Tần Vô Song hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đang kích động. Xem ra, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này là thứ hướng dẫn mình bĩnh tĩnh đối mặt với tinh hà rộng lớn kia. Khí Trùng Tinh Hà, cũng chỉ có Khí Trùng Tinh Hà mới có thể ở trên quy tắc của Đại lục Thiên Huyền. Tần Vô Song thông qua lời nói vừa rồi, cũng nhận thức được rằng, Đại lục Thiên Huyền thoạt nhìn phong quang như thế nào, thì phía sau tựa hồ đều chỉ là một quân cờ của tạo hóa mà thôi. Trước mặt thiên đạo tạo hóa, cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Thiên đạo tạo hóa, giống như một món đồ ăn. Trong mắt Cấm địa của Thần, các quốc gia nhân loại chỉ là một con kiến. Trong mắt Thiên Đế Môn thì Hiên Viên Khâu chỉ là một tông môn bình thường, Mà trong mắt Đồ Đằng cường giả, Thiên Đế Môn bất quá cũng chỉ là con kiến hơi lớn mà thôi. Vậy mà hôm này, ngay cả Đại lục Thiên Huyền, trong mắt những thế lực cao cấp cũng chỉ là một con kiến. Trong nháy mắt, cả đại lục đều có thể tan thành mây khói. Đó là loại thực lực đáng sợ gì? Tần Vô Song cố gắng bình phục tâm tình kích động, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: - Người may mắn, những bảo vật này cũng đủ để ngươi đối đầu tại Đại lục Thiên Huyền rồi. Nhưng mà, không được xem nhẹ thế lực Đồ Đằng cường đại. Mỗi thế lực Đồ Đằng, đều có một mặt che dấu. Hãy nhớ, tận lực đừng để cho bản thân trở thành đối tượng công kích của Đồ Đằng cường giả, bằng không, cục diện sẽ rất phiền phức. Một việc cuối cùng, là bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương được bố trí bên trong Đệ lục hoàn, ngươi hãy đến đó lịch lãm một phen. Bởi vì, Thiên Hỏa Nam Cương có hai đại Đồ Đằng. Thần Nông Tộc lấy bách thảo làm biểu tượng, Hỏa Thần Chúc Dung Tộc lấy lửa làm biểu tượng. Bởi vậy, ở Thiên Hỏa Nam Cương rất thích hợp để trải nghiệm, so với Vô Tận Đông Hải càng tốt hơn nhiều. Tốt lắm, người may mắn, tiếp tục nỗ lực đi. Để sớm ngày tiến vào Chân Thần Đạo, tìm kiếm Đệ thất hoàn cũng là trung tâm của trận pháp! Nhớ lấy, hãy nhớ lấy! Thanh âm dừng lại, thần quang cũng theo đó biến mất. Tần Vô Song phát hiện ra, bản thân mình không ngờ trán đã đổ mồ hôi đầm đìa, Đệ lục hoàn của trận pháp, áp lực vô cùng lớn, so với những vòng trước thì lớn hơn rất nhiều. Sau khi trận pháp khởi động, những cấm chế của bảo vật lần lượt mở ra, trong vách núi cũng không ngừng nứt ra một cái khe. Chân Thần Đạo thần binh bao gồm ba kiện: Thiên Vương Kiếm, Địa Hoàng Thương và Âm Dương Tạo Hóa Đao. Ngoài ra, Thần Đạo Binh Khí Khố cũng là một không gian chứa vật không nhỏ. Tần Vô Song vừa mở liền thấy, quả nhiên có chín kiện Thần đạo Chiến y, cùng với tám mươi mốt kiện vũ khí Thần đạo. Không gian chứa vật này vô cùng phong phú đập vào mắt Tần Vô Song khiến ánh mắt của hắn không ngừng tỏa sáng. Hai bản bí tịch, phong ấn phía trên vô cùng cường đại, trừ phi Tần Vô Song dùng thần lực tiếp xúc, nếu đổi là người khác yếu hơn, căn bản không mở được, trừ phi là đại thần thông đem những phong ấn này xóa bỏ. Nhưng ở trong Đại lục Thiên Huyền cơ bản rất khó tìm ra những thần thông cường đại có thể loại bỏ phong ấn này. Vật thứ ba, cũng chính là cái Giới Tử Động Phủ khoa trương kia. Mô hình động phủ lớn bằng khoảng bàn tay. Tần Vô Song nhìn ngó một hồi rồi mới cho vào trong túi. Thu hoạch của Đệ lục hoàn này, khiến Tần Vô Song cảm thấy rất hài lòng. Thu hoạch lớn như vậy quả thật là ngoài dự kiến. Bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song mỉm cười một chút, suy nghĩ rồi nói: - Tu vi của hiện nay đã đạt đến Hóa Thần Đạo ba kiếp. Thiên Hỏa Nam Cương này, có trải nghiệm hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua một khi đã bố trí Đệ lục hoàn, khẳng định Thiên Hỏa Nam Cương này rất thích hợp cho việc tu luyện. Hôm nay, ta không có thời gian, cũng không có tâm tư đến Thiên Hỏa Nam Cương tu luyện. Nhớ lúc rời khỏi Tần gia, có hai người đến Thiên Hỏa Nam Cương. Một người là Đại sư huynh Tần Thái Trùng, một người là Tần Thiếu Hồng, hai người này không biết