Vì Tân gia bị diệt môn nên trống một vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn. Là Thiên Đế, Tần Vô Song vốn được quyền loại bỏ một tông môn, đáng lẽ ra là Tân gia, nhưng nay Tân gia đã bị hủy diệt. Căn cứ mức độ mật thiết thì Phiêu Tuyết Lâu, Kiếm Lam Tông, Bách Lý Thế Gia, và Thiên Vũ Tông đều là tâm phúc, không thể bị loại ra.
Còn hai tông môn còn lại, Vân gia và Tần gia cũng coi như có giao tình, vào thời điểm nhạy cảm này thì Tần gia không thể động thủ với Vân gia.
Nếu nói có khả năng bị loại nhất thì chính là Thái Ất Môn. Mà trên thực tế, thời gian này Thái Ất Môn cũng đang thấp thỏm lo lắng, ít nhiều có hối hận. Tuy chúng đánh bại Diệu Hóa Môn nhưng cục diện hiện nay, Tân gia đã bị tiêu diệt, nếu Tần gia Thiên Đế Môn thật sự muốn thực hiện quyền này thì chắc chắn Thái Ất Môn là lựa chọn duy nhất.
Họ hối hận vì lúc trước cự tuyệt Tần gia để gia nhập trận doanh của Vân gia. Tuy kết quả đã đánh bại Diệu Hóa Môn nhưng kết cục cuối cùng là Tần gia đoạt ngôi vị Thiên Đế. Như vậy việc họ cự tuyệt Tần gia sẽ trở thành chủ đề bàn tán.
Tuy hối hận nhưng Thái Ất Môn cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi trong thấp thỏm.
Kết quả cuối cùng, Tần Vô Song không dùng đến đặc quyền của mình, duy trì hiện trạng của Thiên Đế Sơn, đồng thời phát hiệu lệnh của Thiên Đế Môn, tất cả tông môn phải đồng tâm hiệp lực xây dựng đại cục Thiên Đế Sơn, mở rộng khí tượng hào kiệt của Thiên Đế Sơn.
Việc làm này của Tần Vô Song lập tức được rất nhiều sự đồng tình, trên dưới Thái Ất Môn đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Còn về vị trí của Tân gia thì Tần Vô Song sẽ từ từ suy nghĩ, quyền quyết định cuối cùng đương nhiên vẫn trong tay Thiên Đế bệ hạ.
Đương nhiên Tần Vô Song sẽ không đích thân làm chuyện này mà giao toàn quyền cho Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương xử lý.
Tần Vân Nhiên vẫn như trước, đến thăm hết các tông môn để tìm hiểu tình hình, phẩm hạnh và mức độ trung thành. Cuối cùng Tần Vân Nhiên sẽ đưa ra vài cái tên để Tần Vô Song thẩm duyệt.
Tần Vô Song nhìn thấy ba chữ Diệu Hóa Môn, không kìm được mỉm cười:
- Vân Nhiên, Môn chủ của Diệu Hóa Môn mấy ngày trước tìm đến Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ xin họ nói giúp. Hiển nhiên Diệu Hóa Môn vô cùng hối hận vì lựa chọn sai lầm trước đây.
Diệu Hóa Môn vốn cùng chiến tuyến với Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông đều theo Tần gia, nhưng Diệu Hóa Môn lại đi con đường riêng, cho rằng không thể dựa vào Tần gia được, kết quả là bị Thái Ất Môn loại.
Nay thấy Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông phát triển phơi phới, được Thiên Đế Môn trọng dụng, Diệu Hóa Môn có thể nói là hối hận đến tột cùng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệu Hóa Môn cuối cùng quyết định tìm đến đồng minh cũ, khóc lóc cầu xin mới làm mủi lòng Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ.
Diệu Hóa Môn vốn là thế lực trong tám môn Thiên Đế Sơn, thực lực cũng không kém Thái Ất Môn, chỉ là Thái Ất Môn được Vân gia ủng hộ nên Diệu Hóa Môn mới bị đánh bại.
