Hóa Thần Đạo ba kiếp, là kiếp cuối cùng của ba tiểu kiếp. Đối với Tần Vô Song mà nói, không thể coi là tai kiếp to lớn lắm. Ít nhất, với tu vi và cảnh giới hiện tại của hắn, đối phó với tai kiếp cấp bậc này, vấn đề không phải là khó. Tiếng sấm ầm ầm, khí thế to lớn như thể xé rách cả bầu trời, ánh chớp đan xen trên đỉnh đầu, hình thành thiên la địa võng. Tư thế kia, có khí thế của trời long đất lở, tái tạo Ngũ Hành. Tần Vô Song nhắm mắt, xung quanh tràn ngập từng đạo khí tức kỳ quái, lúc màu hồng, lúc lại màu xanh, lúc màu trắng, lúc lại màu vàng. Cả người, giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững, mặc cho đất trời dị tượng tàn phá, hắn vẫn ung dung bất động. Hắn biết, những thiên địa dị tượng này, bảy tám phần đều là hư vọng, là tâm ma, là yêu quái phá quấy trong thần thức của hắn, là huyễn tưởng dẫn hắn tẩu hỏa nhập ma. Thiên địa đại kiếp thật sự, cho dù có, cũng tuyệt đối không đến mức đáng sợ như vậy. Trên thực tế, Tần Vô Song tâm như nước lặng, trước mọi huyễn tượng đều như đã nhập định, bất vi sở động. Những huyễn tượng này kéo dài không dứt, dường như không có kết thúc. Đột nhiên, Tần Vô Song hai mắt mở to, bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, nhằm thẳng phía trước, quang mang trong mắt không những không sợ hãi, ngược lại có nét vui mừng như điên, thét dài một tiếng: - Cuối cùng cũng đến rồi sao? Thần Mộc Nguyên Phách toàn lực thúc động, đột nhiên, xung quanh Tần Vô Song, lập tức dâng lên một đạo thanh quang nồng đậm, thập phần nặng nề, làm cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng. Sức sống này, bừng bừng vô hạn, làm cho Tần Vô Song cũng có cảm giác ngạc nhiên. Bốn phương tám hướng, từng đạo phong nhận, giống như binh khí cuồng dã, không ngừng cắt tới, gió này, giống như sấm giữa trời quang, đến mà không có dấu hiệu, mọc ra giữa trời. Tiếp theo những luồng phong nhận là từng đám lửa biến ảo nhân ma quỷ quái không ngừng lao tới, kết hợp với thế gió kia, tạo thành một vòng tấn công vô cùng đáng sợ. Từng đạo quang mang màu xanh ở xung quanh toàn thân Tần Vô Song đột nhiên tăng vọt, vọt ra ngoài, giống như một con sóng, mạnh mẽ khuếch tán ra. Ngọn sóng màu xanh này trực tiếp đem những phong hỏa dị tượng kia cuốn sạch đi. Ầm ầm! Một tiếng nổ vang, con sóng màu xanh này đem cả không gian cuốn sạch, hiện ra một mảnh thanh lãng càn khôn. - Ha ha… Tần Vô Song cười lớn, thần thanh khí sảng nhìn bốn phía, vẫn là không gian quen thuộc, mọi thứ quen thuộc, Thần Khí Mê Cung đã ở hơn mười năm. Ba kiếp, ba kiếp trong truyền thuyết, so với sự tưởng tượng của Tần Vô Song, hơi có chút đơn giản. - Quả nhiên, trong Thần đạo, ba tiểu kiếp, quả nhiên là nhẹ nhàng nhất. - Cho dù là ba đại kiếp Ngưng Thần Đạo cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Chỉ là, ba tiểu kiếp của Hóa Thần Đạo và ba đại kiếp của Ngưng Thần Đạo lại không hề giống nhau. Tần Vô Song nhớ lại khi mình ở trong Phù Tang Lâm, ba tiểu kiếp kia căn bản là vượt qua mà hoàn toàn không biết. Còn đến Hóa Thần Đạo, ba kiếp ngày hôm nay, ít nhiều vẫn hao phí không ít tinh lực. Nếu không có Thần Mộc Nguyên Phách, chỉ e sẽ không dễ dàng đến thế. - Đến nay, trong Thần đạo thuộc tính Ngũ Hành, Mộc thuộc tính chính là tinh thuần nhất, đã đạt đến trình độ Nguyên Phách rồi. Còn Hỏa thuộc tính xếp thứ hai, đã ngưng thành Xích Viêm Hỏa Phách, cũng thuộc phạm trù của Thần Đạo Tinh Phách. Ba thuộc tính còn lại, đến nay vẫn chưa ngưng thành Tinh Phách, tự nhiên cũng là do không có cơ hội. Dù sao, muốn không ngừng lấy được các loại thuộc tính linh lực cũng không phải dễ dàng. Thứ nhất, bản thân yêu cầu có thiên phú của thuộc tính đó, thứ hai, còn phải tìm Thái cổ thuộc tính chi vật do thiên địa tạo hóa, cuối cùng, còn phải hấp thu năng lực và ngưng luyện năng lực. Ba thứ này, thiếu một đều không được. Hóa Thần Đạo ba kiếp, đó là yêu cầu thấp nhất để khởi động Truyền Tống Trận của Thần Khí Mê Cung. Tần Vô Song đi đến trung tâm của trận pháp, tâm tình thập phần gấp gáp. Hơn