩnh đối mặt với tinh hà rộng lớn kia.
Khí Trùng Tinh Hà, cũng chỉ có Khí Trùng Tinh Hà mới có thể ở trên quy tắc của Đại lục Thiên Huyền.
Tần Vô Song thông qua lời nói vừa rồi, cũng nhận thức được rằng, Đại lục Thiên Huyền thoạt nhìn phong quang như thế nào, thì phía sau tựa hồ đều chỉ là một quân cờ của tạo hóa mà thôi.
Trước mặt thiên đạo tạo hóa, cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Thiên đạo tạo hóa, giống như một món đồ ăn. Trong mắt Cấm địa của Thần, các quốc gia nhân loại chỉ là một con kiến. Trong mắt Thiên Đế Môn thì Hiên Viên Khâu chỉ là một tông môn bình thường, Mà trong mắt Đồ Đằng cường giả, Thiên Đế Môn bất quá cũng chỉ là con kiến hơi lớn mà thôi. Vậy mà hôm này, ngay cả Đại lục Thiên Huyền, trong mắt những thế lực cao cấp cũng chỉ là một con kiến.
Trong nháy mắt, cả đại lục đều có thể tan thành mây khói. Đó là loại thực lực đáng sợ gì?
Tần Vô Song cố gắng bình phục tâm tình kích động, thanh âm không nhanh không chậm vang lên:
- Người may mắn, những bảo vật này cũng đủ để ngươi đối đầu tại Đại lục Thiên Huyền rồi. Nhưng mà, không được xem nhẹ thế lực Đồ Đằng cường đại. Mỗi thế lực Đồ Đằng, đều có một mặt che dấu. Hãy nhớ, tận lực đừng để cho bản thân trở thành đối tượng công kích của Đồ Đằng cường giả, bằng không, cục diện sẽ rất phiền phức. Một việc cuối cùng, là bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương được bố trí bên trong Đệ lục hoàn, ngươi hãy đến đó lịch lãm một phen. Bởi vì, Thiên Hỏa Nam Cương có hai đại Đồ Đằng. Thần Nông Tộc lấy bách thảo làm biểu tượng, Hỏa Thần Chúc Dung Tộc lấy lửa làm biểu tượng. Bởi vậy, ở Thiên Hỏa Nam Cương rất thích hợp để trải nghiệm, so với Vô Tận Đông Hải càng tốt hơn nhiều. Tốt lắm, người may mắn, tiếp tục nỗ lực đi. Để sớm ngày tiến vào Chân Thần Đạo, tìm kiếm Đệ thất hoàn cũng là trung tâm của trận pháp! Nhớ lấy, hãy nhớ lấy!
Thanh âm dừng lại, thần quang cũng theo đó biến mất.
Tần Vô Song phát hiện ra, bản thân mình không ngờ trán đã đổ mồ hôi đầm đìa, Đệ lục hoàn của trận pháp, áp lực vô cùng lớn, so với những vòng trước thì lớn hơn rất nhiều.
Sau khi trận pháp khởi động, những cấm chế của bảo vật lần lượt mở ra, trong vách núi cũng không ngừng nứt ra một cái khe.
Chân Thần Đạo thần binh bao gồm ba kiện: Thiên Vương Kiếm, Địa Hoàng Thương và Âm Dương Tạo Hóa Đao. Ngoài ra, Thần Đạo Binh Khí Khố cũng là một không gian chứa vật không nhỏ. Tần Vô Song vừa mở liền thấy, quả nhiên có chín kiện Thần đạo Chiến y, cùng với tám mươi mốt kiện vũ khí Thần đạo.
Không gian chứa vật này vô cùng phong phú đập vào mắt Tần Vô Song khiến ánh mắt của hắn không ngừng tỏa sáng.
Hai bản bí tịch, phong ấn phía trên vô cùng cường đại, trừ phi Tần Vô Song dùng thần lực tiếp xúc, nếu đổi là người khác yếu hơn, căn bản không mở được, trừ phi là đại thần thông đem những phong ấn này xóa bỏ. Nhưng ở trong Đại lục Thiên Huyền cơ bản rất khó tìm ra những thần thông cường đại có thể loại bỏ phong ấn này.
