Kim Quang Long Vương thấy Tần Vô Song như vậy, trong lòng khẽ có chút tức giận. Với sự tôn nghiêm của thủ lĩnh Đồ Đằng Tộc của hắn, ở Đại lục Thiên Huyền, ngoại trừ một ít vị Chưởng Khống Giả ra, cũng sẽ không có ai dám không nể mặt như vậy.
Kim quang trên mặt dần dần dâng lên, còn bên người hắn, kim quang cũng không ngừng tụ lại. Kim Quang Long Vương toàn thân phục trang đẹp đẽ, mang tới cho người ta một loại cảm giác không dám nhìn gần.
- Long Vương bệ hạ, tiểu tử này không tránh khỏi quá ngông cuồng.
Một gã cao thủ Long Tộc căm giận nói.
- Đúng vậy, bệ hạ, chỉ cần ngài phán một câu, mấy người chúng ta lập tức tiến vào bắt tên tiểu tử đó ra! Muốn chém muốn giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được.
Kim Quang Long Vương hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên cười lên:
- Hảo tiểu tử, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, là bổn vương đã đánh giá thấp ngươi. Truyền hiệu lệnh của bổn vương, vây quanh Phù Tang Lâm.
- Vâng!
Cao thủ của mười tám Long Tộc lập tức tản ra bao vây.
Thương Dạ và Tô Mật đưa mắt nhìn nhau, đều là có chút lo lắng. Nhưng Bàn Long Tộc bọn họ mặc dù cường đại, nhưng dưới loại trường hợp này, căn bản không có bao nhiêu quyền phát ngôn.
Đồ Đằng pháp chỉ trước mặt, bọn họ làm gì có quyền phát ngôn?
- Thương Dạ ca, làm sao đây?
- Tô nhi, Vô Song huynh đệ làm như vậy, nhất định là có dụng ý của hắn. Pháp chỉ của Tổ Long Tộc không thể phạm được, nhưng chúng ta có thể xuất công không xuất lực. Nếu Vô Song xuất hiện từ lỗ hổng của chúng ta, chúng ta sẽ để cho hắn chút không gian chạy trốn. Long Vương bệ hạ đối với Vô Song cũng không có ác ý gì. Cho dù thả cho Vô Song đi, bệ hạ cũng sẽ không truy đến cùng đâu. Ta chỉ không biết, tại sao hắn lại ác cảm với chuyện phá hủy Phù Tang Lâm như vậy?
- Haizzz, có thể trong Phù Tang Lâm này, còn có bí mật gì đó?
Mễ Già cũng giống như con kiến trên chảo nóng, nàng và Tần Vô Song sóng vai tác chiến, trên đường đi, mặc dù lúc nào cũng gây khó dễ với Tần Vô Song, nhưng từ tận đáy lòng, sự đồng cảm với Tần Vô Song vẫn rất cao. Người trẻ tuổi kiệt xuất như vậy, Mễ Già đương nhiên không hy vọng trơ mắt nhìn thấy hắn ngã xuống.
- Tiểu tử này, thật sự là cuồng vọng, không biết trời cao đất dày!
Phụ thân của Mễ Già, Mễ La thở dài.
Mễ Già than thở nói:
- Phụ thân, Tần Vô Song đã cứu ta mấy lần. Người có thể nào không đi ngăn cản hắn được không?
Mễ La đầu tiên là ngây người sửng sốt, lập tức mỉm cười mờ ám:
- Tiểu ma nữ của chúng ta, hay là đã để ý tiểu tử nhân loại cuồng vọng đó rồi?
- Làm gì có chuyện đó! Cả đời hài nhi cũng không có cảm giác gì với tình cảm nam nữ. Hừ, Tần Vô Song đó, chẳng qua là nhìn thuận mắt hơn những kẻ khác mà thôi. Hơn nữa, hắn đã cứu ta, hài nhi cũng không phải là người lấy oán trả ơn.
- Được rồi, Long Vương bệ hạ không đích thân đối phó với Tần Vô Song, nhất định là có ý tứ sâu xa. Nhìn ra được, bệ hạ là không muốn đối phó với Tần Vô Song. Đến lúc đó, nếu hắn từ chỗ chúng ta đột phá vòng vây, ta sẽ mở lưới một chút. Nhưng những chỗ khác, ta lực bất tòng tâm.
