Kiếm Nhiêm bị chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi vây chặt, mà Âm Dương Tạo Hóa Đao của Tần Vô Song thì không ngừng tấn công tới, khiến Kiếm Nhiêm chống đỡ rất chật vật.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ thế này, Kiếm Nhiêm dù có thủ đoạn thông thiên cũng không thể xoay chuyển cục diện, chỉ có không ngừng lùi bước, nó biết giờ còn suy tính gì khác thì hôm nay chắc chắn bỏ mạng ở Vấn Đỉnh Sơn.
Rú lên một tràng dài, pháp thân Kiếm Nhiêm bỗng phát ra một luồng sáng xanh kỳ dị, cả cơ thể được bao trùm trong quầng sáng đó. Bên ngoài lấp loáng vô số những ký tự kỳ lạ.
Đúng lúc đó, Kiếm Nhiêm lẩm nhẩm:
- Thiên huyền địa hoàng, vũ trụ hồng hoang, cầu xin chủ nhân…
Những lời kỳ dị chưa nói hết, cơ thể Kiếm Nhiêm bỗng biến thành một luồng sáng xanh rồi biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu tích gì.
Biến cố này đừng nói Tần Vô Song phải há hốc mồm, ngay những Thần đạo cường giả đang bao vây ở bên ngoài cũng chẳng kịp có phản ứng gì.
- Thoát rồi à?
Bao Bao vẫn còn cảm giác mơ hồ.
Sắc mặt Tần Vô Song có phần nặng nề nhìn nơi mà ánh sáng xanh vừa biến mất, thu chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi lại, đứng yên một lúc lâu rồi gục gặc đầu.
Ánh sáng xanh kia trốn thoát có phần giống lần hắn dùng Thiên Độn Chi Phù, cũng là dùng đại thần thông mở ra một con đường hư không chạy thoát.
Đây là một cách lợi dụng không gian pháp tắc.
Thiên Độn Chi Phù chỉ có trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, theo Tần Vô Song suy đoán, chủ nhân của trận pháp này không phải người của Đại lục Thiên Huyền. Vì thế Thiên Độn Chi Phù có đến tám chín phần không phải thứ của Đại lục Thiên Huyền. Không gian pháp tắc tương tự, cường giả trên Đại lục Thiên Huyền không phải không dùng được, nhưng tuyệt đối không lợi hại như vậy.
- Lão Đại, thế này là sao? Tên Kiếm Nhiêm đó có phần kỳ quái!
Một kẻ vốn không tinh ý như Bao Bao cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
- Thần thú Kiếm Nhiêm lai lịch rất cổ quái. Chủ nhân mà nó vừa nhắc đến không biết là kẻ thế nào!
Tần Vô Song ít nhiều cũng lo lắng, nhưng không biểu hiện quá nhiều.
Tần Vô Song có trực giác rất tốt, sau hàng loạt những biểu hiện kỳ lạ của Kiếm Nhiêm, Tần Vô Song đã lờ mờ đoán được có lẽ đằng sau Kiếm Nhiêm là một thế lực không đơn giản, hơn nữa mục tiêu của hắn lại là Thần Khí Chi Môn, rốt cuộc hắn là kẻ thế nào?
Đồ Đằng Tộc?
Nhìn Kiếm Nhiêm rõ ràng là không giống loại hiếu trung với Hiên Viên Đồ Đằng Tộc, nếu hiếu trung với Đồ Đằng Tộc thì Kiếm Nhiêm không cần thiết phải đi đường vòng lấy một suất vào Thần Khí Chi Môn từ Tần gia.
Nếu không phải thế lực Đồ Đằng thì càng kỳ quái hơn.
Thế lực Đồ Đằng, cùng với một vài siêu cấp cường giả ẩn sĩ, là thế lực mạnh nhất Đại lục Thiên Huyền. Lẽ nào chủ nhân của Thần thú Kiếm Nhiêm lại là những cường giả ẩn thế kia, ví như Lý Bố Y tiền bối?
