Tràng diện nhàm chán giống như vậy, kiếp trước và kiếp này của Tần Vô Song hiển nhiên không phải gặp phải lần đầu tiên. Chẳng qua là, lần này ít nhiều có chút không giống.
Ngày trước, nếu bên cạnh có mỹ nữ, những kẻ quần áo lụa là này sẽ giống như ruồi bọ ngửi được mùi trứng thối, ngửi mùi mà đến. Còn bản thân mỹ nữ, chỉ có sự khinh thường không quan tâm, đối với loại quần là áo lượt này chỉ có cảm giác trốn tránh, e sợ không hết.
Còn Mễ Già này, lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, chủ động trêu chọc đối phương. Điều này làm cho cục diện có vẻ càng thêm dở khóc dở cười, nhìn cảm giác trọng nghĩa tràn lan của Dịch công tử, Tần Vô Song cảm thấy bất đắc dĩ.
Liếc mắt nhìn Mễ Già, Tần Vô Song khẩu khí hờ hững nói:
- Thích gây náo động, vậy ngươi đi tiếp bọn chúng đi, ta không tiếp.
Nói xong, cước bộ chợt động. Khởi động Lăng Vân Tiên Bộ, bóng ảnh chợt lóe, lập tức hóa ra vô số tàn ảnh, nhoáng bên trái, nhoáng bên phải, giống như gió thổi lá sen, nháy mắt đã ở chỗ cách đó trên dưới trăm trượng rồi.
Mễ Già dậm chân, trừng mắt nhìn Dịch công tử, hừ giọng nói:
- Hừ, có chút bản lĩnh như vậy, cũng học đòi người ta bênh vực kẻ yếu.
Sắc mặt Dịch công tử đỏ lên, dùng tay ra hiệu, đám đồng đảng vây cánh lập tức chen chúc mà lên, giống như lưu tinh áp sát phương hướng Tần Vô Song đi.
- Đứng lại!
- Xem đòn đây, tiểu tử!
Tổng cộng bốn đạo công kích, từ bốn phương tám hướng, ảo ảnh dày đặc không ngừng đánh tới. Khóe miệng Tần Vô Song khẽ hiện ra một nụ cười nhà nhạt, tay áo nhẹ phất, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tùy ý kéo bốn đạo công kích. Bốn đạo công kích chói lòa bốn phía, lập tức ngưng kết thành một đường, nổ tung ầm ầm, bắn ngược lại khắp nơi.
- Đẩu Chuyển Tinh Di!
Tay áo Tần Vô Song vung lên, rất là tự nhiên, phảng phất căn bản giống như không động thủ.
Ngay sau đó, bốn gã gia hỏa vây đánh hắn, tựa hồ đồng thời phát ra một tiếng kêu đau đớn, bang bang bang giống như cọc gỗ bị đầu búa bổ trúng vậy, giống như diều đứt dây ngã xuống, mặt mũi đều phù lên xanh đen.
Chiêu thức Đẩu Chuyển Tinh Di, chính là võ học tuyệt đỉnh kiếp trước, ở kiếp này cùng với sự đề cao tu vi không ngừng của Tần Vô Song, ý cảnh của môn tuyệt học này cũng không ngừng đề cao. Nếu đánh xáp lá cà gần người, môn công pháp này thường có hiệu quả tấn công địch chưa chuẩn bị.
Bốn tên gia hỏa tập kích Tần Vô Song, tu vi vốn cũng bất phàm, mặc dù chỉ là bè đảng vây cánh của Dịch công tử, nhưng đều là dạng quần áo lụa là siêu cấp của các nơi, chí ít đều có tu vi Hư Võ Đại viên mãn. Hai kẻ mạnh, cũng có tu vi Động Huyền Cảnh.
Nhưng mà, bốn người này, ở trước mặt Tần Vô Song, lại giống như đệ tử vừa mới học vũ kỹ, căn bản không chịu nổi một đòn. Thậm chí ngay cả chuyện gì đang xảy ra cũng không rõ, liền đã ngã trước mặt Tần Vô Song rồi.