Nếu có thể dựa vào cây đại thụ Tần gia thì Diệu Hóa Môn hoàn toàn có tư cách để đoạt lại vị trí trong tám môn Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song bảo Bách Lý Nghiễm và Lạc Bạch Vũ nói cho Môn chủ Diệu Hóa Môn, muốn theo Tần gia thì nhất thiết phải chấp nhận tư cách thế nào. Nguồn truyện:
Diệu Hóa Môn đương nhiên không hề suy nghĩ, họ chỉ mong được trở lại Thiên Đế Sơn, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.
Như vậy là vị trí bổ sung thuộc về Diệu Hóa Môn. Còn các tông môn khác, có thể theo Tần gia đã là niềm vui ngoài mong đợi, họ không dám mơ đến việc lọt vào tám môn Thiên Đế Sơn, càng không dám có nghi ngờ về quyết định mà Tần gia đã đưa ra.
Đương nhiên Tần Vô Song cũng đã dùng một vài tư quyền, có vài sự điều chỉnh về địa lý của các sơn môn. Những sự điều chỉnh đó đương nhiên là có dụng ý. Nói dùng tư quyền tư lợi cũng không phải không đúng, nhưng chút lợi dụng quyền lực này người khác đương nhiên cũng không tiện nói gì cả.
Tần Vô Song chuyển địa bàn của Tân gia cho Phiêu Tuyết Lâu. Địa bàn hiện tại của Phiêu Tuyết Lâu vốn là thay thế Thiên Phạt Sơn Trang thì lại nhường cho Thái Ất Môn. Diệu Hóa Môn vẫn ở sơn môn cũ của mình. Sự sắp xếp đó không ai có điều gì dị nghị. Thái Ất Môn có được sơn môn của Thiên Phạt Sơn Trang đương nhiên tốt hơn sơn môn của Diệu Hóa Môn rồi.
Còn Diệu Hóa Môn là danh ngạch bổ sung, căn bản không có tư cách để mặc cả, trả lại sơn môn vốn thuộc về họ là chuyện đương nhiên, Diệu Hóa Môn chỉ còn cách vui vẻ tiếp nhận.
Phiêu Tuyết Lâu có được địa bàn của Tân gia thì đúng là niềm vui ngoài mong đợi. Tân gia, Tần gia và Vân gia là ba đại tông môn đứng ngang hàng, quy mô, địa thế, linh mạch ngầm dưới lòng đất hay cơ quan của sơn môn, tất cả đều tốt hơn nhiều so với Thiên Phạt Sơn Trang.
Người ngoài không thể nói gì đối với sự sắp xếp của Tần Vô Song, Mộ Dung Thiên Cực là nhạc phụ của Thiên Đế bệ hạ thì đương nhiên sẽ được sự quan tâm nhiều hơn của Thiên Đế bệ hạ. Mặt này thì chẳng ai lại đi ganh tỵ.
Vân gia dường như cũng biết rõ vị trí của mình nên cũng không đứng ra nói gì. Chắc chắn họ ý thức được rằng mình không còn ngăn cản được Tần gia nữa rồi. Hơn nữa Vân gia và Tần gia hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau.
Tần gia tuy mạnh nhưng không phải không có đạo lý như Tân gia. Mà Vân gia vốn rất hòa nhã, có phong cách của nhân giả, lúc này đương nhiên phải phát huy phong cách vốn có.
Tần Vô Song an định xong tình hình Thiên Đế Sơn thì bắt đầu bế quan tu luyện. Chiến đấu với Tân Thiên Vấn, Tần Vô Song thu hoạch được rất nhiều, mơ hồ đã có dấu hiệu của Hóa Thần Đạo tám kiếp. Sau ba tháng bế quan Tần Vô Song đã vượt qua tám kiếp thành công và tiến đến kiếp thứ chín.
Khi vượt qua chín kiếp thì đó là cảnh giới Chân Thần Đạo rồi.
Chân Thần Đạo, trên Đại lục Thiên Huyền thì đó là đỉnh cao thế giới rồi. Trên con đường tu hành võ đạo, Tần Vô Song luôn theo đuổi hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Nay quả thực đã sắp chạm đến đỉnh cao nhất rồi.
Nhất định phải vượt qua chín kiếp, lên Chân Thần Đạo, khi đó mới có tư cách khám phá Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Tần Vô Song rất mong chờ Đệ thất hoàn. Hắn biết Đệ thất hoàn mới là trung tâm cuối cùng của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, là căn bản của cả trận pháp.
