Hiên Viên Bạt nói năng ngắn gọn hiển nhiên là không muốn làm hỏng khí thế thi đấu, chỉ vài ba câu đã đi thẳng vào chủ đề.
- Chư vị, từ trước tới nay đại hội Thiên Đế Sơn đều có hai phần. Phần một là các thế lực ngoại vi thách đấu, phần hai là thi đấu tranh vị trí Thiên Đế. Lần này phần thi của thế lực ngoại vi có tất cả sáu thế lực, bị thách thức có năm thế lực. Cũng có nghĩa là trừ ba đại thế lực ra, năm thế lực còn lại đều bị thách thức cả!
Chuyện này được công bố lâu rồi. Hiên Viên Bạt cũng không giải thích gì thêm, nói tiếp luôn:
- Kiếm Lam Tông và Lưu Âm Cốc đồng thời thách thức Lôi Đình Tông. Lượt thi của ba thế lực này sẽ xếp ở cuối cùng. Bốn cặp đấu còn lại sẽ xếp theo kết quả bốc thăm. Giờ là nghi thức bốc thăm, mời đại diện các bên!
Bốn cặp đấu, tám thế lực cùng đi lên. Lúc này các bên cũng không giữ kẽ nữa, tất cả như gà chọi gườm nhau, chỉ thiếu nước xắn tay lên xông vào nhau ngay tại chỗ.
Thứ tự trước sau thật ra cũng không nói lên điều gì. Có những người thích ra trận ngay, cũng có người thích càng ở sau càng tốt. Nhưng kiểu rút thăm này đã được Hiên Viên Tộc chuẩn bị kỹ rồi, không thể giở trò gì được.
Trận đầu tiên là Hồ Khâu Sơn và Bách Lý Thế Gia.
Người ủng hộ Hồ Khâu Sơn là Tân Thiên Vấn, còn của Bách Lý Thế Gia là Tần gia. Đương nhiên, người ủng hộ ngầm phía sau Bách Lý Thế Gia thì chẳng ai đoán được.
Tộc trưởng của Hồ Khâu Sơn, Hồ Khâu Thụy cung tay với Bách Lý Nghiễm:
- Bách Lý Tộc trưởng, đắc tội rồi.
- Đắc tội gì chứ?
Bách Lý Nghiễm cười khinh miệt:
- Đừng tưởng chủ nhân ngươi cho chút lợi ích là nghĩ có thể giơ nanh múa vuốt ở tám môn Thiên Đế Sơn. Hôm nay Bách Lý Thế Gia ta sẽ cho các ngươi biết thế nào gọi là điếc không sợ súng!
Hồ Khâu Thụy vốn muốn chơi chút khí độ để giành chút thể diện cho Tân gia Thiên Đế Môn, bị Bách Lý Nghiễm khinh miệt như vậy không nhịn được, sầm mặt lại:
- Bách Lý Nghiễm, khẩu khí cũng lớn lắm, ta muốn xem xem ai mới là điếc không sợ súng!
Bách Lý Nghiễm mượn được từ Tần Vô Song vũ khí Chân Thần Đạo, hơn nữa Tần Vô Song còn cho Bách Lý Thế Gia mượn Hỏa Lân làm Trưởng lão Danh dự để xuất trận nên rất vững tâm. Hắn cười lạnh:
- Hồ Khâu Thụy, đừng phí lời. Mọi chuyện sẽ biết ngay trên Hiên Viên Đài thôi. Hy vọng thủ hạ của ngươi đủ thực lực, chứ đừng đến mức cơ hội đánh trận thứ ba với ta cũng không có thì thật đáng tiếc!
Hồ Khâu Thụy cũng không buông tha:
- Ta cũng đang muốn nói với ngươi câu đấy.
Cũng may lúc đó việc bốc thăm cũng kết thúc, Hiên Viên Bạt nói:
- Vị trí thứ hai là Thái Ất Môn và Diệu Hóa Môn. Thứ ba, Phiêu Tuyết Lâu và Thiên Phạt Sơn Trang. Thứ tư, Bách Kiếm Tông và Thiên Vũ Tông.