Biểu tình của Mễ Già lóe ra từng luồng thần sắc cổ quái. Trong sắc mặt, lướt qua một số vẻ điên cuồng.
Phụ thân luôn là người hiểu rõ con gái nhất, Mễ La vừa nhìn thấy tình hình này, lập tức cảnh cáo nói:
- Nha đầu, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi còn có tâm tư khác, tốt nhất đừng manh động. Mười tám Long Tộc, bất phục lẫn nhau, nếu ngươi đi nhúng tay vào phòng ngự của Long Tộc khác, cho dù là vi phụ, cũng không thể nào giải vây cho ngươi được.
Mễ Già hừ một tiếng, cũng không nói lời nào, khóe miệng lẩm bẩm gì đó.
Thân ảnh nhoáng lên, đã lướt tới trước mặt của Dịch Khiêm, đĩnh đạc kêu lên:
- Dịch Khiêm!
Dịch Khiêm nhìn thấy thân ảnh tuyệt đẹp của Mễ Già lướt tới phía mình, mở cờ trong bụng, tựa hồ hoài nghi bản thân có phải nhìn lầm hay không, vội vàng đón tiếp.
- Mễ Già tiểu thư, có gì phân phó?
Dịch Khiêm cười xòa nói.
Mễ Già dẫn Dịch Khiêm ra bên ngoài, đôi môi khêu gợi khẽ cắn, đột nhiên hỏi rất bất ngờ:
- Ngươi luôn muốn theo đuổi ta, đúng không?
Dịch Khiêm khẽ ngây người, trái lại có chút hổ thẹn, xấu hổ cười cười, nhưng vẫn rất phong độ:
- Phong độ của Mễ Già tiểu thư, xác thực khiến tại hạ trong lòng ngưỡng mộ.
- Rút cuộc là có phải hay không? Đừng vòng vo chỗ khác nữa!
Mễ Già tức giận nói.
- Ách… phải!
Dịch Khiêm cắn răng một cái, cũng vô sỉ đành phải thừa nhận.
- Được, xem như ngươi thành thực. Tên gia hỏa đó, ngươi không phải luôn muốn biết thân phận của hắn sao? Hiện tại biết rồi chứ?
Mễ Già nhìn nhìn về phương hướng của Phù Tang Lâm.
Dịch Khiêm thở dài:
- Cũng là tại hạ ngu dốt, lẽ ra nên sớm nghĩ tới. Ngoài Tần Vô Song ra, trong thiên hạ còn có người trẻ tuổi nào lại cuồng ngạo như vậy?
- Vậy ngươi định làm sao? Tần Vô Song đó tốt xấu gì cũng từng giải vây cho ngươi?
Dịch Khiêm cũng thành thực, gật gật đầu:
- Đúng vậy, lúc trước nếu không phải có hắn giải vây, hôm đó nói không chừng phải chịu một ít sỉ nhục của Hạ Tử Ngưu rồi.
- Vậy ngươi định bán bạn cầu vinh, hay là vì bằng hữu giúp đỡ không tiếc cả mạng sống?
Mễ Già cũng không chần chừ, liên tiếp hỏi tới.
Dịch Khiêm ưỡn thẳng ngực:
- Ta đương nhiên sẽ không bán đứng bằng hữu!
- Mễ Già tiểu thư, ý tứ của ngươi ta hiểu rõ. Xin yên tâm, ta lập tức đi thỉnh cầu phụ thân đại nhân. Những người khác thì không dám nói, phía bên Bồ Lao Tộc ta, tuyệt đối sẽ không làm khó Tần Vô Song!
- Chỉ vậy thôi sao?
Mễ Già có vẻ có chút bất mãn:
- Nếu ngươi chỉ có chút quyết đoán như vậy, lấy cái gì để theo đuổi ta?
Dịch Khiêm cắn răng một cái:
- Trong Phi Long Cửu Tộc, Trào Phong Tộc và Bồ Lao Tộc ta có quan hệ tốt nhất, ta cũng có thể thay thế thuyết phục một chút. Hơn nữa, Trào Phong Tộc và Tù Ngưu Tộc luôn luôn bất hòa, nếu biết Hạ Tử Ngưu chết dưới tay Tần Vô Song, nhất định sẽ suy nghĩ không nhúng tay vào.
