Bước qua cửa lớn đó, Tần Vô Song bước vào trong phế tích, kiến trúc trong phế tích dày đặc, nhưng đã nghiêng đông đổ tây, hiển nhiên là đã trải qua đại chiến nên mới trở nên đổ nát như vậy. Tần Vô Song đi lại ba bốn lần khắp bên trong quần thể kiến trúc, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì. Làm hắn thất vọng chính là, khắp quần thể kiến trúc không có lấy một chút sự sống, tất cả đều bao trùm một cảm giác đổ nát nặng nề. Mà bên trong quần thể kiến trúc này, mỗi cây cột, mỗi mặt tường, mỗi nét điêu khắc đều thiên kỳ bách quái, rất giàu sự tưởng tượng. Tần Vô Song nhìn từng cảnh vật trước mắt, bụng nghĩ: - Nơi này, trước khi đổ nát, chắc chắn là nơi vô cùng hiển hách. Chỉ có điều, toàn bộ cung điện không còn linh khí nâng đỡ, liền giống như nhục thân mất đi Thần hồn, không có chút sức sống, nên mới có vẻ mạc khí trầm trầm. Nếu có cường giả dùng đại thần thông cải tạo, tiếp thông linh mạch, tẩy sạch oán khí, chắc chắn có thể trọng hoán sinh cơ. Đương nhiên, tất cả những điều này đều chẳng có liên quan gì đến Tần Vô Song hắn. Hắn hiện tại phải làm là, tìm thấy lối ra. Lối ra này, theo phán đoán của Tần Vô Song, có lẽ là một dạng như Truyền Tống Trận, nơi này ngăn cách với ngoại giới xa như vậy, thông đạo thông thường, nhất định là không thể xuyên qua không gian loạn lưu cuồng dã kia. Đi ra ngoài cung điện, Tần Vô Song bước đi trên từng bậc của thềm đá hướng xuống dưới, tâm tình phức tạp vô cùng. Mỗi chi tiết của cung điện này, đều trưng bày trước mắt Tần Vô Song vẻ xa xưa của nó, vẻ tang thương của nó. Điều này làm cho Tần Vô Song có chút bối rối, rốt cuộc mình đã bước chân vào tuyệt cảnh nào đây? Thềm đá này, phải dài tới cả ngàn bậc, đi đến một nửa, có một tấm đại bình đài, rẽ một cái, phía dưới lại là những bậc thềm ngoằn ngoèo kéo dài không dứt. Tần Vô Song bước trên thềm đá, một chân đang định nhấc lên, đột nhiên khí tức trong cơ thể chợt dao động, cơ năng thân thể vốn dĩ chẳng có chút phản ứng nào, lúc này đột nhiên sôi nổi hẳn lên, năm đạo khí lưu trong cơ thể, cơ hồ cùng lúc hoạt động. - Ồ? Gì thế nhỉ? Tần Vô Song khẽ rùng mình, cúi xuống nhìn, chợt phát hiện ra bình đài dưới thềm, đã xuất hiện một ảo ảnh hình tròn, ảo ảnh này hiện ra hình dáng hai cực âm dương, trong chia thành Ngũ Hành. Năm đạo quang mang khác nhau, chia vòng tròn thành năm phần khác nhau. Quang mang này vừa sáng lên, đột nhiên giống như ngọn lửa bay thẳng lên cao, cùng với khí lưu trong thân thể Tần Vô Song hình thành câu thông. Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, từ khi bước chân vào phế tích này, đây là lần đầu tiên cảm nhận được khí tức dao động một cách cường đại như vậy. So sánh với không khí nặng nề u ám của cung điện kia, khu vực mà hắn đặt chân lên, dường như là một khu vực đặc biệt, tràn ngập linh lực dao động. Nơi không có linh lực dao động, Tần Vô Song dù có muốn dùng thần thức câu thông cũng không thể được. Nên tới nơi này, Tần Vô Song nhận thấy linh lực dao động, sao có thể bỏ qua? Thôi động thần lực, bắt đầu câu thông với khu vực thần kỳ này. Đột nhiên, khí tức Thần đạo cuồn cuộn không ngừng, thông qua các cách khác nhau, không ngừng hình thành một chu thiên tuần hoàn. Khu vực dưới chân Tần Vô Song, đột nhiên nổi lên quang mang vô cùng rực rỡ, dường như một nền đất lớn đột nhiên sắp sụp xuống tới nơi. Ầm! Một đạo cường quang lao ra, khối mặt đất kia bất ngờ sụp xuống phía dưới. Đạo quang mang ngũ sắc kia đem Tần Vô Song trực tiếp túm lấy, liền túm vào trong một không gian thâm uyên chưa hề được biết tới. Lần này lại không hề có không gian loạn lưu, rất nhanh, Tần Vô Song đã hai chân chấm đất. Một không gian cực lớn hiện ra trước mắt Tần Vô Song, bên trong không gian chất đầy xương trắng, nằm ngang nằm dọc, nhưng dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, không thể nói là thảm liệt. Thi thể đã khô, không thể nhận ra biểu tình của họ khi chết, nhưng có thể thấy được, những người này khi chết, dường như không hề trải qua chém giết thảm liệt. Tần Vô Song nhìn ra bốn phía, phát hiện ra không gian này vô cùng rộng rãi, bốn phía đều là châu quang bảo khí, đao kiếm thương kích đầy trên giá vũ khí bày