Tân Thiên Vấn hồi tưởng lại, cái động tác đột ngột lúc đó của Hiên Viên Uy quả thật vô cùng kỳ quặc. Với một cường giả như Hiên Viên Uy lại dùng búa đốn củi, hơn nữa động tác vô cùng thô cứng, có cảm giác rất khó khăn. Liên tưởng đến lời cảnh cáo vừa rồi của Hiên Viên Uy, làm hắn không thể coi thường một đại tông môn đã truyền thừa mấy vạn năm như Tần gia, Tân Thiên Vấn kinh ngạc nói: - Uy đại nhân phải chăng lúc đó nhắc nhở thuộc hạ, đối phó với Tần gia không hề dễ dàng? Hiên Viên Uy thở dài nói: - Đến hôm nay ngươi mới chỉ lĩnh hội được một phần ý tứ. Thôi, để ta nói cho ngươi biết. Khi đó ta làm động tác đó, là muốn nói cho ngươi biết, đối phó với Tần gia, phải một kích tất trúng, cho dù có phải hy sinh một chút cũng phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài, bọn ngươi càng bất lợi. Ngoài ra, ngươi phải lựa chọn hành động trảm thủ, đem Tần Khiếu Thiên một kích hủy diệt. Không còn Tần Khiếu Thiên, Tần gia sẽ như rắn mất đầu, không còn đáng ngại nữa! Tân Thiên Vấn lúng túng không nói nên lời, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất: - Hừ, ngươi hiện tại nói những điều này có tác dụng gì chứ, lúc đó hà tất giả thần giả quỷ, chẳng nói thẳng ra, còn phải giả làm cao nhân. Nếu trực tiếp nói với ta, đã không có tình trạng như ngày hôm nay. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nghĩ trong lòng, còn trên miệng, cho hắn thêm một trăm lá gan nữa, cũng chẳng dám nói trước mặt Hiên Viên Uy. Hiên Viên Uy ánh mắt sâu xa, xa xa nhìn về phía Đông: - Vô Tận Đông Hải thông cáo thiên hạ, nói rằng Kim Ô Thú đã sống lại, không biết thật giả thế nào? Chỉ e đây là cách tạo thế để bọn chúng đoạt Thần Tú Cung mà thôi. - Thần Tú Cung, quả thật đã bị Tổ Long Tộc đoạt được rồi sao? Tân Thiên Vấn nhịn không được hỏi. Hiên Viên Uy hừ một tiếng: - Ta đoán mười phần đúng tám. Tân Thiên Vấn không hứng thú lắm với việc ai đã đoạt được Thần Tú Cung, trên thực tế, hắn ngược lại càng hy vọng Tổ Long Tộc đã đoạt được Thần Tú Cung. Như vậy ít nhất có thể chứng minh một điểm. Chính là, Tần Vô Song có thể đã chết, cho dù không phải chết trong khe nứt không gian, thì cũng bị Tổ Long Tộc tiêu diệt rồi. Thần Tú Cung thuộc về ai cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Đế Môn. Chỉ cần không phải ở trong tay Tần Vô Song, thì đó chính là tin tốt. Chỉ cần Tần Vô Song chết rồi, thì đó chính là tin cực kỳ tốt. Tân Thiên Vấn mang theo vài phần nghi hoặc, nhằm hướng chiến trường Vấn Đỉnh Sơn chạy về.
Vòng xoáy vô tận, cuốn lấy Tần Vô Song, giằng xé Tần Vô Song. Mỗi cỗ lực lượng đều tràn ngập cảm giác vặn xoắn điên cuồng, Tần Vô Song có cảm giác thân thể mình sắp tan ra, những lực lượng xoay vần không có quy tắc này, phảng phất như đem hắn biến thành một đám bột mì, hung hăng nhào nặn. Tần Vô Song cuối cùng cũng đã thể hội được, khe nứt không gian vì sao lại đáng sợ đến thế. Thì ra, ở bên trong khe nứt không gian này, hắn không có bất cứ khả năng điều khiển thân thể nào, chỉ có thể theo sóng trôi đi, giống như một con diều đứt dây, đã không còn khả năng khống chế vận mệnh. Sau đó, lực thôn phệ này, dù cuồng dã thế nào, cũng không thể nào đánh tan thân thể Tần Vô Song. Thân thể Tần Vô Song như đang ở trong tinh không vô tận, trôi nổi trong vũ trụ bao la, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế vận mệnh của mình. Từ khi xuất đạo đến nay, Tần Vô Song đã trải qua bao lần nguy cơ sinh tử, nhưng chưa có lần nào giống như lần này, hắn hoàn toàn không có khả năng nắm bắt vận mệnh của chính bản thân mình. Những loạn lưu của khe nứt không gian, cũng không biết sẽ đưa Tần Vô Song đến đâu, chỉ biết rằng, thân thể hắn đang ngày càng chìm xuống, nhưng Thần hồn thủy chung tỉnh táo, không hề tan ra. Trong hoàn cảnh này, cho dù là Hóa Thần Đạo cường giả cũng rất khó bảo trì được Thần hồn tỉnh táo, nhưng Tần Vô Song lại làm được! Hết thảy, tự nhiên là nhờ vào vô thượng tố tạo của Thần Thụ Tộc. Khối thần lực mà Thần Thụ Tộc đưa vào, tích tụ trong cơ thể Tần Vô Song, vẫn chưa kịp phóng thích hoàn toàn thì Tần Vô Song đã bị cuốn vào trong vòng xoáy của khe nứt không gian, cũng chính bởi thế, nguồn thần lực nồng đậm của Thần Thụ Tộc, cho Tần Vô Song rất nhiều sự