Sự tự tin của Tần Vô Song đã đem lại cho Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương một lòng tin rất lớn. Dù là người rất thận trọng như Tần Trọng Dương cũng có vài phần lạc quan. Hắn cảm thấy tuổi trẻ tài cao như Đại Chưởng môn gọi là "tuyệt thế kỳ tài" cũng chẳng quá đáng.
Đã là "tuyệt thế kỳ tài", làm ra những chuyện lớn kinh thiên động địa cũng chẳng phải chuyện gì khoa trương. Vận mệnh của Tần gia vốn gặp nhiều trắc trở, nay Tần Vô Song sinh ra từ vận mệnh, làm nên một tương lai lớn Tần gia, chưa chắc đã không thể!
- Đại Chưởng môn, nếu chúng ta đăng cơ Thiên Đế, lựa chọn tám môn Thiên Đế Sơn cũng cần suy nghĩ nhiều lắm. Tuy Phiêu Tuyết Lâu nổi danh sau, nhưng dù từ giao tình riêng hay thực lực tự thân thì đều có thể giành một chỗ. Ngoài ra còn có rất nhiều thế lực hàng đầu khác nữa. Mấy chục năm nay cũng đã nổi lên rất nhiều thế lực đủ sức để cạnh tranh vị trí tám môn Thiên Đế Sơn. Đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra việc tăng nhiều mà cháo thì ít. Nên phân chia thế nào chúng ta cũng phải tính toán kỹ. Nếu để những loại khó đối phó leo lên vị trí tám môn Thiên Đế Sơn thì đó là hậu họa.
Vấn đề này đúng là không thể không suy nghĩ.
- Nhị Chưởng môn, ngươi giao thiệp rộng, cũng có uy tín với nhiều tông môn Hiên Viên Khâu. Ngươi có thể đến các thế lực có tư cách cạnh tranh để thăm dò ý tứ, tìm hiểu thực hư. Tốt nhất là những thế lực vào tám môn Thiên Đế Sơn là những thế lực mà Tần gia có thể điều khiển. Ta không muốn sau khi làm Thiên Đế, Tần gia ta vẫn có nhiều chuyện phải lo.
- Rõ!
Theo dặn dò của Tần Vô Song, hôm sau Tần Vân Nhiên lấy danh nghĩa ra ngoài du ngoạn, bắt đầu chuẩn bị.
Ở một vùng thần bí của Thiên Hỏa Nam Cương, Kiếm Nhiêm hóa thành một gã đạo giả, một tia sáng lóe lên rơi xuống gần một sơn động nơi Tân Thiên Vấn bế quan.
- Thiên Vấn đạo hữu, ba năm chỉ búng tay là qua đi. Đã hai năm rồi, cảm giác thế nào rồi?
Kiếm Nhiêm hỏi như cười như không.
Tân Thiên Vấn chầm chầm mở mắt, thần quang lấp lánh trong mắt, rõ ràng là cảnh giới Thần hồn của hắn đã có tiến bộ lớn.
- Kiếm Nhiêm đạo hữu, nhìn ngươi thần thái tươi tỉnh, tu vi lại có tiến bộ rồi. Đáng mừng, đáng mừng!
Tân Thiên Vấn nói lấy lòng.
Kiếm Nhiêm cười nhạt:
- Thiên Vấn đạo hữu, giữa chúng ta không cần phải nói những lời khách khí đó làm gì. Hai năm nay ngươi đã tiến bộ không ít, ta thấy không khó để qua Chân Thần Đạo ba kiếp. Chỉ cần ngươi lên cảnh giới Chân Thần Đạo bốn kiếp, cả Hiên Viên Khâu, trừ Hiên Viên Dương, Đồ Đằng cường giả chí tôn ra thì có ai là địch thủ của ngươi chứ?
Tân Thiên Vấn cũng nổi lên cảm giác kỳ lạ, hồi xưa trước mặt Hiên Viên Uy hắn sợ sệt, rón rén. Nhưng nay dù có gặp Hiên Viên Uy, tuy thực lực vẫn chưa bằng nhưng sẽ không đến mức cách nhau một trời một vực như trước, dẫn đến không dám ho he gì cả.
- Kiếm Nhiêm đạo hữu, cái khác không nói, ân tình này coi như Tân Thiên Vấn ta đã nợ ngươi.
