Tần Vô Song cố tình ở lại Huyền Minh Thành hai ngày để thu hút sự chú ý từ các phía, còn ba đầu Thần thú bọn Bao Bao thì rời đi trước cùng với Dương Y.
Ba ngày sau, khi đã chắc chắn bọn Bao Bao đã đi được vài chục ngàn dặm, Tần Vô Song lúc này mới bắt đầu động thủ, lúc này Tần Vô Song không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Huyền Minh Tộc cũng được, Thiên Sơn Phái cũng được, Tần Vô Song không chọc vào chúng nhưng cũng không sợ chúng. Chí tôn cường giả của Huyền Minh Tộc vẫn đang đánh nhau ác liệt với Kim Ô Thú ở Vô Tận Đông Hải.
Ở Cực Bắc Tuyết Vực, trừ cường giả chí tôn ra, thật sự là không có kẻ nào có thể khiến Tần Vô Song không thể phản kháng. Dù là Hiên Viên Uy, cường giả thứ ba của Hiên Viên Tộc, Tần Vô Song cũng không hề sợ hãi. Đến nay, thực lực Tần Vô Song được nâng cao, sự tự tin đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.
Đồ Đằng cường giả đó của Huyền Minh Tộc, luận về thực lực, địa vị đều không bằng Hiên Viên Uy, do vậy mà Tần Vô Song cũng vững tâm. Hắn không chủ động đi gây chuyện nhưng cũng không phải kẻ sợ chuyện thị phi.
Sau khi rời khỏi Huyền Minh Thành, chưa đến ba vạn dặm Tần Vô Song đã cảm thấy có vài luồng sức mạnh theo sát đằng sau.
Những kẻ này hình như đều từng xuất hiện ở Huyền Minh Pháp Hội, chính là cường giả cấp cao nhất của các đại tông môn trong Cực Bắc Tuyết Vực.
Nếu không phải Tần Vô Song có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thì thật sự là khó phòng bị.
Ở một tiểu trấn cách Tần Vô Song nghìn dặm, bên cạnh Lăng Thắng có một vài nhân vật khác, đều là cao thủ Hóa Thần Đạo.
Những cao thủ này ít nhất đều có tu vi Hóa Thần Đạo bốn kiếp, đều là kẻ uy chấn một phương ở Cực Bắc Tuyết Vực. Nhưng Lăng Thắng là đại quản gia của Cực Bắc Tuyết Vực, tương đương với Thiên Đế của Hiên Viên Khâu, rất có sức hiệu triệu.
- Chư vị, lai lịch tên Tinh Hà này kỳ lạ, gia sản hắn hùng hậu đến mức nào chắc các vị cũng đã biết. Ta không nói những lời thừa thãi, nếu có thể bắt được hắn hỏi tội trộm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, đoạt đi bảo vật của hắn, Huyền Minh Tộc bốn phần, ta hai phần, chư vị mỗi người một phần, có ý kiến gì không?
Trừ Lăng Thắng ra, bốn cường giả còn lại đương nhiên không chút do dự, đều gật đầu biểu thị đồng ý với phương án đó.
Họ được một phần cũng là không tệ rồi. Dù sao chuyện này cũng là Lăng Thắng tính mưu, có Đồ Đằng cường giả đứng đằng sau chống lưng, họ chỉ là những quân cờ hành sự, dùng chút sức được được một phần, sao lại không làm chứ?
- Lăng Đại Chưởng giáo, ngài nói đi! Trận chiến này đánh thế nào mời ngài sắp xếp.
- Đúng vậy, bọn ta đều nghe Lăng Đại Chưởng giáo.
Lăng Thắng cũng không khách khí, gật đầu nói:
- Được, vậy ta không khách sáo nữa. Tên đó thực lực cao cường, muốn chư vị đi đánh trận đầu đương nhiên là không thích hợp. Ta sẽ đánh trận đầu, chư vị ở bốn phương đông nam tây bắc hình thành thế bao vây tấn công, cùng tiến cùng lui, chắc chắn sẽ tóm được hắn!
- Được, Lăng Đại Chưởng giáo sắp xếp như vậy có thể nói là thiên la địa võng, tên tiểu tử đó có chút thực lực nhưng có chạy đằng trời!
