Đám người Chu Phù đầu óc vốn đang có chút mơ hồ, nghe thấy tiếng rống của Vi Dực, lập tức thức tỉnh, biết sự tình có biến.
Triệu Mục Chi là người phản ứng đầu tiên, nói với đám người Chu Phù:
- Mau tiến vào Vương phủ, thông báo với các Điện chủ, nhớ kỹ, không được đi ra!
Nói xong, thân hình hắn rung động một cái, trong tay lấy ra đôi phán quan bút, lại có thể hăng hái tiến lên hướng về phía bàn tay ảo ảnh cực đại đó đánh tới, lưu quang bắn tới, tốc độ cực nhanh.
Một đòn này, hiển nhiên là ôm tinh thần coi thường cái chết, thể hiện nghĩa cử kiên định để tiến hành tranh đấu, cũng là ôm tâm lý vạn nhất gặp may, hy vọng có thể đánh tan cự chưởng thần bí đó, cứu nguy cho Vi Dực. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng mà, sự chênh lệch về thực lực thật sự quá lớn. Hóa Thần Đạo cường giả ra tay, mặc dù chỉ là một động tác nhỏ trong lúc lật bàn tay, cũng không phải là thứ mà Triệu Mục Chi trước mắt có thể so sánh được.
Triệu Mục Chi cho dù là hành động anh dũng, nhưng đơn giản chính là như con thiêu thân lao vào chỗ chết.
Tân Thiên Vũ thủ ấn khẽ động, một đạo lực trói buộc vô hình, trực tiếp trói chặt lấy Triệu Mục Chi. Hai ngón tay cái kéo căng, thân ảnh của Vi Dực và Triệu Mục Chi giống như con diều, bị trực tiếp kéo đi.
Vốn là Tân Thiên Vũ và Lôi Việt nghe lời khuyên răn của Vi Dực, trong lòng cũng cảm thấy chán nản mất một nửa. Nghe khẩu khí của Vi Dực, những người này về sau căn bản sẽ không một lần nữa đi ra khỏi Vương phủ Bàn Long. Nếu lần này để bọn họ đi vào, thì không biết phải chờ đợi đến lúc nào.
Tân Thiên Vũ quyết đoán kịp thời, lập tức ra tay. Cũng may Vi Dực là Linh căn Tiên Thiên, lực phản ứng siêu nhanh, ngay khoảnh khắc đầu tiên đã cảm nhận được nguy cơ, thuận thế đẩy đám người Chu Phù vào trong.
Cũng là bọn họ may mắn, cách vị trí của Tân Thiên Vũ rất xa, còn Vi Dực lại ở bên cạnh nhóm người Chu Phù. Bằng không, cho dù phản ứng nhanh mấy, cũng chỉ sợ không có thời gian.
Tốc độ của Thần đạo cường giả, dù sao không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Vi Dực thấy Triệu Mục Chi xông ra, phẫn nộ quát:
- Triệu sư đệ, ngươi đi ra làm cái gì?
Triệu Mục Chi cười khổ nói:
- Đại sư huynh, ngươi vì cứu chúng ta mà thất thủ, nếu ta trốn quay về, sống cũng không còn ý nghĩa gì. Cái này gọi là liều mình theo quân tử. Là chúng ta tùy hứng nông nổi nên mới hại Đại sư huynh, huynh đệ ta cứu không được Đại sư huynh, chỉ có thể cùng Đại sư huynh, cùng sống, cùng chết mà thôi.
Vi Dực than nhẹ.
- Ngươi cần gì phải làm thế, một người bị bắt, còn tốt hơn là hai ngươi thất thủ…
Tân Thiên Vũ hừ lạnh nói:
- Hai tên hỗn đản này giả vờ nghĩa khí trước mặt lão nương sao?
Triệu Mục Chi mặc dù không biết người tới là ai, nhưng cũng biết đó là sự tồn tại mà hắn không thể chọc vào. Nhưng không thể trêu vào vẫn mặc kệ không thể trêu vào, Triệu Mục Chi bình sinh ngông nghênh, cho tới bây giờ vẫn không biết cái gì gọi là sợ hãi. Lớn giọng mắng té tát:
- Loại nữ nhân vừa già vừa xấu nhà ngươi, từ đâu chạy tới đây?