Sáu hoàn trước đó đã khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi, đương nhiên kỳ ngộ của Đệ thất hoàn sẽ khiến hắn vô cùng mong chờ.
Từ sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Lý Bố Y, Tần Vô Song biết, Chân Thần Đạo không phải đỉnh cao không thể vượt qua.
Nhìn thực lực của Lý Bố Y tiền bối, có lẽ đã vượt qua được sự ràng buộc của Chân Thần Đạo, nhưng mấy vạn năm nay Đại lục Thiên Huyền không có ai có thể đột phá Chân Thần Đạo lên Thiên Thần Đạo cả. Vì thế Tần Vô Song có phần hoài nghi, Lý Bố Y tiền bối rốt cuộc bao nhiêu tuổi, thực lực rốt cuộc biến thái đến mức nào?
Nhưng có một điểm không có gì phải nghi ngờ, khi Tần Vô Song hắn nhậm chức Thiên Đế oai phong lẫm liệt, nhưng so với Lý Bố Y thì chẳng là cái gì.
Ngón tay Lý Bố Y chưa động gì thì Tân Thiên Vấn đã mất mạng rồi.
Còn Tần Vô Song hắn, tuy mạnh hơn Tần Vô Song một chút nhưng cũng là dựa vào kiếm trận Khôi Lỗi, nếu giao đấu với cường giả cấp bậc như Lý Bố Y thì đến cơ hội chống đỡ cũng chẳng có, đại khái như một con kiến gặp phải con voi vậy.
Khoảng cách chí mạng về thực lực như vậy trước nay luôn là động lực để Tần Vô Song tu luyện. Tuy Lý Bố Y tiền bối là bạn chứ không phải thù, nhưng Tần Vô Song không muốn trong thế giới này lại có người vượt xa hắn, áp đảo hắn.
Cảm giác vận mệnh bị người khác nắm giữ, Tần Vô Song đã chịu đủ rồi.
Thời gian năm năm nhanh chóng qua đi, lần bế quan này Tần Vô Song mất hơn năm năm, gần sáu năm.
Thu hoạch lần này là đột phá chín kiếp, thăng cấp Chân Thần Đạo thành công!
Hóa Thần Đạo chín kiếp là ngưỡng cửa mà rất nhiều tu luyện giả không thể nào vượt qua. Tuy Tần Vô Song có thiên phú kinh người, lại có vô số đạo cụ thần kỳ và thần binh lợi khí, nhưng vẫn rất tốn công sức mới vượt qua được Hóa Thần Đạo chín kiếp.
Tốc độ nhanh đến mức yêu nghiệt của Tần Vô Song khiến Tần Khiếu Thiên vô cùng thán phục, trong lòng càng thấy yên tâm, có Đại Chưởng môn như Tần Vô Song thì Tần gia còn lo không hưng vượng sao? Mức độ biến thái của Tần Vô Song hiện nay thậm chí khiến các đệ tử trẻ tuổi của Hiên Viên Tộc cũng phải đố kỵ!
Tu vi của bọn Thần thú Bao Bao cũng tiến bộ rất nhiều. Trong năm sáu năm đều có sự đột phá không nhỏ. Năm năm này, vui nhất không ai khác là Mộ Dung Nhạn, nàng đã đột phá thành công, thăng cấp Thần đạo!
Khi Tần Vô Song ngồi lên ngôi vị Thiên Đế đã đề nghị tổ chức hôn lễ, nhưng Mộ Dung Nhạn lại kiên quyết để nàng đột phá Thần đạo, trong lòng không còn bất cứ tâm ma gì mới tổ chức hôn lễ.
Động lực này khiến sự đột phá của Mộ Dung Nhạn càng mãnh liệt. Đương nhiên, Dưỡng Thần Châu và Linh Lực Nguyên Châu là đại công thần trong sự đột phá của Mộ Dung Nhạn.
Tuần thứ ba sau khi Mộ Dung Nhạn đột phá Thần đạo, tin tức về đại hôn của Thiên Đế bệ hạ cuối cùng cũng truyền ra khắp Đại lục Thiên Huyền. Tần Vô Song lấy danh nghĩa Thiên Đế Môn mời các đại thế lực có giao tình ở Đại lục Thiên Huyền, bao gồm Long Tộc. Phiêu Tuyết Lâu đã ở địa bàn của Tân gia, nghi thức nghênh đón Mộ Dung Nhạn của Tần Vô Song cũng dễ dàng hơn, náo nhiệt hơn.