giảm xóc đáng kể, cung cấp cho nhục thể của Tần Vô Song nguồn lực chống đỡ to lớn. Nếu không có nguồn thần lực thêm vào đó, nhục thể của Tần Vô Song cho dù đã qua thần quang tẩy lễ, chỉ e cũng sẽ vô cùng khó chịu. Mà trước mắt, nguồn thần lực dư thừa này, lại trở thành cứu sinh phù của Tần Vô Song. Nguồn truyện: Nếu nói Giá Tiếp Thần Công của Thần Thụ Tộc làm cho Tần Vô Song tăng cân trong thời gian ngắn, thì lúc này chính là giai đoạn giảm cân. May mà, Thần Thụ Tộc giá tiếp một nguồn thần lực đủ lớn, làm cho giai đoạn giảm cân trong khe nứt không gian có một cái đáy rất tốt. Cho dù như vậy, nhục thân của Tần Vô Song vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên trong bóng tối bao la, phảng phất có một cỗ lực lượng thần kỳ đang bảo hộ cho Tần Vô Song hắn. Bất luận không gian loạn lưu kia có cuồng dã thế nào, hung hãn ra sao, Tần Vô Song trước sau đều không bị thôn phệ hoàn toàn. Phiêu đãng như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng Tần Vô Song cảm thấy cỗ loạn lưu này cuối cùng đã dần dần giảm đi, giống như nước biển lúc triều rút vậy, dần dần khôi phục lại sự yên bình. Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt Tần Vô Song là một khung cảnh vô cùng hoang lương. Đập vào trong tầm mắt là một cảnh tượng đổ nát! Bốn phía đều là đại thụ sâm u, tường vách tan vỡ, ngoài ra còn xen lẫn một vài bộ thi cốt, cho nhân loại ta một cảm giác đổ nát hoang tàn. Cảm giác này, giống như đột nhiên đi vào phế tích sau ngày tận thế vậy. Tần Vô Song bước đi, cẩn thận suy xét, biết mình đã đến đáy của Vô Tận Đông Hải. Tuy bốn phía đều không nắm bắt được thủy ba lưu động, nhưng khí lưu áp lực ở bốn phía đều rõ ràng cao hơn bình thường mấy chục lần. Nếu Tần Vô Song không phải là Thần đạo cường giả có thể dùng nội tức hô hấp, chỉ e là đã bị chết ngạt. Ngạc nhiên đi trên mảnh đất này, nơi Tần Vô Song bước chân lên, hoặc là thi cốt của nhân loại, hoặc là tàn cốt, tứ chi, đầu lâu, thân thể của Thú Tộc, rải rác khắp nơi. Mỗi khi đặt chân xuống, đều có thể cảm nhận được trên mảnh đất này đã từng trải qua thảm họa hủy diệt thảm liệt biết chừng nào. - Đây là địa phương nào? Tần Vô Song trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên, Tần Vô Song như nhớ ra điều gì, lấy ra Ngọc bài Truyền thức, lắc thử một cái, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ, lẩm bẩm một mình: - Quả nhiên, nơi này hoàn toàn phong tỏa thần thức giao lưu. Ngọc bài Truyền thức ở chỗ này cũng chỉ là một khối phế vật. Bất đắc dĩ đem Ngọc bài Truyền thức thu lại, Tần Vô Song tiếp tục cất bước. Lọt vào trong tầm mắt đều là một cảnh hoang lương, bất luận hắn đi đến đâu tựa hồ đều như vậy cả. - Không gian loạn lưu này không lẽ đã đưa ta ra khỏi Đại lục Thiên Huyền rồi hay sao? Tần Vô Song bất đắc dĩ cười khổ: - Nếu đúng như thế, thì đây quả là một tai nạn to lớn. Kiếp trước từ Địa Cầu xuyên việt đến Đại lục Thiên Huyền này, nếu bây giờ lại từ Đại lục Thiên Huyền xuyên việt đến một nơi nào khác, vất vả khổ sở xây dựng các mối quan hệ, tự nhiên cũng tiêu tan rồi. Đây là điều Tần Vô Song không thể chấp nhận được. Kiếp trước, một tỷ tỷ đã làm cho hắn vô cùng tiếc nuối và áy náy rồi, kiếp này không những đã có gia đình, có phụ thân, tỷ tỷ, cháu trai, còn có vị hôn thê, có bao nhiêu đồng môn, bao nhiêu tộc nhân… Hết thảy, đều là thứ Tần Vô Song không thể dứt bỏ. - Không! Tần Vô Song nắm chặt bàn tay. - Bất kể thế nào cũng phải trùng kiến thiên nhật, trở lại Hiên Viên Khâu, trở lại các quốc gia nhân loại! Nghĩ vậy, Tần Vô Song không còn bước chân vô định, mà đã nghiêm túc tra xét địa hình, cố tìm cho ra một chút manh mối. Chỉ là, dù hắn có cố gắng thế nào, dường như trước mắt đều chung một cảnh tượng, hoàn toàn tìm không ra một chút manh mối. Ngoài thảm liệt, lại là thảm liệt. Ngoài hoang lương, vẫn là hoang lương! - Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào thế? Tần Vô Song suy nghĩ: - Nơi này, dù thế nào vẫn là đáy của Vô Tận Đông Hải, chưa thể nào thoát ly Đại lục Thiên Huyền. Chỉ có văng ra khỏi tầng khí quyển của Đại lục Thiên Huyền, văng lên tinh hà mênh mông, thì mới có thể rời khỏi Đại lục Thiên Huyền. Ta thế này, cùng lắm chỉ là từ bề mặt của Đại lục