Tân Thiên Vũ mặc dù là tu luyện giả sống hơn ngàn tuổi, nhưng vẫn luôn luôn tự cao về dung mạo xinh đẹp, bị Triệu Mục Chi mắng thành vừa già vừa xấu, lập tức lửa giận thiêu đốt, đang muốn phát tác, Lôi Việt chợt nhắc nhở nói:
- Thiên Vũ đạo hữu, hiện tại không phải là thời điểm tức giận với loại kiến hôi này, chúng ta đang ở gần Vương phủ Bàn Long, cần phải rời đi sớm, bằng không, trong khu vực của bọn họ, lúc nào cũng rất nhiều phiền phức.
Tân Thiên Vũ cố dằn cơn giận, hỏi:
- Chúng ta đi đâu? Quay về các quốc gia nhân loại, hay là chờ đợi ở Vô Tận Đông Hải?
- Thế cục Vô Tận Đông Hải khẳng định sẽ càng ngày càng hỗn loạn, chúng ta có thể đi tới khu vực bên cạnh các quốc gia nhân loại chờ đợi.
Biên giới các quốc gia nhân loại thông tới cấm chế của Vô Tận Đông Hải, đối với tu luyện giả của các quốc gia nhân loại mà nói, thậm chí đối với đa số tu luyện giả của Hiên Viên Khâu mà nói, đều là không thể vượt qua. Nhưng trước mặt Hóa Thần Đạo cường giả, ba đạo cấm chế tựa hồ có thể như không nhìn thấy. Bọn họ ra ra vào vào, đều là bình yên không việc gì, đi lại tự nhiên.
Hai đạo thân ảnh, tựa hồ là hoàn toàn không dừng lại, trực tiếp bay thẳng về phía bên cạnh Vô Tận Đông Hải mà đi.
Bên trong Vương phủ Bàn Long, mấy vị Điện chủ đồng thời nhận được tin tức, đều vô cùng giật mình, ồn ào chạy ra ngoài.
Vi Dực và Triệu Mục Chi hiện tại tựa hồ có thể nói là hai đại đệ tử tinh anh nhất của Tinh La Điện. Trước kia, tu vi của Triệu Mục Chi kém hơn bọn người Chu Phù một chút, trải qua cố gắng trong nhiều năm như vậy, tiềm lực của Triệu Mục Chi được kích phát rất nhiều, đã vượt qua Chu Phù, tiến gần đến Vi Dực. Hai đại đệ tử này gặp chuyện không may, đối với Tinh La Điện mà nói, tuyệt đối là tổn thất cực lớn.
Năm vị Điện chủ tề tựu, sau nghe nghe nói nguyên do sự việc, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng. Nhất là Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, càng vô cùng căm tức.
Truân Trung Trì vốn luôn bao che người của mình, yêu thương Chu Phù vô cùng, nhưng lúc này cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Phù nhi, Vô Song không ở đây, ngươi vốn là Đại sư tỷ của nhất mạch Thanh Vân Điện ta. Ta hàng ngày dạy dỗ các ngươi, có lẽ là rộng lượng quá mức. Ngươi cũng biết, lần này ngươi tùy tiện gây ra tai họa cực lớn…
Chu Phù lúc này cũng là mặt mày biến sắc, cắn chặt môi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hối hận sâu sắc. Lữ Đằng ngập ngừng nói:
- Sư phụ, việc này, cũng không chỉ trách Chu sư tỷ, mấy người chúng ta cũng có trách nhiệm. Nếu không phải chúng ta buồn chán, đòi sư tỷ dẫn ra ngoài chơi đùa…
- Lữ Đằng, ngươi không cần phải nói. Nếu không phải Phù nhi tùy hứng lôi kéo, mấy người các ngươi quả quyết cũng không có phần tâm tư đó. Phù nhi, ngươi nói xem, vi sư nên phạt ngươi như thế nào?