Đại hôn của Thiên Đế bệ hạ cũng kinh động đến các vùng Cấm địa của Thần khác, Côn Lôn Tiên Tông ở Mộng Huyễn Thiên Trì cũng phái cường giả đến chúc mừng.
Tổ Long Tộc ở Vô Tận Đông Hải, Kim Quang Long Vương thì đích thân viết lời chúc mừng ủy thác cho cường giả Tổ Long Tộc đưa đến.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, khách khứa từ bốn phương gần như giẫm nát cả cửa của Vấn Đỉnh Sơn. Hai vị trưởng bối Tần Liên Sơn và Mộ Dung Thiên Cực thì đương nhiên là vui mừng nhất.
Khách của Đồ Đằng Tộc quy cách vẫn không tệ. Đúng lúc Tần Vô Song đang chào hỏi khách khứa thì từ phía cửa vang lên tiếng cười lớn:
- Đại Chưởng môn, nghe nói ngài có đại hôn, lão phu đến chúc mừng đây!
Người này chính là Lý Bố Y. Lần đó biết bao nhiêu người từng chứng kiến phong thái và thủ đoạn của hắn, nay nhìn thấy Lý Bố Y ở đây, tất cả lập tức lặng như tờ.
Tình hình còn phức tạp hơn Tần Vô Song tưởng tượng, thậm chí có thể nói, vượt qua sự dự đoán của tất cả mọi người. Ngay cả Nhật Đông Sơn, cũng vô lực phát hiện, cái gọi là treo thưởng của bản thân, lại trở nên nhỏ bé không đáng nói đến như vậy.
Hiện tại, điểm chết người nhất chính là, người của Đại lục Thiên Tượng, hiển nhiên đã bị Đại lục Phong Vân phát hiện. Hơn nữa, trận giết chóc đầu tiên, Đại Huyễn Nhật Thần Cung tựa hồ bị người ta bao vây tiêu diệt, trận chiến này, bất luận như thế nào, cũng thua rồi.
- Tinh Hà đại nhân!
Ở một khu vực vô cùng bí mật nào đó của phía Nam, Xà Vương đến từ Cự Thú Tộc lại một lần nữa nhìn thấy Tần Vô Song. Nhưng lần này, phương diện Cự Thú Tộc, cảm quan đối với Tần Vô Song đã chuyển biến tốt đẹp rất lớn.
- Ồ, Xà Vương điện hạ, không biết, Sư Vương bệ hạ đã có quyết định đối với chủ ý của ta chưa?
Tần Vô Song đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Xà Vương khẽ mỉm cười:
- Sư Vương bệ hạ nhà ta, nhận thức được thành ý của Tinh Hà đại nhân, cho nên phái ta tới gặp Tinh Hà đại nhân, đồng ý kết thành đồng minh với Tinh Hà đại nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song gật gật đầu, cũng không có vẻ vui mừng như điên, phảng phất tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn.
- Tinh Hà đại nhân, bước tiếp theo, làm như thế nào?
Xà Vương cẩn thận hỏi.
- Không cần gấp, ta giảng giải một chút tình thế với các ngươi trước. Ô Thước Tinh các ngươi, hiện tại có hai uy hiếp lớn nhất sắp đối mặt, Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng. Đại lục Thiên Tượng, về địa lý vị trí, cách các ngươi tương đối xa. Cho nên, cái mà bọn họ để ý chính là tinh thạch, đối với việc nô dịch Ô Thước Tinh các ngươi, hứng thú khẳng định không cường liệt bằng Đại lục Phong Vân.
Xà Vương yên lặng gật đầu, hiện giờ hắn cũng biết, Vũ Tinh Hà đại nhân này cho dù có ý đồ khác, cũng sẽ không lừa gạt bọn họ vấn đề này.
- Tinh Hà đại nhân, thế lực hai nhà này, đều là sự tồn tại mà Ô Thước Tinh chúng ta không thể trêu vào.
Khẩu khí của Xà Vương, ít nhiều có chút cảm giác vô lực.