Vật thứ ba, cũng chính là cái Giới Tử Động Phủ khoa trương kia. Mô hình động phủ lớn bằng khoảng bàn tay. Tần Vô Song nhìn ngó một hồi rồi mới cho vào trong túi.
Thu hoạch của Đệ lục hoàn này, khiến Tần Vô Song cảm thấy rất hài lòng. Thu hoạch lớn như vậy quả thật là ngoài dự kiến.
Bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song mỉm cười một chút, suy nghĩ rồi nói:
- Tu vi của hiện nay đã đạt đến Hóa Thần Đạo ba kiếp. Thiên Hỏa Nam Cương này, có trải nghiệm hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua một khi đã bố trí Đệ lục hoàn, khẳng định Thiên Hỏa Nam Cương này rất thích hợp cho việc tu luyện. Hôm nay, ta không có thời gian, cũng không có tâm tư đến Thiên Hỏa Nam Cương tu luyện. Nhớ lúc rời khỏi Tần gia, có hai người đến Thiên Hỏa Nam Cương. Một người là Đại sư huynh Tần Thái Trùng, một người là Tần Thiếu Hồng, hai người này không biết hiện giờ như thế nào?
Tần Vô Song trong lòng suy nghĩ, rồi lại thầm nói:
- Một khi đã đến đây, thì liên hệ với hai đồng môn này một chút. Hy vọng rằng bọn họ cũng bình an.
Tần Vô Song cùng Tần Thái Trùng có giao tình rất tốt, rất hợp ý nhau. Còn về Tần Thiếu Hồng, lúc trước nói chuyện cũng không thoải mái, nhưng Tần Vô Song cũng không phải là người hẹp hỏi. Tôn giả Tri Hòe cũng đã nhận thua, chút xung đột với Tần Thiếu Hồng cũng không quá mức để tâm. Nói như thế nào thì cũng là đệ tử Tần gia. Hiện nay Tần Vô Song đã có tu vi cao rồi, những tranh đấu trước kia cũng không quá mức tính toán.
Nghĩ đến đó, Tần Vô Song quyết định rời khỏi sơn động, ra ngoài tìm kiếm.
Chậm mất mười năm, nên bây giờ cũng không vội. Mấu chốt lúc này, nếu mình ở Thiên Hỏa Nam Cương một thời gian, để đối phương có được thông tin. Sau đó lại trở về trong trận pháp, thông qua trận pháp, trực tiếp quay về Vấn Đỉnh Sơn, có thể đạt được hiệu quả kỳ binh chế thắng.
Tần Vô Song cũng biết, lấy tu vi hiện nay của mình, muốn chống lại Tân Thiên Vấn thì cũng không có nhiều khả năng. Còn năm năm nữa là đến Đại hội tuyển chọn Thiên Đế. Trong năm năm này, Tần Vô Song nếu tu luyện Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn phối hợp với Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, năm năm sau, hy vọng đánh bại Tân Thiên Vấn lớn hơn nhiều. Đến lúc đó, là lúc để Tần gia hoàn toàn trở mình.
Bị áp bách lâu như vậy, áp lực ngàn năm, trốn chạy mười năm, một ngày nào đó phải thanh toán món nợ này!
Ở Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song không muốn gây chuyện. Rời khỏi sơn động đó, thông qua bản hồ, tìm hiểu địa hình.
Cách ăn mặc của Tần Vô Song lúc này, cũng không ai nhận ra hắn là tu luyện giả đến từ Hiên Viên Khâu.
Rời khỏi sơn động ước chừng hơn ngàn dặm, Tần Vô Song mới lấy ra Ngọc bài Truyền thức. Đây cũng là tránh cho người khác thông qua vị trí của hắn, tìm được sơn động chứa Đệ lục hoàn. Rời xa hơn ngàn dặm, cơ bản là không thể phát hiện ra điều gì dị thường.
Bên trong Tổ đường Tần gia, mỗi ngày Mộ Dung Nhạn đều ở Tổ đường quỳ một canh giờ, cầu phúc cho Tần Vô Song.
