Không lâu sau, một gã nam tử trung niên liền từ bên trong đi ra. Người này thân mặc áo dài xanh, trên mặt mơ hồ có tử khí, phát ra một luồng Long Tức nhàn nhạt. Hiển nhiên, đây có lẽ chính là người phụ trách của Thần Long Bảo Các.
- Tại hạ Vân Khanh, chính là người phụ trách của Thần Long Bảo Các, nghe nói các hạ có hứng thú đối với trấn các chi bảo của Thần Long Bảo Các ta?
Tần Vô Song cũng không che giấu, thản nhiên gật đầu.
- Mời vào trong!
Vân Khanh khoát tay, đưa ra một tư thế mời.
Tần Vô Song đi theo Vân Khanh, hướng vào bên trong. Sau khi ngồi xuống trong một căn phòng trang nhã, dâng một chén rượu bản địa chỉ có Ly Vẫn Tộc mới có, Vân Khanh ngồi xuống đối diện với Tần Vô Song, mỉm cười nhìn Tần Vô Song:
- Trấn các chi bảo của Thần Long Bảo Các, thứ nào cũng không thể xem thường. Hơn nữa, cũng chia làm mấy đẳng cấp.
- Vũ khí Thần đạo, ở Thần Long Bảo Các có thể tính là đẳng cấp thứ mấy?
Tần Vô Song trực tiếp mở miệng hỏi.
- Có thể tính là đẳng cấp ưu tú!
Lông mày của Vân Khanh cũng không hề lay động, trực tiếp trả lời.
- Đẳng cấp ưu tú? Nói như vậy, còn có đẳng cấp cao hơn sao?
Tần Vô Song lại hỏi.
- Ở trên đẳng cấp ưu tú, là đẳng cấp cực phẩm. Những thứ trong đẳng cấp cực phẩm, chúng ta có không nhiều, ở đây chỉ có ít ỏi mấy món mà thôi. Thứ này, tinh thạch bình thường cũng không mua được, chứ đừng nói là tiền bạc có thể tính toán được.
Tần Vô Song thật ra không cảm thấy ngạc nhiên, cấp bậc của vũ khí Thần đạo, không phải tinh thạch có thể so sánh được, đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói, vũ khí Thần đạo căn bản chính là lâu đài xây trên cát, có muốn thấy cũng không được.
- Vậy thì Thần đạo Chiến y, có thể xem là cấp bậc cực phẩm không?
Tần Vô Song lại hỏi.
Sắc mặt Vân Khanh khẽ biến đổi, thất thanh nói:
- Các hạ, ngươi không phải muốn mua Thần đạo Chiến y chứ?
Đối với Thần đạo cường giả mà nói, vũ khí Thần đạo hoặc là mỗi người đều có một món, thậm chí những Đại Tông môn, Đại Chủng tộc, không phải Thần đạo cường giả có lẽ thỉnh thoảng cũng có mấy người có được một kiện vũ khí Thần đạo như vậy.
Nhưng Thần đạo Chiến y lại không giống vậy.
Sự xuất hiện của mỗi món Thần đạo Chiến y, đều có thể so sánh với sự tồn tại của cấp bậc chấn động. Cho dù là Thần đạo cường giả, cũng chưa chắc có thể bảo đảm tất cả đều có Thần đạo Chiến y.
Thần đạo Chiến y, quả thực không thẹn là cấp bậc cực phẩm.
- Có hay không?
Tần Vô Song truy vấn hỏi.
Vân Khanh thở dài:
- Nếu có Thần đạo Chiến y, các hạ chỉ sợ không mua được. Thứ này, nếu là trấn các chi bảo, đương nhiên là không thể dễ dàng bán đi. Hơn nữa, Thần Long Bảo Các này, chung quy vẫn là cửa hàng của Ly Vẫn Long Thành, có Thần đạo Chiến y, ưu tiên là phải bán cho Ly Vẫn Long Tộc. Không giấu gì các hạ, Thần đạo Chiến y, chúng ta đã từng có, nhưng trước mắt, lại không có.
Tần Vô Song vòng vo hỏi nhiều như vậy, đương nhiên không phải muốn mua Thần đạo Chiến y gì cả. Thần đạo Chiến y, trên người hắn đã có hai bộ rồi.
