- Bất kể như thế nào, Vô Song sư đệ có thể có được kỳ ngộ này, cũng là chuyện đáng chúc mừng. Đại sư huynh, vận mệnh của Tần gia ta, tất nhiên có thể xoay chuyển! Tần Thiếu Hồng hưng phấn vô cùng. - Đúng vậy, Vô Song sư đệ, tu vi của ngươi đề thăng cực nhanh như vậy, nhất định là kỳ tài ngút trời không nghi ngờ gì. Ngươi hiện tại, có mấy phần chắc chắn đánh bại Thiên Đế Môn? Tần Thái Trùng rất thẳng thắn hỏi. - Hiện tại, không vượt qua hai thành chắc chắn! Tần Vô Song cũng rất thẳng thắn, cũng không dối trá. - Chỉ có hai thành? Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đưa mắt nhìn nhau, đều hiện lên một tia hụt hẫng. - Nhị vị sư huynh, hiện tại nói chuẩn bị, là sẽ không vượt quá hai thành. Nhưng nếu cho ta thời gian ba năm, ta lại có bảy tám thành chắc chắn, phản công Thiên Đế Môn, đem trận doanh Thiên Đế đánh cho tơi bời tan tác, diệt hết toàn gia! Tần Vô Song hoàn toàn dâng lên một luồng sát ý lạnh thấu xương. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng cũng cảm giác được một tia khác thường, bởi vì đối với bọn họ mà nói, luồng khí tức giết chọc lành lạnh này của Tần Vô Song, là thứ mà bọn họ chưa từng cảm nhận được trên người Tần Vô Song từ trước đến nay. Tần Vô Song trước kia, nội liễm, trầm tĩnh, đối với đồng môn vô cùng khách khí, có nhiều lòng khiêm nhường, thỉnh thoảng lộ ra xuất chúng, nhưng phần nhiều thời gian, vẫn là tương đối bình tĩnh. Lúc này, loại sát khí sắc bén, lại là thứ mà trước đây bọn họ chưa từng lĩnh giáo qua. Cho dù giữa đồng môn, cũng cảm thấy sợ hãi không thôi, phảng phất bên trong luồng sát khí này, mang theo một cảm giác cắn nuốt xao động bất an, khiến bọn họ cũng có một chút cảm giác đứng ngồi không yên. Truyền Tống Trận, một hoàn nối tiếp một hoàn, không ngừng truyền tống, chưa đến thời gian nửa ngày, đã đem bọn họ truyền tống đến trong sơn động dưới đáy Đại Thương Sơn của Đệ nhị hoàn. Sơn động này, trải qua cải tạo của Thiên Tứ Vương Phủ, quy mô không thay đổi, nhưng kết cấu chế tạo lại giống như một cung điện dưới đất, vô cùng đồ sộ. Sơn động này, diện tích vốn rất lớn, trải qua cải tạo càng khiến lợi dụng mỗi mảnh không gian vô cùng tốt, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng rộng rãi. Tần Vô Song trở lại nơi cũ, trong lòng vui sướng vô hạn, nói với nhị vị sư huynh: - Đây chính là nơi sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, Đại Thương Sơn kéo dài mấy ngàn dặm. Sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, đối với tông môn cấp bậc đại khí tượng, đại khí thế như Vấn Đỉnh Sơn mà nói, thật ra không tính là gì. Nhưng Đại Thương Sơn này, lại là nơi bồi dưỡng Tần Vô Song, điều này khiến Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng cảm thấy kính nể. - Vô Song sư đệ, khởi bước của cuộc sống võ đạo của ngươi bắt đầu từ đây sao? Tần Thiếu Hồng vô cùng hiếu kỳ hỏi. - Có thể nói là như vậy. Tần Vô Song khẽ cười cười: - Đại Thương Sơn này, chính là bắt đầu của cuộc sống võ đạo của ta, cũng là ngọn nguồn thúc đẩy ta đạt được biến đổi về chất… Đương nhiên, Đệ nhất hoàn chân chính, kỳ thật là ở biên cảnh Bích Phù Sơn nhưng Bích Phù Sơn của Đệ nhất hoàn hiện giờ đã bị san bằng, biến hóa của thế sự xoay vần, đã không còn dấu vết có thể tìm ra. Hơn nữa, Đệ nhị hoàn này, xác thực là nơi Tần Vô Song lần đầu tiên tiếp nhận tẩy lễ lại là nơi Tần Vô Song từ nhỏ sinh sống, đương nhiên càng có cảm tình. Cho nên, lòng muốn quay về của hắn đối với Đệ nhị hoàn, hơn xa các hoàn khác. - Vẫn cứ nghe đồn thời đại Thái cổ có một truyền thừa trận pháp Thái cổ, ngọn nguồn ở các quốc gia nhân loại. Không ngờ, lại có thể có thật. Vô Song sư đệ, ngươi thật sự có đại phúc duyên. Thật sự khiến ngu huynh hâm mộ! Tần Thái Trùng ha hả cười nói: - Ông trời phù hộ cho Tần gia chúng ta như vậy, Tần gia nhất định sẽ chuyển nguy thành an, phá kén thành bướm. Vô Song, khi ngu huynh ở Thiên Hỏa Nam Cương một dạo tuyệt vọng, nhưng giờ phút này, cũng tin tưởng vững chắc, vận mệnh của Tần gia, nhất định sẽ vì sự xuất hiện của ngươi mà thay đổi! - Đúng, ta cũng tin tưởng! Tần Thiếu Hồng tự đáy lòng gật đầu. - Ha ha, nhị vị sư huynh, cái gọi là trời phù hộ người, chính là cách nói trong mơ hồ, cuối cùng vận mệnh của Tần gia đi theo con đường nào, còn cần mỗi một đệ tử Tần gia chúng ta cùng nhau