ở bốn phía. Tần Vô Song không tùy tiện chạm vào mấy thứ vũ khí này, mà triệu hồi ra một linh thú, hỏi: - Ngọc Thố, ngươi cảm nhận một chút, nơi này phải chăng có độc trận? Thiềm Cung Ngọc Thố kia là cao thủ dùng độc, cảm ứng bốn phía, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc: - Chủ nhân, trong không gian này không có độc trận, nhưng những vũ khí kia, bảo vật kia đều quét đầy độc dược, vô hình vô sắc, nhất định là cao thủ dùng độc mới có thể làm được? - Có thể giải được không? Tần Vô Song hỏi. Thiềm Cung Ngọc Thố thẹn thùng cười: - Chủ nhân, thuộc hạ tu vi thấp kém, những thứ độc này, trừ phi thuộc hạ tiến nhập Vô thượng Thần đạo, nếu không chạm cũng không dám chạm. Cho dù là Thần đạo, chạm phải độc này, tuyệt đối sẽ độc xâm Thần hồn, uy lực vô cùng bá đạo. Chủ nhân, người chớ có ham mấy thứ vũ khí này! Tần Vô Song buồn bã gật đầu: - Hảo gia hỏa, đây quả nhiên là một cái bẫy lớn. Chỗ quỷ này rốt cuộc là chỗ nào. Xem ra những vũ khí Thần đạo này tuy đẹp thật đấy, nhưng không tham được. Thiềm Cung Ngọc Thố gật đầu: - Chủ nhân, người chưa chạm vào những vũ khí kia, đầu óc quả nhiên vẫn còn tỉnh táo. - Ta là nhìn những người này chết vô cùng quỷ dị, cho nên mới đề phòng. Xem ra, chỗ quỷ dị của nơi này, chính là ở những chất độc này! Thiềm Cung Ngọc Thố hiếu kỳ hỏi: - Chủ nhân, đây rốt cuộc là nơi nào, ta thế nào lại cảm nhận thấy một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa, lẽ nào đây là Di Chỉ Chúng Thần? - Cái gì là Di Chỉ Chúng Thần? Tần Vô Song đây là lần đầu tiên nghe thấy danh từ này. Đại lục Thiên Huyền thời đại Thái cổ có cái gọi là thời đại Chúng Thần, Chúng Thần đã trải qua một trận diệt thế đại chiến, mới có cục diện mới ở hàng vạn năm sau này. Thế giới cũng chia thành năm đại Cấm địa của Thần, mà rất nhiều di chỉ của Chúng Thần đại chiến, đều được che giấu rất sâu, trở thành câu đố chưa có lời giải của Đại lục Thiên Huyền. Nơi này lẽ nào lại là Di Chỉ Chúng Thần? Tần Vô Song cười khổ nói: - Nói thật, ta cũng chẳng biết đây là nơi nào. - Chủ nhân là người có đại phúc duyên, cho dù ở nơi đâu, chắc chắn có thể phùng hung hóa cát. Thiềm Cung Ngọc Thố trấn an. Tần Vô Song cười: - Đi xem thế nào, nếu trời không diệt ta, nhất định có thể tìm được lối ra. Trong không gian lớn này dạo chơi một vòng, đến vùng trung tâm, Tần Vô Song đột nhiên hai mắt sáng lên. Bởi vì hắn nhìn thấy một chi tiết vô cùng quen thuộc. Đó là trận pháp thạch đài, là ký hiệu và bí văn của trận pháp. Thứ này, Tần Vô Song trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đã từng thấy qua. So với những thạch trận Truyền Tống kia giống y như đúc, Tần Vô Song mừng rỡ vô cùng. Khoanh chân ngồi xuống, khai thông ra Thần đạo lực lượng, bắt đầu câu thông với trận pháp kia. Vì trận pháp này như đã biết qua, nên Tần Vô Song chỉ nhẹ nhàng thúc động, đã đem trận pháp kia dẫn động rồi. Một đạo âm thanh xa xưa vang lên: - Những người mạo hiểm, chào mừng đến Thần Khí Mê Cung tầng thứ nhất, Tán Bảo Điện. Tầng tiếp theo, Ma Thần Điện! - Thần Khí Mê Cung? Tần Vô Song trong lòng có chút nghi hoặc, Thần Khí Mê Cung này, rốt cuộc là địa phương nào? Đang trong lúc mê hoặc, âm thanh kia lại vang lên: - Muốn đi xuống tầng phía dưới, không phải Ngưng Thần Đạo sáu kiếp, xin dừng bước, nếu không chắc chắn phải chết. Ngưng Thần Đạo sáu kiếp, nếu không có Hóa Thần Đạo ba kiếp mở đường, cũng không được cố tình xông vào, nếu không Truyền Tống Trận thúc động không đủ, sẽ trực tiếp truyền tống vào giữa khe nứt không gian, thôn phệ không dấu vết. - Cái gì, xuống tầng dưới, ít nhất phải là Ngưng Thần Đạo sáu kiếp. Như vậy cũng chỉ là điều kiện để giữ được mạng sống, không có Hóa Thần Đạo ba kiếp thúc động trận pháp yểm hộ, cũng không thể đi được. Xem ra, Thần Khí Mê Cung này quả nhiên cổ quái, cũng không phải chốn bình thường. Tần Vô Song càng thêm vài phần hiếu kỳ, trong lòng lại vui mừng. Đi không được tầng dưới, hắn cũng không để ý lắm, vấn đề là, một khi đã có thể xuống tầng phía dưới, chứng tỏ đến nơi này cũng có truyền tống, nếu không vô duyên vô cớ sao có thể tiến nhập tầng thứ nhất? Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song lập tức phấn chấn hẳn lên. Quả nhiên, thanh âm kia lại nói: - Đã tới đây, thì không thể dễ dàng quay đầu. Muốn quay đầu lại, phải có tu vi Hóa Thần Đạo ba kiếp, mới có thể có thể thôi động pháp trận ở cửa vào, nếu không, Truyền Tống Trận quỹ đạo lệch đi, tiến nhập không gian loạn lưu, sẽ bị vô tình thôn phệ. Hóa Thần Đạo ba kiếp, Tần Vô Song cười khổ một tiếng, nhưng đã hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình. Tình hình đã rất rõ ràng, muốn ra được bên ngoài, phải đạt tới Hóa Thần Đạo ba kiếp, mới có thể đảm bảo Truyền Tống Trận không bị sai lệch, mới có thể đảm bảo thuận lợi rời khỏi nơi này, đi ra tới cổng vào. Tuy không rõ cửa vào kia ở nơi nào, nhưng nghĩ lại, đó nhất định là nơi an toàn. Tần Vô Song nhìn bốn phía, thở dài: - Xem ra, ta phải ở đây một thời gian rồi. Nhưng may mà cuối cùng đã có chút manh mối. Bất luận thế nào, trước hết đem tu vi nâng cao đến cấp bậc kia rồi hẵng hay. Tần Vô Song tính một chút, mình tới Vô Tận Đông Hải không tới một năm, cách ngày Đại hội tuyển chọn Thiên Đế vẫn còn mười lăm năm nữa. Tuy Tần gia tình hình vô cùng cấp bách, nhưng ở trong hoàn cảnh của hắn, vội vàng cũng chẳng được việc gì. Có thể tranh thủ được, chỉ có thể là nhanh chóng luyện đến Hóa Thần Đạo ba kiếp. Chỉ có như vậy, mới có thể an toàn thoát khỏi nơi này. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không còn chút nghi hoặc nào. Tu luyện là sở trường của hắn. Nếu luận về tốc độ tu luyện, Tần Vô Song hắn không hề kém cỏi. Mười năm, hắn xuất đạo mới được mười năm, đã là Ngưng Thần Đạo ba kiếp rồi. Đây vẫn còn là kết quả của việc cố ý áp chế thần lực bạo phát. Nếu giải phóng thần lực, tùy ý sử dụng, ba trung kiếp Ngưng Thần Đạo chắc chắn là có thể triệu tới. Bốn kiếp, năm kiếp, thậm chí sáu kiếp, cũng không phải điều gì quá khó khăn. Hắn hiện tại suy nghĩ nhiều chính là ba đại kiếp. Đối với người sắp luyện thành Thần Mộc Nguyên Phách như hắn mà nói, sáu kiếp đầu không thành vấn đề. Thậm chí là ba đại kiếp, mức độ nguy hiểm cũng chỉ có một nửa, thậm chí là một phần ba so với các tu luyện giả khác. Có thể nói, cơ hội và điều kiện trước mặt Tần Vô Song là rất ưu việt. Chỉ là xem hắn, trong không đến mười lăm năm này, có thể tu luyện tới Hóa Thần Đạo ba kiếp được hay không. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Tần Vô Song căn cứ vào điều kiện và năng lực tự thân suy đoán, trong mười lăm năm, đề thăng tới Hóa Thần Đạo ba kiếp, quả là khó nhưng không phải là không thể làm được. Đương nhiên, Tần Vô Song cần tu luyện không chỉ có tu vi đơn thuần, đến nay, vạn sự câu bị, hắn quyết định bắt đầu luyện chế Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, chính mình bắt được Thần hồn của Hạ Tử Ngưu, sau đó trong Phù Tang Lâm lại bắt được tám Thần hồn khác, đây đều là những thứ hạng nhất, kết hợp Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật, hoàn toàn có thể luyện ra chín cái Ma Tượng Đại Khôi Lỗi ý thức độc lập, nhưng vẫn hoàn toàn chịu sự điều khiển của hắn.
Tuy là có Tần Vân Nhiên đi cùng nhưng Đinh Kỳ Kiếm vẫn cảm thấy rất áp lực. Đến trước động phủ của Tần Vô Song, Đinh Kỳ Kiếm, một Thần đạo cường giả mà cũng cảm thấy bước chân nặng nề, trên mũi vương vài giọt mồ hôi, có thể thấy được sự căng thẳng của hắn.
Tần Vân Nhiên biết Đinh Kỳ Kiếm đang bị áp lực, cười nói:
- Đinh đạo hữu, đừng lo lắng, Đại Chưởng môn nhà ta rất hòa nhã, không cần phải thấy áp lực đâu.
Nói thì nói vậy nhưng nghĩ đến lần này đi gặp thiên tài có thể là kiệt xuất nhất từ xưa tới nay của Tần gia, Đinh Kỳ Kiếm vẫn vô cùng căng thẳng. Cố gắng kìm nén tâm trạng mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Tần Vô Song không cố ý tạo áp lực nhưng cái mũ Đại Chưởng môn Tần gia trên đầu vẫn có đủ sức uy rồi.
Đinh Kỳ Kiếm căng thẳng lo lắng nhưng vẫn không dám thất lễ, tiến lên bái kiến:
- Kỳ Kiếm bái kiến Tần Đại Chưởng môn các hạ!
- Đinh Chưởng môn, ngồi đi.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Tần Vân Nhiên ra hiệu cho Đinh Kỳ Kiếm ngồi xuống hai bệ đá phía trước.
- Đinh Chưởng môn, mấy năm nay Kiếm Lam Tông phát triển không tệ, cũng rất đáng mừng.
Tần Vô Song thấy đối phương căng thẳng, chủ động lên tiếng.
