Tần Vô Song thu thập được nhiều báu vật như vậy, hiện giờ là lúc phân phối đồ đạc, lúc này Thần đạo Chiến y của hắn vô cùng đầy đủ, phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu và Mộ Dung Nhạn, mỗi người một bộ. Tần Vô Song ở Mộng Huyễn Thiên Trì cướp lấy một bộ Thần đạo Chiến y, ở Vô Tận Đông Hải trong Đệ ngũ hoàn, lại có một bộ đến Đệ lục hoàn, là trực tiếp một lần ban cho chín bộ, điều này khiến tổng số Thần đạo Chiến y của hắn, trực tiếp đạt được mười một bộ. Đây tuyệt đối là chuyện vô cùng xa xỉ. Phải biết rằng, rất nhiều tám môn Thiên Đế Sơn, tông môn bình thường, vũ khí Thần đạo sẽ không quá mười món, còn Thần đạo Chiến y, thậm chí sẽ không vượt quá ba bộ. Một người như hắn, lại có mười một bộ, đương nhiên là vô cùng đầy đủ, trang bị cho người nhà bốn bộ, bản thân một bộ, còn lại sáu bộ. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không định làm đồng tử tán tài, đem tất cả Thần đạo Chiến y một lần tản phát hết. Thứ đồ này, cần phải sử dụng hợp lý, không phải bất cứ ai cũng có tư cách có được. Còn về vũ khí Thần đạo, đó cũng là sung túc thêm kho vũ khí của Đệ lục hoàn, trực tiếp đưa tặng chín chín tám mươi mốt món vũ khí Thần đạo. Đây còn chưa bao gồm ba món thần binh đỉnh phong của Chân Thần Đạo chín kiếp. Cho nên nói, bảo vật mà Tần Vô Song có được, tuyệt đối không thua kém một Đồ Đằng chí tôn cường giả, có những bảo tàng và của cái Đồ Đằng chí tôn cường giả cũng tuyệt đối không có. Nhưng nếu bàn về tính thực dụng, trong bảo vật của Tần Vô Song, cũng rất là khả quan. Trong thời gian mười năm, Mộ Dung Nhạn quả nhiên là tu vi đại trướng, Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh cũng là thực lực vững bước tăng lên, nhất là Đạt Hề Minh, đã luyện đến Động Hư Cảnh, cách Hư Võ Đại viên mãn cũng chỉ còn một bước. Tu vi này đã tạo ra một kỷ lục của các quốc gia nhân loại. Khiến cho Tần Vô Song cảm thấy giật mình nhất là, mười năm này, Mộ Dung Nhạn lại có thể luyện đến cảnh giới của Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chuyện này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói, tuyệt đối là một kỳ tích không nhỏ. Mặc dù, hiện giờ mới chỉ là Động Huyền Cảnh, còn chưa tới Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nhưng cho dù như vậy, với tuổi tác của nàng, cũng coi như là một kỳ tích không nhỏ rồi. - Tần đại ca, mười năm này… Mộ Dung Nhạn đang định mở miệng, Tần Vô Song lại cười cười: - Nhạn nhi, kêu Tần đại ca, luôn có vẻ xa cách, muội cũng giống như bọn họ, kêu ta Vô Song đi. - Vô Song? Mộ Dung Nhạn chớp mắt xinh đẹp, cười nói: - Vậy muội gọi huynh là Vô Song ca ca, kêu Vô Song cũng là còn xa lạ. - Hắc hắc, tùy muội muốn gọi thế nào cho dễ gọi. Nhạn nhi, ba năm sắp tới, ta muốn ở trong sơn động bế quan tu luyện, có thể không cách nào dành nhiều thời gian bên muội. Nếu muội không chê buồn bực, cũng có thể ở trong sơn động tu luyện, cảm thụ khí tức Thần đạo của chúng ta, có lẽ đối với muội cũng có chút trợ giúp khác. Những thứ này cũng muốn tặng cho muội. - Thứ gì? Mộ Dung Nhạn tò mò hỏi, nhưng thật ra cũng có mấy phần chờ mong, nàng làm sao không biết, Tần Vô Song một khi mở miệng muốn tặng cho nàng thứ gì, tất nhiên không phải là thứ bình thường. Một chiếc nhẫn chứa vật, đeo lên tay Mộ Dung Nhạn, Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, lễ vật trong này, nhiều đến mức có thể khiến muội hoa cả mắt, để ta giới thiệu một chút. Hai quả hạt châu này là Dưỡng Thần Châu, một viên là Linh Lực Nguyên Châu. Dưỡng Thần Châu, đối với cảm ngộ Thần đạo của muội, bồi dưỡng Thần hồn vô cùng có trợ giúp. Một ngày nào đó khi muội tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, trùng kích Thần đạo, Dưỡng Thần Châu, sẽ khiến làm ít công to. Còn Linh Lực Nguyên Châu, ở dưới Thần đạo có thể bảo đảm cung cấp linh lực vô cùng vô tận, có thể bảo đảm muội ở dưới bất luận chiến đấu gì, sẽ không thoát lực bất kể là chiến đấu lâu dài, hay là chiến đấu bất ngờ, hiệu quả cũng vô cùng bá đạo. Hai quả hạt châu này, bất cứ món nào, kỳ thực đều không thua một món vũ khí Thần đạo nào, huống hồ là gấp đôi hai viên. Mộ Dung Nhạn thật sự có chút chần chừ: - Vô Song ca ca, thứ quý giá như vậy… - Nhạn nhi, chúng ta đến ngày hôm nay, cũng không cần khách khí. Đưa cho muội và ta cất giữ có khác biệt gì. Đây chính là sính lễ, có thể không? Muội không chê ít là được rồi. Mộ Dung Nhạn trong lòng một dòng nước ấm dập dờn, cảm giác hạnh phúc lan ra toàn thân: - Vô Song ca ca, huynh không cần một chút sính lễ gì cả, đời này kiếp này của Nhạn nhi, chỉ cùng với huynh, sinh tử có nhau, không rời không bỏ. - Ha ha, không có sính lễ sao? Đây không phải là phong cách của Tần gia chúng ta, Nhạn nhi, ta thấy hai đạo phù này, dùng linh lực thúc giục, sẽ bộc phát ra một kích mạnh nhất của Hóa Thần Đạo cường giả Long Tộc. Uy lực vô cùng to lớn. Phong Ấn Long Tộc này, thời khắc mấu chốt có thể đánh bại địch giành chiến thắng. Thần đạo Chiến y, trước kia đã trang bị cho muội rồi. Có Thần đạo Chiến y, đương nhiên không thể thiếu vũ khí Thần đạo. Ba món vũ khí Thần đạo này, là ta công phu vì muội chọn lựa, muội xem xem có thích hay không. Mở ra vừa nhìn, ba món vũ khí Thần đạo, một món chính là Độn Thiên Bài, chính là một tấm lá chắn, nhưng cũng là cấp bậc Hóa Thần Đạo, lực phòng ngự có thể đối diện với công kích của một gã Hóa Thần Đạo năm, sáu kiếp cũng không bị công phá. Món thứ hai, là Phượng Hoàng Linh, một bộ cùng có bảy loại cấu kiện có thể hợp lại thành một, cũng có thể hóa một thành bảy, biến hóa khó lường. Bảy cây Phượng Hoàng Linh, có thể hóa thành bảy thanh bảo kiếm, ngưng tụ thành Thất Sắc Kiếm Trận, uy lực vô cùng, sau khi hợp thành nhất thể, lại là một thanh kiếm, uy lực lại gia tăng gấp bảy, có thể nói là một bộ binh khí tạo hóa vô cùng. Món thứ ba, chính là một bộ cung tiễn, uy lực của nó đương nhiên không thể so sánh với Thần Tú Cung, nhưng có hơn vài phần khéo léo và tinh xảo. Thà nói là cung tiễn, còn không bằng nỏ, gấp trong trong tay áo cũng không hề áp lực, lại khơi dậy hiệu quả của ám khí tập kích. Bộ cung nỏ này khéo léo tinh xảo, tên nỏ là răng nanh của Thái cổ Thú Tộc chế luyện mà thành, uy lực vô cùng to lớn. Ba món vũ khí này, là Tần Vô Song vì Mộ Dung Nhạn mà chuyên tâm chọn lựa trang bị như vậy, cho dù tu vi của Mộ Dung Nhạn từ nay về sau dậm chân tại chỗ, đối diện với một cường giả Ngưng Thần Đạo dưới sáu kiếp, sẽ không hề có áp lực. Còn cường giả dưới ba kiếp, thậm chí có khả năng đánh không lại Mộ Dung Nhạn. Phối hợp trang bị như vậy, nếu Mộ Dung Nhạn có thể tiến vào cảnh giới Thần đạo, sẽ vô cùng đáng sợ, thậm chí dưới Hóa Thần Đạo, nàng cũng có nắm chắc đối kháng. Còn về hai người phụ thân và tỷ phu, Tần Vô Song ngược lại không đưa cho bọn họ nhiều thứ như vậy, tu vi của bọn họ còn chưa tới Kỳ Diệu Huyền Cảnh giữ nhiều báu vật trong người ngược lại không tốt. Chờ tu vi của bọn họ đạt đến cảnh giới đó, phía bên Mộ Dung Nhạn, có lẽ đã tiến vào Thần đạo, đến lúc đó, những bảo vật đỉnh phong dưới Thần đạo như Linh Lực Nguyên Châu và Dưỡng Thần Châu có thể nhường lại. Tóm lại mà nói, Tần Vô Song là coi trọng lợi dụng hết công dụng của đồ vật, chứ không phải lòng hắn có ưu ái riêng. Sơn động sau khi được cải tạo, mật thất tu luyện đương nhiên cũng là cách rất nhiều gian. Đám người Tần Vô Song ở trong sơn động khổ tu, nhưng thật ra cũng không có bất cứ khó chịu gì. Tần Vô Song đem bí tịch Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn lấy ra, chăm chú nghiên cứu. Nghiên cứu này chính là hơn nửa tháng. Tần Vô Song tựa hồ là mê đắm trong môn thần thông này. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn huyền ảo ở chỗ lấy sức mạnh Thần đạo làm nền tảng, lấy thuộc tính Ngũ Hành làm ngọn nguồn linh lực, hình thành một môn thủ ấn công kích cực kỳ huyền ảo. Thủ ấn công kích này, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, căn cứ vào cảnh giới khác nhau, thủ pháp khác nhau, có thể huyễn hóa ra vô số loại biến số, thần thông quảng đại, biến hóa hàng vạn hàng nghìn. Có thể nắm giữ lôi điện giết người, có thể di chuyển núi lớn sừng sững đè người, khi mọc lên giống như núi lửa bạo phát, khi nổi giận giống như Đông Hải nghịch lưu, chỗ bén nhọn giống như dao, đỉnh sơn rung chuyển giống như mặt đất nứt toác. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, xét đến cùng, vẫn là thủ pháp lấy Thần hồn thao túng công kích. Cảnh giới Thần hồn, quyết định cảnh giới của Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn này. Thuộc tính Ngũ Hành hiện giờ của Tần Vô Song, Mộc thuộc tính mạnh nhất, Hỏa thuộc tính xếp thứ hai, còn ba đạo thuộc tính khác lại xếp tiếp theo. Lần trước đánh bại Đằng Vân Trùng, đạt được một món Thất Bảo Hoàng Kim Thụ, Tần Vô Song vẫn chưa kịp luyện hóa. Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này, chính là có tính kim chúc cực phẩm, Thái Cổ Kim Mẫu rất có tiếng tăm, so với Xích Viêm Chi Hỏa và Phù Tang Chi Mộc, không có gì thua kém. Vì vậy, Tần Vô Song chỉ cần đem Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này luyện hóa, Thần Đạo Tinh Phách của Kim thuộc tính cố nhiên là không thành vấn đề, thậm chí tiến hóa làm Thần Đạo Nguyên Phách, vấn đề cũng không lớn. Tần Vô Song tiêu phí ước chừng thời gian một tháng, đem Thất Bảo Hoàng Kim Thụ đó luyện hóa, ngưng luyện thành Thần Đạo Tinh Phách Kim thuộc tính. Cứ như vậy khi Tần Vô Song tu luyện Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, lại có thêm một lựa chọn. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, cùng có năm tầng cảnh giới, tầng thứ nhất đến tầng thứ tư, đều là thủ ấn công kích của đơn thuộc tính, còn tầng thứ năm lại là Ngũ Hành dung hợp, thiên địa luân hồi, độ mạnh của lực công kích nghe nói có thể khiến ngân hà vỡ tan, trong nháy mắt phá hủy một vị diện. Loại cảnh giới này, quả thực hoàn toàn thoát ra khỏi tưởng tượng của Tần Vô Song. Hắn cảm thấy đó quả thực chính là tồn tại trong ảo tưởng, trong hiện thực, làm sao có thể phát sinh? Đương nhiên, cảnh giới tầng thứ năm quá xa xôi, Tần Vô Song thậm chí ngay cả tâm tư đi nghiên cứu cũng không có. Hắn hiện tại, chính là vẫn đang tìm tòi giai đoạn tầng thứ nhất. Tầng thứ nhất, năm loại thuộc tính tự có một môn thủ ấn công kích. Tần Vô Song am hiểu nhất là Mộc thuộc tính, cũng không phải một môn thủ đoạn tương phản có lực công kích cường hãn, mà là một loại thủ ấn công kích có tính chất chữa trị, tên là Xuân Phong Hóa Vũ. Một thức Xuân Phong Hóa Vũ này, thật ra hoàn toàn dùng được. Thủ ấn tầng thứ nhất của Hỏa thuộc tính, chính là Cửu Long Trọng Viêm, thủ ấn kết thành, chín con hỏa long huyễn hóa mà ra, miệng phun thiên địa chân hỏa, đốt sạch xung quanh, thiên địa vạn vật. Còn thủ ấn tầng thứ nhất của Kim thuộc tính lại là Miên Lý Tàng Châm Ấn, thi triển ấn này, hư không hóa thành ngàn vạn đạo kim khâu, tinh mịn cực kỳ, nhỏ mà không tiếng động, nhưng độ cực nhanh, lại có thể trong chớp mắt xuyên phá Thần đạo kim thân, lực xuyên thấu cực mạnh, không thẹn là đệ nhất trong thuộc tính Ngũ Hành. Còn thủ ấn tầng thứ nhất của Thủy thuộc tính và Thổ thuộc tính, phân biệt là Cực Hạn Tuyền Qua và Địa Phế Tử Tâm Lôi. Hai môn thủ ấn này, vì Tần Vô Song ở hai đại thuộc tính Thủy và Thổ còn chưa hình thành Thần Đạo Tinh Phách, vì vậy tạm thời cũng không vội tu luyện. Tần Vô Song hiện tại chủ yếu tu luyện chính là thủ ấn tầng thứ nhất của ba đại thuộc tính kim, hỏa và mộc. Phụ trợ tu luyện mới là thủ ấn của hai đại thuộc tính Thủy và Thổ. Cứ như vậy, có ưu thế của Thần Đạo Tinh Phách, càng phân chia rõ ràng vô cùng, nhất là Xuân Phong Hóa Vũ của Mộc thuộc tính, vì Mộc thuộc tính ngưng luyện ra Nguyên Phách còn tinh thuần hơn Tinh Phách, vì vậy tu luyện, căn bản không phí quá nhiều sức lực. Còn Hỏa thuộc tính và Kim thuộc tính, còn ở giai đoạn Tinh Phách, vì vậy tiến triển sẽ hơi chậm hơn một chút, nhưng cũng chậm không nhiều lắm. Còn lại hai đại thuộc tính, vì Tinh Phách chưa thành, tốc độ tu luyện thong thả nhất, tựa hồ khó có hiệu quả. Nhưng thật ra Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận đó, Tần Vô Song thao luyện ra chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, phân biệt có Thần hồn thao túng, bị Tần Vô Song trong nhất niệm nắm giữ được, tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này có thể nói là được trời ưu đãi, suy cho cùng, chín chín quy một, chia ra làm chín chín cung kiếm trận biến hóa kỳ diệu, đều ở trong đó. Chín chín tám mươi mốt món vũ khí Thần đạo của Tần Vô Song, thật ra có hơn một nửa là kiếm, vì vậy, kiếm mà chín đại Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này sử dụng, chí ít là cấp bậc Hóa Thần Đạo. Kiếm trận này một khi thành lĩnh vực, lực phá hoại sẽ vô cùng kinh người, con át chủ bài này, ở trên trình độ nào đó, thậm chí có thể trực tiếp thay đổi chiến cuộc.
Tần Khiếu Thiên vẫn bình tĩnh khoan thai:
- Kiếm Nhiêm, Tần Khiếu Thiên ta sống đã mấy nghìn năm, có phải hư danh không, không cần ngươi xác định. Đương nhiên, hôm nay ta đứng trên Hiên Viên Đài này không định giao chiến với ngươi. Tân gia chinh phạt Tần gia, hao phí mất công lực mấy nghìn năm của ta, Thần hồn dùng để khống chế vũ khí Chân Thần Đạo trọng thương chưa lành. Nếu hôm nay giao chiến ta chắc chắn sẽ thua ngươi. Vì thế ta không định đánh với ngươi!
- Tần Khiếu Thiên, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Kiếm Nhiêm giận dữ.
- Ha ha, ý ta rất đơn giản. Trận đấu này, ngươi thắng rồi. Trận này Tần gia ta bỏ cuộc!
- Bỏ cuộc?
Những người xem phía dưới thật sự là phát điên lên rồi. Vừa rồi trận Tân Thiên Thần, mới động thủ đã đầu hàng, còn Tần Khiếu Thiên thì chưa cả động thủ đã từ bỏ.
