Mễ Già là người đầu tiên không chịu được khẩu khí cuồng ngạo này của Hạ Tử Ngưu, nắm tay lại, trường tiên đã nắm trên tay, một đạo quang mang đỏ đậm vô cùng chói mắt, nhẹ nhàng rung lên, đã phát ra từng luồng sóng gợn Thần đạo cường đại dập dờn. Cắn răng nói:
- Hạ Tử Ngưu, ta phải kiểm tra ngươi trước!
- Ngươi?
Mí mắt của Hạ Tử Ngưu cũng chưa động chút nào:
- Mễ Già tiểu thư, mặc dù ta không có cảm giác gì với Cầu Long Tộc, nhưng dưới loại trường hợp này, cũng không muốn người khác nói ta ức hiếp một mụ đàn bà.
Mễ Già vừa nghe từ "mụ đàn bà", thốt nhiên giận dữ:
- Đàn bà thì làm sao? Xem chiêu!
Mễ Già tính cách nhanh nhẹn dũng mãnh, nói đánh liền đánh, cũng không hề khách khí. Trường tiên cuốn lại, từng luồng quang mang màu đỏ, ngưng tụ bám lại trên trường tiên, giống như điện mang hồng sắc đang bay múa. Tùy ý cuốn lại, quấn vào trước cổ của Hạ Tử Ngưu.
Mí mắt Hạ Tử Ngưu cuối cùng cũng khẽ nhảy lên một cái, trên khóe miệng hiện ra một nụ cười cân nhắc, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, cổ tay chủ động quấn lấy trường tiên của Mễ Già.
Hồng quang nổi lên, quang mang trên cánh tay của Hạ Tử Ngưu đại phát mãnh liệt, nhất thời bị quấn lấy mấy vòng.
Hạ Tử Ngưu giống như cười chế nhạo nhìn Mễ Già:
- Mễ Già tiểu thư, thật sự muốn động thủ, ngươi vẫn còn kém rất xa.
Đầu ngón tay của tay trái nhẹ nhàng điểm lên trường tiên đó, một luồng sức mạnh Thần đạo cường đại, nhất thời giống như thủy triều bơm vào, đi qua trường tiên trực tiếp phun về phía Mễ Già.
Mễ Già chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, sắc mặt liên tục biến hóa. Cắn răng, lại một lần nữa thúc giục khí thế, kéo dài không ngừng chuyển vận tới, dĩ nhiên muốn liều mạng với Hạ Tử Ngưu.
Tần Vô Song thân ảnh nhoáng lên, đã phóng đến bên cạnh Mễ Già.
Mễ Già này mặc dù điên điên khùng khùng, thích tìm phiền toái, nhưng bất luận nói thế nào, đều là người cùng đường. Tần Vô Song đương nhiên nhìn ra, Mễ Già không phải là đối thủ của Hạ Tử Ngưu. Phóng đến trước mặt Mễ Già, thấp giọng quát:
- Buông tay!
Tay phải nắm lại, đã túm trường tiên của Mễ Già trên tay. Hạ Tử Ngưu vốn đang có mấy phần thương hoa tiếc ngọc. Nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, giống như đúng với ý nguyện. Sức mạnh liên tục thúc giục, giống như đầu sóng liên tiếp phun tới.
Tần Vô Song biểu tình hờ hững, giống như một chiếc giếng cổ trên mặt không có một chút gợn sóng, khởi động Bắc Minh Đại Pháp, hấp thu.
Một đạo, hai đạo, ba đạo…
Luồng sức mạnh điên cuồng phun ra, đến gần bàn tay của Tần Vô Song, liền lập tức giống như dã thú bị thu phục, ngoan ngoãn, giống như theo trật tự xếp hàng, trước sau bị Tần Vô Song hấp thu vào bên trong đan điền.
Hít một hơi, Tần Vô Song cũng âm thầm nghiêm nghị:
- Hạ Tử Ngưu này, quả nhiên Thần đạo còn mạnh hơn Giao Long Tộc kia, chỉ sợ chí ít có thực lực Ngưng Thần Đạo sáu kiếp đến tám kiếp, quả nhiên không giống với Ngưng Thần Đạo ba bốn kiếp.