- Được, đây mới là đảm lược của một nam tử hán!
Mễ Già thản nhiên mỉm cười, nhìn Dịch Khiêm, đôi mắt xinh đẹp lóe ra quang huy giảo hoạt:
- Đúng rồi, không thể không nói, cách nhìn của bổn tiểu thư hiện tại đối với ngươi đã tăng lên rất nhiều.
Dịch Khiêm hưng phấn chà xát tay:
- Mễ Già tiểu thư, cái này cũng không cần nói. Tần Vô Song tốt xấu gì cũng coi như có chút giao tình với ta, vì bằng hữu xuất lực, cũng là nghĩa nên có.
Mễ Già tính toán, Bàn Long Tộc và Tần Vô Song là giao tình sinh tử, nhất định sẽ không làm khó Tần Vô Song. Cộng thêm Cầu Long Tộc của mình, còn có Bồ Lao Tộc của Dịch Khiêm, và Dịch Khiêm có thể thuyết phục được Trào Phong Tộc, trong mười tám Long Tộc, cũng có bốn nhà Long Tộc rồi.
So với đại bộ phận của mười tám Long Tộc mà nói, vẫn là có vẻ có chút ít ỏi. Trong lòng tính toán, làm thế nào mới có thể đi du thuyết thêm mấy nhà nữa.
Chỉ cần trong mười tám Long Tộc có một nửa xuất công không xuất lực, hơi cung cấp cho Tần Vô Song một chút lỗ hổng, với tốc độ và uy thế của Tần Vô Song, chạy trốn khẳng định là không có vấn đề.
Mễ Già nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Thương Dạ và Tô Mật, quả nhiên đã tiến hành du thuyết.
Cầu Long Tộc mặc dù luôn bất hòa với Bàn Long Tộc, nhưng lần này lại bất ngờ vì cùng một người mà cố gắng, lập trường hiếm khi nhất trí, chuyện này thật sự là thần kỳ vô cùng.
- Bàn Long Tộc, có giao hảo với Mặc Long Tộc. Nếu Bàn Long Tộc ra mặt, Mặc Long Tộc nhất định sẽ nể mặt. Còn Cầu Long Tộc ta có giao tình sâu đậm với Ngao Long Tộc, cũng có thể đi du thuyết một phen. Tính ra như vậy, đã có sáu nhà rồi!
Mễ Già bấm bấm đầu ngón tay, đang muốn đi tới hướng của Thận Long Tộc. Một gã trẻ tuổi của Quỳ Long Tộc, cũng cười tủm tỉm đi tới bắt chuyện.
- Mễ Già tiểu thư, nhiều năm không gặp, không biết Mễ Già tiểu thư bản lĩnh cao hơn một bậc, đã đột phá Thần đạo, thật sự là đáng chúc mừng.
Người này, rõ ràng chính là Khương Quỳ, xếp số một trong thế hệ trẻ tuổi của Quỳ Long Tộc, lúc trước trong thí luyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì, bị thua Tần Vô Song, đành phải đứng thứ hai. Cũng chính vì như vậy, Khương Quỳ đối với Tần Vô Song cũng tràn ngập oán niệm. Hôm nay sau khi quay lại Đông Hải, hắn cũng dẫn đầu đột phá chướng ngại Thần đạo, tiến vào Thần đạo thành công. Vốn tưởng rằng có thể áp chế Tần Vô Song một lần, nhưng không ngờ, Tần Vô Song hiện tại càng ngày càng yêu nghiệt, chưa đến thời gian hai năm, lại có thể đã mạnh đến mức có thể tùy ý tàn sát Ngưng Thần Đạo cường giả.
Điều này làm cho sự bất bình trong nội tâm Khương Quỳ càng thêm mãnh liệt.
Nhìn thấy Mễ Già đi tới đi lui, liên tưởng đến một số tin đồn, Khương Quỳ liền đoán ra Mễ Già đang vì Tần Vô Song mà du thuyết, cười chế nhạo đi tới, hiển nhiên là muốn phá hỏng kế hoạch du thuyết của Mễ Già.