Mọi người đến để xem thi đấu chứ không phải xem mấy màn như trò đùa thế này. Hai trận đấu đỉnh cao đều kết thúc lãng xẹt thế này, vậy là sao chứ?
- Người ta nói Tần Khiếu Thiên bị trọng thương, xem ra không phải là tin đồn thất thiệt. Không đánh mà nhận thua luôn, khí độ này cũng không tệ.
- Ài, Đại Chưởng môn năm xưa của Tần gia, một đại hán như gang như thép, chí khí cao ngất trời. Đáng tiếc là giờ uy phong không còn như xưa nữa.
- Ngươi thì hiểu cái gì? Người ta bị thương nặng đánh thế nào được? Ngươi tưởng là chiến đấu ở đẳng cấp của chúng ta chắc? Chân Thần Đạo một khi động thủ thì liên quan đến sinh tử. Không ở trạng thái tốt nhất mà đối kháng với cường giả cùng cấp, đó là tự tìm cái chết!
- Nếu bị thương thì lên làm gì chứ?
- Bảo ngươi không hiểu ngươi còn không phục. Tần Khiếu Thiên người ta lên hiển nhiên chỉ là để đủ số người. Nếu Tần Khiếu Thiên không tham gia thì Thiên Tu Truy Vân Thú sẽ ở trận thứ hai. Mà Thiên Tu Truy Vân Thú thì không thể có cơ hội thắng được Kiếm Nhiêm, chi bằng để ở trận cấp ba để chắc thắng một trận. Như vậy trận thứ hai có bỏ cuộc thì cũng là một thắng một thua.
- Nói vậy thì Tần gia đặt cược vào Tần Vô Song?
- Lại còn không phải sao? Xem ra Tần gia rất có lòng tin vào Tần Vô Song.
- Lòng tin thì có nhưng thật sự hắn đánh lại được Thiên Đế bệ hạ sao? Ta thật sự nghi ngờ đấy!
Cái uy mấy nghìn năm nay của Thiên Đế Tân Thiên Vấn đã ăn sâu vào lòng người. Còn Tần Vô Song, tuy những năm gần đây cũng rất nổi nhưng cuối cùng vẫn còn quá trẻ.
Một người mới có vài chục tuổi, trong giới tu luyện đúng là quá nhỏ bé, đối kháng với một cường giả vài nghìn tuổi như Thiên Đế Tân Thiên Vấn, mọi người khó tránh được việc cảm thấy khoảng cách quá lớn, không cùng đẳng cấp.
Tần Khiếu Thiên mặc kệ Kiếm Nhiêm đang chết sững, cung tay thi lễ với Hiên Viên Bạt rồi lại xuống đài một cách tiêu sái tự nhiên.
Biến cố này khiến tất cả người xem đều chết sững. Cuộc thi đấu sinh tử tranh giành ngôi vị Thiên Đế trong truyền thuyết lại có hai trận liền có đối thủ bỏ cuộc.
Nhưng hai biến cố này lại khiến trận đấu thứ ba càng đáng quan tâm hơn. Một thắng một hòa có nghĩa là trận thứ ba chắc chắn phải phân định thắng thua.
Dường như số mệnh đã an bài, hai cường giả mạnh nhất của Tần gia và Tân gia bắt đầu cuộc đối đầu trong thời khắc quan trọng.
Kiếm Nhiêm bực tức, cảm giác như sức mạnh toàn thân không có chỗ phóng thích, tâm trạng cực kỳ bức bối.
Kiếm Nhiêm vốn định lấy đánh một trận lấy sĩ khí cho Tân gia, nhưng không ngờ kết quả lại thế này.
Đối phương bỏ cuộc, nhìn có vẻ như Tân gia thắng nhưng đánh bại đối thủ với giành chiến thắng là hai chuyện khác nhau, càng không giống như Tân Thiên Thần nhận thua sau khi khai chiến.
Mới bắt đầu Tần Khiếu Thiên đã nhận mình bị thương chưa khỏi, không thích hợp để ra trận, đường hoàng bỏ cuộc. Hành động này không hề làm ảnh hưởng đến sĩ khí của Tần gia. Có lẽ đây chính là chiến thuật của Tần gia, chắc thắng trận đầu, bỏ cuộc trận hai, liều mình trận cuối.
Kiếm Nhiêm bực dọc nói với Tân Thiên Vấn:
- Thiên Vấn đạo hữu, xem ra Tần gia đánh cược vào trận cuối cùng này đấy. Tất cả chờ đợi vào ngươi thôi!
Tân Thiên Vấn cười dữ dằn:
- Cứ xem ta đi. Vừa hay nhân cơ hội này giết chết tên khốn đó!
Kiếm Nhiêm khẽ thở dài:
- Ngươi phải cẩn thận đấy, chú ý đề phòng Khôi Lỗi Thuật của hắn, cũng không thể không đề phòng Thần Tú Cung.
Tân Thiên Vấn hừ một tiếng, gật đầu, sải bước tiến lên Hiên Viên Đài.
Thiên Đế bệ hạ ra mặt lập tức dấy lên vô số tiếng hò reo. Ai nấy cũng đều rất kích động, họ biết trận đấu này chắc chắn sẽ không lãng xẹt như hai trận kia nữa.
Bất luận là Tân gia hay Tần gia đều không thể thua, cũng không thể xuất hiện khả năng đầu hàng nhận thua.
Lúc này khí thế Thiên Đế của Tân Thiên Vấn được hiển hiện, trên Hiên Viên Đài, thân hình cao lớn, dáng người uy vũ, cộng thêm với cách ăn mặc của Thiên Đế, tạo cho người ta một áp lực mạnh mẽ của kẻ bề trên.
Bên Tần gia, Tần Vô Song thì dường như không muốn tranh cái khí thế nhất thời này với Tân Thiên Vấn, hắn rất từ tốn. Nếu nói Tân Thiên Vấn lúc này khí thế như biển lớn thì Tần Vô Song lại giống như con suối nhỏ, tự do tự tại.
Nhưng mà, biển lớn nhất định có thể áp đảo con suối nhỏ sao?