Rồi Hiên Viên Bạt nói tiếp:
- Mời đại diện Kiếm Lam Tông, Lưu Âm Cốc và Lôi Đình Tông lên bốc thăm!
Hiên Viên Tộc căn cứ vào danh sách ghi danh của họ, căn cứ thực lực mà phái ra ba cường giả cùng cấp bậc cùng tỷ võ với họ, tạo thành hai cặp.
Lần bốc thăm này đương nhiên là bốc đối thủ.
Kết quả rất thú vị, Kiếm Lam Tông lại bốc được Lôi Đình Tông, còn Lưu Âm Cốc thì bốc được đối thủ do Hiên Viên Tộc phái ra.
Dường như vận mệnh muốn Tần gia và Tân gia nhất thiết phải đối đầu vậy. Tần gia ủng hộ Kiếm Lam Tông còn Lôi Đình Tông lại là tâm phúc của Tân gia.
Cuộc đối đầu này đúng là màn dự diễn giữa Tần gia và Tân gia, giống hệt như trận Phiêu Tuyết Lâu và Thiên Phạt Sơn Trang.
Giả thuyết rằng Kiếm Lam Tông thắng Lôi Đình Tông, còn Lưu Âm Cốc không địch lại được đối thủ do Hiên Viên Tộc phái ra vậy thì Kiếm Lam Tông đã chiếm được một suất rồi.
Giả thuyết Lưu Âm Cốc thắng, vậy thì Kiếm Lam Tông còn phải đấu với Lưu Âm Cốc một lượt nữa để quyết thắng thua. Bất luận thế nào, số thế lực tham gia thi đấu nhiều thì ít nhiều cũng chịu thiệt thòi. Người khác chỉ đấu một lần là xong còn họ thì phải đấu đến hai lần. Như vậy việc bốc thăm của thế lực ngoại vi đã xong.
Giọng nói uy nghiêm của Hiên Viên Bạt vang lên:
- Mời Hồ Khâu Sơn và Bách Lý Thế Gia lên Hiên Viên Đài. Tiếp theo là danh sách tham gia thi đấu của hai bên, có tất cả ba trận, từ thấp đến cao lần lượt là…
Trận thứ ba của Hồ Khâu Sơn lại là một cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Điều này cũng không quá bất ngờ, vì ai cũng biết chẳng có thế lực ngoại vi nào lại có ba Thần đạo cường giả. Trận thứ ba không phải Thần đạo cường giả cũng là chuyện dễ hiểu, điều then chốt là phải xem trang bị vũ khí. Tân gia đã bảo Hồ Khâu Sơn thách thức Bách Lý Thế Gia thì không thể nào lại không cho chút vũ khí bí mật nào.
Trận thứ hai và trận đầu của Hồ Khâu Sơn đương nhiên là Phong ấn Thú hồn và Hồ Khâu Thụy.
Nói đến gia sản, ngay Thiên Đế Môn cũng không thể so sánh được với Tần Vô Song, kẻ kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Dù là Hiên Viên Tộc, e là về vũ khí Thần đạo cũng không thể bì được với Tần Vô Song, huống chi là Tân gia?
Tân Thiên Vấn cảm thấy số vũ khí kia cộng với thực lực của Hồ Khâu Sơn là đủ đối phó với Bách Lý Thế Gia. Nhưng hắn lại không ngờ Bách Lý Thế Gia lại xin trợ giúp của Tần gia. Càng không thể ngờ Tần gia lại toàn lực nâng đỡ Bách Lý Thế Gia. Và rồi, chuyện Tần Vô Song hoàn toàn khống chế được Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông vẫn không phải điều mà hắn có thể tưởng tượng.
- Trận thứ ba của Bách Lý Thế Gia là hộ pháp Thần thú Hỏa Lân. Trận thứ hai là Bách Lý Đồ. Trận đầu, Bách Lý Nghiễm!
