Đợt công kích này của Tần Vô Song, đến vô cùng đột ngột, nhưng lại trực tiếp khiến phòng tuyến tâm lý của ba đại tông môn trung lập hoàn toàn tan rã. Bách Lý Gia Tộc đương nhiên không cần phải nói, tất cả cao tầng, đều lần lượt trúng Thần Cổ Chi Thuật của Tần Vô Song. Nếu không phải Tần Vô Song suy nghĩ đến Hiên Viên Đồ Đằng Tộc, theo phong cách hành sự của hắn, tất nhiên là trực tiếp đem hai đại Thần đạo cường giả trực tiếp luyện hóa Thần hồn, chiết xuất Thần Hồn Khôi Lỗi, luyện chế Ma Tượng Đại Khôi Lỗi. Hiện giờ, Tần Vô Song mặc dù có chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, vừa vặn thao luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, nhưng môn kiếm trận này dù sao chiếm dụng tài nguyên quá mức. Chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi bị trưng dụng toàn bộ. Bên người Tần Vô Song, một con rối phòng hờ cũng không có, thời khắc mấu chốt, một con rối chết thay cũng không có, thực lực không hoàn mỹ. Với thực lực trong tay hiện giờ của Tần Vô Song, Ma Tượng Đại Khôi Lỗi có chín con, cộng thêm bốn con Thần thú, kỳ thực đã có đủ tư bản đối kháng với Thiên Đế Môn Tân gia. Chỉ là, Tân gia có một Tân Thiên Vấn biến thái, chính là Chân Thần Đạo cường giả. Dưới tình huống Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên bị thương nặng, Tần Vô Song trước mắt cũng không có nắm chắc quyết đấu một trận sống mái với Tân Thiên Vấn. Với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù thúc giục vũ khí Chân Thần Đạo chín kiếp, chống lại Tân Thiên Vấn, phần thắng tựa hồ có thể không lưu ý, phần lớn liều mạng muốn sống. Với cừu hận của Tân Thiên Vấn đối với hắn, chỉ sợ muốn chạy trốn cũng phải tốn một phen trắc trở, bởi vì Tân Thiên Vấn khẳng định sẽ bất chấp mọi giá truy sát hắn. Cho nên, Tần Vô Song mới tính toán mọi cách như vậy, từ tầng diện tâm lý đả kích Thiên Đế Môn. Trận doanh Thiên Đế một khi tan rã, Thiên Đế Môn tất nhiên sẽ chịu đả kích sâu sắc. Thiên Đế Môn một cây làm chẳng nên non, kế hoạch tấn công Vấn Đỉnh Sơn sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí thất bại. Chỉ cần kế hoạch này phá sản, Tần gia sẽ có đủ thời gian khôi phục và phát triển. Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên sẽ có thời gian chữa thương. Cứ như vậy, nguy cơ của Tần gia đương nhiên sẽ được hóa giải. Chỉ cần thực lực của Tần Khiếu Thiên vừa khôi phục, Tần gia có đủ tư bản đối kháng với Tân Thiên Vấn, vậy thì bước tiếp theo, chính là đả kích Tân gia. Đả kích Tân gia, phải thông qua cơ hội Đại hội tuyển chọn Thiên Đế. Nếu không, đối phó Tân gia, chung quy khó vượt qua cửa ải của Đồ Đằng Tộc. Tần Vô Song mỗi một bước, đều trải qua suy nghĩ tỉ mỉ. Đả kích kinh sợ ba đại tông môn, chính là bước đầu tiên bắt đầu. Chỉ có điều, bước này, thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Nguồn truyện: Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông, mười năm nay, xuất lực bên cạnh Thiên Đế Môn, trong lòng kỳ thực là vướng bận tông môn. Hiện giờ Tần gia sắp sửa tan vỡ, nhưng nếu tông môn nhà mình vô lực bảo toàn, cho dù diệt được Tần gia, cũng có ý nghĩa gì? Lợi ích có được từ chỗ Tần gia, có thể bù đắp được tổn thất tông môn bị diệt không? Tông môn không còn, cho dù có được ưu đãi cực lớn, thì có tác dụng gì? Sự hưng thịnh của một tông môn cho tới bước tiến hiện giờ, đã trải qua mấy ngàn năm tích lũy. Một khi tan vỡ, muốn một lần nữa xây dựng lại, đợi thời trở lại, cần phải có một quá trình lâu dài. Xuất ra một Thần đạo cường giả có lẽ dễ dàng, nhưng cần vài thế hệ, thậm chí mấy chục thế hệ cứ thịnh vượng, nhân tài xuất hiện lớp lớp, khó khăn cũng không phải là lớn bình thường. Cho nên, chiêu thức uy hiếp này của Tần Vô Song, trải qua sự khuyếch đại của nhân sĩ trông giữ của các tông môn, khiến thủ lĩnh của ba đại tông môn xúc động vô cùng lớn. Còn hai đại thủ lĩnh của Bách Lý Gia Tộc, Bách Lý Nghiễm và Bách Lý Đồ hiện giờ đã là con rối của Tần Vô Song, đương nhiên liền bắt đầu đi du thuyết Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông. - Nghiễm huynh, Thiên Đế bệ hạ đã liên tiếp truyền bảy đạo chiếu thư, triệu hồi chúng ta quay về Vấn Đỉnh Sơn hội hợp. Nếu một mực từ chối, chỉ sợ Thiên Đế bệ hạ mặt rồng giận dữ, chỉ trách chúng ta nặng nề. Đại Tông chủ Lạc Bạch Vũ của Thiên Vũ Tông bất đắc dĩ thở dài. Bách Lý Nghiễm