- Khương Quỳ, bổn tiểu thư không có hứng thú đối với ngươi, đừng đến đây, ta không quen ngươi.
Nếu đổi lại là trước kia, Mễ Già nhìn thấy dáng vẻ ma quỷ của Khương Quỳ, nhất định sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng hiện tại, nàng đang nhẫn nhịn.
- Ha ha, ban đầu xa lạ, gặp lại thành quen! Mễ Già tiểu thư, chúng ta tốt xấu gì cũng đã gặp mặt mấy lần rồi, nói những lời này, há không phải khiến tiểu đệ đau lòng sao?
Khương Quỳ có bộ dạng rất là yêu quý mình, hắn cảm thấy, bản thân một khi đột phá Thần đạo, cũng là có cấp bậc tương đương với Mễ Già, rất có tư cách ngang vai ngang vế với nàng.
- Nếu ngươi ở Mộng Huyễn Thiên Trì không làm mất mặt Vô Tận Đông Hải, vì Vô Tận Đông Hải mà cố gắng giành chức Quán quân Thí luyện trở về, bổn tiểu thư có lẽ sẽ quen với ngươi một chút. Bại tướng dưới tay một thủ hạ của Hiên Viên Khâu, bổn tiểu thư không có tâm tư dây dưa với ngươi, mau cút sang một bên đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mễ Già không thẹn là ma nữ, mấy câu đã bất hòa, liền phát cáu tức giận rồi.
Thí luyện tại Mộng Huyễn Thiên Trì, là trận chiến mà Khương Quỳ cảm thấy sỉ nhục nhất. Mặc dù đoạt được thành tích Á quân vô cùng hiển hách, nhưng rơi mất chức Quán quân, đối với một tên gia hỏa tự cho mình rất cao mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục.
Nghe được Mễ Già nhắc tới vết sẹo của hắn, trong lòng một trận tức giận, hừ lạnh một tiếng, lập tức trở mặt nói:
- Mễ Già tiểu thư, nghe đây, ngươi không giúp người của mình, lại đi giúp người ngoài?
- Bổn tiểu thư muốn giúp ai thì giúp, thế nào chứ? Nếu ngươi có thể đoạt được chức Quán quân quay về, bổn tiểu thư hạ mình làm quen với ngươi cũng không có vấn đề. Ai kêu bản thân ngươi không có bản lĩnh? Nếu đổi lại là bổn tiểu thư đi, chức Quán quân đó còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Nói khoác mà không biết ngượng. Nếu Mễ Già tiểu thư thật sự có bản lĩnh, hiện giờ vừa lúc có một cơ hội, lập được kỳ công, bắt sống tên Tần Vô Song đó ra đi. Nhiều người như vậy nhìn thấy, cũng khiến tiểu đệ tâm phục khẩu phục với ngươi.
Lời này của Khương Quỳ cũng rất cay độc, phép khích tướng đến bước này, hắn cảm thấy với cá tính của Mễ Già, nhất định sẽ giậm chân giận giữ như sấm. Nào ngờ, Mễ Già lại cười khinh miệt:
- Khương tiểu tử, ngươi cảm thấy, bổn tiểu thư có cần chứng minh gì đó với ngươi không? Ngươi xứng sao? Ngươi có tư cách này sao?
- Hừ, chỉ sợ một số người phát sinh tình yêu, coi trọng tiểu tử nhân loại đó?
Khương Quỳ không giữ miệng nữa châm chọc nói. Mễ Già không giận ngược lại cười nói:
- Vậy thì thế nào? Người ta nói thế nào cũng là Quán quân Thí luyện, còn thuận mắt hơn rất nhiều tên thủ hạ bại tướng như ngươi?
Một tia u ám trên trán Khương Quỳ dần dần ngưng tụ lại, nhe răng cười nói:
- Hừ hừ, hôm nay đối diện với thiên la địa võng, ta xem xem, tiểu tử đó làm thế nào đào thoát? Mễ Già tiểu thư, đến lúc đó đừng rơi vào kết cục mất cả chì lẫn chài.