Cùng với lời tuyên bố của Hiên Viên Bạt, sắc mặt Tân Thiên Vấn lập tức thay đổi. Trận thứ ba là Thần thú? Như vậy xem ra kế hoạch bóp chết Bách Lý Thế Gia từ trận đầu thế là tan tành rồi!
- Thần thú Hỏa Lân? Thiên Vấn đạo hữu, thế này là sao?
Thần thú Kiếm Nhiêm không kìm được mà hỏi nhỏ.
Nét mặt Tân Thiên Vấn vô cùng khó coi, khóe miệng khẽ giật giật:
- Không thể nào, sao có thể như thế?
- Thế nào cơ?
Kiếm Nhiêm thấy lạ hỏi.
- Thần thú Hỏa Lân là đầu Thần thú mà Tần Vô Song thu phục ở Vô Tận Đông Hải. Bách Lý Thế Gia sao lại câu kết với Tần gia? Tần gia sao lại có khí độ lớn như thế?
Tân Thiên Vấn cảm thấy không chuyện gì hoang đường hơn thế nữa. Cổ họng hắn khô khốc, cảm giác như tính toán của mình ngay bước đầu đã gặp trắc trở rồi.
Nếu Bách Lý Thế Gia có thể xin trợ giúp từ Tần gia, vậy thì Thiên Vũ Tông cũng có thể làm thế.
Nếu Hồ Khâu Sơn không địch lại được Bách Lý Thế Gia vậy thì Bách Kiếm Tông lấy gì mà thắng Thiên Vũ Tông? Phải biết rằng, chỉ luận thực lực thôi, Thiên Vũ Tông còn mạnh hơn Bách Lý Thế Gia một chút!
Hai Tông chủ của Thiên Vũ Tông, nếu có được thứ vũ khí gì từ Tần Vô Song thì mọi tính toán của Bách Kiếm Tông e là đổ sông đổ bể cả.
Tân Thiên Vấn nói nhỏ về tình hình đó cho Kiếm Nhiêm, Kiếm Nhiêm lại coi thường nói:
- Thiên Vấn đạo hữu, Hồ Khâu Sơn và Bách Lý Thế Gia chỉ là thế lực ngoại vi, thắng được thì tốt. Không thắng được thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục. Chỉ cần chúng ta giải quyết được Tần gia, các thế lực ngoại vi thế nào cuối cùng vẫn là do hai ta khống chế. Cứ cho là Bách Lý Thế Gia, Thiên Vũ Tông, Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông đều cúi đầu trước Tần gia, thế thì sao nào? Tần gia mà bị tiêu diệt chúng cũng thành bơ vơ không nơi nương tựa. Sau này chúng ta từ từ xử lý cũng được.
Nói thì nói vậy nhưng Tân Thiên Vấn vẫn thấy không cam tâm. Hắn muốn là muốn khống chế toàn bộ cục diện Thiên Đế Sơn chứ không phải chỉ là tiêu diệt Tần gia. Hắn nói:
- Ta không tin Tần gia có thứ vũ khí lợi hại gì cho mượn được. Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn có lẽ nắm chắc không quá năm phần thắng. Nhưng Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thì ta không tin chúng sẽ thua!
Đúng lúc hai bọn chúng đang lầm bầm thì trận đấu đầu tiên của đại hội Thiên Đế Sơn đã bắt đầu. Hỏa Lân đấu với Hồ Khâu Chân, Đại Trưởng lão Hồ Khâu Sơn.
Tân Thiên Vấn thầm cầu nguyện:
- Hồ Khâu Chân nhất định phải nhớ lời dặn, phải đánh cho đối phương trở tay không kịp. Đánh với Thần thú Hóa Thần Đạo mà không đánh lén, căn bản không có cơ hội thắng!
