Ngay cả Mễ Già, mấy ngày nay nhãn thần nhìn Tần Vô Song, cũng có mấy phần khác trước. Mặc dù, khí tức Long Tộc mà Thôn Thiên nói, Mễ Già cũng nắm bắt rất rõ ràng.
Nghỉ ngơi và hồi phục khoảng bảy ngày, Mễ Già cuối cùng cũng khôi phục như ban đầu, đội ngũ chuẩn bị khởi hành. Nếu muốn đi đường, Thôn Thiên Lục Ngô chỉ có thể tiến vào trong Phong ấn Đồ quyển, bằng không nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Nhiệm vụ to lớn chăm sóc Ái Ty Mạt cũng chỉ có thể rơi xuống đầu Mễ Già. Điều này khiến Mễ Già có một loại cảm giác đạt được ý đồ, thị uy liếc mắt về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song lẩm bẩm nói:
- Đừng đem bộ ma nữ của ngươi dạy luôn cho Ái Ty Mạt đi!
Mễ Già cười thản nhiên nói:
- Tiểu gia hỏa đó gọi ta là mẹ, người làm mẹ như ta, yêu thế nào thì dạy thế ấy!
- Hừ, Ái Ty Mạt gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sẽ không bị ngươi làm hư đâu.
Mễ Già cười to nói:
- Sai rồi, sai rồi! Mục tiêu của ta, chính là đem nó bồi dưỡng thành đệ nhất ma nữ Long Tộc tương lai, người gặp người trốn, hoa thấy hoa héo, đi qua cỏ, cỏ không mọc nổi, đi qua cầu, cầu phải đổ!
Tần Vô Song biết, trời có đánh sét xuống sợ rằng cũng không ngăn cản nổi dã tâm của Mễ Già với Ái Ty Mạt. Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trên thực tế lại không chống đối.
Có một Long Thú Thần đạo như vậy, nếu lấy phong cách điên cuồng của Mễ Già để dạy dỗ, thật ra là lựa chọn không tệ. Tương lai bồi dưỡng thành một con Long Thú cổ linh tinh quái, cường hãn vô cùng, trái lại là một trợ thủ cực kỳ tốt. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lắc lắc tay, nói:
- Chậm trễ nhiều ngày như vậy, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi.
- Hắc hắc, gấp cái gì chứ? Ngươi không phải muốn gặp Tổ Long Tộc của Nhất Phẩm Long Cung sao? Ta nói với ngươi, chúng ta tới đây, khẳng định có thể gặp được người của Tổ Long Tộc, ngươi có tin không?
Tần Vô Song thật ra không nghi ngờ, Tổ Long Tộc phát ra Cửu Long Lệnh, triệu tập mười tám Long Tộc khẩn cấp nghị sự, chính là vì ứng phó với biến hóa của Đông Chi Cực Địa.
Lần này tới Đông Chi Cực Địa, nếu đụng phải Tổ Long Tộc thật ra là chuyện có thể khẳng định chắc chắn. Nhưng Tần Vô Song cũng có chút lo lắng, bản thân Tổ Long Tộc hiện giờ cũng đang sứt đầu mẻ trán, còn có lòng dạ nào đi can thiệp vào chuyện của Hiên Viên Khâu chứ?
Nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, hiện tại, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Tần Vô Song thúc giục bản thân, trong lòng thầm nghĩ:
- Bất luận Tổ Long Tộc có ra mặt hay không, việc ta phải làm chính là đề thăng thực lực của bản thân, nếu trong mười mấy năm, có thể không ngừng đề cao, cộng thêm Thần Tú Cung, và huyết mạch Thái cổ Yêu long, quay về Hiên Viên Khâu, chưa chắc không có chỗ sử dụng. Dựa vào thiên địa, dựa vào người khác đều không dựa được, chỉ có bản thân, mới là chỗ dựa vững chắc nhất mà thôi!
Trong lòng Tần Vô Song dâng lên một cảm giác khí phách hào hùng.
Đi không được bao lâu, Mễ Già đột nhiên cười phá lên:
- Vô Song tiểu tử, hiện giờ ngươi vô cùng nổi danh, ngươi có biết không?