- Liệt tổ liệt tông Tần gia, Nhạn nhi lấy thân phận con dâu chưa qua cửa của Tần gia khẩn cầu, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Tần Vô Song bình an trở về.
Mộ Dung Nhạn cầu phúc, lại cung kính khấu đầu ba cái, đốt một nén hương cắm lên lư hương. Sau đó cầm lấy một cái chổi lông gà quét dọn phía trên. Không để cho chút tro bụi nào sót lại ở Tổ đường.
Đột nhiên, Ngọc bài Truyền thức đeo trên cổ của Mộ Dung Nhạn chợt động, trong lòng bỗng run lên. Một cổ kích động từ trong lòng nàng dâng lên.
Nàng bình thường cũng dùng Ngọc bài Truyền thức với Phiêu Tuyết Lâu, cùng bọn Bao Bao trao đổi, nhưng hiện nay, tín hiệu từ Ngọc bài Truyền thức, khiến nàng có một cảm giác khác biệt.
Gần như ức chế sự run rẩy của mình, Mộ Dung Nhạn mở Ngọc bài Truyền thức ra.
- Nhạn nhi…
Hai chữ này thốt lên, Mộ Dung Nhạn lệ ướt tràn mi, trong lòng kích động như có dòng nước ấm, hạnh phúc vô bờ dâng trào trong lòng, nghẹn ngào không thốt nên lời.
Nàng là một nữ hài tử biết làm chủ cảm xúc, nhưng lúc này đây, nàng thực sự không thể ức chế loại cảm xúc vui mừng này nữa.
- Tần… đại ca?
Mộ Dung Nhạn nghẹn ngào hỏi:
- Là chàng thật sao?
- Nhạn nhi, nàng có khỏe không?
Tâm tình Tần Vô Song lúc này cũng có chút kích động.
- Tần đại ca, Nhạn nhi không phải đang nằm mơ chứ? Nhạn nhi rốt cuộc cũng đợi được chàng rồi. Nhạn nhi vẫn tốt, rất tốt, Tần đại ca, chàng có khỏe không?
- Nhạn nhi, nghe này, ta không tiện nói nhiều với nàng. Ta hiện nay đang ở một nơi bí mật, sau này sẽ quay lại Hiên Viên Khâu. Bây giờ, nàng nói cho ta biết, tình hình của Hiên Viên Khâu và các quốc gia nhân loại hiện nay thế nào.
Mộ Dung Nhạn vừa nghe thấy vậy, lập tức bình tĩnh lại, nàng biết, tình lang của mình hiện đang bất tiện, lập tức tập trung, ức chế kích động trong lòng nói:
- Tần gia hiện nay đang thập phần nguy cấp, Thiên Đế Môn tấn công rất nhanh. Cha ta phỏng đoán, Tần gia nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba năm, có thể bị trận doanh Thiên Đế công phá. Ngoài ra, tình hình của các quốc gia nhân loại vô cùng bình ổn. Nghe nói, Thiên Đế Môn bị thế lực Đồ Đằng cảnh cáo mạnh mẽ, không được tiếp tục động thủ với các quốc gia nhân loại. Bây giờ, Tinh La Điện vẫn tốt, Thiên Tứ Vương Phủ cũng tốt, rất thái bình. Tần đại ca, ta đợi mười năm, vẫn luôn ở Thiên Tứ Vương Phủ, mỗi ngày đều ở trong Tổ đường cầu nguyện cho chàng.
Tần Vô Song trong lòng kích động như có một dòng nước ấm đáp:
- Nhạn nhi, thật vất vả cho nàng rồi!
Mộ Dung Nhạn nghe vậy, cảm thấy tất cả khổ cực mệt nhọc và lo lắng nhớ nhung, đều trở nên đáng giá.
- Tần đại ca, còn một chuyện ta muốn nói cho chàng, Triệu Mục Chi và Vi Dực đã bị một cao thủ thần bí cứu ra từ Thiên Đế Môn rồi.
- Hả?