cố gắng. Được rồi, nhị vị, bí mật tu luyện bên trong sơn động này, hay là theo ta đi xuống Thiên Tứ Vương Phủ dưới chân núi? Nếu không phải tình huống đặc thù, đến các quốc gia nhân loại, bọn họ không thích lộ diện. Nhưng Thiên Tứ Vương Phủ không phải là nơi tầm thường, thứ nhất, là nơi Tần Vô Song sinh ra. Thứ hai, người sáng lập chi mạch Tần gia này, lúc trước cũng là một đệ tử đại kiệt xuất của Tần gia, mấy trăm năm trước, cũng từng là ngôi sao hy vọng của Tần gia.. Tôn trưởng Tôn giả Tri Hòe của Tần Thiếu Hồng cố nhiên là bất hòa với tổ tiên Tần Vũ, nhưng hiện tại theo sự giác ngộ của Tôn giả Tri Hòe, những ân oán lịch sử này cũng đã biến mất sạch sành sanh. Thời điểm này, nếu có thể thay mặt Tôn giả Tri Hòe bày một đại lễ trước mặt Tần Vũ tiền bối, thật ra cũng là một cấp bậc lễ nghĩa, ân ân oán oán nhiều đời như vậy, cũng có thể chấm dứt. Tần Thái Trùng xuất phát từ tôn trọng đối với Tần Vô Song, đương nhiên không thể từ chối, thể hiện uy phong của Đại sư huynh, cười nói: - Vô Song sư đệ, nổi tiếng như vậy, ngu huynh cũng muốn xem xem, phong thủy của Đại Thương Sơn này rút cuộc tốt như thế nào, có thể nuôi dưỡng ra một con rồng trong đám người giống như ngươi. Đồng thời cũng bái kiến một chút lệnh tôn đại nhân. Nguồn truyện: - Cũng được, vậy chúng ta đi xuống núi thôi. Tần Vô Song căn bản không dùng Ngọc bài Truyền thức, để tránh bị người khác phát hiện hành tung. Đang muốn đi ra khỏi sơn động, Tần Vô Song đột nhiên tâm niệm khẽ động: - Nhị vị sư huynh, chúng ta ở các quốc gia nhân loại bí mật tu luyện, cũng không thể sử dụng Ngọc bài Truyền thức, nhị vị nếu có lời nào muốn chuyển, hoặc là muốn liên lạc với tông môn, có thể để ta chuyển thay, cũng có thể cùng ta thông qua Truyền Tống Trận tới Đệ lục hoàn liên hệ với tộc nhân. Không thể ở nơi khác sử dụng Ngọc bài Truyền thức. Nhất là ở các quốc gia nhân loại này! Hai người này đương nhiên là biết nông sâu, đều gật đầu. Tần Thiếu Hồng đột nhiên có một chủ ý: - Vô Song sư đệ, một khi đã muốn thu hút lực chú ý của trận doanh Thiên Đế, tại sao nhất định phải ở Đệ lục hoàn? Chi bằng như vậy, chúng ta chia binh làm hai đường. Một đường ở Vô Tận Đông Hải lay động qua lại, một đường khác, lại ở Thiên Hỏa Nam Cương ngẫu nhiên lộ diện. Như vậy, có thể phân tán lực chú ý nhiều hơn. Binh chia làm hai đường, xác thực có thể hấp dẫn càng nhiều lực chú ý. Tần Vô Song trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Chủ ý này thực sự cũng không tệ, chỉ là, Vô Tận Đông Hải hiện giờ Kim Ô Thú chiếm cứ, trận doanh Thiên Đế mặc dù biết chúng ta lộ diện ở Vô Tận Đông Hải, cũng chưa chắc dám phái người tới đó. Nhưng mà, chúng ta tạm thời thử một lần, chỉ cần đem Thần đạo cường giả của trận doanh Thiên Đế phân tán ra, chính là chiến thuật thành công. Sau khi ước định xong, ba người lặng yên từ một thông đạo khác, qua ba đạo cơ quan, đi tới dưới chân núi. Hiện giờ Thiên Tứ Vương Phủ thi công vô cùng rộng rãi, phía sau bãi thảo nguyên chăn ngựa của Vương phủ, quả nhiên tiếp nối với cửa ra của một đầu. Mối quan hệ nối liền này, chính là một đường khe núi nước chảy, vô cùng hoàn mỹ, nhìn qua không chê vào đâu được, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào. Với thân thủ của ba người bọn họ, tiến vào nơi như Thiên Tứ Vương Phủ, đương nhiên là vô cùng nhẹ nhàng. Phòng ngự của Thiên Tứ Vương Phủ, đối với bọn họ mà nói là thùng rỗng kêu to. Hơn mười năm chưa từng hồi hương, không mảy may làm giảm bớt tình cảm quê hương của Tần Vô Song. Xuyên qua Thiên Tứ Vương Phủ, một lát sau, đã đi tới khu vực trung tâm Vương phủ. Tần Vô Song trực tiếp dẫn theo hai người đi tới Tổ đường Tần gia. Hôm nay, vừa vặn trùng hợp là ngày mùng một âm lịch, là ngày tế tổ của mỗi tháng. Tần Liên Sơn dẫn theo người nhà, dâng hương tế bái trong Tổ đường, trong miệng đang nói đến: - Tổ tiên ở trên cao, Liên Sơn từ khi bắt đầu cai quản hương khói Tần gia, đến nay đã bốn mươi năm. Chưa lúc nào chưa dám quên tổ huấn, lấy hưng phục Tần gia ta làm nhiệm vụ, lấy trở về Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn làm mục tiêu. Hiện giờ, hài nhi Vô Song của ta bộc lộ tài năng, một mình đảm đương một phía ở Tổng bộ Tần gia, lập được chiến công hiển hách. Nhất mạch Tần gia trấn Đông Lâm ta, ngày quay về nhận tổ quy tông vốn không còn xa nữa. Thế nhưng Thiên Đế Môn Tân gia lòng muông dạ thú, bất chấp thể diện, xâm lấn Tần gia, tai họa thường xảy ra nhiều, hài nhi Vô Song của ta chinh chiến khắp nơi, không chối từ vất vả. Xin chư vị tổ tiên trên trời có linh thiêng, phù hộ Vô Song con ta, phù hộ cho Tần gia ta. Nếu có thể giúp Tần gia thoát khỏi tai họa, Vô Song con ta bình an, Liên Sơn nguyện lấy số tuổi thọ trăm năm để trao đổi. Khẩu khí của Tần Liên Sơn, cũng không có loại tình cảm kích động quá mức, nhưng từng chữ từng câu, đều chân thành dị thường. Đem tính cách vô tư của một phụ thân, hoàn toàn biểu lộ ra không hề nghi ngờ. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi tự chủ, nổi lên một tia tôn trọng. Tu vi của Tần Liên Sơn, cũng không xem là xuất sắc, nhưng những lời nói này, lại vô cùng chân thành, từng chữ gõ vào trong nội tâm bọn họ. Tần Vô Song nghe được lời này, yết hầu cũng là một trận tắc nghẽn, không khỏi có chút nghẹn ngào trào dâng lên. Tần Vô Song không kìm giữ được cảm xúc, kêu lên: - Phụ thân, tỷ tỷ, Nhạn nhi! Tần Liên Sơn nghe thấy lời này, tâm hồn chấn động, kinh ngạc quay đầu lại: - Vô Song? Tần Vô Song từ hư không đi ra, sớm đã đem không gian của cả Tổ đường bao trùm toàn bộ, tất cả cảnh tượng và thanh âm bên trong đều không truyền ra ngoài. Cảnh tượng một nhà đoàn tụ, không biết là lần trình diễn thứ mấy, nhưng mỗi một lần, đều ấm áp như cũ. Nhất là sau đại nạn đại kiếp, loại đoàn tụ này, càng có vẻ đáng quý. - Phụ thân, giới thiệu một chút, vị này là Đại sư huynh thế hệ trẻ tuổi Tần gia ta, Tần Thái Trùng, còn vị này chính là Tần Thiếu Hồng sư huynh, cũng là nhân vật kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi. Tần Liên Sơn và bọn người Tần Tụ không biết ân oán của Tần Thiếu Hồng và Tần Vô Song, đó là vì bọn họ chưa từng tới Vấn Đỉnh Sơn. Mộ Dung Nhạn là người biết chuyện, thấy Tần Thiếu Hồng và Tần Vô Song cùng nhau xuất hiện, không khỏi có chút tò mò. Nhưng nàng là người thông minh khác thường, sao có thể vạch trần ra được? Nàng và Tần Vô Song trao đổi ánh mắt, liền có thể truyền đạt tất cả tin tức. Ly biệt mười năm, loại cảm giác ăn ý này, không mảy may giảm bớt chút nào. - Bái kiến Liên Sơn thúc phụ! Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng mặc dù thân phận thực sự còn cao hơn Tần Liên Sơn, nhưng bởi vì tầng quan hệ với Tần Vô Song, trước mặt trưởng bối như Tần Liên Sơn, bọn họ cũng không dám sơ suất. - Ha hả, nhị vị hiền điệt đều là tài tuấn trẻ tuổi của Tần gia, cùng với Vô Song cùng nhau vì vận mệnh Tần gia mà bôn tẩu, khiến ta rất là bội phục, cũng không cần đa lễ. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng thắp hương bái tế, đương nhiên không thiếu được một phen cấp bậc lễ nghĩa, hành động này, càng thu hoạch được thêm thiện cảm của Tần Liên Sơn. Tần Vô Song bình an trở về, mang tới cho Tần Liên Sơn một nhà tin tưởng vô hạn, nếu không suy nghĩ đến vấn đề giữ bí mật, Thiên Tứ Vương Phủ sớm đã bắt đầu chúc mừng.
Ở Thiên Tứ Vương Phủ mấy ngày, ba người liền quay về bên trong sơn động của Đại Thương Sơn. Khắp các quốc gia nhân loại, cũng chỉ có trong sơn động của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này, trình độ linh lực mới thích hợp cho cao thủ Thần đạo tu luyện. Thời gian cho bọn họ lưu lại, nhiều nhất chỉ có ba năm. Ba năm này, Tần Vô Song biết là tranh thủ từng phút giây. Thu hoạch lớn nhỏ của ba năm, sẽ là quả cân mang tính quyết định đối với khai chiến với trận doanh Thiên Đế. Cân tiểu ly thắng bại, sẽ do thành quả thu hoạch của ba năm này quyết định phương hướng.
Vào khoảnh khắc có kết quả bốc thăm, cả Tần Vô Song và Tân Thiên Vấn cùng ngẩng lên trừng mắt nhìn đối phương, không hề che giấu sự thù hận trong ánh mắt. Đồng thời, trong lòng đều có một ý nghĩ cổ quái:
- Có phải Hiên Viên Tộc đã giở trò gì không? Nếu không thì sao lần nào cũng trùng hợp vậy? Thôi cũng được, cũng đúng ý mình!
Không khí phía dưới lập tức nóng rực lên.
Tần gia và Tân gia!
Đây đúng là cuộc chiến số mệnh. Chưa nhắc đến ân oán giữa Tần gia và Tân gia, chỉ việc bốn trận đấu vòng ngoại vi, các thế lực Tần gia ủng hộ đều thắng thế lực Tân gia ủng hộ đã khó tránh được việc khiến ngọn lửa chiến tranh thăng cấp rồi.
Rốt cuộc thì Tần gia sẽ áp đảo Tân gia hay là Tân gia sẽ đánh bại Tần gia cứu vãn tình hình?