Tất cả mặt mũi sưng phù bò lên, một người trong đó nhìn thương thế trên cánh tay mình, trợn mắt lườm đồng bạn, quát lên:
- Nhan Tử, bà mẹ ngươi, sao lại công kích lên người ta vậy?
Tên gia hỏa bị mắng cũng giữ vẻ mặt quan tòa, tức giận quát lên:
- Nói láo, lão tử công kích ngươi khi nào?
- Ngươi xem thương thế này của của ta, không phải là thủ bút của Lưu Quang Chỉ sao?
- Mẹ nó, bả vai của ta còn trúng Hóa Phong Đao, Cương Tử, ngươi nói thử xem?
Tên Cương Tử đó cũng kêu khổ:
- Các ngươi đừng ác nhân kể tội nhau trước, ta đây mới là bị đánh thực, là bị Đại Cương Chưởng đánh trúng, Lão Thang, ngươi giải thích cho ta.
Bốn người này đều giữ bộ mặt xui xẻo, lại có thể nội chiến ngay tại chỗ. Đều tất cả đồng thanh, chỉ trách đồng bạn công kích mình. Hơn nữa, tất cả đều có thương thế trên người làm chứng. Tranh chấp nhau không ngớt, mặt đỏ tía tai, tựa hồ quên đi người đối phương chung của bọn họ là ai, xắn tay áo, liền tìm vận đen của nhau.
Tràng diện này, cố nhiên khến Dịch công tử chết đứng người, sau hồi lâu cũng không nói ra lời, ngay cả Mễ Già, cũng giữ bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tình hình vừa rồi, nàng vẫn chính mắt trông thấy, nhưng Tần Vô Song rút cuộc động thủ như thế nào, nàng rõ ràng không nhìn rõ được cách thức. Chỉ cảm thấy bốn luồng sức mạnh lúc hợp lúc phân, đột nhiên rời khỏi quỹ đạo, bắn về hướng bốn tên gia hỏa. Rút cuộc có phải là Tần Vô Song động thủ hay không, Mễ Già cũng không chắc chắn lắm.
Ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía Tần Vô Song, lại nhìn thấy một luồng thân ảnh cao lớn, phía bên kia đường, đang bước về phía trước.
Bóng dáng này dưới ánh chiều tà của mặt trời, càng có vẻ tự nhiên ung dung.
Trong mắt Mễ Già, xẹt qua một vẻ kỳ dị. Lập tức hất mái tóc trước trán, cười hi hi triển khai bước đi, hướng về phương hướng Tần Vô Song đuổi theo.
Dịch công tử thấy Mễ Già muốn đi, vội nói:
- Mễ Già tiểu thư, đi đâu vậy?
Con ngươi của Mễ Già vừa chuyển, bộ mặt đã đứng đắn nói:
- Cũng không có ai ra mặt cho ta, xem như số ta khổ rồi. Dù sao cũng không trốn được bàn tay của hắn, dứt khoát theo hắn thì tốt hơn. Tránh để người vô tội chịu thương tổn.
Dịch công tử thu quạt lại, sắc mặt cổ quái, hô hấp gấp gáp, từng đường gân xanh trên trán nứt ra, cổ vươn thẳng lên, khẩu khí giống như coi thường cái chết:
- Mễ Già tiểu thư, cho dù ta không đánh lại tên tiểu tử đó, cũng phải so đấu với hắn, nàng mau đi đi, có bao xa đi bấy nhiêu.
Nói xong, dậm chân, phóng tới phương hướng của Tần Vô Song.
Mễ Già cười quỷ dị, thấp giọng mắng:
- Thật đúng là đồ ngu, vừa ngu vừa ngốc. Trêu chọc chẳng có ý nghĩa gì cả!
Thấy Dịch công tử tăng tốc đuổi theo, Tần Vô Song đột nhiên xoay người lại, khí thế thúc giục.
Dịch công tử ngây người sửng sốt, theo bản năng dừng lại cước bộ, ánh mắt không chút sợ hãi, nhìn Tần Vô Song, vẻ mặt kích động quát:
- Tiểu tử, Dịch mỗ ta bất kể ngươi có thân phận thế nào, cũng bất kể ngươi mạnh thế nào. Long Tộc chúng ta, có lòng tự kiêu của Long Tộc. Ngươi có thể theo đuổi Mễ Già tiểu thư, có thể cạnh tranh công bằng, nhưng ngươi tuyệt đối không thể ép buộc nàng. Chuyện hôn sự, cưỡng ép sẽ không có hạnh phúc đâu.