- Vậy đẳng cấp cực phẩm của các ngươi là những thứ gì?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi.
Vân Khanh thấy người khách nhân này quả nhiên không giống với mọi người, bất kể là khí chất hay là phương diện tu vi, đều là sự tồn tại rất ít xuất hiện ở Thần Long Bảo Các hắn.
Ly Vẫn Tộc, địa vị đại khái không khác biệt lắm so với tông môn trung đẳng của tám môn Thiên Đế Sơn, chỉ có điều lãnh địa quản lý rộng lớn hơn rất nhiều.
Vì vậy, trong lãnh địa của Ly Vẫn Tộc, Thần đạo cường giả, cũng chỉ có ba người mà thôi.
Dưới Thần đạo, đương nhiên chính là cường giả thuộc về Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Bình thường mà nói, Thần Long Bảo Các, trong thời gian ngắn ngủi, cũng chưa chắc có thể có được một lần tiếp đãi cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Vì vậy, Vân Khanh không dám sơ suất. Ở Vô Tận Đông Hải, có thể tu luyện đến Kỳ Diệu Huyền Cảnh, đó chính là sự tồn tại rất giỏi. Huống hồ người trước mặt còn trẻ tuổi như vậy.
Vân Khanh xuất phát từ tầng tâm lý này, cũng không giấu diếm:
- Trấn các chi bảo cấp bậc cực phẩm của chúng ta, chỉ có ba món, phân biệt là Dưỡng Thần Châu, Ly Vẫn Cốt Thiết, và sáu cuốn Long Tức Phong Ấn.
- Ba thứ này, dựa vào cái gì mà mạnh hơn vũ khí Thần đạo?
Tần Vô Song trong lòng khẽ động, nhưng vẫn bình thản hỏi.
- Rất rõ ràng, Dưỡng Thần Châu, là vì Kỳ Diệu Huyền Cảnh tấn cấp Thần đạo mà chuẩn bị. Có được Dưỡng Thần Châu này, có thể khiến trên con đường trùng kích Thần đạo, tiến độ nhanh chóng gia tăng gấp đôi. Là Thần thú thu hồn dưỡng dục ra. Ly Vẫn Cốt Thiết, đó là long cốt của Ly Vẫn Long Tộc sau khi tọa hóa, dùng để chế tác vũ khí Thần đạo, tuyệt đối vô cùng thích hợp. Còn Long Tức Phong Ấn, chính là Thần đạo cường giả Long Tộc đem công kích Long Tức mạnh nhất phong ấn lại mà thành. Sáu cuốn phong ấn, cũng chính là tương đương với sáu lần công kích. Mỗi một lần công kích, tương đương với một lần công kích mạnh nhất của Thần đạo cường giả. Mức độ quý giá, so với vũ khí Thần đạo như thế nào?
Vũ khí Thần đạo là vật chết, ở trong tay Thần đạo mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất. Nếu là ở dưới Thần đạo, nhiều nhất cũng chỉ phát huy được ba bốn thành công lực mà thôi. So sánh với phong ấn trực tiếp có thể phóng thích công kích Thần đạo, đương nhiên là có chút kém cỏi.
Đương nhiên, bất kể là Dưỡng Thần Châu cũng vậy, hay là Long Tức Phong Ấn cũng vậy, đều không phải mục tiêu của Tần Vô Song. Mặc dù hai thứ này đều rất tốt.
- Dưỡng Thần Châu cũng tốt, Long Tức Phong Ấn cũng không tệ. Ly Vẫn Cốt Thiết, chẳng qua là vật liệu rèn vũ khí Thần đạo, dựa vào cái gì mà đáng giá hơn vũ khí Thần đạo?
Vân Khanh cười nói:
- Vậy ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Trước hết không nói đến việc vũ khí Thần đạo cũng có phân chia tư chất, Ly Vẫn Cốt Thiết, bản thân chính là hài cốt thân thể của Thần thú, chất liệu bản thân chính là Thần đạo, nếu có bút tích cấp đại sư gia công thêm một chút, đương nhiên chính là thần binh lợi khí. Hơn nữa, chất liệu của Ly Vẫn Cốt Thiết này rất nhiều, đương nhiên không thể chỉ tạo ra một món, ít nhất có thể tạo ra ba món vũ khí Thần đạo. Ngươi nói, nó có phải đáng giá hơn so với vũ khí Thần đạo bình thường không?