Chu Phù lúc này cặp mắt đã long lanh muốn khóc, nhưng vẫn quật cường đem nước mắt kìm xuống, chân thành nói:
- Sư phụ, bất luận các ngươi xử phạt Phù nhi như thế nào, đệ tử đều nhận. Cho dù là muốn đệ tử đi chết, đệ tử cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Lúc này, Đại Điện chủ Trác Bất Đàn thở dài:
- Được rồi, Lão Nhị, hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng không có tác dụng gì. Chuyện này, trách bọn họ cũng trách không được. Tâm tính của người trẻ tuổi, nếu đổi thành chúng ta khi còn trẻ, chỉ sợ cũng là như vậy…
- Ai…
Truân Trung Trì bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Hiện tại sự việc gấp rút trước mắt, là làm thế nào cứu thoát hai người Vi Dực và Mục Chi. Với miêu tả của bọn họ mà thấy, đối phương quả thực là nhanh như quỷ mị, chỉ sợ chí ít là Thần đạo cường giả. Tinh La Điện chúng ta, cho dù dốc toàn bộ lực lượng mà ra, căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ…
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành thở dài.
Các vị Điện chủ đều trầm mặc, cảm thấy một cảm giác bất đắc dĩ.
Trác Bất Đàn nói:
- Mọi người cũng không cần đau thương quá mức. Tinh La Điện ta, còn không có địch nhân cường đại như vậy. Địch nhân bắt hai người bọn họ, mục đích, vẫn là uy hiếp Vô Song. Chỉ sợ, mục tiêu ban đầu của bọn chúng, sợ rằng không phải là Vi Dực và Mục Chi, chỉ có điều, bọn họ vừa lúc đụng phải mà thôi…
- Vô Song?
Sắc mặt của Chung Vô Ẩn càng trở nên tồi tệ:
- Nói như vậy, đối thủ là đến từ Thiên Đế Môn? Chuyện này… chuyện này phải làm sao mới được đây?
Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì lại nói:
- Thiên Đế Môn, nói một đằng làm một nẻo. Trước đây bọn chúng từng nói, không cho phép xuống tay với các quốc gia nhân loại, bây giờ lại tự nuốt lời hứa sao?
- Lão Tứ, ngươi đừng quên, chúng ta hiện tại đang ở Vô Tận Đông Hải. Cho dù thật sự là Thiên Đế Môn ra tay, bọn chúng cũng có thể tìm được lý do.
- Đáng chết, Thiên Đế Môn này, thật sự là vô sỉ cực kỳ!
Trác Bất Đàn xua xua tay:
- Mọi người yên lặng một chút. Nếu bắt hai người bọn họ đi, là vì đối phó với Vô Song, chí ít tạm thời, hai người bọn họ sẽ không có nguy hiểm.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào? Chờ đợi? Hay là thông báo cho Vô Song?
Trác Bất Đàn nghiêm nghị lắc đầu:
- Không thể thông báo cho Vô Song. Hiện tại thông báo cho Vô Song, chỉ có thể khiến hắn thêm rối tay rối chân. Thiên Đế Môn kiêng kỵ Vô Song như vậy, là vì sợ là cái gì?
Truân Trung Trì nói:
- Đương nhiên là sợ tốc độ trưởng thành và tiềm lực của Vô Song…
- Rất đúng, bọn chúng hiện tại dám lỗ mãng với Vô Song, chính là vì thấy Vô Song hiện tại, bọn chúng còn có thể ứng phó được. Đợi một ngày nào đó, khi Vô Song trưởng thành đến mức Thiên Đế Môn không cách nào lay động được, bọn chúng cũng không dám động thủ!
Trác Bất Đàn nói:
- Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể thông báo cho Vô Song, làm rối loạn tâm tư của hắn.
Chung Vô Ẩn cười khổ nói:
- Chúng ta giấu diếm Vô Song, nhưng nếu là Thiên Đế Môn làm, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ cách đem tin tức này truyền ra ngoài. Đến lúc đó, Vô Song muốn không nghe thấy, sợ rằng cũng khó
- Lão Tam nói rất đúng, giấu cũng không giấu được. Giấy không thể gói được lửa…
Đang khi nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh, cùng với một gã chủ quản của Bàn Long Tộc cùng chạy tới.