Mễ Già hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tự lo tốt bản thân ngươi đi!
Nói xong, cũng không du thuyết Thận Long Tộc nữa. Nàng biết, với giao tình của Quỳ Long Tộc và Thận Long Tộc, nàng đi du thuyết, cũng là tự rước nhục vào mình thôi.
Tiểu cô nương này vô cùng thẹn thùng, nói xong một câu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt lại bắn ra lửa nóng mong chờ sáng rực, vì lo được lo mất, tâm tình khẩn trương viết đầy lên mặt, lông mi dài dài khẽ nhảy lên, khiến đôi mắt to rất linh động, có vẻ càng thêm đơn thuần trong veo.
Chỉ là, phía sau đơn thuần và trong veo này, lại cất giấu một luồng đau thương không thể nào ức chế được, điểm này, từ góc lông mày tích tụ của tiểu cô nương mơ hồ nhìn thấy được.
Tần Vô Song ha ha cười:
- Tiểu cô nương, muốn làm đệ tử của ta sao? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta năm nay mười một tuổi!
Tiểu cô nương ưỡn thẳng ngực, tận lực muốn biểu hiện vẻ "thành thục" của mình, vì thế còn lén lút kê thêm gót chân, muốn để mình nhìn cao hơn một chút.
Trong mắt Tần Vô Song, động tác nhỏ của tiểu cô nương này, làm thế nào qua mắt được hắn? Tiểu cô nương này cực lực làm bộ như rất thành thục, nhưng loại tiểu cô nương dáng vẻ ngây thơ này, cho dù biểu hiện đầy đủ thế nào, cô ta dù sao vẫn là một đứa trẻ.
- Tinh Hà đại nhân, có thể dừng bước nói chuyện một chút không?
Một gã trung niên hán tử mang theo giọng nói thô thô hỏi một câu.
Tần Vô Song ánh mắt nhàn nhạt, liếc nhìn hai nhóm người đó:
- Xin lỗi, nếu có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy ở đây thì có thể giao dịch ngay tại chỗ. Nếu không có, dừng một trăm bước nói cũng không ra kết quả gì!
Hắn nhìn người vô cùng chuẩn, biết hai nhóm người này, hiển nhiên không có thành ý giao dịch. Xem dáng vẻ của bọn chúng, đừng nói không có, cho dù có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, sợ rằng cũng sẽ không lấy ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ước chừng vẫn là khi dễ người tới từ bên ngoài như hắn, muốn có chủ ý nhằm vào hắn.
Quả nhiên, lời này của Tần Vô Song vừa nói ra, một gã đại hán trong đó tức giận hừ một tiếng:
- Tinh Hà các hạ, mua bán không thành, lễ tiết cũng cần phải có chứ? Ngươi cứng rắn ra sức cự tuyệt như vậy, không phải là biểu hiện của hữu hảo.
Cô Đơn hừ lạnh một tiếng:
- Chủ nhân nhà ta, là tới tham gia vào Huyền Minh Pháp Hội, không phải tới chơi hữu hảo với các ngươi. Nếu không chê chúng ta không hữu hảo, có thể lập tức tránh đường, chúng ta không tiếp chuyện được!
Tần Vô Song cười hắc hắc, dựng thẳng ngón tay cái lên với Cô Đơn. Chỉ chỉ về hướng đại sảnh. Hắn vẫn muốn xem xem có nhiệm vụ treo giải thưởng gì.
Đi đến trước đại sảnh, Lăng Thiên Chí của Thiên Sơn Phái vừa lúc đi tới, nhìn thấy hai nhóm người sau lưng đi phía sau Tần Vô Song, Lăng Thiên Chí sắc mặt biến đổi:
- Hai nhà các ngươi, lén lút dây dưa với khách quý, có phải không thèm quan tâm đến quy tắc của Huyền Minh Pháp Hội không?
Đừng thấy thế lực hai nhà này lợi hại hò hét, ở trước mặt Thiên Sơn Phái, vẫn là có chút kiêng kỵ. Huống hồ Huyền Minh Pháp Hội là do Huyền Minh Tộc ủy thác cho Thiên Sơn Phái chủ sự. Nói Thiên Sơn Phái có đại quyền quyết định sinh sát, cũng không hề sai.