Thì ra Thần thú Kiếm Nhiêm còn đặc biệt cho bốn thế lực tâm phúc của Tân gia, mỗi nhà hai quyển Phong ấn Thú tức, uy lực vô cùng lớn. Tuy không phải thứ mạnh nhất của Kiếm Nhiêm nhưng có thể địch lại được Hóa Thần Đạo năm, sáu kiếp. Chỉ cần biết cách thao tác thì cũng có khả năng đánh chết Thần thú Hóa Thần Đạo một, hai kiếp. Nhưng mọi thứ còn phải xem sự phát huy khi lâm trận. Vạn nhất đối thủ vừa vào đã tấn công ác liệt, với tu vi Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì không có nhiều khả năng thắng, có lẽ cơ hội đánh lén cũng không có. Vì thế mới nói, trận chiến này hoàn toàn xem sự phát huy lúc chiến đấu thôi!
Điều khiến Tân Thiên Vấn thấy phấn chấn là Hỏa Lân lên không vội tấn công mạnh ngay mà dùng chiến thuật du kích, dường như muốn dụ Hồ Khâu Chân dùng tuyệt chiêu.
Tân Thiên Vấn cũng không đi suy nghĩ Hỏa Lân đang làm trò gì, chỉ nghĩ:
- Mau đánh lén, mau đánh lén!
Trên Hiên Viên Đài bị bao phủ hoàn toàn bởi một đám mây đỏ rực. Hồ Khâu Chân ngay Ngưng Thần Đạo cường giả cũng chưa từng giao chiến chứ đừng nói đến Thần thú Hóa Thần Đạo.
Hai mắt tối sầm lại, nhớ lại lời dặn, hắn cắn răng, lấy Phong ấn Thú tức ra đọc thần chú, ầm một tiếng, một đạo công kích thú tức tạo thành kình khí thực thể lao tới Hỏa Lân. Khí thế này quả nhiên mạnh hơn Hóa Thần Đạo sáu kiếp.
Lập tức, yêu khí bao phủ toàn bộ Hiên Viên Đài, khói bụi mù mịt, những tiếng quỷ khóc sói tru đan xen thành một đám hỗn loạn bao trùm lấy Hỏa Lân.
Tân Thiên Vấn vỗ đùi, nhìn Hỏa Lân:
- Là ngươi tự tìm cái chết thôi. Tự cao tự đại, không chết mới lạ!
Cục diện vốn có vẻ như bị khống chế bởi chiêu kỳ dị của Hồ Khâu Chân bỗng xuất hiện một cảnh tượng rất kịch tính.
Hỏa Lân bỗng cười mỉm, đám lửa quanh người bùng phát hình thành nên vô số tấm lưới lửa chằng chịt. Trong đám lưới đó là một tầng ánh sáng chói lòa.
- Hồ Khâu lão nhi, chỉ một đạo Phong ấn Thú tức, chắc chỉ là Hóa Thần Đạo sáu kiếp, mà muốn phá vỡ Thần đạo Chiến y Hóa Thần Đạo chín kiếp của ta sao?
Thần đạo Chiến y Hóa Thần Đạo chín kiếp, lời này vừa thốt ra, Tân Thiên Vấn suýt chút nữa thì hộc máu.
Đây không phải là thành tâm muốn người ta tức chết sao?
Tần Vô Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy uy lực của Chủ Thần Khí. Thật sự là âm thầm chép miệng. Khí thuẫn lam sắc vừa rồi, thật sự giống như đại hải vô biên, căn bản không có một chút sơ hở nào.
Tần Vô Song tự hỏi, dưới loại công kích này, nếu đổi lại là hắn, căn bản cũng không có bất cứ hy vọng may mắn nào. Quá cường đại rồi, không có phát huy toàn lực Chủ Thần Khí, đã như vậy, vậy thì Chủ Thần Khí ở trong tay Chủ Thần, lại là thế nào? Tần Vô Song vừa nghĩ đến đây, toàn thân đã nóng bừng.