- Vậy cứ làm thế đi. Tên tiểu tử hắn dám ngông nghênh ở Huyền Minh Thành chúng ta, gan thật không nhỏ!
Năm người bàn bạc xong xuôi, Lăng Thắng dẫn đầu, cùng bay về hướng Tần Vô Song.
Trước đó Lăng Thắng lựa chọn nhẫn nhịn, con trai chịu thiệt trước mặt kẻ khác mà cũng nhẫn nhịn. Đó không phải hắn kiềm chế giỏi mà là "ném chuột sợ vỡ lọ quý", không dám kích động làm hỏng mất đại sự của Huyền Minh Pháp Hội. Nay Huyền Minh Pháp Hội đã kết thức, nhiệm vụ của Thiên Sơn Phái coi như đã hoàn thành. Suy nghĩ của hắn đương nhiên cũng phong phú hơn.
Nghĩ đến sự vung tay hào phóng của Tần Vô Song, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, chắc chắn Tần Vô Song có rất nhiều bảo vật. Nếu không đâu có vì chỉ một cái Thanh Mộc Thần Đỉnh mà không tiếc dùng cả vũ khí Hóa Thần Đạo để đổi?
Sự ra tay hào phóng này đã kích thích mạnh đến Lăng Thắng.
Năm đạo thân ảnh như năm chiếc cầu vòng xẹt ngang chân trời, ập đến sơn cốc, nơi Tần Vô Song đang ẩn thân.
Lăng Thắng nói:
- Mọi người nhìn Hồng Chung Cốc phía trước kia, tên tiểu tử ấy đang ở đó. Chắc chắn hắn đang nghĩ cách luyện hóa Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, cô đọng Thần đạo Tinh Phách Thủy thuộc tính. Mọi người cùng xông lên vây chặt lấy hắn rồi nói. Hãy nhớ, hắn là kẻ trộm đã trộm mất Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, chúng ta đang bắt trộm chứ không phải đi cướp đồ, hiểu không?
Dù có làm giang hồ đại tặc thì cũng phải tô son trát phấn cho mình một chút. Tốt xấu gì thì họ cũng là cường giả của Cấm địa của Thần, nếu truyền ra tin họ là cường đạo thì thật mất mặt.
Làm cường đạo thì phải chiếm được đạo nghĩa, oai phong lẫm liệt, danh chính ngôn thuận, khi cướp thì càng thuận tay. Chút lý lẽ này đương nhiên họ hiểu, tất cả đều gật đầu.
Lăng Thắng thổi ra một luồng chân khí, giọng nói vang vọng:
- Đại tặc Tinh Hà, bản tọa biết ngươi đã trốn đến đây. Mau ra đây cùng bọn ta đến Huyền Minh Thành giải quyết một vài chuyện thị phi!
Tần Vô Song đúng là đang ở Hồng Chung Cốc, nhưng không phải hắn ở đây để tu luyện mà là cố ý chọn chỗ này đợi bọn Lăng Thắng.
Điều khiến hắn không ngờ tới là Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc lại không đích thân xuất mã, mà tiên phong lại là Lăng Thắng.
Thực lực của Lăng Thắng dường như có phần chưa bằng được Tân Thiên Vấn nhưng Tần Vô Song không hề coi thường. Uy chấn một phương, dù chỉ là quản gia của Huyền Minh Tộc, nhưng cũng không hề đơn giản. Vừa nghiêm nghị vừa ung dung đứng trên dốc núi, khoanh hai tay trước ngực, Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lạnh:
- Lăng Thắng Lăng Đại Chưởng giáo, các ngươi muốn gì đây?
Lăng Thắng nhìn thấy Tần Vô Song, hừ mũi:
- Hay cho Tinh Hà ngươi, Huyền Minh Thành coi ngươi là khách vậy mà ngươi dám lẻn vào thánh địa Huyền Minh Tộc trộm đi Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, gan to thật! Nay Huyền Minh Tộc đã nổi giận, hạ lệnh bắt ngươi về quy án. Ngươi sẽ buông tay chịu trói hay muốn bổn tọa ra tay đây?