- Vâng, vâng, Kiếm Lam Tông tuy có phát triển nhưng so với đại thụ Tần gia thì còn kém xa. Phải nương nhờ bóng mát của cây đại thụ Tần gia mới có không gian phát triển. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Ha ha, Đinh Chưởng môn nói vậy khách sáo rồi. Chắc Chưởng môn Vân Nhiên đã nói chuyện với ngài rồi. Ta cũng không nhắc lại nữa, ta chỉ hỏi một câu, Đinh Chưởng môn có quyết tâm lớn đến đâu?
Đinh Kỳ Kiếm biết cơ hội ngay trước mắt đây rồi, thấy Tần Đại Chưởng môn hỏi thẳng như vậy, mắt ánh lên sự kích động, ưỡn ngực nói:
- Nếu có cơ hội tốt như vậy, Kiếm Lam Tông ta nguyện đánh đổi bằng bất cứ giá nào, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với mọi hiểm nguy rồi. Đại Chưởng môn, Đinh mỗ không nói được những lời khách khí, chỉ có một câu, Kiếm Lam Tông sau này vĩnh viễn nghe theo Đại Chưởng môn!
Tần Vô Song cười vui vẻ, gật đầu nói:
- Rất thẳng thắn! Đinh Đại Chưởng môn, chỉ với câu nói này của ngài, ta chắc chắn sẽ không để Kiếm Lam Tông thiệt thòi đâu. Yên tâm, bất luận Tần gia có được vị trí Thiên Đế hay không, tuyệt đối không để Kiếm Lam Tông rơi vào đường cùng!
Tần Vân Nhiên cười:
- Đinh đạo hữu, Đại Chưởng môn nhà ta đấy là nói khiêm tốn. Nói thực, Tần Vân Nhiên ta rất có lòng tin với Tần gia, chắc chắn Tần gia sẽ giành được vị trí Thiên Đế!
- Ha ha, nói không sai. Đinh Chưởng môn, ngài và Nhị Chưởng môn Vân Nhiên đã là bạn tốt, ta cũng không nói những lời khách khí nữa. Có ba thế lực cạnh tranh vị trí Thiên Đế. Tần gia ta có ít nhất năm phần thắng. Hơn nữa, nếu Tần gia ta không có chút chắc chắn thì sẽ không để Kiếm Lam Tông ngài đi cạnh tranh tám môn Thiên Đế Sơn. Không có đại thế lực nâng đỡ, thế lực ngoại vi muốn vào tám môn Thiên Đế Sơn, khó đấy!
Đinh Kỳ Kiếm cười trừ:
- Đinh mỗ tin chắc Tần gia nhất định giành được vị trí Thiên Đế! Trong hàng trăm hàng nghìn tông môn ở Hiên Viên Khâu, ít nhất có bảy tám phần đều mong Tần gia sẽ lên ngôi. Năm đó Tần gia lúc còn nắm giữ vị trí Thiên Đế, Hiên Viên Khâu xuất hiện thời kỳ cường thịnh, tất cả đều rất hoài niệm. Chứ đâu như bây giờ, tan đàn xẻ nghé, lòng người đa đoan. Có những kẻ tiểu nhân căm ghét Tần gia, nhưng đó cũng là sợ sự đại công vô tư, sợ những biện pháp cứng rắn của Tần gia. Muốn tông môn Hiên Viên Khâu đoàn kết nhất định phải có một thế lực đầu não lớn mạnh. Tân gia có thực lực ấy nhưng lại không có khí phách, càng không có uy tín. Vân gia, thực lực cũng đủ nhưng lại quá yếu đuối. Chính sách nhân trị, đối nội thì được nhưng đối ngoại thì không. Vì thế, Tần gia làm Thiên Đế là điều mọi người đều mong đợi. Trừ thiểu số tâm phúc của Tân gia và Vân gia ra, nguyện vọng của đại đa số là có một Thiên Đế Môn công chính nghiêm minh!
Biểu hiện rất tốt, nói ra tại thời điểm này càng khiến Tần Vô Song bọn họ cảm động.
Những lời này của Đinh Kỳ Kiếm hiển nhiên không phải hư ngôn. Trong tất cả các tông môn Hiên Viên Khâu, Tần gia đúng là rất có uy tín, điều này có thể thấy được từ trận đại chiến giữa Tân gia và Tần gia. Các tông môn trung lập căn bản là không muốn tham chiến.
Tần Vô Song có thể thấy được Đinh Kỳ Kiếm rất thức thời, nói:
- Nếu mọi người đã ủng hộ như vậy, Tần gia ta mà không giành được vị trí Thiên Đế thì là phụ lòng mọi người rồi.
Đinh Kỳ Kiếm biết giờ không phải lúc mình nói, nên ngậm miệng không nói gì.
Tần Vô Song nói tiếp:
- Tân Thiên Vấn trở về từ Thiên Hỏa Nam Cương, chắc chắn cũng đang tính toán lôi kéo các thế lực ngoại vi. Theo tin tức đáng tin cậy của ta, Tân Thiên Vấn tìm được truyền thừa Thái cổ Thần Miếu ở đó. Hơn nữa hắn còn có được một mớ Phong ấn Thú hồn, có thể triệu hồi Thần thú tác chiến.
Đinh Kỳ Kiếm sắc mặt nặng nề, biết những lời này của Tần Đại Chưởng môn là trọng điểm, vểnh tai nghe sợ bỏ sót chữ nào.
- Phong ấn Thú hồn có sức chiến đấu từ bốn đến sáu kiếp, vô cùng mạnh mẽ. Ngoài ra, Tân Thiên Vấn còn cho một số thế lực ngoại vi mượn dùng vũ khí Thần đạo. Theo ta suy đoán, đối tượng lôi kéo lần này của Tân Thiên Vấn chắc chắn là Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn. Hai thế lực này là tâm phúc của chúng ở ngoại vi!