Xác thực, bất kể là Đại lục Phong Vân, hay là Đại lục Thiên Tượng, đối với Ô Thước Tinh mà nói, đều là sự tồn tại giống như quái vật khổng lồ.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không phủ nhận, gật đầu nói:
- Hai đại Vị diện này, đều là Vị diện có Chủ Thần. Hơn nữa, còn không chỉ có một Chủ Thần, Thiên Thần Đạo cường giả phải có số lượng đến mấy trăm. Ô Thước Tinh các ngươi, cho dù là Chân Thần Đạo cường giả, ước chừng cũng sẽ không vượt quá một ngàn? Còn thế lực hai nhà này, Chân Thần Đạo cường giả không có mười vạn, cũng có năm sáu vạn. Đây chính là chênh lệch!
Xà Vương nói:
- Nếu như vậy, vậy phải làm thế nào mới thoát được khỏi bọn chúng…
- Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể là Ô Thước Tinh các ngươi xuất hiện một Chủ Thần. Chỉ có xuất hiện một Chủ Thần, mới có thể quyết định vận mệnh của Ô Thước Tinh. Bằng không, các ngươi muốn dựa vào một thời gian ngắn rút ngắn chênh lệch với bọn chúng, đây là điều không phải hiện thực.
- Chủ Thần…
Xà Vương ngập ngừng nói:
- Chúng ta ngay cả Thiên Thần Đạo cũng không phải, làm thế nào tấn thăng Chủ Thần được? Chủ Thần, rốt cuộc cần thực lực cường đại như thế nào?
- Thiên Thần Đạo một, hai kiếp, chính là Thiên thần Cơ cấp. Thiên Thần Đạo ba, bốn kiếp, là Thiên thần Trung cấp. Thiên Thần Đạo năm, sáu kiếp, chính là Thiên thần Cao cấp. Ngoài Thiên thần Cao cấp ra, Chân Thần Đạo bảy kiếp, gọi là Chủ Thần. Nếu các ngươi có được Thiên Thần Đạo bảy kiếp cường giả, liền có thể tấn thăng Chủ Thần. Trở thành Chủ nhân Vị diện của Ô Thước Tinh, bảo đảm chắc chắn vận mệnh bản thân!
Nghe xong những lời này, trong lòng Xà Vương càng thêm tuyệt vọng. Thiên Thần Đạo bảy kiếp, đây quả thực là giấc mộng xa xôi không thể thành. Bọn họ ngay cả Thiên Thần Đạo một kiếp cũng không có, chứ đừng nói là bảy kiếp!
- Xà Vương điện hạ, các ngươi hiện tại mơ tưởng Chủ Thần là quá sớm. Căn cứ vào quan sát của ta, Ô Thước Tinh các ngươi tựa hồ không phải là nơi không thể đột phá Thiên Thần Đạo. Tại sao thực lực tổng thể lại yếu như vậy, đây thật sự là chuyện kỳ quái. Nếu các ngươi muốn cứu vãn vận mệnh của Ô Thước Tinh, chỉ có một con đường có thể đi!
- Con đường nào?
Xà Vương khiêm tốn thỉnh giáo.
- Đi ra bên ngoài!
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu cường giả của Ô Thước Tinh các ngươi, vĩnh viễn chỉ đem ánh mắt lưu lại Ô Thước Tinh, muốn tự cường, vĩnh viễn là giấc mộng!
Tâm thần Xà Vương rùng mình, ánh mắt nhìn Tần Vô Song càng phát càng khác.
- Không dối gạt gì Xà Vương điện hạ, quê hương của ta hiện giờ cũng bị Đại lục Phong Vân chiếm cứ, nỗi khổ mà Ô Thước Tinh các ngươi phải chịu, ta đồng dạng cũng phải gánh chịu. Duy nhất có một điều không giống là, ta ôm hy vọng, hơn nữa có mục tiêu vì gia viên mà chiến đấu. Còn các ngươi, lại là vô tri vô giác, tự mình lơ là. Nói khó nghe một chút, đó chính là được chăng hay chớ, ngồi ăn chờ chết!
Mặc dù không dễ nghe lắm, nhưng Tần Vô Song biết, lời nói càng mạnh, càng có thể kích phát được huyết tính của Cự Thú Tộc.