Thiên Huyền tiến vào trong địa tâm mà thôi! Tần Vô Song an ủi bản thân như vậy. Đi nửa ngày, đột nhiên thấy phía trước có một đám kiến trúc dày đặc, tuy chỉ là tường vách đổ nát, một mảnh hoang tàn, nhưng từ xa nhìn lại, có thể cảm nhận ít nhiều quang cảnh ngày trước. Đó là một quang cảnh vô cùng tráng lệ, cho dù đã vô cùng đổ nát, nhưng vẫn toát lên khí chất của bậc vương giả khi thất thế, uy nghiêm bất khuất. Tần Vô Song nhìn thấy có chút manh mối, liền đẩy nhanh cước bộ, nhanh chóng hướng về phía đám kiến trúc kia bước tới. Ở nơi này, Tần Vô Song phát hiện ra, tu vi của mình vẫn chưa bị cấm cố, tất cả vẫn có thể vận dụng tự nhiên, điều này làm cho Tần Vô Song nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ cần thực lực vẫn còn là tốt rồi, ít nhất cũng thêm chút hy vọng. Đến trước đám kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy phía trước nhất quả nhiên là cửa trước của một cung điện, hàng chữ ở trên rất tối nghĩa khó hiểu. Tần Vô Song nhìn một hồi, cũng không rõ có ý nghĩa gì, chỉ có thể đại khái phán đoán ra đó gồm có bốn chữ. Nhưng bốn chữ này có ý nghĩa gì thì hắn hoàn toàn không rõ. Cảm thụ vẻ tráng lệ của tầng kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy trên cột đá ở cổng trước có điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế. Những hoa văn này tràn ngập ý vị viễn cổ, hiển nhiên là văn lý của một trận pháp vô cùng cường đại. Chỉ là, những văn lý này đến nay đều đã ảm đạm vô quang, hiển nhiên là đã không còn linh lực chống đỡ, trận pháp đã mất đi hiệu lực. Nếu không, những văn lý này chắc chắn sẽ tràn ngập sức sống, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã tâm trì thần diêu. Tần Vô Song nhẹ nhàng vuốt ve lên những cây cột, cảm thụ khí tức hồng hoang của thời đại Thái cổ, Tần Vô Song trong lòng thầm nghĩ: - Lẽ nào nơi này, là nơi cư trú của Thái Cổ Tộc. Đây quả là điều lạ kỳ, vòng xoáy không gian kia cường đạo đến vậy, nơi này sao có thể ở được, làm thế nào để câu thông với thế giới bên ngoài chứ? Không đúng! Tần Vô Song đột nhiên nảy ra một ý niệm: - Nơi này đã từng có người cư ngụ, chắc chắn phải có biện pháp câu thông với thế giới bên ngoài, nhất định phải có thông đạo đi ra thế giới bên ngoài. Nghĩ như vậy, Tần Vô Song đột nhiên tinh thần nhất động. Bất kể suy luận này có đúng hay không, ít nhất nó cũng đem lại cho hắn chút động lực. Hắn cũng biết, trong sự loạn lưu vô tận của khe nứt không gian kia, tìm thấy đường ra căn bản là không có khả năng, thân thể hắn trong hoàn cảnh đó căn bản không thể có hành động gì. Chứ đừng nói đến việc tìm thấy đường ra ngoài. Cho nên, muốn thoát ra, buộc phải tìm thấy thông đạo đặc biệt. Nhưng mà, thông đạo đó thật sự tồn tại hay sao? Nếu có tồn tại, thì nó ở nơi nào?
Tuy Đại Chưởng môn Vân gia, Vân Khinh Nhiên rất thần bí, nhưng kẻ khiến Tần Vô Song lo lắng thật sự vẫn là Tân Thiên Vấn.
Tân Thiên Vấn đến Thiên Hỏa Nam Cương, nếu bảo không có chút thu hoạch gì thì là không thể. Tân Thiên Vấn càng bình tĩnh càng cho thấy hắn đang suy tính sâu xa.
Tần Vô Song nhất định phải tìm hiểu rõ rốt cuộc Tân Thiên Vấn có thật là gặp được kỳ ngộ gì không, có thật là khai quật được truyền thừa Thái cổ Thần Miếu không? Và Thần Miếu đó rốt cuộc đã cho Tân Thiên Vấn bao nhiêu thứ?
Những vấn đề này không tìm hiểu rõ ràng Tần Vô Song ăn ngủ không yên.
Dù gì số lượng vũ khí của Tân Thiên Vấn nhiều ít có liên quan đến hướng đi cuối cùng của trận chiến. Được làm vua, thua làm giặc. Nếu lần này Tần gia mà thua, những ngày sau này, không gian sinh tồn của Tần gia ở Thiên Đế Sơn sẽ càng hạn hẹp. Nhất định Tân gia sẽ nhân cơ hội này mà ép Tần gia đến chết thì thôi.
Ngược lại, nếu Tần gia lên chức Thiên Đế, cũng có thể giương lá cờ Thiên Đế Môn, lấy lý do dọn dẹp sạch sẽ không khí cho Thiên Đế Sơn mà đả kích Tân gia.
Chỉ cần ngồi lên vị trí Thiên Đế, mọi hành động đều có thể danh chính ngôn thuận. Vì thắng làm vua, còn kẻ thất bại mãi mãi chỉ có thể trong tình trạng bị động, không có quyền lên tiếng.
Không có lửa làm sao có khói, tin đồn về việc Tân Thiên Vấn có được kỳ ngộ gì đó chắc chắn phải bắt nguồn từ điều gì đó, nếu không đâu có thần kỳ đến mức như cố tình để lộ tín hiệu gì đó như vậy.