mười năm thời gian, làm cho hắn rất nhớ quê hương. Hắn không muốn lưu lại thêm một phút nào nữa. Theo hướng dẫn, trận pháp này, hiển nhiên cũng là phương hướng trước sau, về phía trước, sẽ là mê cung thứ hai, về phía sau, sẽ trở về cổng ra. Hiện tại, Tần Vô Song tò mò chính là, cánh cửa kia rốt cuộc ở đâu? Theo suy đoán của Tần Vô Song, cánh cửa kia phải nằm ở Vô Tận Đông Hải mới phải. Nếu rời khỏi Vô Tận Đông Hải thì quả là kỳ lạ. Thôi động lực lượng Thần đạo một lần nữa, Truyền Tống Trận liền bị khởi động. Cả thạch đài Truyền Tống, lập tức kịch liệt rung động. Cơ thể Tần Vô Song bị lực lượng kia lôi kéo, thuận lợi rời khỏi mặt đất, xoạt một tiếng, quang mang vừa lóe lên, đem thân hình Tần Vô Song hóa thành một hạt nhỏ, thôn phệ vào trong. Tần Vô Song không phải là lần đầu tiên trải qua Truyền Tống Trận, tự nhiên là bão nguyên thủ nhất, tâm vô bàng vụ, không hề có một chút tạp niệm. Ầm ầm, ầm ầm! Mấy tiếng như tiếng sóng vang lên không ngừng, tiếp đó, Truyền Tống Trận dường như dần dần tiến nhập quỹ đạo bình thường, chấn động ngày càng nhỏ, biên độ dao động cũng ngày càng nhỏ hơn. Dần dần, khí thế của trận pháp giống như một dòng sông lớn dần biến thành một dòng nước nhỏ, chầm chậm rơi xuống. Tần Vô Song mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt, vô cùng quen thuộc. Vốn dĩ là ngay ở Phù Tang Lâm! Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, Phù Tang Lâm này, hóa ra lại là nơi đi tới Thần Khí Mê Cung? Hơn mười năm đã trôi qua, Phù Tang Lâm biến đổi có chút nhiều. Bởi vì sự xuất hiện của Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm so với trước đã tăng thêm vài phần khô nóng cũng như bạo lệ chi khí. Vốn là một đám thanh u và đạm bạc chi khí, đến nay do Kim Ô Thú cường hoành cư trú, trở nên vô cùng xa lạ. Tần Vô Song nhìn Phù Tang Thần Thụ Tộc ở bốn phía, đều vô cũng ủ rũ uể oải. Thử câu thông một chút, thanh âm xa xưa của Thần Thụ Tộc cũng rất bất ngờ: - Nhân loại, ngươi vẫn còn sống sao? Không gian loạn lưu vẫn không thể thôn phệ ngươi sao? Tần Vô Song sửng sốt, lẽ nào Thần Thụ Tộc cũng không biết đến Thần Khí Mê Cung sao? Nhưng cửa vào chẳng phải ở ngay đây sao? Tần Vô Song buồn bực không thôi, nhưng không trực tiếp trả lời, mà hỏi: - Thần Thụ tiền bối, Kim Ô Thú kia đâu? Thanh âm kia cười khổ đáp: - Nghiệt súc đó đang bị sáu đại chí tôn cường giả truy sát, hành tung quỷ dị, ta cũng không biết nó ở phương nào. Thật hy vọng từ nay hắn sẽ không còn trở lại nữa! - Sáu đại chí tôn cường giả cũng không diệt được hắn sao? Tần Vô Song hít vào một ngụm lãnh khí. - Ai, nghiệt súc kia mới khôi phục sáu bảy thành công lực, nếu để nó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, sáu đại cường giả liên thủ cũng không đánh lại được nó. Hiện tại, nó không chống lại được sáu đại cường giả liên thủ, nhưng nếu một đấu một không ai đánh lại nổi nó. Kim Quang Long Vương mấy năm trước đã bị nó đánh trọng thương một lần. 361557 - Nghiệt súc đó ghê gớm thế sao? Tần Vô Song nghe xong lời này, không khỏi có vài phần kiêng kỵ. - Đó không phải là ghê gớm bình thường, nhân loại, ngươi tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Hiện nay tất cả Vô Tận Đông Hải đều không dám tùy tiện ra ngoài, mười tám Long Tộc đều trốn trong Nhất Phẩm Long Cung, nào dám ra ngoài? Tần Vô Song cười khổ: - Là phúc thì không phải họa, là họa tránh cũng không được, nghiệt súc đó đem ta đánh vào không gian loạn lưu, mối thù này ta nhất định phải trả! Tần Vô Song đối với Kim Ô Thú, tất nhiên không có hảo cảm gì. Thần Thụ Tộc thở dài: - Ngươi nhanh đi đi! Tần Vô Song cũng biết chỗ này không nên ở lâu, nói: - Tiền bối, Kim Ô Thú, ta nhất định sẽ thay các ngươi diệt trừ nó. Hơn nữa, ta đảm bảo, nhất định sẽ thuyết phục Kim Quang Long Vương, không nên động thủ với Thần Thụ Tộc các ngươi. - Nếu ngươi có tâm, vậy thì tốt nhất. Nhưng ngươi cũng đừng coi thường Kim Ô Thú, Yêu thú Thái cổ không phải là hư danh. Đợi khi nó hoàn toàn khôi phục thực lực, có lẽ chính là lúc