Gã chủ quản đó rất có chút xin lỗi:
- Chư vị, thật sự là hổ thẹn, xung quanh Vương phủ Bàn Long ta, lại xuất hiện chuyện này, trên dưới Vương phủ ta, đều cảm giác sâu sắc sợ hãi bất an, đã đem những tin tức này, truyền đến cho tiểu thư và cô gia rồi…
Trác Bất Đàn vội nói:
- Chủ quản không dám không dám, chúng ta quấy rầy Vương phủ Bàn Long, thật sự bất tiện, hôm nay lại gây thêm phiền phức cho các ngươi, nên nói lời xin lỗi phải là chúng ta mới đúng.
Gã chủ quản đó nói:
- Xin chư vị yên tâm, việc này, bất kể là ai làm. Cuối cùng truy ra manh mối, Bàn Long Tộc ra, nhất định sẽ tìm ra bọn chúng để nói lý lẽ. Tộc trưởng Đại Bảo đã đi đến Nhất Phẩm Long Cung. Còn có hai vị Tộc trưởng khác, cũng đang bế quan. Bất kể thế nào, ta đã nghĩ cách đem tin tức này truyền đến bên Tam Tộc trưởng, tin rằng, không lâu sau hắn sẽ xuất quan.
- Chủ quản tiên sinh, chuyện này, tuyệt đối không dám quấy rầy Tam Tộc trưởng bế quan.
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh hai người cũng là cảm thông sâu sắc khi tao ngộ với Tinh La Điện, đều tiến tới an ủi vài câu.
Truân Trung Trì nói:
- Liên Sơn lão đệ, các ngươi hiện tại cũng phải chú ý nhiều hơn vấn đề an toàn cho mọi người. Mục tiêu đối đầu đầu tiên, sợ rằng căn bản không phải là bọn Vi Dực và Mục Chi.
Tần Liên Sơn sắc mặt ngưng trọng:
- Hổ thẹn, vì chuyện của Vô Song, liên lụy đến mọi người…
Trác Bất Đàn lại nói:
- Tộc trưởng Liên Sơn nói những lời này là khách khí rồi. Nếu không có Vô Song, hiện tại có Tinh La Điện ta có còn tồn tại hay không cũng chưa chắc chắn. Chỉ riêng La Thiên Đạo Trường, cũng đủ tiêu diệt Tinh La Điện tám lần mười lần rồi.
- Ai, chỉ hy vọng Vô Song có thể cấp tốc trưởng thành, đập nát âm mưu của Thiên Đế Môn. Cứu hai vị hiền điệt ra…
Tần Liên Sơn thở dài thật sâu.
Lôi Việt và Tân Thiên Vũ đi đến dải đất bên cạnh Vô Tận Đông Hải, ngay giây phút đầu tiên, liền đem tin tình báo tuyên bố cho mạng lưới tình báo của Thiên Đế Môn ở Vô Tận Đông Hải, kêu bọn họ nghĩ cách đem chuyện này tuyên cáo ra ngoài.
Đương nhiên, tin đồn của chuyện này, tự nhiên cần có một chút kỹ xảo. Tuyệt đối không thể nói là Thiên Đế Môn làm, nhưng cần phải khiến Tần Vô Song có thể đoán được là Thiên Đế Môn gây nên. Cũng chính là nói phải đạt được hiệu quả tự hiểu trong lòng.
Húc Nhật Thành, mấy ngày nay không ngừng có những tu luyện giả tụ tập mà đến, hiển nhiên càng ngày càng nhiều. Tần Vô Song nhìn thấy trong mắt, trong lòng tự biết, nhưng cũng không vạch trần.
Hắn làm sao không biết, ở đây có rất nhiều người, là vì hắn mà đến. Nhất là thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn quan sát được gã Hạ Tử Ngưu đó, rõ ràng đã tới bên cạnh Húc Nhật Thành, cũng không lộ diện, hiển nhiên là đang tính kế gì đó. Nhưng mà, Tần Vô Song nắm rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay, sao lại phải để tâm làm gì?