Hai người đã đứng ở hai bên Hiên Viên Đài. Một người thân hình cao lớn như ngọn núi nguy nga, một người thì vóc dáng cao ráo thanh nhã.
Đuôi mắt Tần Vô Song khẽ động, khóe miệng nhếch lên nói:
- Tân Thiên Vấn, ta đã đợi ngày này mười mấy năm rồi. Xem ra ông trời đối với ta và ngươi cũng không bạc, không để trận đấu này tuột khỏi tay.
Tân Thiên Vấn hừ mũi:
- Ông trời có để nó đi thì Tân mỗ cũng không để nó đi. Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi có tài đức gì mà dám thống lĩnh Tần gia Thiên Đế Sơn? Xem ra quả nhiên Tần gia ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước, tiểu quỷ đang gia, đúng là nực cười!
- Tân Thiên Vấn, ngươi già rồi ta cũng không so đo với ngươi. Nhưng Tần gia ngươi ngang ngược bá đạo, ngồi trên vị trí Thiên Đế không biết cầu tiến chỉ biết gây nhiễu loạn nội bộ. Nay ta phải thay trời hành đạo, đá Tân gia ngươi ra khỏi Thiên Đế Sơn. Ta nghĩ chắc ngươi cũng hận Tần gia ta tận xương tủy. Ân oán đã để hết vào trận chiến này sao hai ta không đánh cược lớn hơn?
- Hừ, ngươi muốn thế nào?
Tân Thiên Vấn trợn mắt, đề phòng hỏi.
- Ước chiến sinh tử, không phân sinh tử không xuống đài, ngươi dám không?
Tần Vô Song trầm giọng hỏi.
Tân Thiên Vấn giật mình nhìn Tần Vô Song. Ước chiến sinh tử? Tên tiểu tử này muốn đấu trận sinh tử với ta?
Tân Thiên Vấn bỗng cảm thấy bất an. Cảnh giới thực lực của hắn kém xa ta, nhưng lại muốn trói buộc ta vào trận chiến sinh tử. Lẽ nào hắn có vũ khí bí mật gì tuyệt đỉnh?
Lần trước bị thương, Tân Thiên Vấn dù gì cũng đã có bóng đen tâm lý, nếu đổi lại là hắn trước đây thì chắc chắn không tính toán được mất như bây giờ.
Nhưng lần này hắn lại có chút do dự. Dù chỉ là do dự trong chốc lát nhưng đó cũng là biểu hiện của việc không đủ sự tự tin. Nhưng rồi lập tức hắn nghĩ:
- Dù hắn có yêu nghiệt hơn nữa thì lẽ nào có bản lĩnh chắc thắng ta sao? Nếu hắn có bản lĩnh như vậy, lúc này không giết ta thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội, hà tất phải ép ta đấu trận sinh tử? Đúng rồi, nhất định là hắn cố ý khích tướng, muốn khiến ta nghi ngờ hoang mang, không phát huy được bản lĩnh cao nhất. Chắc chắn là như thế!
Tân Thiên Vấn cảm thấy Tần Vô Song đang cố ý dọa hắn. Đã là dọa thì không thể mắc lừa hắn được, Tân Thiên Vấn cười lạnh:
- Ước chiến sinh tử, được thôi. Không chết không dừng. Dù có đầu hàng nhận thua cũng có thể tiếp tục hạ đòn sát thủ, người ngoài không được can thiệp, phải không?
- Đúng như thế, ngươi dám không?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Tân Thiên Vấn cười ha ha:
- Câu này phải để ta hỏi ngươi mới phải. Nếu ngươi đã đưa ra đề nghị này thì ta sẽ theo ý ngươi, tiễn ngươi về Tây Thiên!
Thật ra Tân Thiên Vấn cũng có ý định này. Nhân cơ hội này giết Tần Vô Song, đoạt đi bảo vật và trang bị của hắn, nếu kế thừa được trận pháp Thái cổ kia thì Tân Thiên Vấn hắn phát tài lớn rồi!
Ý định này có thể nói đã Tân Thiên Vấn suy nghĩ đã rất lâu rồi. Hơn nữa hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu lần này không giết Tần Vô Song, say này Tần Vô Song phát triển hơn nữa thì Tân Thiên Vấn hắn sẽ càng ít cơ hội hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dù Tân gia có đoạt được ngôi vị Thiên Đế, nhưng đối diện với một Tần Vô Song không ngừng trưởng thành thì cũng ăn ngủ không yên.
Vì thế, muốn giết Tần Vô Song thì bây giờ là cơ hội tốt nhất, danh chính ngôn thuận, lại không phải gánh chịu bất cứ lời đàm tiếu nào.
- Nhị vị, Tần gia và Tân gia đều là nòng cốt của Thiên Đế Sơn, ta khuyên hai vị nên bình tĩnh một chút. Khi đã ký cam kết sinh tử là không hối lại được đâu. Trận chiến này nhất định phải có người chết mới dừng, đây không phải trò chơi!
Hiên Viên Bạt trịnh trọng phân tích lợi hại trong đó.
Tân Thiên Vấn cười nhạt:
- Bạt đại nhân, đã ký thì không hối hận. Ngài cũng thấy đấy, Tân gia và Tần gia không thể đội trời chung. Bất luận ai thắng ai thua cũng tuyệt đối không thể để đối phương ở lại Thiên Đế Sơn nữa.
Hiên Viên Bạt khẽ thở dài, gật đầu rồi nhìn Tần Vô Song. Trận chiến sinh tử nhất thiết phải được sự đồng ý của cả hai bên. Hắn hy vọng Tần Vô Song không đồng ý.
Nhưng Tần Vô Song lại mỉm cười, tuy không nói lời gì to tát hùng hồn nhưng nét mặt vô cùng kiên định:
- Ước chiến sinh tử, quyết không hối hận.
Hiên Viên Bạt cười khan:
- Hy vọng các ngươi đừng hối hận. Người đâu, chuẩn bị Sinh Tử Ước!
Ba chữ Sinh Tử Ước vừa thốt ra, cả trên lẫn dưới lôi đài đều vang lên tiếng thở gấp gáp.