Đinh Kỳ Kiếm gật đầu, là thế lực ngoại vi chỉ thua kém tám môn Thiên Đế Sơn, đương nhiên hai bên rất quen thuộc.
Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn, luận thực lực, trước đây không bằng Kiếm Lam Tông, nhưng dựa dẫm Tân gia Thiên Đế Môn, đương nhiên chim sẻ hóa Phượng Hoàng, đã hơn trước rất nhiều.
- Đinh Chưởng môn, nếu Kiếm Lam Tông các ngài muốn tham chiến nhất định phải đề phòng. Phong ấn Thú hồn tuy có thể gọi Thần thú, nhưng thế thì sao chứ? Ta sẽ cho các ngài mượn một đầu Thần thú tốt hơn trăm lần so với Phong ấn Thần thú mà chúng gọi ra. Thần hồn bị phong ấn rốt cuộc thì vẫn không đủ linh trí. Còn vũ khí Hóa Thần Đạo, hừ, Tân Thiên Vấn cũng không tự lượng sức, so vũ khí Thần đạo với Tần gia? Còn kém xa lắm! Vũ khí Hóa Thần Đạo? Hắn có thể cho mượn được vũ khí Hóa Thần Đạo mấy kiếp chứ?
Không phải Tần gia coi thường Tân gia, gia tài của Tần gia hắn cũng biết khá rõ ràng, Tân gia tuyệt đối không nhiều hơn Tần gia bao nhiêu. Nhưng so sánh với tích trữ của Tần Vô Song thì là tự làm nhục mình thôi. Tần Vô Song không những có ba món vũ khí Chân Thần Đạo chín kiếp, còn có một kho vũ khí chín chín tám mốt món kia kìa!
Tần Vân Nhiên cười:
- Đinh đạo hữu, Đại Chưởng môn nhà ta bình thường không tùy tiện nói điều gì. Nhưng đã nói thì chắc chắn là đúng!
Đinh Kỳ Kiếm đương nhiên là gật đầu phụ họa, thán phục mãi.
- Đinh đạo hữu, để đề phòng bất trắc, nếu Kiếm Lam Tông tham chiến. Tần gia sẽ cho mượn một đầu linh thú và một món vũ khí Hóa Thần Đạo đỉnh phong!
Tuy chỉ là cho mượn nhưng lời hứa này vẫn khiến Đinh Kỳ Kiếm vô cùng phấn chấn. Nếu có một đầu Thần thú, cộng với vũ khí Hóa Thần Đạo đỉnh phong thì Kiếm Lam Tông rất có hy vọng vào tám môn Thiên Đế Sơn!
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Đinh đạo hữu, lời hứa này ngài cảm thấy hài lòng không?
- Hài lòng, rất hài lòng rồi!
Đinh Kỳ Kiếm vội vàng nói.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Vừa rồi là cho Kiếm Lam Tông ngài mượn. Nếu Kiếm Lam Tông biểu hiện tốt, thành công vào tám môn Thiên Đế Sơn, ta sẽ có phần thưởng riêng. Một món vũ khí Hóa Thần Đạo sáu kiếp. Đinh Chưởng môn thấy sao?
Đinh Kỳ Kiếm mừng rỡ ra mặt. Giữa các tông môn của Hiên Viên Khâu, mượn vũ khí Thần đạo của nhau là chuyện bình thường. Nhưng nói đến việc ban cho thì gần như là không thể.
Vũ khí Thần đạo đó là vật đỉnh cao, dù là Tần gia, Vân gia hay Tân gia nghe nói cũng chẳng có hơn mười món vũ khí Thần đạo.
Nay Tần Đại Chưởng môn lại có một lời hứa như vậy thật là niềm vui ngoài mong đợi. Điều này có nghĩ Đinh Kỳ Kiếm cũng chưa từng nghĩ đến.
Ngay cả Tần Vân Nhiên cũng sững người.
Tần Vô Song có lý của hắn, muốn những thế lực này một lòng theo Tần gia, không cho chút lợi ích thực tế thì không thể được.
- Đinh Chưởng môn, tặng món vũ khí Thần đạo này đương nhiên là ta có điều kiện. Chỉ cần trong ba nghìn năm, trong mọi việc biểu quyết của tám môn Thiên Đế Sơn, Kiếm Lam Tông đều đứng về phía Tần gia một phương là được. Khi hết thời hạn, món vũ khí đó sẽ không còn liên quan gì đến Tần gia ta nữa, sẽ là vật trấn sơn của Kiếm Lam Tông.
Nói đến vật trấn sơn không phải khoa trương chút nào. Kiếm Lam Tông hiện nay chỉ có hai món vũ khí Thần đạo, hơn nữa chỉ là vũ khí Ngưng Thần Đạo bình thường. Một món là Ngưng Thần Đạo bốn kiếp, món kia chỉ là hai kiếp mà thôi.
Trong vũ khí Thần đạo, Ngưng Thần Đạo chính là có tư chất kém nhất.
Bây giờ, vũ khí Hóa Thần Đạo sáu kiếp ở ngay trước mặt, Đinh Kỳ Kiếm dù có khả năng kiềm chế thế nào cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Nếu không có gì bất ngờ, với quy mô và trình độ của Kiếm Lam Tông hiện nay e là vạn năm sau cũng chưa có tư cách để có được Hóa Thần Đạo sáu kiếp.