Hiện tại hắn đang suy nghĩ là, rút cuộc là bạo phát ở Húc Nhật Thành này, hay là đem những người này dẫn vào xung quanh Thang Cốc rồi động thủ.
Nghi thức này của Tần gia, vô cùng long trọng, ở tám môn Thiên Đế Sơn, có thể nói là dẫn phát ra hiệu ứng cấp bậc động đất, tám môn Thiên Đế Sơn, đều là vô cùng kinh ngạc.
Tần Vô Song tiếp nhận chức vụ Đại Chưởng môn Tần gia, thông cáo thiên hạ, vị trí Đại Chưởng môn Tần gia đổi chủ. Vì thế cục đặc thù, Tần gia lần này tạm thời không tiếp khách từ bên ngoài đến chúc mừng, chỉ là trong tông môn Tần gia, cùng nhau chúc mừng, quét sạch đen đủi hơn mười năm bị người ta đè ở trên đầu.
Hành động này của Tần Vô Song, giống như một đường phong cảnh mới tinh, xuất hiện trước mặt tám môn Thiên Đế Sơn. Từ xưa tới nay, mới hơn ba mươi tuổi đã tiếp nhận chức vụ đứng đầu một tông của tám môn Thiên Đế Sơn, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy. Tin tức này, đương nhiên giống như dài chân vậy, truyền ra ngoài Thiên Đế Sơn, truyền khắp cả Hiên Viên Khâu, tiện đà truyền khắp Đại lục Thiên Huyền.
Mỗi một góc của Đại lục Thiên Huyền, phàm là nơi của tu luyện giả, sau ba ngày, tựa hồ đều thảo luận về hành động kinh thế này của Thiên Đế Sơn Tần gia.
Hơn ba mươi tuổi tiếp nhận vị trí Đại Chưởng môn, đây quả thực là khiêu chiến nhận thức cực hạn của mọi người. Phải biết rằng, ở giới tu luyện, rất nhiều người hơn ba mươi tuổi, vẫn là luẩn quẩn trong Hư Võ Cảnh.
Còn những người yếu hơn một chút, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Linh Võ cũng chưa tiến vào được.
Đây chính là chênh lệch!
Tần Vô Song người ta, hơn ba mươi tuổi, đã trở thành người được đứng đầu một tông, nghe nói trước đó, còn làm trọng thương Tân Thiên Vấn của Thiên Đế Môn.
Các loại tin đồn, xôn xao vang lên.
Tần Vô Song căn bản không để ý đến tin đồn của ngoại giới, mà là chuyên tâm ở dưới địa mạch của Vấn Đỉnh Sơn, vừa tu luyện, vừa chữa trị những linh mạch dưới nền đất bị phá hư.
Khiến Tần Vô Song cảm thấy phấn chấn chính là, linh mạch dưới nền đất này, quả nhiên là nơi linh lực sung mãn nhất. Tần Vô Song lúc trước tu vi có thể đột nhiên tăng mạnh, chính là phải cảm tạ linh mạch dưới lòng đất của La Thiên Đạo Trường, khiến hắn trong thời gian đó có được đột phá kinh người.
Hiện giờ, Tần Vô Song chữa trị linh mạch, lại có thể không cảm thấy một chút mất sức nào, cả ngày trao đổi với linh mạch dưới nền đất, khiến tu luyện của Tần Vô Song cũng là làm chơi ăn thật.
Đáng tiếc duy nhất chính là, trận chiến với Tân Thiên Vấn, hy sinh một Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, phá hủy tính chỉnh thể của Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận.
Nhưng những chuyện này thật ra không cần lo lắng, trong tay Tần Vô Song còn có vật liệu, lại có thể bào chế hai đại khôi lỗi, một con dùng cho bổ khuyết Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, một con, lại trọng điểm rèn luyện, dùng làm phân thân của bản thân.
Hiện giờ vật liệu trong tay hắn còn có thể luyện chế ba đến năm con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, thật ra cũng không vội lập tức tiêu hao toàn bộ.