Thấy Tần Vô Song hoàn toàn phớt lờ, bộ dạng hoàn toàn không để ý, Dịch công tử càng thêm tức giận, gào rít:
- Đừng tưởng ngươi có chút bản lĩnh là có thể không kiêng nể gì cả. Ta nói cho ngươi biết, vì hạnh phúc của Mễ Già tiểu thư, hôm nay cho dù phải đổ máu ở đây, ta cũng phải đấu với ngươi đến cùng.
Tần Vô Song hít một hơi, Dịch công tử này mặc dù là dạng quần là áo lượt, nhưng tựa hồ nhân phẩm cũng không tồi tệ đến cùng, dù sao vẫn có sự khác biệt với đám quần là áo lượt bình thường.
Nếu không phải như vậy, Tần Vô Song sớm đã cho một cái tát ném hắn vào trong góc khóc thút thít rồi. Than nhẹ một tiếng, Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi:
- Dịch công tử, đệ tử của Bồ Lao Tộc, đúng không?
Dịch công tử thở gấp hổn hển nói:
- Là ta, ngươi muốn thế nào?
Tần Vô Song liếc nhìn về phương hướng Mễ Già, bất đắc dĩ hỏi:
- Một khi ngươi đã là đệ tử Bồ Lao Tộc, có lẽ không phải là loại người chưa thấy qua việc đời? Biệt danh của Mễ Già tiểu thư là gì?
Dịch công tử ngây người:
- Nói những lời này để làm gì? Mễ Già tiểu thư mặc dù bị người ta gọi là ma nữ, nhưng đó là hiểu lầm của ngoại giới đối với nàng, kỳ thực, trái tim của nàng rất đơn thuần, hơn nữa cũng rất đáng yêu.
Ma nữ đó cũng có thể gọi là đáng yêu? Cũng có thể gọi là đơn thuần? Tần Vô Song thật sự không biết nói gì, nếu không nói như thế nào trong mắt tình nhân người xấu cũng hóa ra Tây Thi, đúng là như vậy.
- Dịch công tử, ta thấy người đáng yêu, đơn thuần không phải là ma nữ đó, mà là ngươi thì đúng hơn. Ngươi ở Vô Tận Đông Hải nhiều năm như vậy, đã lúc nào nghe qua ma nữ chịu để người khác ức hiếp chưa? Có lúc nào nghe nói có người dám uy hiếp cưỡng bức ma nữ này chưa? Những lời dối trá như vậy, mà ngươi lại không nhìn ra sao, không phải đơn thuần thì là gì?
Dịch công tử hoàn toàn ngây người sửng sốt:
- Nàng… Mễ Già tiểu thư là nói đùa sao?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Cô ta có phải nói đùa hay không, ta không có tâm tư đi tìm hiểu, nếu không phải thấy ngươi đơn thuần, ta cũng lười giải thích với ngươi nhiều như vậy. Tóm lại, ma nữ đó, các ngươi ai thích thì đi mà theo đuổi, ta nhìn thấy cô ta là đã thấy đau đầu, chứ đừng nói đến loại chuyện bức hôn chó má nào đó.
Mễ Già bị bóc trần bộ mặt, vẫn không tức giận, bộ mặt cười xấu xa đi tới:
- Này, ngươi tổn hại ta trước mặt người theo đuổi ta như vậy, cẩn thận ta trở mặt với ngươi đấy.
Tần Vô Song liếc nhìn nàng, trả lời lại một cách mỉa mai:
- Yêu cái gì, trở mặt cái gì thì trở, dù sao ngươi trở mặt còn nhanh hơn giở sách.
Mễ Già khoan thai nói:
- Đánh giá ta cao như vậy sao, ha ha.
Dịch công tử ý thức được, bản thân tựa hồ thật sự lỗ mãng. Xấu hổ cười làm lành một tiếng, nhìn Mễ Già, lại nhìn Tần Vô Song, tựa hồ hiểu ra gì đó.