hiện giờ như thế nào? Tần Vô Song trong lòng suy nghĩ, rồi lại thầm nói: - Một khi đã đến đây, thì liên hệ với hai đồng môn này một chút. Hy vọng rằng bọn họ cũng bình an. Tần Vô Song cùng Tần Thái Trùng có giao tình rất tốt, rất hợp ý nhau. Còn về Tần Thiếu Hồng, lúc trước nói chuyện cũng không thoải mái, nhưng Tần Vô Song cũng không phải là người hẹp hỏi. Tôn giả Tri Hòe cũng đã nhận thua, chút xung đột với Tần Thiếu Hồng cũng không quá mức để tâm. Nói như thế nào thì cũng là đệ tử Tần gia. Hiện nay Tần Vô Song đã có tu vi cao rồi, những tranh đấu trước kia cũng không quá mức tính toán. Nghĩ đến đó, Tần Vô Song quyết định rời khỏi sơn động, ra ngoài tìm kiếm. Chậm mất mười năm, nên bây giờ cũng không vội. Mấu chốt lúc này, nếu mình ở Thiên Hỏa Nam Cương một thời gian, để đối phương có được thông tin. Sau đó lại trở về trong trận pháp, thông qua trận pháp, trực tiếp quay về Vấn Đỉnh Sơn, có thể đạt được hiệu quả kỳ binh chế thắng. Tần Vô Song cũng biết, lấy tu vi hiện nay của mình, muốn chống lại Tân Thiên Vấn thì cũng không có nhiều khả năng. Còn năm năm nữa là đến Đại hội tuyển chọn Thiên Đế. Trong năm năm này, Tần Vô Song nếu tu luyện Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn phối hợp với Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, năm năm sau, hy vọng đánh bại Tân Thiên Vấn lớn hơn nhiều. Đến lúc đó, là lúc để Tần gia hoàn toàn trở mình. Bị áp bách lâu như vậy, áp lực ngàn năm, trốn chạy mười năm, một ngày nào đó phải thanh toán món nợ này!
Ở Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song không muốn gây chuyện. Rời khỏi sơn động đó, thông qua bản hồ, tìm hiểu địa hình. Cách ăn mặc của Tần Vô Song lúc này, cũng không ai nhận ra hắn là tu luyện giả đến từ Hiên Viên Khâu. Rời khỏi sơn động ước chừng hơn ngàn dặm, Tần Vô Song mới lấy ra Ngọc bài Truyền thức. Đây cũng là tránh cho người khác thông qua vị trí của hắn, tìm được sơn động chứa Đệ lục hoàn. Rời xa hơn ngàn dặm, cơ bản là không thể phát hiện ra điều gì dị thường.
Bên trong Tổ đường Tần gia, mỗi ngày Mộ Dung Nhạn đều ở Tổ đường quỳ một canh giờ, cầu phúc cho Tần Vô Song. - Liệt tổ liệt tông Tần gia, Nhạn nhi lấy thân phận con dâu chưa qua cửa của Tần gia khẩn cầu, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Tần Vô Song bình an trở về. Mộ Dung Nhạn cầu phúc, lại cung kính khấu đầu ba cái, đốt một nén hương cắm lên lư hương. Sau đó cầm lấy một cái chổi lông gà quét dọn phía trên. Không để cho chút tro bụi nào sót lại ở Tổ đường. Đột nhiên, Ngọc bài Truyền thức đeo trên cổ của Mộ Dung Nhạn chợt động, trong lòng bỗng run lên. Một cổ kích động từ trong lòng nàng dâng lên. Nàng bình thường cũng dùng Ngọc bài Truyền thức với Phiêu Tuyết Lâu, cùng bọn Bao Bao trao đổi, nhưng hiện nay, tín hiệu từ Ngọc bài Truyền thức, khiến nàng có một cảm giác khác biệt. Gần như ức chế sự run rẩy của mình, Mộ Dung Nhạn mở Ngọc bài Truyền thức ra. - Nhạn nhi… Hai chữ này thốt lên, Mộ Dung Nhạn lệ ướt tràn mi, trong lòng kích động như có dòng nước ấm, hạnh phúc vô bờ dâng trào trong lòng, nghẹn ngào không thốt nên lời. Nàng là một nữ hài tử biết làm chủ cảm xúc, nhưng lúc này đây, nàng thực sự không thể ức chế loại cảm xúc vui mừng này nữa. - Tần… đại ca? Mộ Dung Nhạn nghẹn ngào hỏi: - Là chàng thật sao? - Nhạn nhi, nàng có khỏe không? Tâm tình Tần Vô Song lúc này cũng có chút kích động. - Tần đại ca, Nhạn nhi không phải đang nằm mơ chứ? Nhạn nhi rốt cuộc cũng đợi được chàng rồi. Nhạn nhi vẫn tốt, rất tốt, Tần đại ca, chàng có khỏe không? - Nhạn nhi, nghe này, ta không tiện nói nhiều với nàng. Ta hiện nay đang ở một nơi bí mật, sau này sẽ quay lại Hiên Viên Khâu. Bây giờ, nàng nói cho ta biết, tình hình của Hiên Viên Khâu và các quốc gia nhân loại hiện nay thế nào. Mộ Dung Nhạn vừa nghe thấy vậy, lập tức bình tĩnh lại, nàng biết, tình lang của mình hiện đang bất tiện, lập tức tập trung, ức chế kích động trong lòng nói: - Tần gia hiện nay đang thập phần nguy cấp, Thiên Đế Môn tấn công rất nhanh. Cha ta phỏng đoán, Tần gia nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba năm, có thể bị trận doanh Thiên Đế công phá. Ngoài ra, tình hình của các quốc gia nhân loại vô cùng bình ổn. Nghe nói, Thiên Đế Môn bị thế lực Đồ Đằng cảnh cáo mạnh mẽ, không được tiếp tục động thủ với các quốc gia nhân loại. Bây giờ, Tinh La Điện vẫn tốt, Thiên Tứ Vương Phủ cũng tốt, rất thái bình. Tần đại ca, ta đợi mười năm, vẫn luôn ở Thiên Tứ Vương Phủ, mỗi ngày đều ở trong Tổ đường cầu nguyện cho chàng. Tần Vô Song trong lòng kích động như có một dòng nước ấm đáp: - Nhạn nhi, thật vất vả cho nàng rồi! Mộ Dung Nhạn nghe vậy, cảm thấy tất cả khổ cực mệt nhọc và lo lắng nhớ nhung, đều trở nên đáng giá. - Tần đại ca, còn một chuyện ta muốn nói cho chàng, Triệu Mục Chi và Vi Dực đã bị một cao thủ thần bí cứu ra từ Thiên Đế Môn rồi. - Hả? Tần Vô Song vốn đang lo lắng cho hai người này, vừa nghe xong lời này nhất thời yên tâm hơn nhiều, vội hỏi: - Là người nào cứu bọn họ? - Cụ thể là ai thì vẫn chưa xác định được, người đó không báo tên họ. Nhưng hắn nói hắn ra tay bởi vì cùng chàng có một đoạn giao tình. - Là hắn? Trong đầu Tần Vô Song, liền hiện lên một đạo nhân ảnh, thanh âm đùa bỡn, bộ dáng lười biếng, cùng với cái chiêu bài của bọn lừa đảo giang hồ. Người đầu tiên hắn nghĩ đến, đích thị là Lý Bố Y. Từ lần ở Vạn Hoa Cốc kia, Tần Vô Song cùng Thần thú Hộ sơn của Nga Mi Đạo Trường là Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ giao chiến, là Lý Bố Y ra mặt, cứu Tần Vô Song trong lúc nguy nan đó. Sau đó, Tần Vô Song biết, Lý Bố Y không phải tầm thường, khẳng định là cao thủ đỉnh phong ở đại lục. Bây giờ nghe Mộ Dung Nhạn kể, hắn liền biết, người có một đoạn giao tình với mình, có lẽ cũng chỉ có Lý Bố Y mới trượng nghĩa cùng với thực lực cường hãn như vậy. Kim Quang Long Vương và Vương Thiền, mặc dù có năng lực này, nhưng giao tình hiển nhiên không đến mức đó. - Tần đại ca, chàng có biết người đó là ai không? - Ta đại khái đã rõ người đó là ai, hắn bất cần đời, phong lưu, thích đùa giỡn. Ta không biết rõ thân phận cụ thể của hắn, nhưng ta phỏng đoán, tu vi của người này, ít nhất có thể sánh ngang Đồ Đằng cường giả. Có lẽ so với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn nhiều. - So với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn? Nếu như là hắn xuất thủ… - Ài, nhờ người khác ra tay đều không phải chuyện tốt. Vận mệnh của mình phải do chính bản thân mình nắm giữ. Nếu người đó ra tay, hẳn sẽ không chờ đến bây giờ! - Đúng vậy, nghe Triệu Mục Chi và Vi Dực nói, vị cường giả kia dẫn bọn họ đi qua chiến trường Vân Đỉnh Sơn, nhưng không hề ra tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Mộ Dung Nhạn thở dài nói. - Ừm, Nhạn nhi, cha ta và tỷ tỷ, cùng với đám người Bao Bao như thế nào rồi? - Cũng tốt lắm, nhưng tất cả mọi người đều rất nhớ chàng. Chẳng qua tất cả chúng ta đều có chung một suy nghĩ, chắc chắn chàng sẽ không gặp chuyện gì không may! - Ha ha, xem ra mọi người vẫn an tâm về ta. Nhạn nhi, nàng hãy chờ ta, ta sẽ trở về. Ba năm nữa, hừm, ta sẽ không để Tần gia phải chờ đợi hơn ba năm nữa đâu! Khẩu khí của Tần Vô Song tràn đầy tự tin.
Chỉ một chiêu, trên trời bỗng như thủng một lỗ lớn bắn xuống một luồng sức mạnh như rồng cuộn hổ vồ.
Hồ Khâu Thụy giơ đao lên múa, vô số đạo đao quang tạo thành một bức tường khí phòng ngự.
Tân Thiên Vấn không kìm được mà nhảy lên:
- Ngu xuẩn!
Hồ Khâu Thụy vốn định tỏ ra mình đang rất thảm hại, rồi thi triển Phong ấn Thú hồn đánh lén Bách Lý Nghiễm. Nhưng không ngờ đòn công kích Bách Lý Nghiễm dùng toàn lực thi triển lại kinh hồn đến vậy, khiến hắn chẳng có cơ hội mà chống đỡ.
Người ngoài đạo cũng có thể nhìn ra được rằng, Hồ Khâu Thụy vốn dựa vào vũ khí lợi hại để bù đắp vào khoảng cách về thực lực với Bách Lý Nghiễm, nhưng không ngờ vũ khí của Bách Lý Nghiễm còn lợi hại hơn, hoàn toàn áp chế được vũ khí của Hồ Khâu Thụy.
Uỳnh!
Một dòng khí lưu mạnh mẽ phụt ra, Hiên Viên Đài bỗng chốc sáng rực.
Tiếp đó, cơ thể Hồ Khâu Thụy tuyệt vọng bay ngược ra sau, mặt mày tái mét rơi xuống phía dưới đài.