cười lạnh nói: - Bạch Vũ huynh, ba đại tông môn chúng ta, lần này đồng thời bị tập kích, lẽ nào còn chưa đủ gõ tiếng cảnh báo các ngươi sao? Các ngươi cảm thấy, Tần Vô Song đó chỉ là nói đùa với chúng ta sao? Hiện trường một mảnh trầm mặc, ai cũng biết, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không nói đùa. Lúc trước khi Tần Vô Song giết chết Lôi Minh, tập sát La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ, thủ đoạn đó nào giống như người nói đùa chứ? Mà hắn tập kích Thiên Đế Môn, khiến Thiên Đế Môn bị thương nặng, cũng không phải là hời hợt, qua loa. Mười năm trước, Tần Vô Song có dũng khí và thủ đoạn đánh tới Thiên Đế Môn, hôm nay mười năm sau, Tần Vô Song muốn giết tông môn của bọn họ, tàn sát cả nhà, tuyệt đối cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, đối mặt không phải là bản thân Tần Vô Song, chỉ là thuộc hạ, thủ đoạn đã hung mãnh như vậy, nếu Tần Vô Song tự mình động thủ, thủ đoạn còn độc ác đến mức độ nào? Bách Lý Đồ nhân cơ hội nói: - Chư vị, có lẽ lần này, Tần Vô Song cũng không có đích thân đến tông môn các ngươi, cho nên các ngươi cảm thụ không sâu sắc. Ta muốn nói là, Tần Vô Song đến Bách Lý Gia Tộc chúng ta, bảy đạo cấm chế phòng ngự, không đến một canh giờ, bị hắn phá hủy giống như thái rau. Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, cùng Bách Lý Gia Tộc chúng ta, không ngoài là thực lực ngang bằng nhau. Nếu lần sau Tần Vô Song tới là tông môn của các ngươi, chư vị cảm thấy, với thực lực trấn thủ tông môn của các ngươi, có thể chống đỡ được mấy đòn của hắn? - Thiên Đế bệ hạ lẽ nào ngồi yên không quan tâm? Bệ hạ luôn xem tiểu tử đó là hậu họa sau này, tuyệt đối không thể nhìn mà không làm gì. Đây là tự an ủi mình, người nói lời này, bản thân không có sức lực. Thiên Đế bệ hạ thật sự sẽ không nhìn như không thấy. Nhưng vấn đề là, Thiên Đế bệ hạ đối với Tần Vô Song muốn tiêu diệt mà không được, loại cục diện này đã giằng co mười mấy năm rồi. Cho đến hiện tại, Tần Vô Song vẫn sống rất tốt như trước, không những như vậy, tu vi hơn nữa còn đề thăng trên diện rộng. - Hừ, Thiên Đế bệ hạ! Bách Lý Nghiễm nói chưa dứt lời, trong lòng cũng là một bụng đầy khí. Cho dù hắn không có bị Thần Cổ Chi Thuật khống chế, hắn đối với Thiên Đế Môn cũng không có bao nhiêu thiện cảm. Dù sao, tấn công Tần gia, từ đầu đến cuối, bọn họ đều bị ép gia nhập. Gia tộc bị ép đến cục diện này, đầu sỏ chủ mưu chính là Thiên Đế Môn. Thiên Đế Môn Tân gia và Tần gia thần tiên đánh nhau, những tiểu quỷ bọn họ cũng phải gặp tai ương theo. Nếu không phải Tân gia bá đạo, bắt buộc bọn họ gia nhập, há lại có thể kết một ân oán lớn như vậy với Tần gia? Rước lấy rất nhiều phiền não vô cùng vô tận? Sớm biết cục diện hôm nay, lúc đầu thật sự nên gắt gao đoàn kết bên cạnh Vân gia, tử thủ trận doanh trung lập, tuyệt đối không thiên vị. - Ai, Nghiễm huynh, ngươi nói thực một câu đi, Thiên Đế triệu hoán, rút cuộc đi hay là không đi? Nhị Môn chủ của Diệu Hóa Môn hỏi. Bách Lý Nghiễm hừ nhẹ một tiếng, cũng lắc lắc đầu: - Không đi! Nếu đi, vì bọn chúng mà bán mạng, xung phong xông vào trận địa, tấn công Tần gia, chỉ sợ cũng là xung phong làm vật hy sinh. Hơn nữa, chúng ta liều chết liều sống như vậy, là vì cái gì? Nếu ngay cả tông môn nhà mình cũng không cách nào che chở, còn phải đi bán mạng cho người khác, thế giới này còn có công bằng gì đáng nói không? Thiên Đế Môn như vậy, còn có đáng để chúng ta ủng hộ không? Lời này vừa nói ra, các thủ lĩnh của Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn đều kinh hãi thất sắc. Bọn họ biết trong bụng Bách Lý Nghiễm có ý kiến, nhưng không ngờ, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, hắn lại có thể cũng nói ra được. Nhưng lời này, nghe ra cảm thấy chói tai, thực tế suy nghĩ, cũng thật sự là gõ vào trong tâm khảm bọn họ, rất có cảm giác cộng minh. Cục diện hai nhà bọn họ, cũng không tốt hơn so với Bách Lý Gia Tộc. Vì Thiên Đế Môn bán mạng, nếu nói Thiên Đế Môn Tân gia đối với bọn họ tốt, vậy cũng được rồi. Mười năm nay, bọn họ coi như là hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt của Tân gia. Hoàn toàn chính là mượn dùng lực lượng của bọn họ, lấy một tư thái trên cao nhìn xuống bắt buộc bọn họ, áp bách bọn họ. - Bốn vị đạo hữu, Đại Tộc trưởng nhà ta cũng không phải lời nói nhất thời tức giận. Ngẫm lại Thiên