- Dịch công tử, đùa với ngươi một chút, ngươi sẽ không để bụng chứ?
Mễ Già cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Dịch công tử như nhảy lên, hắn tựa hồ đã nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Mễ Già khi nói chuyện với hắn, vội vàng cười xòa nói:
- Không để ý, không để ý, ha ha, nếu là hiểu lầm vậy thì càng tốt. Mễ Già tiểu thư thích nói đùa, Dịch mỗ vẫn biết, không ảnh hưởng gì, ha ha ha.
Tần Vô Song cũng không biết là bội phục tên gia hỏa này, hay là khinh bỉ tên gia hỏa này.
Muốn nói là khinh bỉ, thì tên gia hỏa này mặc dù quần là áo lượt, nhưng đối diện với người mạnh hơn mình dám ra mặt, thật sự là khí phách mà không phải người nào cũng có được.
Muốn nói là bội phục, tên gia hỏa này quyết một lòng như vậy đối với một ma nữ, bị trêu chọc lợi hại như vậy, lại vẫn có thể vui vẻ chịu đựng, khiến Tần Vô Song cảm thấy không thoải mái lắm.
Dịch công tử mặc dù quần áo lụa là, thực ra không phải là loại người không biết phép tắc, sau khi biết hiểu lầm, cũng cung tay làm lễ:
- Vị huynh đài này, vừa rồi là Dịch mỗ lỗ mãng, đắc tội với ngươi.
Tần Vô Song xua xua tay:
- Được rồi, dạy cho ngươi một bài học, sau này gặp phải ma nữ này, ngàn vạn lần phải đề phòng một chút. Đừng ứ máu trong não, động một chút là so đấu với người ta. Nếu không phải hôm nay tâm tình của ta rất tốt, không chấp nhặt với ngươi, thì năm người các ngươi đều nằm đó rồi, tin hay không hả?
Dịch công tử hắc hắc cười nói:
- Điều này thì ta tin, thân pháp của huynh đài ngươi nhanh như quỷ mị, tiểu đệ ta vừa rồi xông lên, trong lòng sớm đã ôm tâm lý chuẩn bị để ngươi đánh cho một trận đau đớn rồi.
Lời này vừa nói ra, Tần Vô Song thực sự không biết nói gì. Người này thật sự là đại Tình Thánh. Rõ ràng biết không đánh lại vậy mà còn bất chấp xông lên như vậy. Buồn cười nhất chính là, còn có anh hùng cứu mỹ nhân lỗi thời như vậy.
Mễ Già thật ra vẻ mặt không để bụng, thân là ma nữ, trêu chọc những nam nhân thèm muốn nàng lộ liễu như vậy, luôn là một trong những sở thích của nàng. Trò đùa quái đải không thành, trong lòng trái lại còn có mấy phần tiếc nuối.
Nhưng nhìn Dịch công tử như vậy, nàng đương nhiên không thể lại tiếp tục trêu chọc.
- Mễ Già tiểu thư, còn cả vị huynh đài này nữa, đúng là cái gọi không đánh không quen biết, vừa rồi tiểu đệ đắc tội. Chi bằng chúng ta tới tửu lầu trước mặt, cùng uống mấy chén. Rượu của Nhai Tí Long Tộc, chính là tuyệt phẩm.
Dịch công tử đột nhiên linh quang chợt lóe, đánh rắn theo côn, mở miệng mời. Có thể ở lâu thêm một chút với Mễ Già tiểu thư là có thêm một chút cơ hội.
Mễ Già đang muốn uống rượu, cười nói:
- Ta không có ý kiến, chỉ có điều người nào đó giống như có cái giá rất lớn, có mời được hay không, thì không dễ nói.
Dịch công tử cười làm lành nói:
- Huynh đài, cho tiểu đệ một cơ hội nhận lỗi thế nào hả?