Hắn đã bị Bách Lý Nghiễm đánh bật khỏi sàn đấu.
Miễn cưỡng giãy giụa vài cái, máu tươi phụt ra, sắc mặt Hồ Khâu Thụy tái mét như chết rồi, Thần hồn chấn động nghiêm trọng, nào còn dám manh động?
Bách Lý Nghiễm thì như vừa làm xong một chuyện rất bình thường, lắc đầu với vẻ bất lực, vẻ mắt đó dường như đang oán trách rằng, đối thủ thực sự là quá yếu!
Thu cây thương lại, Bách Lý Nghiễm cúi người hành lễ với Hiên Viên Bạt, quay ra đáp tạ những người đang xem, khi nhìn tới bên Tân gia, khóe miệng Bách Lý Nghiễm khẽ nhếch lên cười vẻ chế giễu, rồi từ tốn xuống khỏi đài.
Tân Thiên Vấn sao có thể không biết Bách Lý Nghiễm đang cố tình chọc giận hắn cơ chứ?
Tiếng reo hò phía dưới rõ ràng là rất kinh ngạc và thật sự khâm phục việc Bách Lý Nghiễm thắng một cách nhẹ nhàng như thế.
Hiên Viên Bạt cười, đứng dậy cao giọng nói:
- Chúc mừng Bách Lý Thế Gia đã giành được một vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn. Hồ Khâu Sơn tuy thất bại nhưng cũng không nên nản lòng, hãy tiếp tục cố gắng!
Những lời chúc mừng và an ủi được nói ra từ miệng của Hiên Viên Đồ Đằng cường giả đương nhiên sẽ có ý tứ khác, tiếng hoan hô xung quanh bỗng chốc lại dấy lên một vài lời xì xào.
Lượt thi đấu đầu tiên kết thúc, một ngày đã qua đi rất nhanh. Mọi người cảm thấy chưa đã, chỉ mong mặt trời đừng xuống núi để cuộc thi được tiếp tục.
Phải đợi cả một đêm dài, nhiều người nóng ruột, chỉ mong trời mau sáng, chỉ hận không thể thổi bay hết bầu trời sao kia đi.
Lượt đầu tiên tuy không có sóng to gió lớn gì nhưng cũng rất đặc sắc.
Ví dụ như Chiến y Hóa Thần Đạo chín kiếp của Thần thú Hỏa Lân. Ví dụ như dùng vũ khí Thần đạo mạnh hơn áp chế hoàn toàn vũ khí Hóa Thần Đạo sáu kiếp của Hồ Khâu Thụy.
Những nét đặc sắc đó, đối với những thế lực chưa từng được chứng kiến những sự kiện lớn thì đúng là bữa tiệc thịnh soạn.
Bách Lý Nghiễm chiến thắng đã đem lại cho Thiên Vũ Tông một lòng tin rất lớn.
Tuy nhiên Tần gia không phái Thần thú ra trợ giúp, nhưng tình thế của trận quyết đấu ở trận thứ ba này đã vô cùng rõ ràng.
Dù là cao thủ của Hồ Khâu Sơn hay Bách Kiếm Tông thì thực lực đều không thể so sánh được với các thế lực lâu đời ở Thiên Đế Sơn.
Vì thế, chỉ cần đề phòng chúng đánh lén bằng Phong ấn Thú tức, cộng với vũ khí mạnh là có thể dễ dàng thắng ở trận thứ ba.
Trận thứ ba đã thắng, trận thứ hai mà thua cũng không phải quá lo. Trong trận quyết chiến trận thứ nhất, trang bị của Lạc Bạch Vũ giống như của Bách Lý Nghiễm, nhưng tu vi của Lạc Bạch Vũ còn cao hơn Bách Lý Nghiễm nửa cấp, không khó để đánh bại kẻ đứng đầu Bách Kiếm Tông.
- Nghiễm huynh, chúc mừng!
Lạc Bạch Vũ đến lều của Bách Lý Thế Gia chúc mừng.
Bách Lý Nghiễm đánh bại Hồ Khâu Sơn giành được một vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn đương nhiên vui mừng.
- Bạch Vũ huynh, vũ khí Thần đạo mà chủ nhân cho mượn thật sự rất mạnh! Huynh không cần lo, tên Ngô Tuyên Hổ của Bách Kiếm Tông thực lực không bằng Hồ Khâu Thụy. Có vũ khí của chủ nhân, thắng hắn dễ như trở bàn tay. Chỉ cần đề phòng hắn dùng Phong ấn Thú tức đánh lén là được.
Từ trận của Bách Lý Nghiễm, Lạc Bạch Vũ cũng cảm thấy vững tâm hơn, sự lo lắng lúc trước đã hoàn toàn tan biến.
- Nghiễm huynh, Bách Lý Thế Gia giờ như diều gặp gió rồi, phần thưởng của chủ nhân cũng lấy được. Nói thật, huynh đệ ta lúc trước quả thật có hơi lo lắng.
Bách Lý Nghiễm cười:
- Ta nói này, huynh lo vậy là thừa rồi. Vũ khí chủ nhân cho chúng ta mượn đều là đồ tuyệt hảo. Nói thật, loại nhỏ mọn như Tân gia chỉ biết đàn áp chúng ta, căn bản là loại vắt cổ chày ra nước. Giờ muốn kẻ khác bán mạng cho mình, đưa ra chút lợi ích thì có tác dụng gì? Bạch Vũ huynh, ta thật sự hối hận hồi đó đã cúi mình trước Tân Thiên Vấn để đi bao vây tấn công Tần gia. Nếu chúng ta kiên trì được thì địa vị bây giờ chắc chắn có thể sánh được với Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông. Bây giờ tuy chủ nhân đối với chúng ta cũng không tệ nhưng vẫn là có đề phòng.