Đế Môn, mười năm nay, có từng quan tâm đến tông môn của chúng ta không, có từng nói một câu ấm lòng người khác không? Bọn chúng chỉ nói suông hứa hẹn, ngày công phá Tần gia, để mặc chúng ta giết chóc đánh cướp. Nhưng mà, thứ tốt của Tần gia, thật sự đến lượt chúng ta không, ta giữ nguyên ý kiến đối với việc này. Đầu tiên không nói Thiên Đế Môn Tân gia bá đạo như thế nào, ngay cả Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, địa vị cũng cao hơn chúng ta. Bách Lý Đồ tận dụng triệt để, cũng khuyếch đại nói. Lạc Bạch Vũ trầm tư một lát, thở dài: - Nhị vị, tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, rút cuộc như thế nào? Trầm mặc, toàn trường trầm mặc rất lâu. Nhưng ánh mắt của tất cả, đều dừng trên người Bách Lý Nghiễm. Hiển nhiên, bọn họ vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Tu vi hiện giờ của Tần Vô Song như thế nào, là nhân tố mấu chốt để bọn họ đưa ra lựa chọn. Bách Lý Nghiễm than nhẹ một tiếng: - Căn cứ vào phản hồi của Đại Trưởng lão Bách Lý Gia Tộc ta, cảnh giới tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, xấp xỉ với ta. Nhưng trang bị và thủ đoạn của hắn, hiển nhiên là thắng ta rất nhiều. Chư vị, tương truyền Tần Vô Song truyền thừa di tích trận pháp Thái cổ. Ta thấy, tin đồn này tựa hồ có thể chứng thực. Nếu không phải như vậy, hắn sao có thể yêu nghiệt như vậy? Ánh mắt của mọi người đều là một trận ảm đạm, những lời này của Bách Lý Nghiễm, đã phá nát một tia ảo tưởng cuối cùng của bọn họ. Mười năm, mới là mười năm mà thôi. Lúc trước khi Tần Vô Song rời khỏi Thiên Đế Sơn, còn chưa tiến vào Thần đạo cảnh giới. Mười năm trôi qua, lại có thể tương đương với cảnh giới của Bách Lý Nghiễm. Sao có thể có một loại tiến bộ đáng sợ như vậy? Mười năm, phải biết rằng, mới mười năm mà thôi. Mà Tần Vô Song hiện giờ, cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Theo truyền thống của giới tu luyện, lúc này mới chính là thời kỳ phát triển vừa mới tiến vào tu luyện, thậm chí ngay cả giai đoạn hoàng kim của tuổi trẻ còn chưa tiến vào. Tu vi đã có thể đáng sợ như vậy! Tiềm lực mà Tần Vô Song biểu diễn ra, xác thực đáng sợ, chấn động tâm can của bọn họ. Lạc Bạch Vũ có chút vô lực hỏi: - Nghiễm huynh, ngươi là phủ định cho rằng, Thiên Đế Môn, đã không còn cách nào hàng phục Tần Vô Song? - Hàng phục? Bách Lý Nghiễm lạnh lùng cười: - Từ đầu đến cuối, Thiên Đế Môn không có hàng phục được Tần Vô Song. Tần Vô Song hiện giờ, có lẽ vẫn chưa địch lại Thiên Đế bệ hạ. Nhưng có thêm thời gian, với tốc độ đề thăng của hắn, tương lại trong mấy năm, Tần Vô Song sẽ khiến Thiên Đế bệ hạ, cũng cảm thấy chịu bó tay. Chư vị, không phải ta tà thuyết mê hoặc người khác. Thế lực ba nhà chúng ta, hiện giờ là huynh đệ hoạn nạn có nhau, ta cũng không giấu diếm nói ra. Hướng gió của Thiên Đế Sơn, chỉ sợ phải thay đổi rồi. Tứ đại đầu lĩnh của Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, biểu tình đều giống như bị người ta quất một roi vậy, cơ thịt trên mặt nhẹ nhàng nhảy lên. Hiển nhiên, bọn họ cũng ý thức được, Tần gia dưới đại áp lực như vậy, vẫn không sụp đổ. Hiện giờ Tần Vô Song từ Vô Tận Đông Hải trở về, khí thế to lớn, đã bắt đầu phản công. Có thể nói, Thiên Đế Môn đã mất đi thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Tần gia. Tương lai mấy năm nữa cho đến ngày Đại hội tuyển chọn Thiên Đế, sẽ là thời kỳ mấu chốt thay đổi hướng gió. Đến lúc đó, ai là rồng, ai là rắn, sẽ nhìn thấy rõ ràng. Nhưng với thế cục hiện giờ mà nhìn, Tần gia đã vượt qua được giai đoạn đen tối nhất, nghênh đón một ánh rạng đông.
Bên ngoài sơn môn, Kiếm Nhiêm không có chút gì vội vã, nét mặt rất thoải mái tự tại như đang chờ bằng hữu vậy.
Nhìn cảnh này chẳng thể biết được rằng nửa tháng trước Thần thú Kiếm Nhiêm đang tranh đấu không đội trời chung với Tần gia, mà vài năm trước còn cùng Tân Thiên Vấn đến công kích sơn môn Tần gia.
Thấy Tần Vô Song ra, Kiếm Nhiêm cười ha ha:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thiên Đế bệ hạ, ha ha ha, bội phục, bội phục! Kiếm Nhiêm ta rất ít khi khâm phục ai, nhưng không thể không khâm phục ngài!
Tần Vô Song cười nhạt:
- Nếu cách khâm phục ta là đối địch với Tần gia thì ta không cần đâu. Kiếm Nhiêm, ngươi giúp Tân Thiên Vấn công kích Tần gia ta, món nợ này còn chưa tính xong, hôm nay ngươi đến là để giải quyết phải không?