Tâm trạng Tân Thiên Vấn rất tốt, lời nói chẳng mất tiền mua đương nhiên hắn sẽ không ki bo.
Cũng là vận khí của Tân Thiên Vấn tốt, hắn cùng Thần thú Kiếm Nhiêm đến Thiên Hỏa Nam Cương, vào sâu trong vùng hoang sơn chi địa, trải qua bao hiểm nguy tìm được một Thái cổ Thần Miếu.
Thái cổ Thần Miếu này rõ ràng là của quần tộc Thần thú thời kỳ Thái cổ. Ngoài một lượng lớn phong ấn Thần hồn Thần thú ra còn có một vài thủ đoạn thần thông của Thú Tộc. Thần thông của Thú Tộc chỉ dùng một số chữ đặc thù để thể hiện, tuyệt đối không liên quan đến văn tự, không thành văn bản.
Tân Thiên Vấn không hiểu chữ của Thú Tộc, nhưng Kiếm Nhiêm thì hiểu. Với sự giúp đỡ của Kiếm Nhiêm, Tân Thiên Vấn phát hiện thủ đoạn thần thông của Thần thú Thái cổ Tộc lại lợi hại đến vậy.
Đương nhiên, dù gì Tân Thiên Vấn cũng là tông sư một đời, không phải đám thanh niên không biết kiềm chế, hắn chỉ chọn ra hai môn để tu luyện.
Một là Khống Thú Thuật, có thể thao túng Thần hồn phong ấn của Thần thú. Thủ đoạn này không phải tầm thường. Phong ấn Thần hồn của Thần thú ở đây thật ra chính là phong ấn Thú đan của Thú hồn, có thể triệu hồi Thú hồn Thần thú để tấn công, vô cùng có uy lực.
Ngôi Thái cổ Thần Miếu này chỉ riêng Phong ấn Thú hồn cũng có đến sáu quyển. Kiếm Nhiêm cũng rộng rãi, chia đôi với Tân Thiên Vấn, mỗi người ba quyển.
Với Tân Thiên Vấn mà nói thì thứ này đúng là như hổ thêm cánh. Hắn đang buồn phiền vì Thiên Đế Môn không có tay sai. Thú hồn của Phong ấn Thần thú này một khi gọi ra có thể ngưng tụ lại thực thể Thần thú, biến thành hình người. Khống chế nó không khác gì có trong tay một đám tay sai thực lực không tệ.
Khống Thú Thuật đương nhiên là thủ đoạn về mặt Thần hồn. Cảnh giới Thần hồn của Tân Thiên Vấn vô cùng lợi hại, tu luyện thứ này rất có ngộ tính.
Cái thứ hai là Bách Biến Thiên Yêu Thú Hồn Kỹ. Môn này khiến Tân Thiên Vấn dung hợp huyết mạch của Thần thú. Sau khi tu luyện nó thành công thì có thể biến thành hình dạng của những yêu thú này, thi triển thủ đoạn thần thông của Thần thú, uy lực rất lớn.
Quan trọng nhất là thủ đoạn này biến hóa khó lường, khiến người khác không thể đề phòng. Nếu đột ngột biến hình thành Thần thú để tấn công thì hiệu quả sẽ rất lớn.
Hai môn thần thông này cũng là cái Tân Thiên Vấn chú trọng tu luyện. Tân Thiên Vấn biết đạo lý tham thì thâm, vì thế việc lựa chọn thần thông cũng là rất có tính mục đích.
Điều này là để giải quyết vấn đề Tân gia hiện đang thiếu người, còn về tính mục đích, chính là nhằm vào cường giả mạnh nhất của Tần gia và Vân gia. Tu luyện loại thủ đoạn biến hóa khôn lường sẽ rất có uy lực. Trong tình huống cao thủ giao đấu, có kỳ binh sẽ có cơ hội thắng cao.
Tân Thiên Vấn bế quan hai năm nay, cảnh giới tu vi cố nhiên đã nâng cao như diều gặp gió. Hai môn thủ đoạn này cũng có dấu hiệu sẽ thành công lớn. Vì thế hắn mới mời Kiếm Nhiêm đến cùng bàn bạc việc trở về Thiên Đế Sơn.