- Chỉ tiếc không có Thần đạo Chiến y!
Tần Vô Song cố ý thở dài một tiếng.
Vân Khanh cười khổ nói:
- Đã nói rồi, Thần đạo Chiến y, có thể nhìn thấy nhưng không thể nào có được. Nếu có, các hạ sợ rằng cũng không mua được, lời này thật ra không phải đắc tội.
- Thần đạo Chiến y, còn tốt hơn so với ba thứ đó sao.
Vân Khanh cười nói:
- Điều đó là đương nhiên, chỉ sợ một món Thần đạo Chiến y, cũng đủ chống lại giá trị của ba món đồ đó cộng lại? Dù sao, ba món đồ này, đối với Thần đạo cường giả mà nói, không có lực hấp dẫn gì. Nhưng Thần đạo Chiến y, đối với Thần đạo cường giả mà nói, đồng dạng có lực hấp dẫn cực cao.
Tần Vô Song gật gật đầu, trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Ba món đồ trấn các chi bảo của các ngươi, muốn giá cả như thế nào, mới có thể chuyển nhượng?
- Không dối gạt gì ngươi, trấn các chi bảo này, bình thường mà nói, chúng ta chỉ dùng để với bài trí thôi. Thứ tinh thạch gì đó, thật sự không có khả năng mua được chúng. Trừ phi ngươi có thể xuất ra bảo vật đồng giá đến trao đổi. Đương nhiên, nếu ngươi có thể có Thần đạo Chiến y, ba thứ này, ngươi có thể trực tiếp mang đi.
Thần đạo Chiến y đương nhiên là có, chẳng qua Tần Vô Song cũng không định đem thứ tốt như vậy lấy ra trao đổi. Thần đạo Chiến y ngay cả Thần đạo cường giả cũng cảm thấy hứng thú, Tần Vô Song đương nhiên có chút tính toán nhỏ nhặt của bản thân, loại giao dịch chịu thiệt này, hắn đương nhiên sẽ không làm.
Nhưng mà, hắn đối với Ly Vẫn Cốt Thiết vẫn vô cùng cảm thấy hứng thú, có thể nói, hắn tới Ly Vẫn Long Thành này, mục tiêu chính là vì hướng tới Ly Vẫn Cốt Thiết mà tới.
Thần Long Bảo Các này lại thực sự có được thứ tốt như Ly Vẫn Cốt Thiết, điều này khiến cho Tần Vô Song cảm thấy vô cùng thích thú. Nhưng mà, vì không để bản thân có vẻ vô cùng bức thiết, hắn cũng không biểu hiện ra nhiệt tình đặc biệt đối với Ly Vẫn Cốt Thiết.
- Vân huynh, các ngươi có loại Linh Lực Nguyên Châu. Dưới Thần đạo cường giả, loại bảo vật này có thể bổ sung linh lực vô điều kiện, trong chiến đấu, có thể không chút tiêu hao nào hay không?
Tần Vô Song đột nhiên hỏi.
Vân Khanh sờ sờ mũi, thở dài:
- Thứ đồ này, cũng không dễ kiếm. Nếu nói về thực dụng, cũng không kém hơn Dưỡng Thần Châu. Dưỡng Thần Châu, có tác dụng đối với trùng kích Thần đạo, nhưng tiêu hao trong chiến đấu bình thường, cũng không thể bổ sung linh lực vô điều kiện được.
- Vân huynh, có nghĩ cách kiếm một cái không? Đại khái cấp bậc gì, ngươi định giá đi.
- Thứ này, chí ít không kém hơn so với Dưỡng Thần Châu. Trao đổi với Ly Vẫn Cốt Thiết hoặc là Long Tức Phong Ấn, đều không có vấn đề đích.
Vân Khanh thật ra rất thành thực, loại bổ sung vô hạn này khẳng định là thứ tốt, so với loại công kích Thần đạo tiêu hao một lần duy nhất, tính thực dụng thậm chí mạnh hơn.