Làm được đến mức đường hoàng đến mức vô lại kiểu này, da mặt Lăng Thắng khiến Tần Vô Song cảm thấy kinh ngạc, ít nhất thì Lăng Thắng thông minh hơn Tân Thiên Vấn nhiều.
Tuy Tân Thiên Vấn cũng có nhiều thủ đoạn nhưng nếu nói đến khả năng biểu diễn thì còn kém xa vị Lăng Thắng Lăng Đại Chưởng giáo đây. Vị trước mặt đây đúng là cấp Ảnh Đế!
Nếu Tần Vô Song không phải đương sự, nghe khẩu khí đường hoàng này thì sẽ lập tức tin lời Lăng Thắng ngay. Cứ nhìn Lăng Thắng mà xem, phối hợp với gương mặt uy nghiêm, bộ dạng như hoàn toàn có chuyện đó, nào có giống đang giả vờ?
- Lăng Đại Chưởng giáo, lời của ngài là có ý gì?
Tần Vô Song nhất thời chưa biết rốt cuộc Lăng Thắng nói như vậy là cố ý tìm cớ hay là có gì hiểu lầm.
Liếc sang bốn người còn lại, khả năng diễn xuất kém hơn Lăng Thắng không chỉ một chút. Tuy cực lực muốn thể hiện bộ dạng uy nghiêm nhưng cuối cùng thì vẫn có chút không tự nhiên. Thần sắc chấp chới, sự giảo hoạt trong ánh mắt khiến Tần Vô Song biết rằng căn bản chẳng có gì là hiểu lầm cả. Đây chính là âm mưu đã tính sẵn, vừa ăn cướp vừa la làng, thủ đoạn thật!
- Ý gì? Tinh Hà, việc xấu ngươi làm mà lại hỏi ta? Muốn bọn ta động thủ hay ngươi hợp tác? Biết điều thì theo bọn ta một chuyến, sẽ không oan uổng cho ngươi. Dù ngươi có trộm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, dập đầu vài lần trước Đồ Đằng cường giả Huyền Minh Tộc là được!
Lăng Thắng miệng thì nói vậy nhưng trong đầu đang mưu tính sát cơ, chuẩn bị lúc Tần Vô Song không phòng bị sẽ ra tay.
Tần Vô Song sớm đã có đề phòng, chỉ là không ngờ tên Lăng Thắng này lại có thể tỏ ra đường hoàng đến vậy. Mức độ mặt dày này đã vượt qua sự dự tính của hắn. Hiểu rõ được điều trọng yếu bên trong, Tần Vô Song trấn tĩnh hơn nhiều, cười tươi nói:
- Đúng là ta có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy. Lăng Đại Chưởng giáo, lần này ngài đến khí thế bừng bừng với lá cờ của Huyền Minh Tộc, rốt cuộc là vì việc công hay tư đây? Dưới vòm trời đất bao la này, chút trò mèo đó lẽ nào lại che mắt được người thông minh sao?
Lăng Thắng quát:
- Tiểu tử, không dây dưa với ngươi. Hoặc là bó tay chịu trói, hoặc là, đừng trách bọn ta không khách khí!
Tần Vô Song cười càng tươi:
- Ta lại rất muốn biết, rốt cuộc là có thể không khách khí đến mức nào. Lăng Thắng, Thiên Sơn Phái của ngài nhiều lần đắc tội với ta, xem ra ta đã quá khách khí rồi. Ngươi có tin giờ ta có thể trở về Huyền Minh Thành cho bảo bối Lăng Thiên Chí của ngươi một đao không?
Điều này đã chạm phải nhược điểm của Lăng Thắng, nếu nói Lăng Thắng có điểm yếu nào thì đó chính là đứa con trai bảo bối Lăng Thiên Chí.
Tần Vô Song ung dung nói:
- Không đúng, tên tiểu tử Lăng Thiên Chí đó hình như không ở Huyền Minh Thành nữa rồi. Để ta nghĩ xem nào. Đúng đúng đúng, ta nhớ rồi, theo tin tình báo của ta, Lăng Thiên Chí đã đi về hướng Tây Nam rồi. Hình như đến nơi nào đó, cách đây cũng không xa đâu. Lăng Thắng, chi bằng chúng ta tỷ thí xem ai đuổi kịp Lăng Thiên Chí trước?