Nhưng mà, sức mạnh Thần đạo của Ngưng Thần Đạo, cho dù mãnh liệt, Tần Vô Song vẫn như cũ có thể cười nói tự nhiên tiếp nhận lấy.
Trên thực tế, Tần Vô Song không những không có một tia cảm giác không hợp nào, ngược lại mơ hồ cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Loại sức mạnh Thần đạo này, đầy đủ nhất, khiến đan điền của hắn cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng sung sướng.
Hạ Tử Ngưu lúc đầu nhìn Tần Vô Song, vẫn luôn cho rằng hắn là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Không ngờ thúc giục mấy luồng sức mạnh Thần đạo tới, lại có thể giống như đá chìm đáy biển.
Sắc mặt khẽ biến đổi, Hạ Tử Ngưu mơ hồ ý thức được, người trẻ tuổi ung dung bình thản đang đứng trước mặt hắn, còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều,
- Tiểu tử, sử dụng thủ đoạn gì vậy?
Hạ Tử Ngưu quát lớn một tiếng, cổ tay rung lên, trực tiếp đánh văng trường tiên ra.
Tần Vô Song thầm kêu đáng tiếc, hắn thật ra hy vọng Hạ Tử Ngưu này cậy mạnh, kiên trì thêm một chút. Nhưng Hạ Tử Ngưu đương nhiên vô cùng bén nhạy, chịu một chút mờ ám, lập tức buông tay.
Với năng lực cường đại của Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song muốn dùng Bắc Minh Đại Pháp lập tức khóa chết đối phương, hiển nhiên là không có nhiều khả năng lắm.
Tần Vô Song trường tiên thuận thế kéo, thần lực dồn vào toàn bộ cây trường tiên, giống như một cây trường côn, trực tiếp đánh xuống đầu Hạ Tử Ngưu.
Hạ Tử Ngưu hừ nhẹ một tiếng, trong tay áo hào quang lướt qua, một đạo quang nhận bị cản lại trên đỉnh đầu, phát ra tiếng vang kim chúc thảm thiết.
Hào quang bốn phía, bắn ra vô số mảnh vụn, từng vòng từng vòng khuếch tán ra ngoài. Dẫn tới xung quanh một vùng kinh hô, các thực khách đều vội vàng né tránh.
Tần Vô Song không đợi chiêu thức dùng hết, thân thể đã tà tà lao ra ngoài tửu lâu, thanh âm du dương truyền vào:
- Hạ Tử Ngưu, muốn ấu long của ta, có gan thì ra đây!
Hạ Tử Ngưu cười gằn một tiếng, không thèm nhìn Mễ Già và Dịch Khiêm, thân ảnh nhoáng lên, liền đuổi theo ra bên ngoài.
Dịch Khiêm cực kỳ lo lắng, hỏi:
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta đi chứ?
Mễ Già xua xua tay, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, Dịch Khiêm, ngươi tới Nhai Tí Long Thành làm cái gì?
Dịch Khiêm gãi gãi đầu, cười mỉa nói:
- Đệ tử của Long Tộc hiện tại, rất nhiều người đều rời khỏi các lãnh địa, hướng về Đông Chi Cực Địa mà đi. Ta cũng chính là muốn tới góp vui mà thôi.
- Nói như vậy ngươi chỉ là đi ngang qua đây?
- Đúng vậy, Mễ Già tiểu thư cũng vậy sao?
Dịch Khiêm hỏi.
- Có tin tức gì mới nhất không?
Mễ Già cau mày hỏi.
- Hiện tại các thủ lãnh của Long Tộc, cũng đều ở Nhất Phẩm Long Cung. Đông Chi Cực Địa, hiện tại có lẽ không còn bao nhiêu người. Ta bởi vì ở tương đối gần, cũng mới tới được đây.
- Có tin tức của Kim Ô Thú không?
Sắc mặt Dịch Khiêm khẽ biến đổi, cười khổ nói:
- Chuyện này khẳng định là không có. Ai có tin tức của Kim Ô Thú, chỉ sợ cũng không thể còn sống mà mang đi.
- Đúng rồi, Mễ Già tiểu thư, vị huynh đài đó rút cuộc là ai, Hạ Tử Ngưu có mấy bằng hữu ở Nhai Tí Tộc. Thất Sát Uyên và Ác Linh Uyên lâu nay vẫn có tình giao hảo rất tốt. Ta sợ rất bất lợi cho hắn.