Nói một cách khách quan thì tuy Tần gia vẫn luôn rất mạnh nhưng nhược điểm của Tần gia cũng rất rõ, vì cường giả tuyệt đối của Tần gia không hề mạnh hơn của Tân gia, thậm chí còn yếu hơn rất nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là, bên ngoài đều biết Tần Khiếu Thiên đã bị trọng thương, còn Tần Vô Song dù gì cũng vẫn còn trẻ, liệu hắn có thể chống lại được cường giả đã thành danh nhiều năm như Tân Thiên Vấn hay không thì vẫn chưa thể biết được.
Còn bên Tân gia, có Thiên Đế Tân Thiên Vấn từ trước tới nay luôn được mệnh danh đệ nhất cường giả chỉ dưới Đồ Đằng cường giả, trong tám môn Thiên Đế Sơn, hắn chính là đệ nhất.
Lại còn có Thần thú Kiếm Nhiêm cũng có đẳng cấp tương đương. Có hai cường giả này đủ để đảm bảo cho Tân gia bất bại.
Vì thế, tuy mọi người rất kinh ngạc với biểu hiện của Tần gia, nhưng vào thời điểm quan trọng, phân tích một cách bình tĩnh thì vẫn không xem trọng Tần gia lắm.
Đương nhiên, Tần gia có Tần Vô Song, rất giỏi trong việc tạo nên kỳ tích. Đương nhiên mọi người cũng có sự kỳ vọng, hy vọng Tần Vô Song có thể tạo được một vài kỳ tích trong hoàn cảnh này.
Hiên Viên Bạt bắt đầu công bố danh sách:
- Danh sách của Tân gia, trận thứ ba Tân Thiên Thần, trận thứ hai Hộ pháp Thần thú Kiếm Nhiêm, trận đầu Tân Thiên Vấn.
Cách bài binh bố trận này không có chút hàm hồ nào, hoàn toàn trong sự dự đoán của mọi người. Hai đại cao thủ Kiếm Nhiêm và Tân Thiên Vấn tương đương với hai tầng đảm bảo.
Hiên Viên Bạt nhìn sang bên Tần gia nói tiếp:
- Danh sách của Tần gia như sau, trận thứ ba…
Hiên Viên Bạt cố ý ngừng lại một chút dấm dứ, ánh mắt nhìn Tần gia có vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn xuống phía dưới, nói tiếp:
- Trận thứ ba là Hộ pháp Thần thú Thiên Tu Truy Vân Thú. Trận thứ hai Tần Khiếu Thiên, trận thứ nhất Tần Vô Song.
Thiên Tu Truy Vân Thú? Đó là cái gì?
Những người không biết đều bắt đầu hỏi han xung quanh, có người thì túm tụm lại bàn luận. Còn Tân Thiên Vấn và Kiếm Nhiêm thì nhìn nhau, cảm giác sống lưng lạnh toát như bị Tần gia đâm lén một đòn hiểm vậy.
Chúng đều đã ở giang hồ lâu năm, đương nhiên là đã nghe đến Thiên Tu Truy Vân Thú. Thiên Tu Truy Vân Thú năm đó cùng đẳng cấp với Kim Thiền của Đồ Đằng Tộc Côn Lôn Tiên Tông ở Mộng Huyễn Thiên Trì. Nếu không phải bị Kim Thiền phong ấn thì đến nay cũng có là Chân Thần Đạo rồi, không hề kém Tân Thiên Vấn.
Sắc mặt Tân Thiên Thần tái đi, truyền âm nói:
- Bệ hạ, Kiếm Nhiêm đại nhân. Thiên Tu Truy Vân Thú khi ở Mộng Huyễn Thiên Trì từng đích thân hộ tống Tần Vô Song ra khỏi đảo, không ngờ đã bị Tần Vô Song mua chuộc.
Thiên Tu Truy Vân Thú là kẻ tu luyện tự do, không có tông môn, tuy thường hoạt động ở Mộng Huyễn Thiên Trì nhưng không tính là thế lực bên ngoài, vì thế trợ giúp Tần gia cũng không hề sai quy tắc.
Tân Thiên Vấn nhìn sang bên Tần Vô Song, làm gì có Thiên Tu Truy Vân Thú nào? Hắn đều rất quen với những gương mặt của Tần gia nhưng ngay Tần Khiếu Thiên hắn cũng chẳng nhìn thấy.
Đúng lúc đó thì phía dưới truyền lên một tràng cười:
- Ha ha, Vô Song huynh đệ, đến lượt ta ra rồi phải không?
Giọng nói đó chính là của Thiên Tu Truy Vân Thú, nó nhảy lên Hiên Viên Đài với hàng nghìn sợi râu như những sợi xúc tu khua khoắng khắp nơi.
Thiên Tu Truy Vân Thú liếc nhìn Thần thú Kiếm Nhiêm, sắc mặt hơi sững lại nhưng rồi lập tức cười:
- Kiếm Nhiêm, ngươi cũng dính vào rắc rối này sao?
Kiếm Nhiêm lạnh lùng nói:
- Truy Vân, từ lúc nào mà ngươi lại có quan hệ với Tần gia vậy?
Thiên Tu Truy Vân Thú uể oải nói:
- Ngươi nợ Tân gia ân tình thì phải trả. Ta nợ Tần Đại Chưởng môn một ân huệ lớn đương nhiên cũng phải trả. Chẹp chẹp, Kiếm Nhiêm, hai nghìn năm không gặp, tu vi của ngươi đã vượt ta rồi. Không tệ, cũng khá lắm!
Hai đầu Thần thú này lại quen biết nhau, gặp lại trong trường hợp này đúng là không ai có thể ngờ tới. Kiếm Nhiêm nghe Thiên Tu Truy Vân Thú nói vậy hừ mũi một cái nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng.