- Ài, chuyện cũ không thể cứu vãn được nữa.
Lạc Bạch Vũ thở dài:
- Có thể thấy, về trang bị thì Tân Thiên Vấn không thể so sánh được với chủ nhân. Ta đoán, chắc chủ nhân đã có được rất nhiều bảo vật từ trận pháp Thái cổ kia. Huynh xem, vũ khí chủ nhân cho mượn toàn là Hóa Thần Đạo đỉnh phong, cho Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông mượn chắc chắn là thứ tốt hơn.
- Như thế cũng hợp tình hợp lý thôi. Đối thủ của Kiếm Lam Tông và Phiêu Tuyết Lâu mạnh hơn của chúng ta. Hắc hắc, Bạch Vũ huynh, vũ khí Hóa Thần Đạo chín kiếp dùng thật sướng, đáng tiếc chỉ là đồ đi mượn.
- Nghiễm huynh, nếu chủ nhân thưởng cho chúng ta vũ khí này thì thật tốt!
Sắc mặt Bách Lý Nghiễm tối lại:
- Bạch Vũ huynh, huynh thật tham lam quá, đừng có được voi đòi tiên. Chủ nhân thưởng cho vũ khí Hóa Thần Đạo sáu kiếp đã là rất tốt rồi. Huynh xem, bán mạng cho Tân Thiên Vấn thì được gì chứ?
- Cũng phải, không được quá tham lam!
Lạc Bạch Vũ vội gật đầu phụ họa.
- Có điều, chủ nhân cũng từng nói, nếu chúng ta thể hiện tốt, vũ khí Hóa Thần Đạo chín kiếp này có thể cho chúng ta mượn chơi hai ba nghìn năm.
- Thật sao?
Tuy trong thế giới của tu luyện giả, hai ba nghìn năm không phải quá to tát nhưng cũng là rất dài rồi.
- Hắc hắc, còn phải xem huynh thể hiện thế nào, nếu đánh bại được Bách Kiếm Tông, tâm trạng chủ nhân tốt, có lẽ sẽ đồng ý.
Lạc Bạch Vũ kiên định nói:
- Nhất định phải dốc toàn lực!
Hắn cũng biết nếu Thiên Vũ Tông không thể thoát khỏi trùng vây thì cơ bản là sẽ bị đá ra khỏi cuộc. Không có địa vị trong tám môn Thiên Đế Sơn thì Tần gia chắc chắn sẽ chọn người khác.
Lượt thi đấu thứ hai là Thái Ất Môn và Diệu Hóa Môn, lượt đấu này với Tần gia mà nói thì là thứ yếu.
Hai nhà này là đối thủ từ lâu rồi, ân oán vô cùng phức tạp, tình hình chiến sự rất ác liệt, nhưng nhiều lúc, có chỗ dựa và không có chỗ dựa có khác biệt rất lớn.
Diệu Hóa Môn không dám xin trợ giúp của Tần gia thì càng không thể đến xin Tân gia.
Còn Vân gia lại ủng hộ Thái Ất Môn, đối thủ của họ. Vì thế Diệu Hóa Môn chẳng lấy lòng được cả ba bên. Thực lực Thái Ất Môn tuy yếu hơn Thái Ất Môn một chút nhưng trong những năm qua cũng tiến bộ rất nhiều. Cộng với sự bồi dưỡng của Vân gia đã thắng liền hai trận khiến Diệu Hóa Môn không có cả cơ hội đánh trận thứ ba.
Như vậy, Diệu Hóa Môn cũng là tông môn Thiên Đế Sơn đầu tiên bị loại khỏi cuộc. Thái Ất Môn đã giành vị trí thành công.
Trên dưới Thái Ất Môn đương nhiên sung sướng không nén nổi, đây chính là cơ hội cá chép vượt long môn hóa rồng.
Đặc biệt là nghĩ đến hai mươi năm sau Thần Khí Chi Môn mở ra thì cơ hội này càng trở nên quý giá hơn. Ai cũng biết Thần Khí Chi Môn mở ra, tông môn bình thường căn bản không có tư cách tham dự, chỉ có thế lực ở cấp tám môn Thiên Đế Sơn mới có tư cách.
Lúc này vào tám môn Thiên Đế Sơn có nghĩa là có được một cơ duyên to bằng trời.
Mà cái Diệu Hóa Môn mất đi cũng là cơ hội lớn này. Có lẽ tông môn trầm luân, từ giờ không thể chấn hưng cũng chưa thể biết được.
Với Thái Ất Môn, biến số duy nhất lúc này chính là ai giành được vị trí Thiên Đế. Vì Thiên Đế có quyền loại bỏ một tông môn, rất có thể Thái Ất Môn thực lực yếu nhất sẽ thành đối tượng đó.
Nhưng Thiên Đế đều thường chọn những đối thủ mình ghét nhất để loại bỏ. Thế lực mới thăng cấp như Thái Ất Môn không chướng mắt lắm nên có thể sẽ không bị chọn.
Tần Vô Song từng lôi kéo Thái Ất Môn, nhưng chúng ban đầu thì nhiệt tình rồi cuối cùng lại chuyển sang Vân gia, loại gió chiều nào che chiều ấy đó Tần Vô Song không hề thích.