Mễ Già hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Tử Ngưu chính là tự tìm cái chết cho mình. Thôi, nếu ngươi không muốn tìm phiền phức, cũng nhanh chóng rời khỏi Nhai Tí Long Thành đi.
Nói xong, Mễ Già cũng giống như một luồng gió xoáy, phi thân vọt đi.
Dịch Khiêm ngây người một lát, lẩm bẩm nói:
- Mễ Già tiểu thư lại có thể quan tâm đến ta, kêu ta rời khỏi Nhai Tí Long Thành. Ta không thể phụ hảo ý của nàng được.
Nghĩ đến đây, Dịch Khiêm xốc lại tinh thần, mừng khấp khởi như trút được nợ, lại vô cùng nghe lời hướng ra ngoài Nhai Tí Long Thành chạy đi.
Mễ Già thật ra không lo lắng Tần Vô Song rời đi trước, nàng tự có bí thuật có thể truy tìm dấu vết của Tần Vô Song. Sau khi rời khỏi Nhai Tí Long Thành, tốc độ của Mễ Già cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn không cách nào rút ngắn được khoảng cách với bọn Tần Vô Song. Còn Hạ Tử Ngưu, trái lại cũng rất giỏi, mặt dày mày dạn, cũng vô cùng cố chấp, truy đuổi không tha, giống như dính thuốc dán sau lưng vậy.
Mễ Già mặc dù biết Hạ Tử Ngưu thủ đoạn cao cường, nhưng sự nghịch thiên của Tần Vô Song, nàng cũng đã từng lĩnh giáo qua. Vì vậy trái lại không hề lo lắng. Chỉ cần Tần Vô Song không rơi vào vòng vây, nàng căn bản không cần phải lo lắng.
- Tên khốn khiếp Hạ Tử Ngưu này, đừng chết quá sớm đấy!
Mễ Già căm giận mắng.
Lại nói đến Tần Vô Song, dẫn dụ Hạ Tử Ngưu, một đường bay ra khỏi Nhai Tí Long Thành, hướng về phía Đông mà đi. Lãnh địa của Thất Sát Uyên có bốn năm mươi vạn dặm, thẳng tắp phi hành, rời khỏi lãnh địa của Thất Sát Uyên, chí ít cũng có khoảng cách mười vạn dặm.
Cứ đuổi theo cho đến khi chạng vạng tiến đến, Tần Vô Song mới cố ý giảm xuống một chút tốc độ. Hắn biết, ở đây đã đến bên cạnh lãnh địa của Thất Sát Uyên rồi.
Mà cách Ác Linh Uyên, lại càng xa hơn. Chỉ cần cách Thất Sát Uyên và Ác Linh Uyên, Hạ Tử Ngưu này, trong thời gian ngắn không thể toát ra được sự giúp đỡ nghịch thiên.
Hạ Tử Ngưu cũng âm thầm giật mình, hắn vốn tưởng rằng, truy sát một cường giả dưới Thần đạo, tựa hồ là chuyện không tổn hao một chút sức lực nào, kết quả phát hiện, tất cả đều là ý thức chủ quan của hắn. Truy đuổi một ngày, khiến hắn hoàn toàn lĩnh hội được, cái gì gọi là đối thủ khó chơi.
Trong lòng Hạ Tử Ngưu cũng thầm cảm thấy kỳ quái:
- Vô Tận Đông Hải ta, từ lúc nào lại toát ra một tên biến thái như vậy? Lẽ nào là đệ tử Đồ Đằng Tộc?
Nghĩ đến đây, trên lưng Hạ Tử Ngưu toát một trận mồ hôi lạnh, nhưng lập tức lại phủ nhận ý nghĩ này của mình:
- Đệ tử Đồ Đằng Tộc, không thể ở cùng với loại tiện nhân như Mễ Già được. Hơn nữa, đệ tử Đồ Đằng Tộc căn bản không cần động thủ với ta, trực tiếp bày ra thân phận, chứ đâu cần làm như vậy?