hạo kiếp chân chính của Đại lục Thiên Huyền đến! Tần Vô Song cũng không nghĩ ngợi nhiều, hiện nay, hắn không lo nghĩ nhiều được như vậy. Kim Ô Thú hồi sinh, đã không còn là việc hắn có thể khống chế được. Hắn lúc này quan tâm nhất là vận mệnh của Tần gia, vận mệnh của gia tộc. - Tiền bối, sau này gặp lại. Tần Vô Song nói xong, Âm Dương Tử Vân Dực thôi động, rời khỏi Phù Tang Lâm, hướng phía Tây bay đi. Mục tiêu lần này của hắn rất rõ ràng, đó là Bích Mộc Uyên, cũng là nơi có Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Bốn kiện đồ đoạt được từ Đệ ngũ hoàn, Huyễn Thủy Chi Luân trước sau vẫn dùng, Thần Đạo Bí Lục hiện nay đã là môn bắt buộc của Tần Vô Song khi tu luyện Thần đạo. Thần đạo Chiến y thì Tần Vô Song đã đưa cho Mộ Dung Nhạn, bởi vì bản thân hắn đã có một bộ. Nhưng còn hai khỏa Thiên Độn Chi Phù vẫn còn chưa dùng. Đây là bảo vật cất đáy hòm, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn nhất định sẽ không dùng tới. Mà lần bị Kim Ô Thú đánh lén, Tần Vô Song trực tiếp bị đẩy vào không gian loạn lưu, chưa kịp dùng. Cho nên, đến nay, Thiên Độn Chi Phù này vẫn còn nguyện vẹn. Tần Vô Song tính toán một chút, Bích Mộc Uyên nằm ở giữa Vô Tận Đông Hải, cách Đông Chi Cực Địa cũng như cực Tây, lãnh địa của Bàn Long Tộc, Lạc Bảo Uyên một cự ly gần như nhau. Trời xanh trong vắt không chút bóng mây, Tần Vô Song ở trên biển, rất khó bắt gặp thời tiết đẹp như vậy, nên tốc độ thôi động rất nhanh. Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Vô Song đột nhiên phát hiện sắc trời bỗng nhiên tối lại, tiếp đó, một tiếng huýt gió sắc nhọn giống như tiếng sấm, từ bốn phương tám hướng lao tới. Tiếng huýt gió này vừa vang lên, sắc trời càng tối hơn, giống như cả bầu trời đang sụp xuống vậy. Tần Vô Song vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức ý thức được không ổn: - Không đúng, thanh âm này… Không tốt, là Kim Ô Thú kia! Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, tiếng huýt gió của Kim Ô Thú lại gần nhanh như tia chớp, trong nháy mắt thì đã đuổi đến bên cạnh. - Nhân loại tiểu tử đáng ghét, ngươi thế nào lại chưa chết? Tiếng Kim Ô Thú rít gào từ bốn phía kéo đến, ngưng thành các hình hung hãn khác nhau, như hình dạng Cự ma Thái cổ, nắm tay khua chân, vung đao múa gậy, đông nghìn nghịt kéo tới. Tần Vô Song tuy biết đây là hư tượng do khí lưu ngưng thành, nhưng đã ngưng tụ Thần hồn cường đại của Kim Ô Thú, lực công kích này không thể xem thường. Không dám chậm trễ, Âm Dương Tử Vân Dực vừa bay lên cao không, Thần Tú Cung trong tay đã mở đường, lăng không nhất tảo, một đạo vạn trượng kim quang xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Vô Song, ngưng lại như kim quang pháp tượng, phá nát mây đen trên đỉnh đầu, thân thể nhất khởi, đầu cũng không ngoái lại bay vút đi.
Năm đó Tần Vô Song giải phong ấn cho Thiên Tu Truy Vân Thú, nó đã nợ Tần Vô Song một món nợ ân tình. Nó đưa cho Tần Vô Song một sợi râu dài và một lời hứa. Chỉ cần không phải đối kháng với Đồ Đằng Tộc, nó sẽ giúp đỡ vô điều kiện.
Khi đó Thiên Tu Truy Vân Thú bảo Tần Vô Song trong vòng mười năm đừng tìm nó. Tính ra nay đã qua mười mấy hai mươi năm rồi, luyện hóa sợi râu dài lập tức liên hệ với Thiên Tu Truy Vân Thú.
Thiên Tu Truy Vân Thú rất thích thú, giao lưu thần thức với Tần Vô Song tỏ ra rất thân thiết. Nghe Tần Vô Song nói lại ngọn ngành xong thì vô cùng phấn khích, kêu lên liên hồi:
- Vô Song tiểu tử, ngươi được lắm a! Mười mấy năm không gặp mà đã ngồi lên ghế Đại Chưởng môn Tần gia rồi. Trận này ta phải tham gia, ngươi đợi đấy ta sẽ đến ngay. Hắc hắc, mười mấy năm nay tuy không đột phá Chân Thần Đạo nhưng cũng sắp rồi. Hồi đó Kim Thiền phong ấn ta đã để lại cho ta một chút lợi ích để ta có thể đột phá nhanh. Vô Song tiểu tử, thực lực Hóa Thần Đạo chín kiếp có đủ dùng không? Không đủ thì ta mất mặt lắm!
- Truy Vân tiền bối, chỉ là đối phó với một tên Hóa Thần Đạo ba, bốn kiếp thôi, nếu không phải hắn có Phong ấn Thú hồn thì ta cũng không cần mời ngài đại giá!