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Tần Vô Song tức giận.
- Hiện tại, toàn bộ hai mươi vực sâu của Vô Tận Đông Hải, có mười bảy, mười tám vực sâu đều treo giải thưởng truy sát ngươi. Cường giả tới từ các Cấm địa của Thần, thống kê không hoàn toàn, chí ít có trên trăm người tiến vào Vô Tận Đông Hải, hơn nữa tất cả đều là Thần đạo cường giả, số lượng này còn chưa bao gồm Long Tộc cường giả của Vô Tận Đông Hải chúng ta.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Như vậy thì sao, ta không phải còn sống rất tốt sao?
Mễ Già ung dung cười nói:
- Ngươi nói nếu ta lén lút đem ngươi giao nộp, tiền thưởng đến tay, ta sẽ không đếm tới mức tay bị chuột rút luôn chứ?
- Không đâu. Ta bảo đảm, ngươi ngay cả cơ hội để đếm cũng không có.
Tần Vô Song lạnh lùng nói.
- Ha ha, thật không có phong độ. Không biết nói đùa!
Bộ dạng yêu thương của Mễ Già tràn ra, vuốt ve Ái Ty Mạt, cười nói:
- Nói thế nào, ngươi cũng là cha của Ái Ty Mạt. Chúng ta không thể để đứa nhỏ từ nhỏ đã không có cha đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ không giao nộp ngươi đâu, đừng có giữ bộ dạng ma quỷ như vậy nữa.
Tần Vô Song thả lỏng một hơi, ma nữ này, chỉ cần hai ba câu nói, cũng có thể khiến người ta một trận lo lắng. Nếu cô ta lén lút giao nộp, đem hành tung của hắn bại lộ ra ngoài, vậy thì thật sự phiền phức to.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên sắc mặt khẽ biến đổi, trừng mắt nhìn Mễ Già:
- Ngươi còn nói không bán đứng ta?
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
Mễ Già cảm thấy khó hiểu.
Tần Vô Song trừng mắt nhìn về sơn cốc phía trước:
- Đừng giả ngu!
Sắc mặt Mễ Già cũng khẽ biến đổi, vận đủ Long Tức, khẽ cảm ứng một chút, yêu kiều nói:
- Người nào, lén lút vụng trộm, ra mặt đi!
Tần Vô Song cười lạnh không nói, nhưng cũng ngưng thần nín thở, kéo ra một khoảng cách với Mễ Già.
Mễ Già nhìn thấy động tác này của Tần Vô Song, sắc mặt liền trầm xuống, lắp bắp nói:
- Ngươi thật sự cho rằng, đó là người do ta dẫn đến sao?
- Bản thân trong sạch thì không có gì phải sợ!
Tần Vô Song thản nhiên nói. Ánh mắt sâu xa, bắn thẳng về phía trước, hiển nhiên, phía trước chí ít có bốn năm Thần đạo cường giả, hơn nữa đều là cao thủ Long Tộc!
Chỉ có khí tức Long Tộc là không giống nhau.
Mễ Già khẽ cắn môi, truyền âm nói:
- Vô Song tiểu tử, bổn tiểu thư đã nói rồi, không có bán đứng ngươi! Ngươi tin hay không.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn nàng:
- Đừng vội giải thích trước đã, nghĩ xem làm thế nào tống cổ đám khách không mời mà đến này?
Giữa lúc đang nói, năm luồng quang mang đối diện đồng thời nứt ra bắn tới, giống như năm đạo cầu vồng, bắn lên trên cao, đường vòng cung xẹt qua tuyệt đẹp, rơi xuống chỗ trước mặt Mễ Già không xa.
- Mễ Già tiểu thư, đã lâu không gặp!
- Chậc chậc, Công chúa của Cầu Long Tộc, càng ngày càng gợi cảm.