Tần gia đang lôi kéo khắp nơi, Tân gia chắc chắn cũng đang xoa dịu khắp chốn. Tân gia mà ngồi lên vị trí Thiên Đế, Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông chắc chắn sẽ phải cút ra khỏi tám môn Thiên Đế Sơn. Vì thế Tần gia phải tiếp nguồn máu mới.
Cũng cùng một đạo lý đó, nếu Tân gia tiếp tục vị trí Thiên Đế, chắc chắn sẽ toàn lực đuổi Tần gia ra. Đương nhiên Tần gia có nhiều Thần đạo cường giả như vậy, e là vài thứ thay thế kia rất khó đẩy Tần gia ra khỏi cuộc. Vì thế, với Tân gia, ba tông môn phản bội Thiên Đế Môn như Diệu Hóa Môn, Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông chắc chắn phải quét sạch.
Tân Thiên Vấn ghét nhất là kẻ khác phản bội, với tính cách của Tân Thiên Vấn, chắc chắn không thể dung nạp được ba thế lực đó. Vì thế nhất dịnh phải có sự tuyển chọn hoàn toàn mới.
Mà Phiêu Tuyết Lâu, Kiếm Lam Tông và Thái Ất Môn mà Tần gia tìm đều là các tông môn gần với Tần gia, về mặt nào đó có thể gọi là người nhà cả. Những thế lực đó đương nhiên Tân gia sẽ không suy xét đến. Vì mưu lược cơ mật này nhất định phải bảo mật.
Vậy là, thế lực tâm phúc của Tân gia, ngoài Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông ra, đáng tin nhất đương nhiên là Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn.
Hai thế lực này lần đó cầu thân ở Phiêu Tuyết Lâu đối địch với Tần gia đương nhiên là đã được sự đồng ý ngầm của Tân gia.
Tần Vô Song nghĩ đến đây, khóe miệng nhếch lên cười:
- Trong số các thế lực ngoại vi, Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn gần nhất với Tân gia, nói là tâm phúc cũng không quá đáng. Nếu Tân gia muốn chọn chắc chắn sẽ nghĩ đến hai thế lực này.
Suy đoán này đương nhiên là có căn cứ, cũng giống như Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông là hai thế lực Tần gia muốn tìm đầu tiên vậy. Loại quan hệ thân sơ này không cho phép một nửa giả dối.
Nghĩ đến ba chữ Bách Kiếm Tông, khóe miệng Tần Vô Song lại nhếch lên cao hơn. Mười mấy năm trước, hắn đã giấu một quân cờ ở đó vẫn chưa sử dụng, giờ cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Hồi đó, khi Tần Vô Song đến gặp Mộ Dung Thiên Cực ở Phiêu Tuyết Lâu, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông cố ý gây khó dễ, mời Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn cùng đến gây loạn.
Lúc đó, bốn thế lực này đều phái một thanh niên tài tuấn đến cầu thân xoa dịu tình hình. Khi đó mới dẫn đến một cuộc thi đấu trong Hắc Tử Hải, cũng khiến Tần Vô Song tìm thấy huyết mạch của Thái cổ Yêu long, có được hai quả trứng Yêu long. Bốn đệ tử lúc đó là Yến Truy Dương của Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Tiêu của Lôi Đình Tông, và Hồ Khâu Lan của Hồ Khâu Sơn, còn lại một người là Ngô Đỉnh Nguyên của Bách Kiếm Tông.
Ba kẻ đầu tiên đều bị Tần Vô Song giết ở Hắc Tử Hải, còn Ngô Đỉnh Nguyên thì bị Tần Vô Song dùng Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật khống chế.
Lúc đó Tần Vô Song sắp xếp như vậy là cho Ngô Đỉnh Nguyên một con đường sống, cũng không ngờ giờ lại có thể dùng đến.
Ngô Đỉnh Nguyên là đại công tử của Bách Kiếm Tông, là con trai của Đại Tông chủ Ngô Tuyên Hổ.
Khi đó Tần Vô Song còn lo Ngô Đỉnh Nguyên ra ngoài sẽ bại lộ, nhưng không ngờ chuyện lần đó các tông phái căn bản không coi trọng mấy. Vai trò của Ngô Đỉnh Nguyên đương nhiên cũng không gây chú ý cho Thiên Đế Tân Thiên Vấn. Vì thế nhiều năm nay mà vẫn không hề bị bại lộ.
Tần Vô Song từng nói với Ngô Đỉnh Nguyên, trừ phi Tần Vô Song trực tiếp đến tìm, nếu không không được đến Tần gia.
Tần Vô Song tính thời gian, Tân Thiên Vấn trở về đã lâu chắc chắn sẽ tìm Bách Kiếm Tông.
Ngô Tuyên Hổ là Tông chủ đương nhiên biết một vài nội tình. Ngô Tuyên Hổ biết vậy thì, Ngô Đỉnh Nguyên là đại công tử không thể không tìm hiểu được.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song dùng Ngọc bài Truyền thức liên lạc với Ngô Đỉnh Nguyên. Vì có Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật nên Tần Vô Song gần như có thể trực tiếp đi vào thần thức của Ngô Đỉnh Nguyên.
Quả nhiên, Ngô Đỉnh Nguyên đang ở Bách Kiếm Tông, tim bỗng rung lên, thận thức lên tiếng:
- Chủ nhân…
Tần Vô Song nói:
- Ngô Đỉnh Nguyên, Bách Kiếm Tông gần đây có khách quý nào đến không?