Thiên Tu Truy Vân Thú nghe thế cười:
- Vậy thì quá nhẹ nhàng. Ta hắt hơi một cái là xong. Cái gì mà Phong ấn Thú hồn, đó là làm nhục đến Thần thú của Thú Tộc bọn ta. Cái thứ đồ chơi đó chỉ để nhìn chứ dùng được gì? Cũng chỉ là thủ đoạn cường giả nhân loại dùng để giam cầm, nô dịch Thú Tộc bọn ta. Muốn thật sự sai khiến cao thủ Thú Tộc, dùng phong ấn có tỷ lệ thấp nhất, chỉ có quan hệ khế ước đối tác mới đáng tin nhất, sức chiến đấu mạnh nhất!
- Ha ha, tiền bối tự tin như vậy thì Vô Song yên tâm rồi. Vậy ta ở Vấn Đỉnh Sơn đợi ngài đại giá!
Tần Vô Song giờ đã yên tâm hơn nhiều.
Tần Khiếu Thiên gật gù:
- Thiên Tu Truy Vân Thú là Thần thú đã thành danh từ lâu ở Mộng Huyễn Thiên Trì, hồi đó là thiên tài cùng cấp bậc như Kim Thiền. Đáng tiếc bị phong ấn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tu luyện. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nay nó ít nhất cũng là Chân Thần Đạo hai, ba kiếp rồi, thậm chí còn cao hơn.
- Chúng ta cần là cần Hóa Thần Đạo chín kiếp. Nếu cao nữa thì nó đã bị liệt vào hạng một hạng hai rồi. Bảo nó đối phó với Tân Thiên Vấn hay Kiếm Nhiêm ta không yên tâm.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Tần Khiếu Thiên cười:
- Đại Chưởng môn, Thiên Tu Truy Vân Thú thắng một trận, ta thua một trận, vậy trận thứ ba quyết định phải xem ngài rồi!
- Có phải Trưởng lão muốn hỏi ta chắc bao nhiêu phần thắng không?
Tần Khiếu Thiên mỉm cười gật đầu:
- Tần gia hưng hay suy trông hết vào trận này. Thật sự là ta không đủ điềm tĩnh!
- Thái thượng Trưởng lão hãy cứ đợi xem ta xử lý Tân Thiên Vấn thế nào, khiến hắn phải mất mạng trên lôi đài. Tân gia không những phải thua mà còn phải khiến chúng mãi mãi không ngóc đầu lên được. Tân Thiên Vấn mà chết, Tân Thiên Thần một mình khó chống đỡ. Đến lúc đó ta sẽ bảo Thiên Tu Truy Vân Thú hạ thủ bất ngờ. Không đánh chết được Tân Thiên Thần cũng phải khiến hắn trọng thương. Như vậy, Tần gia không còn ai nữa, sau khi chúng ta ngồi lên vị trí Thiên Đế là có thể thay thế chúng bằng một thế lực khác.
Mọi người nghe Tần Vô Song sắp xếp như vậy, đặc biệt là khi nói đến việc giết Tân Thiên Vấn, tiêu diệt Tân gia, khí huyết của họ càng sôi sục.
Bị Tân gia đả kích lâu như vậy, nếu có thể kết thúc bằng kết quả như vậy thì còn gì bằng?
Chỉ là, Đại Chưởng môn tự tin như vậy, thật sự là Tân Thiên Vấn không là gì hết sao? Tuy Đại Chưởng môn Tần Vô Song trước nay vẫn luôn tạo được kỳ tích, nhưng uy danh mà Tân Thiên Vấn gây dựng nghìn năm nay vẫn khiến họ cảm thấy Tân Thiên Vấn là miếng xương vô cùng khó nhằn.
Họ đều không lạc quan được như Tần Vô Song.
Đương nhiên Tần Vô Song biết những điều nghi vấn trong lòng họ nhưng không nói gì. Dù sao thì số vũ khí của hắn đã quá khiến người ta kinh hãi rồi.
Nhiều người biết thì phức tạp, cho dù là trong nội bộ Tần gia nhưng hắn vẫn phải cảnh giác cao độ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Chậm rãi lướt mắt qua mọi người, Tần Vô Song trịnh trọng nói:
- Chư vị, có lẽ trong lòng các vị có rất nhiều điều lo lắng. Từ khi xuất đạo đến nay, ta cũng từng thất bại, từng gặp trắc trở. Nhưng điều ta chưa bao giờ thiếu đó là tự tin. Ta đã dám nói vậy thì chắc chắn có lý của ta. Thiên hạ lớn như vậy, dù là Đồ Đằng cường giả cũng không phải không thể chiến thắng. Huống chi một cường giả như Tân Thiên Vấn? Núi cao thì có núi khác cao hơn. Chắc chắn mọi người sẽ được chứng kiến ngày đó, ngày mà Tần gia đứng trên đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền, ngày mà Tần Vô Song ta có thể vượt lên trên khiến tất cả phải ngưỡng mộ!
Đây không phải là nói khoác. Giờ ai cũng biết Tần Vô Song kế thừa truyền thừa trận pháp Thái cổ, người thừa kế trận pháp đó nghe nói có thể vượt lên trên tất cả.
Mắt Tần Vân Nhiên lóe lên ánh lửa:
- Đúng vậy, mọi người đừng quên, Đại Chưởng môn là một kỳ tài, là người kế thừa trận pháp Thái cổ. Chỉ một Tân Thiên Vấn chẳng là cái gì hết. Từ xưa đến nay nhiều thiên tài kiệt xuất như vậy, cuối cùng cả Đồ Đằng cường giả cũng không ràng buộc được họ, huống chi là Tân Thiên Vấn?