Hai nhóm người đó, hừ nhẹ một tiếng, không dám chống đối, ngượng ngùng rời đi.
Lăng Thiên Chí tiến tới mấy bước, ngữ khí thần bí nói:
- Tinh Hà đại nhân, vãn bối có một tin tức, không biết tiền bối có hứng thú nghe một chút không?
Thấy Lăng Thiên Chí dáng vẻ như vậy, thật sự không phải giả bộ. Huống hồ, Lăng Thiên Chí chủ động khiêm nhường như vậy, tự xưng vãn bối, Tần Vô Song tâm tình cực tốt, nhưng cũng không có lạc quan mù quáng, mà là thản nhiên hỏi:
- Muốn có lợi ích gì?
Lăng Thiên Chí vốn còn muốn kín đáo uyển chuyển nhắc một chút tới vấn đề thù lao, không ngờ đối phương lại trực tiếp như vậy, cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Tinh Hà đại nhân quả nhiên vô cùng sảng khoái. Được, vãn bối ở trước mặt người thông minh cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Tinh Hà đại nhân, vãn bối có thể cho ngươi một manh mối chính xác, có liên quan đến Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy. Nếu tiền bối có hứng thú, ta sẽ nói. Không có hứng thú, đương nhiên vãn bối sẽ không nói.
- Nói đi, ngươi muốn cái gì?
- Vậy vãn bối sẽ nói thẳng, nếu Tinh Hà đại nhân có thể cho vãn bối một tấm Long Tức Phong Ấn, vãn bối nhất định sẽ đem tình báo này nói thẳng ra, hơn nữa bảo đảm mười phần tin cậy. Vãn bối có thể lấy danh dự của Thiên Sơn Phái đảm bảo.
Lăng Thiên Chí lời thề son sắt nói.
Tần Vô Song giương mắt nhìn Lăng Thiên Chí, nhìn thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, không có bất cứ hiềm nghi giả vờ nào, thật ra tin được bảy phần. Lăng Thiên Chí này mặc dù không xem là lương thiện gì, nhưng lần trước bị bản thân hù dọa một lần, trước mặt mình vẫn là có chút sợ đầu sợ đuôi, có cho hắn cũng không dám giở thủ đoạn gì.
- Nếu tình báo thích hợp, một tấm Long Tức Phong Ấn, thật ra là chuyện nhỏ. Ngươi xác thực có tình báo hữu dụng? Có thể giúp ta có được Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy?
Lăng Thiên Chí hắc hắc cười, cũng không chính diện trả lời, mà là nói:
- Tinh Hà đại nhân, phụ thân của vãn bối vừa rồi còn kín đáo nói với vãn bối, Tinh Hà đại nhân thực lực cường đại. Nhưng mà, Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, ngoài thánh địa của Huyền Minh Tộc ra, những nơi khác, rất khó có được. Tinh Hà đại nhân mặc dù mạnh, nhưng muốn cường thế xông vào thánh địa Huyền Minh Tộc, khả năng thành công tuyệt đối không lớn. Còn tin tức mà vãn bối cung cấp, mặc dù khó khăn cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối là hy vọng nhiều hơn xông vào thánh địa. Quan trọng nhất là, nó không có bất cứ nguy hiểm nào.
Không thể không nói, Lăng Thiên Chí thật sự có tài ăn nói. Một hồi so sánh, có lý có chứng cứ, thật sự khiến Tần Vô Song tâm động dữ dội.
Phong Ấn Long Tức, trong tay hắn vô cùng đầy đủ. Lòng bàn tay lướt qua, một tấm Long Tức Phong Ấn đã túm ở trong tay, khí tức phong ấn Long Tộc thần diệu, tản phát ra, khiến ánh mắt Lăng Thiên Chí lộ vẻ sáng rực.
Tần Vô Song đang muốn đem Long Tức Phong Ấn đó đưa cho Lăng Thiên Chí, tiểu cô nương sau lưng đột nhiên vô thanh vô tức từ sau cửa đi ra, mặc dù ánh mắt có chút khiếp đảm, nhưng khẩu khí vẫn rất kiên định:
- Tinh Hà đại nhân, ta cũng có thể nói cho ngươi một manh mối, không cần thù lao của ngươi, chỉ cần ngài nhận ta làm đồ đệ!