Kiếm Nhiêm cũng không phản đối, trầm ngâm nói:
- Nay cũng chỉ còn mấy tháng nữa là đến Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế. Trở về chuẩn bị một chút để tránh việc để Tần gia quá ngông nghênh.
- Hừ, Tần gia!
Tân Thiên Vấn nói hai chữ đó mà nghiến răng nghiến lợi. Thù hận của hắn với Tần gia đúng là thứ tâm lý biến thái được tích tụ rất nhiều ngày.
- Thiên Vấn đạo hữu, ta nhiều lời một câu, Tân gia ngươi muốn tiếp tục duy trì vị trí Thiên Đế, khó khăn không chỉ đến từ Tần gia. Nếu ngươi chỉ chú tâm vào Tần gia mà quên mất Vân gia thì đó là sai lầm lớn.
- Vân gia gió chiều nào che chiều ấy, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Hiển nhiên là Tân Thiên Vấn cũng chẳng có thiện cảm gì với Vân gia, đặc biệt là trước khi chinh phạt Tần gia, thái độ Vân gia kiên quyết không hợp tác khiến Tân gia Thiên Đế Môn không xuống nước được. Nếu không phải Vân gia tìm đủ cớ thoái thác thì giờ đâu còn Tần gia?
- Ừm, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau trở về Thiên Đế Sơn chuẩn bị một chút. Tiện thể tìm hiểu động tĩnh của Tần gia và Vân gia. Các tông môn Thiên Đế Sơn cũng cần sự xoa dịu của ngươi.
- Kiếm Nhiêm đạo hữu nói có lý.
Tân Thiên Vấn thầm cảm thấy lạ, Kiếm Nhiêm đạo hữu trước đây toàn nói chuyện cùng hắn với khẩu khí trả ân tình, không hề có nhiều hứng thú với việc Tân gia tranh giành vị trí Thiên Đế, nhưng giờ lại nhiệt tình như vậy, chắc là cũng lo Tần Vô Song tìm nó báo thù?
Tân Thiên Vấn cũng không nghĩ nhiều, có trợ thủ như Kiếm Nhiêm, dù nhìn từ góc độ nào cũng rất có lợi.
Lúc này, Tân Thiên Vấn đã hoàn toàn lấy lại sự tự tin như trước khi chinh phạt Tần gia.
Khi cùng Kiếm Nhiêm khám phá Thần Miếu Thiên Hỏa Nam Cương, thập tử nhất sinh, Tân Thiên Vấn cảm thấy việc chinh phạt Tần gia không thành công không phải trách nhiệm của hắn mà do thủ hạ không làm việc đâu ra đấy.
Có câu nói thế này, không sợ đối thủ dữ như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.
Đám thủ hạ đó tuy là rất nhiều người, thanh thế không thể nói là không lớn, nhưng nói cho cùng đều không thể tự làm được việc gì, vào lúc quan trọng không thể chia sẻ gánh nặng cùng Tân Thiên Vấn hắn.
Lần này Tân Thiên Vấn lại vô cùng tự tin là vì hắn cảm thấy thực lực bản thân đã được nâng cao không ít, lại có Kiếm Nhiêm và số Thú hồn của Phong ấn Thần thú trợ giúp, chắc chắn khống chế cục diện Thiên Đế Sơn dễ như trở bàn tay.
- Thiên Vấn đạo hữu, lần này chúng ta tìm ra được di chỉ của Thái cổ Thần Miếu có thể nói là vô cùng may mắn. Ta thấy ngươi phải chắc đến bảy phần có thể giữ vững được vị trí Thiên Đế. Nhưng ta có chuyện này muốn hỏi, nếu ngươi ngồi lên vị trí Thiên Đế thì định phân phối số tám môn Thiên Đế Sơn thế nào?
- Hừ, nếu Tân gia ta vẫn tiếp tục vững trên vị trí Thiên Đế thì nhất định phải đá Tần gia ra khỏi Thiên Đế Môn. Còn cả ba thế lực phản đồ kia cũng không thể giữ lại. Còn Vân gia thì phải nghĩ tiếp.
Kiếm Nhiêm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái.
Tân Thiên Vấn nhìn được, biết nó không cho là vậy, hắn cười:
- Kiếm Nhiêm đạo hữu có phải có cao kiến gì không? Xin hãy chỉ giáo!