Mễ Già nhìn thấy những người này, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy phần kinh ngạc và kiêng kỵ, truyền âm nói với Tần Vô Song:
- Năm tên gia hỏa này, đều là cao thủ thành danh rất lâu của Long Tộc. Hai người tới từ Ứng Long Tộc, hai người đến từ Giao Long Tộc, còn có một người, là Ly Long Tộc.
Tần Vô Song thầm nhủ đề phòng, khẽ gật đầu, cũng không trả lời.
Năm người này, giống như cười chế nhạo nói:
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta kính cẩn chờ đợi ở đây đã lâu rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mễ Già thản nhiên nói:
- Ta và các ngươi, tựa hồ không có giao hẹn gặp nhau gì cả? Không nhọc các ngươi chờ đợi, có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì tránh đường.
- Chậc chậc, ai cũng nói tiểu ma nữ của Cầu Long Tộc khó hầu hạ, đối với nam nhân luôn khinh miệt không quan tâm. Lần này bên cạnh tại sao lại có một tên trai tơ, hơn nữa tựa hồ ngay cả em bé cũng có?
Sắc mặt Mễ Già phát lạnh:
- Có tin bổn tiểu thư cắt đứt lưỡi các ngươi không?
- Ha ha, Mễ Già tiểu thư lấy những lời này hù dọa người khác thì còn được, chứ hù dọa mấy chúng ta, tựa hồ vẫn chưa đủ đâu.
Mễ Già cũng biết, mấy tên này đều là Thần đạo cường giả, hơn nữa đều không phải là người đồng lứa với nàng, nhất thời không hiểu rõ ý đồ đến đây của bọn họ.
- Được rồi, Mễ Già tiểu thư, mấy người chúng ta vẫn rất tôn trọng Cầu Long Tộc các ngươi. Mọi người đều là người của Chân Long Cửu Tộc, không cần trở mặt. Hôm nay, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, đem tên tiểu tử kia giao cho bọn ta, hiện tại ngươi có thể rời khỏi.
Một tên gia hỏa toàn thân lân giáp màu xanh, mũi rất lớn nói.
Tần Vô Song cười lạnh thầm nghĩ:
- Đến rồi, cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi.
Đừng thấy Mễ Già thường ngày điên điên khùng khùng, lúc này lại vô cùng bình tĩnh, thay đổi sắc mặt hỏi:
- Các ngươi muốn giữ lại hắn, vậy có biết hắn là người nào không?
- Ha ha, nếu đoán không lầm, hắn có lẽ chính là kẻ không nơi nương tựa, chó nhà có tang, chạy trốn khỏi Hiên Viên Khâu?
Kẻ gia hỏa lân giáp màu xanh nói.
Mễ Già quát:
- Lau cái miệng ngươi cho sạch sẽ một chút, ai là kẻ không nơi nương tựa còn chưa biết. Ta nói mấy người các ngươi tại sao lại tụ tập lại một chỗ, thì ra là liên thủ muốn cướp lấy Thần Tú Cung.
- Mễ Già tiểu thư, thì ra cũng có chí muốn giành lấy Thần Tú Cung? Rất tốt, mọi người cùng chung chí hướng. Ngươi lẽ ra nên đứng về phía chúng ta mới phải.
Mễ Già cười lạnh nói:
- Ta thấy các ngươi đúng là chó mắt mù rồi. Dựa vào chút nhãn lực này của các ngươi mà muốn tìm Thần Tú Cung sao? Lẽ nào không nhìn ra, người này là cường giả của Long Tộc chúng ta?
- Long Tộc cường giả?
Tên gia hỏa lân giáp màu xanh ngẩn ra.
- Đừng có nói đùa, tin tức của chúng ta rất chuẩn xác, Mễ Già tiểu thư, đừng tưởng rằng tình báo của Cầu Long Tộc các ngươi mạnh, mấy người chúng ta, năng lực tình báo cũng không yếu. Ngươi trên đường truy lùng dấu vết, dừng lại ở Thần Long Bảo Các, điều tra qua một người, có lẽ chính là vị trước mặt này? Hiện giờ ai mà không biết, Tần Vô Song đã tới Thần Long Bảo Các chứ?