Tần Vô Song thật ra không tỏ rõ ý kiến, nếu tên gia hỏa này không tìm phiền phức, thật ra là một người khá dễ chịu. Tần Vô Song lại đang muốn hỏi thăm chút chuyện, gật gật đầu:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Đi tới trước một tửu lầu, Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy trên mái nhà có một ánh mắt sắc bén đang bắn về phía mình, khi ngẩng đầu lên nhìn, lại không thấy gì cả.
Không còn đường lui nhưng vẫn hạ quyết tâm, đạt được thành công, đây chính là phong cách một cửa tuân theo của Tần Vô Song từ khi xuất đạo đến nay. Hắn cũng biết rất rõ, trận chiến này, bản thân không làm một số hành động kinh người, sợ rằng rất khó để vượt qua cửa này.
Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, tử quang nhoáng lên, thân hình của Tần Vô Song giữa lúc đột nhiên, lại biến mất vào trong tầng mây.
Âm Dương Tử Vân Dực dung hợp với Vân Thường Vũ Y Thuật, pháp thân của Tần Vô Song, trốn vào trong mây, nhất thời tiêu tán vô hình. Tân Thiên Vấn nhìn thấy thủ đoạn Tần Vô Song như vậy, trong lòng cũng là chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Không thể không nói, tiểu tử Tần gia này, xác thực có mấy phần bản lĩnh.
Không nói cái khác, đơn giản chỉ là dưới sự giáp công của hai đại Chân Thần Đạo cường giả, trong nháy mắt không sụp đổ đã là vô cùng thành tựu rồi.
Hai đại Chân Thần Đạo cường giả hợp kích, loại uy thế cường đại này, nếu đổi là một kẻ có ý chí yếu hơn một chút, chỉ sợ Thần hồn nổ tung ngay tại chỗ, pháp thân run rẩy. Làm gì còn có thể làm được thu phóng tự nhiên như vậy.
Mặc dù Tần Vô Song cũng không có thực lực chiến một trận chính diện với hắn, nhưng có thể chạy trốn trong tay bọn chúng, đã đủ khiến bọn Tân Thiên Vấn thay đổi cách nhìn triệt để.
Cười gằn một tiếng, pháp thân của Tân Thiên Vấn không ngừng lớn mạnh, Thiên Đế Chi Dực dao động, cả pháp thân lại không ngừng bành trướng, ước chừng giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Tân Thiên Vấn trong miệng lẩm bẩm đọc, đột nhiên, Thiên Đế Chi Dực sau lưng hắn, lại chậm rãi bắt đầu biến hóa hình dạng, không bao lâu sau, lại có thể biến thành hai cánh tay thô to, loại tình hình này quả thực quỷ dị tới cực điểm.
Tân Thiên Vấn lúc này, biến thành một quái nhân có bốn cánh tay!
Kiếm Nhiêm ha ha cười lớn:
- Thiên Vấn đạo hữu, xem ra Thiên Đế Chi Dực của ngươi, đã luyện đến bước biến hóa tùy tâm rồi, đáng được chúc mừng!
Tân Thiên Vấn vẻ mặt giống như kim cương, trong hung hãn lại có mấy phần dữ tợn. Hai cánh tay biến hóa ra túm lấy, một tay cầm một món vũ khí. Cái tay bên trái, lại mang theo một cái gương một mặt, còn tay bên phải, lại túm lấy một hàm răng giống như miệng cá sấu.
Hai món vũ khí, thần quang nở rộ, tản phát ra quang hoa lóa mắt, hiển nhiên là A Đồ Kiếm, Diệt Thần Cung và Thiên Lục Mâu, cấp bậc nhất đẳng Châu Thần Lục Binh.
Kiếm Nhiêm cười hắc hắc, ánh mắt híp lại thành một khe hở, hắn biết, Chân Thần Lục Binh của Tân Thiên Vấn sẽ không ngừng được thi triển ra.
Trước kia Chân Thần Lục Binh huyễn hóa ra đều là một số hình dạng đủ loại động vật, lực công kích vẫn là chưa khai phá hoàn toàn.
Lúc này, binh phí này khôi phục lại bộ mặt vốn có, đến tay Tân Thiên Vấn, uy lực đương nhiên là đề thăng trên diện rộng.