Ngô Đỉnh Nguyên nói:
- Chủ nhân, ba ngày trước, Thiên Đế Tân Thiên Vấn có đến.
- Rất tốt, ngươi hãy đi tìm hiểu xem Tân Thiên Vấn cho Bách Kiếm Tông ngươi những lợi ích gì. Nhớ phải tìm hiểu tường tận rồi báo lại cho ta. Không được lộ liễu quá, không được để phụ thân ngươi nghi ngờ, biết chưa?
Ngô Đỉnh Nguyên nhanh nhảu nói:
- Vâng vâng!
- Rất tốt, khi Tần gia ta lên chức Thiên Đế sẽ trả lại tự do cho ngươi, tuyệt đối không nuốt lời!
Ngô Đỉnh Nguyên nghe vậy mừng húm, lại càng có động lực hơn, luôn mồm đảm bảo.
Tần Vô Song cũng không nói nhiều chỉ khuyến khích vài câu.
Ba ngày sau, Ngô Đỉnh Nguyên chủ động liên lạc với Tần Vô Song, giọng nói rất kích động:
- Chủ nhân, ta đã tìm hiểu được rồi. Tân Thiên Vấn đến Bách Kiếm Tông ta quả nhiên là để dụ dỗ, cho Bách Kiếm Tông một món lời béo bở. Hắn nói lần Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế này nhất định sẽ đưa Bách Kiếm Tông vào Thiên Đế Sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hừ, khẩu khí cũng không bé. Tân Thiên Vấn dựa vào cái gì mà huênh hoang? Nếu Bách Kiếm Tông ngươi không có ngoại lực trợ giúp thì rất khó cạnh tranh vị trí tám môn Thiên Đế Sơn. Tên Tân Thiên Vấn đó chắc chắn cho các ngươi một vài vũ khí bí mật, có đúng không?
- Chủ nhân đúng là thần cơ diệu toán!
Ngô Đỉnh Nguyên đầy thán phục nói:
- Đúng là Tân Thiên Vấn đã cho phụ thân ta một quyển Phong ấn Thú hồn của Thần thú. Nghe nói sức chiến đấu tương đương Hóa Thần Đạo Thần thú bốn đến sáu kiếp.
- Phong ấn Thú hồn?
Tần Vô Song kinh ngạc:
- Còn gì khác không?
- Còn cả một món vũ khí Hóa Thần Đạo.
Ngô Đỉnh Nguyên bổ sung.
- Còn không?
- Chỉ hai thứ đó. Tân Thiên Vấn nói, với hai thứ đó, chỉ cần tận dụng tốt là có thể tranh giành vị trí tám môn Thiên Đế Sơn, đặc biệt là Phong ấn Thú hồn, vô cùng mạnh.
Tần Vô Song cười nhạt, xem ra quả nhiên Tân Thiên Vấn đã có được một vài lợi ích từ Thiên Hỏa Nam Cương, nếu không thì đâu có rộng rãi thế?
- Làm tốt lắm! Ngươi tiếp tục cố gắng, có tin gì kịp thời báo cho ta. Khi cục diện Thiên Đế Sơn ổn định, sẽ không thiếu công của ngươi đâu!
Ngô Đỉnh Nguyên mừng rỡ, tạ ơn rối rít. Ngô Đỉnh Nguyên hiện nay không những không bài xích hoàn cảnh làm con rối mà còn cảm thấy đây là một cơ hội. Cảm giác này càng mãnh liệt hơn kể từ khi Tần Vô Song lên làm Đại Chưởng môn Tần gia.
Tần Vô Song trẻ tuổi như vậy lại có tư cách đảm nhiệm chức Đại Chưởng môn Tần gia, thành tựu sau nay không nghĩ cũng có thể biết. Ngô Đỉnh Nguyên cho rằng Thiên Đế Tân Thiên Vấn cũng không thể ngăn cản được bước chân quật khởi của Tần Vô Song.
Một người làm quan cả họ được nhờ, nếu Tần Vô Song đăng cơ Thiên Đế, thì Ngô Đỉnh Nguyên hắn chắc chắn cũng sẽ có nhiều lợi lớn. Dù lần này Bách Kiếm Tông không thành tám môn Thiên Đế Sơn, với tư cách là con rối của Tần Vô Song, hắn cũng sẽ có tư cách trở thành tâm phúc của Tần Vô Song, được sự bồi dưỡng thêm. Đại hội Thiên Đế Sơn năm trăm năm sau sẽ là cơ hội của Bách Kiếm Tông.
Ngô Đỉnh Nguyên biết, với tư chất của mình rất khó xung kích Thần đạo. Nhưng nếu có sự giúp đỡ của chủ nhân Tần Vô Song thì sẽ vô cùng dễ dàng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Ngô Đỉnh Nguyên rất phấn khích.
Cảnh giới Thần đạo mãi mãi có sức hấp dẫn lớn nhất đối với một tu luyện giả!
Tin tình báo của Ngô Đỉnh Nguyên khiến Tần Vô Song vững tâm hơn, hắn nghĩ:
- Tân Thiên Vấn từ Thiên Hỏa Nam Cương có được cơ ngộ, chắc chắn không chỉ là phong ấn Thần hồn, chắc chắn là có những thứ khác nữa. Nhưng thần thông của Thú Tộc không thể vượt hơn uy lực của thần binh Chân Thần Đạo chín kiếp. Chỉ cần ta đề phòng, không khinh địch thì sẽ không sợ Tân Thiên Vấn xuất kỳ chiêu. Nhưng Phong ấn Thú hồn đó không thể không đề phòng. Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông e là vẫn chưa thể địch lại được cường giả Hóa Thần Đạo bốn kiếp. Xem ra lúc đó, Cô Đơn và Hỏa Lân phải cho người khác mượn rồi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng Tần Vân Nhiên đến báo, Tông chủ Kiếm Lam Tông Đinh Kỳ Kiếm đến.