Nếu Thiên Tu Truy Vân Thú không bị phong ấn lâu như vậy thì tu vi sẽ không kém Kiếm Nhiêm. Dù như vậy nhưng đối phó với Tân Thiên Thần vẫn thừa sức. Ngay hai đầu Phong ấn Thú Hồn ở trước mặt Thiên Tu Truy Vân Thú e là cũng không thể thi triển được.
Một là vì Thiên Tu Truy Vân Thú cũng gần là Thần thú Chân Thần Đạo rồi. Hai là vì hàng nghìn hàng vạn cái xúc tu của nó chính là cao thủ đối phó với việc đánh tập thể.
- Thiên Vấn đạo hữu, gánh nặng của hai ta nặng hơn rồi. Thiên Thần đối phó với con quái thú Truy Vân này thì không có chút cơ hội thắng nào đâu.
Kiếm Nhiêm nặng nề nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hiển nhiên là Tân Thiên Vấn cũng nhìn ra được bảy tám phần.
- Thiên Thần, ngươi lên đó thử, nếu không thể cố được thì đừng miễn cưỡng. Nhớ là phải nhận thua kịp lúc, bảo toàn tính mạng.
Tân Thiên Vấn dặn dò.
Thần đạo cường giả của Tân gia thì đã tử thương mất hai người, trong lòng Tân Thiên Vấn cũng như đang rỉ máu, giờ hắn rất thận trọng trong vấn đề này. Nếu Tân Thiên Thần xảy ra chuyện thì Tân Thiên Vấn hắn sẽ thành tướng quân không binh rồi.
- Mời đấu thủ đấu trận thứ ba lên đài!
Hiên Viên Bạt nói lớn.
Tân Thiên Thần cũng đành liều bước lên, trong lòng đã có phần sợ hãi. Thiên Tu Truy Vân Thú là cường giả Chân Thần Đạo, dù hắn có gọi được hai đầu Phong ấn Thú hồn thì sao chứ? Khoảng cách thực lực quá lớn, căn bản không phải nhiều trợ thủ là có thể bù đắp được.
Thiên Tu Truy Vân Thú ghi nhớ lời dặn của Tần Vô Song, một khi đã động thủ là phải tạo thành sát thương, trước khi đối phương kịp đầu hàng phải ra đòn chí mạng.
Vì thế, khi Hiên Viên Bạt tuyên bố bắt đầu, Thiên Tu Truy Vân Thú lập tức vận dụng hết xúc tu tấn công tới tấp về phía Tân Thiên Thần.
Tân Thiên Thần có được mấy lần đối diện với uy lực thế này cơ chứ? Hắn vội vã lùi về sau, căn bản không dám đỡ.
Thiên Tu Truy Vân Thú cười hung tợn, toàn bộ xúc tu mở ra hình thành một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ Hiên Viên Đài.
Tân Thiên Vấn hét lên:
- Thiên Thần, nhận thua mau!
Tân Thiên Thần đang tránh đòn, nghe vậy liền hét lớn:
- Ta nhận thua!
Hiên Viên Bạt nghe thế liền nói lớn:
- Dừng!
Một bên đã nhận thua mà bên kia vẫn tiếp tục đánh thì coi như vi phạm quy tắc, sẽ bị tước quyền thi đấu. Thiên Tu Truy Vân Thú dừng lại, bất lực nhìn Tần Vô Song, ánh mắt đầy vẻ xin lỗi.
Đối thủ dù nói thế nào cũng là Hóa Thần Đạo ba, bốn kiếp, đối thủ lại có đề phòng, muốn giết chết đối phương trên lôi đài là rất khó.
Tần Vô Song cười, giết Tân Thiên Thần hay không cũng chỉ là thứ yếu. Tân gia đã giảo hoạt như vậy thì cũng hết cách, cũng không thể nào vi phạm quy định giết Tân Thiên Thần được.
Phía dưới đài, tất cả đều há hốc mồm, đây là tranh giành ngôi vị Thiên Đế sao? Sao chưa đánh đã nhận thua rồi? Lẽ nào Tân gia không có ý định chống lại chút nào sao?
- Gì thế này? Còn chưa đánh đã nhận thua, chẳng có kịch tính gì cả!
- Đánh thế nào được đây? Tân Thiên Thần và vị tiền bối Thần thú kia có khoảng cách quá xa. Cứ đánh tiếp thì chỉ có chết, đầu hàng chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất!
- Nói vậy thì Tân gia thua chắc rồi!
- Ngươi thì hiểu cái gì? Trận đầu tiên Tân gia thắng hay không cũng được. Quan trọng là Kiếm Nhiêm và Tân Thiên Vấn bệ hạ kia kìa. Tần Khiếu Thiên bị trọng thương, Tần Vô Song vẫn còn trẻ như thế là Tần gia đã ở thế hạ phong rồi. Vì thế, Tân gia đánh cược vào hai trận sau ấy.
Những lời nói này được không ít người đồng tình. Phân tích theo cục diện thì đúng là Tân gia muốn dồn sức vào hai trận sau. Dù Tần gia không phái Thần thú ra mà thay là Tần Vân Nhiên thì Tân Thiên Thần cũng rất ít khả năng chiến thắng.
- Trận thứ hai, Tần Khiếu Thiên đấu với Thần thú Kiếm Nhiêm.
Hiên Viên Bạt nói lớn, khẩu khí đầy nhiệt tình, hiển nhiên là muốn hâm nóng lại không khí chiến đấu.
Quả nhiên, phía dưới đài vang lên tiếng hoan hô đầy phấn khích. Tần Khiếu Thiên, Đại Chưởng môn tiền nhiệm của Tần gia, cường giả Chân Thần Đạo. Thần thú Kiếm Nhiêm cũng là cường giả Chân Thần Đạo.
Cuộc giao đấu cấp Chân Thần Đạo, đối với những người phía dưới kia thì đúng là trận đấu ở cấp thần thoại. Trước đây họ còn chưa được nghe đến, vậy mà nay lại được tận mắt chứng kiến.