- Có thể kiếm được hay không?
Tần Vô Song chớp mắt, hỏi.
Vân Khanh thở dài:
- Không dễ kiếm, tựa hồ là không có hy vọng. Thần Long Bảo Các chúng ta mở cửa mấy ngàn năm nay, còn chưa gặp được thứ này lần nào. Nếu thật sự có ai có thể kiếm cho ta một cái, ta tình nguyện… Ai, thôi đi. Nói ra cũng vô ích.
- Tình nguyện cái gì?
Tần Vô Song cố ý cười hỏi:
- Vân huynh cũng không thể ngồi đây lên giá, đem thứ này thổi phồng lên thành cái gì chứ.
- Đây cũng không phải thổi phồng, loại đồ tốt này, ta xác thực kiếm không được. Nếu kiếm được, ta cũng không thể nào bán lại cho ngươi.
- Nếu có được thứ này, Vân huynh chịu bỏ giá như thế nào để mua về?
Tần Vô Song giả vờ thờ ơ hỏi.
- Nói thật, ai có thể đem thứ này đến đổi, ta nguyện ý dùng Ly Vẫn Cốt Thiết, cộng thêm ba cuốn Long Tức Phong Ấn trao đổi. Ly Vẫn Cốt Thiết, ở trong lãnh địa của Ly Vẫn Tộc, vẫn có hy vọng kiếm được, Long Tức Phong Ấn, cũng có thể tái sinh. Nhưng Linh Lực Nguyên Châu này, nói thật, không thể tái sinh được.
Tần Vô Song cười cười:
- Vân huynh thật đúng là người chân thực, nghe khẩu khí đó của ngươi, có vẻ có được Linh Lực Nguyên Châu này, cho dù kêu ngươi đưa ra ba món đồ trấn các chi bảo, chỉ sợ ngươi cũng vui vẻ đồng ý?
Vân Khanh suy nghĩ, vẫn là lắc đầu:
- Vậy thì không đáng. Linh Lực Nguyên Châu kia, cấp bậc nhiều nhất cũng không khác biệt lắm với Dưỡng Thần Châu. Dưỡng Thần Châu, dù sao cũng có tư cách trùng kích Thần đạo. Linh Lực Nguyên Châu mặc dù tốt, nhưng đối với trùng kích Thần đạo vốn không có ích lợi gì.
Trong giây lát, Vân Khanh đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt có chút cổ quái nhìn về phía Tần Vô Song, lắp bắp nói:
- Các hạ, ngươi…
Tần Vô Song giống như cười chế nhạo nói:
- Không sai, ta chính là có một viên Linh Lực Nguyên Châu như vậy!
Nói xong, Tần Vô Song cũng không che giấu, trực tiếp lấy Linh Lực Nguyên Châu đặt trong lòng bàn tay, tản phát ra khí tức cường đại, dưới sự tô điểm của thần lực Tần Vô Song, càng có vẻ không giống bình thường. Nguồn truyện:
Vân Khanh là người phụ trách Thần Long Bảo Các, có một sự yêu thích cố chấp đối với bảo bối, nhất thời hai mắt phát quang, giật mình nhìn Linh Lực Nguyên Châu, trong mắt tràn ngập sắc thái cuồng nhiệt.
- Là thật, thật sự là Linh Lực Nguyên Châu. Ngươi xem, linh lực xung quanh, cũng vô cùng có quy luật hội tụ xung quanh nó, thật là thứ tuyệt vời.
Vân Khanh cảm thán nói.
Ánh mắt thành khẩn nhìn Tần Vô Song:
- Các hạ, xin hãy nói, cần điều kiện gì, mới bằng lòng chuyển nhượng nó cho Thần Long Bảo Các ta?
Tần Vô Song nói:
- Dưỡng Thần Châu, Ly Vẫn Cốt Thiết còn có Long Tức Phong Ấn, toàn bộ cộng lại, đây là cái giá của ta.
Vân Khanh cười khổ lắc đầu:
- Các hạ, cái giá này không có khả năng. Ngươi cũng biết, Dưỡng Thần Châu, tuyệt đối có thể sánh ngang với Linh Lực Nguyên Châu. Đối với người khác mà nói, độ quý giá của chúng mỗi thứ có một cái hay riêng. Loại bỏ Dưỡng Thần Châu, hai thứ kia cộng lại trao đổi với đồ của ngươi, thế nào hả?