- Thiên Cơ Kính, Nộ Diệm Tiễn, ha ha, Thiên Vấn đạo hữu, khiến tiểu tử đó bay trên trời không đường, độn dưới đất không cửa…
Thần thú Kiếm Nhiêm khoa trương kêu gào.
Hai cánh tay ban đầu của Tân Thiên Vấn, một tay là A Đồ Kiếm, một tay là Thiên Lục Mâu. Còn Diệt Thần Cung, lại treo ở trên lưng, Còn về món binh khí cuối cùng của Chân Thần Lục Binh, cũng không thấy bóng dáng.
Tân Thiên Vấn trong miệng đọc lẩm bẩm, đột nhiên Thiên Cơ Kính trong tay nhoáng lên, một bó hào quang bắn ra, hào quang này một âm một dương, hiện ra hình dạng Thái Cực Âm Dương Ngư, xông thẳng lên trời, chỗ nó kéo đến, vạn vật không chỗ ẩn cư, cho dù là tro bụi trong tầng mây, cũng rõ ràng như vậy, giống như được chiếu xạ của kính lúp phóng đại vậy.
Thiên Cơ Kính này, một bắn là nhìn thiên cơ, hai bắn là phán âm dương, uy lực không thể xem thường. Giữa lúc nhoáng lên, có thể bao trùm bát hoang. Chính là món thần binh tốt nhất để truy tìm tông tích.
Tần Vô Song trốn trong tầng mây, bị Thiên Cơ Kính này nhoáng lên, lập tức ẩn cư vô hình, từ trong đám mây hiện thân ra. Tần Vô Song nhìn thấy Thiên Cơ Kính này, liền biết không ổn. Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, bay nhanh về phía bầu trời, hiển nhiên là không muốn bại lộ trước Thiên Cơ Kính.
Tân Thiên Vấn cười lạnh một tiếng:
- Một khi bị Thiên Cơ Kính chiếu đến, ngươi còn muốn trốn?
Thiên Cơ Kính bắn ra hình ảnh, tự động truy tìm, chỉ cần là nơi pháp thân của Tần Vô Song đang ở, Thiên Cơ Kính giống như giòi bọ ở mu bàn chân, không chịu buông tha.
Tần Vô Song trong lòng có mấy phần kiêng kỵ, tâm niệm cấp tốc chuyển biến:
- Tân Thiên Vấn lay động tấm gương một mặt này, tất nhiên là thần binh trong Chân Thần Lục Binh. Nếu ta chính diện đối kháng với hắn, căn bản không có phần thắng, huống hồ còn có một con Thần thú. Nếu triệu hồi ra chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, tổ hợp với Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận. Nhưng mà bất đắc dĩ môn kiếm trận này, chín con đại khôi lỗi vẫn chưa hoàn toàn thao túng thuần thục. Thi triển ra, uy lực khó có thể phát huy đến ba đến năm thành. Phần thắng không lớn, không chuẩn bị tốt, trái lại còn uổng phí làm tổn hại những Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này. Đương nhiên là vô cùng không hay.
Ma Tượng Đại Khôi Lỗi và Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, Tần Vô Song định làm thành một con bài tẩy đánh úp, lấy ra dùng vào thời khắc mấu chốt. Thứ này chỉ cần bại lộ, nhất định có thể bảo đảm đánh bại Tân Thiên Vấn. Bằng không, con át chủ bài bại lộ quá sớm, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Thiên Vấn đạo hữu, có cần ta giúp ngươi đánh cược không…
Kiếm Nhiêm thản nhiên hỏi.
Tân Thiên Vấn cười nói:
- Nếu Kiếm Nhiêm đạo hữu chịu ra tay, Thiên Vấn bảo đảm, khiến tiểu tử này không còn đường để đi. Kiếm Nhiêm đạo hữu, tiểu tử này hiện tại là quyết tâm đối nghịch với chúng ta đến cùng, hôm nay không giết hắn, đợi sau này cánh chim của hắn vững chắc, người đối phó đầu tiên chính là chúng ta…
Kiếm Nhiêm hùng hùng hổ hổ:
- Ta là bị ngươi kéo xuống nước. Được rồi, sau này đợi hắn đến báo thù, vậy chi bằng hiện tại diệt trừ tận gốc. Thiên Vũ đạo hữu, chuẩn bị Chân Thần Lục Binh của ngươi thật tốt, cho một kích cuối cùng này!