- May mắn, khi thúc giục Ma Tượng Đại Khôi Lỗi đó, không có đem tù binh Thần hồn khôi lỗi của ta dung hợp vào, nếu không, Thần hồn khôi lỗi bị giết, nhất thời, đến chỗ nào mới có thể tìm được Thần hồn khôi lỗi tốt như vậy chứ?
Tần Vô Song lúc trước ở Vô Tận Đông Hải, bắt làm tù binh Thần hồn của chín Thần đạo cường giả, luyện chế thành Thần đạo khôi lỗi, lấy Thần Cổ Chi Độc khống chế Thần hồn.
Khi đại chiến với Tân Thiên Vấn, hắn phân ra một phân thân khôi lỗi đem Thần hồn khôi lỗi lấy ra, để tránh Thần hồn khôi lỗi bị giết.
Dù sao đều là phải hy sinh Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, không cần bổ sung thêm Thần hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ma Tượng Đại Khôi Lỗi dung hợp Thần hồn, mới là đại khôi lỗi mạnh nhất. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không đem Thần hồn khôi lỗi hy sinh vô ích.
Tiếp tục bảo toàn, hiện giờ lại dung hợp vào trong Ma Tượng Đại Khôi Lỗi mới, Thần hồn thao tác thu phát nhất tâm, thao luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, một chút bại lộ cũng không có.
Còn một phân thân khôi lỗi khác biến thành phân thân của chính mình, lại không có Thần hồn khôi lỗi dung hợp. Điều này khiến Tần Vô Song cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lúc trước vẫn là không biết quý trọng, thấy đối thủ Thần đạo liền trực tiếp chém giết, nếu có thể lấy Thần Cổ Chi Độc khống chế thêm mấy đạo Thần hồn, dung hợp vào trong Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, thì thật là tốt.
Tần Vô Song cảm khái trong lòng nhắc nhở bản thân, sau này có điều kiện gặp phải Thần đạo cường giả, cần phải sống, trực tiếp oanh sát, thật sự quá uổng phí.
Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, hiện giờ chín Thần hồn này, đã vững vàng, bộ pháp và kiếm thuật cũng lĩnh ngộ đến vô cùng thông thấu. Còn yếu kém chính là ăn ý và ma hợp cụ thể khi hợp luyện. Việc này cần có thời gian!
Đương nhiên muốn phát huy tất cả uy lực của Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, bản thân những Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này, còn cần tiến bộ.
Tần Vô Song ở bên trong địa mạch, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội rèn luyện những Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này, mỗi ngày ngoài lúc bản thân tu luyện, vẫn không ngừng rèn luyện những Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này.
Hôm nay, Tần Vô Song nhìn thấy đại trận Bát Hoang Lục Hợp, trong lòng có chút hài lòng:
- Với tốc độ này, đại khái sau bảy ngày, linh mạch này liền có thể hoàn toàn khôi phục. Cũng may, Tịch Diệt Thiên Lê đó không phải thần binh lợi khí cấp bậc như Thiên Vương Kiếm. nếu không, phá hủy linh mạch dưới nền đất, khiến linh mạch hoàn toàn sụp đổ, muốn khôi phục, không có thời gian ba đến mười năm, là không thể có hy vọng.
Việc này thuận lợi ngoài dự kiến, Tần Khiếu Thiên dự đoán thời gian chữa trị là ba đến năm tháng, Tần Vô Song chỉ dùng không đến hai tháng, liền đem linh mạch dưới nền đất toàn bộ chữa trị hoàn tất.
Tốc độ này, đương nhiên là khiến trên dưới Tần gia lại cảm nhận được một lần vô cùng vui mừng. Tín nhiệm đối với Tần Vô Song, đương nhiên cũng là vô hình trung gia tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, Tần Vô Song trong lòng biết rõ, bản thân có thể chữa trị cho những linh mạch dưới nền đất này trước thời hạn, có liên quan đến thuộc tính Ngũ Hành của bản thân, cũng là vì bản thân Mộc thuộc tính của hắn, cũng có công năng chữa trị nhất định, đây chính là ưu thế và thiên phú mà Tần Khiếu Thiên cũng không có.