Trong lòng Tần Vô Song rùng mình, quả nhiên, là Thần Long Bảo Các đó để lộ ra chỗ sơ hở! Trong lòng Tần Vô Song thầm mắng hai kẻ gia hỏa của Thần Long Bảo Các.
Ngoài miệng nói rất quang minh chính đại, nói cái gì là làm ăn có quy củ của làm ăn, sẽ không để lộ tin tức của khách nhân. Lần sau phải bắt hắn đem bán!
Mễ Già cười một tiếng khúc khích, ngữ khí khinh miệt nói:
- Thật sự ngu xuẩn đến hết thuốc chữa. Các ngươi cho dù không nhận ra người ta, cũng nên cảm nhận được Long Tức trên người hắn chứ?
Tần Vô Song nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, im lặng không nói, phát ra một luồng Long Tức nhàn nhạt, Long Tức này vừa phát ra, nhất thời khiến năm người đó biến đổi sắc mặt.
Đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khó hiểu. Căn cứ vào tình báo của bọn chúng, người đi cùng với Mễ Già, mười phần chắc chín có lẽ chính là Tần Vô Song mới đúng.
Nhưng mà, tại sao có thể phát ra Long Tức? Lẽ nào, thật sự nhận nhầm người rồi? Người này, chính là cường giả Long Tộc?
Tên gia hỏa lân giáp màu xanh bán tin bán nghi, tình báo rất chuẩn xác, nhưng tình hình trước mặt, lại có vẻ khiến bọn chúng cảm thấy hoang mang.
Nếu thật sự là Tần Vô Song, làm sao có thể phát ra Long Tức? Không nghe nói qua đệ tử Tần gia của Thiên Đế Sơn, có quan hệ gì với Long Tộc.
Một tên khác lãnh đạm hỏi:
- Mễ Già tiểu thư, không phải là các ngươi đã hợp thể chứ? Long Tức của ngươi, dung hợp với cơ thể của hắn?
Sắc mặt Mễ Già nhất thời đỏ bừng lên nửa bên mặt, mắng chửi nói:
- Ngươi không có mắt sao? Chưa nói đến bổn tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Long Tức của hắn và ta tuyệt nhiên khác nhau, ngươi có mù không mà không nhìn ra?
Người đó khẽ cảm ứng, quả thực có chuyện như vậy.
Năm người này đều là Thần đạo cường giả, cảm nhận khí tức Tần Vô Song toát ra, trong lòng đều nghiêm nghị, nhãn thần nhìn Tần Vô Song, nhất thời có chút căng thẳng.
Đây là khí tức Thái cổ tinh thuần bao nhiêu! Loại khí tức này, ngay cả rất nhiều đệ tử của Tổ Long Tộc, căn bản cũng không có được!
Người trẻ tuổi này, rút cuộc có lai lịch như thế nào, tại sao lại có khí tức Long Tộc cổ xưa như vậy? Lẽ nào là truyền thừa của huyết mạch Thái cổ?
Tần Vô Song nhìn thấy năm gã Thần đạo, trong lòng nghiêm nghị, nếu để lộ chân tướng, lấy một địch năm, hoặc là lấy hai địch năm, phần thắng căn bản không lớn.
Năm người này, lại không giống như Mễ Già. Chí ít có ba bốn người tu vi Ngưng Thần Đạo. Một hai người còn dễ nói, nếu năm người cùng xông lên, cho dù có Thần Tú Cung, cũng rất khó giành đựơc phần thắng, làm không tốt, ngược lại còn bị rơi vào nguy hiểm bao vây.
Vì vậy, ẩn nhẫn nhất thời không tiện phát tác, mà chỉ dựa vào uy áp khí tức của Thái cổ Yêu long, không ngừng phát ra, hình thành một loại cảm giác áp bách kéo dài!
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tần Vô Song đối phó với Bách Lý Gia Tộc, phải hóa trang thành Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc. Đồng thời đối phó với hai Thần đạo cường giả, hắn có thể chắc chắn phần thắng, nhưng không có nắm chắc đồng thời diệt sát hai người mà không bị bọn họ bỏ trốn. Chỉ có nhân lúc chưa chuẩn bị tiêu diệt một tên trước, còn lại một đấu một, mới có nắm chắc tuyệt đối.