Tính toán của Vân Khanh cũng rất khôn khéo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt khi bọn họ còn đang thương nghị, cấm chế bên ngoài lại bị phá vỡ một đạo. Cấm chế của Bách Lý Gia Tộc, cũng không phải là bã đậu, nội tình mấy ngàn năm, mặc dù không bằng những truyền thừa mấy vạn năm, nhưng những cấm chế gia tộc này, tốt xấu gì cũng trải qua vô số mưa gió, rất nhiều Hóa Thần Đạo cường giả, trước cấm chế sơn môn, đều vô công mà lui, trong điển tịch lịch sử của các gia tộc cũng đều có ghi chép. Nhưng hiện giờ, phòng ngự cấm chế của gia tộc, làm sao lại không chịu nổi một đòn như vậy chứ?
Đám người Bách Lý Phong trong lòng đều có một ý niệm bất an mãnh liệt, đó chính là đối thủ vừa đến, vô cùng đáng sợ, so với đối thủ mạnh nhất mà Bách Lý Gia Tộc từ xưa tới nay gặp phải còn đáng sợ hơn.
Chỉ còn lại một đạo cấm chế cuối cùng, mặc dù là cấm chế mạnh nhất, nhưng khí thế của địch nhân như vậy, một đạo cấm chế cuối cùng cho dù mạnh, cũng không cách nào thay đổi được hiện trạng khó khăn của toàn Bách Lý Gia Tộc.
- Cơ hội cuối cùng, sau khi đạo cấm chế này bị mở ra, ta sẽ khiến thi thể của Bách Lý Gia Tộc các ngươi chất đống thành núi, khiến máu của Bách Lý Gia Tộc các ngươi, chảy xuôi thành sông lớn!
Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất giống như Tu La đến từ địa ngục sát tràng, không có một chút tình cảm của loài người.
Bách Lý Phong toàn thân chấn động, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ tuyệt vọng, rất là bất đắc dĩ, thì thào lẩm bẩm:
- Lẽ nào là trời muốn diệt ta? Thần đạo cảnh giới, chỉ còn thiếu một bước, lại gặp phải kiếp nạn này. Bách Lý Gia Tộc, rút cuộc đã đắc tội với cao nhân phương nào?
Những Trưởng lão khác, sắc mặt cũng khó coi, một Trưởng lão tính tình cương liệt trong đó quát:
- Đại Trưởng lão, lúc này, ngươi còn ở đây mà tính toán hơn thiệt cá nhân. Gia tộc nguy nan, vào thời khắc mấu chốt, ngươi là Đại Trưởng lão, thường ngày hưởng hết ưu đãi, lúc này một chút đảm đương cũng không có sao?
Người đầu tiên bộc phát ra, lửa giận trong lòng các Trưởng lão khác bỗng chốc bị nhen nhóm:
- Đúng vậy, Đại Trưởng lão, ngươi thường ngày làm kẻ quản lý bàng quan, mọi người cũng không nói gì. Thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn là một chút biểu thị cũng không có, tên gia hỏa này, ngươi làm thế nào?
- Mọi người kính trọng ngươi là Đại Trưởng lão, lúc này, nếu ngươi một chút biểu thị cũng không có. Đợi ở trước mặt tổ tiên của Bách Lý Gia Tộc tự sát tạ tội đi!
- Để một mình hắn ở đây làm con rùa rụt cổ, chúng ta đi!
Những Trưởng lão này xưa nay vốn bất mãn với Đại Trưởng lão, lập tức đều bộc phát ra. Tất cả lòng đầy căm phẫn, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Lý Phong, ồn ào xông ra ngoài.
Bách Lý Phong khuôn mặt già nua sinh động vô cùng, lúc xanh, lúc trắng. Hắn ở trong Trưởng Lão Đoàn, có quyền uy tuyệt đối, từ trước đến nay, hắn cũng rất hưởng thụ loại quyền uy này. Cho tới bây giờ không cảm thấy, những Trưởng lão này lại dám làm càn trước mặt hắn.