Giữa lúc đang suy nghĩ, ý niệm đột nhiên vừa chuyển:
- Một hồi trước, Giao Long, Ứng Long và Ly Long Tộc đã có năm vị cường giả mất tích. Theo thời gian suy tính ra, tựa hồ vừa lúc tiếp cận. Năm tên gia hỏa đó, nghe nói đều vì đệ tử Tần gia của Hiên Viên Khâu mà đi. Sự tồn tại có thể giết chết năm tên Thần đạo cường giả, là người thế nào chứ? Có phải có liên quan đến tên gia hỏa này không? Tên này, trên người mơ hồ có Long Tức dao động, rút cuộc có phải là đệ tử Long Tộc ta không?
Trong đầu Hạ Tử Ngưu ý niệm không ngừng biến chuyển, lại không ngừng tìm ra manh mối rõ ràng. Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, lai lịch của người này, có lẽ không nhỏ, bằng không, sẽ không nhạy cảm với thân phận như vậy, không chịu nói ra.
Đang suy nghĩ, Ngọc bài Truyền thức của Hạ Tử Ngưu đột nhiên dao động, vội vàng khởi động.
- Tử Ngưu, gặp phải phiền phức sao?
Ngươi nói chuyện là Thần đạo cường giả đến từ Nhai Tí Tộc, chính là cao thủ có kết giao sâu đậm với Hạ Tử Ngưu.
- Đúng vậy, Thúc Nha, ngươi đang ở đâu, có mời được mấy đồng bạn ra đây không. Cứ hướng về phía Đông mà đuổi tới. Ta phát hiện một tiểu tử, vô cùng cổ quái. Ta hoài nghi, hắn chính là tên gia hỏa từ Hiên Viên Khâu trốn tới.
- Tên gia hỏa từ Hiên Viên Khâu trốn tới, ngươi nói là đệ tử trẻ tuổi Tần gia, Tần Vô Song sao?
Đối phương ngạc nhiên hỏi.
- Tạm thời còn chưa thể xác định, nhưng ta luôn cảm thấy, hắn không phải là đệ tử Long Tộc ta. Thúc Nha, bất kệ có phải hay không, xung quanh đều muốn tới Đông Chi Cực Địa, ngươi mau mau đến đi. Nếu thực sự là tiểu tử kia, chúng ta hợp lực bắt lại, cướp lấy Thần Tú Cung, mới là việc chính.
- Cướp lấy Thần Tú Cung?
Khẩu khí của đối phương nhất thời phức tạp lên, do dự một lát, nói:
- Được, ngươi thử kéo chân hắn, ta liền dẫn người đi.
- Nhớ là phải nhanh lên một chút!
Trong lòng Hạ Tử Ngưu dâng lên một cảm giác cuồng nhiệt, ý niệm tham lam trong đầu, tràn ra trong lòng hắn, nhớ tới Thần Tú Cung, nhớ tới ấu long tiềm lực vô hạn, Hạ Tử Ngưu càng cảm thấy toàn thân như sôi trào.
Đúng lúc đang suy nghĩ, đột nhiên ở trước mặt một luồng khí thế mãnh liệt xông tới, Hạ Tử Ngưu ý thức vừa động, lập tức cùng chuyển động đến, dư quang thoáng nhìn, đã nhìn thấy một người đối diện đang mở rộng đôi cánh, khí thế bàng bạc xông tới, trong tay đang cầm một cây thương, rõ ràng chính là người mà vừa rồi dẫn dụ hắn đi.
Hạ Tử Ngưu thấy sau lưng hắn sinh ra đôi cánh, đột nhiên nhớ tới gì đó:
- Quả nhiên là ngươi!
- Ngươi đã biết là ta, bây giờ còn nghĩ đến chuyện đi đâu?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Hạ Tử Ngưu cười to ha ha:
- Tiểu tử cuồng ngạo lắm, xem ra ngươi là tiểu tử của Hiên Viên Khâu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại đến Vô Tận Đông Hải ta giương oai, tiểu tử, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi.
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Bớt phí lời đi, xem thương!
Mũi thương vừa điểm, một luồng thương mang trực tiếp tràn đầy đầu thương, ầm ầm đánh tới.