Kiếm Nhiêm giữa lúc đang nói, đã nhảy ra, hóa thành phong vân, giống như dũng khí bốc lên trời cao xông lên trời cao, đường cong hoàn mỹ cắt vào khoảng không.
Tần Vô Song nhìn thấy tư thế này, biết thế cục không ổn, trong lòng đã có chủ ý:
- Đánh cuộc một lần, không nguy hiểm thì không thể nào vượt qua được nguy cơ. Trận chiến hôm nay, nếu không thể để bọn chúng nếm mùi một chút, chiến cuộc chung quy sẽ không phân ra được một kết quả. Thôi được…
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lại một lần nữa thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, tử quang ngưng tụ thành một đoàn mây mù dày đặc, hướng về phía sâu trong đám mây, nhoáng lên, rồi lại biến mất vô hình.
Tân Thiên Vấn cười lạnh nói:
- Lại là chiêu này sao? Xem ra, Tần gia tử ngươi chung quy là con lừa cùng đường rồi…
Mặc dù nói Tần Vô Song trước đó tung ra trăm loại công kích và phòng ngự chồng chất, khiến Tân Thiên Vấn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng nếu át chủ bài của Tần Vô Song đã lôi ra hết, Tân Thiên Vấn có tự tin mười phần khiến ngày này năm sau, trở thành ngày giỗ của Tần Vô Song.
Thiên Cơ Kính liên tiếp nhoáng lên ba cái, xoát xoát xoát, chùm tia sáng của Thái Cực Âm Dương Ngư bắn thẳng lên trời cao, mang theo khí thế quét ngang thiên hạ, đem toàn bộ đám mây xung quanh bắn định, những mây trắng này bị chùm tia sáng bắn vào, chậm rãi phân giải ra, cả hư không, lại là một vùng xanh thẳm.
Thân hình của Tần Vô Song, lại chật vật tháo chạy trong không trung.
Kiếm Nhiêm ha ha cười lớn:
- Thiên Vấn đạo hữu, là ngươi động thủ hay là để ta…
Tân Thiên Vấn thanh âm lạnh lùng nói:
- Kiếm Nhiêm đạo hữu, ngăn cản đường đi của hắn cho ta, ta đến tiếp đón hắn.
Tân Thiên Vấn khẩu quyết liên tục niệm đọc, đột nhiên từ phía sau đầu hắn, một đạo quang mang kim quang bắn ra, một tòa kim tràng bát phương lộ vẻ thùy châu chuỗi ngọc, giống như một chiếc ô lớn, đột nhiên mở ra, nhắm về phía trời cao, đón gió mà trướng.
Chuỗi kim tràng này uy thế to lớn, kim tràng bát phương lộ vẻ là các loại văn tự hình nòng nọc cổ quái, và hoa văn cổ quái hình cuộn sóng.
Kim tràng mở ra, kích bắn ra vạn đạo hoa quang, trực tiếp phóng lên trời cao, bao trùm lên đỉnh đầu Tần Vô Song. Hào quang vừa thúc giục bắn ra vạn đạo quang hoa, quang mang bốn phương tám hướng, giống như thác nước đổ xuống. Quang hoa khắp nơi giống như mành rèm rũ xuống, hình thành một cây cột lớn hình bát giác, đem Tần Vô Song trực tiếp khóa vào bên trong quầng sáng.
Kiếm Nhiêm ha ha cười lớn:
- Thiên Vấn đạo hữu, chúc mừng, chúc mừng…
Tân Thiên Vấn đắc ý dào dạt, ha ha cười lớn:
- Loại châu như hạt gạo, cũng dám tranh nhau phát sáng với nhật nguyệt. Tần gia tử này cũng xem như là một thiên tài, hà cớ gì không biết số trời, không biết thiên mệnh đã định.
Kiếm Nhiêm trầm giọng nói:
- Thiên Vấn đạo hữu, thừa dịp Bát Ngự Kim Quang Trường của ngươi đang bao trùm, nhanh bắn chết tên tiểu tử này, diệt trừ hậu họa về sau.