Mấu chốt nhất là, Tần Vô Song lúc trước ở trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc của La Thiên Đạo Trường, đã từng tu luyện trong linh mạch dưới nền đất rất lâu, đối với linh mạch dưới nền đất một chút cũng không xa lạ, độ ăn ý và quy luật vận hành đối với linh lực, có lý giải và nắm chắc vô cùng nhanh nhạy, việc này khiến hắn khi khởi sự, cũng là thành công một nửa rồi.
Sau khi chữa trị linh mạch, Tần Vô Song lại làm một số điều chỉnh thích hợp cho đại trận Bát Hoang Lục Hợp, khiến hướng đi của trận pháp này, càng có một chút tính mũi nhọn.
Quan trọng nhất chính là, Tần Vô Song thông qua thần thông và thủ đoạn của bản thân, mở rộng ra rất nhiều linh mạch bên ngoài, độ phòng ngự thọc sâu, đạt được tăng cường nhất định.
Khi đại trận Bát Hoang Lục Hợp một lần nữa khởi động, trên dưới Tần gia, một vùng hoan hô. Chuyện này đối với Tần gia mà nói, tuyệt đối không thua gì một lần thắng lợi.
Vui sướng của loại thắng lợi này, tựa hồ có thể so sánh với một lần liều mạng đi đánh Tân Thiên Vấn.
Dù sao, khôi phục linh mạch, đại trận khởi động, ý nghĩa là, Tần gia lại có thể quay về nơi bất bại vững chắc như thái sơn mười năm trước. Hiện giờ, Tân Thiên Vấn mất đi Tịch Diệt Thiên Lê, còn dùng cách gì phá vỡ phòng ngự của Tần gia?
Trong Chính Khí Đường, Tần Vô Song sừng sững trên cao, hiện giờ mỗi một hành động lời nói, đã có uy nghiêm của Đại Chưởng môn, còn bốn đại Thần thú ở bên cạnh hắn làm phe cánh, càng khiến uy thế của hắn tăng cường rất nhiều.
Tần gia hiện tại, có thể nói là binh hùng tướng mạnh, Thần đạo như mây. Trong Chính Khí Đường, có đại khí tượng. Điều này khiến cho các đệ tử của Tần gia, cũng cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Nhìn thấy Thần đạo cường giả nhiều như vậy, đệ tử Tần gia cảm thấy trong lòng vô cùng yên tâm, có rất nhiều Thần đạo cường giả, tương lai của Tần gia nhất định là rực rỡ!
Tần Vô Song nhìn quanh bốn phía nói:
- Chư vị, linh mạch khôi phục, đại trận Bát Hoang Lục Hợp khởi động, hậu phương Tần gia ta củng cố, chính là chuyện vô cùng đáng mừng. Nhưng dã tâm của Tân Thiên Vấn đó vẫn không thay đổi, dự đoán trong ba tháng tới, nhất định sẽ tới gây chuyện huyên náo. Hiện giờ Thần đạo Tân gia bọn chúng mất mạng, chỉ còn lại hai tên gia hỏa Tân Thiên Vấn và Tân Thiên Thần. Hiện tại đến lượt bọn chúng đến hâm mộ ghen tỵ số lượng Thần đạo của Tần gia chúng ta. Vì vậy mọi người không thể sơ suất. Tân gia hiện giờ nhất định sẽ mất trí điên cuồng, bất chấp tất cả đối phó với Thần đạo cường giả của chúng ta. Dù sao, số lượng Thần đạo cường giả của chúng ta, hiện giờ là vô cùng khả quan. Cũng chính vì khả quan, càng phải quý trọng. Duy trì đại khí tượng này, trong Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế ba năm sau, càng có tư bản nhiều hơn!
- Đại Chưởng môn nói rất có đạo lý, nếu Tân Thiên Vấn đó lại đến, chúng ta không thể cậy thế số lượng Thần đạo đông đúc, liền cảm thấy phải chính diện đối kháng với Tân Thiên Vấn, đó là ý tưởng không lý trí. Chúng ta hiện giờ, lựa chọn thích hợp nhất, chính là giấu tài, đề cao thực lực.
Tần Trọng Dương mở miệng đầu tiên.