So sánh ra, tám môn Thiên Đế Sơn, nhất là Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đều có Thần đạo cường giả bị tiêu diệt. Từ đó ưu thế của Tần gia bất giác đã được xây dựng tăng thêm một tầng. Hiện giờ, số lượng Thần đạo cường giả, đã không phải là vấn đề. Và cơ hội để Tần gia một lần nữa đoạt được vị trí Thiên Đế, cuối cùng cũng đến rồi!
Đương nhiên, muốn đoạt được vị trí Thiên Đế, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Vấn đề lớn thứ nhất, chính là Tân Thiên Vấn. Sự tồn tại của Tân Thiên Vấn, từ đầu đến cuối là họa lớn trong lòng. Cách Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế, bất quá cũng chỉ còn thời gian ba bốn năm. Còn cao thủ mạnh nhất của Tần gia hiện tại là Tần Khiếu Thiên, thân lại bị thương nặng.
Loại trọng thương này, không phải thương tổn của phương diện thân thể, tính chất không giống với bị thương của Tân Thiên Vấn. Tân Thiên Vấn bị thương, là thân thể chịu trọng thương, đối với Chân Thần Đạo cường giả mà nói, chính là bị thương bên ngoài.
Còn thương thế của Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên, lại là Thần hồn bị thương. Nếu đem Thần hồn so sánh là đại hỏa thiêu đốt hừng hực, vậy thì Thần hồn của Tần Khiếu Thiên lúc này, giống như ánh sáng mờ nhạt lớn nhỏ như hạt đậu.
Lấy Thần hồn phong ấn Tịch Diệt Thiên Lê, tiêu hao dài đến gần mười năm, khiến Thần hồn của Tần Khiếu Thiên tựa hồ đã đến mức độ cạn kiệt sinh lực.
Nếu không phải có một tia tín niệm vẫn đang liều mạng chống đỡ, chỉ sợ Thần hồn của Tần Khiếu Thiên sớm đã tan tành mây khói. Cảm tạ trời đất, nguy cơ của Tần gia rút cuộc đã được giải trừ, Tân Thiên Vấn nhất thời thất bại rút lui, công kích của Tịch Diệt Thiên Lê đối với đại trận Bát Hoang Lục Hợp, cũng tạm thời dừng lại.
Điều này khiến cho Tần Khiếu Thiên cuối cùng có được cơ hội tạm nghỉ. Nhưng Thần hồn bị thương nặng như vậy, trong vòng ba đến năm năm muốn khôi phục, hiển nhiên cũng là không có khả năng.
Thần đạo cường giả, khó khăn nhất chính là ngưng luyện Thần hồn, rèn luyện Thần hồn. Thần hồn bị thương, trừ phi có kỳ ngộ nghịch thiên, có thể trong thời gian ngắn tu bổ Thần hồn, nếu không, chỉ có thể dựa vào tĩnh tu và minh tưởng trong thời gian dài, lại rèn luyện Thần hồn, trở lại sức sống tỏa sáng mạnh mẽ.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Vân Nhiên, Tần Vô Song đi tới chỗ sâu địa mạch nơi có Tịch Diệt Thiên Lê. Tần Vân Nhiên nói:
- Ngươi xem, Tịch Diệt Thiên Lê này, mười năm nay, đem linh mạch trong lòng đất của đại trận hộ sơn Tần gia ta hoàn toàn cắt đứt. Đáng sợ nhất là, Tịch Diệt Thiên Lê này có thần thông tìm tòi linh mạch dưới lòng đất.
Tần Vô Song nhìn Tịch Diệt Thiên Lê đó, mặc dù mất đi Thần hồn điều khiển, nhưng vẫn còn vô cùng dũng mãnh nhanh nhẹn. Tân Thiên Vấn cũng là rút lui quá nhanh, không kịp thu hồi Tịch Diệt Thiên Lê này.
Tần Vô Song dọc đường đi tới, mười mấy đạo linh mạch của đại trận Bát Hoang Lục Hợp, đều bị tiêu hủy, chỉ còn lại một vòng linh mạch cuối cùng dưới nền đất, thô to nhất, độ phòng ngự thọc sâu mạnh nhất, vì vậy không bị Tịch Diệt Thiên Lê này phá vỡ.