Thần đạo cường giả, dù sao không phải ăn chay. Tần Vô Song hiện giờ mặc dù là Hóa Thần Đạo bốn kiếp, nhưng càng là như vậy, càng biết thủ đoạn của Thần đạo cường giả.
Đối phó với Thần đạo cường giả, chỉ có thực lực, có lúc chưa chắc đã đủ, vì ngươi có thủ đoạn và vũ khí nghịch thiên, người khác có thể cũng có.
Thần đạo cường giả, ai không có một chút kỳ ngộ và tạo hóa chứ? Cho nên, đối địch của Thần đạo cường giả, ngoài thực lực tuyệt đối cũng cần có trí tuệ.
Tần Vô Song tâm tính kiên định, nếu hắn định sử dụng Thần Tú Cung, đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói thối tha của Tân Thiên Vũ, mà vứt bỏ không cần. Trên thực tế, hắn từ đầu đến cuối, không định dùng Thần Tú Cung.
Bởi vì uy lực của Thần Tú Cung, chỉ thích hợp với lực một kích. Mà Thần đạo cường giả ở đây, lại có sáu người. Ngoài Tân Thiên Trọng và Yến Quy Nam là Ngưng Thần Đạo cường giả ra. Bốn người khác đều là cao thủ Hóa Thần Đạo.
Bốn Hóa Thần Đạo, cảnh giới của mỗi người cũng không thua kém bản thân Tần Vô Song hắn. Một khi để bọn chúng hình thành vây kín, cho dù là Tần Vô Song, cũng chỉ có kết cục nhượng bộ đối phương.
Thần Tú Cung rơi vào trong bao vây phạm vi nhỏ, cũng rất khó phát huy tác dụng. Điểm này, Tần Vô Song trong lòng cũng biết rõ.
Vì vậy, lần này Tần Vô Song căn bản không động tới ý niệm dùng Thần Tú Cung.
Tân Thiên Thần, Tân Thiên Vũ, Lôi Việt và Yến Bắc Phi bốn người này, giữa lúc đưa mắt trao đổi, đã có phân công.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt song song nhảy lên, hóa thành hai đạo lưu quang vọt lên, hướng về phía Tần Vô Song mà tấn công.
Tân Thiên Thần và Yến Bắc Phi song song lao tới hướng đồng bạn của mình. Tu vi của Yến Quy Nam và Tân Thiên Trọng đều tương đối yếu hơn một chút, cần bọn họ quan tâm một chút.
Như vậy hai người làm bạn, hiển nhiên là sắp xết tốt nhất dưới tình thế trước mắt.
Tần Vô Song thấy Tân Thiên Vũ và Lôi Việt song song đánh tới, Thiên Vương Kiếm vung lên, trực tiếp vút ra một đạo điện mang, dẫn vào hư không, một phân làm chín, hình thành hỏa lực Cửu Long Trọng Viêm, đánh úp tới.
Tu vi của Tân Thiên Vũ và Lôi Việt xác thực rất cao. So với mười năm trước lại có tăng tiến. Thân ảnh của hai người đột nhiên phân ra, thân thể đồng thời phân tách ra, thân ảnh lay động, huyễn hóa ra vô số đạo tàn ảnh, che kín bầu trời.
Tân Thiên Vũ trong tay một chiêu lại có thể xuất ra một bộ cung tiễn, thần uy lẫm liệt.
Toàn thân phát ra sắc thái quỷ dị, khí tức cũng là vô cùng cổ xưa, mang tới cho người ta một loại cảm giác chấn động lòng người.
- Lôi Việt đạo hữu, yểm trợ cho ta!
Tân Thiên Vũ gọi một tiếng, thân ảnh đã nhảy lên trên cao, cung tiễn trong tay giống như Ngọa Long đột nhiên bay lên không trung xòe ra. Cử động xòe ra này nhất thời bắn ra vạn đạo kim quang, khí thế kinh người. Đường cong hoàn mỹ, mở ra tính năng của cây cung, biểu diễn chỗ cường đại và hơn người của nó.