Khí thế của Lăng Thắng bị một câu của Tần Vô Song đập tan thành, ngực hắn như có quả tạ đập phải.
Phải biết là hắn đã phái Lăng Thiên Chí đi, đúng là theo hướng Tây Nam, hướng hắn đang đi là chính nam, đúng là không xa hướng Tây Nam, cùng lắm cũng chỉ vạn dặm. Những tu luyện giả cấp hắn thì vạn dặm chẳng là gì.
- Lăng Đại Chưởng giáo, không cần phải vòng vo với tên cường đạo này! Chúng ta cùng xông lên tiêu diệt hắn! Dù sao thì loại trộm cắp như hắn chết một trăm kẻ cũng chẳng đáng tiếc!
- Ha ha, Lăng Đại Chưởng giáo, ngài còn không được thẳng thắn như thủ hạ của mình. Chúng ta người đường hoàng không nói lời ám muội. Ngài muốn Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy của ta hay là thấy ta hào phóng tại Huyền Minh Pháp Hội thì đỏ mắt, muốn nhân cơ hội cướp bóc? Muốn làm cường đạo thì phải lỗi lạc một chút, che che giấu giấu, không nói ý nghĩ thật sự, không giống chủ một tông môn đâu!
Khẩu khí giễu cợt đó khiến thể diện Lăng Thắng sắp không biết để vào đâu nữa. Bàn tay nắm lại, một cây trường thương xuất hiện, hắn hét lên, ánh sáng xanh lam lạnh lẽo như thiên la địa võng ập tới, vô số thương ảnh quét qua ngưng tụ lại thành hàng vạn đạo băng chùy lao tới như một đàn châu chấu.
Đương nhiên, chuyến đi này của Tần Vô Song, không phải là để tức giận cùng những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc kia. Tuy những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc kia đều không ra gì, đặc biệt là Hiên Viên Tộc, càng làm cho Tần Vô Song cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Tần Vô Song vốn dĩ là người hiểu đại cục, biết tiến biết lui, cho nên tự nhiên trong hoàn cảnh này, cũng không bao giờ cùng Hiên Viên Tộc làm căng.
Hắn biết, lúc này mà làm căng cùng Hiên Viên Tộc, một chút ích lợi đều không có, ngược lại sẽ bị mang tiếng không hiểu đại cục.
Tần Vô Song sau khi tiến vào mê cung, liền truyền âm cho đồng bạn:
- Vân Nhiên, Bao Bao, cả Cô Đơn nữa, mấy người nghe đây. Ba người các ngươi hỗ trợ cho nhau, không được đi một mình, đến bất cứ nơi nào đều không được rời nhau. Có người gặp nạn cũng đừng quá quyến luyến, giữ mạng đầu tiên. Còn về bảo vật kỳ ngộ, nếu đánh không được, bọn chúng muốn cướp, thì để cho chúng cướp, chúng ta sau này sẽ dần dần lấy lại không muộn.
Tần Vân Nhiên là người của Tần gia, đối với lời dặn dò của Đại Chưởng môn, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe theo, gật đầu đáp ứng.
Bao Bao và Cô Đơn ngược lại, cảm thấy không hiểu. Đặc biệt là Bao Bao, đang là lúc ý chí phấn chấn, Chân Thần Đạo năm kiếp, thêm vào lối đánh ma quỷ, và Càn Khôn Nhất Khí Côn trên tay, đối kháng cùng Chân Thần Đạo sáu kiếp bình thường, cũng phải có bảy tám phần thắng. Cũng chỉ có mấy cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc có thể làm hắn chịu ít thiệt thòi, những người khác căn bản chẳng làm gì nổi hắn. Dựa vào đâu bắt hắn nhường nhịn? Đây không phải là phong cách của Bao Bao.
Cô Đơn tuy vẫn chưa tiến nhập Chân Thần Đạo, nhưng bản chất bướng bỉnh không chịu khuất phục trong máu còn nặng hơn cả Bao Bao. Hắn cũng có tự tin, bản thân chưa tiến nhập Chân Thần Đạo, nhưng cũng chỉ còn cách một bước mà thôi. Dựa vào thiên phú của Linh thú Biến dị của bản thân, thêm vào vũ khí Chân Thần Đạo sáu kiếp do Lão Đại tặng, đối phó với Chân Thần Đạo hai, ba kiếp, chắc chắn cũng không có gì khó khăn. Hơn nữa, Lão Đại cũng truyền thụ thần thông Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn cho hắn.