Không có ai trời sinh muốn làm nô lệ, cũng không có ai, muốn ngồi im chờ chết. Cự Thú Tộc tiến thoái lưỡng nan như vậy, đơn giản là vì, cường giả tới từ Dị tộc, thật sự quá cường đại.
- Nhớ kỹ, đi ra ngoài, duy nhất chỉ có đi ra thế giới bên ngoài, mới biết trời rộng thế nào. Biết trời có rộng thế nào, trái tim các ngươi cũng sẽ rộng lớn như vậy!
Xà Vương yên lặng gật đầu, âm thầm chấp nhận.
- Tinh Hà đại nhân, nghe những lời ngươi nói, thật sự cảm thấy, những tên gia hỏa chúng ta, đã sống uổng phí mấy trăm năm. Xem ra, nhãn giới của chúng ta vẫn quá thấp rồi!
- Được, Xà Vương điện hạ, hãy quay về nói với Sư Vương bệ hạ. Ô Thước Tinh các ngươi hiện tại thời gian gấp gáp, muốn tự bảo vệ mình, phải để Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng va chạm nhau. Bọn chúng càng va chạm mạnh mẽ, đối với các ngươi càng có lợi. Tốt nhất là, hai Vị diện này đánh đến mức không thể dàn xếp, đối với các ngươi, đối với quê hương gia viên của ta, đều là có lợi nhất!
Xà Vương vô cùng mừng rỡ, không khỏi gật đầu:
- Không sai, bọn chúng đánh nhau càng mạnh, càng không có thời gian bận tâm đến chúng ta. Nhân thời gian này, liền có thể nghỉ ngơi hồi phục, cố gắng đề thăng thực lực.
- Không sai!
- Nhưng mà, làm thế nào để bọn chúng đánh nhau chứ?
Vấn đề này rất khiến người ta nhức đầu.
- Đơn giản, các ngươi hiểu rõ Đại lục Phong Vân, ta lại nắm rất rất rõ Đại lục Thiên Tượng. Các ngươi đem tình báo một số cường giả của Đại lục Phong Vân giao cho ta, ta phụ trách tiêu diệt. Cứ như vậy, món nợ này nhất định sẽ đổ lên đầu nhóm người của Đại lục Thiên Tượng.
- Kế sách hay!
Xà Vương lạnh lùng mỉm cười:
- Đề nghị này rất hay, ta lập tức quay về bẩm báo lên Sư Vương bệ hạ, Tinh Hà đại nhân, làm phiền ngài chờ đợi một chút rồi.
Tần Vô Song cười cười:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ. Mấu chốt là, tu luyện giả của Ô Thước Tinh các ngươi, cần phải mau chóng tìm được một con đường đi ra bên ngoài. Truyền Tống Trận của Đại lục Phong Vân, phi thuyền Chủ Thần của Đại lục Thiên Tượng, không thể cho các ngươi dùng được. Các ngươi muốn đi ra, cần phải tìm được một thông đạo của mình. Ô Thước Tinh các ngươi từ xưa tới nay, có loại thông đạo Thái cổ nào không?
Biểu tình của Xà Vương có chút xấu hổ, cười cười:
- Chuyện này, nghe đồn là có, nhưng tình hình cụ thể như thế nào, thật ra không có ai biết rõ. Ta quay về hỏi lại Sư Vương bệ hạ!
Cũng không thể đem bí mật Vạn Thần Quật nói thẳng ra? Nghe Tinh Hà đại nhân nói như vậy, lẽ nào thật sự biết có sự tồn tại của Vạn Thần Quật sao?
Xà Vương không chắc chắn lắm, vì vậy cũng không dám nói ra những lời phỏng đoán này.
Mười ngày sau, Tần Vô Song nhận được tình báo của Cự Thú Tộc, mục tiêu xác định trên người một gã đệ tử trẻ tuổi của Đại lục Phong Vân, người này chính là Thiên Thần Đạo cường giả mới đột phá của Đại lục Phong Vân, thực lực không phải mạnh nhất, nhưng địa vị rất nổi trội, nghe nói là đệ tử quan môn của Chủ Thần Đại lục Phong Vân.