Tần Vô Song cảm thấy trong đầu một mớ hỗn loạn nên không nghĩ nhiều nữa.
Giờ thậm chí hắn có phần hoài nghi Thần thú Kiếm Nhiêm tìm đến mình là vì Thần Khí Chi Môn hay là vì Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Đại chiến một trận với Kiếm Nhiêm, sáu tông môn khác trong Thiên Đế Sơn được biết Kiếm Nhiêm tiêu diệt Tân gia, ít nhiều cũng cảm thấy khủng hoảng. Tuy biết Tần Vô Song nói Kiếm Nhiêm là nội ứng của Thiên Hỏa Nam Cương đến tám phần là cái cớ, nhưng vẫn có phần dè chừng với đầu Thần thú quái dị này.
- Chư vị, lai lịch của Kiếm Nhiêm rất kỳ lạ, mưu đồ rất lớn, ta có cơ hội sẽ báo chuyện này lên Đồ Đằng Tộc để họ định đoạt!
- Ừm, ta thấy Kiếm Nhiêm chẳng phải loại gì tốt, lần đó chỉ là lợi dụng Tân Thiên Vấn mà thôi.
- Không sai, loại hung thú lai lịch bất minh này nhất định phải đề phòng hơn.
- Hà hà, bệ hạ, Tân gia bị tiêu diệt, vị trí đó xử lý ra sao đây?
Tần Vô Song bình thản nói:
- Việc này để tính sau, ta đến Đồ Đằng Tộc một chuyến đã.
Là Thiên Đế đương nhiên có tư cách đối thoại trực tiếp với Hiên Viên Đồ Đằng Tộc. Tuy hắn và Đồ Đằng Tộc không vừa lòng nhau nhưng vẫn phải ưu tiên đại cục.
Đúng là Hiên Viên Tộc cảm thấy bực mình với Tần Vô Song, dám động chạm cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc trước mặt bao nhiêu người, nếu là trước đây thì chắc chắn bị giết ngay tại chỗ rồi.
Nhưng sau lưng Tần Vô Song lại có Lý Bố Y, Đồ Đằng Tộc ném chuột sợ vỡ lọ quý nên mới nhẫn nhịn. Nghe nói Tần Vô Song đến cầu kiến, mà Lý Bố Y không còn ở Hiên Viên Khâu nữa, Đồ Đằng Tộc muốn nhân cơ hội này mà làm nhục Tần Vô Song.
Ai ngờ Tần Vô Song chẳng cho họ cơ hội, hắn đi thẳng vào vấn đề, báo cáo việc Kiếm Nhiêm tàn sát Tân gia!
Thông tin này thật sự là như sét đánh ngang tai, khiến Hiên Viên Dương cũng cảm thấy cổ họng khô rang. Đặc biệt là những biểu hiện kỳ lạ của Kiếm Nhiêm ở Vấn Đỉnh Sơn càng khiến Hiên Viên Dương phải cau mày nhăn mặt.
Hiên Viên Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Tần Vô Song, việc này ngươi làm khá lắm. Đáng tiếc lại để Kiếm Nhiêm thoát mất. Đầu Thần thú này ở Hiên Viên Khâu đã mấy nghìn năm, ta cứ có cảm giác nó có gì đó kỳ lạ, không ngờ đằng sau nói có kẻ chỉ đạo thật!
Tần Vô Song đã truyền đạt lại sự việc, Hiên Viên Tộc làm thế nào đấy là chuyện của Hiên Viên Tộc. Trong hoàn cảnh này đương nhiên Tần Vô Song sẽ không hỏi nhiều, tránh rắc rối.
Hiên Viên Uy lại hỏi:
- Chưởng môn, ngài nghĩ kẻ đứng đằng sau có thể là ai? Liệu có phải Hỏa Thần Chúc Dung Tộc ở Thiên Hỏa Nam Cương? Hay là Thần Nông Tộc?