Đinh Kỳ Kiếm nghe nói Đại Chưởng môn Tần gia đích thân triệu kiến đương nhiên vô cùng ngạc nhiên. Tuy biết Đại Chưởng môn Tần gia là Tần Vô Song rất trẻ tuổi, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự xúc động trong lòng.
Uy danh những năm nay của Tần Vô Song không nhắc vội, nhân vật có thể làm Đại Chưởng môn của Tần gia lẽ nào lại là loại tầm thường? Chỉ riêng thân phận Đại Chưởng môn Tần gia thôi cũng đủ khiến Đinh Kỳ Kiếm xúc động không ngớt rồi.
Trong mắt Đinh Kỳ Kiếm, Tần Vân Nhiên đã có địa vị rất cao rồi, mà Tần Vân Nhiên lại vô cùng đề cao vị Đại Chưởng môn trẻ tuổi, điều này càng khiến Đinh Kỳ Kiếm phấn khích.
Hắn biết đây là một cơ hội. Đại Chưởng môn Tần gia đích thân tiếp kiến, cơ hội đang bày ra trước mắt đó, chỉ xem hắn có dám nắm lấy không thôi. Nắm được, Kiếm Lam Tông sẽ bay cao bay xa. Không nắm được, Tần gia đánh giá thấp, Kiếm Lam Tông xui xẻo.
Tuy có cả lợi lẫn hại, nhưng sự theo đuổi đỉnh cao khiến Đinh Kỳ Kiếm tiếp nhận không suy nghĩ. Hắn biết mình mà không nhận thì còn nhiều người đang muốn nhận lắm. Ưu tiên hắn như thế này có nghĩa là Tần gia đã coi trọng hắn!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tân Thiên Vấn hồi tưởng lại, cái động tác đột ngột lúc đó của Hiên Viên Uy quả thật vô cùng kỳ quặc. Với một cường giả như Hiên Viên Uy lại dùng búa đốn củi, hơn nữa động tác vô cùng thô cứng, có cảm giác rất khó khăn. Liên tưởng đến lời cảnh cáo vừa rồi của Hiên Viên Uy, làm hắn không thể coi thường một đại tông môn đã truyền thừa mấy vạn năm như Tần gia, Tân Thiên Vấn kinh ngạc nói: - Uy đại nhân phải chăng lúc đó nhắc nhở thuộc hạ, đối phó với Tần gia không hề dễ dàng? Hiên Viên Uy thở dài nói: - Đến hôm nay ngươi mới chỉ lĩnh hội được một phần ý tứ. Thôi, để ta nói cho ngươi biết. Khi đó ta làm động tác đó, là muốn nói cho ngươi biết, đối phó với Tần gia, phải một kích tất trúng, cho dù có phải hy sinh một chút cũng phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài, bọn ngươi càng bất lợi. Ngoài ra, ngươi phải lựa chọn hành động trảm thủ, đem Tần Khiếu Thiên một kích hủy diệt. Không còn Tần Khiếu Thiên, Tần gia sẽ như rắn mất đầu, không còn đáng ngại nữa! Tân Thiên Vấn lúng túng không nói nên lời, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất: - Hừ, ngươi hiện tại nói những điều này có tác dụng gì chứ, lúc đó hà tất giả thần giả quỷ, chẳng nói thẳng ra, còn phải giả làm cao nhân. Nếu trực tiếp nói với ta, đã không có tình trạng như ngày hôm nay. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nghĩ trong lòng, còn trên miệng, cho hắn thêm một trăm lá gan nữa, cũng chẳng dám nói trước mặt Hiên Viên Uy. Hiên Viên Uy ánh mắt sâu xa, xa xa nhìn về phía Đông: - Vô Tận Đông Hải thông cáo thiên hạ, nói rằng Kim Ô Thú đã sống lại, không biết thật giả thế nào? Chỉ e đây là cách tạo thế để bọn chúng đoạt Thần Tú Cung mà thôi. - Thần Tú Cung, quả thật đã bị Tổ Long Tộc đoạt được rồi sao? Tân Thiên Vấn nhịn không được hỏi. Hiên Viên Uy hừ một tiếng: - Ta đoán mười phần đúng tám. Tân Thiên Vấn không hứng thú lắm với việc ai đã đoạt được Thần Tú Cung, trên thực tế, hắn ngược lại càng hy vọng Tổ Long Tộc đã đoạt được Thần Tú Cung. Như vậy ít nhất có thể chứng minh một điểm. Chính là, Tần Vô Song có thể đã chết, cho dù không phải chết trong khe nứt không gian, thì cũng bị Tổ Long Tộc tiêu diệt rồi. Thần Tú Cung thuộc về ai cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thiên Đế Môn. Chỉ cần không phải ở trong tay Tần Vô Song, thì đó chính là tin tốt. Chỉ cần Tần Vô Song chết rồi, thì đó chính là tin cực kỳ tốt. Tân Thiên Vấn mang theo vài phần nghi hoặc, nhằm hướng chiến trường Vấn Đỉnh Sơn chạy về.