Cái chết của Nghịch Ngao, mặc dù vô cùng bí ẩn, nhưng vẫn kinh động đến tất cả Thần hồn Dị tộc. Những gia hỏa này ngay từ lúc đầu tiên, liền cảm ứng được tín hiệu tử vong của thủ lãnh, tựa hồ cũng điên cuồng lên.
- Nghịch Ngao đại nhân chết rồi?
- Nghịch Ngao đại nhân, chính là cường giả Thiên Thần Đạo ba kiếp!
Những Thần hồn này, đồng thời với kinh ngạc, cảm thấy vô cùng khó tin. Ồn ào từ trong chỗ tối chui ra, bắt đầu không ngừng tập kết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Như vậy trái lại tạo cho bọn Lý Dật Phong cơ hội.
Lý Dật Phong và Tần Vô Song làm theo bàn bạc từ trước, lại liên tiếp tiêu diệt ba tên cường giả có thân thể. Loại thủ đoạn sấm chớp này, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến những Dị tộc Thần hồn choáng váng.
Tốc độ giết người này, quả thực quá nhanh!
Tốc độ tử vong nhanh như vậy, căn bản không cần kịp đối kháng, mà là giết chóc thảm thiết vô nhân đạo.
Thần hồn Dị tộc rơi vào trong khủng hoảng, trái lại lại tạo ra cơ hội cho Vương Thiền. Trên đường đi, tiện tay cũng tiêu diệt được hai tên Thần hồn khác.
Tất cả Thần hồn còn chưa bị giết, cuối cùng cũng tập trung lại một chỗ. Điểm chút số người, chỉ có mười ba người. Sáu người Nghịch Ngao phái đi, bị giết mất năm người, chỉ còn lại một.
Còn mười tám người lần trước tập trung ở đây, lại bị giết mất sáu người, còn thừa lại mười hai người. Hai bên cộng lại, tổng cộng là mười ba tên!
Khi bọn họ trốn ra, có hơn ba mươi người, vậy mà lúc này lại có thể chỉ còn lại mười ba người.
Lúc này, Nghịch Ngao đã chết rồi, người đứng đầu, trái lại chính là Nghịch Mông.
- Nghịch Mông đại nhân, thế cục nguy cấp, ngài cần phải đưa ra chủ ý. Chúng ta hiện tại không thể kéo dài được nữa. Nếu kéo dài, sẽ bị người ta giết hết!
- Đúng vậy, hơn ba mươi người, bị người ta giết chỉ còn lại mười mấy người, sớm biết như vậy, vậy chi bằng lúc đầu tập trung, dùng ưu thế số người liều mạng với bọn chúng.
Nghịch Mông sắc mặt âm tình bất định, lạnh lùng nói:
- Bây giờ nói những lời này làm cái gì nữa!
- Nghịch Mông đại nhân, chúng ta cùng xông ra ngoài đi, nếu không chạy, sẽ không còn hy vọng nữa.
Nghịch Mông nhìn về phương hướng Thần Khí Chi Môn, ánh mắt cũng không có bao nhiêu do dự, gật gật đầu:
- Xem ra chỉ còn cách này! Các huynh đệ, tập trung toàn lực, đừng có bất cứ kiêng kỵ gì, xông ra một người là tính được một người.
Những Thần hồn Dị tộc này, một khi huyết tính nổi lên, cũng vô cùng hung hãn. Tụ lại ở một chỗ, hướng về vòng vây phía ngoài xông tới.
Mười ba Thần hồn tập trung lại một chỗ, quyết tâm xông ra, uy thế vẫn vô cùng hung mãnh. Nhưng mà, điều này trái lại khiến bọn Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên cảm thấy vô cùng khoái trá.
Tụ tập lại một chỗ, sẽ tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều công phu.
Nhưng mà, những Thần hồn đã ôm trong lòng tín niệm phải chết, đối mặt với giáp công của hai món Chủ Thần Khí, vẫn có mấy Thần hồn trực tiếp tự mình liều mạng, bản thân Thần hồn Thiên Thần Đạo một kiếp, lực uy hiếp vẫn cực kỳ lớn, vô cùng đáng sợ.