Tần Vô Song vốn đang lo lắng cho hai người này, vừa nghe xong lời này nhất thời yên tâm hơn nhiều, vội hỏi:
- Là người nào cứu bọn họ?
- Cụ thể là ai thì vẫn chưa xác định được, người đó không báo tên họ. Nhưng hắn nói hắn ra tay bởi vì cùng chàng có một đoạn giao tình.
- Là hắn?
Trong đầu Tần Vô Song, liền hiện lên một đạo nhân ảnh, thanh âm đùa bỡn, bộ dáng lười biếng, cùng với cái chiêu bài của bọn lừa đảo giang hồ. Người đầu tiên hắn nghĩ đến, đích thị là Lý Bố Y.
Từ lần ở Vạn Hoa Cốc kia, Tần Vô Song cùng Thần thú Hộ sơn của Nga Mi Đạo Trường là Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ giao chiến, là Lý Bố Y ra mặt, cứu Tần Vô Song trong lúc nguy nan đó. Sau đó, Tần Vô Song biết, Lý Bố Y không phải tầm thường, khẳng định là cao thủ đỉnh phong ở đại lục. Bây giờ nghe Mộ Dung Nhạn kể, hắn liền biết, người có một đoạn giao tình với mình, có lẽ cũng chỉ có Lý Bố Y mới trượng nghĩa cùng với thực lực cường hãn như vậy.
Kim Quang Long Vương và Vương Thiền, mặc dù có năng lực này, nhưng giao tình hiển nhiên không đến mức đó.
- Tần đại ca, chàng có biết người đó là ai không?
- Ta đại khái đã rõ người đó là ai, hắn bất cần đời, phong lưu, thích đùa giỡn. Ta không biết rõ thân phận cụ thể của hắn, nhưng ta phỏng đoán, tu vi của người này, ít nhất có thể sánh ngang Đồ Đằng cường giả. Có lẽ so với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn nhiều.
- So với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn? Nếu như là hắn xuất thủ…
- Ài, nhờ người khác ra tay đều không phải chuyện tốt. Vận mệnh của mình phải do chính bản thân mình nắm giữ. Nếu người đó ra tay, hẳn sẽ không chờ đến bây giờ!
- Đúng vậy, nghe Triệu Mục Chi và Vi Dực nói, vị cường giả kia dẫn bọn họ đi qua chiến trường Vân Đỉnh Sơn, nhưng không hề ra tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mộ Dung Nhạn thở dài nói.
- Ừm, Nhạn nhi, cha ta và tỷ tỷ, cùng với đám người Bao Bao như thế nào rồi?
- Cũng tốt lắm, nhưng tất cả mọi người đều rất nhớ chàng. Chẳng qua tất cả chúng ta đều có chung một suy nghĩ, chắc chắn chàng sẽ không gặp chuyện gì không may!
- Ha ha, xem ra mọi người vẫn an tâm về ta. Nhạn nhi, nàng hãy chờ ta, ta sẽ trở về. Ba năm nữa, hừm, ta sẽ không để Tần gia phải chờ đợi hơn ba năm nữa đâu!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Còn một khu vực bí mật trong Vô Tận Đông Hải, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo đang tu luyện nhận được Ngọc bài Truyền thức, trong khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh: - Mẹ nó, mới có vài ngày, phát ra hai Bàn Long Lệnh, cáo mượn oai hùm, cô ta cho rằng là cái thá gì chứ? Khua tay múa chân với lão tử. Hừ, lão tử cứ coi như là không nhận được! Nói xong, đem Ngọc bài Truyền thức ném qua một chỗ, như thể không thèm để ý tới.