Ai cũng hiểu Sinh Tử Ước có nghĩa là gì. Một khi đã ký vào thì không có bất cứ cơ hội hối hận nào.
Cũng có nghĩa là cường giả kiêu hùng mấy nghìn năm Tân Thiên Vấn, và thiên tài tuyệt thế vạn năm có một Tần Vô Song, sau trận chiến này chắc chắn sẽ có một người chết.
Nhân vật siêu tuyệt như vậy, lại sắp có một người sẽ không còn tại thế nữa, sự mất mát cường giả này đương nhiên khiến tất cả mọi người đều dâng trào một cảm giác khó tả.
Ngay những người Tần gia vẫn luôn mỉm cười, lúc này sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
Nhưng hai đương sự là Tần Vô Song và Tân Thiên Vấn lại bình tĩnh một cách bất ngờ, hai bên cùng ký tên lập thề ước.
Phía dưới, Mộ Dung Nhạn khẽ cắn môi, nhưng rất kiên cường. Bọn Thần thú Bao Bao bên cạnh Mộ Dung Nhạn vò đầu bứt tai, không kìm được mà trở nên căng thẳng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song thu thập được nhiều báu vật như vậy, hiện giờ là lúc phân phối đồ đạc, lúc này Thần đạo Chiến y của hắn vô cùng đầy đủ, phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu và Mộ Dung Nhạn, mỗi người một bộ. Tần Vô Song ở Mộng Huyễn Thiên Trì cướp lấy một bộ Thần đạo Chiến y, ở Vô Tận Đông Hải trong Đệ ngũ hoàn, lại có một bộ đến Đệ lục hoàn, là trực tiếp một lần ban cho chín bộ, điều này khiến tổng số Thần đạo Chiến y của hắn, trực tiếp đạt được mười một bộ. Đây tuyệt đối là chuyện vô cùng xa xỉ. Phải biết rằng, rất nhiều tám môn Thiên Đế Sơn, tông môn bình thường, vũ khí Thần đạo sẽ không quá mười món, còn Thần đạo Chiến y, thậm chí sẽ không vượt quá ba bộ. Một người như hắn, lại có mười một bộ, đương nhiên là vô cùng đầy đủ, trang bị cho người nhà bốn bộ, bản thân một bộ, còn lại sáu bộ. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không định làm đồng tử tán tài, đem tất cả Thần đạo Chiến y một lần tản phát hết. Thứ đồ này, cần phải sử dụng hợp lý, không phải bất cứ ai cũng có tư cách có được. Còn về vũ khí Thần đạo, đó cũng là sung túc thêm kho vũ khí của Đệ lục hoàn, trực tiếp đưa tặng chín chín tám mươi mốt món vũ khí Thần đạo. Đây còn chưa bao gồm ba món thần binh đỉnh phong của Chân Thần Đạo chín kiếp. Cho nên nói, bảo vật mà Tần Vô Song có được, tuyệt đối không thua kém một Đồ Đằng chí tôn cường giả, có những bảo tàng và của cái Đồ Đằng chí tôn cường giả cũng tuyệt đối không có. Nhưng nếu bàn về tính thực dụng, trong bảo vật của Tần Vô Song, cũng rất là khả quan. Trong thời gian mười năm, Mộ Dung Nhạn quả nhiên là tu vi đại trướng, Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh cũng là thực lực vững bước tăng lên, nhất là Đạt Hề Minh, đã luyện đến Động Hư Cảnh, cách Hư Võ Đại viên mãn cũng chỉ còn một bước. Tu vi này đã tạo ra một kỷ lục của các quốc gia nhân loại. Khiến cho Tần Vô Song cảm thấy giật mình nhất là, mười năm này, Mộ Dung Nhạn lại có thể luyện đến cảnh giới của Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chuyện này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói, tuyệt đối là một kỳ tích không nhỏ. Mặc dù, hiện giờ mới chỉ là Động Huyền Cảnh, còn chưa tới Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nhưng cho dù như vậy, với tuổi tác của nàng, cũng coi như là một kỳ tích không nhỏ rồi. - Tần đại ca, mười năm này… Mộ Dung Nhạn đang định mở miệng, Tần Vô Song lại cười cười: - Nhạn nhi, kêu Tần đại ca, luôn có vẻ xa cách, muội cũng giống như bọn họ, kêu ta Vô Song đi. - Vô Song? Mộ Dung Nhạn chớp mắt xinh đẹp, cười nói: - Vậy muội gọi huynh là Vô Song ca ca, kêu Vô Song cũng là còn xa lạ. - Hắc hắc, tùy muội muốn gọi thế nào cho dễ gọi. Nhạn nhi, ba năm sắp tới, ta muốn ở trong sơn động bế quan tu luyện, có thể không cách nào dành nhiều thời gian bên muội. Nếu muội không chê buồn bực, cũng có thể ở trong sơn động tu luyện, cảm thụ khí tức Thần đạo của chúng ta, có lẽ đối với muội cũng có chút trợ giúp khác. Những thứ này cũng muốn tặng cho muội. - Thứ gì? Mộ Dung Nhạn tò mò hỏi, nhưng thật ra cũng có mấy phần chờ mong, nàng làm sao không biết, Tần Vô Song một khi mở miệng muốn tặng cho nàng thứ gì, tất nhiên không phải là thứ bình thường. Một chiếc nhẫn chứa vật, đeo lên tay Mộ Dung Nhạn, Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, lễ vật trong này, nhiều đến mức có thể khiến muội hoa cả mắt, để ta giới thiệu một chút. Hai quả hạt châu này là Dưỡng Thần Châu, một viên là Linh Lực Nguyên Châu. Dưỡng Thần Châu, đối với cảm ngộ Thần đạo của muội, bồi dưỡng Thần hồn vô cùng có trợ giúp. Một ngày nào đó khi muội tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, trùng