Hiên Viên Khâu lắc đầu:
- Đều không phải, số suất của Đồ Đằng Tộc vào Thần Khí Chi Môn rất nhiều, hà tất phải tranh giành với Hiên Viên Khâu ta một suất, không hợp lý. Ta nghi Kiếm Nhiêm căn bản không phải thủ hạ của thế lực Đồ Đằng.
Tần Vô Song có phần khâm phục, những phán đoán này giống hệt như hắn đã nghĩ, nếu nói anh hùng thường có suy nghĩ giống nhau cũng không quá.
- Không phải thế lực Đồ Đằng?
Hiên Viên Uy có phần mơ hồ:
- Ngoài thế lực Đồ Đằng ra thì còn ai có thể sai khiến được nó chứ? Hơn nữa, kẻ nào mà to gan đến mức dám gây khó dễ cho Đồ Đằng Tộc?
Hiên Viên Bạt cười khổ:
- Không phải người nắm giữ Thần Khí Chi Môn chứ?
- Không thể là họ, họ khống chế mọi thứ trên Đại lục Thiên Huyền, không cần thiết phải làm những chuyện vô vị này.
Hiên Viên Dương cười khổ.
Thế này không phải, thế kia cũng không, tất cả thực sự là chẳng hiểu ra sao nữa.
Tần Vô Song nghe họ đối đáp, trong đầu cũng suy nghĩ, nhưng hắn rất biết điều không nói câu nào. Trong lòng có nghi vấn, có cơ hội sẽ thỉnh giáo Lý Bố Y tiền bối.
- Tần Vô Song, ngươi cứ về Vấn Đỉnh Sơn trước, chủ trì cho tốt cục diện Thiên Đế Sơn. Thực lực Thiên Đế Sơn hiện nay đã bị suy giảm nhiều, cần phải tăng cường mới được.
Lần này Hiên Viên Dương không nhắc chuyện cũ mà khuyên vài câu. Nhưng lời khách sáo đương nhiên Tần Vô Song vẫn phải nói, vâng vâng dạ dạ vài câu rồi cáo từ.
Nội bộ Hiên Viên Tộc, sau khi Tần Vô Song rời đi, nét mặt lập tức thay đổi.
- Đại Chưởng môn, liệu có phải Tần Vô Song bịa chuyện dọa Hiên Viên Tộc chúng ta?
Hiên Viên Tiếu đưa ra nghi vấn đầu tiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hiên Viên Uy cũng tán đồng:
- Không sai, tên Tần Vô Song ấy ngay Đại Chưởng môn hắn cũng dám động đến, ta nghĩ hắn cố ý bày trò.
Hiên Viên Bạt cười khổ:
- Ta nghĩ không phải đâu. Ta đã từng quan sát hắn, tuy cao ngạo nhưng hắn không phải loại gây chuyện vô cớ. Hơn nữa, nếu hắn dựng chuyện, Vân gia và Thái Ất Môn sẽ không hùa theo hắn!
Hiên Viên Dương gục gặc:
- Bạt đệ nói đúng, việc mà Tần Vô Song nói không thể là giả. Nếu có điều gì mờ ám, chắn chắn hắn sẽ nói nhiều hơn nữa. Nhưng vừa rồi sau khi nói xong chuyện đó, hắn không hề nói gì thêm, hiển nhiên là không muốn phải bận tâm nhiều về việc này, mà muốn đẩy cho Đồ Đằng Tộc chúng ta.
- Tên tiểu tử này thật giảo hoạt!
Hiên Viên Uy hậm hực:
- Nếu không phải có Lý Bố Y đứng đằng sau hắn, ta muốn phế ngay ngôi vị Thiên Đế của hắn!