Huyền ảo Hỏa thuộc tính, Cô Đơn cũng đã tu luyện đến tầng thứ ba, thần thông kinh người, lực chiến đấu cũng đã tăng lên rất nhiều.
Cho dù là Tần Vân Nhiên, một khi đã là Chưởng môn của Tần gia đương nhiên cũng không phải hạng vô dụng. Nói khó nghe một chút, những Chân Thần Đạo một kiếp kia muốn kiếm lợi lộc từ Tần Vân Nhiên, khó khăn không ít!
Vì vậy nên, nếu ba người bọn họ lập thành một đoàn mà vẫn còn phải nhường nhịn người khác, cục tức này, Bao Bao và Cô Đơn đều cảm thấy nuốt không trôi.
Tần Vô Song lại nói rất rõ ràng:
- Bao Bao, Cô Đơn, ta biết các ngươi rất không phục, ta cần nói cho các ngươi biết, đây là mệnh lệnh của ta. Các ngươi muốn đánh nhau, đợi ta làm xong việc, muốn đánh ai ta cũng ủng hộ. Nhưng khi ta chưa làm xong việc, các ngươi không được khinh cử vọng động.
Bao Bao và Cô Đơn nghe thấy Tần Vô Song nói rất nghiêm túc, biết rằng không phải nói đùa. Bao Bao hỏi:
- Lão Đại, ngươi cần làm gì?
Tần Vô Song nói:
- Ta cần tìm hai người!
- Hai người nào?
Bao Bao đại khái biết chuyện về nội ứng Dị tộc, cho nên đột nhiên trở nên hưng phấn.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Các ngươi không cần biết. Người biết càng nhiều, càng dễ đánh rắn động cỏ. Chúng ta chia nhau hành động, các ngươi ba người một tổ, mình ta một tổ. Hai tên kia đều là Chân Thần Đạo cường giả, không dễ theo dõi đâu.
Bao Bao cười híp mắt:
- Lão Đại, đánh nhau, ta không đánh được với ngươi, nhưng nếu nói về theo dõi, ngươi không nhất định lợi hại hơn ta đâu.
Tần Vô Song cười nói:
- Ngươi giỏi về leo trèo, đó đúng là lợi thế. Nhưng lần này không chỉ là theo dõi hành động, mà lúc nào cũng có thể động thủ. Nói đến âm thầm động thủ, vẫn phải xem ta!
Bao Bao thè lưỡi, nhưng không dám tự khoe khoang mình nữa. Âm thầm đánh lén, Thần Tú Cung của Lão Đại ở Đại lục Thiên Huyền này căn bản không có đối thủ.
- Lão Đại, ta nghe lời ngươi!
- Ừ, Thần Khí Mê Cung này vô cùng rộng lớn, ta đã từng vào tầng thứ nhất Tàng Bảo Điện, bây giờ nghĩ lại, nơi ta vào lúc đó có lẽ chỉ là một góc nhỏ, mê cung chân chính, không thể nào trong chốc lát có thể tìm thấy Truyền Tống Trận xuống tầng sau được.
- Lão Đại, ngươi đã từng đến Thần Khí Mê Cung?
Lần này, Bao Bao quả thực vô cùng kinh ngạc.
Tần Vô Song cười nói:
- Đã từng đến! Nhưng cũng như các ngươi, cơ hồ giống như chưa từng đến. Không có ưu thế đặc biệt nào hết, ưu thế duy nhất, chính là đã đến Truyền Tống Trận ở đó, có thể xác nhận.
- Được rồi, thời gian không đợi ai. Chúng ta chia nhau ra hành động. Thần Khí Mê Cung này kéo dài khắp thế giới dưới lòng đất, không biết rộng lớn cỡ ào, nhớ kỹ, giữ mạng là số một!
Tần Vô Song dặn dò xong, liền một mình đi.