Cũng may Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên đều có Chủ Thần Khí hộ thể, bằng không sợ rằng không chết cũng bị trọng thương. Cứ như vậy, lại có năm sáu Thần hồn vô cùng ương ngạch chạy trốn tới Thần Khí Chi Môn.
Tiêu Dật Hiên và Lý Dật Phong truy đuổi không tha, Tần Vô Song theo sát ngay sau đó. Còn Vương Thiền lại phụ trách liên lạc với bốn đại chí tôn cường giả khác, phụ trách dọn dẹp tàn dư trong Thần Khí Mê Cung, điều tra còn dư nghiệt hay không.
Miêu Húc ở cửa động đã cảm nhận được một luồng uy năng cường đại lao ra, sáu Thần hồn cùng một sắc Chân Thần Đạo, hóa thành một luồng khí thế cường đại, trực tiếp lao ra Thần Khí Chi Môn.
Miêu Húc không chút nghĩ ngợi, múa may Chủ Thần Khí, trực tiếp đánh tới.
Một Thần hồn trước nhất bị Chủ Thần Khí đánh trúng, kêu thảm một tiếng, diệt vong tại chỗ. Năm tên Thần hồn khác, lại có thể không chút phản kháng, nhìn thấy cơ hội tự do, liền tản thành năm đường lưu quang, hướng về năm phương hướng lẻn đi.
Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên theo sát phía sau, liền đuổi theo hai phương hướng trong đó.
Tần Vô Song cũng không có chút chậm trễ, thôi động Âm Dương Tử Vân Dực cực hạn, Thần Tú Cung treo trên vai, truy đuổi không tha. Trong đầu chỉ có một ý niệm, bất luận như thế nào, tiêu diệt được một tên là bớt lo được một tên, những Thần hồn này, ít đi một tên, chính là ít đi một phần mối họa!
Một tháng qua đi, bốn người bọn Lý Bố Y, cũng lục tục từ vòng vây bên ngoài quay về. Mười sáu Thần hồn chạy ra, bị bọn họ lần lượt giết chết chín tên, còn bảy tên, bất luận như thế nào cũng không tìm ra được. Hiển nhiên, trải qua thời gian trốn tránh và ẩn nấp dài như vậy, người mạnh như Lý Bố Y cũng không thể tìm được bọn chúng. Dù sao, nhóm đầu tiên chạy trốn ra, cũng đều là cường giả trong cường giả, tinh anh trong tinh anh.
Bảy đạo thân ảnh còn lại, nhất định là sự tồn tại mạnh nhất trong đám Thần hồn đầu tiên.
Lý Bố Y biết, đợi những Thần hồn này tìm được thân thể cường đại, sau khi luyện hóa, uy lực của những Thần hồn này sẽ dần dần thể hiện ra.
Đến lúc đó, thế cục của Đại lục Thiên Huyền sẽ thật sự rơi vào trong đại loạn. Và Dị tộc bên ngoài Tinh Hà Kết Giới, sẽ luôn nhìn chằm chằm, không từ bỏ công kích đối với Tinh Hà Kết Giới.
Cứ như vậy, thật sự là loạn trong giặc ngoài.
Tần Vô Song và bọn người Lý Dật Phong, cũng đều lục tục quay về. Năm tên Thần hồn cuối cùng của nhóm thứ hai chạy ra, bị bọn họ tiêu diệt bốn tên, chỉ còn lại một tên Thần hồn trở thành con cá lọt lưới.
Thiên Huyền Thất Tử lại một lần nữa tập hợp, liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt đều có áp lực nhiều hơn.
Tần Vô Song tự mình kiểm điểm:
- Chư vị sư huynh, chuyện trong Thần Khí Mê Cung là ta không làm tròn trách nhiệm sơ suất trong việc giám sát, làm hỏng đại sự.