Tần Vân Nhiên mặt có vẻ lo lắng:
- Vô Song, Tịch Diệt Thiên Lê này, hiển nhiên là vũ khí của Chân Thần Đạo, Đại Chưởng môn hiện giờ thân bị trọng thương, sợ rằng không bế quan mười mấy năm, rất khó khôi phục lại thực lực đỉnh phong. Tịch Diệt Thiên Lê vắt ngang dưới lòng đất của Vấn Đỉnh Sơn ta, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh tai họa.
Tần Vô Song quan sát một hồi, gật đầu nói:
- Nhị Chưởng môn, Tịch Diệt Thiên Lê này có lẽ là vật thần luyện. Bản thân mang theo một chút sức mạnh Thần hồn của chủ nhân. Ta đi thử một chút…
Cảnh giới tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, cũng không thể xem thường. Thần binh Chân Thần Đạo chín kiếp, hắn cũng có thể điều khiển, Tịch Diệt Thiên Lê này, luận về cấp độ phẩm chất, so với ba đại thần binh Thiên Vương Kiếm hiển nhiên là không bằng.
Tần Vô Song hành tẩu trong chỗ sâu địa mạch, giống như một con chuột chui xuống đất, thoải mái tự nhiên, trước phòng ngự của một tầng linh mạch cuối cùng, Tần Vô Song múa may Thiên Vương Kiếm, trực tiếp chém tới.
Vòng địa mạch linh lực cuối cùng của tầng phòng ngự, có thể bảo đảm tầng linh mạch cuối cùng không bị ảnh hưởng đến. Tịch Diệt Thiên Lê không thẹn là thần binh lợi khí của Chân Thần Đạo. Thiên Vương Kiếm một kiếm đâm tới, cắt mặt trên của Tịch Diệt Thiên Lê. Tiếng va chạm kim chúc kịch liệt, chấn động khiến địa mạch xung quanh lay động hết sức.
Thân thể của Tần Vô Song, miễn cưỡng tiếp nhận từng đợt chấn động này, bảo vệ phía trước linh mạch, không cho dao động này kéo dài đến linh mạch phụ cận.
Đạo linh mạch này, đã là bức bình phong che chở cuối cùng của Tần gia, đương nhiên không thể lại bị phá hủy.
Tịch Diệt Thiên Lê bị Thiên Vương Kiếm chém một kiếm, màu sắc của khí diện này, lập tức một trận ảm đạm. Một tiếng lạch cạch, tầng ngoài lại bị Thiên Vương Kiếm mạnh mẽ chém ra một vết nứt.
Vết nứt này vừa xuất hiện, những ký tự và sóng gợn kỳ quái tầng ngoài Tịch Diệt Thiên Lê, giống như gợn sóng dao động. Một chút thần thức bên trong, cũng vì đó mà dao động.
Sức mạnh của dao động này, trong tối tăm lại truyền ra, trực tiếp lan đến chỗ sâu thần thức Hiên Viên Uy của Đồ Đằng Tộc.
- Chuyện gì vậy?
Thần hồn của Hiên Viên Uy, phảng phất bị một đạo sức mạnh này đột nhiên va chạm. Từ trong suy tưởng thức tỉnh lại.
Cố gắng cảm ứng, lập tức phát hiện ra một số manh mối. Hiên Viên Uy lông mày nhướng lên, lộ ra một vẻ phẫn nộ, một luồng tà hỏa trong lòng, hừng hực bốc cháy:
- Thằng nhãi Tân Thiên Vấn này, lại để Tịch Diệt Thiên Lê của ta bị người ta công kích? Thậm chí lan đến Thần hồn của ta?
Mặc dù Thần hồn đó khống chế Tịch Diệt Thiên Lê, đối với Hiên Viên Uy mà nói, nhỏ bé không đáng nói đến, chỉ là tác dụng giám sát mà thôi.
Nhưng mà Tịch Diệt Thiên Lê bị người ta công kích, uy nghiêm của Đồ Đằng cường giả như hắn, lại cảm thấy vô cùng bị hao tổn. Điều này giống như nhãn hiệu của Đồ Đằng Tộc, bị người ta trực tiếp đánh lên mặt.
- Đáng giận!
Hiên Viên Uy gầm nhẹ một tiếng, từ trong mật thất đi ra, hắn biết, Tịch Diệt Thiên Lê này không thể rơi vào tay người khác, nếu không, sau này chắc chắc chính là chứng cứ có lợi để Tần gia kết tội Hiên Viên Tộc.