Tần Khiếu Thiên cười, gừng càng già càng cay, hắn không dễ kích động như Tần Vân Nhiên, chỉ khẽ gật đầu cảm thán:
- Nếu nói Tần gia chúng ta giành được vị trí Thiên Đế, nhân vật then chốt chắc chắn là Đại Chưởng môn Vô Song. Chư vị cũng đừng lo lắng nghi ngờ gì nữa. Bất luận thắng thua thế nào, khí thế của Tần gia ta đã lên, lần này bất thành, năm trăm năm sau vị trí Thiên Đế chắc chắn thuộc về Tần gia chúng ta.
- Đúng, sự quật khởi của Tần gia ta không thể ngăn cản!
- Tần gia, quật khởi!
Khí thế bừng bừng, ánh mắt mọi người cũng kiên định hơn, tất cả cùng nhìn về phía Tần Vô Song.
Những ánh mắt ấy cùng tràn đầy sự tôn kính, tràn đầy sự kỳ vọng, cũng đầy tràn sự sùng bái, ký thác vô hạn.
Tần Vô Song cảm thấy toàn hân nóng rực, đây chính là niềm vinh dự chí cao vô thượng. Giây phút này, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Trong Thiên Tứ Vương Phủ, ánh mắt mong chờ của phụ thân…
Trước Tinh La Điện, trong đống phế tích, tình cảm nồng hậu và kỳ vọng của đồng môn…
Trong Xá Thân Cốc, dưới những tấm bia đá, vô số thi thể của tổ tiên Tần gia, ngóng về Chính Khí Đường…
Hàng nghìn hàng vạn phân chi của Tần gia ngóng trông Tần gia quật khởi…
Cảm giác sứ mệnh chưa từng có khiến Tần Vô Song tìm được cảm giác phấn đấu vì sứ mệnh đến chết không hối hận.
- Chư vị, thắng thua hãy chờ vào ta!
Tần Vô Song không nói nhiều nữa, tuyên bố:
- Vân Nhiên, Trọng Dương nhị vị Chưởng môn, có lẽ hai vị cũng cần cho bên ngoài mượn, cũng cần tham chiến, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
- Đại Chưởng môn, ta cho rằng Vân Nhiên và Trọng Dương không tiện cho mượn cho lắm.
Tần Khiếu Thiên bỗng nói.
- Ồ, Thái thượng Trưởng lão có cao kiến gì?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Ngài thấy đấy, danh sách tham chiến được bảo mật đến trước khi khai chiến. Sau khi thông qua, Hiên Viên Tộc sẽ không công bố. Bên ngoài chắc chắn ai cũng nghĩ Vân Nhiên sẽ tham chiến. Nếu cho thế lực khác mượn Vân Nhiên thì không phải là nói cho Tân gia và Vân gia biết Vân Nhiên sẽ không tham chiến sao? Như thế thì có lẽ sẽ bị lộ vũ khí bí mật khiến đối thủ có cơ hội chuẩn bị.
Một lời làm bừng tỉnh người trong mơ. Đúng là vấn đề này Tần Vô Song chưa nghĩ đến.
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Thái thượng Trưởng lão nói có lý. Ta vốn định giúp Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông. Nay xem ra chỉ có thể phái Thần thú đi rồi. Bên Phiêu Tuyết Lâu có hai đầu Thần thú, cộng với Mộ Dung Lâu chủ, ba trận thắng hai, vấn đề không lớn. Thiên Phạt Sơn Trang nay chỉ có Yến Bắc Phi là Thần đạo cường giả. Cường giả cấp Kỳ Diệu Huyền Cảnh của chúng đã bị ta tiêu diệt một lượng lớn. Ta nghĩ chúng tìm đủ ba người ra trận cũng khó. Nhiều nhất chỉ có thể gọi Phong ấn Thú hồn ra trận.
- Tình hình của Lôi Đình Tông cũng tương tự thế.
Tần Vân Nhiên cười:
- Lôi Đình Tông cũng chỉ có Lôi Việt làm tư lệnh không lính. Ta thấy chúng cũng đủ thảm. Kiếm Lam Tông thì phải đề phòng Lưu Âm Cốc một chút, chúng rất trung thành với Vân gia!
Tần Vô Song cười:
- Tân Thiên Vấn lần này tính toán rất hay. Ta muốn hắn thua một chiêu, thua luôn cả bàn. Chư vị, cũng không lâu nữa là bắt đầu đại hội rồi. Ta định đến Phiêu Tuyết Lâu một chuyến. Ba ngày cuối cùng Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông sẽ đến tập hợp ở đây cùng chúng ta. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông cũng đầu hàng Tần gia, nhưng sẽ không để lộ ra. Ta sẽ sắp xếp ngầm cho chúng lợi ích. Bốn suất này nhất định phải nắm chắc trong tay. Nếu có một thế lực thách thức thất bại, đợi khi Tần gia ngồi lên vị trí Thiên Đế còn có một cơ hội loại bỏ một suất, vẫn có cơ hội.
Nói đi nói lại thì Tần Vô Song vô cùng tự tin sẽ giành được vị trí Thiên Đế.