Tần Vô Song khoanh tay đứng đó, cố gắng hết sức để không cho cảm xúc hiển lộ ra ngoài. Tuy rằng, trong lòng hắn rất hồi hộp căng thẳng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Tô Mật lúc cười nói cùng bọn Tần Vô Song thì vô cùng hiền hòa, giờ đây thanh âm lạnh buốt nói: - Bốn vị, em rể nhà ta, có một đám bằng hữu mất tích ở gần khu hải vực của Vô Tận Đông Hải, các gia các tông bọn ngươi, thật sự là một chút tin tức cũng không có hay sao, hay là làm có lệ cho xong việc, cảm thấy lời nói của bổn tiểu thư không đáng để ý? Bốn vị thủ lãnh kia nào dám giả vờ trước mặt Tô Mật, vội vàng chỉ tay lên trời thề thốt: - Tô Mật tiểu thư, mấy kẻ chúng ta có mấy cái đầu, sao dám ở trước mặt ngài giả dối được? Thật sự là không có tìm được tin tức, không dám ở trước mặt tiểu thư nói bậy! - Đừng có lừa gạt bổn tiểu thư, ai chẳng biết, các tông phái các ngươi đều có mạng lưới tình báo của chính mình. Chỉ cần có chút biến động nhỏ nào, các ngươi sẽ biết ngay lập tức. Bốn tên thủ lãnh kia kêu gào oan uổng: - Tô Mật tiểu thư, lúc này, chúng ta thực không có được tin tức gì, nào dám ở trước mặt nàng giở trò bịp bợm? Tô Mật hắng giọng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn tên đó: - Xem ra, cạy miệng các ngươi cũng chẳng có ra được cái gì. Người thì lại mất tích ở trong vùng này. Được lắm, bổn tiểu thư cũng không dùng Bàn Long Lệnh đàn áp các ngươi! Bốn kẻ các ngươi nghe đây, kẻ nào nếu ngay lập tức có được tin tức chính xác, liền có cơ hội đạt được một vũ khí Thần đạo cực mạnh! Bốn thủ lãnh kia vừa nghe lời này, trong lòng nhảy lên từng đợt. Mấy kẻ thủ lãnh này, trong mấy vạn khu vực quanh đây, cũng coi như là một phương hào kiệt. Nhưng ở cả Lạc Bảo Uyên mà nói, lại chỉ là tồn tại thế lực nhị lưu, tam lưu. Tu vi của bọn chúng, cùng lắm là Hư Võ Đại viên mãn mà thôi. Có thể có được vũ khí Thần đạo cực mạnh, đối với bọn chúng mà nói, tuyệt đối là một điều vô cùng hấp dẫn. Cũng khó mà ngăn được ánh mắt đang sáng ngời rạng rỡ của bọn chúng. - Hai tên thủ lãnh của Khiếu Nguyệt Đảo cùng Xích Minh Động Phủ không có tới, rất đáng nghi ngờ, các ngươi đi điều tra một chút. Bổn tiểu thư một khi đã mở miệng, tất nhiên là có thể thực hiện. Nhớ kỹ, kẻ đầu tiên phát tình báo hữu dụng tới mới là kẻ có tư cách giành được, những kẻ khác, thì coi như là mất công vô ích. - Vâng, Tô Mật tiểu thư, bọn ta ngay lập tức đi điều tra cái này, xin yên tâm. Nếu đúng là mất tích trong vùng này, bất luận thế nào, chúng ta cuối cùng vẫn có thể thu hoạch được một chút dấu vết. Lời thề son sắt của bốn kẻ thủ lãnh kia, tỏ thái độ một phen, rồi đều quay đầu đi. Tô Mật cười lạnh nói: - Mấy tên gia hỏa này, không thấy lợi ích trước mắt sẽ không chịu dốc sức. Ta nếu không phải là lo lắng tới thanh danh, nói thẳng cho bọn chúng biết nếu như vẫn không có tin tức gì lập tức sẽ giết toàn bộ. Tin là hiệu quả tin tức sẽ càng cao! Tần Vô Song ở trong hoàn cảnh này cũng không có thể tự tiện làm chủ. Hết thảy chỉ có thể theo biện pháp của Tô Mật. Nhẫn nại đợi nửa ngày, Đảo chủ Bách Chiến Đảo là kẻ đầu tiên truyền đến tin tức: - Tô Mật tiểu thư, căn cứ theo tình báo, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo kia, đã xuất môn hơn nửa năm, tới tận bây giờ vẫn chưa trở về. Còn động chủ của Xích Minh Động Phủ, ở bên trong động phủ bế quan, cũng khoảng ba tháng rồi. - Mấy lời nhảm nhí này thì có ích gì? Tô Mật không khách sáo hỏi. - Khà khà, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo không ở trên đảo, thuộc hạ định tự mình đi tìm hiểu. Mấy tên gia hỏa bên phía Khiếu Nguyệt Đảo kia, vẫn luôn coi trời bằng vung, có lẽ có thể thăm dò được một chút tin tức hữu dụng nhỉ? - Được rồi, vậy ngươi đi nhanh về nhanh! Tô Mật cau mày, Khiếu Nguyệt Đảo này, có thể nói là một điểm nhạy cảm của Lạc Bảo Uyên. Bởi vì vị trí của Khiếu Nguyệt Đảo ở bên cạnh lãnh địa của Lạc Bảo Uyên, thuộc loại khu vực đang tranh chấp. Một mặt, Khiếu Nguyệt Đảo thuộc vào Lạc Bảo Uyên, một mặt khác, Khiếu Nguyệt Đảo lại âm thầm cấu kết với Thanh Vũ Uyên. Thanh Vũ Uyên kia, là lãnh địa của Cầu Long Tộc. Cùng với Bàn Long Tộc của Lạc Bảo Uyên trước giờ vẫn luôn không có gì gọi là giao tình qua lại. Cho nên, Khiếu Nguyệt Đảo này, đối với Lạc Bảo Uyên mà nói, vẫn luôn là một nơi trọng yếu. Nếu không phải lo lắng đến vấn đề danh tiếng, với phong cách của Bàn Long Tộc, đã sớm san bằng Khiếu Nguyệt Đảo thành bình địa rồi. Chỉ có điều là vẫn luôn không có cớ và chứng cứ gì thôi. Tô Mật lạnh lùng nhủ thầm: - Khiếu Nguyệt Đảo, hy vọng chuyện này không có liên quan tới các ngươi… Tần Vô Song tự đứng ra nói: - Chị dâu, ta muốn tới Khiếu Nguyệt Đảo một chuyến. Tô Mật có chút khó xử nói: - Vô Song huynh đệ, ngươi hiện tại đi tới Khiếu Nguyệt Đảo, ngộ nhỡ có tin tức trước bọn chúng, có câu trả lời trước thì lại không dễ bàn. - Bách Chiến Đảo truyền thức tới, bọn họ đã có chút tin tức! Thương Dạ nói: - Huynh đệ, ta đi cùng ngươi. Trong lúc này, tên Đảo chủ Bách Chiến kia lại truyền đến tin tức: - Tô Mật tiểu thư, căn cứ theo điều tra của ta, việc này, mười phần thì có đến tám chín phần là có quan hệ với Khiếu Nguyệt Đảo! - Ồ? Là thế nào? Mặt mày Tô Mật nhất thời hiện lên một tia vui mừng. - Ta vừa rồi bắt một gã tuần tra của Khiếu Nguyệt Đảo, ép hỏi một chút. Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo trong đoạn thời gian không có ở đây, một người tên Khả Đạt hành xử vô cùng ngang ngược, đi săn xung quanh ở Vô Tận Đông Hải. Hình như, có một trận, công kích một con thuyền của tu luyện giả nhân loại. Tô Mật nghe tới đây, quát: - Được, ngươi không cần đánh rắn động cỏ, chúng ta sẽ qua đó ngay lập tức! Phi thuyền Bàn Long khởi động, trong mấy vạn lộ trình, cơ hồ chỉ là chuyện trong canh giờ. Rất nhanh, liền tiến tới Khiếu Nguyệt Đảo. Khiếu Nguyệt Đảo nghe nói Tô Mật tiểu thư tự mình giá lâm, người trên kẻ dưới không biết đang phát sinh chuyện gì. Mấy Phó Đảo chủ trong đảo, đều là vội vội vàng vàng, tiến ra nghênh đón. - Không biết Tô Mật tiểu thư đại giá quang lâm, chậm trễ tiếp đón à, ha ha. Tô Mật lạnh lùng nhìn ba tên Phó Đảo chủ này: - Đảo chủ của các ngươi đâu? - Đảo chủ lão nhân gia xuất môn tu luyện, đã nửa năm trôi qua cũng chưa hề trở lại. Tô Mật tiểu thư, sao tự dưng lại