Hiên Viên Dương lạnh lùng nói:
- Hừ, thiếu niên đắc chí không biết học hỏi, sớm muộn gì hắn cũng gặp chuyện. Quá kiệt xuất dễ bị trời đố kỵ. Thần Khí Chi Môn thập tử nhất sinh, tâm khí của hắn càng cao thì có thể chết sẽ càng thảm. Đại lục Thiên Huyền từ xưa tới nay có biết bao nhiêu thiên tài, nhưng khi Thần Khí Chi Môn được mở ra, những thiên tài tâm khí cao, mười thì có đến chín người không được chết tử tế!
Hiên Viên Bạt vẫn lo lắng:
- Đại Chưởng môn, nghe khẩu khí của Lý Bố Y thì hình như tình hình của Đại lục Thiên Huyền ngày càng không tốt.
Khi nghe câu nói này, tất cả đều có nét mặt nặng nề, so với chuyện mà Lý Bố Y nhắc đến, chuyện cỏn con của Tần Vô Song chẳng là gì.
Hiên Viên Dương thở dài:
- Đại lục Thiên Huyền hiện nay đúng là một mớ hỗn loạn, trong có Kim Ô Thú làm loạn, ngoài có dị tộc nhăm nhe. Lẽ nào truyền thừa hàng vạn năm của Đại lục Thiên Huyền cuối cùng lại rơi vào tay dị tộc?
Là một cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, Hiên Viên Dương lúc nào cũng có thể nói rất chí khí, đầy quyền uy, nhưng lúc này khẩu khí của hắn lại vô cùng thê lương, đầy cảm giác tuyệt vọng bất lực.
Còn các Đồ Đằng cường giả khác sắc mặt cũng rất kinh hoàng, Hiên Viên Bạt không kìm được hỏi:
- Đại Chưởng môn, những Chưởng Khống Giả kia không phải đang rất cố gắng sao? Lẽ nào họ không còn cách gì nữa?
Đừng thấy Hiên Viên Tộc ở Đại lục Thiên Huyền có địa vị cao chót vót, lúc này, sự khủng hoảng của họ đều không ít hơn người trong thế tục.
- Mọi người đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Tập trung tinh thần đợi Thần Khí Chi Môn mở ra, nếu lần này có cơ ngộ gì đặc biệt, vận mệnh Đại lục Thiên Huyền có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển. Ngược lại thì chúng ta sẽ tìm cách sau!
Hiên Viên Dương cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
- Các ngươi cứ yên tâm bảo vệ môn hộ. Ta phải đến Vô Tận Đông Hải, đến lượt ta trực rồi. Kim Ô Thú thật sự đáng ghét! Nếu Lý Bố Y và những người kia có thể ra tay có lẽ còn có thể trấn áp được!
Hiên Viên Bạt bỗng nói:
- Đại Chưởng môn, ngài nói xem liệu có phải Kiếm Nhiêm có quan hệ gì với Kim Ô Thú không? Lai lịch của Kim Ô Thú không phải vẫn luôn là một dấu hỏi lớn đó sao?
Mắt Hiên Viên Dương lóe lên ánh sáng kỳ lạ, sắc mặt trầm tư, vấn đề này đúng là hắn không nghĩ tới. Câu nói như đánh thức người trong giấc mộng đã đặt ra một khả năng rất đang suy nghĩ.
Kim Ô Thú, Kiếm Nhiêm? Giữa chúng có quan hệ gì không?
Hàng lông mày của Hiên Viên Dương nhăn tít.
Cường giả, cường giả tuyệt đối!
Loại cao thủ Thiên Thần Đạo một kiếp như Hồng Nhạc, đối diện với một kiếm kinh thế này, trong lòng cũng là một trận rùng mình ớn lạnh dâng lên.
Xa xa, Tần Vô Song cũng mắt lạnh nhìn màn này. Trong lòng trái lại dâng lên từng đợt khoái trá. Đây là trừng phạt đúng tội Đại Huyễn Nhật Thần Cung!
Cả ngày giống như bá vương, tính kế cái này, tính kế cái kia. Hôm nay Tần Vô Song thay người khác hành đạo, thay người khác trừng trị. Trong lòng vui sướng, đương nhiên là hả dạ.
- Thú Tộc tiếp nhận đề nghị của ta, bước đầu tiên, xem như đi đúng rồi. Chỉ có điều, cao thủ của Đại lục Phong Vân xuất động, thật ra là chuyện ngoài dự kiến. Vốn muốn dựa vào Thú Tộc dạy cho Đại Huyễn Nhật Thần Cung một bài học, không ngờ, lại gây lớn chuyện. Cũng tốt, để Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng va chạm nhau. Thế cục như vậy, đối với ta mà nói là tốt nhất. Chuyện gây ra càng lớn, càng có lợi với Đại lục Thiên Huyền ta. Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng tranh danh đoạt lợi, để bọn chúng cắn xé lẫn nhau là tốt nhất!
Tần Vô Song đột nhiên phát hiện, thế cục trở nên thú vị như vậy, đối với hắn mà nói, lại là thu hoạch không ngờ tới.
Kiếm quang chớp động.
Giữa thiên địa, phảng phất mỗi một kiếm hạ xuống, lại là một lần biến sắc!
Năm lưỡi kiếm hạ xuống, trực tiếp giết chết ba người, hai người khác, lại rơi vào trong thú đàn, trực tiếp bị xé rách thành mảnh nhỏ!
Còn Hồng Nhạc, mặc dù miễn cưỡng chặn kiếm thứ sáu, nhưng người này, rõ ràng là Thiên Thần Đạo cường giả ba, bốn kiếp, một kiếm đâm tới, liền trực tiếp khiến chiến đao của Hồng Nhạc xuất hiện vết rách cực lớn, toàn bộ cơ thể giống như diều đứt dây lăn ra bên ngoài.
May mắn Nhật Đông Sơn lúc này tốc độ đuổi tới, một đao cường thế, đỡ được một kiếm gần sát đến. Thuận thế một đạo thần quang chống đỡ, đẩy Hồng Nhạc ra khỏi vòng vây.
- Đi!
Nhật Đông Sơn biết, những người khác chết thì cũng chết rồi, nhưng Hồng Nhạc, lại là Thiên Thần Đạo cường giả. Bồi dưỡng một Thiên Thần Đạo, vô cùng khó khăn, tuyệt đối không thể chết đi một cách không có ý nghĩa như vậy.
Ý nghĩa của một Thiên Thần Đạo còn đáng giá hơn mười Chân Thần Đạo đỉnh phong!
Hồng Nhạc mượn luồng sức mạnh này, nhảy ra khỏi vòng, quát:
- Đội trưởng!
- Ta không sao, đi mau!
Nhật Đông Sơn quát lên.
Hồng Nhạc chùi máu chảy trên mặt, đây đều là máu tươi của những bằng hữu trong đội, vương lại trên mặt còn hơi ấm, nhưng những bằng hữu cùng đội đó, đã thân đầu mỗi thứ một nơi, Thần hồn hủy diệt rồi.
- Đáng giận, đáng giận!
Trong lòng Hồng Nhạc tức giận bộc phát, cũng không tìm được chỗ phát tiết, khi đang xông về phía trước, đột nhiên trước mặt một luồng thân ảnh lóe hiện ra trong đám mây.
- Vũ Tinh Hà?
Trên mặt Hồng Nhạc nhất thời hiện ra một luồng sát khí. Hắn hiện giờ lửa giận đang thịnh, chưa phát tiết ra, nhìn thấy Vũ Tinh Hà, một luồng oán khí nhất thời trút giận lên người Tần Vô Song.
- Tiểu tử, là ngươi, là ngươi đem Thú Triều dẫn đường đến đây!
Hồng Nhạc mặc dù không xác nhận, nhưng cũng mặc kệ. Trước đó đã định ra một cái cớ, xuống tay với đối phương, chính là có lý chẳng sợ!