Kiếm Nhiêm vội vàng xua tay, cười thân thiện:
- Thiên Đế bệ hạ xin đừng hiểu lầm. Ta và Tân Thiên Vấn đúng là có giao tình nhưng tiền đề là vì trước đó ta đã nợ hắn một ân tình. Vì thế hắn mời ta cùng tấn công Tần gia, ta không thể không đồng ý. Sau này vì đắc tội với Tần gia ngài, ta cũng ở thế cưỡi trên lưng hổ. Ta nói thật, nếu Tần gia thua thì hôm nay ta cũng không đến, chắc chắn đang cùng uống rượu mừng với Tân Thiên Vấn. Nhưng Tân Thiên Vấn đã thua, ta cũng không cảm thấy hụt hẫng mà ngược lại thấy được giải thoát. Một thứ bỏ đi như vậy, Kiếm Nhiêm ta cùng hắn hành sự cũng khó có ngày mở mặt.
Nghe khẩu khí này dường như đúng là đến hòa giải.
Nhưng Tần Vô Song trước giờ đều không có thiện cảm với Kiếm Nhiêm, đương nhiên sẽ không vì vài câu nói đó mà bị che mắt.
- Kiếm Nhiêm, không phải ngươi đến nói với ta là ngươi muốn biến thù thành bạn đấy chứ? Nếu như thế thì không cần đâu.
- Hà hà, Thiên Đế bệ hạ, mọi người đều nói ngài lòng dạ bao dung, không so đo tính toán những chuyện trước đây. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông năm đó không phải cũng chinh phạt Tần gia đó sao? Nay Tần gia vẫn thu nhận làm tâm phúc, lẽ nào sự đại độ của Tần gia chỉ là vẻ bề ngoài? Họ đến đầu hàng, Tần gia tiếp nạp, Kiếm Nhiêm ta cũng rất chân thành đến đầu hàng tại sao lại không tiếp nạp? Lẽ nào vì ta là Thú Tộc? Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như ngài có rất nhiều thủ hạ là Thần thú phải không?
Kiếm Nhiêm quả nhiên biết ăn nói, nhưng gặp phải người "cứng tai" như Tần Vô Song căn bản là chẳng có tác dụng gì.
- Kiếm Nhiêm, ta thừa nhận ngươi nói rất hay. Nhưng ngươi khác với Bách Lý Thế Gia. Họ giúp Tân gia là vì bị Tân Thiên Vấn ép buộc. Còn ngươi lại là đồng đảng với Tân Thiên Vấn. Ngươi nghĩ giờ phỉ báng Tân Thiên Vấn mấy câu là có thể thay đổi cách nhìn của ta về ngươi sao?
- Ha ha, Thiên Đế bệ hạ, nói cho cùng có phải ngài sợ thực lực của ta quá mạnh không sai khiến được, không dám giữ lại bên người, sợ ta sẽ thành tai họa không? Nếu như vậy thì ta đi ngay.
Kiếm Nhiêm dùng kế khích tướng, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì với Tần Vô Song.
- Đương nhiên thực lực của ngươi rất mạnh, muốn đầu hàng cũng không phải không thể. Nhưng những thủ muốn đầu hàng nhưng ta không tin tưởng được nhất thiết phải làm con rối cho ta, ngươi có hứng thú không?
Sắc mặt Kiếm Nhiêm hơi biến đổi:
- Ngài nghĩ lòng tự tôn của một Thần thú Chân Thần Đạo có thể để bị giẫm đạp thế sao?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Không phải tự ngươi tìm đến sao?
Kiếm Nhiêm nói:
- Tần Đại Chưởng môn, ta tôn trọng gọi ngài một tiếng Thiên Đế bệ hạ thì dường như đối thoại của chúng ta không được công bằng cho lắm. Xem ra ta phải thay đổi khẩu khí đàm phán rồi.
- Ngươi dùng khẩu khí gì thì cũng vậy thôi. Nhân phẩm của Kiếm Nhiêm ngươi căn bản không thể khiến ta tin tưởng được. Hoặc là chấp nhận điều kiện của ta hoặc là đợi ta đến tính nợ.
- Tần Vô Song, lòng dạ ngươi thật hẹp hòi!
Kiếm Nhiêm không kìm được nói.
- Ngươi nói đúng rồi đấy. Có lúc ta đúng là kẻ nhỏ nhen. Đặc biệt là với những kẻ uy hiếp đến sự sinh tồn của Tần gia ta. Chính vì như thế, Kiếm Nhiêm, ta không biết ngươi đến đầu hàng là có dã tâm gì nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng, hãy từ bỏ đi! Chút trò mèo của ngươi không làm gì được trước mặt ta đâu!
Kiếm Nhiêm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Thiếu niên đắc chí, quả nhiên ngông nghênh. Tần Vô Song, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Hôm đó ngươi động chạm đến Hiên Viên Dương, đã khiến hắn động sát cơ. Tuy giờ ngươi là Thiên Đế, nhưng ngày nào đó bị Hiên Viên Dương nắm thóp, chưa biết chừng sẽ đến ngày cuối cùng của Tần gia. Ngươi cần trợ thủ chứ không phải tạo nhiều kẻ địch hơn. Nói cho cùng, Kiếm Nhiêm ta tuy có cùng Tân Thiên Vấn tấn công Tần gia ngươi nhưng cũng không tạo nên thiệt hại thực chất nào. Giữa chúng ta không có thù oán không thể hòa giải.
- Kiếm Nhiêm, để ta đoán xem mục đích của ngươi đến đầu hàng Tần gia là gì nào?
Tần Vô Song cười cười.
- Hừ, ngươi đoán xem!
- Nguyên nhân đầu tiên có thể là, báo thù cho Tân Thiên Vấn. Nguyên nhân này có vẻ hơi bịa đặt. Ngươi và Tân Thiên Vấn chỉ là có giao tình ở bề ngoài. Khi Tân Thiên Vấn sắp chết, ta chỉ thấy sự lạnh lùng của ngươi, chẳng có chút sự quan tâm gì của chiến hữu thân thiết cả. Nguyên nhân này có thể loại bỏ. Ta cũng không nghĩ ngươi vĩ đại như vậy.
- Ha ha, không sai, Kiếm Nhiêm ta tự tư tự lợi, chỉ nghĩ cho mình. Tân gia không có tư cách để ta bán mạng cho chúng.