Lần này đến Phiêu Tuyết Lâu, một là để thăm Mộ Dung Nhạn, hai đương nhiên là để đốc chiến Phiêu Tuyết Lâu. Phiêu Tuyết Lâu thách thức Thiên Phạt Sơn Trang, đây có thể nói là trận chiến quan trọng nhất ngoại vi. Ít nhất thì với Tần gia mà nói, nay Phiêu Tuyết Lâu đã là đồng minh gần gũi, chặt chẽ nhất.
Bên Phiêu Tuyết Lâu cũng không phải chắc chắn sẽ thắng. Tuy có ba đại Thần đạo nhưng đều có một đặc điểm, cơ sở Thần đạo cường giả không đủ. Bao gồm Mộ Dung Thiên Cực, còn có hai huyết mạch Thái cổ Yêu long là Ái Ty Mạt và Niếp Niếp, khuyết điểm duy nhất chính là thời gian đột phá Thần đạo không dài.
Đến Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực dẫn theo Mộ Dung Nhạn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng không thấy hai đầu Thần thú.
Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song nghi hoặc, cười nói:
- Mạt nhi và Niếp Niếp đi Hắc Tử Hải tìm di chỉ Thái cổ Yêu long, đến Bàn Long Điện rồi!
Mộ Dung Thiên Cực cũng nói:
- Bàn Long Điện đã là địa bàn của Thái cổ Yêu long thì nhất định sẽ để lại một vài thứ cho con cháu. Hai tỷ muội chúng đến đó cũng là muốn tìm chút cơ duyên.
Tần Vô Song đương nhiên hiểu, nếu trước khi chiến đấu mà hai đầu Thần thú này đột phát được thì sức chiến đấu sẽ khả quan hơn nhiều.
- Mộ Dung Lâu chủ, phân cấp thực lực lần này thế nào, có cần chi viện không?
Quan hệ của Tần gia và Phiêu Tuyết Lâu bây giờ chính là đồng minh thân thiết, lại cộng thêm quan hệ nhạc phụ chàng rể nên không cần phải giấu giấu giếm giếm điều gì, cứ hỏi thẳng thắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hóa Thần Đạo ba kiếp, là kiếp cuối cùng của ba tiểu kiếp. Đối với Tần Vô Song mà nói, không thể coi là tai kiếp to lớn lắm. Ít nhất, với tu vi và cảnh giới hiện tại của hắn, đối phó với tai kiếp cấp bậc này, vấn đề không phải là khó. Tiếng sấm ầm ầm, khí thế to lớn như thể xé rách cả bầu trời, ánh chớp đan xen trên đỉnh đầu, hình thành thiên la địa võng. Tư thế kia, có khí thế của trời long đất lở, tái tạo Ngũ Hành. Tần Vô Song nhắm mắt, xung quanh tràn ngập từng đạo khí tức kỳ quái, lúc màu hồng, lúc lại màu xanh, lúc màu trắng, lúc lại màu vàng. Cả người, giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững, mặc cho đất trời dị tượng tàn phá, hắn vẫn ung dung bất động. Hắn biết, những thiên địa dị tượng này, bảy tám phần đều là hư vọng, là tâm ma, là yêu quái phá quấy trong thần thức của hắn, là huyễn tưởng dẫn hắn tẩu hỏa nhập ma. Thiên địa đại kiếp thật sự, cho dù có, cũng tuyệt đối không đến mức đáng sợ như vậy. Trên thực tế, Tần Vô Song tâm như nước lặng, trước mọi huyễn tượng đều như đã nhập định, bất vi sở động. Những huyễn tượng này kéo dài không dứt, dường như không có kết thúc. Đột nhiên, Tần Vô Song hai mắt mở to, bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, nhằm thẳng phía trước, quang mang trong mắt không những không sợ hãi, ngược lại có nét vui mừng như điên, thét dài một tiếng: - Cuối cùng cũng đến rồi sao? Thần Mộc Nguyên Phách toàn lực thúc động, đột nhiên, xung quanh Tần Vô Song, lập tức dâng lên một đạo thanh quang nồng đậm, thập phần nặng nề, làm cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng. Sức sống này, bừng bừng vô hạn, làm cho Tần Vô Song cũng có cảm giác ngạc nhiên. Bốn phương tám hướng, từng đạo phong nhận, giống như binh khí cuồng dã, không ngừng cắt tới, gió này, giống như sấm giữa trời quang, đến mà không có dấu hiệu, mọc ra giữa trời. Tiếp theo những luồng phong nhận là từng đám lửa biến ảo nhân ma quỷ quái không ngừng lao tới, kết hợp với thế gió kia, tạo thành một vòng tấn công vô cùng đáng sợ. Từng đạo quang mang màu xanh ở xung quanh toàn thân Tần Vô Song đột nhiên tăng vọt, vọt ra ngoài, giống như một con sóng, mạnh mẽ khuếch tán ra. Ngọn sóng màu xanh này trực tiếp đem những phong hỏa dị tượng kia cuốn sạch đi. Ầm ầm! Một tiếng nổ vang, con sóng màu xanh này đem cả không gian cuốn sạch, hiện ra một mảnh thanh lãng càn khôn. - Ha ha… Tần Vô Song cười lớn, thần thanh khí sảng nhìn bốn phía, vẫn là không gian quen thuộc, mọi thứ quen thuộc, Thần Khí Mê Cung đã ở hơn mười năm. Ba kiếp, ba