Nào ngờ, Tần Vô Song ung dung mỉm cười, lại không hề phủ nhận, chỉ là ung dung thong thả nói:
- Hồng Đội phó, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói xằng bậy. Mấy ngày trước, một gã đội viên của Đại Huyễn Nhật Thần Cung các ngươi, đi trêu chọc Thú Tộc, đừng tưởng rằng ta không biết. Nếu không phải ta sớm hiểu rõ, hừ, chỉ sợ sớm đã bị các ngươi ám hại rồi. Bây giờ cái này gọi là báo ứng đến rất nhanh!
Khẩu khí của Tần Vô Song, đó là một chút cũng không khách khí.
Bắp thịt trên mặt Hồng Nhạc khẽ cau lại, khóe miệng khẽ động:
- Nói như vậy, quả nhiên là ngươi dẫn tai họa tới?
- Ai, gỗ mục không thể chạm khắc được, đã nói rồi, đây là các ngươi tự làm tự chịu. Muốn hãm hại chúng ta, bây giờ lửa đốt mạnh quá, ngay cả bản thân cũng bị thiêu đốt luôn sao? Đội trưởng Nhật Đông Sơn không chạy trốn, sẽ không hy sinh vì nhiệm vụ chứ? Đội trưởng Nhật Đông Sơn lấy thân thể ngăn cản trăm vạn Thú Tộc, đây thật sự là xúc động lòng người, hành động vĩ đại này, ngày nào đó quay về Đại lục Thiên Tượng, nhất định sẽ lập bia ca tụng!
Hồng Nhạc cũng không phải kẻ ngốc, có phải là lời nói châm chọc hay không, đương nhiên có thể nghe ra. Hô hấp nhất thời dồn dập, tay phải đã đặt lên trên chuôi đao.
Tần Vô Song khoa trương kêu lên:
- Hồng Đội phó, đừng quên thân phận của mình, chúng ta hiện tại, đều là cống hiến cho Chủ Thần Điện, ngươi không phải muốn thừa dịp không có ai đối phó với ta chứ?
Hồng Nhạc cười gằn một tiếng:
- Ngươi nói đúng, tiểu tử, ngươi cam chịu số phận đi. Hôm nay Hồng gia nhà ngươi phải để ngươi biết, Thiên Thần Đạo của tán tu và Thiên Thần Đạo của tông môn đầu lĩnh chúng ta, chênh lệch đến mức nào!
Tần Vô Song khoái trá cười lên:
- Nói như vậy, hôm nay ngươi không động thủ không được đúng không?
- Vũ Tinh Hà, dù hôm nay lưỡi ngươi khéo như lưỡi gà, cũng khó thoát được một đao này!
- Ha ha, Hồng Đội phó, ngươi tựa hồ đã quên mất một chuyện. Tự tin như vậy, không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?
- Ta không cần nhớ gì cả, ngươi chỉ cần biết, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!
- Chậc chậc, không thể không nhắc nhở ngươi một chút. Trăm vạn Thú Triều, ta còn chạy trốn được, còn ngươi, thiếu chút nữa chạy không được. Ngươi cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của ngươi, có thể giết được ta sao?
Hồng Nhạc kinh ngạc, lời này, phảng phất giống như một thanh đao sắc bén, trực tiếp vẽ ra một vết rách trong lòng tự tin của hắn.
- Tiểu tử, ngươi chẳng qua là may mắn, chạy trốn trước mà thôi! Xem ta hôm nay làm thế nào giết chết ngươi!
Hồng Nhạc kêu to lên, chiến đao hạ xuống, liên tiếp chém tới ba đao, cuốn động mà tới.
Ba đao của Thiên Thần Đạo cường giả, không hề tầm thường. Mượn lực của thiên địa tự nhiên, ba đao chém tới, quanh người Tần Vô Song, lập tức cảm nhận được chí ít mấy trăm ngàn trọng lực phảng phất như bắt đầu khởi động trong không trung.
Nhưng ba đao trí mạng, lại rất chân thực, nháy mắt đã chém tới trước mặt!