Lý Bố Y xua xua tay:
- Chuyện này không trách ngươi. Hơn nữa cũng là chúng ta trước đó không xem xét chu đáo trước. Năm mươi người tiến vào, dán mắt vào từng người một, không phải là chuyện một mình ngươi có thể làm được. Chỉ hận kẻ địch quá giảo hoạt. Hiện tại nói những lời đó có không có tác dụng gì, mọi người hãy nói xem có kế sách gì phá địch. Nhất định trước khi Tinh Hà Kết Giới nát vụn, phải tiêu diệt những Thần hồn Dị tộc đó, bằng không, đến lúc giáp công trong ngoài, tương lai Đại lục Thiên Huyền sẽ không có một ngày bình an.
Hoa Tập Nguyệt là người nói đầu tiên:
- Đại sư huynh, theo ta thấy, những Thần hồn này nhất định sẽ tập hợp với Kim Ô Mẫu Hoàng. Như ta nói, chúng ta hãy trực tiếp tới Thang Cốc, liều mạng với bọn chúng!
Nếu Kim Ô Mẫu Hoàng là thủ lãnh của nội ứng Dị tộc, vậy thì những Thần hồn chạy trốn ra, xác thực có khả năng lớn nhất là hội hợp với Kim Ô Mẫu Hoàng.
Nhưng mà, Thang Cốc là đại bản doanh của Kim Ô Mẫu Hoàng, nơi đó rốt cuộc có bao nhiêu cường giả, thực lực rốt cuộc như thế nào, thực sự khó suy xét. Tùy tiện tới đi, chỉ sợ không ổn.
- Lão Ngũ, bình tĩnh một chút, chớ nóng vội!
Tiêu Dật Hiên trầm ngâm nói:
- Nhóm Thần hồn đầu tiên hiển nhiên là càng thêm cường đại. Theo ta thấy, Thần hồn nhóm đầu tiên, thủ lãnh mạnh nhất, có thể cảnh giới còn cao hơn Đại sư huynh. Đối thủ như vậy, chúng ta không thể xem thường được. Hơn nữa, Kim Ô Mẫu Hoàng, cũng có Chủ Thần Khí, thực lực cũng không thua kém Đại sư huynh. Chuyện này, chúng ta tuyệt đối không thể bị kích động.
Xích Hằng Vũ gật đầu nói:
- Nhị ca nói rất đúng, cho dù chúng ta phải tấn công Thang Cốc, cũng cần phải có kế hoạch chu đáo, tùy tiện tiến tới trước, khẳng định không phải biện pháp.
Dị tộc có thể tiêu hao, nhưng chúng ta không có tư cách tiêu hao. Tiêu hao một Thiên Thần Đạo, chính là ít đi một đội quân đầy đủ sức mạnh.
Lý Bố Y gật gật đầu, hỏi Tần Vô Song:
- Mấy cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc bọn họ, tình hình như thế nào rồi?
Tần Vô Song nói:
- Đều đã đột phá Thiên Thần Đạo, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, nhất thời khó có được đột phá gì lớn.
Lý Bố Y liếc nhìn chìa khóa linh lực của Thần Khí Chi Môn, thở dài:
- Thời gian gấp gáp, Thần Khí Chi Môn này, lập tức phải đóng lại. Trừ phi ta lấy thần lực tiêu hao để duy trì. Làm như vậy, ý nghĩa không lớn.
Mọi người cũng đều gật đầu:
- Đúng vậy, Đại sư huynh, hiện tại ngươi là chủ lực số một. Nếu ngươi tiêu hao Thần hồn đi tranh thủ thời gian cho bọn chúng, những Thần hồn của Dị tộc đánh tới, sẽ khiến chúng ta trở tay không kịp.
Tần Vô Song cũng cảm thấy tiêu hao như vậy không phải biện pháp.
- Đại sư huynh, nếu không vẫn là dứt khoát đóng Thần Khí Chi Môn đi. Chí ít, chúng ta có thể bảo đảm những Thần hồn này không cách nào trùng kích vào Tinh Hà Kết Giới.