tìm Đảo chủ chúng ta vậy? - Hừ, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo, hiện tại danh tiếng rất lớn à. Bổn tiểu thư ra Bàn Long Lệnh, vậy mà lại không hề có chút tin tức gì. Bàn Long Lệnh của Tô Mật, chỉ tới vị thủ lĩnh cao nhất, bởi vậy, mấy tên Phó Đảo chủ này, cũng là ngỡ ngàng không hay biết chuyện gì, hai mặt nhìn nhau, căn bản không hề biết có chuyện như vậy. Luận thực lực, Khiếu Nguyệt Đảo, tồn tại quả thực là mạnh nhất trong mấy vạn ở khu thủy vực này. Cái gì mà Linh Ngao Đảo, cái gì mà Bách Chiến Đảo, so với Khiếu Nguyệt Đảo, chênh lệch vẫn là vô cùng rõ ràng. Cũng chính bởi vậy, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo mới có thể cảm thấy có chút bản lĩnh, trong lúc qua lại ở giữa hai đại Long Tộc, muốn đạt được lợi ích lớn nhất. - Tô Mật tiểu thư, Đảo chủ đại nhân, hắn có lẽ là đang bế quan tu luyện, không có nhận được truyền thức à. - Đúng, nhất định là có sự hiểu lầm. Khiếu Nguyệt Đảo chúng ta, sao dám ở trước mặt Tô Mật tiểu thư đùa giỡn giở trò lừa gạt ạ? Tô Mật thản nhiên nói: - Lời nhảm nhí ta không muốn nói nhiều, ta chỉ hỏi các ngươi, tộc nhân và đồng môn của em rể nhà ta ở Vô Tận Đông Hải làm khách, lại mất tích. Việc này, có kẻ nói là Khiếu Nguyệt Đảo các ngươi làm. Ba tên Phó Đảo chủ sắc mặt đồng thời biến đổi, tộc nhân của em rể? Nghe vậy, quan hệ rất sâu sắc à. Khó trách Tô Mật tiểu thư lại khởi binh như thế. Nhưng mà, tộc nhân gì, đồng môn gì, bọn họ căn bản chưa thấy qua. - Tô Mật tiểu thư, đây phải chăng là có sự hiểu lầm? Khiếu Nguyệt Đảo này, hiện tại là ba kẻ chúng ta chủ trì, nhất cử nhất động, đôi bên đều là rất rõ ràng. Xin thề với trời, tuyệt đối không có làm qua việc này à. Tô Mật tiểu thư, tộc nhân và đồng môn của người gồm có bao nhiêu người, hình dáng trông như thế nào? - Đúng vậy, nghe nói cô gia của Tô Mật tiểu thư là tu luyện giả nhân loại, chúng ta Khiếu Nguyệt Đảo này, rất lâu rồi cũng chưa tới khu vực tu luyện giả nhân loại. - Hừm, các ngươi nói thì nghe rất êm tai. Chỗ các ngươi, có phải là có một kẻ tên là Khả Đạt không? Tô Mật lạnh lùng hỏi. - Đúng, có người này! - Khả Đạt là tâm phúc của Đảo chủ đại nhân. - Hành tung của tên Khả Đạt này, tất cả các hành vi của hắn, có phải là không coi các ngươi ra gì phải không? Tô Mật truy hỏi. - Cái này… Ài, không dối gạt Tô Mật tiểu thư, Khả Đạt nhận được sự sủng ái vô cùng lớn của Đảo chủ, tất cả mọi việc hắn gây nên, chúng ta thật đúng là giám sát không nổi. Nhưng mà tên tiểu từ này có lá gan to cỡ nào cũng há có thể hại thân thích của tiểu thư chứ? - Không vội thanh minh, gọi hắn tới đây trước! - Được, chúng ta liền phái người đi gọi. Bạn đang đọc truyện được copy tại - Không cần phái người đi, trực tiếp dùng thủ đoạn truyền thức. Còn nữa, không được nói cho hắn là có chuyện gì. - Được, đều theo lời Tô Mật tiểu thư! Ba tên Phó Đảo chủ kia tuy rằng cũng đều là một phương bá chủ, nhưng ở trước mặt Tô Mật đều không dám lỗ mãng. Tuy rằng, tu vi của bọn chúng đều là Hư Võ Đại viên mãn, so với Tô Mật cũng không có kém kỏi là bao. Nhưng mà, người ta là Công chúa của Bàn Long Tộc, há có thể chậm trễ?