Vì vậy, đại bạo phát trong nháy mắt, khiến hắn nhất thời vẫn không thể nào lấy lại tinh thần. Đợi khi hắn phân biệt rõ mùi vị, các Trưởng lão đã toàn bộ như cá nhảy ra ngoài.
Đại Trưởng lão sắc mặt bao trùm một tầng sương lạnh:
- Hán tử nhồi máu trước mặt ta sao? Được, các ngươi thích khoe khoang, đều đi chịu chết, xem xem Thần đạo cường giả, có phải là người mà các ngươi có thể chống cự không.
Bách Lý Phong trời sinh tính tình ích kỷ, lạnh lùng, lúc này, tâm tư đã hoàn toàn không nằm ở việc chống đỡ kẻ thù bên ngoài như thế nào, mà là cân nhắc hai vị Tộc trưởng, rút cuộc lúc nào mới có thể gấp rút quay về. Nguồn:
Chính vào lúc này, Ngọc bài Truyền thức liền truyền đến phản ứng kịch liệt.
- Đại Trưởng lão, kẻ địch bên ngoài trước mặt, ngươi tại sao lùi bước không ra?
Thanh âm của Đại Tộc trưởng dồn dập vang lên.
- Đại Tộc trưởng, địch nhân thực lực cực mạnh, căn bản không phải là tồn tại mà Trưởng Lão Đoàn có thể chống đỡ được. Các ngươi không quay về, gia tộc lâm nguy! Kêu các cao thủ trong tộc đều đi chống cự vô vị, vậy chi bằng chia thành tốp nhỏ, mượn địa thế của tông môn bo bo giữ mình, bảo tồn thực lực! Liều mạng với địch, thật là không khôn ngoan.
Bách Lý Phong tự có lý do thoái thác của hắn, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Gia sản của Bách Lý Gia Tộc chúng ta vốn cũng không dày, nếu các Trưởng lão toàn bộ chết trận, đại nghiệp của Bách Lý Gia Tộc, làm gì còn ai để chống đỡ? Chỉ dựa vào hai vị Tộc trưởng làm tư lệnh quang côn, Bách Lý Gia Tộc có hy vọng gì?
Những lời này, nghe ra ngôn ngữ vô cùng chuẩn xác, thật ra khiến người ta không tìm được sơ hở.
- Bách Lý Phong, ít lời vô nghĩa đi. Cho dù muốn bảo toàn thực lực, ngươi làm yên lòng Trưởng Lão Đoàn không thành, khiến Trưởng Lão Đoàn bên trong phân liệt, cũng là trách nhiệm lớn. Hiện giờ, ta lấy danh nghĩa Tộc trưởng ra lệnh cho ngươi, ra ngoài đàm phán với địch nhân, bất kể dùng phương thức gì, kéo dài đối thủ! Chờ chúng ta trở về, kêu tất cả Trưởng lão đều rút lui, ngươi đi!
- Đại Tộc trưởng, ngươi đây là kêu ta đi chịu chết sao?
Bách Lý Phong sắc mặt biến đổi.
- Ngươi là Đại Trưởng lão, đây là trách nhiệm của ngươi. Đàm phán, chưa hẳn nhất định là chịu chết. Người đó một khi muốn gặp người phụ trách, ắt hẳn có lời muốn nói, ngươi làm sao biết được, hắn nhất định muốn giết ngươi?
Đại Tộc trưởng thần sắc nghiêm nghị, khẩu khí đã phẫn nộ vô cùng.
Bách Lý Phong còn đang chần chừ, Đại Tộc trưởng đã quát nói:
- Bách Lý Phong, chưa lâm trận đã thối lui, là sỉ nhục của tông môn. Nếu ngươi không muốn huyết mạch của nhất mạch ngươi từ nay về sau bị xóa tên khỏi Bách Lý Gia Tộc, bất kể ngươi có lý do gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh!
Bách Lý Phong nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết làm thế nào. Tộc trưởng lấy hương hỏa của nhất mạch hắn uy hiếp hắn, đây là uy hiếp của Bách Lý Phong.
