Tần Vô Song cũng âm thầm chép miệng, chi phí của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi thực sự quá cao. Bất kể là Phù Tang Chi Mộc, hay là Xích Viêm Chi Hỏa, độ khó kiếm được vô cùng lớn, căn bản không phải là những thứ một người bình thường có thể muốn là có được…
Chỉ riêng nói về thủy vực mênh mông, đã mang tới cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm nặng nề, chứ đừng nói là Kim Ô Thú trong truyền thuyết, vẫn rất có khả năng sống lại. Nhưng mà, di chỉ Thang Cốc ở Đông Chi Cực Địa luôn được gọi là nơi tràn ngập kỳ ngộ của Vô Tận Đông Hải, cho dù là nguy cơ trùng trùng, cũng không cách nào ngăn cản được các tu luyện giả kéo đến.
Tần Vô Song và Mễ Già vì nguyên nhân thời tiết không cách nào tiến vào. Chỉ có thể ở dừng chân bên ngoài. Ở mảnh đất bên cạnh Đông Chi Cực Địa, có một nơi, tên là Húc Nhật Thành.
Húc Nhật Thành này, được gọi là thành phố cực Đông của Đại lục Thiên Huyền. Cũng là thành phố cuối cùng của Đông Chi Cực Địa. Đi qua Húc Nhật Thành, cũng không còn thành phố nào nữa.
Hai người tới được Húc Nhật Thành, thành phố này không lớn không nhỏ, đã tràn đầy dáng vẻ của các tu luyện giả rồi.
Tới Đông Chi Cực Địa, Tần Vô Song trái lại bình thản rất nhiều. Cho dù là sát thủ tới từ các Cấm địa của Thần cùng xông lên, Tần Vô Song vẫn không có chút gì sợ hãi.
Dù sao, ở Đông Chi Cực Địa, trong thủy vực mênh mông, ai dám nói bản thân có thể đủ khả năng di chuyển chứ. Lúc này, Tần Vô Song đối với tin đồn Kim Ô Thú, ngược lại không có lo lắng gì. Thật ra mơ hồ hy vọng, Kim Ô Thú là sự tồn tại thật sự.
Vì thủy vực đó không có đường lui, nên tu luyện giả lưu lại Húc Nhật Thành vô cùng nhiều. Tần Vô Song mặc dù trước sau như một giảm bớt phong cách, nhưng dáng người kiêu ngạo của Mễ Già, và khí chất dung mạo nhất đẳng hơn người vẫn vô cùng hút mắt. Giống như con đom đóm trong bóng đêm, muốn lẩn tránh cũng khó.
Hạ Tử Ngưu và Thúc Nha, cùng đám Thần đạo cường giả sau khi tụ tập, nghe tự thuật của Hạ Tử Ngưu, Thúc Nha và đám Thần đạo cường giả đều nghiêm nghị.
Hạ Tử Ngưu mặc dù rất không muốn cùng đám người Thúc Nha hợp tác đối phó Tần Vô Song, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết, bản thân một mình hắn khẳng định không làm gì nổi Tần Vô Song.
Chỉ có liên thủ, mới có hy vọng chế phục được Tần Vô Song, đoạt được Thần Tú Cung.
Còn về sau khi đoạt được Thần Tú Cung, vấn đề phân phối như thế nào cũng chỉ có thể tùy cơ hành sự. Trong bụng Hạ Tử Ngưu có chút tính toán nhỏ nhặt, nhưng nhất thời không quyết đoán, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hạ Tử Ngưu là nam nhân rất cố chấp, đối với mạo phạm của Tần Vô Song, có thể nói là hận thấu xương. Một khi đã gọi đám người Thúc Nha tới, đương nhiên sẽ càng không khách khí, đem tình báo truyền đạt ra ngoài ngay tức khắc, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn, nghìn truyền vạn, không bao lâu, tin tức Tần Vô Song tới Đông Chi Cực Địa, tựa hồ đã truyền khắp cả Vô Tận Đông Hải.
Những sát thủ tới từ các Cấm địa của Thần, sau khi có được tin tức, giống như thuyền quá giang đều đổ xô về phía Đông.