Tần Vân Nhiên cũng nói:
- Đại Chưởng môn, Tân Thiên Vấn lại đến, chúng ta liền lấy bất biến ứng vạn biến, không có Tịch Diệt Thiên Lê, Tân Thiên Vấn căn bản không có kế khả thi. Chúng ta liền lặng lẽ xem hắn giậm chân phát điên tại chỗ, cũng là là một việc vô cùng thú vị.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ngồi yên không quan tâm, hiển nhiên là không được. Tân Thiên Vấn lại tới, ta sẽ ra ngoài du đấu với bọn chúng, thu hút lực chú ý của bọn chúng. Đương nhiên, thời khắc tốt nhất để đối phó Tân Thiên Vấn, không phải bây giờ, mà là trong ngày Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương đều gật đầu.
- Đúng, Đại Chưởng môn trẻ tuổi, ưu thế tuổi tác rõ ràng. Ba năm sau, nhất định có thủ đoạn và thần thông đối phó Tân Thiên Vấn.
- Nhưng mà, Tân Thiên Vấn cố nhiên là hậu họa sau này, nhưng ba năm sau, cướp lấy vị trí Thiên Đế, uy hiếp lớn nhất, có lẽ đến từ Vân gia.
Tần Trọng Dương đột nhiên nói:
- Vân gia và Tần gia chúng ta từ xưa có ước định, không chinh phạt lẫn nhau, vĩnh viễn không làm kẻ địch. Mặc dù như vậy, nhưng thực lực của Vân gia, không thể đánh giá thấp. Nhất là Đại Chưởng môn của Vân gia, cũng thần bí vô cùng, nghe nói thực lực cũng không yếu hơn Tân Thiên Vấn và Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên. Tranh đoạt vị trí Thiên Đế này, Vân gia mới là đối thủ lớn nhất.
Vân gia? Tần Vô Song trong lòng có chút cảm giác khác thường. Nhị Chưởng môn Vân Tuyết Trần của Vân gia, năm đó từng có một duyên gặp mặt với hắn, truyền thụ cho hắn một môn Vân Thường Vũ Y Thuật, đến nay Tần Vô Song vẫn được lợi vô cùng.
Cùng Vân gia tranh đoạt vị trí Thiên Đế, mặc dù không phải thế giống như nước và lửa, nhưng khẳng định cũng có chút tranh giành khí phách. Nhưng Tần Vô Song thật ra không có nghĩ nhiều, quan hệ cá nhân thuộc về quan hệ cá nhân. Công tư rõ ràng, không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Khi đang thương nghị, Tần Vô Song đột nhiên sắc mặt khẽ phát lạnh, trầm giọng nói:
- Có địch đến xâm phạm!
- Ai? Tân Thiên Vấn?
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương đồng thời cùng phản ứng.
- Không phải Tân Thiên Vấn, cũng không phải con Thần thú Kiếm Nhiêm đó của hắn.
Tần Vô Song lắc lắc đầu, nếu là hai người này, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của hắn sẽ hiển thị.
Người tới, là một người xa lạ, nhưng thực lực và uy áp, tựa hồ còn ở trên Tân Thiên Vấn. Luồng uy áp này, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Vấn Đỉnh Sơn tan vỡ, cường đại dị thường.
Tần Vô Song dặn dò nói:
- Chư vị, các ngươi trấn thủ sơn môn, ta đi ra ngoài gặp người này. Nhớ kỹ, không thể mạo hiểm ra ngoài, người đến thực lực cường đại, tựa hồ còn trên Tân Thiên Vấn. Rất có thể là Đồ Đằng cường giả!
Tần Vô Song nói xong, thân ảnh đã nhoáng lên, lao ra khỏi Chính Khí Đường.
Mọi người thấy thân pháp và thủ đoạn thần diệu của Tần Vô Song, đồng thời với kinh ngạc, cũng là hưng phấn vô cùng. Đồ Đằng cường giả đến xâm phạm, Đại Chưởng môn trẻ tuổi, lại có thể trấn định như vậy, đủ thấy phong phạm.
Tần gia có Đại Chưởng môn như vậy, trời có đổ xuống, còn sợ gì nữa?