Vòng xoáy vô tận, cuốn lấy Tần Vô Song, giằng xé Tần Vô Song. Mỗi cỗ lực lượng đều tràn ngập cảm giác vặn xoắn điên cuồng, Tần Vô Song có cảm giác thân thể mình sắp tan ra, những lực lượng xoay vần không có quy tắc này, phảng phất như đem hắn biến thành một đám bột mì, hung hăng nhào nặn. Tần Vô Song cuối cùng cũng đã thể hội được, khe nứt không gian vì sao lại đáng sợ đến thế. Thì ra, ở bên trong khe nứt không gian này, hắn không có bất cứ khả năng điều khiển thân thể nào, chỉ có thể theo sóng trôi đi, giống như một con diều đứt dây, đã không còn khả năng khống chế vận mệnh. Sau đó, lực thôn phệ này, dù cuồng dã thế nào, cũng không thể nào đánh tan thân thể Tần Vô Song. Thân thể Tần Vô Song như đang ở trong tinh không vô tận, trôi nổi trong vũ trụ bao la, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế vận mệnh của mình. Từ khi xuất đạo đến nay, Tần Vô Song đã trải qua bao lần nguy cơ sinh tử, nhưng chưa có lần nào giống như lần này, hắn hoàn toàn không có khả năng nắm bắt vận mệnh của chính bản thân mình. Những loạn lưu của khe nứt không gian, cũng không biết sẽ đưa Tần Vô Song đến đâu, chỉ biết rằng, thân thể hắn đang ngày càng chìm xuống, nhưng Thần hồn thủy chung tỉnh táo, không hề tan ra. Trong hoàn cảnh này, cho dù là Hóa Thần Đạo cường giả cũng rất khó bảo trì được Thần hồn tỉnh táo, nhưng Tần Vô Song lại làm được! Hết thảy, tự nhiên là nhờ vào vô thượng tố tạo của Thần Thụ Tộc. Khối thần lực mà Thần Thụ Tộc đưa vào, tích tụ trong cơ thể Tần Vô Song, vẫn chưa kịp phóng thích hoàn toàn thì Tần Vô Song đã bị cuốn vào trong vòng xoáy của khe nứt không gian, cũng chính bởi thế, nguồn thần lực nồng đậm của Thần Thụ Tộc, cho Tần Vô Song rất nhiều sự giảm xóc đáng kể, cung cấp cho nhục thể của Tần Vô Song nguồn lực chống đỡ to lớn. Nếu không có nguồn thần lực thêm vào đó, nhục thể của Tần Vô Song cho dù đã qua thần quang tẩy lễ, chỉ e cũng sẽ vô cùng khó chịu. Mà trước mắt, nguồn thần lực dư thừa này, lại trở thành cứu sinh phù của Tần Vô Song. Nguồn truyện: Nếu nói Giá Tiếp Thần Công của Thần Thụ Tộc làm cho Tần Vô Song tăng cân trong thời gian ngắn, thì lúc này chính là giai đoạn giảm cân. May mà, Thần Thụ Tộc giá tiếp một nguồn thần lực đủ lớn, làm cho giai đoạn giảm cân trong khe nứt không gian có một cái đáy rất tốt. Cho dù như vậy, nhục thân của Tần Vô Song vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên trong bóng tối bao la, phảng phất có một cỗ lực lượng thần kỳ đang bảo hộ cho Tần Vô Song hắn. Bất luận không gian loạn lưu kia có cuồng dã thế nào, hung hãn ra sao, Tần Vô Song trước sau đều không bị thôn phệ hoàn toàn. Phiêu đãng như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng Tần Vô Song cảm thấy cỗ loạn lưu này cuối cùng đã dần dần giảm đi, giống như nước biển lúc triều rút vậy, dần dần khôi phục lại sự yên bình. Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt Tần Vô Song là một khung cảnh vô cùng hoang lương. Đập vào trong tầm mắt là một cảnh tượng đổ nát! Bốn phía đều là đại thụ sâm u, tường vách tan vỡ, ngoài ra còn xen lẫn một vài bộ thi cốt, cho nhân loại ta một cảm giác đổ nát hoang tàn. Cảm giác này, giống như đột nhiên đi vào phế tích sau ngày tận thế vậy. Tần Vô Song bước đi, cẩn thận suy xét, biết mình đã đến đáy của Vô Tận Đông Hải. Tuy bốn phía đều không nắm bắt được thủy ba lưu động, nhưng khí lưu áp lực ở bốn phía đều rõ ràng cao hơn bình thường mấy chục lần. Nếu Tần Vô Song không phải là Thần đạo cường giả có thể dùng nội tức hô hấp, chỉ e là đã bị chết ngạt. Ngạc nhiên đi trên mảnh đất này, nơi Tần Vô Song bước chân lên, hoặc là thi cốt của nhân loại, hoặc là tàn cốt, tứ chi, đầu lâu, thân thể của Thú Tộc, rải rác khắp nơi. Mỗi khi đặt chân xuống, đều có thể cảm nhận được trên mảnh đất này đã từng trải qua thảm họa hủy diệt thảm liệt biết chừng nào. - Đây là địa phương nào? Tần Vô Song trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên, Tần Vô Song như nhớ ra điều gì, lấy ra Ngọc bài Truyền thức, lắc thử một cái, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ, lẩm bẩm một mình: - Quả nhiên, nơi này hoàn toàn phong tỏa thần thức giao lưu. Ngọc bài Truyền thức ở chỗ này cũng chỉ là một khối phế vật. Bất đắc dĩ đem Ngọc bài Truyền thức thu lại, Tần Vô Song tiếp tục cất bước. Lọt vào trong tầm mắt đều là một