Vù, vù, vù!
Tân Thiên Vũ liên tiếp bắn ra mũi tên, chỉ cảm thấy ba đạo khí thế hùng hồn trong hư không, phảng phất giống như muốn phá vỡ không gian, cuốn sát mà tới.
Tần Vô Song ánh mắt nheo lại thành một đường, khóe miệng hiện ra một nụ cười châm biếm:
- Đây có thể gọi là múa rìu qua mắt thợ sao?
Khẽ cười một tiếng, Thiên Vương Kiếm trong tay Tần Vô Song biến hóa nhất chiêu, thủ quyết lấy ra, kiếm quang của Thiên Vương Kiếm tung hoành đan xen, lần lượt bắn ra, khí lưu kim quang cường đại cuốn tới, phân thành ba đường, mang theo tính linh động cường liệt, đánh tới ba mũi tên đó.
Ba đạo lốc xoáy vừa cuốn, liền cuốn theo ba mũi tên phá không trong đó, giống như một con quái thú hút máu, đem ba luồng công kích đánh tới của đối thủ trực tiếp cắn nuốt.
Luận về cảnh giới tu vi, Tần Vô Song không hề thua kém Tân Thiên Vũ.
Luận về công kích huyền ảo và phòng ngự, Tân Thiên Vũ mạnh hơn một bậc.
Luận về kinh nghiệm chiến đấu, Tần Vô Song thân trải qua trăm trận, căn bản không thua kém bất cứ Thần đạo cường giả nào.
Luận về vũ khí mạnh yếu, Diệt Thần Cung này của Tân Thiên Vũ cho dù là một món trong Chân Thần Lục Binh, nhưng so sánh với loại vũ khí đỉnh cao như Thiên Vương Kiếm, chênh lệch vẫn là có một đoạn như vậy.
Vì vậy, dưới nhất chiêu này, giữa công thủ, đã phân ra mạnh yếu.
Ba mũi tên của Tân Thiên Vũ bị phá, cả trái tim phảng phất giống như bị người ta hung hăng túm lấy, thân hình run lên, tựa hồ như ngã xuống đám mây. Loại tình hình này, bà ta căn bản nghĩ cũng không nghĩ đến.
Nếu Tần Vô Song tránh đi, mượn thân pháp lảng tránh, bà ta một chút cũng không cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tần Vô Song lấy lực phá lực, hậu phát chế nhân, lại có thể đem lực công kích cường đại của Diệt Thần Cung hoàn toàn hóa giải, thậm chí có thể nói là trực tiếp cắn nuốt.
Tu vi này, chỉ có trong tay của Thiên Đế bệ hạ, mới có vẻ hợp tình hợp lý. Tần Vô Song này, từ lúc nào lại trở nên yêu nghiệt như vậy?
Phải biết rằng, mười năm trước, Tần Vô Song dưới sự truy sát của bà ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày, ở Vô Tận Đông Hải chật vật chạy trốn, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra một lần.
Trong tiềm thức của Tân Thiên Vũ luôn cảm thấy, Tần Vô Song vô cùng sợ bà ta, sợ muốn chết. Cũng chính vì như vậy, ba mũi tên bà ta bắn ra, thuần túy là định hù dọa Tần Vô Song, tước đoạt tâm trí của đối phương, khiến phòng tuyến tâm lý của Tần Vô Song hoàn toàn tan rã.
Lôi Việt công kích gần, nàng lấy Diệt Thần Cung đánh xa, loại chiến thuật này, là bọn họ lúc trước truy sát Tần Vô Song đã chế định, có thể nói là một loại chiến thuật vô cùng hợp lý, cũng vô cùng ăn ý.
Bất kể là Tân Thiên Vũ, hay là Lôi Việt cũng cảm thấy loại chiến thuật này mới là chiến thuật tốt nhất để đối phó với Tần Vô Song. Một người xáp lá cà sát người cuốn lấy Tần Vô Song, người còn lại công kích từ xa, cũng có thể tránh cho Tần Vô Song có được thời gian sử dụng Thần Tú Cung.