Chỉ ba nghìn năm thì tính là gì chứ? Không phải chỉ là ủng hộ Tần gia thôi sao? Đã lựa chọn theo Tần gia thì vốn phải chuẩn bị để cho Tần gia điều khiển. Nói khó nghe một chút, đại tông môn như Tần gia, một khi ngồi lên vị trí Thiên Đế, không biết có bao nhiêu thế lực muốn nịnh nọt cũng chẳng có đường. Nay có cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy thì đúng là ngu ngốc!
Đinh Kỳ Kiếm không chút do dự, nghiêm trang nói:
- Đại Chưởng môn, Kiếm Lam Tông không những trong ba nghìn năm, thiên trường địa cửu, nguyện đời đời nghe theo Tần gia, kiến công lập nghiệp! Từ tận đáy lòng, ta hy vọng Tần gia thống trị Hiên Viên Khâu, đời đời hưng vượng!
- Tốt!
Tần Vô Song cười lớn:
- Đinh Chưởng môn, vậy phải xem các ngài biểu hiện thế nào trong cuộc chiến đấu thôi! Nếu còn điều gì khó khăn có thể tìm Chưởng môn Vân Nhiên thương nghị. Bất luận thế nào, Tần gia ta cũng sẽ giúp Kiếm Lam Tông và Phiêu Tuyết Lâu! Hãy nhớ, vị trí của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông ta giữ cho các ngài, phải tận dụng!
Đinh Kỳ Kiếm mừng rỡ, giọng nói gần như run rẩy:
- Đa tạ Đại Chưởng môn!
Hắn biết rõ ràng, Phiêu Tuyết Lâu là nhà nhạc phụ tương lai của tân Đại Chưởng môn. Đại Chưởng môn Tần gia người ta để Kiếm Lam Tông và Phiêu Tuyết Lâu ở cùng một cấp đó là sự ân sủng không tầm thường rồi.
Kiếm Lam Tông, xem ra sắp vươn cánh bay xa rồi. Đinh Kỳ Kiếm cố gắng kiềm chế cảm xúc để không khiến mình quá mất hình tượng, nhưng niềm sung sướng trong lòng thì hiện hết lên mặt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bước qua cửa lớn đó, Tần Vô Song bước vào trong phế tích, kiến trúc trong phế tích dày đặc, nhưng đã nghiêng đông đổ tây, hiển nhiên là đã trải qua đại chiến nên mới trở nên đổ nát như vậy. Tần Vô Song đi lại ba bốn lần khắp bên trong quần thể kiến trúc, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì. Làm hắn thất vọng chính là, khắp quần thể kiến trúc không có lấy một chút sự sống, tất cả đều bao trùm một cảm giác đổ nát nặng nề. Mà bên trong quần thể kiến trúc này, mỗi cây cột, mỗi mặt tường, mỗi nét điêu khắc đều thiên kỳ bách quái, rất giàu sự tưởng tượng. Tần Vô Song nhìn từng cảnh vật trước mắt, bụng nghĩ: - Nơi này, trước khi đổ nát, chắc chắn là nơi vô cùng hiển hách. Chỉ có điều, toàn bộ cung điện không còn linh khí nâng đỡ, liền giống như nhục thân mất đi Thần hồn, không có chút sức sống, nên mới có vẻ mạc khí trầm trầm. Nếu có cường giả dùng đại thần thông cải tạo, tiếp thông linh mạch, tẩy sạch oán khí, chắc chắn có thể trọng hoán sinh cơ. Đương nhiên, tất cả những điều này đều chẳng có liên quan gì đến Tần Vô Song hắn. Hắn hiện tại phải làm là, tìm thấy lối ra. Lối ra này, theo phán đoán của Tần Vô Song, có lẽ là một dạng như Truyền Tống Trận, nơi này ngăn cách với ngoại giới xa như vậy, thông đạo thông thường, nhất định là không thể xuyên qua không gian loạn lưu cuồng dã kia. Đi ra ngoài cung điện, Tần Vô Song bước đi trên từng bậc của thềm đá hướng xuống dưới, tâm tình phức tạp vô cùng. Mỗi chi tiết của cung điện này, đều trưng bày trước mắt Tần Vô Song vẻ xa xưa của nó, vẻ tang thương của nó. Điều này làm cho Tần Vô Song có chút bối rối, rốt cuộc mình đã bước chân vào tuyệt cảnh nào đây? Thềm đá này, phải dài tới cả ngàn bậc, đi đến một nửa, có một tấm đại bình đài, rẽ một cái, phía dưới lại là những bậc thềm ngoằn ngoèo kéo dài không dứt. Tần Vô Song bước trên thềm đá, một chân đang định nhấc lên, đột nhiên khí tức trong cơ thể chợt dao động, cơ năng thân thể vốn dĩ chẳng có chút phản ứng nào, lúc này đột nhiên sôi nổi hẳn lên, năm đạo khí lưu trong cơ thể, cơ hồ cùng lúc hoạt động. - Ồ? Gì thế nhỉ? Tần Vô Song khẽ rùng mình, cúi xuống nhìn, chợt phát hiện ra bình đài dưới thềm, đã xuất hiện một ảo ảnh hình tròn, ảo ảnh này hiện ra hình dáng hai cực âm dương, trong chia thành Ngũ Hành. Năm đạo quang mang khác nhau, chia vòng tròn thành năm phần khác nhau. Quang mang này vừa sáng lên, đột nhiên giống như ngọn lửa bay thẳng lên cao, cùng với khí lưu trong thân thể Tần Vô Song hình thành câu thông. Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, từ khi bước chân vào phế tích này, đây là lần đầu tiên cảm nhận được khí tức dao động một cách cường đại như vậy. So sánh với không khí nặng nề u ám của cung điện kia, khu vực mà hắn đặt chân lên, dường như là một khu vực đặc biệt, tràn ngập linh lực dao động. Nơi không có linh lực dao động, Tần Vô Song dù có muốn dùng thần thức câu thông cũng không thể được. Nên tới nơi này, Tần Vô Song nhận thấy linh lực dao động, sao có thể bỏ qua? Thôi động thần lực, bắt đầu câu thông với khu vực thần kỳ này. Đột nhiên, khí tức Thần đạo cuồn cuộn không ngừng, thông qua các cách khác nhau, không ngừng hình thành một chu thiên tuần hoàn. Khu vực dưới chân Tần Vô Song, đột nhiên nổi lên quang mang vô cùng rực rỡ, dường như một nền đất lớn đột nhiên sắp sụp xuống tới nơi. Ầm! Một đạo cường quang lao ra, khối mặt đất kia bất ngờ sụp xuống phía dưới. Đạo quang mang ngũ sắc kia đem Tần Vô Song trực tiếp túm lấy, liền túm vào trong một không gian thâm uyên chưa hề được biết tới. Lần này lại không hề có không gian loạn lưu, rất nhanh, Tần Vô Song đã hai chân chấm đất. Một không gian cực lớn hiện ra trước mắt Tần Vô Song, bên trong không gian chất đầy xương trắng, nằm ngang nằm dọc, nhưng dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, không thể nói là thảm liệt. Thi thể đã khô, không thể nhận ra biểu tình của họ khi chết, nhưng có thể thấy được, những người này khi chết, dường như không hề trải qua chém giết thảm liệt. Tần Vô Song nhìn ra bốn phía, phát hiện ra không gian này vô cùng rộng rãi, bốn phía đều là châu quang bảo khí, đao kiếm thương kích đầy trên giá vũ khí bày ở bốn phía. Tần Vô Song không tùy tiện chạm vào mấy thứ vũ khí này, mà triệu hồi ra một linh thú, hỏi: - Ngọc Thố, ngươi cảm nhận một chút, nơi này phải chăng có độc trận? Thiềm Cung Ngọc Thố kia là cao thủ dùng độc, cảm ứng bốn phía, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc: - Chủ nhân, trong không gian này không có độc trận, nhưng những vũ khí kia, bảo vật kia đều quét đầy độc dược, vô hình vô sắc, nhất định là cao thủ dùng độc mới có thể làm được? - Có thể giải được không? Tần Vô Song hỏi. Thiềm Cung Ngọc Thố thẹn thùng cười: - Chủ nhân, thuộc hạ tu vi thấp kém, những thứ độc này, trừ phi thuộc hạ tiến nhập Vô thượng Thần đạo, nếu không chạm cũng không dám chạm. Cho dù là Thần đạo, chạm phải độc này, tuyệt đối sẽ độc xâm Thần hồn, uy lực vô cùng bá đạo. Chủ nhân, người chớ có ham mấy thứ vũ khí này! Tần Vô Song buồn bã gật đầu: - Hảo gia hỏa, đây quả nhiên là một cái bẫy lớn. Chỗ quỷ này rốt cuộc là chỗ nào. Xem ra những vũ khí Thần đạo này tuy đẹp thật đấy, nhưng không tham được. Thiềm Cung Ngọc Thố gật đầu: - Chủ nhân, người chưa chạm vào những vũ khí kia, đầu óc quả nhiên vẫn còn tỉnh táo. - Ta là nhìn những người này chết vô cùng quỷ dị, cho nên mới đề phòng. Xem ra, chỗ quỷ dị của nơi này, chính là ở những chất độc này! Thiềm Cung Ngọc Thố hiếu kỳ hỏi: - Chủ nhân, đây rốt cuộc là nơi nào, ta thế nào lại cảm nhận thấy một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa, lẽ nào đây là Di Chỉ Chúng Thần? - Cái gì là Di Chỉ Chúng Thần? Tần Vô Song đây là lần đầu tiên nghe thấy danh từ này. Đại lục Thiên Huyền thời đại Thái cổ có cái gọi là thời đại Chúng Thần, Chúng Thần đã trải qua một trận diệt thế đại chiến, mới có cục diện mới ở hàng vạn năm sau này. Thế giới cũng chia thành năm đại Cấm địa của Thần, mà rất nhiều di chỉ của Chúng Thần đại chiến, đều được che giấu rất sâu, trở thành câu đố chưa có lời giải của Đại lục Thiên Huyền. Nơi này lẽ nào lại là Di Chỉ Chúng Thần? Tần Vô Song cười khổ nói: - Nói thật, ta cũng chẳng biết đây là nơi nào. - Chủ nhân là người có đại phúc duyên, cho dù ở nơi đâu, chắc chắn có thể phùng hung hóa cát. Thiềm Cung Ngọc Thố trấn an. Tần Vô Song cười: - Đi xem thế nào, nếu trời không diệt ta, nhất định có thể tìm được lối ra. Trong không gian lớn này dạo chơi một vòng, đến vùng trung tâm, Tần Vô Song đột nhiên hai mắt sáng lên. Bởi vì hắn nhìn thấy một chi tiết vô cùng quen thuộc. Đó là trận pháp thạch đài, là ký hiệu và bí văn của trận pháp. Thứ này, Tần Vô Song trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đã từng thấy qua. So với những thạch trận Truyền Tống kia giống y như đúc, Tần Vô Song mừng rỡ vô cùng. Khoanh chân ngồi xuống, khai thông ra Thần đạo lực lượng, bắt đầu câu thông với trận pháp kia. Vì trận pháp này như đã biết qua, nên Tần Vô Song chỉ nhẹ nhàng thúc động, đã đem trận pháp kia