Có điều giờ không phải lúc tính toán với Thái Ất Môn, vì lượt thứ ba rất quan trọng với Tần gia.
Lượt thứ ba là Phiêu Tuyết Lâu và Thiên Phạt Sơn Trang!
Giờ thìn, ngày thứ ba. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Hiên Viên Bạt bắt đầu công bố danh sách tham chiến. Danh sách này nhất định chỉ được mở một khắc trước khi bắt đầu trận đấu để tránh các bên giở trò mờ ám gì đó.
Bên Phiêu Tuyết Lâu, Ái Ty Mạt là huyết mạch Thái cổ Yêu long, đấu trận thứ ba.
Bao Bao, là huyết mạch Thái cổ Thần vượn, đấu trận thứ hai.
Còn Tông chủ Mộ Dung Thiên Cực đấu trận thứ nhất.
Sự sắp xếp này thật ra rất ma mãnh. Tần Vô Song vốn không định để nhạc phụ đại nhân mình đánh trận quyết định thứ ba. Vì hắn biết nhạc phụ của mình hiện tại chắc chắn không thể bằng được Yến Bắc Phi.
Bên Thiên Phạt Sơn Trang, Yến Quy Nam chết đi là thiếu lực lượng vô cùng. Rõ ràng là chúng không định giành chiến thắng ở trận thứ ba, chỉ phái ra cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, và chọn cách dốc toàn lực cho trận thứ hai và thứ nhất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đang kích động. Xem ra, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này là thứ hướng dẫn mình bĩnh tĩnh đối mặt với tinh hà rộng lớn kia. Khí Trùng Tinh Hà, cũng chỉ có Khí Trùng Tinh Hà mới có thể ở trên quy tắc của Đại lục Thiên Huyền. Tần Vô Song thông qua lời nói vừa rồi, cũng nhận thức được rằng, Đại lục Thiên Huyền thoạt nhìn phong quang như thế nào, thì phía sau tựa hồ đều chỉ là một quân cờ của tạo hóa mà thôi. Trước mặt thiên đạo tạo hóa, cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Thiên đạo tạo hóa, giống như một món đồ ăn. Trong mắt Cấm địa của Thần, các quốc gia nhân loại chỉ là một con kiến. Trong mắt Thiên Đế Môn thì Hiên Viên Khâu chỉ là một tông môn bình thường, Mà trong mắt Đồ Đằng cường giả, Thiên Đế Môn bất quá cũng chỉ là con kiến hơi lớn mà thôi. Vậy mà hôm này, ngay cả Đại lục Thiên Huyền, trong mắt những thế lực cao cấp cũng chỉ là một con kiến. Trong nháy mắt, cả đại lục đều có thể tan thành mây khói. Đó là loại thực lực đáng sợ gì? Tần Vô Song cố gắng bình phục tâm tình kích động, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: - Người may mắn, những bảo vật này cũng đủ để ngươi đối đầu tại Đại lục Thiên Huyền rồi. Nhưng mà, không được xem nhẹ thế lực Đồ Đằng cường đại. Mỗi thế lực Đồ Đằng, đều có một mặt che dấu. Hãy nhớ, tận lực đừng để cho bản thân trở thành đối tượng công kích của Đồ Đằng cường giả, bằng không, cục diện sẽ rất phiền phức. Một việc cuối cùng, là bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương được bố trí bên trong Đệ lục hoàn, ngươi hãy đến đó lịch lãm một phen. Bởi vì, Thiên Hỏa Nam Cương có hai đại Đồ Đằng. Thần Nông Tộc lấy bách thảo làm biểu tượng, Hỏa Thần Chúc Dung Tộc lấy lửa làm biểu tượng. Bởi vậy, ở Thiên Hỏa Nam Cương rất thích hợp để trải nghiệm, so với Vô Tận Đông Hải càng tốt hơn nhiều. Tốt lắm, người may mắn, tiếp tục nỗ lực đi. Để sớm ngày tiến vào Chân Thần Đạo, tìm kiếm Đệ thất hoàn cũng là trung tâm của trận pháp! Nhớ lấy, hãy nhớ lấy! Thanh âm dừng lại, thần quang cũng theo đó biến mất. Tần Vô Song phát hiện ra, bản thân mình không ngờ trán đã đổ mồ hôi đầm đìa, Đệ lục hoàn của trận pháp, áp lực vô cùng lớn, so với những vòng trước thì lớn hơn rất nhiều. Sau khi trận pháp khởi động, những cấm chế của bảo vật lần lượt mở ra, trong vách núi cũng không ngừng nứt ra một cái khe. Chân Thần Đạo thần binh bao gồm ba kiện: Thiên Vương Kiếm, Địa Hoàng Thương và Âm Dương Tạo Hóa Đao. Ngoài ra, Thần Đạo Binh Khí Khố cũng là một không gian chứa vật không nhỏ. Tần Vô Song vừa mở liền thấy, quả nhiên có chín kiện Thần đạo Chiến y, cùng với tám mươi mốt kiện vũ khí Thần đạo. Không gian chứa vật này vô cùng phong phú đập vào mắt Tần Vô Song khiến ánh mắt của hắn không ngừng tỏa sáng. Hai bản bí tịch, phong ấn phía trên vô cùng cường đại, trừ phi Tần Vô Song dùng thần lực tiếp xúc, nếu đổi là người khác yếu hơn, căn bản không mở được, trừ phi là đại thần thông đem những phong ấn