Kiếm Nhiêm cười hung hãn bước lên Hiên Viên Đài, đứng với dáng vẻ đầy khí thế, sắc trời trên Hiên Viên Đài dường như tối sầm lại.
Từ phía dưới bỗng vang lên một tiếng cười tang thương, Tần Khiếu Thiên đi ra từ đám người phía dưới, từng bước tiến lên đài.
Dáng vẻ đó không hề giống một cường giả Chân Thần Đạo mà giống như một người phàm trần bước lên Hiên Viên Đài gặp thần thánh vậy, mỗi bước đều rất thành kính.
Kiếm Nhiêm chau mày, không biết Tần Khiếu Thiên đang chơi trò gì, mãi mới đợi được Tần Khiếu Thiên lên đến nơi, Kiếm Nhiêm cười lạnh:
- Tần Khiếu Thiên, trên Hiên Viên Đài còn giở trò thâm trầm gì chứ?
- Tần Khiếu Thiên, dẹp ngay cái trò đó đi. Bản Thần thú không rỗi hơi đùa với ngươi. Nào lại đây để ta xem cường giả Chân Thần Đạo ngươi rốt cuộc là hư danh hay hàng thật?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Bất kể như thế nào, Vô Song sư đệ có thể có được kỳ ngộ này, cũng là chuyện đáng chúc mừng. Đại sư huynh, vận mệnh của Tần gia ta, tất nhiên có thể xoay chuyển! Tần Thiếu Hồng hưng phấn vô cùng. - Đúng vậy, Vô Song sư đệ, tu vi của ngươi đề thăng cực nhanh như vậy, nhất định là kỳ tài ngút trời không nghi ngờ gì. Ngươi hiện tại, có mấy phần chắc chắn đánh bại Thiên Đế Môn? Tần Thái Trùng rất thẳng thắn hỏi. - Hiện tại, không vượt qua hai thành chắc chắn! Tần Vô Song cũng rất thẳng thắn, cũng không dối trá. - Chỉ có hai thành? Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đưa mắt nhìn nhau, đều hiện lên một tia hụt hẫng. - Nhị vị sư huynh, hiện tại nói chuẩn bị, là sẽ không vượt quá hai thành. Nhưng nếu cho ta thời gian ba năm, ta lại có bảy tám thành chắc chắn, phản công Thiên Đế Môn, đem trận doanh Thiên Đế đánh cho tơi bời tan tác, diệt hết toàn gia! Tần Vô Song hoàn toàn dâng lên một luồng sát ý lạnh thấu xương. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng cũng cảm giác được một tia khác thường, bởi vì đối với bọn họ mà nói, luồng khí tức giết chọc lành lạnh này của Tần Vô Song, là thứ mà bọn họ chưa từng cảm nhận được trên người Tần Vô Song từ trước đến nay. Tần Vô Song trước kia, nội liễm, trầm tĩnh, đối với đồng môn vô cùng khách khí, có nhiều lòng khiêm nhường, thỉnh thoảng lộ ra xuất chúng, nhưng phần nhiều thời gian, vẫn là tương đối bình tĩnh. Lúc này, loại sát khí sắc bén, lại là thứ mà trước đây bọn họ chưa từng lĩnh giáo qua. Cho dù giữa đồng môn, cũng cảm thấy sợ hãi không thôi, phảng phất bên trong luồng sát khí này, mang theo một cảm giác cắn nuốt xao động bất an, khiến bọn họ cũng có một chút cảm giác đứng ngồi không yên. Truyền Tống Trận, một hoàn nối tiếp một hoàn, không ngừng truyền tống, chưa đến thời gian nửa ngày, đã đem bọn họ truyền tống đến trong sơn động dưới đáy Đại Thương Sơn của Đệ nhị hoàn. Sơn động này, trải qua cải tạo của Thiên Tứ Vương Phủ, quy mô không thay đổi, nhưng kết cấu chế tạo lại giống như một cung điện dưới đất, vô cùng đồ sộ. Sơn động này, diện tích vốn rất lớn, trải qua cải tạo càng khiến lợi dụng mỗi mảnh không gian vô cùng tốt, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng rộng rãi. Tần Vô Song trở lại nơi cũ, trong lòng vui sướng vô hạn, nói với nhị vị sư huynh: - Đây chính là nơi sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, Đại Thương Sơn kéo dài mấy ngàn dặm. Sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, đối với tông môn cấp bậc đại khí tượng, đại khí thế như Vấn Đỉnh Sơn mà nói, thật ra không tính là gì. Nhưng Đại Thương Sơn này, lại là nơi bồi dưỡng Tần Vô Song, điều này khiến Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng cảm thấy kính nể. - Vô Song sư đệ, khởi bước của cuộc sống võ đạo của ngươi bắt đầu từ đây sao? Tần Thiếu Hồng vô cùng hiếu kỳ hỏi. - Có thể nói là như vậy. Tần Vô Song khẽ cười cười: - Đại Thương Sơn này, chính là bắt đầu của cuộc sống võ đạo của ta, cũng là ngọn nguồn thúc đẩy ta đạt được biến đổi về chất… Đương nhiên, Đệ nhất hoàn chân chính, kỳ thật là ở biên cảnh Bích Phù Sơn nhưng Bích Phù Sơn của Đệ nhất hoàn hiện giờ đã bị san bằng, biến hóa của thế sự xoay vần, đã không còn dấu vết có thể tìm ra. Hơn nữa, Đệ nhị hoàn này, xác thực là nơi Tần Vô Song lần đầu tiên tiếp nhận tẩy lễ lại là nơi Tần Vô Song từ nhỏ sinh sống, đương nhiên càng có cảm tình. Cho nên, lòng muốn quay về của hắn đối với Đệ nhị hoàn, hơn xa các hoàn