Tần Vô Song cười phá lên, nhìn nhìn Lăng Thiên Chí, lại nhìn nhìn đứa bé gái. Đột nhiên nhếch miệng cười:
- Lăng Thiên Chí, ngươi ở đây chờ, ta sẽ quay lại!
Nói xong, lắc mình đến bên cạnh đứa bé gái, một đạo gió mạnh cuốn tới, nâng đứa bé gái trực tiếp hóa thành một đạo thần quang biến mất trên đường.
Trong một góc yên lặng, Tần Vô Song đặt đứa bé gái xuống:
- Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?
- Dương Y!
tiểu cô nương ánh mắt ngập nước, trong vắt giống như nước mùa thu, lông mi linh động khẽ nhướng lên, thân hình gầy gò giống như một đóa u lam, khiến người ta lòng sinh trìu mến.
- Được, ngươi là người ở đâu, phụ mẫu đâu? Tại sao muốn bái ta làm sư phụ?
Tiểu nha đầu vừa nghe đến hai tiếng "phụ mẫu", sắc mặt vốn sáng ngời, nhất thời ảm đạm, cúi đầu nói:
- Ta không có phụ mẫu.
- Sao?
- Ta từ lúc hiểu chuyện, đã không có phụ mẫu rồi.
- Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở Huyền Minh Pháp Hội này?
Tần Vô Song có chút tò mò, nghe ra, tiểu nha đầu này có lẽ là một cô nhi.
- Là một đại thúc bán quẻ, đưa ta đến đây. Hắn nói, ta có thể tìm được một sư phụ ở đây.
- Lại là hắn?
Tần Vô Song cười khổ một tiếng:
- Vậy ngươi làm thế nào tìm được ta? Hắn nói tên tuổi và tướng mạo của chúng ta sao?
- Hắn cái gì cũng không nói, chỉ nói ở đây có sư phụ của ta. Kêu ta dựa vào cảm giác tìm, tìm nói chuyện, nhất định sẽ nhận ta làm đồ đệ. Tinh Hà đại nhân, ngươi sẽ làm sư phụ của ta chứ?
Một khi là cục diện Lý Bố Y đặt ra, Tần Vô Song biết nhân tình này không thể không làm. Huống hồ, Lý Bố Y là tuyệt thế cao nhân, sắp xếp như vậy, nhất định có đạo lý.
Thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói, Dương Y đột nhiên nhớ ra gì đó, nói:
- Đúng rồi, Tinh Hà đại nhân, ta thiếu chút nữa quên mất, đại thúc bán quẻ đó còn nói, Huyền Minh Tộc có một treo giải thưởng bí mật. Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ treo giải thưởng đó, nhất định có thể có được thứ mà ngươi muốn. Sư phụ, thứ mà ngươi muốn, chính là Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy sao?
Tần Vô Song trong lòng khẽ động, Lý Bố Y tiền bối quả nhiên là liệu việc như thần, ngay cả hắn muốn cái gì cũng đoán được. Xem ra tiền bối cao nhân hành sự, quả nhiên là quỷ thần khó dò.
- Tiểu nha đầu, Lý Bố Y tiền bối một khi đã sắp xếp như vậy, vậy ngươi đi theo ta đi.
Tần Vô Song lộ ra một nụ cười, nói đến cùng, kiếp trước hắn cũng là một cô nhi, đối với cô nhi có một lòng yêu thương ngôn từ khó có thể nói hết được.
- Tinh Hà đại nhân, ngươi… ngươi thật sự muốn giữ ta lại sao?
Dương Y mừng rỡ quá đỗi, trong ánh mắt nhỏ xinh đẹp, tràn ngập ý tứ hàm xúc thành khẩn.
- Ngươi gọi ta là gì?
Tần Vô Song cười chế nhạo.
- Tinh… à đúng rồi, sư phụ!
Tiểu nha đầu thông minh trí tuệ, lập tức lĩnh ngộ, trực tiếp quỳ xuống dưới đất:
- Sư phụ ở trên, đệ tử Dương Y khấu đầu lạy tạ ngài.