Hạ Tử Ngưu cũng đã xác định chủ ý, cho dù cuối cùng Thần Tú Cung không rơi vào tay hắn, nhất định cũng không thể để Tần Vô Song sống sót rời khỏi Vô Tận Đông Hải!
Vùng phụ cận Vương phủ Bàn Long, Lôi Việt và Tân Thiên Vũ, hiển nhiên cũng thông qua mạng lưới tình báo của bọn họ, có được tin tức này. Tân Thiên Vũ không nói hai lời, liền hét lên nói:
- Chúng ta phải tới Đông Chi Cực Địa. Xem tiểu tử đó có bay lên trời được không!
Lôi Việt chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ mấy phần suy nghĩ sâu xa.
- Ngươi không muốn đi?
Tân Thiên Vũ có chút tức giận.
- Không phải không muốn đi, mà là căn bản không cần đi!
Lôi Việt thản nhiên nói:
- Thứ nhất, Vương phủ Bàn Long là cực Tây của Vô Tận Đông Hải, còn Đông Chi Cực Địa là nơi cực Đông của Đại lục Thiên Huyền, cũng là nơi nguy hiểm toàn bộ Đại lục Thiên Huyền, ai ai đều biết. Thứ hai, hiện giờ ở Vô Tận Đông Hải luôn lưu truyền tin đồn Kim Ô Thú sống lại, bất kể thật giả, không thể không đề phòng. Thứ ba, lần này tin tức truy sát Tần Vô Song truyền đi, cao thủ của các Cấm địa của Thần tập hợp, người tới Đông Chi Cực Địa nhất định rất nhiều, khi chúng ta đuổi tới, sợ rằng sớm đã giải tán rồi.
Tân Thiên Vũ là bị cừu hận làm cho mê mẩn đầu óc, nghe Lôi Việt phân tích như vậy, cũng im lặng nhưng không thể không thừa nhận, Lôi Việt nói rất có đạo lý.
Từ Vương phủ Bàn Long đến Đông Chi Cực Địa, tựa hồ có thể nói là kéo dài toàn bộ hai đầu Đông Tây của Vô Tận Đông Hải, muốn vượt qua, cho dù toàn lực tiến lên, không suy nghĩ đến bất cứ nhân tố khác, cũng phải cần một hai tháng. Nếu trên đường lại có chút trì hoãn, ba tháng cũng có thể.
Ba tháng sau, đợi bọn họ đuổi tới, chỉ sợ bếp lửa cũng lạnh rồi.
- Tiểu tử đó hiện giờ đang thu hút chú ý của vạn người, lần này bại lộ hành tung, không nghi ngờ gì nhất định phải chết. Chỉ sợ Thần Tú Cung đó, bị người khác cướp đi mất, thật sự không cam lòng.
Tân Thiên Vũ thở dài.
Lôi Việt cũng lắc lắc đầu:
- Không phải vậy, tiểu tử đó vô cùng cổ quái, không thế lấy lẽ thường để phỏng đoán. Ban đầu chúng ta bao vây Vấn Đỉnh Sơn, hắn không phải cũng rất nhẹ nhàng chạy thoát sao? Tần Vô Song đó, thường thường có thể ở trong loại trường hợp này, có đầy đủ thủ đoạn chạy trốn. Hắn, chưa chắc sẽ chết!
Trong mắt Tân Thiên Vũ lóe lên quang mang kỳ quái:
- Không chết chính là kết quả tốt nhất, chạy trốn đến Vương phủ Bàn Long, vừa vặn để chúng ta đợi chờ tóm lấy.
Lôi Việt hắc hắc cười:
- Nếu hắn dọc đường bị đuổi giết đến đây, thân bị trọng thương vậy là tốt nhất. Chúng ta có thể kiếm được sự tiện lợi sẵn có, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
- Ồ?
Tân Thiên Vũ đột nhiên khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra một loại sắc thái kỳ quái, một chút vui mừng như điên, xuất hiện trên khóe miệng hắn.
- Ngươi xem, trong Vương phủ có người đi ra!
Lôi Việt vội vàng tập trung nhìn vào, nhìn thấy ở gần Vương phủ Bàn Long, có bốn luồng thân ảnh, trước sau từ bên trong chui ra.