khác. - Vẫn cứ nghe đồn thời đại Thái cổ có một truyền thừa trận pháp Thái cổ, ngọn nguồn ở các quốc gia nhân loại. Không ngờ, lại có thể có thật. Vô Song sư đệ, ngươi thật sự có đại phúc duyên. Thật sự khiến ngu huynh hâm mộ! Tần Thái Trùng ha hả cười nói: - Ông trời phù hộ cho Tần gia chúng ta như vậy, Tần gia nhất định sẽ chuyển nguy thành an, phá kén thành bướm. Vô Song, khi ngu huynh ở Thiên Hỏa Nam Cương một dạo tuyệt vọng, nhưng giờ phút này, cũng tin tưởng vững chắc, vận mệnh của Tần gia, nhất định sẽ vì sự xuất hiện của ngươi mà thay đổi! - Đúng, ta cũng tin tưởng! Tần Thiếu Hồng tự đáy lòng gật đầu. - Ha ha, nhị vị sư huynh, cái gọi là trời phù hộ người, chính là cách nói trong mơ hồ, cuối cùng vận mệnh của Tần gia đi theo con đường nào, còn cần mỗi một đệ tử Tần gia chúng ta cùng nhau cố gắng. Được rồi, nhị vị, bí mật tu luyện bên trong sơn động này, hay là theo ta đi xuống Thiên Tứ Vương Phủ dưới chân núi? Nếu không phải tình huống đặc thù, đến các quốc gia nhân loại, bọn họ không thích lộ diện. Nhưng Thiên Tứ Vương Phủ không phải là nơi tầm thường, thứ nhất, là nơi Tần Vô Song sinh ra. Thứ hai, người sáng lập chi mạch Tần gia này, lúc trước cũng là một đệ tử đại kiệt xuất của Tần gia, mấy trăm năm trước, cũng từng là ngôi sao hy vọng của Tần gia.. Tôn trưởng Tôn giả Tri Hòe của Tần Thiếu Hồng cố nhiên là bất hòa với tổ tiên Tần Vũ, nhưng hiện tại theo sự giác ngộ của Tôn giả Tri Hòe, những ân oán lịch sử này cũng đã biến mất sạch sành sanh. Thời điểm này, nếu có thể thay mặt Tôn giả Tri Hòe bày một đại lễ trước mặt Tần Vũ tiền bối, thật ra cũng là một cấp bậc lễ nghĩa, ân ân oán oán nhiều đời như vậy, cũng có thể chấm dứt. Tần Thái Trùng xuất phát từ tôn trọng đối với Tần Vô Song, đương nhiên không thể từ chối, thể hiện uy phong của Đại sư huynh, cười nói: - Vô Song sư đệ, nổi tiếng như vậy, ngu huynh cũng muốn xem xem, phong thủy của Đại Thương Sơn này rút cuộc tốt như thế nào, có thể nuôi dưỡng ra một con rồng trong đám người giống như ngươi. Đồng thời cũng bái kiến một chút lệnh tôn đại nhân. Nguồn truyện: - Cũng được, vậy chúng ta đi xuống núi thôi. Tần Vô Song căn bản không dùng Ngọc bài Truyền thức, để tránh bị người khác phát hiện hành tung. Đang muốn đi ra khỏi sơn động, Tần Vô Song đột nhiên tâm niệm khẽ động: - Nhị vị sư huynh, chúng ta ở các quốc gia nhân loại bí mật tu luyện, cũng không thể sử dụng Ngọc bài Truyền thức, nhị vị nếu có lời nào muốn chuyển, hoặc là muốn liên lạc với tông môn, có thể để ta chuyển thay, cũng có thể cùng ta thông qua Truyền Tống Trận tới Đệ lục hoàn liên hệ với tộc nhân. Không thể ở nơi khác sử dụng Ngọc bài Truyền thức. Nhất là ở các quốc gia nhân loại này! Hai người này đương nhiên là biết nông sâu, đều gật đầu. Tần Thiếu Hồng đột nhiên có một chủ ý: - Vô Song sư đệ, một khi đã muốn thu hút lực chú ý của trận doanh Thiên Đế, tại sao nhất định phải ở Đệ lục hoàn? Chi bằng như vậy, chúng ta chia binh làm hai đường. Một đường ở Vô Tận Đông Hải lay động qua lại, một đường khác, lại ở Thiên Hỏa Nam Cương ngẫu nhiên lộ diện. Như vậy, có thể phân tán lực chú ý nhiều hơn. Binh chia làm hai đường, xác thực có thể hấp dẫn càng nhiều lực chú ý. Tần Vô Song trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Chủ ý này thực sự cũng không tệ, chỉ là, Vô Tận Đông Hải hiện giờ Kim Ô Thú chiếm cứ, trận doanh Thiên Đế mặc dù biết chúng ta lộ diện ở Vô Tận Đông Hải, cũng chưa chắc dám phái người tới đó. Nhưng mà, chúng ta tạm thời thử một lần, chỉ cần đem Thần đạo cường giả của trận doanh Thiên Đế phân tán ra, chính là chiến thuật thành công. Sau khi ước định xong, ba người lặng yên từ một thông đạo khác, qua ba đạo cơ quan, đi tới dưới chân núi. Hiện giờ Thiên Tứ Vương Phủ thi công vô cùng rộng rãi, phía sau bãi thảo nguyên chăn ngựa của Vương phủ, quả nhiên tiếp nối với cửa ra của một đầu. Mối quan hệ nối liền này, chính là một đường khe núi nước chảy, vô cùng hoàn mỹ, nhìn qua không chê vào đâu được, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào. Với thân thủ của ba người bọn họ, tiến vào nơi như Thiên Tứ Vương Phủ, đương nhiên là vô cùng nhẹ nhàng. Phòng ngự của Thiên Tứ Vương Phủ, đối với bọn họ mà nói là thùng rỗng kêu to. Hơn mười năm chưa từng hồi hương, không mảy may làm giảm bớt tình cảm quê hương của Tần Vô Song. Xuyên