Dù sao, Tịch Diệt Thiên Lê này là Hiên Viên Uy hắn ban cho Tân Thiên Vấn. Bây giờ điểm yếu này rơi vào trong tay Tần gia, không thể không thu hồi lại được.
Tịch Diệt Thiên Lê bị mở ra một lỗ hổng bên trong, Tần Vô Song múa may Thiên Vương Kiếm, liên tục đánh vào bí văn trên mặt, mở ra từng tầng từng tầng pháp trận bên trên.
Sau khoảng nửa canh giờ, pháp trận và bí văn của Tịch Diệt Thiên Lê, đã bị Thiên Vương Kiếm hoàn toàn lột bỏ, trở thành một vật vô chủ trong địa đạo.
Và một chút thần thức của Hiên Viên Uy, cũng bị hoàn toàn giải trừ.
Tần Vô Song cầm Tịch Diệt Thiên Lê lên tay, từ dưới lòng đất xông ra khỏi mặt đất, nhìn thấy đám người Tần Vân Nhiên vẻ mặt lo lắng. Tần Vô Song giơ Tịch Diệt Thiên Lê trong tay, mỉm cười nói:
- Chưởng môn, hung khí cắt đứt đại trận hộ sơn của Tần gia chúng ta, giờ ở đây rồi. Nhưng nó hiện tại đã không còn phát huy ra hung uy gì nữa.
Pháp trận hoa văn được giải trừ, chẳng khác nào trung tâm của vũ khí Thần đạo bị cuớp đoạt, ngoài chất liệu vẫn là tính chất Thần đạo ra, chỗ trung tâm đã hoàn toàn không có đặc thù của vũ khí Thần đạo rồi.
Cho nên, hiện tại Tịch Diệt Thiên Lê này, chỉ có thể xem là một phôi thai của vũ khí Thần đạo, không có tế luyện, cũng không có thêm vào pháp lực, nhiều nhất là tương đương với vũ khí Kỳ Diệu Huyền Cảnh bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ vui mừng như điên. Tịch Diệt Thiên Lê này, đả kích và tra tấn mười năm nay đối với Tần gia, kỳ thực còn hơn cả bản thân Tân Thiên Vấn.
Tân Thiên Vấn thực lực mặc dù mạnh, nhưng chỉ dựa vào thực lực của bản thân hắn, căn bản không phá được đại trận Bát Hoang Lục Hợp này. Chính là có Tịch Diệt Thiên Lê làm hung khí, mới khiến Tân Thiên Vấn có thể ở Vấn Đỉnh Sơn diễu võ giương oai.
Hiện giờ, món vũ khí quyết định treo trên đỉnh đầu Tần gia, rút cuộc đã bị bắt, làm sao không khiến cho bọn họ cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng?
- Vô Song, Tịch Diệt Thiên Lê này, Đại Chưởng môn cũng từng có ý đồ dùng vũ khí Thần đạo công kích, căn bản không phá được bí văn pháp trận tầng ngoài của nó, ngươi làm sao lại làm được?
Vấn đề này, hiển nhiên là vấn đề quan tâm nhất của trên dưới Tần gia.
Suy nghĩ đến việc Đại Chưởng môn vì đối phó với Tịch Diệt Thiên Lê này mà phải trả cái giá lớn như vậy, còn Tần Vô Song, lại thoải mái phá giải Tịch Diệt Thiên Lê như thế.
Cứ như vậy, Thần hồn của Đại Chưởng môn bị thương há không phải có chút oan uổng sao?
Tần Vô Song biết nghi hoặc trong lòng mọi người, thở dài:
- Chư vị Chưởng môn, Tịch Diệt Thiên Lê này không có Thần hồn của Tân Thiên Vấn thúc giục, uy năng bản thân giảm xuống. Nếu là mười năm trước, đừng nói là bài trừ nó, chỉ sợ căn bản không đến gần nó được trong mười trượng.