Người đi đầu, lại là một thiếu nữ có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, phía sau người còn có ba người trẻ tuổi, mặc dù tạo hình không giống nhau, nhưng vẫn hiện rõ không phải là đệ tử của Long Tộc.
- Nhìn ra gì không?
Tân Thiên Vũ mỉm cười hỏi.
Lôi Việt âm trầm cười nói:
- Là tu luyện giả nhân loại, người mạnh nhất, cũng chỉ là Luyện Hư Cảnh mà thôi, mấy người khác, đều là Linh Võ Đại viên mãn! Đây khẳng định là đệ tử của Tinh La Điện, Vương phủ Bàn Long, không thể có đệ tử có tu vi thấp như vậy, hơn nữa trên người bọn chúng, rõ ràng không có Long Tức.
Lôi Việt phân tích.
- Muốn động thủ không?
Tân Thiên Vũ hỏi.
- Không vội, quan sát một chút trước đã! Bốn người này, ba nam một nữ. Nhìn tướng mạo, không giống Tần Vô Song gì cả. Nữ nhân đó, có lẽ không phải là tỷ tỷ của Tần Vô Song. Mấy người quan trọng nhất của Tần Vô Song, ngoài mấy người thân thích ra, chính là sư phụ Truân Trung Trì thế tục của hắn. Bốn người này, hiển nhiên không phải là người nhà của Tần Vô Song.
Lôi Việt chủ trương quan sát trước đã.
Tân Thiên Vũ lại nói:
- Chúng ta đợi ở đây đã một hai tháng rồi, đến nay hoàn toàn không có thu hoạch gì cả, khó thấy được có mấy người chuồn ra, nếu không hạ thủ, sợ sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Lôi Việt vẫn lắc đầu nói:
- Không đâu, nếu lần này bọn chúng đi ra, không gặp phải nguy hiểm gì, nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác. Sau này cơ hội khẳng định sẽ nhiều hơn. Chúng ta cứ xem trước đã, có thể bắt được con cá to hay không?
Tân Thiên Vũ thở dài:
- Cá to, nếu cứ mãi chân không bước ra khỏi gia môn, vậy chúng ta bắt thế nào?
- Nếu đợi không được cá to, vậy bắt mấy con cá nhỏ vậy, chỉ cần…
Khi đang nói, một người trẻ tuổi bên kia sang sảng cười nói:
- Chu Phù sư tỷ, ở trong Vương phủ buồn bực lâu như vậy, hôm nay được ra ngoài đi dạo, quả nhiên là thoải mái dễ chịu:
- Suỵt!
Nữ nhân đó hiển nhiên là sư tỷ Chu Phù của Tần Vô Song, làm một động tác nhẹ nhàng:
- Triệu sư đệ, ngươi không phải muốn kinh động đến các sư phụ chứ?
Triệu sư đệ đó, đương nhiên chính là Triệu Mục Chi. Vẫn giữ phong thái trong sáng như ngọc, khí phách phấn chấn, cười ha ha nói:
- Các sư phụ cũng cẩn thận quá, ở xung quanh Vương phủ Bàn Long, ai dám đến lỗ mãng?
Hai người còn lại, một người là nhất mạch của Truân Trung Trì, cũng chính là sư đệ Lữ Đằng của Chu Phù, còn có một người là Miêu Trung Hiệp của nhất mạch Ngũ Điện chủ.
Hai người này đều là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện bị Chu Phù kích động cùng đi ra giải sầu. Bốn người này, hiện giờ đều là nòng cốt của Tinh La Điện, ở trong những người trẻ tuổi, ngoài Vi Dực có trình độ cao hơn bọn họ ra, thì phải kể đến bọn họ.
Bốn người lén lút chuồn ra khỏi Vương phủ Bàn Long, khi đang đi ra, một luồng thân ảnh đột nhiên từ trong thoát ra, chắn ngang trước mặt đám người Chu Phù. Thân ảnh của người này cực nhanh, nhanh như tia chớp, thân hình cao ngất, cử chỉ tự nhiên, chính là Đại sư huynh Vi Dực. Nguồn truyện:
Vi Dực ngăn cản trước mặt mọi người:
- Bốn vị sư đệ, không được sự cho phép của các Điện chủ, các ngươi muốn đi đâu?