- Ừm, ngươi chịu thừa nhận đương nhiên là tốt. Nguyên nhân thứ hai, có lẽ ngươi có kẻ địch nào đó lợi hại, một mình không làm gì được, vì thế một dựa vào một tông môn, muốn lôi kéo đồng minh. Đương nhiên khả năng này cũng không lớn.
- Cái này chắc chắn là không thể. Nếu ta có đối thủ mạnh, cách tốt nhất là ẩn thế, dù có muốn kiếm người giúp thì ta cũng đi tìm Đồ Đằng Tộc.
- Vậy chỉ còn nguyên nhân cuối cùng, ngươi có âm mưu! Mà âm mưu này nhất định phải thông qua Thần Khí Chi Môn mới thực hiện được. Ngươi đều muốn tiếp cận Tân gia hồi đó và Tần gia bây giờ, có phải ngươi muốn vào Thần Khí Chi Môn?
Ánh mắt Kiếm Nhiêm lóe lên sắc lạnh, rồi lập tức bật cười:
- Giỏi lắm, ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Chút tâm tư đó của ta đã bị ngươi nói trúng rồi, cũng không cần phải giấu giếm nữa. Không sai, ta muốn vào Thần Khí Chi Môn để tìm vận may. Nhưng Thần thú tu luyện tự do như ta, trừ phi dựa vào tômg môn nào đó, nếu không thì không có tư cách để vào. Số người của Thiên Đế Môn các ngươi không ít, ta có thể hy sinh một nghìn năm tự do bán mạng làm tay sai cho Tần gia ngươi, chỉ cần cho ta một suất, thế nào?
Tần Vô Song nghiêm túc quan sát Kiếm Nhiêm, dường như muốn nhìn xuyên qua nó. Nhưng ánh mắt Kiếm Nhiêm không hề trốn tránh, nhìn chăm chăm vào Tần Vô Song chờ câu trả lời.
Tần Vô Song khẽ cười:
- Kiếm Nhiêm, một nghìn năm làm tay sai mà muốn có một suất, ngươi tính toán cũng không tệ nhỉ?
Kiếm Nhiêm thấy khẩu khí Tần Vô Song dường như thoải mái hơn, vội nói:
- Thời gian có thể thương lượng, hai nghìn năm, thế nào?
- Hy sinh hai nghìn năm tự do, là vì cái gì?
Kiếm Nhiêm trầm giọng nói:
- Vì cái gì? Câu hỏi này không phải rất ngốc nghếch sao? Thần Khí Chi Môn là điều bí ẩn nhất của Đại lục Thiên Huyền, trong truyền thuyết, có thể Khí Trùng Tinh Hà ở trong Thần Khí Chi Môn. Thử hỏi ở Đại lục Thiên Huyền này, có Chân Thần Đạo cường giả nào không muốn Khí Trùng Tinh Hà để được là Thiên Thần Đạo?
- Ha ha, thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Tần Vô Song cười.
- Tần Đại Chưởng môn hãy suy nghĩ. Kiếm Nhiêm ta trước giờ không nợ ai. Một khi đã nợ ân tình thì nhất định sẽ đền đáp. Làm trâu làm ngựa cho Tần gia hai nghìn năm, trợ thủ tốt như thế này các ngươi tìm ở đâu chứ?
- Nói cũng phải!
Tần Vô Song nheo mắt cười:
- Có điều chỉ nói mồm không như thế ai biết được là thật hay giả? Sao ta có thể biết được ngươi có thành ý hay không?
- Từ xưa đến nay, những người muốn đầu hàng thế lực khác đều nhất thiết phải có đầu danh trạng.
- Ngươi muốn ta lập đầu danh trạng?
Mắt Kiếm Nhiêm sáng lên.
- Ha ha ha, ngươi nói xem?
Tần Vô Song cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Kiếm Nhiêm hỏi:
- Nói đi, muốn ta giết ai cứ nói!
- Điều này tự ngươi nghĩ đi. Ta bảo ngươi giết ai đó thì không phải thành kẻ xúi giục sao? Ta chỉ xem thành ý của ngươi. Còn giết ai thì đó là chuyện của ngươi.
Mắt Kiếm Nhiêm sáng rực, cười hà hà:
- Ta hiểu rồi, ha ha, Tần Đại Chưởng môn, ngài cứ đợi đi. Ngài nhất định sẽ thích thành ý của ta!
Tần Vô Song cười:
- Vậy ta sẽ đợi!
Nói rồi, mặc kệ Kiếm Nhiêm có còn muốn nói gì không, Tần Vô Song đi thẳng vào trong sơn môn. Kiếm Nhiêm trừng mắt nhìn Tần Vô Song bỏ đi, trong lòng hậm hực:
- Tiểu tử ngươi cứ lên mặt với ta đi. Nếu không phải Đồ Đằng cường giả cố ý bài trừ không cho ta tham dự, lẽ nào ta lại đến cầu ngươi? Cứ đợi đấy, đợi khi Kiếm Nhiêm ta hoàn thành nhiệm vụ, không lột da rút gân ngươi khó hả cơn giận hôm nay.
Nghĩ đến đầu trạng cần lập, Kiếm Nhiêm cười lạnh, ánh mắt nhìn về hướng Tân gia, lầm bầm:
- Tân Thiên Vấn à, ngươi chết thì cũng chết rồi. Đường xuống hoàng tuyền chắc cô đơn lắm, ta sẽ để đệ đệ Tân Thiên Thần cùng đi với ngươi. Hai huynh đệ cùng lên đường sẽ không cô đơn nữa!
Kiếm Nhiêm căn bản không quan tâm đến giao tình với Tân Thiên Vấn. Thực tế là, bỏ ra nhiều công sức giúp đỡ Tân Thiên Vấn như vậy nhưng tất cả đổ hết xuống sông xuống bể, điều này khiến Kiếm Nhiêm cảm thấy như bị Tân Thiên Vấn chơi xỏ.