- Cao kiến thì không dám nói. Thực lực Tần gia hùng hậu, cứ cho là Tân gia giành được ngôi vị Thiên Đế nhưng muốn đá Tần gia đi cũng phải có thế lực tương đương thay thế. Dù gì số lượng trong tám môn Thiên Đế Sơn cạnh tranh là dựa vào vũ lực chứ không phải chỉ nói là được. Có thể Tần gia không địch lại được Tân gia nhưng các tông môn khác thì chắc chắn có khả năng. Trên thực tế, trước đây ngươi chinh phạt Tần gia, nếu không phải dựa vào ưu thế số người thì chỉ dựa vào Tân gia e là sẽ bị tối tăm mặt mũi!
Đây là lời nói thật, Tân Thiên Vấn cũng biết vậy, Tần gia thực lực thâm hậu, khiêu chiến riêng với Tân gia cũng có bốn đến sáu phần thắng.
Tân Thiên Vấn bị chạm vào chỗ đau, nhưng trước mặt Kiếm Nhiêm không tiện biểu hiện gì, chỉ nói:
- Nếu không đá Tần gia ra khỏi Thiên Đế Sơn thì sự thống trị của Tân gia ta mãi mãi không thể ổn định. Hai nhà Tân gia và Tần gia không đội trời chung, trước đây còn có thể miễn cưỡng chứ giờ không thì hoàn toàn không thể. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ừm, vì thế, muốn đá Tần gia đi nhất định phải chú trọng sách lược. Trong cuộc tranh giành này phải ra tay mạnh khiến Tần gia đại thương nguyên khí. Chỉ có vậy mới khiến chúng trong cuộc cạnh tranh tám môn Thiên Đế Sơn bị kẻ khác khiêu chiến rồi loại ra khỏi cuộc. Chỉ cần chúng bị đá ra khỏi tám môn Thiên Đế Sơn thì sau này ngươi làm Thiên Đế, muốn động đến chúng lúc nào cũng được. Tiện hơn nhiều so với lúc chúng ở Thiên Đế Sơn.
Trong Thiên Đế Sơn, cùng là tám môn Thiên Đế Sơn, nếu không có lý do chính đáng, muốn động binh đao e là sẽ có chút áp lực, cố nhiên sẽ không dễ giải thích với Đồ Đằng Tộc, trước mặt mấy vạn thế lực Hiên Viên Khâu cũng mất đi ưu thế.
Dù sao thì chẳng ai muốn có một Thiên Đế Sơn nhỏ nhen, tàn nhẫn, thù lâu!
Tân Thiên Vấn trở về Thiên Đế Sơn đã gây nên sự chấn động không nhỏ. Vui nhất chẳng phải ai khác chính là Tân gia và Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông vận mệnh sắp tàn. Tân Thiên Vấn trở về, chúng có hy vọng rồi!
Người đến này, tự nhiên là Đại Chưởng môn của Côn Lôn Tiên Tông, Vương Thiền!
Trong số các cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, Vương Thiền là người Tần Vô Song tương đối tán thành, trong điểm này, cùng Đại sư huynh Lý Bố Y có thể coi là không hẹn mà cùng hợp ý!
Tất nhiên, gặp phải tình hình này, Tần Vô Song tự vấn mình không thể giải quyết được Huyền Minh Tộc, cho nên đã mời Vương Thiền cùng tới.
Còn Vương Thiền thì phân phó thủ hạ theo dõi chặt nhất cử nhất động của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, không được đánh rắn động cỏ.
Động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp lưu lại, đương nhiên là một chuyện lớn.
Không Minh Tử và Vương Thiền thường xuyên qua lại, với thực lực của Vương Thiền cũng hiểu rất rõ, nhìn thấy Vương Thiền đến, trong lòng thầm kêu khổ.
- Không Minh Tử đạo hữu, trước đây hình như ngươi không phải là người hay gây ra xích mích. Hôm nay sao bỗng nhiên thiếu kiên nhẫn vậy?
Vương Thiền hỏi.
Một tả một hữu, Tần Vô Song và Vương Thiền phân biệt đứng ở hai bên. Một chút mơ hồ, khí độ của Tần Vô Song, không ngờ so với Vương Thiền không hề kém cạnh. Nguồn:
Không Minh Tử nhìn đệ tử đột nhiên mọc ra của Tần gia này, nhất thời cảm giác vô cùng xa lạ. Khí thế của gã thanh niên này, tại sao đột nhiên lại cường đại đến thế?