dẫn động rồi. Một đạo âm thanh xa xưa vang lên: - Những người mạo hiểm, chào mừng đến Thần Khí Mê Cung tầng thứ nhất, Tán Bảo Điện. Tầng tiếp theo, Ma Thần Điện! - Thần Khí Mê Cung? Tần Vô Song trong lòng có chút nghi hoặc, Thần Khí Mê Cung này, rốt cuộc là địa phương nào? Đang trong lúc mê hoặc, âm thanh kia lại vang lên: - Muốn đi xuống tầng phía dưới, không phải Ngưng Thần Đạo sáu kiếp, xin dừng bước, nếu không chắc chắn phải chết. Ngưng Thần Đạo sáu kiếp, nếu không có Hóa Thần Đạo ba kiếp mở đường, cũng không được cố tình xông vào, nếu không Truyền Tống Trận thúc động không đủ, sẽ trực tiếp truyền tống vào giữa khe nứt không gian, thôn phệ không dấu vết. - Cái gì, xuống tầng dưới, ít nhất phải là Ngưng Thần Đạo sáu kiếp. Như vậy cũng chỉ là điều kiện để giữ được mạng sống, không có Hóa Thần Đạo ba kiếp thúc động trận pháp yểm hộ, cũng không thể đi được. Xem ra, Thần Khí Mê Cung này quả nhiên cổ quái, cũng không phải chốn bình thường. Tần Vô Song càng thêm vài phần hiếu kỳ, trong lòng lại vui mừng. Đi không được tầng dưới, hắn cũng không để ý lắm, vấn đề là, một khi đã có thể xuống tầng phía dưới, chứng tỏ đến nơi này cũng có truyền tống, nếu không vô duyên vô cớ sao có thể tiến nhập tầng thứ nhất? Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song lập tức phấn chấn hẳn lên. Quả nhiên, thanh âm kia lại nói: - Đã tới đây, thì không thể dễ dàng quay đầu. Muốn quay đầu lại, phải có tu vi Hóa Thần Đạo ba kiếp, mới có thể có thể thôi động pháp trận ở cửa vào, nếu không, Truyền Tống Trận quỹ đạo lệch đi, tiến nhập không gian loạn lưu, sẽ bị vô tình thôn phệ. Hóa Thần Đạo ba kiếp, Tần Vô Song cười khổ một tiếng, nhưng đã hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình. Tình hình đã rất rõ ràng, muốn ra được bên ngoài, phải đạt tới Hóa Thần Đạo ba kiếp, mới có thể đảm bảo Truyền Tống Trận không bị sai lệch, mới có thể đảm bảo thuận lợi rời khỏi nơi này, đi ra tới cổng vào. Tuy không rõ cửa vào kia ở nơi nào, nhưng nghĩ lại, đó nhất định là nơi an toàn. Tần Vô Song nhìn bốn phía, thở dài: - Xem ra, ta phải ở đây một thời gian rồi. Nhưng may mà cuối cùng đã có chút manh mối. Bất luận thế nào, trước hết đem tu vi nâng cao đến cấp bậc kia rồi hẵng hay. Tần Vô Song tính một chút, mình tới Vô Tận Đông Hải không tới một năm, cách ngày Đại hội tuyển chọn Thiên Đế vẫn còn mười lăm năm nữa. Tuy Tần gia tình hình vô cùng cấp bách, nhưng ở trong hoàn cảnh của hắn, vội vàng cũng chẳng được việc gì. Có thể tranh thủ được, chỉ có thể là nhanh chóng luyện đến Hóa Thần Đạo ba kiếp. Chỉ có như vậy, mới có thể an toàn thoát khỏi nơi này. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không còn chút nghi hoặc nào. Tu luyện là sở trường của hắn. Nếu luận về tốc độ tu luyện, Tần Vô Song hắn không hề kém cỏi. Mười năm, hắn xuất đạo mới được mười năm, đã là Ngưng Thần Đạo ba kiếp rồi. Đây vẫn còn là kết quả của việc cố ý áp chế thần lực bạo phát. Nếu giải phóng thần lực, tùy ý sử dụng, ba trung kiếp Ngưng Thần Đạo chắc chắn là có thể triệu tới. Bốn kiếp, năm kiếp, thậm chí sáu kiếp, cũng không phải điều gì quá khó khăn. Hắn hiện tại suy nghĩ nhiều chính là ba đại kiếp. Đối với người sắp luyện thành Thần Mộc Nguyên Phách như hắn mà nói, sáu kiếp đầu không thành vấn đề. Thậm chí là ba đại kiếp, mức độ nguy hiểm cũng chỉ có một nửa, thậm chí là một phần ba so với các tu luyện giả khác. Có thể nói, cơ hội và điều kiện trước mặt Tần Vô Song là rất ưu việt. Chỉ là xem hắn, trong không đến mười lăm năm này, có thể tu luyện tới Hóa Thần Đạo ba kiếp được hay không. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Tần Vô Song căn cứ vào điều kiện và năng lực tự thân suy đoán, trong mười lăm năm, đề thăng tới Hóa Thần Đạo ba kiếp, quả là khó nhưng không phải là không thể làm được. Đương nhiên, Tần Vô Song cần tu luyện không chỉ có tu vi đơn thuần, đến nay, vạn sự câu bị, hắn quyết định bắt đầu luyện chế Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, chính mình bắt được Thần hồn của Hạ Tử Ngưu, sau đó trong Phù Tang Lâm lại bắt được tám Thần hồn khác, đây đều là những thứ hạng nhất, kết hợp Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật, hoàn toàn có thể luyện ra chín cái Ma Tượng Đại Khôi Lỗi ý thức độc lập, nhưng vẫn hoàn toàn chịu sự điều khiển của hắn.