Khẩu khí này của Kiếm Nhiêm cũng không phải nói đùa, trước đó Tần Vô Song biểu hiện ra khí thế và vận số, thật sự khiến Kiếm Nhiêm cảm thấy rất giật mình. Đến giờ ngẫm lại, vẫn là trong lòng còn nỗi khiếp sợ. Người trẻ tuổi như vậy, nếu để hắn sau này trưởng thành, tương lai uy hiếp bọn họ là điều tất nhiên.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, phải tiên hạ thủ vi cường.
Tân Thiên Vấn cũng là có suy nghĩ này, vũ khí mang tính công kích của Chân Thần Lục Binh, A Đồ Kiếm, Nộ Diệm Tiễn, Thiên Lục Mâu đồng thời bắn ra.
Còn Diệt Thần Cung, cũng giống như châu chấu, trong khoảnh khắc bắn ra mấy chục mũi tên, dày đặc công kích về phía bên trong bảo quang.
Lực công kích như vậy, đừng nói là đệ tử trẻ tuổi, cho dù là Đồ Đằng cường giả, chỉ cần không phải là loại cao thủ cấp bậc Đồ Đằng chí tôn cường giả, dưới uy thế này, không chết cũng là trọng thương.
Nổ vang!
Hào quang thoát phá, tất cả vũ khí, đều bắn vào bên trong Bát Ngự Kim Quang Trường.
Tiếng nổ vang mãnh liệt, bắn trúng vào hư không của Bát Ngự Kim Quang Trường, hoàn toàn nổ thành mảnh vụn, đừng nói là người trong hư không, cho dù là tro bụi, cũng hoàn toàn xiết thành vô hình.
Tân Thiên Vấn khó nén nổi một tia vui mừng như điên, ha ha cười lớn, thúc giục thanh âm, kêu lên:
- Tần Khiếu Thiên, còn cả tôm binh cua tướng của Tần gia, Tần Vô Song đã đền tội, tiếp theo, đến lượt các ngươi rồi…
Vô số hồi âm, chấn động trong sơn cốc, đạo đạo hồi âm vang vọng sơn cốc, giống như nguyền rủa, quay quanh bầu trời của Vấn Đỉnh Sơn, kéo dài không dứt.
Kiếm Nhiêm cũng ha ha cười to:
- Tân Thiên Vũ đạo hữu, chúc mừng!
Đột nhiên trong lúc đó, Tân Thiên Vấn cảm thấy bắp thịt sau lưng một trận co rút không hề có dấu hiệu, một luồng cảm giác nguy cơ từ trước đến nay chưa từng có, giống như đột nhiên từ sau lưng hắn thoát ra.
Chỉ một thoáng, Tân Thiên Vấn mơ hồ ý thức được một chút không ổn. Hắn cảm thấy vừa rồi giống như trong khoảnh khắc treo cổ Tần Vô Song, tựa hồ tồn tại một số chỗ không thích hợp.
- Chỗ nào không thích hợp…
Ý niệm trong đầu Tân Thiên Vấn còn chưa chuyển hết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Sau lưng kim quang đột nhiên giống như tia chớp, với khí thế xé rách trời cao, dâng lên mà đến, trực tiếp bắn về hướng sau lưng hắn.
Nói thì chậm, làm thì nhanh.
Thế đến giống như tia chớp này, đợi đến khi Tân Thiên Vấn phát giác, đã sát tới trong vòng mười trượng. Cũng là Tân Thiên Vấn đắc ý chủ quan, bằng không, loại tập kích này mặc dù ẩn nấp, nhưng cũng không đến mức trong mười trượng mới phản ứng.
Trong vòng mười trượng tựa hồ đã vượt qua cực hạn phản ứng của thần kinh. Đợi khi hắn phát giác theo bản năng di động, công kích đó sớm đã lao đến rồi.
Cho nên, lựa chọn anh minh nhất chính là toàn lực nhấc lên. Mượn trang bị phòng ngự Thần đạo cường đại và pháp thân của mình!
Xạ Nhật Tiễn, một tên, hai tên, kéo dài mà đến!