Đám người Tần Vân Nhiên thật ra không nghi ngờ gì lời này của hắn. Vì bọn họ cũng có ý đồ tiếp cận Tịch Diệt Thiên Lê, nhưng trong vòng phạm vi hai mươi trượng của Tịch Diệt Thiên Lê, cũng bị uy năng cường đại này bức bách không cách nào đến gần. Một khi tính toán mạnh mẽ tiếp cận, lực sát thương cường đại của Tịch Diệt Thiên Lê, cũng đủ đánh chết bọn họ, Thần hồn và thân thể đều bị tiêu diệt.
Còn tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, đương nhiên là dưới Tần Khiếu Thiên, người đứng đầu Tần gia. Với tu vi hiện giờ của hắn, so với đám người Tần Vân Nhiên, đương nhiên lại mạnh hơn không ít.
Dưới tình huống Thần hồn của Tần Khiếu Thiên bị thương, Tần Vô Song tựa hồ có thể nói là đệ nhất cường giả trước mắt của Tần gia. Lại cộng thêm có loại tồn tại biến thái của binh khí Chân Thần Đạo chín kiếp, đối phó với Tịch Diệt Thiên Lê, dưới sự toàn lực ứng phó, đương nhiên không phải là chuyện gì khó.
Dù sao, vũ khí Chân Thần Đạo chín kiếp, trong phạm vi của Đại lục Thiên Huyền, số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là những Đồ Đằng chí tôn cường giả, chỉ sợ cũng là thèm muốn không thôi.
Chân Thần Đạo chín kiếp, trong lịch sử đã từng cùng với Chân Thần Đạo chín kiếp cường giả cùng nhau vượt qua chín đại thiên kiếp của Chân Thần Đạo. Loại thần binh lợi khí này, tuyệt đối là Đồ Đằng chí tôn cường giả cũng tha thiết ước mơ.
- Chưởng môn, Tịch Diệt Thiên Lê này mặc dù bị ta thanh lý sạch bí văn Thần đạo, tước đoạt pháp trận. Nhưng bản thân chất liệu lại không chịu tổn hao. Chỉ cần sau này tế luyện một lần nữa, uy lực hơn lúc trước, cũng không phải là chuyện thần thoại gì. Tân gia lấy Tịch Diệt Thiên Lê này phá hủy linh mạch Thần đạo của Tần gia ta, chúng ta đến lúc đó, sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, khiến cho Tân gia bọn chúng, cũng lĩnh hội một chút mùi vị linh mạch sụp đổ.
Những lời này, lại là lựa ý hùa theo niềm vui của người khác, khiến Tần Vân Nhiên nghe thấy mặt mày rạng rỡ, không khỏi gật đầu:
- Vô Song, ngươi có cách tế luyện Tịch Diệt Thiên Lê này không?
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc!
Tần Vô Song nhìn nhìn chất liệu và ngoại hình của Tịch Diệt Thiên Lê, mỉm cười nói:
- Người tạo ra Tịch Diệt Thiên Lê này, nhất định là thiên tài. Nhưng người tế luyện vật này, tuyệt đối cũng không phải là cường giả đỉnh phong của Đại lục Thiên Huyền. Căn bản không có phát huy ra tất cả tiềm lực của Tịch Diệt Thiên Lê.
- Sao?
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương hiện tại đối với từng lời nói và hành động của Tần Vô Song đều là tràn đầy tò mò, giữa bọn họ đã không phải là loại tư thái nói chuyện tiền bối hậu bối trước đó, mơ hồ, đã là ngang hàng, thậm chí còn có tư thái kính trọng Tần Vô Song mấy phần.
- Các ngươi nhìn Tịch Diệt Thiên Lê này giống như bánh răng hình tròn, năm khu vực, đều có ma văn Thái cổ, tượng trưng cho Ngũ Hành thiên địa. Chứng minh Tịch Diệt Thiên Lê này, là một món Thần khí đại Ngũ Hành, không phải vật bình thường. Và chủ nhân của nó, rõ ràng thiên phú không đủ, không thể tế luyện hoàn toàn, chỉ kích phát ra hai loại thuộc tính Thần đạo, uy lực chẳng qua là ba bốn thành mà thôi.
Tần Vô Song hiện giờ, không những là tu vi đề cao, nhãn giới cũng là nước đẩy thuyền lên, những lời này, nói ra khiến đám người Tần Vân Nhiên kinh ngạc không thôi, liên tục gật đầu.