kiếp trong truyền thuyết, so với sự tưởng tượng của Tần Vô Song, hơi có chút đơn giản. - Quả nhiên, trong Thần đạo, ba tiểu kiếp, quả nhiên là nhẹ nhàng nhất. - Cho dù là ba đại kiếp Ngưng Thần Đạo cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Chỉ là, ba tiểu kiếp của Hóa Thần Đạo và ba đại kiếp của Ngưng Thần Đạo lại không hề giống nhau. Tần Vô Song nhớ lại khi mình ở trong Phù Tang Lâm, ba tiểu kiếp kia căn bản là vượt qua mà hoàn toàn không biết. Còn đến Hóa Thần Đạo, ba kiếp ngày hôm nay, ít nhiều vẫn hao phí không ít tinh lực. Nếu không có Thần Mộc Nguyên Phách, chỉ e sẽ không dễ dàng đến thế. - Đến nay, trong Thần đạo thuộc tính Ngũ Hành, Mộc thuộc tính chính là tinh thuần nhất, đã đạt đến trình độ Nguyên Phách rồi. Còn Hỏa thuộc tính xếp thứ hai, đã ngưng thành Xích Viêm Hỏa Phách, cũng thuộc phạm trù của Thần Đạo Tinh Phách. Ba thuộc tính còn lại, đến nay vẫn chưa ngưng thành Tinh Phách, tự nhiên cũng là do không có cơ hội. Dù sao, muốn không ngừng lấy được các loại thuộc tính linh lực cũng không phải dễ dàng. Thứ nhất, bản thân yêu cầu có thiên phú của thuộc tính đó, thứ hai, còn phải tìm Thái cổ thuộc tính chi vật do thiên địa tạo hóa, cuối cùng, còn phải hấp thu năng lực và ngưng luyện năng lực. Ba thứ này, thiếu một đều không được. Hóa Thần Đạo ba kiếp, đó là yêu cầu thấp nhất để khởi động Truyền Tống Trận của Thần Khí Mê Cung. Tần Vô Song đi đến trung tâm của trận pháp, tâm tình thập phần gấp gáp. Hơn mười năm thời gian, làm cho hắn rất nhớ quê hương. Hắn không muốn lưu lại thêm một phút nào nữa. Theo hướng dẫn, trận pháp này, hiển nhiên cũng là phương hướng trước sau, về phía trước, sẽ là mê cung thứ hai, về phía sau, sẽ trở về cổng ra. Hiện tại, Tần Vô Song tò mò chính là, cánh cửa kia rốt cuộc ở đâu? Theo suy đoán của Tần Vô Song, cánh cửa kia phải nằm ở Vô Tận Đông Hải mới phải. Nếu rời khỏi Vô Tận Đông Hải thì quả là kỳ lạ. Thôi động lực lượng Thần đạo một lần nữa, Truyền Tống Trận liền bị khởi động. Cả thạch đài Truyền Tống, lập tức kịch liệt rung động. Cơ thể Tần Vô Song bị lực lượng kia lôi kéo, thuận lợi rời khỏi mặt đất, xoạt một tiếng, quang mang vừa lóe lên, đem thân hình Tần Vô Song hóa thành một hạt nhỏ, thôn phệ vào trong. Tần Vô Song không phải là lần đầu tiên trải qua Truyền Tống Trận, tự nhiên là bão nguyên thủ nhất, tâm vô bàng vụ, không hề có một chút tạp niệm. Ầm ầm, ầm ầm! Mấy tiếng như tiếng sóng vang lên không ngừng, tiếp đó, Truyền Tống Trận dường như dần dần tiến nhập quỹ đạo bình thường, chấn động ngày càng nhỏ, biên độ dao động cũng ngày càng nhỏ hơn. Dần dần, khí thế của trận pháp giống như một dòng sông lớn dần biến thành một dòng nước nhỏ, chầm chậm rơi xuống. Tần Vô Song mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt, vô cùng quen thuộc. Vốn dĩ là ngay ở Phù Tang Lâm! Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, Phù Tang Lâm này, hóa ra lại là nơi đi tới Thần Khí Mê Cung? Hơn mười năm đã trôi qua, Phù Tang Lâm biến đổi có chút nhiều. Bởi vì sự xuất hiện của Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm so với trước đã tăng thêm vài phần khô nóng cũng như bạo lệ chi khí. Vốn là một đám thanh u và đạm bạc chi khí, đến nay do Kim Ô Thú cường hoành cư trú, trở nên vô cùng xa lạ. Tần Vô Song nhìn Phù Tang Thần Thụ Tộc ở bốn phía, đều vô cũng ủ rũ uể oải. Thử câu thông một chút, thanh âm xa xưa của Thần Thụ Tộc cũng rất bất ngờ: - Nhân loại, ngươi vẫn còn sống sao? Không gian loạn lưu vẫn không thể thôn phệ ngươi sao? Tần Vô Song sửng sốt, lẽ nào Thần Thụ Tộc cũng không biết đến Thần Khí Mê Cung sao? Nhưng cửa vào chẳng phải ở ngay đây sao? Tần Vô Song buồn bực không thôi, nhưng không trực tiếp trả lời, mà hỏi: - Thần Thụ tiền bối, Kim Ô Thú kia đâu? Thanh âm kia cười khổ đáp: - Nghiệt súc đó đang bị sáu đại chí tôn cường giả truy sát, hành tung quỷ dị, ta cũng không biết nó ở phương nào. Thật hy vọng từ nay hắn sẽ không còn trở lại nữa! - Sáu đại chí tôn cường giả cũng không diệt được hắn sao? Tần Vô Song hít vào một ngụm lãnh khí. - Ai, nghiệt súc kia mới khôi phục sáu bảy thành công lực, nếu để