- Để những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc trốn ở bên trong tu luyện sao?
Lý Bố Y hỏi.
- Tại sao lại không? Dù sao bọn họ ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, vậy chi bằng để bọn họ ở trong Tinh Hà Thông Thiên Tháp tu luyện, thứ hai cũng có thể bảo vệ Tinh Hà Kết Giới, vạn nhất ở trong còn có dư nghiệt thì sao?
- Đại sư huynh, ta thấy cách này có vẻ khả thi.
Tần Vô Song cũng gật đầu nói.
Lý Bố Y thở dài:
- Những đại thế lực Đồ Đằng đó, không có nhân vật thủ lãnh trông chừng, chỉ sợ bị những Thần hồn đó quấy nhiễu, phiền toái không ngừng.
Tần Vô Song cười nói:
- Theo ta thấy, hiện tại là lúc vứt bỏ những cái gọi là cơ nghiệp này. Vậy chi bằng đem bọn chúng đuổi vào bên trong Thần Khí Chi Môn. Ở trong Thần Khí Mê Cung để bọn chúng thả lỏng tự do. Đợi sau khi chìa khóa linh lực khôi phục, lại tới mở ra. Như vậy chẳng khác nào là nuôi thả, hơi có chút hàm xúc sinh tử do trời.
Một khi Thần Khí Chi Môn đóng lại, bọn họ muốn ra ngoài cũng không ra được, chỉ có đợi chìa khóa linh lực khôi phục linh lực, mở Thần Khí Chi Môn, mới có thể một lần nữa đi ra.
- Đại sư huynh, chủ ý này của Vô Song sư đệ không tệ.
Lý Dật Phong cười nói.
Lý Bố Y trầm ngâm nói:
- Được, thông báo một chút cho các đại thế lực, kêu tinh anh trên Thần đạo của bọn họ, không cần rời khỏi, trực tiếp tiến vào Thần Khí Mê Cung. Đương nhiên, tất cả đều là tự nguyện. Tin là bọn họ có thể phân tích quan hệ lợi hại.
Quả nhiên, sau khi nghe được phân tích lợi và hại của Lý Dật Phong, tất cả cường giả Thiên Thần Đạo đều lần lượt biểu thị, nguyện ý ở trong Thần Khí Mê Cung tu luyện.
Đây thật ra là lựa chọn sáng suốt, nhiều Thần hồn chạy ra như vậy, ai biết bản thân có thể trở thành đối tượng đi săn của những Thần hồn Thiên Thần Đạo đó không?
Trong Thần Khí Mê Cung, mặc dù nguy hiểm, mặc dù tối tăm ngột ngạt, nhưng chí ít là an toàn. Không cần lo lắng bị Thần hồn Dị tộc đi săn.
Lý Bố Y nghiêm mặt nói:
- Chư vị, đây là một loại lựa chọn không hối hận, chỉ có đợi lần sau ta dùng chìa khóa linh lực mở ra Thần Khí Chi Môn, các ngươi mới có cơ hội đi ra. Hơn nữa, không khách khí nói một câu, trước khi tiến vào, các tông môn các ngươi, cần phải triển khai một lần tự tra xét. Tuyệt đối không thể để bất cứ một nội ứng nào trà trộn đi vào.
Phía bên Tần gia, lại lựa chọn quay về Vấn Đỉnh Sơn. Sơn môn của bọn họ có Giới Tử Động Phủ của Tần Vô Song, Thiên Thần Đạo bình thường, căn bản không thể làm gì được. Không kém hơn so với Thần Khí Mê Cung.
Nhưng ai cũng biết, loại chiến thuật tránh né này, chung quy chỉ có thể chống đỡ nhất thời. Thời gian của Đại lục Thiên Huyền, nhiều nhất chỉ có một vạn năm.
Một vạn năm này, mới là một vạn năm quyết định vận mệnh đi tới cuối cùng của Đại lục Thiên Huyền!