kích Thần đạo, Dưỡng Thần Châu, sẽ khiến làm ít công to. Còn Linh Lực Nguyên Châu, ở dưới Thần đạo có thể bảo đảm cung cấp linh lực vô cùng vô tận, có thể bảo đảm muội ở dưới bất luận chiến đấu gì, sẽ không thoát lực bất kể là chiến đấu lâu dài, hay là chiến đấu bất ngờ, hiệu quả cũng vô cùng bá đạo. Hai quả hạt châu này, bất cứ món nào, kỳ thực đều không thua một món vũ khí Thần đạo nào, huống hồ là gấp đôi hai viên. Mộ Dung Nhạn thật sự có chút chần chừ: - Vô Song ca ca, thứ quý giá như vậy… - Nhạn nhi, chúng ta đến ngày hôm nay, cũng không cần khách khí. Đưa cho muội và ta cất giữ có khác biệt gì. Đây chính là sính lễ, có thể không? Muội không chê ít là được rồi. Mộ Dung Nhạn trong lòng một dòng nước ấm dập dờn, cảm giác hạnh phúc lan ra toàn thân: - Vô Song ca ca, huynh không cần một chút sính lễ gì cả, đời này kiếp này của Nhạn nhi, chỉ cùng với huynh, sinh tử có nhau, không rời không bỏ. - Ha ha, không có sính lễ sao? Đây không phải là phong cách của Tần gia chúng ta, Nhạn nhi, ta thấy hai đạo phù này, dùng linh lực thúc giục, sẽ bộc phát ra một kích mạnh nhất của Hóa Thần Đạo cường giả Long Tộc. Uy lực vô cùng to lớn. Phong Ấn Long Tộc này, thời khắc mấu chốt có thể đánh bại địch giành chiến thắng. Thần đạo Chiến y, trước kia đã trang bị cho muội rồi. Có Thần đạo Chiến y, đương nhiên không thể thiếu vũ khí Thần đạo. Ba món vũ khí Thần đạo này, là ta công phu vì muội chọn lựa, muội xem xem có thích hay không. Mở ra vừa nhìn, ba món vũ khí Thần đạo, một món chính là Độn Thiên Bài, chính là một tấm lá chắn, nhưng cũng là cấp bậc Hóa Thần Đạo, lực phòng ngự có thể đối diện với công kích của một gã Hóa Thần Đạo năm, sáu kiếp cũng không bị công phá. Món thứ hai, là Phượng Hoàng Linh, một bộ cùng có bảy loại cấu kiện có thể hợp lại thành một, cũng có thể hóa một thành bảy, biến hóa khó lường. Bảy cây Phượng Hoàng Linh, có thể hóa thành bảy thanh bảo kiếm, ngưng tụ thành Thất Sắc Kiếm Trận, uy lực vô cùng, sau khi hợp thành nhất thể, lại là một thanh kiếm, uy lực lại gia tăng gấp bảy, có thể nói là một bộ binh khí tạo hóa vô cùng. Món thứ ba, chính là một bộ cung tiễn, uy lực của nó đương nhiên không thể so sánh với Thần Tú Cung, nhưng có hơn vài phần khéo léo và tinh xảo. Thà nói là cung tiễn, còn không bằng nỏ, gấp trong trong tay áo cũng không hề áp lực, lại khơi dậy hiệu quả của ám khí tập kích. Bộ cung nỏ này khéo léo tinh xảo, tên nỏ là răng nanh của Thái cổ Thú Tộc chế luyện mà thành, uy lực vô cùng to lớn. Ba món vũ khí này, là Tần Vô Song vì Mộ Dung Nhạn mà chuyên tâm chọn lựa trang bị như vậy, cho dù tu vi của Mộ Dung Nhạn từ nay về sau dậm chân tại chỗ, đối diện với một cường giả Ngưng Thần Đạo dưới sáu kiếp, sẽ không hề có áp lực. Còn cường giả dưới ba kiếp, thậm chí có khả năng đánh không lại Mộ Dung Nhạn. Phối hợp trang bị như vậy, nếu Mộ Dung Nhạn có thể tiến vào cảnh giới Thần đạo, sẽ vô cùng đáng sợ, thậm chí dưới Hóa Thần Đạo, nàng cũng có nắm chắc đối kháng. Còn về hai người phụ thân và tỷ phu, Tần Vô Song ngược lại không đưa cho bọn họ nhiều thứ như vậy, tu vi của bọn họ còn chưa tới Kỳ Diệu Huyền Cảnh giữ nhiều báu vật trong người ngược lại không tốt. Chờ tu vi của bọn họ đạt đến cảnh giới đó, phía bên Mộ Dung Nhạn, có lẽ đã tiến vào Thần đạo, đến lúc đó, những bảo vật đỉnh phong dưới Thần đạo như Linh Lực Nguyên Châu và Dưỡng Thần Châu có thể nhường lại. Tóm lại mà nói, Tần Vô Song là coi trọng lợi dụng hết công dụng của đồ vật, chứ không phải lòng hắn có ưu ái riêng. Sơn động sau khi được cải tạo, mật thất tu luyện đương nhiên cũng là cách rất nhiều gian. Đám người Tần Vô Song ở trong sơn động khổ tu, nhưng thật ra cũng không có bất cứ khó chịu gì. Tần Vô Song đem bí tịch Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn lấy ra, chăm chú nghiên cứu. Nghiên cứu này chính là hơn nửa tháng. Tần Vô Song tựa hồ là mê đắm trong môn thần thông này. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn huyền ảo ở chỗ lấy sức mạnh Thần đạo làm nền tảng, lấy thuộc tính Ngũ Hành làm ngọn nguồn linh lực, hình thành một môn thủ ấn công kích cực kỳ huyền ảo. Thủ ấn công kích này, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, căn cứ vào cảnh giới khác nhau, thủ pháp khác nhau, có thể huyễn hóa ra vô số loại biến số, thần thông quảng đại, biến hóa hàng vạn hàng nghìn. Có thể nắm giữ lôi điện giết người, có thể di chuyển núi lớn sừng sững đè người, khi mọc lên giống như núi lửa bạo phát, khi nổi giận giống như Đông Hải nghịch lưu, chỗ bén nhọn giống như dao, đỉnh sơn rung chuyển giống như mặt đất nứt toác. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, xét đến cùng, vẫn là thủ pháp lấy Thần hồn thao túng công kích. Cảnh giới Thần hồn, quyết định cảnh giới của Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn này. Thuộc tính Ngũ Hành hiện giờ của Tần Vô Song, Mộc thuộc tính mạnh nhất, Hỏa thuộc tính xếp thứ hai, còn ba đạo thuộc tính khác lại xếp tiếp theo. Lần trước đánh bại Đằng Vân Trùng, đạt được một món Thất Bảo Hoàng Kim Thụ, Tần Vô Song vẫn chưa kịp luyện hóa. Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này, chính là có tính kim chúc cực phẩm, Thái Cổ Kim Mẫu rất có tiếng tăm, so với Xích Viêm Chi Hỏa và Phù Tang Chi Mộc, không có gì thua kém. Vì vậy, Tần Vô Song chỉ cần đem Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này luyện hóa, Thần Đạo Tinh Phách của Kim thuộc tính cố nhiên là không thành vấn đề, thậm chí tiến hóa làm Thần Đạo Nguyên Phách, vấn đề cũng không lớn. Tần Vô Song tiêu phí ước chừng thời gian một tháng, đem Thất Bảo Hoàng Kim Thụ đó luyện hóa, ngưng luyện thành Thần Đạo Tinh Phách Kim thuộc tính. Cứ như vậy khi Tần Vô Song tu luyện Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, lại có thêm một lựa chọn. Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, cùng có năm tầng cảnh giới, tầng thứ nhất đến tầng thứ tư, đều là thủ ấn công kích của đơn thuộc tính, còn tầng thứ năm lại là Ngũ Hành dung hợp, thiên địa luân hồi, độ mạnh của lực công kích nghe nói có thể khiến ngân hà vỡ tan, trong nháy mắt phá hủy một vị diện. Loại cảnh giới này, quả thực hoàn toàn thoát ra khỏi tưởng tượng của Tần Vô Song. Hắn cảm thấy đó quả thực chính là tồn tại trong ảo tưởng, trong hiện thực, làm sao có thể phát sinh? Đương nhiên, cảnh giới tầng thứ năm quá xa xôi, Tần Vô Song thậm chí ngay cả tâm tư đi nghiên cứu cũng không có. Hắn hiện tại, chính là vẫn đang tìm tòi giai đoạn tầng thứ nhất. Tầng thứ nhất, năm loại thuộc tính tự có một môn thủ ấn công kích. Tần Vô Song am hiểu nhất là Mộc thuộc tính, cũng không phải một môn thủ đoạn tương phản có lực công kích cường hãn, mà là một loại thủ ấn công kích có tính chất chữa trị, tên là Xuân Phong Hóa Vũ. Một thức Xuân Phong Hóa Vũ này, thật ra hoàn toàn dùng được. Thủ ấn tầng thứ nhất của Hỏa thuộc tính, chính là Cửu Long Trọng Viêm, thủ ấn kết thành, chín con hỏa long huyễn hóa mà ra, miệng phun thiên địa chân hỏa, đốt sạch xung quanh, thiên địa vạn vật. Còn thủ ấn tầng thứ nhất của Kim thuộc tính lại là Miên Lý Tàng Châm Ấn, thi triển ấn này, hư không hóa thành ngàn vạn đạo kim khâu, tinh mịn cực kỳ, nhỏ mà không tiếng động, nhưng độ cực nhanh, lại có thể trong chớp mắt xuyên phá Thần đạo kim thân, lực xuyên thấu cực mạnh, không thẹn là đệ nhất trong thuộc tính Ngũ Hành. Còn thủ ấn tầng thứ nhất của Thủy thuộc tính và Thổ thuộc tính, phân biệt là Cực Hạn Tuyền Qua và Địa Phế Tử Tâm Lôi. Hai môn thủ ấn này, vì Tần Vô Song ở hai đại thuộc tính Thủy và Thổ còn chưa hình thành Thần Đạo Tinh Phách, vì vậy tạm thời cũng không vội tu luyện. Tần Vô Song hiện tại chủ yếu tu luyện chính là thủ ấn tầng thứ nhất của ba đại thuộc tính kim, hỏa và mộc. Phụ trợ tu luyện mới là thủ ấn của hai đại thuộc tính Thủy và Thổ. Cứ như vậy, có ưu thế của Thần Đạo Tinh Phách, càng phân chia rõ ràng vô cùng, nhất là Xuân Phong Hóa Vũ của Mộc thuộc tính, vì Mộc thuộc tính ngưng luyện ra Nguyên Phách còn tinh thuần hơn Tinh Phách, vì vậy tu luyện, căn bản không phí quá nhiều sức lực. Còn Hỏa thuộc tính và Kim thuộc tính, còn ở giai đoạn Tinh Phách, vì vậy tiến triển sẽ hơi chậm hơn một chút, nhưng cũng chậm không nhiều lắm. Còn lại hai đại thuộc tính, vì Tinh Phách chưa thành, tốc độ tu luyện thong thả nhất, tựa hồ khó có hiệu quả. Nhưng thật ra Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận đó, Tần Vô Song thao luyện ra chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, phân biệt có Thần hồn thao túng, bị Tần Vô Song trong nhất niệm nắm giữ được, tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này có thể nói là được trời ưu đãi, suy cho cùng, chín chín quy một, chia ra làm chín chín cung kiếm trận biến hóa kỳ diệu, đều ở trong đó. Chín chín tám mươi mốt món vũ khí Thần đạo của Tần Vô Song, thật ra có hơn một nửa là kiếm, vì vậy, kiếm mà chín đại Ma Tượng Đại Khôi Lỗi này sử dụng, chí ít là cấp bậc Hóa Thần Đạo. Kiếm trận này một khi thành lĩnh vực, lực phá hoại sẽ vô cùng kinh người, con át chủ bài này, ở trên trình độ nào đó, thậm chí có thể trực tiếp thay đổi chiến cuộc.