Triệu Mục Chi hắc hắc cười nói:
- Đại sư huynh, chúng ta chỉ đi dạo quanh đây thôi, không có việc gì đâu. Chỉ cần có một chút động tĩnh, chúng ta sẽ quay về trong cấm chế ngay, sẽ không có chuyện gì đâu.
Vi Dực vẫn giữ thái độ rất kiên quyết:
- Quay về!
Chu Phù khẽ cắn môi:
- Đại sư huynh, châm chước một chút đi. Ngươi thấy đấy hiện tại cũng không có việc gì đâu? Ngươi để chúng ta đi dạo một chút, nửa canh giờ, thế nào hả?
Vi Dực khẽ cau mày:
- Nửa giờ cũng không được. Mấy vị sư đệ sư muội, nếu còn xem ta là Đại sư huynh, vậy nhanh chóng quay vào đi.
Chu Phù lầu bầu nói:
- Đại sư huynh, ngươi cũng cứng nhắc quá. Cả ngày ở trong Vương phủ, cũng buồn bực lắm. Để chúng ta giải sầu một chút, không có việc gì đâu…
Vi Dực khẽ thở dài:
- Chu Phù sư muội, Vô Song sư đệ là người kế thừa nhất mạch ngươi, ngươi không hy vọng gây cản trở cho hắn chứ…
Chu Phù kỳ quái nói:
- Sao ta lại muốn cản trở Vô Song sư đệ được?
- Ngươi có từng nghĩ qua, nếu người có dụng tâm, bắt chúng ta đi, uy hiếp Vô Song sư đệ. Với thái độ làm người của Vô Song sư đệ, hắn sẽ làm thế nào?
Chu Phù lắp bắp, lại nói:
- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, vừa mới ra ngoài một lần đã gặp phải kẻ đối đầu với Vô Song sư đệ?
Vi Dực nghiêm mặt nói:
- Giang hồ hiểm ác, Tinh La Điện chúng ta cũng không phải chưa từng gặp chuyện trùng hợp như vậy. Chư vị, hãy nhẫn nhịn một chút, đợi Tần gia định xong cục diện của Thiên Đế Sơn, đến lúc đó, những ngày tháng tươi đẹp của Tinh La Điện chúng ta lại quay về rồi.
Chu Phù vẫn vô cùng tán đồng với Tần Vô Song, nghe Vi Dực nói như vậy, cũng liền gật gật đầu:
- Được rồi, vậy chúng ta chờ đợi một chút…
Vi Dực gật gật đầu:
- Cũng hy vọng, chư vị sư đệ sư muội lần sau không viện đến lý lẽ này nữa. Hôm nay nếu không phải ta nhìn thấy các ngươi chuồn ra, sợ rằng các ngươi đã đi xa rồi…
Chu Phù hắc hắc cười nói:
- Được rồi, Đại sư huynh, chúng ta đều biết các sư phụ phái ngươi làm tai mắt. Ta bảo đảm, lần sau sẽ không làm như vậy nữa, được rồi chứ?
Vi Dực cười cười, xua xua tay:
- Vào trong đi!
Đang nói những lời này, sắc mặt của Vi Dực đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt, Vi Dực thúc giục sức mạnh toàn thân, một luồng cuồng phong, giống như đụng vào đầu đám người Chu Phù, đẩy trở vào, khẩu khí dồn dập:
- Đi vào!
Bọn người Chu Phù, chỉ cảm thấy bị sức mạnh này đẩy vào, nhất thời không rõ đụng phải cái gì.
Khi nhìn lại, một bàn tay cực lớn phía trước, huyễn hóa mà thành, trực tiếp bắt tới, nắm chặt lấy Vi Dực.
Vi Dực quát:
- Mau vào đi! Đừng đi ra!
Nhiều lần trong chiến đấu, Tần Vô Song đã chứng minh đầy đủ thực lực của hắn, gánh vác của hắn, và lòng trung thành như một đối với Tần gia, các loại tình cảm đến chết cũng không thay đổi.