- Tộc trưởng, được, ta đi! Nếu ta có chuyện bất trắc, nếu trong tộc có lỗi với nhất mạch của ta, ta dù hóa thành quỷ hồn, cũng tuyệt đối không chịu để yên!
Bách Lý Phong tự kiêu là tư cách lâu đời trong tộc, lúc này cũng là cậy già lên mặt nói.
- Hừ, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!
Thanh âm của Đại Tộc trưởng thu lại, đã lặng yên không tiếng động.
Bách Lý Phong hận không thể đem Ngọc bài Truyền thức trong tay bóp thành mảnh vụn, trong lòng vô cùng buồn bực, sải bước ra ngoài. Bên ngoài sơn môn, một đạo cấm chế cuối cùng đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Bảy tám gã Trưởng lão, sắp xếp một đường, ngưng thần nín thở, hiển nhiên là đang chờ đợi thời khắc bi tráng đến.
Bách Lý Phong thân ảnh nhoáng lên, đã hạ xuống trước mặt các Trưởng lão, quát nói:
- Mấy người các ngươi, đều cút vào trong cho ta!
Những Trưởng lão này nhìn thấy Bách Lý Phong đi ra, đều là ngây người sửng sốt.
- Không có lỗ tai sao? Cút!
Bách Lý Phong quát.
Những Trưởng lão đó hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có chủ ý, không biết Bách Lý Phong tại sao lại thay đổi như vậy.
- Ha ha ha! Rất tốt, tất cả các ngươi, đều đến đủ rồi chứ?
Trước đạo cấm chế cuối cùng, một đạo hư ảnh hoàng sắc dao động, giống như một đạo gió mát, lượn lờ trôi nổi, ở trên không trung không ngừng kết thành hình người, một đạo thân ảnh uy vũ, không ngừng rõ ràng, cuối cùng hiện ra một hình người tươi mới.
Người này, đương nhiên chính là Tần Vô Song.
Thiên Vương Kiếm trong tay chỉ xa xa, khí tràng của thần binh này thúc giục, nhất thời đem tâm thần của tất cả mọi người kinh sợ, tất cả giống như hóa đá, trong mắt một sự sợ hãi khó có thể ức chế biểu lộ, kinh hoàng nhìn Tần Vô Song từ trong hư không toát ra.
Cấm chế sơn môn, lại có thể không chịu nổi như vậy sao?
- Nhìn sau lưng hắn kìa! Đó là cái gì? Đôi cánh sao?
- Hắn… hắn là Tần Vô Song?
Chủ đề liên quan đến Tần Vô Song, trong tám môn Thiên Đế Sơn, có rất nhiều đồn đãi. Chiêu bài Âm Dương Tử Vân Dực này của Tần Vô Song, đương nhiên là đặc trưng đột xuất nhất, là sự tồn tại nổi danh cùng với Thiên Đế Chi Dực.
Rất có nhiều người, truyền Tần Vô Song ba đầu sáu tay, vô cùng đáng sợ. Các loại tin đồn bản cũ, không phải là ít, nhưng cách nói của Âm Dương Tử Vân Dực, mỗi một bản cũ đều có nhắc đến.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy chiêu bài đôi cánh này của Tần Vô Song, một đám Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc, đều là giật mình tỉnh ngộ.
Tần Vô Song đối với phản ứng của những người này không có một chút bất ngờ nào cả. Khóe miệng tràn ra một hàm xúc đùa cợt, dùng ánh mắt xem kỹ quyết định, nhìn đám người này.
- Tần Vô Song… ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Phong kiềm chế sợ hãi trong lòng, tê tiếng hỏi.
- Ngươi muốn ta như thế nào?
Tần Vô Song nheo mắt lại, một đạo sát khí nồng đậm, không ngừng lan tràn mở ra.
Bách Lý Phong kêu lên:
- Tần gia ngươi và Tân gia diêm vương đánh nhau, không thể để những tiểu quỷ chúng ta gặp nạn. Có bản lĩnh, ngươi tìm Thiên Đế Môn chém giết. Đến Bách Lý Gia Tộc, có tác dụng gì?
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy Bách Lý Gia Tộc các ngươi một chút trách nhiệm cũng không có, đúng không?