Khả Đạt nhận được tin, nhìn nhìn, không thèm để ý nói: - Ba cái tên gia hỏa này, tìm ta làm cái gì? Khả Đạt ta há phải là kẻ để chúng gọi tới là tới? Không thèm để ý, ném Ngọc bài Truyền thức sang một bên. Ba tên Phó Đảo chủ kia thay phiên thúc dục, sắc mặt đều là u ám bất định. Tên Khả Đạt này, càng ngày càng kiêu ngạo, ngang nhiên ngay cả truyền thức cũng không thèm để ý tới. - Sao lại vẫn còn lâu lắc như vậy? Thanh âm Tô Mật lạnh buốt lại vang lên. - Đâu có đâu có, tên Khả Đạt này bình thường có chút thói quen ngạo mạn rồi. Chúng ta ba kẻ tuy rằng là Phó Đảo chủ, lại gọi không được hắn. - Vậy sao? Một gã đầu mục nho nhỏ, ba Phó Đảo chủ liên hợp, ngang nhiên gọi không được hắn? Thật đúng là một kẻ coi trời bằng vung, ngang ngược không coi ai ra gì. Được, một khi đã kêu mà bất động, nói địa điểm của hắn, bọn ta tự mình đi tìm. Một gã Phó Đảo chủ biến đổi sắc mặt: - Để Tô Mật tiểu thư tự mình đi, việc này sao có thể được ạ? Bọn họ kỳ thật lại không phải lo lắng Tô Mật tiểu thư đi tìm có điều gì thất lễ. Mà là lo lắng việc này thật sự là có quan hệ với tên Khả Đạt kia, vậy thì Khiếu Nguyệt Đảo gặp phiền phức lớn rồi. - Dẫn đường phía trước, nếu còn nói quanh co nữa, ta sẽ càng không khách sáo. Tô Mật lạnh lùng nói. Ba gã Phó Đảo chủ đối mặt nhìn nhau, không thể lay chuyển được, chỉ có thể dẫn Tô Mật đi tới chỗ của Khả Đạt. Ầm! Tô Mật trực tiếp vung một roi rồng, làm cho cấm chế của Khả Đạt bị đánh tan tành, quát: - Khả Đạt, cút ra đây cho ta! Khả Đạt đang trong lúc thụ hưởng, bị một thanh âm của nữ tử quát lớn, trong lòng giận dữ: - Nữ nhân từ đâu tới đây? Dám nói chuyện như vậy với ta? Một gã Phó Đảo chủ quát: - Tiểu tử Khả Đạt, chớ có vô lễ, là Tô Mật tiểu thư giá lâm! Khả Đạt vừa nghe lời này, một luồng ý niệm tà ác nhất thời tiêu biến. Bước nhanh đi ra, nhưng cũng không chịu tới gần, mà là đứng từ xa xa nói: - Tô Mật tiểu thư? Khả Đạt ta cùng Tô Mật tiểu thư cũng không có chuyện gì, sao lại khí thế mạnh mẽ tới đập nát cửa, là có ý gì vậy? Tô Mật không nói lời thứ hai, roi rồng trực tiếp vòng quanh, hướng tới Khả Đạt. Khả Đạt lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe, giống như con cá trơn tuột chui ra, trong miệng thản nhiên nói: - Tô Mật tiểu thư, ngươi là thiên kim tiểu thư, đắc tội thì thật khó coi à.