này xóa bỏ. Nhưng ở trong Đại lục Thiên Huyền cơ bản rất khó tìm ra những thần thông cường đại có thể loại bỏ phong ấn này. Vật thứ ba, cũng chính là cái Giới Tử Động Phủ khoa trương kia. Mô hình động phủ lớn bằng khoảng bàn tay. Tần Vô Song nhìn ngó một hồi rồi mới cho vào trong túi. Thu hoạch của Đệ lục hoàn này, khiến Tần Vô Song cảm thấy rất hài lòng. Thu hoạch lớn như vậy quả thật là ngoài dự kiến. Bản đồ Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song mỉm cười một chút, suy nghĩ rồi nói: - Tu vi của hiện nay đã đạt đến Hóa Thần Đạo ba kiếp. Thiên Hỏa Nam Cương này, có trải nghiệm hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua một khi đã bố trí Đệ lục hoàn, khẳng định Thiên Hỏa Nam Cương này rất thích hợp cho việc tu luyện. Hôm nay, ta không có thời gian, cũng không có tâm tư đến Thiên Hỏa Nam Cương tu luyện. Nhớ lúc rời khỏi Tần gia, có hai người đến Thiên Hỏa Nam Cương. Một người là Đại sư huynh Tần Thái Trùng, một người là Tần Thiếu Hồng, hai người này không biết hiện giờ như thế nào? Tần Vô Song trong lòng suy nghĩ, rồi lại thầm nói: - Một khi đã đến đây, thì liên hệ với hai đồng môn này một chút. Hy vọng rằng bọn họ cũng bình an. Tần Vô Song cùng Tần Thái Trùng có giao tình rất tốt, rất hợp ý nhau. Còn về Tần Thiếu Hồng, lúc trước nói chuyện cũng không thoải mái, nhưng Tần Vô Song cũng không phải là người hẹp hỏi. Tôn giả Tri Hòe cũng đã nhận thua, chút xung đột với Tần Thiếu Hồng cũng không quá mức để tâm. Nói như thế nào thì cũng là đệ tử Tần gia. Hiện nay Tần Vô Song đã có tu vi cao rồi, những tranh đấu trước kia cũng không quá mức tính toán. Nghĩ đến đó, Tần Vô Song quyết định rời khỏi sơn động, ra ngoài tìm kiếm. Chậm mất mười năm, nên bây giờ cũng không vội. Mấu chốt lúc này, nếu mình ở Thiên Hỏa Nam Cương một thời gian, để đối phương có được thông tin. Sau đó lại trở về trong trận pháp, thông qua trận pháp, trực tiếp quay về Vấn Đỉnh Sơn, có thể đạt được hiệu quả kỳ binh chế thắng. Tần Vô Song cũng biết, lấy tu vi hiện nay của mình, muốn chống lại Tân Thiên Vấn thì cũng không có nhiều khả năng. Còn năm năm nữa là đến Đại hội tuyển chọn Thiên Đế. Trong năm năm này, Tần Vô Song nếu tu luyện Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn phối hợp với Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, năm năm sau, hy vọng đánh bại Tân Thiên Vấn lớn hơn nhiều. Đến lúc đó, là lúc để Tần gia hoàn toàn trở mình. Bị áp bách lâu như vậy, áp lực ngàn năm, trốn chạy mười năm, một ngày nào đó phải thanh toán món nợ này!
Ở Thiên Hỏa Nam Cương, Tần Vô Song không muốn gây chuyện. Rời khỏi sơn động đó, thông qua bản hồ, tìm hiểu địa hình. Cách ăn mặc của Tần Vô Song lúc này, cũng không ai nhận ra hắn là tu luyện giả đến từ Hiên Viên Khâu. Rời khỏi sơn động ước chừng hơn ngàn dặm, Tần Vô Song mới lấy ra Ngọc bài Truyền thức. Đây cũng là tránh cho người khác thông qua vị trí của hắn, tìm được sơn động chứa Đệ lục hoàn. Rời xa hơn ngàn dặm, cơ bản là không thể phát hiện ra điều gì dị thường.
Bên trong Tổ đường Tần gia, mỗi ngày Mộ Dung Nhạn đều ở Tổ đường quỳ một canh giờ, cầu phúc cho Tần Vô Song. - Liệt tổ liệt tông Tần gia, Nhạn nhi lấy thân phận con dâu chưa qua cửa của Tần gia khẩn cầu, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Tần Vô Song bình an trở về. Mộ Dung Nhạn cầu phúc, lại cung kính khấu đầu ba cái, đốt một nén hương cắm lên lư hương. Sau đó cầm lấy một cái chổi lông gà quét dọn phía trên. Không để cho chút tro bụi nào sót lại ở Tổ đường. Đột nhiên, Ngọc bài Truyền thức đeo trên cổ của Mộ Dung Nhạn chợt động, trong lòng bỗng run lên. Một cổ kích động từ trong lòng nàng dâng lên. Nàng bình thường cũng dùng Ngọc bài Truyền thức với Phiêu Tuyết Lâu, cùng bọn Bao Bao trao đổi, nhưng hiện nay, tín hiệu từ Ngọc bài Truyền thức, khiến nàng có một cảm giác khác biệt. Gần như ức chế sự run rẩy của mình, Mộ Dung Nhạn mở Ngọc bài Truyền thức ra. - Nhạn nhi… Hai chữ này thốt lên, Mộ Dung Nhạn lệ ướt tràn mi, trong lòng kích động như có dòng nước ấm, hạnh phúc vô bờ dâng trào trong lòng, nghẹn