Nếu Tân Thiên Vấn giành được ngôi vị Thiên Đế thì Kiếm Nhiêm cũng không cần phải quay sang cầu Tần Vô Song.
Trong sơn môn Tân gia, mọi cấm chế đều được đóng chặt bảo vệ môn hộ. Nay Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông e là đều sợ Tần gia trả thù, sớm đã chạy xa khỏi Thiên Đế Sơn rồi. Tân Thiên Thần là Thần đạo cường giả cuối cùng của Tân gia, đương nhiên trách nhiệm nặng nề, nhưng ngày nào cũng lo lắng hoảng hốt như chim sợ cành cong.
Kiếm Nhiêm vào sơn môn Tân gia, không khí thật ảm đảm, đệ tử Tân gia ai nấy đều mặt mày ủ dột chẳng có chút sức sống nào. Trong lòng cười nhạt:
- Tân gia giờ đã bước một chân vào quan tài rồi. Ta chẳng qua là giúp chúng quá độ khỏi phải hấp hối. Tính ra thì chúng còn phải cảm tạ ta. Dù sao rồi cũng bị Tần gia tiêu diệt, ta chỉ làm thay thôi, có gì không được chứ?
Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng Kiếm Nhiêm càng trở nên tà ác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đợt công kích này của Tần Vô Song, đến vô cùng đột ngột, nhưng lại trực tiếp khiến phòng tuyến tâm lý của ba đại tông môn trung lập hoàn toàn tan rã. Bách Lý Gia Tộc đương nhiên không cần phải nói, tất cả cao tầng, đều lần lượt trúng Thần Cổ Chi Thuật của Tần Vô Song. Nếu không phải Tần Vô Song suy nghĩ đến Hiên Viên Đồ Đằng Tộc, theo phong cách hành sự của hắn, tất nhiên là trực tiếp đem hai đại Thần đạo cường giả trực tiếp luyện hóa Thần hồn, chiết xuất Thần Hồn Khôi Lỗi, luyện chế Ma Tượng Đại Khôi Lỗi. Hiện giờ, Tần Vô Song mặc dù có chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, vừa vặn thao luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, nhưng môn kiếm trận này dù sao chiếm dụng tài nguyên quá mức. Chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi bị trưng dụng toàn bộ. Bên người Tần Vô Song, một con rối phòng hờ cũng không có, thời khắc mấu chốt, một con rối chết thay cũng không có, thực lực không hoàn mỹ. Với thực lực trong tay hiện giờ của Tần Vô Song, Ma Tượng Đại Khôi Lỗi có chín con, cộng thêm bốn con Thần thú, kỳ thực đã có đủ tư bản đối kháng với Thiên Đế Môn Tân gia. Chỉ là, Tân gia có một Tân Thiên Vấn biến thái, chính là Chân Thần Đạo cường giả. Dưới tình huống Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên bị thương nặng, Tần Vô Song trước mắt cũng không có nắm chắc quyết đấu một trận sống mái với Tân Thiên Vấn. Với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù thúc giục vũ khí Chân Thần Đạo chín kiếp, chống lại Tân Thiên Vấn, phần thắng tựa hồ có thể không lưu ý, phần lớn liều mạng muốn sống. Với cừu hận của Tân Thiên Vấn đối với hắn, chỉ sợ muốn chạy trốn cũng phải tốn một phen trắc trở, bởi vì Tân Thiên Vấn khẳng định sẽ bất chấp mọi giá truy sát hắn. Cho nên, Tần Vô Song mới tính toán mọi cách như vậy, từ tầng diện tâm lý đả kích Thiên Đế Môn. Trận doanh Thiên Đế một khi tan rã, Thiên Đế Môn tất nhiên sẽ chịu đả kích sâu sắc. Thiên Đế Môn một cây làm chẳng nên non, kế hoạch tấn công Vấn Đỉnh Sơn sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí thất bại. Chỉ cần kế hoạch này phá sản, Tần gia sẽ có đủ thời gian khôi phục và phát triển. Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên sẽ có thời gian chữa thương. Cứ như vậy, nguy cơ của Tần gia đương nhiên sẽ được hóa giải. Chỉ cần thực lực của Tần Khiếu Thiên vừa khôi phục, Tần gia có đủ tư bản đối kháng với Tân Thiên Vấn, vậy thì bước tiếp theo, chính là đả kích Tân gia. Đả kích Tân gia, phải thông qua cơ hội Đại hội tuyển chọn Thiên Đế. Nếu không, đối phó Tân gia, chung quy khó vượt qua cửa ải của Đồ Đằng Tộc. Tần Vô Song mỗi một bước, đều trải qua suy nghĩ tỉ mỉ. Đả kích kinh sợ ba đại tông môn, chính là bước đầu tiên bắt đầu. Chỉ có điều, bước này, thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Nguồn truyện: Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông, mười năm nay, xuất lực bên cạnh Thiên Đế Môn, trong lòng kỳ thực là vướng bận tông môn. Hiện giờ Tần gia sắp sửa tan vỡ, nhưng nếu tông môn nhà mình vô lực bảo toàn, cho dù diệt được Tần gia, cũng có ý nghĩa gì? Lợi ích có được từ chỗ Tần gia, có thể bù đắp được tổn thất tông môn bị diệt không? Tông môn không còn, cho dù có được ưu đãi cực lớn, thì có tác dụng gì? Sự hưng thịnh của một tông môn cho tới bước tiến hiện giờ, đã trải qua mấy ngàn năm tích lũy. Một khi tan vỡ, muốn một lần nữa xây