Cũng chính là nói, từ các phương diện mà nhìn, Vô Song đã có đầy đủ tư cách tiếp nhận chức vị Đại Chưởng môn Tần gia.
Nếu cần phải nói có gì khuyết thiếu, đó chính là về tuổi tác, về sự từng trải tựa hồ còn có chút khiếm khuyết.
Dù sao, từ trước đến giờ người tiếp nhận chức vị Đại Chưởng môn, ít nhất cũng có hai ba trăm tuổi.
Còn Tần Vô Song, nếu mọi người nhớ không nhầm, tựa hồ chỉ có hơn ba mươi tuổi. Đây không những là một kỷ lục mới sinh ra của Tần gia, thậm chí là kỷ lục mới sinh ra từ khi Thiên Đế Sơn có lịch sử tới nay, ngay cả Hiên Viên Tộc, có tồn tại hơn ba mươi tuổi đã đạt được địa vị như vậy hay không, còn phải xem lại.
Ánh mắt của Đại Chưởng môn, sắc bén từ trước đến nay chưa từng có, tuần tra tới lui trước mặt mỗi người, phảng phất giống như hiểu rõ thế giới nội tâm của tất cả những người ở đây.
- Đại Chưởng môn, Vô Song tiếp nhận vị trí Đại Chưởng môn Tần gia, bất kể là thực lực hay là công lao, đều không có bất cứ vấn đề gì.
Tần Vân Nhiên là người phát biểu ý kiến đầu tiên.
- Đại Chưởng môn, Vô Song tiếp nhận chức vụ Đại Chưởng môn, vậy còn ngươi thì sao?
Tần Trọng Dương quan tâm hơn chính là hướng đi của Tần Khiếu Thiên, một núi không thể có hai hổ, nếu Tần Vô Song thật sự tiếp nhận vị trí Đại Chưởng môn, trong đại sự sau này của Tần gia, không thể không do hắn công bố mệnh lệnh. Nếu không, sợ rằng sẽ dẫn tới hỗn loạn bên trong Tần gia.
Tần Khiếu Thiên thản nhiên cười:
- Lần này ta bế quan, ít nhất là hai ba mươi năm. Chờ ta khôi phục thương thế, liền thanh thản làm Thái thượng Trưởng lão lánh đời. Chuyện của tông môn, đương nhiên do những Chưởng môn các ngươi định đoạt. Trừ phi tông môn gặp phải đại sự, bằng không ta sẽ không quan tâm nhiều lắm.
Nhìn nhìn Tần Vô Song, Tần Khiếu Thiên lại cười nói:
- Vô Song, đây là ta tháo gỡ trọng trách? Ngươi nhận hay không nhận? Có thể để lão nhân gia ta thoải mái không?
Tần Vô Song thật ra khó xử, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến muốn làm Đại Chưởng môn của Tần gia, ngay từ năm đó, hắn đã nói với Tần Vân Nhiên, hắn không có hứng thú trở thành người đứng đầu một tông.
Theo đuổi lớn nhất của hắn, vẫn là ở phương diện võ đạo tu hành.
Nhưng lúc này Đại Chưởng môn tự mình mở miệng, hơn nữa còn ở thời khắc nguy cơ của tông môn. Nếu bản thân từ chối, trái lại có vẻ có chút không gánh vác trách nhiệm.
- Vô Song, Đại Chưởng môn kỳ vọng rất cao đối với ngươi, ngươi không thể phụ thành ý coi trọng của Đại Chưởng môn.
- Đúng vậy, Vô Song, từ xưa tới nay anh hùng xuất thiếu niên, có chí không nằm ở tuổi tác cao. Đại Chưởng môn xem trọng ngươi, chúng ta đồng dạng cũng xem trọng ngươi.
Mọi người thấy tình hình chung như vậy, dứt khoát thêu hoa trên gấm đều tỏ thái độ ủng hộ Tần Vô Song.
Tần Vô Song thấy phần tâm ý này của mọi người, một luồng nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, cổ nhân nói không sai, việc đáng làm thì phải làm.
Dưới tình hình như vậy, Tần Vô Song sao có thể nói ra từ nửa chữ cự tuyệt được.