qua Thiên Tứ Vương Phủ, một lát sau, đã đi tới khu vực trung tâm Vương phủ. Tần Vô Song trực tiếp dẫn theo hai người đi tới Tổ đường Tần gia. Hôm nay, vừa vặn trùng hợp là ngày mùng một âm lịch, là ngày tế tổ của mỗi tháng. Tần Liên Sơn dẫn theo người nhà, dâng hương tế bái trong Tổ đường, trong miệng đang nói đến: - Tổ tiên ở trên cao, Liên Sơn từ khi bắt đầu cai quản hương khói Tần gia, đến nay đã bốn mươi năm. Chưa lúc nào chưa dám quên tổ huấn, lấy hưng phục Tần gia ta làm nhiệm vụ, lấy trở về Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn làm mục tiêu. Hiện giờ, hài nhi Vô Song của ta bộc lộ tài năng, một mình đảm đương một phía ở Tổng bộ Tần gia, lập được chiến công hiển hách. Nhất mạch Tần gia trấn Đông Lâm ta, ngày quay về nhận tổ quy tông vốn không còn xa nữa. Thế nhưng Thiên Đế Môn Tân gia lòng muông dạ thú, bất chấp thể diện, xâm lấn Tần gia, tai họa thường xảy ra nhiều, hài nhi Vô Song của ta chinh chiến khắp nơi, không chối từ vất vả. Xin chư vị tổ tiên trên trời có linh thiêng, phù hộ Vô Song con ta, phù hộ cho Tần gia ta. Nếu có thể giúp Tần gia thoát khỏi tai họa, Vô Song con ta bình an, Liên Sơn nguyện lấy số tuổi thọ trăm năm để trao đổi. Khẩu khí của Tần Liên Sơn, cũng không có loại tình cảm kích động quá mức, nhưng từng chữ từng câu, đều chân thành dị thường. Đem tính cách vô tư của một phụ thân, hoàn toàn biểu lộ ra không hề nghi ngờ. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi tự chủ, nổi lên một tia tôn trọng. Tu vi của Tần Liên Sơn, cũng không xem là xuất sắc, nhưng những lời nói này, lại vô cùng chân thành, từng chữ gõ vào trong nội tâm bọn họ. Tần Vô Song nghe được lời này, yết hầu cũng là một trận tắc nghẽn, không khỏi có chút nghẹn ngào trào dâng lên. Tần Vô Song không kìm giữ được cảm xúc, kêu lên: - Phụ thân, tỷ tỷ, Nhạn nhi! Tần Liên Sơn nghe thấy lời này, tâm hồn chấn động, kinh ngạc quay đầu lại: - Vô Song? Tần Vô Song từ hư không đi ra, sớm đã đem không gian của cả Tổ đường bao trùm toàn bộ, tất cả cảnh tượng và thanh âm bên trong đều không truyền ra ngoài. Cảnh tượng một nhà đoàn tụ, không biết là lần trình diễn thứ mấy, nhưng mỗi một lần, đều ấm áp như cũ. Nhất là sau đại nạn đại kiếp, loại đoàn tụ này, càng có vẻ đáng quý. - Phụ thân, giới thiệu một chút, vị này là Đại sư huynh thế hệ trẻ tuổi Tần gia ta, Tần Thái Trùng, còn vị này chính là Tần Thiếu Hồng sư huynh, cũng là nhân vật kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi. Tần Liên Sơn và bọn người Tần Tụ không biết ân oán của Tần Thiếu Hồng và Tần Vô Song, đó là vì bọn họ chưa từng tới Vấn Đỉnh Sơn. Mộ Dung Nhạn là người biết chuyện, thấy Tần Thiếu Hồng và Tần Vô Song cùng nhau xuất hiện, không khỏi có chút tò mò. Nhưng nàng là người thông minh khác thường, sao có thể vạch trần ra được? Nàng và Tần Vô Song trao đổi ánh mắt, liền có thể truyền đạt tất cả tin tức. Ly biệt mười năm, loại cảm giác ăn ý này, không mảy may giảm bớt chút nào. - Bái kiến Liên Sơn thúc phụ! Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng mặc dù thân phận thực sự còn cao hơn Tần Liên Sơn, nhưng bởi vì tầng quan hệ với Tần Vô Song, trước mặt trưởng bối như Tần Liên Sơn, bọn họ cũng không dám sơ suất. - Ha hả, nhị vị hiền điệt đều là tài tuấn trẻ tuổi của Tần gia, cùng với Vô Song cùng nhau vì vận mệnh Tần gia mà bôn tẩu, khiến ta rất là bội phục, cũng không cần đa lễ. Tần Thái Trùng và Tần Thiếu Hồng thắp hương bái tế, đương nhiên không thiếu được một phen cấp bậc lễ nghĩa, hành động này, càng thu hoạch được thêm thiện cảm của Tần Liên Sơn. Tần Vô Song bình an trở về, mang tới cho Tần Liên Sơn một nhà tin tưởng vô hạn, nếu không suy nghĩ đến vấn đề giữ bí mật, Thiên Tứ Vương Phủ sớm đã bắt đầu chúc mừng.
Ở Thiên Tứ Vương Phủ mấy ngày, ba người liền quay về bên trong sơn động của Đại Thương Sơn. Khắp các quốc gia nhân loại, cũng chỉ có trong sơn động của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này, trình độ linh lực mới thích hợp cho cao thủ Thần đạo tu luyện. Thời gian cho bọn họ lưu lại, nhiều nhất chỉ có ba năm. Ba năm này, Tần Vô Song biết là tranh thủ từng phút giây. Thu hoạch lớn nhỏ của ba năm, sẽ là quả cân mang tính quyết định đối với khai chiến với trận doanh Thiên Đế. Cân tiểu ly thắng bại, sẽ do thành quả thu hoạch của ba năm này quyết định phương hướng.