ngào không thốt nên lời. Nàng là một nữ hài tử biết làm chủ cảm xúc, nhưng lúc này đây, nàng thực sự không thể ức chế loại cảm xúc vui mừng này nữa. - Tần… đại ca? Mộ Dung Nhạn nghẹn ngào hỏi: - Là chàng thật sao? - Nhạn nhi, nàng có khỏe không? Tâm tình Tần Vô Song lúc này cũng có chút kích động. - Tần đại ca, Nhạn nhi không phải đang nằm mơ chứ? Nhạn nhi rốt cuộc cũng đợi được chàng rồi. Nhạn nhi vẫn tốt, rất tốt, Tần đại ca, chàng có khỏe không? - Nhạn nhi, nghe này, ta không tiện nói nhiều với nàng. Ta hiện nay đang ở một nơi bí mật, sau này sẽ quay lại Hiên Viên Khâu. Bây giờ, nàng nói cho ta biết, tình hình của Hiên Viên Khâu và các quốc gia nhân loại hiện nay thế nào. Mộ Dung Nhạn vừa nghe thấy vậy, lập tức bình tĩnh lại, nàng biết, tình lang của mình hiện đang bất tiện, lập tức tập trung, ức chế kích động trong lòng nói: - Tần gia hiện nay đang thập phần nguy cấp, Thiên Đế Môn tấn công rất nhanh. Cha ta phỏng đoán, Tần gia nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba năm, có thể bị trận doanh Thiên Đế công phá. Ngoài ra, tình hình của các quốc gia nhân loại vô cùng bình ổn. Nghe nói, Thiên Đế Môn bị thế lực Đồ Đằng cảnh cáo mạnh mẽ, không được tiếp tục động thủ với các quốc gia nhân loại. Bây giờ, Tinh La Điện vẫn tốt, Thiên Tứ Vương Phủ cũng tốt, rất thái bình. Tần đại ca, ta đợi mười năm, vẫn luôn ở Thiên Tứ Vương Phủ, mỗi ngày đều ở trong Tổ đường cầu nguyện cho chàng. Tần Vô Song trong lòng kích động như có một dòng nước ấm đáp: - Nhạn nhi, thật vất vả cho nàng rồi! Mộ Dung Nhạn nghe vậy, cảm thấy tất cả khổ cực mệt nhọc và lo lắng nhớ nhung, đều trở nên đáng giá. - Tần đại ca, còn một chuyện ta muốn nói cho chàng, Triệu Mục Chi và Vi Dực đã bị một cao thủ thần bí cứu ra từ Thiên Đế Môn rồi. - Hả? Tần Vô Song vốn đang lo lắng cho hai người này, vừa nghe xong lời này nhất thời yên tâm hơn nhiều, vội hỏi: - Là người nào cứu bọn họ? - Cụ thể là ai thì vẫn chưa xác định được, người đó không báo tên họ. Nhưng hắn nói hắn ra tay bởi vì cùng chàng có một đoạn giao tình. - Là hắn? Trong đầu Tần Vô Song, liền hiện lên một đạo nhân ảnh, thanh âm đùa bỡn, bộ dáng lười biếng, cùng với cái chiêu bài của bọn lừa đảo giang hồ. Người đầu tiên hắn nghĩ đến, đích thị là Lý Bố Y. Từ lần ở Vạn Hoa Cốc kia, Tần Vô Song cùng Thần thú Hộ sơn của Nga Mi Đạo Trường là Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ giao chiến, là Lý Bố Y ra mặt, cứu Tần Vô Song trong lúc nguy nan đó. Sau đó, Tần Vô Song biết, Lý Bố Y không phải tầm thường, khẳng định là cao thủ đỉnh phong ở đại lục. Bây giờ nghe Mộ Dung Nhạn kể, hắn liền biết, người có một đoạn giao tình với mình, có lẽ cũng chỉ có Lý Bố Y mới trượng nghĩa cùng với thực lực cường hãn như vậy. Kim Quang Long Vương và Vương Thiền, mặc dù có năng lực này, nhưng giao tình hiển nhiên không đến mức đó. - Tần đại ca, chàng có biết người đó là ai không? - Ta đại khái đã rõ người đó là ai, hắn bất cần đời, phong lưu, thích đùa giỡn. Ta không biết rõ thân phận cụ thể của hắn, nhưng ta phỏng đoán, tu vi của người này, ít nhất có thể sánh ngang Đồ Đằng cường giả. Có lẽ so với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn nhiều. - So với Tân Thiên Vấn còn mạnh hơn? Nếu như là hắn xuất thủ… - Ài, nhờ người khác ra tay đều không phải chuyện tốt. Vận mệnh của mình phải do chính bản thân mình nắm giữ. Nếu người đó ra tay, hẳn sẽ không chờ đến bây giờ! - Đúng vậy, nghe Triệu Mục Chi và Vi Dực nói, vị cường giả kia dẫn bọn họ đi qua chiến trường Vân Đỉnh Sơn, nhưng không hề ra tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Mộ Dung Nhạn thở dài nói. - Ừm, Nhạn nhi, cha ta và tỷ tỷ, cùng với đám người Bao Bao như thế nào rồi? - Cũng tốt lắm, nhưng tất cả mọi người đều rất nhớ chàng. Chẳng qua tất cả chúng ta đều có chung một suy nghĩ, chắc chắn chàng sẽ không gặp chuyện gì không may! - Ha ha, xem ra mọi người vẫn an tâm về ta. Nhạn nhi, nàng hãy chờ ta, ta sẽ trở về. Ba năm nữa, hừm, ta sẽ không để Tần gia phải chờ đợi hơn ba năm nữa đâu! Khẩu khí của Tần Vô Song tràn đầy tự tin.