Tần Khiếu Thiên cười ha ha, trong tay mở ra, phù ấn Chưởng môn nhân rơi xuống lòng bàn tay, bàn tay xoay chuyển, một đạo lưu quang nâng phù ấn Chưởng môn nhân lên, quát nói:
- Vô Song, tiếp ấn!
Tần Vô Song thuận tay đón lấy, nâng phù ấn này lên. Phù ấn Chưởng môn nhân lưu quang tràn đầy màu sắc, tản phát ra một luồng sức mạnh rung động lòng người, khiến Tần Vô Song cảm thấy tâm thần dao động, một luồng cảm giác rất nặng tự nhiên sinh ra. Trong mơ hồ phảng phất giống như có một thanh âm thúc giục hắn, khiến hắn hiểu rõ phân lượng của phù ấn này, khiến hắn sản sinh ra một loại tình cảm vĩ đại, vì phù ấn này có chết trăm lần cũng không hối hận.
Tự xét lại mình, sau này cây ngay không sợ chết đứng, không thẹn với lương tâm, cho dù thiên binh vạn mã, ta cũng dũng mãnh tiến lên, quyết không lùi bước.
Tình cảm của hai đời, hoài bão của hai cuộc đời, vào lúc này, kích phát ra tình cảm đại trượng phu của Tần Vô Song, kết thành một loại tình cảm đại gánh vác, bốc lên trong lòng hắn.
Hào khí đột nhiên sinh ra, gật đầu nói:
- Vô Song tiếp ấn!
Tần Khiếu Thiên cất cao giọng nói:
- Liệt tổ liệt tông Tần gia ở trên cao, Tần Khiếu Thiên hôm nay đem phù ấn Chưởng môn nhân truyền thừa lại cho Tần Vô Song. Các lịch đại tổ tông phù hộ cho Tần gia, phù hộ cho Vô Song, dẫn dắt Tần gia chỉnh đốn và tổ chức lại, đợi thời trở lại!
- Xin tổ tông phù hộ!
Tất cả mọi người ở đây, sắc mặt trang nghiêm, đồng thanh nói.
- Được rồi, Vân Nhiên, nghi thức cụ thể, các ngươi phụ trách lo liệu một chút, ta cũng không ra mặt. Vân Nhiên, Trọng Dương, các ngươi vẫn là Nhị Chưởng môn và Tam Chưởng môn, không được lòng sinh ý nghĩ chậm trễ và ghen tị. Tri Hòe, Tri Tùng, Tri Bách, còn có Tri Đồng, Thái Trùng, các ngươi đều là Thần đạo mới tấn thăng, là cánh tay đắc lực của Tần gia. Nhất là Thái Trùng, cũng là đệ tử nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi. Ngoài ba vị Chưởng môn ra, năm người các ngươi, tấn thăng làm Phó Chưởng môn của Tần gia, phụ trách phụ tá cho ba vị Chưởng môn phục hưng cơ nghiệp Tần gia!
- Vâng!
Mặc dù là Phó Chưởng môn, nhưng dù sao cũng là Chưởng môn. Bọn họ cũng biết rất rõ ràng, luận về thực lực và tư cách, bọn họ xác thực không đủ sánh ngang với ba vị Chưởng môn, đề thăng làm Phó Chưởng môn, cũng là hợp lý rồi.
Bất luận như thế nào, so với Tôn giả lúc trước, là đề thăng một bậc rồi. Địa vị và thực lực Thần đạo, đạt được đột phá, vì vậy tất cả đều là vui mừng phục tùng, đều là gật đầu nói vâng.
- Vô Song, sau khi tiếp nhận chức vụ Đại Chưởng môn, ý nghĩa là gì, tin rằng ngươi cũng biết rất rõ chứ?
Tần Khiếu Thiên mang theo khẩu khí động viên, hỏi.
Tần Vô Song đương nhiên hiểu rõ, lời này nói ra, cũng có thể nói. Đường đường chính chính, hắn cũng không muốn nói nhiều. Thế cục của Tần gia bày ra trước mắt, làm thế nào dẫn dắt Tần gia ra khỏi nguy cơ, làm thế nào cướp lấy vị trí Thiên Đế, đó chính là nhiệm vụ gian khổ mà Đại Chưởng môn mới nhậm chức như hắn phải sắp sửa đối mặt.