nó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, sáu đại cường giả liên thủ cũng không đánh lại được nó. Hiện tại, nó không chống lại được sáu đại cường giả liên thủ, nhưng nếu một đấu một không ai đánh lại nổi nó. Kim Quang Long Vương mấy năm trước đã bị nó đánh trọng thương một lần. 361557 - Nghiệt súc đó ghê gớm thế sao? Tần Vô Song nghe xong lời này, không khỏi có vài phần kiêng kỵ. - Đó không phải là ghê gớm bình thường, nhân loại, ngươi tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Hiện nay tất cả Vô Tận Đông Hải đều không dám tùy tiện ra ngoài, mười tám Long Tộc đều trốn trong Nhất Phẩm Long Cung, nào dám ra ngoài? Tần Vô Song cười khổ: - Là phúc thì không phải họa, là họa tránh cũng không được, nghiệt súc đó đem ta đánh vào không gian loạn lưu, mối thù này ta nhất định phải trả! Tần Vô Song đối với Kim Ô Thú, tất nhiên không có hảo cảm gì. Thần Thụ Tộc thở dài: - Ngươi nhanh đi đi! Tần Vô Song cũng biết chỗ này không nên ở lâu, nói: - Tiền bối, Kim Ô Thú, ta nhất định sẽ thay các ngươi diệt trừ nó. Hơn nữa, ta đảm bảo, nhất định sẽ thuyết phục Kim Quang Long Vương, không nên động thủ với Thần Thụ Tộc các ngươi. - Nếu ngươi có tâm, vậy thì tốt nhất. Nhưng ngươi cũng đừng coi thường Kim Ô Thú, Yêu thú Thái cổ không phải là hư danh. Đợi khi nó hoàn toàn khôi phục thực lực, có lẽ chính là lúc hạo kiếp chân chính của Đại lục Thiên Huyền đến! Tần Vô Song cũng không nghĩ ngợi nhiều, hiện nay, hắn không lo nghĩ nhiều được như vậy. Kim Ô Thú hồi sinh, đã không còn là việc hắn có thể khống chế được. Hắn lúc này quan tâm nhất là vận mệnh của Tần gia, vận mệnh của gia tộc. - Tiền bối, sau này gặp lại. Tần Vô Song nói xong, Âm Dương Tử Vân Dực thôi động, rời khỏi Phù Tang Lâm, hướng phía Tây bay đi. Mục tiêu lần này của hắn rất rõ ràng, đó là Bích Mộc Uyên, cũng là nơi có Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Bốn kiện đồ đoạt được từ Đệ ngũ hoàn, Huyễn Thủy Chi Luân trước sau vẫn dùng, Thần Đạo Bí Lục hiện nay đã là môn bắt buộc của Tần Vô Song khi tu luyện Thần đạo. Thần đạo Chiến y thì Tần Vô Song đã đưa cho Mộ Dung Nhạn, bởi vì bản thân hắn đã có một bộ. Nhưng còn hai khỏa Thiên Độn Chi Phù vẫn còn chưa dùng. Đây là bảo vật cất đáy hòm, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn nhất định sẽ không dùng tới. Mà lần bị Kim Ô Thú đánh lén, Tần Vô Song trực tiếp bị đẩy vào không gian loạn lưu, chưa kịp dùng. Cho nên, đến nay, Thiên Độn Chi Phù này vẫn còn nguyện vẹn. Tần Vô Song tính toán một chút, Bích Mộc Uyên nằm ở giữa Vô Tận Đông Hải, cách Đông Chi Cực Địa cũng như cực Tây, lãnh địa của Bàn Long Tộc, Lạc Bảo Uyên một cự ly gần như nhau. Trời xanh trong vắt không chút bóng mây, Tần Vô Song ở trên biển, rất khó bắt gặp thời tiết đẹp như vậy, nên tốc độ thôi động rất nhanh. Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Vô Song đột nhiên phát hiện sắc trời bỗng nhiên tối lại, tiếp đó, một tiếng huýt gió sắc nhọn giống như tiếng sấm, từ bốn phương tám hướng lao tới. Tiếng huýt gió này vừa vang lên, sắc trời càng tối hơn, giống như cả bầu trời đang sụp xuống vậy. Tần Vô Song vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức ý thức được không ổn: - Không đúng, thanh âm này… Không tốt, là Kim Ô Thú kia! Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, tiếng huýt gió của Kim Ô Thú lại gần nhanh như tia chớp, trong nháy mắt thì đã đuổi đến bên cạnh. - Nhân loại tiểu tử đáng ghét, ngươi thế nào lại chưa chết? Tiếng Kim Ô Thú rít gào từ bốn phía kéo đến, ngưng thành các hình hung hãn khác nhau, như hình dạng Cự ma Thái cổ, nắm tay khua chân, vung đao múa gậy, đông nghìn nghịt kéo tới. Tần Vô Song tuy biết đây là hư tượng do khí lưu ngưng thành, nhưng đã ngưng tụ Thần hồn cường đại của Kim Ô Thú, lực công kích này không thể xem thường. Không dám chậm trễ, Âm Dương Tử Vân Dực vừa bay lên cao không, Thần Tú Cung trong tay đã mở đường, lăng không nhất tảo, một đạo vạn trượng kim quang xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Vô Song, ngưng lại như kim quang pháp tượng, phá nát mây đen trên đỉnh đầu, thân thể nhất khởi, đầu cũng không ngoái lại bay vút đi.