Thân hình của Tần Vô Song, cũng tựa hồ trong khoảnh khắc, đột nhiên hóa thành một đạo tử quang, phóng lên trời cao, song chưởng mở ra, cũng có thêm một thanh chiến đao.
Âm Dương Tạo Hóa Đao!
Đao này, phân âm dương, đoạt tạo hóa! Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu!
- Âm Dương Cực Quang, phá cho ta!
Tần Vô Song quát lớn một tiếng, đao quang cuồn cuộn nổi lên, một đạo âm dương lốc xoáy tràn lan ra, cấp tốc cuốn động trước người, đem đao quang của kẻ địch, tận sức cuốn vào. Thế này của Tần Vô Song, đao quang chất đống, phóng ra.
- Sao?
Hồng Nhạc nhìn thấy Âm Dương Cực Quang đột nhiên chém ra, nhất thời ý thức được tình thế không ổn, biết lợi hại, chửi nhỏ một tiếng, chiến đao ngăn cản, thân hình đột nhiên đưa ra, hóa thành lưu quang, chạy trốn!
Đánh không lại, trốn!
Hồng Nhạc vừa rồi chiến đấu, khí thế đã mất, hiện giờ bị một chiêu của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, làm gì còn ý chí chiến đấu, hồn phách mất hết, chỉ nghĩ đến chạy càng xa càng tốt.
Tần Vô Song nheo mắt, nhìn thấy quỹ tích rời xa của Hồng Nhạc. Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, cấp tốc đuổi theo, Thần Tú Cung như cũ mở ra.
- Xạ Nhật Tiễn, đi!
Song chưởng Tần Vô Song giãn ra, Thần Tú Cung trong tay hắn, phảng phất như một thể sinh mệnh sáng lạn, tản phát ra quang hoa óng ánh nhất trong sinh mệnh của nó.
Vù!
Đường vòng cung không gì sánh được, tốc độ hoàn mỹ, đuổi theo quỹ tích chạy trốn của Hồng Nhạc.
Đột nhiên, phía trước kim quang mãnh liệt, ầm ầm một tiếng, không trung phảng phất nổi lên một đoàn mây mù kim quang, xông lên trời cao.
Hồng Nhạc kêu thảm một tiếng, Thần hồn trực tiếp thoát ra khỏi cơ thể, đã chịu trọng thương. Tần Vô Song cười lớn một tiếng, hai cánh chấn động, trường tiên trong tay cấp tốc cuốn tới.
- Hồng Nhạc, chạy đi đâu?
Trường tiên này, chính là vũ khí Thiên Thần Đạo ba kiếp, giam cầm Thần hồn là sở trường nhất. Tiên ảnh lay động, đã quấn chặt lấy Thần hồn của Hồng Nhạc. Nguồn:
Hồng Nhạc hồn phi phách tán, lúc này mới cảm nhận được vị tán tu trước mặt này đáng sợ như thế nào.
Tần Vô Song căn bản không cho hắn cơ hội để nói, Thần Cổ Thuật đã bắn vào Thần hồn, trực tiếp giam cầm hắn. Thần hồn của Hồng Nhạc vốn đã bị thương, làm sao có thể đối địch với Thần hồn của Tần Vô Song, trực tiếp bị Thần Cổ xâm nhập, vô tri vô giác, hôn mê.
Bắt được Thần hồn của một Thiên Thần Đạo, đối với Tần Vô Song mà nói, quả thực là một thu hoạch lớn. Tần Vô Song thu trường tiên lại, nửa khắc cũng không dừng lại, lập tức quay đầu ẩn náu.
Bất kể như thế nào, Tần Vô Song cũng không muốn lưu lại nhược điểm gì cho người khác.
Sống chết của Hồng Nhạc, người khác có lẽ không quan tâm, Nhật Đông Sơn, khẳng định sẽ không mất cảm giác. Với tính cách cố chấp của Nhật Đông Sơn, nếu biết Hồng Nhạc là bị Tần Vô Song tiêu diệt. Nhật Đông Sơn nhất định sẽ không hỏi rõ trắng đen, trực tiếp tìm Tần Vô Song hắn liều mạng.