Trước khi xuất phát, Tần Vô Song đã cùng Vương Thiền trao đổi qua. Lần này Lý Bố Y đưa cho danh sách hai người, một kẻ là Chân Thần Đạo cường giả đến từ Ly Vẫn Tộc của Vô Tận Đông Hải.
Một lẻ là Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đến từ Mộng Huyễn Thiên Trì!
Tần Vô Song và Vương Thiền phân công một chút, cường giả của Ly Vẫn Tộc tại Vô Tận Đông Hải, Tần Vô Song phụ trách theo dõi, còn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, đến từ Mộng Huyễn Thiên Trì, sẽ do Vương Thiền theo dõi. Phân công rõ ràng như vậy mới dễ ra tay.
Nói thật, đối với Tần Vô Song, theo dõi một ai đó không phải là việc khó. Hắn có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, mọi lúc mọi nơi đều có thể giám sát cường giả của Ly Vẫn Tộc.
Chỉ là, hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, cường giả mạnh nhất của Ly Vẫn Tộc, là một nữ tử, tên là Vân Hồng Nhi!
Tần Vô Song thật sự rất khó tưởng tượng, Ly Vẫn Tộc của mười tám Long Tộc, theo lẽ thường thì xuất thân không có vấn đề gì, tại sao Đại sư huynh lại xếp riêng mình hắn ra. Lẽ nào Ly Vẫn Tộc cũng có vấn đề?
Tuy nhiên Đại sư huynh đã sắp xếp như vậy, chắc chắn phải có lý của hắn. Tần Vô Song đối với vị Đại sư huynh này vẫn rất tin tưởng. Từ khi xuất đạo đến nay, mọi việc gần như đều trong dự liệu của Đại sư huynh. Tần Vô Song tự nhiên là vô cùng tin tưởng.
Hắn nào có biết, Vân Hồng Nhi mà hắn phải theo dõi này, ngay từ khi hắn đến Vô Tận Đông Hải lần đầu tiên, đã từng nhắm vào hắn.
Khi đó, Tần Vô Song ở trong lãnh địa của Ly Vẫn Tộc, tìm kiếm Ly Vẫn Cốt Thiết, bộc lộ thân phận, có kẻ liền đem hành tung của Tần Vô Song báo lên tuyệt thế cường giả Vân Hồng Nhi của Ly Vẫn Tộc.
Vân Hồng Nhi nghe nói tới Tần Vô Song và Thần Tú Cung, vội theo dõi Tần Vô Song, chỉ là Tần Vô Song trước sau đều không biết gì.
Chỉ là, lần đó Vân Hồng Nhi theo dõi Tần Vô Song, lại gặp phải một thua thiệt nhỏ. Dường như trên đường đi có cao thủ bí mật làm khó dễ với hắn thì phải. Trên đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà Vân Hồng Nhi luôn gặp phải những vấn đề cổ quái, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau. Hắn theo dõi Tần Vô Song lại không biết rằng, chính mình cũng đã bị người khác theo dõi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mà con chim sẻ lúc đó, không phải ai khác, chính là Miêu Húc, cũng là Lão Thất trong Thiên Huyền Thất Tử. Trừ Lý Bố Y ra, chỉ có Miêu Húc có thể đi lại trong Đại lục Thiên Huyền. Miêu Húc lúc đó cũng đang vâng mệnh Lý Bố Y đi điều tra Vân Hồng Nhi. Bởi vì theo hiểu biết của Lý Bố Y, mấy ngàn năm trước, Kim Thiền đang ở đỉnh cao, Vân Hồng Nhi này cùng Kim Thiền đã có một đoạn tình yêu hận.
Đoạn tình này trước nay vẫn là một dấu chấm hỏi. Lý Bố Y xâm nhập điều tra, đã tìm ra một số manh mối, cảm thấy Vân Hồng Nhi này rất có vấn đề.
Phái Miêu Húc đi điều tra, càng khẳng định sự dự đoán của Lý Bố Y. Do thân phận của Vân Hồng Nhi có chút đặc biệt, Lý Bố Y cũng không đánh rắn động cỏ, mà đưa hắn vào Thần Khí Mê Cung, để Tần Vô Song theo dõi, hiển nhiên là đã tính toán rất kỹ.