Thiên Đế Sơn chi tranh, Tần Vô Song làm sao đánh bại Tân Thiên Vấn, thông qua các con đường khác nhau, đã truyền khắp Đại lục Thiên Huyền, về thực lực của Tần Vô Song, cũng có nhận thức rất rõ ràng!
Mọi người đều biết, Tần Vô Song khi đó cũng chỉ là bấp bênh giữa Chân Thần Đạo và Hóa Thần Đạo. Mà Thiên Đế Sơn đại chiến, cách đây cũng chỉ chừng chưa tới hai mươi năm!
Tại sao Tần Vô Song bỗng nhiên lại có thực lực ngang ngửa với cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc?
Tốc độ tăng tiến này, đừng nói gặp qua, nghe cũng chưa từng nghe qua!
Không Minh Tử nghĩ rõ những điều này, lại nhìn phía cường giả của Huyền Minh Tộc, trong lòng có chút nghẹn đắng, cục diện hôm nay, vốn dĩ là ưu thế rõ rệt, nhưng cùng với sự xuất hiện của Vương Thiền, ưu thế đột ngột biến thành thế yếu rồi.
Không Minh Tử lần này đem theo bốn Chân Thần Đạo cường giả tới. Thực lực của hắn và Vương Thiền tương đương, nhưng bốn tên thủ hạ, mạnh nhất cũng chỉ là Chân Thần Đạo năm kiếp mà thôi, mắt nhìn Tần Vô Song uy phong lẫm liệt đứng ở dó, Không Minh Tử đối với thủ hạ cũng không có mấy phần tự tin.
Tuy nhiên, Huyền Minh Tộc là thế lực Đồ Đằng, trong hoàn cảnh này không thể nào quay đầu bỏ chạy. Động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp, không được chia phần, Không Minh Tử sao có thể cam tâm?
- Vương Thiền đạo hữu, tin tức của ngươi quả là linh thông!
Không Minh Tử nói năng kỳ dị:
- Mọi người đều là người thông minh, động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp, muốn Huyền Minh Tộc chúng ta phủi mông quay đi là không thể nào. So với ở đây lãng phí thời gian, không bằng mọi người bình tâm hòa khí ngồi đám phán một chút, phân chia thế nào cho tốt!
Tần Vô Song và Vương Thiền liếc mắt nhìn nhau, biết Không Minh Tử không dễ đối phó, nếu một chút lợi lộc cũng không chia cho hắn, đó là không thể nào.
Cho dù bọn họ có liên thủ đánh bại Huyền Minh Tộc, Không Minh Tử này rời đi, nhất định cũng thổi phồng sự thật lên, đem nước bẩn hắt hết lên đầu bọn họ! Đến lúc đó, phiền phức sẽ rất lớn.
Vương Thiền thản nhiên nói:
- Không Minh Tử đạo hữu, động phủ này, do Tần gia tìm thấy trước, chúng ta đến sau, được chia một bát cháo là đã không tồi rồi. Ta đưa ra một đề nghị, ngươi thấy thế nào?
Không Minh Tử hừ lạnh:
- Ngươi nói xem thế nào!
- Tần gia tới trước, được năm phần. Còn lại năm phần, ta được ba phần, ngươi được hai phần, thế nào?
Trên thực tế, đây là kết quả thương lượng giữa Tần Vô Song và Vương Thiền trên đường tới đây.
Không Minh Tử cười kỳ quái:
- Hai phần? Vương Thiền, ngươi nghĩ ngươi đang đuổi ăn mày đi sao? Tần gia thế nào mà lại được một nửa? Vương Thiền ngươi một người tới cũng đòi ba phần, chúng ta tới năm người lại chỉ có hai phần?
Vương Thiền không nói lời vô ích, chỉ hỏi:
- Hai phần, có lấy không?
- Ta lấy ba phần, ngươi lấy ba phần, Tần gia bốn phần. Đây là giá cuối!
Không Minh Tử ánh mắt vừa chuyển, nói ra phương án hắn nghĩ trong lòng, theo hắn thấy, đây đã là rất thỏa hiệp rồi.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Không Minh Tử đạo hữu, hình như ngươi quên rằng, lúc này các người chẳng có vốn liếng gì để đàm phán. Nếu động thủ bây giờ, ngươi cho rằng Huyền Minh Tộc các ngươi sẽ nắm chắc mấy phần thắng?