Thấy Tần Vô Song lòng đã lĩnh ngộ, Tần Khiếu Thiên cũng không nói thêm gì, cười hỏi:
- Được rồi, chư vị tới tìm ta, có chuyện quan trọng gì sao?
Bọn người Tần Vân Nhiên lúc này mới nhớ ra, vội nói:
- Đại Chưởng môn, là như vậy…
Sau khi nghe Tần Vân Nhiên giới thiệu xong, biểu tình của Tần Khiếu Thiên trở nên vô cùng phấn khích, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhìn kỹ Tần Vô Song, liên tục cười ha ha:
- Vô Song, ta đã không biết làm thế nào hình dung ra ngươi. Ha ha, đây là ông trời chiếu cố Tần gia chúng ta, thương xót Tần gia chúng ta mấy vạn năm qua kiên định không dời tín điều thay trời hành đạo.
Thế giới này, chính là như vậy, tất cả giải thích không thông, những thứ huyền ảo, đều có thể quy về số trời như vậy.
Ông trời thật ra bỗng nhiên vô cớ tạo ra không ít oan ức, nhưng cũng đột nhiên vô cớ tạo ra rất nhiều công lao.
Thuộc tính Ngũ Hành đầy đủ, Tần Khiếu Thiên biết rất rõ ý nghĩa bên trong, đương nhiên là vui mừng không thôi. Gật đầu nói:
- Vô Song, vị trí Đại Chưởng môn truyền lại cho ngươi, xem ra là vô cùng thích hợp. Còn về linh mạch hộ sơn, đại trận Bát Hoang Lục Hợp, tổng cộng có mười mấy đạo linh mạch. Từ trong ra ngoài, một vòng móc một vòng, muốn sửa chữa phục hồi, cần phải có đại thần thông. Trước kia, các tổ tiên của Tần gia, là Thần đạo cường giả tề tụ đủ năm loại thuộc tính, mới xây dựng ra đạo đạo linh mạch này. Hiện giờ bị Tịch Diệt Thiên Lê chặt đứt, thật ra cũng không phải là phá hủy toàn bộ. Một lỗ hổng, muốn phục hồi như cũ, mặc dù cần công trình rất lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Nhưng nếu là toàn bộ sụp đổ, trừ phi ngươi có thực lực của Chân Thần Đạo đỉnh phong, bằng không rất khó xây dựng lại.
Lời này của Tần Khiếu Thiên, mang tới cho bọn Tần Vô Song tin tưởng rất lớn.
Linh mạch dưới nền đất của Tần gia, hiển nhiên không phải toàn bộ tan vỡ. Lực công kích của Tịch Diệt Thiên Lê, cũng không đủ khiến linh mạch hoàn toàn tan vỡ, hiển nhiên chỉ là mở ra đạo đạo lỗ hổng mà thôi.
Tần Vô Song chăm chú lắng nghe, hắn biết, linh mạch có thể chữa trị hay không, quan hệ đến sinh tử tồn vong sau này của Tần gia. Trong linh mạch, đại trận khởi động, không có loại vũ khí biến thái như Tịch Diệt Thiên Lê, rất khó cắt đứt, trừ phi những Đồ Đằng chí tôn cường giả tự mình đến đây.
Như vậy, căn bản không cần lợi khí cắt đứt gì cả, vũ khí Thần đạo bình thường, trong tay chí tôn cường giả, cũng có thể dễ dàng phá hủy những kết cấu địa mạch này.
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Động Phủ Giới Tử của ta, hiện giờ vẫn chưa đủ để luyện hóa, nếu không, đặt ở khu vực Chính Khí Đường này, cho dù địa mạch bị phá hủy, có Động Phủ Giới Tử làm điểm tựa chắc chắn, cho dù là Chân Thần Đạo đỉnh phong, căn bản cũng không phá vỡ được.
Động Phủ Giới Tử, khi Tần Vô Song chưa tiến vào cảnh giới của Chân Thần Đạo, căn bản không định đi nếm thử. Tu vi hiện tại đi mở ra Động Phủ Giới Tử, cũng không cách nào phát huy tác dụng lớn nhất.