Vân Hồng Nhi này, quả là thập phần kỳ lạ, vừa vào mê cung đã biến mất như u linh.
Nếu là Tần Vô Song của lần đầu tiên đến Vô Tận Đông Hải, muốn theo dõi Vân Hồng Nhi, hiển nhiên là không có khả năng, thực lực chênh lệch quá nhiều. Nhưng Tần Vô Song hiện nay, Chân Thần Đạo bảy kiếp, cho dù là cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc gặp hắn cũng không dám nói nắm chắc phần thắng.
Vân Hồng Nhi này tuy mấy nghìn năm trước cũng là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, nhưng dù sao vẫn chưa đạt đến trình độ như cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Tu vi Chân Thần Đạo năm kiếp, trong mắt Tần Vô Song hiện nay, không còn coi là gì nữa. Bao Bao là huyết mạch của Thái cổ Thần Vượn, cũng là Chân Thần Đạo năm kiếp, đem hết sức lực cũng không có tư cách bắt Tần Vô Song phải dùng tới vũ khí, Vân Hồng Nhi này thiên tài hơn nữa, so với Bao Bao vẫn còn chút khoảng cách!
Cho nên, Tần Vô Song theo dõi Vân Hồng Nhi, có vẻ thập phần tự nhiên, không hề lộ chút sơ hở. Hơn nữa, hắn còn có một lợi thế là không cần áp sát quá mức.
Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, Tần Vô Song chỉ cần đi theo từ xa, duy trì một khoảng cách nhất định là được. Như vậy, Vân Hồng Nhi cũng không đến nỗi nảy sinh hoài nghi.
Năm tầng đầu tiên Thần Khí Mê Cung, đối với những cường giả nắm giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp mà nói, một chút áp lực cũng không có. Từ tầng thứ sáu trở đi, những Hóa Thần Đạo cường giả kia không còn thoái mải được nữa.
Cô Đơn và Tần Vân Nhiên trong cấp bậc Hóa Thần Đạo, tuyệt đối là đỉnh cao, so với Chân Thần Đạo bình thường cũng không phân cao thấp, cho nên cũng không gặp vấn đề gì.
Chỉ là trong mê cung này, rõ ràng có dấu vết của hai đạo nhân mã trước đi qua, những khung cảnh hỗn độn ven đường, làm rung động lòng người.
Mọi người càng đi, càng hiểu rõ, tại sao thăm dò mê cung này lại cần tới thời gian bốn tháng. Có thể nói, thời gian bốn tháng là còn có chút gấp gáp!
Từ tầng thứ năm mê cung trở đi, mỗi tầng mê cung đều rộng cả mười vạn dặm, cơ quan đầy rẫy, khắp nơi đều có hố bẫy, muốn tìm thấy Truyền Tống Trận để xuống tầng phía dưới, liền phải tiêu hao một chút thời gian.
Đối với cường giả Thần hồn cường đại như Tần Vô Song, độ khó hiển nhiên thấp hơn nhiều. Nếu không phải là cần theo dõi Vân Hồng Nhi, Tần Vô Song đi một mạch, có lẽ bây giờ đã tới tầng thứ chín rồi.
Còn Vân Hồng Nhi kia, hình như cố ý tụt lại một chút, khi bọn Bao Bao đã tiến vào tầng thứ bảy, Vân Hồng Nhi này vẫn còn thong dong đi lại ở tầng thứ năm.
Hành động khác thường này càng làm cho Tần Vô Song thêm phần phải hoài nghi. Theo đạo lý mà nói, thăm dò Thần Khí Mê Cung, đều là chuyện người người tranh lên trước. Ai cũng biết, vào trước là chủ, đồ tốt không đợi người, đi chậm một bước, đừng nói ăn thịt, ngay cả ngụm canh cũng chưa chắc đã còn!
Nhưng Vân Hồng Nhi này, lại cố tình làm ngược lại.
May mà, sự hy vọng của Tần Vô Song đối với Thần Khí Mê Cung cũng không cuồng nhiệt như những người khác. Có thể nói, hắn cũng là kẻ duy nhất khác người, cũng chỉ có chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận như hắn, mới có thể thủy chung bình tĩnh tự nhiên.