Không Minh Tử ánh mắt hung lệ, trừng mắt nhìn Tần Vô Song, lạnh lùng nói:
- Sao, muốn đánh nhau phải không? Muốn đem tất cả mọi người đều lôi đến đây sao?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ai sợ ai? Dù sao đồng bạn của ta đã đem những thứ cần nhặt trong kia đều nhặt cả rồi.
Lời này vừa nói ra, Không Minh Tử sắc mặt đại biến.
- Hai phần, hoặc đồng ý, hoặc đường ai nấy đi. Đừng nghĩ ngươi mồm to, đem tin tức rải ra ngoài là có thể uy hiếp chúng ta.
Tần Vô Song không cho Huyền Minh Tộc một chút cơ hội thương lượng nào. Hai phần này, thực chất là nhượng bộ rất nhiều rồi, vì dù sao Huyền Minh Tộc cũng là thế lực Đồ Đằng.
- Không Minh Tử, hai phần kho báu, và tay trắng trở về, người thông minh đều biết phải chọn cái gì.
Vương Thiền thản nhiên cười đáp:
- Ta nghĩ ngươi không đến nỗi ngay cả lựa chọn cái gì cũng không biết chứ?
Không Minh Tử trong lòng thập phần tức giận, đây nào có cho hắn lựa chọn, căn bản là bị đối phương dồn vào thế bí, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, tức giận đáp:
- Được, hai phần! Tuy nhiên, các ngươi không được giở trò, tất cả những thứ tìm được, đều phải công khai, lúc chia phần không được giở trò.
- Ha ha, Không Minh Tử, ngươi quá coi thường Vương Thiền ta rồi. Nếu đã dự định chia với ngươi, thì không cần thiết phải giở trò!
Vương Thiền và Tần Vô Song nhìn nhau một cái, đều là gật đầu.
Động phủ Thiên Thần Đạo này, quả thực không phải chuyện đùa. Trên thực tế, Bao Bao bọn họ căn bản không có gan bước vào thăm dò. Những lời Tần Vô Song nói trước kia đều là lừa gạt Không Minh Tử. Toàn bộ động phủ bị mở ra, quả nhiên là báu vật rất nhiều.
Hiện trường, không ngờ có tới bốn kiện vũ khí Thiên Thần Đạo!
Đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, Tần gia tự nhiên chia được hai kiện, Vương Thiền một kiện, Không Minh Tử một kiện, những thứ đồ tốt khác, các bên đều tuân theo phương án phân chia mà chia chác. Không Minh Tử vốn dĩ trong lòng có chút khó chịu, nhưng đồ tốt đến tay, liền cười tít mắt.
Động phủ này có ba tầng, bảo vật hai tầng trên đã phân chia hết cả rồi. Đến tầng thứ ba, nhân sĩ ba phương đều có rất nhiều hy vọng, trong lòng đều có cảm giác mong đợi.
Hai tầng trước đã có vũ khí Thiên Thần Đạo rồi, tầng thứ ba của động phủ, biết đâu lại có càng nhiều kỳ ngộ và kho báu.
Ba phương liên thủ, cấm chế của tầng thứ ba bị mở ra.
Làm mọi người ngây ngốc là, tầng động phủ thứ ba này, chẳng ngờ một cái bảo vật cũng không có, chỉ có ba tấm lệnh bài vô cùng kỳ quái!
Lệnh bài này hơi dài, giống như một thanh trủy thủ, lại giống một chiếc chìa khóa, phát tán ra một loại mê lực không giống bình thường.
Tần Vô Song và Vương Thiền nhìn nhau một cái, hiển nhiên là cũng không biết ba tấm lệnh bài này có ý nghĩa gì. Không Minh Tử ánh mắt đảo nhanh, giành nói trước:
- Hai vị, phải nói trước nhé. Ba tấm lệnh bài này, ta phải lấy một tấm!
Nếu theo phương án phân phối, hắn sẽ không được phân. Nhưng lệnh bài này chỉ có ba tấm, mà tầng động phủ thứ ba này, tầm quan trọng chỉ nghĩ cũng biết!