Tần Vô Song phảng phất giống như nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
- Bách Lý Gia Tộc chúng ta là bị Thiên Đế Môn uy hiếp cưỡng bức! Bị buộc bất đắc dĩ, lại nói, Bách Lý Gia Tộc chúng ta, cho đến bây giờ, cũng không sản sinh nhiều uy hiếp đối với Tần gia.
Bách Lý Phong giảo biện nói.
- Đúng, lời này thật ra có lý!
Tần Vô Song thản nhiên nói, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười:
- Đúng rồi, các ngươi có phải cảm thấy, ở đây kéo dài thời gian, đợi hai vị Tộc trưởng của các ngươi quay về, vạn sự đại cát, đúng không?
Lời này giống như một cái búa tạ, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người, đem một tia tâm lý may mắn của bọn chúng, hoàn toàn vỡ nát.
- Tần Vô Song, người quang minh không nói lời mờ ám. Ngươi rút cuộc muốn thế nào?
Bách Lý Phong cảm thấy rất bi ai, tình cảnh người ta làm dao thớt, ta làm cá thịt, khiến hắn ngay cả một câu hung hăng cũng không dám nói ra.
- Vốn là ta định tiêu diệt cả nhà các ngươi. Nhưng mà, các ngươi lại ra trước khi ta công phá đạo cấm chế cuối cùng, ta thật ra có thể suy nghĩ cho các ngươi một cơ hội.
Lời này vừa nói ra, những Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc, biểu tình trên mặt đều là buông lỏng. Còn có cơ hội? Chỉ cần không phải chết tại chỗ, tất cả đều có thể thương lượng.
- Nghe đây, Bách Lý Gia Tộc các ngươi là bị Thiên Đế Môn uy hiếp cưỡng bức, điều này không sai. Nhưng mà, mười năm trước ta công kích Thiên Đế Môn, công kích Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, cũng không động đến ba nhà tông môn các ngươi, chính là cho các ngươi cơ hội, lạc đường biết quay lại. Bách Lý Gia Tộc các ngươi, Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông, có quý trọng không?
Mười năm trước lần đó, Tần Vô Song xác thực là cho ba đại tông môn cơ hội. Nhưng ba đại tông môn, quả thực tâm sinh ý rút lui, nhưng bất đắc dĩ, trước uy thế của Thiên Đế bệ hạ, chung quy vẫn là không thể rút lui.
- Chuyện này…
Bách Lý Phong nhất thời vì đó mà nghẹn giọng.
- Lời vô nghĩa ta không muốn nghe, các vị đều là trụ cột đắc lực của Bách Lý Gia Tộc. Nhưng hiện giờ nếu ta muốn động thủ, trong nháy mắt, có thể miểu sát tất cả các ngươi. Lui một bước mà nói, cho dù hai vị Tộc trưởng các ngươi gấp rút trở về, ta cũng có thể thoải mái diệt sát! Trừ phi, Tộc trưởng của các ngươi có tu vi Hóa Thần Đạo đỉnh phong, mới có thể ngăn cản tất cả hành động của ta!
Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, nhìn xung quanh một vòng:
- Đáng tiếc, Đại Tộc trưởng của các ngươi, bất quá cũng chỉ là Hóa Thần Đạo năm kiếp mà thôi. Tu vi này, trong mắt ta, không đáng nhắc đến. Bản thân hắn ở trước mặt ta, có thể chạy trốn được hay không đều là một ẩn số.
Phần đông Trưởng lão đều nghiêm nghị, nhưng nhìn Tần Vô Song khí thế như vậy, tựa hồ xác thực không yếu hơn Đại Tộc trưởng, trong lòng ý hoảng sợ càng tăng thêm.
- Chư vị, mở ánh mắt của các ngươi, nhìn ta đi!
Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất tràn đầy ma lực. Khiến những Trưởng lão này tất cả giống như con rối gỗ bị giật dây, không kìm được đưa mắt nhìn về phía Tần Vô Song.
Vừa nhìn đến, tất cả lập tức giống như trúng phải ma chú, toàn thân giật mình kịch liệt, từng đạo quang mang huyền ảo, bắn thẳng vào chỗ sâu trong mi tâm của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời giống như rơi vào băng tuyết lạnh lẽo.