dựng lại, đợi thời trở lại, cần phải có một quá trình lâu dài. Xuất ra một Thần đạo cường giả có lẽ dễ dàng, nhưng cần vài thế hệ, thậm chí mấy chục thế hệ cứ thịnh vượng, nhân tài xuất hiện lớp lớp, khó khăn cũng không phải là lớn bình thường. Cho nên, chiêu thức uy hiếp này của Tần Vô Song, trải qua sự khuyếch đại của nhân sĩ trông giữ của các tông môn, khiến thủ lĩnh của ba đại tông môn xúc động vô cùng lớn. Còn hai đại thủ lĩnh của Bách Lý Gia Tộc, Bách Lý Nghiễm và Bách Lý Đồ hiện giờ đã là con rối của Tần Vô Song, đương nhiên liền bắt đầu đi du thuyết Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông. - Nghiễm huynh, Thiên Đế bệ hạ đã liên tiếp truyền bảy đạo chiếu thư, triệu hồi chúng ta quay về Vấn Đỉnh Sơn hội hợp. Nếu một mực từ chối, chỉ sợ Thiên Đế bệ hạ mặt rồng giận dữ, chỉ trách chúng ta nặng nề. Đại Tông chủ Lạc Bạch Vũ của Thiên Vũ Tông bất đắc dĩ thở dài. Bách Lý Nghiễm cười lạnh nói: - Bạch Vũ huynh, ba đại tông môn chúng ta, lần này đồng thời bị tập kích, lẽ nào còn chưa đủ gõ tiếng cảnh báo các ngươi sao? Các ngươi cảm thấy, Tần Vô Song đó chỉ là nói đùa với chúng ta sao? Hiện trường một mảnh trầm mặc, ai cũng biết, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không nói đùa. Lúc trước khi Tần Vô Song giết chết Lôi Minh, tập sát La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ, thủ đoạn đó nào giống như người nói đùa chứ? Mà hắn tập kích Thiên Đế Môn, khiến Thiên Đế Môn bị thương nặng, cũng không phải là hời hợt, qua loa. Mười năm trước, Tần Vô Song có dũng khí và thủ đoạn đánh tới Thiên Đế Môn, hôm nay mười năm sau, Tần Vô Song muốn giết tông môn của bọn họ, tàn sát cả nhà, tuyệt đối cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, đối mặt không phải là bản thân Tần Vô Song, chỉ là thuộc hạ, thủ đoạn đã hung mãnh như vậy, nếu Tần Vô Song tự mình động thủ, thủ đoạn còn độc ác đến mức độ nào? Bách Lý Đồ nhân cơ hội nói: - Chư vị, có lẽ lần này, Tần Vô Song cũng không có đích thân đến tông môn các ngươi, cho nên các ngươi cảm thụ không sâu sắc. Ta muốn nói là, Tần Vô Song đến Bách Lý Gia Tộc chúng ta, bảy đạo cấm chế phòng ngự, không đến một canh giờ, bị hắn phá hủy giống như thái rau. Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, cùng Bách Lý Gia Tộc chúng ta, không ngoài là thực lực ngang bằng nhau. Nếu lần sau Tần Vô Song tới là tông môn của các ngươi, chư vị cảm thấy, với thực lực trấn thủ tông môn của các ngươi, có thể chống đỡ được mấy đòn của hắn? - Thiên Đế bệ hạ lẽ nào ngồi yên không quan tâm? Bệ hạ luôn xem tiểu tử đó là hậu họa sau này, tuyệt đối không thể nhìn mà không làm gì. Đây là tự an ủi mình, người nói lời này, bản thân không có sức lực. Thiên Đế bệ hạ thật sự sẽ không nhìn như không thấy. Nhưng vấn đề là, Thiên Đế bệ hạ đối với Tần Vô Song muốn tiêu diệt mà không được, loại cục diện này đã giằng co mười mấy năm rồi. Cho đến hiện tại, Tần Vô Song vẫn sống rất tốt như trước, không những như vậy, tu vi hơn nữa còn đề thăng trên diện rộng. - Hừ, Thiên Đế bệ hạ! Bách Lý Nghiễm nói chưa dứt lời, trong lòng cũng là một bụng đầy khí. Cho dù hắn không có bị Thần Cổ Chi Thuật khống chế, hắn đối với Thiên Đế Môn cũng không có bao nhiêu thiện cảm. Dù sao, tấn công Tần gia, từ đầu đến cuối, bọn họ đều bị ép gia nhập. Gia tộc bị ép đến cục diện này, đầu sỏ chủ mưu chính là Thiên Đế Môn. Thiên Đế Môn Tân gia và Tần gia thần tiên đánh nhau, những tiểu quỷ bọn họ cũng phải gặp tai ương theo. Nếu không phải Tân gia bá đạo, bắt buộc bọn họ gia nhập, há lại có thể kết một ân oán lớn như vậy với Tần gia? Rước lấy rất nhiều phiền não vô cùng vô tận? Sớm biết cục diện hôm nay, lúc đầu thật sự nên gắt gao đoàn kết bên cạnh Vân gia, tử thủ trận doanh trung lập, tuyệt đối không thiên vị. - Ai, Nghiễm huynh, ngươi nói thực một câu đi, Thiên Đế triệu hoán, rút cuộc đi hay là không đi? Nhị Môn chủ của Diệu Hóa Môn hỏi. Bách Lý Nghiễm hừ nhẹ một tiếng, cũng lắc lắc đầu: - Không đi! Nếu đi, vì bọn chúng mà bán mạng, xung phong xông vào trận địa, tấn công Tần gia, chỉ sợ cũng là xung phong làm vật hy sinh. Hơn nữa, chúng ta liều chết liều sống như vậy, là vì cái gì? Nếu ngay cả tông môn nhà mình cũng không cách nào che chở, còn phải đi bán mạng cho người khác, thế giới này còn có công bằng gì đáng nói không? Thiên Đế Môn như vậy, còn có đáng để chúng ta ủng hộ không? Lời này vừa nói ra, các