Tần Vô Song cười ha ha:
- Được, ngươi đã bái sư, ta sẽ nhận của ngươi ba lạy chín dập đầu. Y nhi, ngươi phải nhớ kỹ, vi sư tên thật là Tần Vô Song, là Đại Chưởng môn Tần gia của Hiên Viên Khâu, trước kia phục tùng tại Tinh La Điện. Ngươi là môn đồ khai sơn của ta, sau này thái độ hành sự, không thể làm ô uế tên tuổi của vi sư.
- Vâng, đệ tử nhất định sẽ nhớ kỹ không quên!
Dương Y vui mừng rạo rực, tiểu nữ nhi dáng vẻ ngây thơ, phối hợp với dáng vẻ cố gắng muốn giả vờ thành thục của cô, có vẻ vô cùng đáng yêu.
- Được rồi, ngươi biết cái gì?
Tần Vô Song muốn kiểm tra một chút nền tảng của tiểu nha đầu này.
- Ta… đệ tử biết chặt củi nấu cơm, hạ lưới bắt cá, còn biết nướng khoai lang, nướng khoai tây. Đúng rồi, đệ tử còn biết…
Một chuỗi kỳ năng báo ra, Tần Vô Song nghe được mà choáng váng đầu óc.
Đứa trẻ nhà nghèo sớm đã lo liệu việc nhà, lời này thật sự là không sai. Hiện giờ đệ tử này thật ra đa tài đa nghệ, nhưng Tần Vô Song muốn hỏi vốn không phải cái này.
Mắt thấy tiểu cô nương dáng vẻ vô tư, Tần Vô Song cũng không kìm được hỏi quá nhiều, thầm nghĩ:
- Đây là một khối ngọc thô, có thể tạo hình ra hay không, còn phải đợi quay về Tần gia mới tính toán được. Dự đoán Lý Bô Y tiền bối, sẽ không đưa một đứa trẻ không có chút tạo hình mà đưa cho ta?
Lăng Thiên Chí nhìn thấy Tần Vô Song lại xuất hiện, mặt mày rạng rỡ đi tới đón, Tần Vô Song lại sắc mặt lạnh lùng:
- Lăng Thiên Chí, ngươi làm ta một phen coi tiền như rác là sao? Hôm nay trong công bố treo giải thưởng, có một nhiệm vụ treo giải thưởng bí mật của Huyền Minh Tộc. Lập tức chuyện sẽ công bố, ngươi hiện tại lấy ra thừa nước đục thả câu, gạt đồ của ta, lá gan không nhỏ.
Lăng Thiên Chí không kìm được trong lòng nhảy dựng, không thể tưởng tượng được nhìn Tần Vô Song, lại nhìn nhìn Dương Y. Hắn hiển nhiên không ngờ, Tần Vô Song sau buổi nói chuyện với tiểu cô nương này, lại có thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ của hắn. Đang muốn biện giải, Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, nếu ngươi thật sự muốn có Long Tức Phong Ấn, ta niệm tình ngươi là vãn bối, ban cho ngươi một tấm thật ra cũng không ngại. Hiện giờ nếu không phải nể mặt của Huyền Minh Tộc, nhất định phải khiến ngươi chịu chút đau khổ vụn vặt rồi.
Lăng Thiên Chí vẻ mặt xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Dương Y.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi trừng mắt cái gì? Tiểu cô nương này hiện giờ là đệ tử của ta, ngươi muốn tìm cô ta gây phiền toái, đó là tự chuốc khổ vào thân.
Lăng Thiên Chí kêu khổ không ngừng, chỉ có thể cười làm lành, vâng vâng dạ dạ, xấu hổ mà đi.
Quả nhiên, tin tức mà Lý Bố Y thông qua Dương Y nhắn dùm, vô cùng chuẩn xác. Nhiệm vụ treo giải thưởng lần này, tổng cộng có mười cái. Nhiệm vụ treo giải thưởng cuối cùng, bất ngờ là tuyên bố của Huyền Minh Tộc.
Nội dung nhiệm vụ là tìm kiếm một tín vật mà Huyền Minh Tộc mất tích đã lâu – Huyền Minh Lệnh.