Loại chiến thuật này, phát huy lực chiến đấu mạnh nhất của bọn họ, cũng ức chế được phát huy của địch nhân.
Tựa hồ có thể nói, chiến thuật của bọn họ là thành công đánh ra. Nhưng mà, khiến bọn họ không tưởng tượng được là, uy lực của Diệt Thần Cung cường đại như vậy, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, lại có thể không chịu nổi như vậy!
Tần Vô Song thậm chí ngay cả Thần Tú Cung cũng chưa động đến, lấy kiếm quang phòng ngự phản kích, thế nhưng có thể đem uy lực cường đại của Diệt Thần Cung trực tiếp cắn nuốt.
Loại tình hình này, quả thực vượt ra khỏi phạm vi lý giải của Lôi Việt và Tân Thiên Vũ.
Bọn họ cũng nhìn ra được, cảnh giới tu vi của Tần Vô Song mặc dù tăng lên rất nhanh, nhưng nhiều nhất cũng chính là ngang sức ngang tài với bọn họ, thậm chí còn non nớt hơn một chút.
Nhưng tại sao một kiếm này vô cùng đơn giản, lại có thể loại bỏ được ba mũi tên cường hãn như Diệt Thần Cung?
Không hiểu, tuyệt đối là không hiểu.
Hoặc là Tần Vô Song cố ý che giấu thực lực, hoặc là, thanh kiếm trong tay Tần Vô Song có trò quỷ!
Lôi Việt kinh nghiệm lão luyện giữa lúc ngây người sửng sốt, liền đoán được một chút, truyền thức nói:
- Thiên Vũ đạo hữu, ngươi tiếp tục lấy Diệt Thần Cung duy trì lực uy hiếp, ta vật lộn mấy hiệp với hắn, thử một chút vũ khí trong tay hắn rút cuộc lai lịch thế nào!
Lôi Việt thân là người đứng đầu một tông của Lôi Đình Tông, tu vi xác thực không phải là loại cấp bậc như Lôi Minh có thể so sánh được. Hóa Thần Đạo cường giả một khi chọn liều mạng vật lộn, lực chiến đấu quả thực là vô cùng khả quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người liên tục cuồn cuộn, đại chiến trên không trung.
Lôi Việt cũng có một món trong Chân Thần Lục Binh mà Tân Thiên Vấn ban cho, Thiên Lục Mâu.
Thiên Lục Mâu này, đương nhiên vẫn là không bằng Thiên Vương Kiếm. Nhưng mà, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện của Lôi Việt, đã có cảnh giới Thần hồn cường đại, có thể bù đắp được chênh lệch ở giữa vũ khí.
Thần đạo cường giả một già một trẻ, trên bầu trời Vấn Đỉnh Sơn, thắng thua rất khó phân giải.
Tần Vô Song từ khi xuất đạo đến nay, thời khắc mấu chốt, luôn là lấy Thần Tú Cung đối địch, đối với Thần đạo cường giả cùng đẳng cấp, kinh nghiệm chiến đấu cũng không xem là phong phú.
Vì vậy, trận chiến này, Tần Vô Song ít nhiều cũng có một chút tính chất tìm kiếm luyện tập. Chỉ có điều, đối thủ luyện tập này, thực sự mạnh hơn một chút.
Tần Vô Song cho dù tự tin, nhưng trước mặt kỹ xảo và thế công cường đại của Lôi Việt, cũng không dám sơ suất quá mức. Mà là bài bản hẳn hoi nghênh chiến.
Nhìn qua, Tần Vô Song ít nhiều vẫn nằm ở tình thế không thuận lợi. Vì vậy giữa công thủ, lực công kích của Tần Vô Song hiển nhiên không liều mạng và mãnh liệt được như Lôi Việt.
Nhìn qua, Lôi Việt quả thực tiến vào trạng thái điên cuồng, nhất chiêu nhất thức đều có tư thế không thành công liền xả thân, nghiễm nhiên là một bộ dạng liều mạng.