Cho dù không biết có tác dụng gì, Không Minh Tử cho rằng không lấy cũng phí, cho nên cũng phải đòi một tấm, hơn nữa, lão luyện như hắn, tự nhiên biết rằng thứ này để ở đây, tất nhiên phải có giá trị của nó.
Tần Vô Song không từ chối ý kiến này. Thứ đồ này, nhất định là tín vật gì đó, có một tấm là đủ rồi, cho Không Minh Tử một tấm cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Vương Thiền thấy Tần Vô Song không phản đối gì, cười nói:
- Không Minh Tử, cất ngay cái thói nhỏ nhen đó đi. Của ngươi thì ngươi không thiếu phần, không phải của ngươi ngươi tranh cũng không được!
Không Minh Tử giương mắt trắng ra:
- Vương Thiền đạo hữu, hôm nay người của các ngươi đông, ta nhịn. Lần sau, hy vọng ngươi đừng đi một mình nhé!
Vương Thiền thản nhiên nói:
- Lần sau, ta hy vọng là có lần sau, chỉ không biết là, Dị tộc có cho chúng ta cơ hội lần sau không.
Nhắc tới Dị tộc, trong mắt Không Minh Tử cũng thấp thoáng một tia tắc nghẹn.
Tần Vô Song nói:
- Lời thừa không nói nữa, hai vị, lệnh bài này, mỗi người một tấm, lấy xong rồi lập tức rời đi thôi.
Ba đạo thân ảnh hóa thành ba đạo lưu quang, hướng về phía ba tấm lệnh bài bắt tới. Vào tay rồi, thuận thế hướng phía ngoài bay ra, trong nháy mắt đã ra ngoài động phủ.
Lần này mọi người dĩ hòa vi quý, ai cũng có được thứ mình muốn, có thể nói là ai cũng vui mừng. Cho dù là Không Minh Tử, cũng không còn gì để oán giận nữa.
Tần Vô Song nói:
- Hai vị, Thần Khí Mê Cung này, động phủ rất nhiều, hy vọng hai vị tiếp tục may mắn. Cũng hy vọng tất cả các thế lực khác của Đại lục Thiên Huyền cũng gặp may. Trước mặt Dị tộc, những mâu thuẫn nhỏ nhoi này của Đại lục Thiên Huyền căn bản không đáng nhắc tới. Chỉ hy vọng khi Dị tộc xâm lăng, chúng ta có càng nhiều quân bài để đối phó.
Không Minh Tử trong lòng rung động, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều. Có thể làm tới cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, tất nhiên không phải hoàn toàn không có đầu óc gì. Cái nhìn đại cục vẫn phải có, trước mặt Dị tộc, một chút mẫu thuẫn, một chút va chạm, có thể coi là gì chứ?
Dị tộc một khi xâm lấn, nếu thực lực của Đại lục Thiên Huyền không đủ, chỉ có thể chịu chết, nội chiến ư, tranh đoạt ư, đến lúc đó chỉ là phù vân!
Xấu hổ ho nhẹ một tiếng, Không Minh Tử đang định nói câu khách sáo, Vương Thiền đột nhiên nắm chặt lệnh bài trong tay, ánh mắt lộ ra tia cổ quái.
- Nhị vị, dùng Thần hồn giao lưu với lệnh bài này!
Tiếng nói của Vương Thiền, có chút run run, rõ ràng, tâm tình đã phải chịu một xung động rất lớn.
Tần Vô Song và Không Minh Tử nghe vậy, vội vàng làm theo.
Trong chốc lát, sắc mặt hai người cũng có chút biến đổi, nhìn nhau, ánh mắt bắn ra đều có cảm giác rất kỳ quái.
- Đây… Đây là thật sao?
Không Minh Tử có chút kích động nói.
Vương Thiền lúc này cũng hoàn toàn vứt bỏ mâu thuẫn trước kia, vui mừng ra mặt:
- Nếu lệnh bài đã chỉ dẫn như thế, chắc chắn không giả. Xem ra các vị tiền bối thời đại Thái cổ vẫn để lại cho chúng ta một chút hy vọng. Vô Song, ngươi thấy thế nào?
Vô Song ngược lại bình tĩnh nhất. Nhìn thấy hai vị cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc kích động như vậy, trong lòng Tần Vô Song nổi lên một cảm giác khác thường.