Tần Vô Song thật ra không sợ Nhật Đông Sơn, nhưng không muốn trước mặt các tiểu tổ khác ở Chủ Thần Điện rơi vào ác danh giết chết chiến hữu.
Mặc dù tất cả chuyện này, đều là Đại Huyễn Nhật Thần Cung gây sự trước. Nhưng Tần Vô Song cũng không khờ dại cho rằng, những người đó sẽ kiên nhẫn nghe hắn giải thích.
Loại tình huống bình thường, tán tu khẳng định là có lý nói không rõ. Cho dù đạo lý nói rất rõ ràng, Đại Huyễn Nhật Thần Cung và tán tu ai nặng ai nhẹ, tất cả mọi người đều biết lựa chọn như thế nào.
Nửa tháng sau, tai ương Thú Triều, cuối cùng đã từ từ bình ổn. Từ phía Nam đến dọc tuyến phía Đông, một vùng hỗn độn, vô số tu luyện giả trong Thú Triều lần này đã bỏ mạng. Bao gồm cả tu luyện giả bản địa của Ô Thước Tinh, còn có tán tu đến từ các Vị diện khác, và tu luyện giả của Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng.
Trong Thú Triều phẫn nộ, đều có vẻ nhỏ bé như vậy!
Còn người bày ra tất cả chuyện này Tần Vô Song, lại nhàn nhã tu luyện trong một động phủ bí mật nào đó, trong nửa tháng, việc chủ yếu nhất phải làm của hắn là đem Thần hồn của Hồng Nhạc dung hợp thành một Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, lại bào chế ra một Thần Chung Khôi Lỗi Thiên Thần Đạo.
Mặc dù, Khôi Lỗi này tạm thời vẫn chưa thể so sánh với những Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi khác, nhưng Tần Vô Song lại cảm thấy thành tựu vô cùng.
Thì ra, bào chế Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi, lại nhiều lạc thú như vậy. Loại cảm giác thành tựu này, xác thực không phải loại chuyện khác có thể thay thế được.
- Đội trưởng, đại sự không ổn rồi!
Một ngày, Tần Vô Song đột nhiên nhận được truyền thức của Đội phó Thiết Hoằng:
- Đội trưởng, ngươi ở đâu? Nhật Đông Sơn của Đại Huyễn Nhật Thần Cung, treo thưởng một viên tinh thạch Cực phẩm, muốn lấy mạng của ngươi. Bọn chúng tuyên bố ngươi dẫn động Thú Triều đến, còn tập kích sư đệ Hồng Nhạc của hắn. Hắt cho ngươi một chậu nước bẩn lớn!
Tần Vô Song có chút giật mình, lập tức bình tĩnh trở lại. Nhật Đông Sơn làm như vậy, hắn không có chút nào cảm thấy bất ngờ, với tính cách của Nhật Đông Sơn, hắn không làm như vậy, trái lại mới là kỳ quái.
- Một viên tinh thạch Đại La Cực phẩm, thật sự cam lòng cho. Khẳng định là tinh thạch Đại La Thập phẩm? Bằng không, cái mạng này của ta không khỏi quá đáng giá rồi. Tinh thạch Đại La Thập Nhất phẩm, nghe nói ngay cả Chủ Thần cũng sẽ động lòng. Ha ha, Nhật Đông Sơn, thật sự khẳng định tiêu vốn ban đầu rồi.
Tần Vô Song tự giễu nghĩ, trong lòng cũng rất bình tĩnh. Tinh thạch Cực phẩm mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc có thể có bao nhiêu người động lòng, lại là một đáp số chưa biết.
Dù sao, những người này, đều là phụng mệnh Chủ Thần Điện mà tới. Lén lút ẩu đả giết chóc, vạn nhất dẫn tới cao tầng Chủ Thần Điện không vui, phải đền bù mất mát.