Tần Vô Song làm sao không biết tâm tư này của Lôi Việt, lúc trước bắn chết Lôi Minh, là nòng cốt của Lôi Đình Tông, cũng là phó thủ tốt nhất và huynh đệ cốt nhục đồng tộc của Lôi Việt. Mười mấy năm nay, Lôi Việt không ngày nào không quên tìm Tần Vô Song báo thù, hôm nay có cơ hội này, đương nhiên là phải liều mạng.
Chỉ có điều Tần Vô Song từ trước đến nay cũng không phải là một người sợ hãi liều mạng.
Sở dĩ nhìn qua có chút tình thế bất lợi, đó là vì Tần Vô Song vẫn tìm kiếm kinh nghiệm như trước, hắn lúc này xem Lôi Việt là đối thủ luyện tập tốt nhất.
Loại đối thủ này, vô cùng khó có được. Tần Vô Song lấy Thiên Vương Kiếm chu toàn, vừa thử tâm đắc võ đạo sau khi tiến vào Thần đạo, xác minh thành quả tu luyện của bản thân mười mấy năm qua.
Thần Đạo Kiếm Vực của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, công kích huyền ảo của Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, và các loại kiếm pháp suy diễn của Thiên Vương Kiếm, bao gồm công kích chiêu số huyền ảo khác biệt của tâm pháp Nhất Tâm Nhị Dụng, những thủ đoạn và kỹ năng này, Tần Vô Song giống như mây trôi nước chảy, cuồn cuộn không ngừng.
Loại chiêu số biến hóa và phong phú này, khiến Lôi Việt nhìn thấy cũng đỏ mắt ghen tỵ nôn nóng không thôi. Hiển nhiên, Lôi Việt đối với kỹ năng chiến đấu phong phú như vậy của Tần Vô Song cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Cho dù hắn là người đứng đầu một tông, trước mặt những kỹ năng thần thông này của Tần Vô Song, cũng cảm thấy trong lòng một trận bất bình.
- Xem ra, tiểu tử Tần Vô Song này thật sự không ít kỳ ngộ. Truyền thừa trận pháp Thái cổ xem ra mang đến cho hắn không ít lợi lộc, chẳng trách tiểu tử này dám kiêu ngạo như vậy. Nếu có thể giết chết tiểu tử này, đoạt được bí tịch và trang bị, truyền thừa trận pháp Thái cổ, Lôi Đình Tông ta trước mắt cho dù bị diệt, chỉ cần có được những kỳ ngộ này, muốn xây dựng lại tông môn, cũng là chuyện ở trong tầm tay.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Lôi Việt ngược lại linh hoạt hẳn lên, hắn cảm thấy, nếu nhân cơ hội này có thể tiêu diệt được Tần Vô Song, cướp được những ưu đãi mà Tần Vô Song có được, cho dù là làm phản Thiên Đế Môn, lập tức rời khỏi Thiên Đế Sơn, đó cũng là chuyện hoàn toàn có thể tiếp nhận.
- Có được những kỳ ngộ này, cần gì phải để ý đến Thiên Đế Môn, để ý đến hư danh của tám môn Thiên Đế Sơn?
Lôi Việt nghĩ đến chỗ đắc ý, công kích càng phát ra sắc bén.
Tần Vô Song lòng tĩnh lặng như nước, hắn lại không biết trong lòng Lôi Việt đang tính toán cái gì, nhưng biết Lôi Việt này và hắn tất nhiên là kẻ thù không đội trời chung.
Đấu chơi như vậy nửa canh giờ, cũng nên thể hiện chút công phu thật sự, nếu không, thủ lĩnh của Lôi Đình Tông, còn thật sự tưởng ta sợ hắn!
Huống hồ, còn có bà nương kia ở xa nhìn chăm chú. Bộ cung tiễn đó, nếu có phòng bị, thật sự không lo lắng công kích của bộ cung tiễn đó, nhưng Lôi Việt càng đấu càng say mê như vậy, thường xuyên phải phòng thủ một tay như vậy, lại có một loại cảm giác như ngồi trên đống than.