Tần Vô Song biết, nhiệm vụ cấp bách, vẫn là phải khôi phục trật tự của linh lực địa mạch này, đem vận hành của những linh mạch này quay về quỹ đạo bình thường, nối tiếp lại.
- Vô Song, tiếp nối của linh mạch này, Tần gia ta có một quyển truyền thừa bí điển, chỉ có Đại Chưởng môn mới có thể có được, ngươi có thể tìm thấy bên trong Chưởng môn phù ấn. Bản thân Chưởng môn phù ấn đó, chính là một không gian trữ vật, bên trong có các loại đạo cụ và tín vật chuẩn bị của Chưởng môn nhân, bao gồm điển tàng của Tần gia, tất cả bảo vật, tất cả bí mật của Tần gia, đều nằm bên trong phù ấn. Sau khi ngươi đi xuống, cân nhắc một chút, liền biết rõ ràng. Tu bổ linh mạch này, không có công trình ba đến năm tháng, sợ rằng cũng không hoàn công được. Tranh thủ thời gian đi!
Buổi nói chuyện của Tần Khiếu Thiên, khai phá mây mù, khiến trên dưới Tần gia, đều có manh mối rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tin tức Tần Vô Song tiếp nhận chức vụ Đại Chưởng môn, vừa công bố ra ngoài, nhất thời dẫn tới sóng to gió lớn trong trên dưới Tần gia, trên dưới Tần gia đương nhiên không có người nào cảm thấy Tần Vô Song không đủ tư cách.
Tần Vô Song có đủ tư cách hay không, công lao to lớn mà hắn biểu hiện ra, đã đủ thuyết minh tất cả rồi.
Nguy cơ mười mấy năm của Tần gia, vừa được giải trừ, không phải dựa vào Tần Vô Song sao?
Hiện giờ Tần Khiếu Thiên Thần hồn trọng thương, Tần gia không có người chủ định, có Tần Vô Song tiếp nhận chức vụ, đối với đệ tử Tần gia bình thường mà nói, ngược lại là tin tức phấn chấn.
Bọn họ so với những cao tầng Tần Vân Nhiên, càng dễ dàng thờ phụng anh hùng, sùng bái anh hùng, tôn kính anh hùng. Trong thế giới của cường giả vi tôn này, loại sùng bái này cũng không mảy may có vẻ rất kỳ quái.
Nghi thức tiếp nhận chức vụ, vô cùng long trọng trang nghiêm. Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương liên thủ lo liệu. Bọn họ sở dĩ lo liệu nghi thức này vội vàng như vậy, hiển nhiên cũng có tính mũi nhọn.
Tần gia bị trận doanh Thiên Đế vây đánh mười mấy năm, sĩ khí và tâm tình đều rơi xuống đáy vực. Lúc này thay đổi Đại Chưởng môn, thay đổi huyết dịch tươi mới, mượn luồng thịnh khí cường thế trở về của Tần Vô Song, đổ thêm dầu vào lửa, mạnh mẽ thiêu đốt ngọn lửa này, đem sĩ khí của Tần gia đề thăng lên.
Có thể nói, nghi thức này, chính là một nghi thức đề thăng sĩ khí của Tần gia, đề thăng lực ngưng tụ Tần gia, đồng thời, cũng là khiến Tần Vô Song có thể đạt được tôn sùng và ủng hộ rộng khắp nhất.
Là người đứng đầu một tông, Tần Vô Song cần phải có loại tôn sùng vô điều kiện. Chỉ có khiến thuộc tính hạ thờ phụng ngươi, tôn sùng ngươi, sùng bái ngươi vô điều kiện, mới có thể nắm giữ được Tần gia trên trình độ lớn nhất, sử dụng được bất cứ người nào của Tần gia, nắm giữ đại quyền, đem chiếc thuyền lớn Tần gia điều khiển hoàn mỹ trên tay.
Tần Vô Song trong nghi thức này, mỗi một hành động, cũng là khí độ tông sư vô cùng.
Hiện giờ, luận về thực lực, luận về uy vọng, luận về thanh danh, hắn cũng không thẹn là người đứng đầu Tần gia, tiếp nhận chức vụ Đại Chưởng môn, cũng là hy vọng chung của mọi người.