cảnh hoang lương, bất luận hắn đi đến đâu tựa hồ đều như vậy cả. - Không gian loạn lưu này không lẽ đã đưa ta ra khỏi Đại lục Thiên Huyền rồi hay sao? Tần Vô Song bất đắc dĩ cười khổ: - Nếu đúng như thế, thì đây quả là một tai nạn to lớn. Kiếp trước từ Địa Cầu xuyên việt đến Đại lục Thiên Huyền này, nếu bây giờ lại từ Đại lục Thiên Huyền xuyên việt đến một nơi nào khác, vất vả khổ sở xây dựng các mối quan hệ, tự nhiên cũng tiêu tan rồi. Đây là điều Tần Vô Song không thể chấp nhận được. Kiếp trước, một tỷ tỷ đã làm cho hắn vô cùng tiếc nuối và áy náy rồi, kiếp này không những đã có gia đình, có phụ thân, tỷ tỷ, cháu trai, còn có vị hôn thê, có bao nhiêu đồng môn, bao nhiêu tộc nhân… Hết thảy, đều là thứ Tần Vô Song không thể dứt bỏ. - Không! Tần Vô Song nắm chặt bàn tay. - Bất kể thế nào cũng phải trùng kiến thiên nhật, trở lại Hiên Viên Khâu, trở lại các quốc gia nhân loại! Nghĩ vậy, Tần Vô Song không còn bước chân vô định, mà đã nghiêm túc tra xét địa hình, cố tìm cho ra một chút manh mối. Chỉ là, dù hắn có cố gắng thế nào, dường như trước mắt đều chung một cảnh tượng, hoàn toàn tìm không ra một chút manh mối. Ngoài thảm liệt, lại là thảm liệt. Ngoài hoang lương, vẫn là hoang lương! - Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào thế? Tần Vô Song suy nghĩ: - Nơi này, dù thế nào vẫn là đáy của Vô Tận Đông Hải, chưa thể nào thoát ly Đại lục Thiên Huyền. Chỉ có văng ra khỏi tầng khí quyển của Đại lục Thiên Huyền, văng lên tinh hà mênh mông, thì mới có thể rời khỏi Đại lục Thiên Huyền. Ta thế này, cùng lắm chỉ là từ bề mặt của Đại lục Thiên Huyền tiến vào trong địa tâm mà thôi! Tần Vô Song an ủi bản thân như vậy. Đi nửa ngày, đột nhiên thấy phía trước có một đám kiến trúc dày đặc, tuy chỉ là tường vách đổ nát, một mảnh hoang tàn, nhưng từ xa nhìn lại, có thể cảm nhận ít nhiều quang cảnh ngày trước. Đó là một quang cảnh vô cùng tráng lệ, cho dù đã vô cùng đổ nát, nhưng vẫn toát lên khí chất của bậc vương giả khi thất thế, uy nghiêm bất khuất. Tần Vô Song nhìn thấy có chút manh mối, liền đẩy nhanh cước bộ, nhanh chóng hướng về phía đám kiến trúc kia bước tới. Ở nơi này, Tần Vô Song phát hiện ra, tu vi của mình vẫn chưa bị cấm cố, tất cả vẫn có thể vận dụng tự nhiên, điều này làm cho Tần Vô Song nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ cần thực lực vẫn còn là tốt rồi, ít nhất cũng thêm chút hy vọng. Đến trước đám kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy phía trước nhất quả nhiên là cửa trước của một cung điện, hàng chữ ở trên rất tối nghĩa khó hiểu. Tần Vô Song nhìn một hồi, cũng không rõ có ý nghĩa gì, chỉ có thể đại khái phán đoán ra đó gồm có bốn chữ. Nhưng bốn chữ này có ý nghĩa gì thì hắn hoàn toàn không rõ. Cảm thụ vẻ tráng lệ của tầng kiến trúc, Tần Vô Song nhìn thấy trên cột đá ở cổng trước có điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế. Những hoa văn này tràn ngập ý vị viễn cổ, hiển nhiên là văn lý của một trận pháp vô cùng cường đại. Chỉ là, những văn lý này đến nay đều đã ảm đạm vô quang, hiển nhiên là đã không còn linh lực chống đỡ, trận pháp đã mất đi hiệu lực. Nếu không, những văn lý này chắc chắn sẽ tràn ngập sức sống, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã tâm trì thần diêu. Tần Vô Song nhẹ nhàng vuốt ve lên những cây cột, cảm thụ khí tức hồng hoang của thời đại Thái cổ, Tần Vô Song trong lòng thầm nghĩ: - Lẽ nào nơi này, là nơi cư trú của Thái Cổ Tộc. Đây quả là điều lạ kỳ, vòng xoáy không gian kia cường đạo đến vậy, nơi này sao có thể ở được, làm thế nào để câu thông với thế giới bên ngoài chứ? Không đúng! Tần Vô Song đột nhiên nảy ra một ý niệm: - Nơi này đã từng có người cư ngụ, chắc chắn phải có biện pháp câu thông với thế giới bên ngoài, nhất định phải có thông đạo đi ra thế giới bên ngoài. Nghĩ như vậy, Tần Vô Song đột nhiên tinh thần nhất động. Bất kể suy luận này có đúng hay không, ít nhất nó cũng đem lại cho hắn chút động lực. Hắn cũng biết, trong sự loạn lưu vô tận của khe nứt không gian kia, tìm thấy đường ra căn bản là không có khả năng, thân thể hắn trong hoàn cảnh đó căn bản không thể có hành động gì. Chứ đừng nói đến việc tìm thấy đường ra ngoài. Cho nên, muốn thoát ra, buộc phải tìm thấy thông đạo đặc biệt. Nhưng mà, thông đạo đó thật sự tồn tại hay sao? Nếu có tồn tại, thì nó ở nơi nào?