thủ lĩnh của Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn đều kinh hãi thất sắc. Bọn họ biết trong bụng Bách Lý Nghiễm có ý kiến, nhưng không ngờ, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, hắn lại có thể cũng nói ra được. Nhưng lời này, nghe ra cảm thấy chói tai, thực tế suy nghĩ, cũng thật sự là gõ vào trong tâm khảm bọn họ, rất có cảm giác cộng minh. Cục diện hai nhà bọn họ, cũng không tốt hơn so với Bách Lý Gia Tộc. Vì Thiên Đế Môn bán mạng, nếu nói Thiên Đế Môn Tân gia đối với bọn họ tốt, vậy cũng được rồi. Mười năm nay, bọn họ coi như là hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt của Tân gia. Hoàn toàn chính là mượn dùng lực lượng của bọn họ, lấy một tư thái trên cao nhìn xuống bắt buộc bọn họ, áp bách bọn họ. - Bốn vị đạo hữu, Đại Tộc trưởng nhà ta cũng không phải lời nói nhất thời tức giận. Ngẫm lại Thiên Đế Môn, mười năm nay, có từng quan tâm đến tông môn của chúng ta không, có từng nói một câu ấm lòng người khác không? Bọn chúng chỉ nói suông hứa hẹn, ngày công phá Tần gia, để mặc chúng ta giết chóc đánh cướp. Nhưng mà, thứ tốt của Tần gia, thật sự đến lượt chúng ta không, ta giữ nguyên ý kiến đối với việc này. Đầu tiên không nói Thiên Đế Môn Tân gia bá đạo như thế nào, ngay cả Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, địa vị cũng cao hơn chúng ta. Bách Lý Đồ tận dụng triệt để, cũng khuyếch đại nói. Lạc Bạch Vũ trầm tư một lát, thở dài: - Nhị vị, tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, rút cuộc như thế nào? Trầm mặc, toàn trường trầm mặc rất lâu. Nhưng ánh mắt của tất cả, đều dừng trên người Bách Lý Nghiễm. Hiển nhiên, bọn họ vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Tu vi hiện giờ của Tần Vô Song như thế nào, là nhân tố mấu chốt để bọn họ đưa ra lựa chọn. Bách Lý Nghiễm than nhẹ một tiếng: - Căn cứ vào phản hồi của Đại Trưởng lão Bách Lý Gia Tộc ta, cảnh giới tu vi hiện giờ của Tần Vô Song, xấp xỉ với ta. Nhưng trang bị và thủ đoạn của hắn, hiển nhiên là thắng ta rất nhiều. Chư vị, tương truyền Tần Vô Song truyền thừa di tích trận pháp Thái cổ. Ta thấy, tin đồn này tựa hồ có thể chứng thực. Nếu không phải như vậy, hắn sao có thể yêu nghiệt như vậy? Ánh mắt của mọi người đều là một trận ảm đạm, những lời này của Bách Lý Nghiễm, đã phá nát một tia ảo tưởng cuối cùng của bọn họ. Mười năm, mới là mười năm mà thôi. Lúc trước khi Tần Vô Song rời khỏi Thiên Đế Sơn, còn chưa tiến vào Thần đạo cảnh giới. Mười năm trôi qua, lại có thể tương đương với cảnh giới của Bách Lý Nghiễm. Sao có thể có một loại tiến bộ đáng sợ như vậy? Mười năm, phải biết rằng, mới mười năm mà thôi. Mà Tần Vô Song hiện giờ, cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Theo truyền thống của giới tu luyện, lúc này mới chính là thời kỳ phát triển vừa mới tiến vào tu luyện, thậm chí ngay cả giai đoạn hoàng kim của tuổi trẻ còn chưa tiến vào. Tu vi đã có thể đáng sợ như vậy! Tiềm lực mà Tần Vô Song biểu diễn ra, xác thực đáng sợ, chấn động tâm can của bọn họ. Lạc Bạch Vũ có chút vô lực hỏi: - Nghiễm huynh, ngươi là phủ định cho rằng, Thiên Đế Môn, đã không còn cách nào hàng phục Tần Vô Song? - Hàng phục? Bách Lý Nghiễm lạnh lùng cười: - Từ đầu đến cuối, Thiên Đế Môn không có hàng phục được Tần Vô Song. Tần Vô Song hiện giờ, có lẽ vẫn chưa địch lại Thiên Đế bệ hạ. Nhưng có thêm thời gian, với tốc độ đề thăng của hắn, tương lại trong mấy năm, Tần Vô Song sẽ khiến Thiên Đế bệ hạ, cũng cảm thấy chịu bó tay. Chư vị, không phải ta tà thuyết mê hoặc người khác. Thế lực ba nhà chúng ta, hiện giờ là huynh đệ hoạn nạn có nhau, ta cũng không giấu diếm nói ra. Hướng gió của Thiên Đế Sơn, chỉ sợ phải thay đổi rồi. Tứ đại đầu lĩnh của Thiên Vũ Tông và Diệu Hóa Môn, biểu tình đều giống như bị người ta quất một roi vậy, cơ thịt trên mặt nhẹ nhàng nhảy lên. Hiển nhiên, bọn họ cũng ý thức được, Tần gia dưới đại áp lực như vậy, vẫn không sụp đổ. Hiện giờ Tần Vô Song từ Vô Tận Đông Hải trở về, khí thế to lớn, đã bắt đầu phản công. Có thể nói, Thiên Đế Môn đã mất đi thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Tần gia. Tương lai mấy năm nữa cho đến ngày Đại hội tuyển chọn Thiên Đế, sẽ là thời kỳ mấu chốt thay đổi hướng gió. Đến lúc đó, ai là rồng, ai là rắn, sẽ nhìn thấy rõ ràng. Nhưng với thế cục hiện giờ mà nhìn, Tần gia đã vượt qua được giai đoạn đen tối nhất, nghênh đón một ánh rạng đông.