- Đệ tử quan môn của Chủ Thần? Nói như vậy, thật sự khẳng định có Chủ Thần Khí rồi? Ha ha, cũng tốt, vậy quyết định khai đao với vị đệ tử quan môn của Chủ Thần này!
Trong mắt Tần Vô Song sát ý tuôn ra, cừu hận đối với loại xâm lược Đại lục Phong Vân, khiến lửa giận của Tần Vô Song càng phát càng bốc cháy.
Hai hạng người này, thống hận nhất chính là loại xâm lược! Vì lợi ích của bản thân, phá hoại gia viên của người khác, sinh linh lầm than, vô cớ giết chóc.
Tần Vô Song từ trước đến nay luôn coi trọng công bằng hợp lý. Đối với bằng hữu, rượu ngon chiêu đãi, đối với sài lang, nhất định phải dùng nắm đấm để nói chuyện!
Sơn mạch Khinh Nguyệt, một thiên tài tới từ Đại lục Phong Vân, Lâm Kinh Phong, một người một kiếm, đang ở đây tu luyện. Lâm Kinh Phong, chính là đệ tử quan môn của Chủ Thần Đại lục Phong Vân, tài hoa kinh người.
Tuổi chưa đến một trăm, đã đột phá Thiên Thần Đạo, thành tựu tuyệt thế thiên tài. Cũng là thiên tài Đại lục Phong Vân công nhận mười vạn năm mới có thể xuất hiện một người!
Chưa đến một trăm tuổi đã tu luyện đến Thiên Thần Đạo, xác thực vô cùng khoa trương! Phải biết rằng, sư phụ của Lâm Kinh Phong là Phong Chủ Thần.
Còn sư phụ của Tần Vô Song Lý là Huyền Phong, cũng là Thánh Hoàng chín kiếp! Với nhiều sự trợ giúp của Lý Huyền Phong đối với Tần Vô Song, trực tiếp lấy ngũ sắc thần quang truyền thừa huyết mạch, Tần Vô Song tu luyện đến Thiên Thần Đạo, cũng phải mất thời gian mười mấy năm!
Mà Lâm Kinh Phong này, hiển nhiên không có quan hệ sư thừa yêu nghiệt như Tần Vô Song, nhưng người ta đã đột phá được Thiên Thần Đạo. Bởi vậy có thể thấy được, Vị diện mờ mịt, thiên tài nhiều vô số.
Không thẹn là Thiên Thần Đạo cường giả, khu vực phòng ngự của Thần hồn, vượt xa người bình thường. Tần Vô Song một bước tiến vào trong phạm vi năm trăm dặm của sơn mạch này, Lâm Kinh Phong liền sản sinh cảnh giác, hừ lạnh một tiếng:
- Thứ không biết nhìn, xông vào cấm địa, chết!
Trường kiếm trong tay giống như nguyệt hoa vung lên, quang mang nguyệt hoa kinh thế, mang theo khí thế giống như cuồng phong, hóa thành một đạo cầu vồng, thổi quét mà đến.
Ầm ầm, ầm ầm!
Chỗ ngọn núi nhô lên, nhất thời bị san phẳng một mảng lớn. Các loại đá vụn, bay loạn đầy trời, rơi xuống như một trận mưa đá vụn!
Người nhanh như chim nhạn, cắt nhanh như lưu tinh.
Lâm Kinh Phong người giống như tên, quả nhiên giống như một trận gió mạnh, thân hình dao động, đã bay ra ngoài trăm dặm, trường kiếm trong tay vung lên.
- Xuất hiện đi!
Đòn thứ nhất không thành công, Lâm Kinh Phong ý thức được người tới đây cũng không phải yếu. Chí ít không phải là đối thủ trong một chiêu của hắn có thể thu phục được.
Loại đối thủ này, trái lại kích phát tâm lý hiếu kỳ của Lâm Kinh Phong. Đối thủ khó kiếm, một đối thủ có thể luyện tay, càng khó tìm!
Thân ảnh của Tần Vô Song, chậm rãi từ dưới sườn núi nổi lên, mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, từ từ đi lên.
- Mau khai báo danh tính, kiếm của ta, không giết người vô danh!
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Ta vừa vặn ngược lại, chuyên giết loại chuột nhắt vô danh như ngươi!
Trong đồng tử của Lâm Kinh Phong, nhất thời bắn ra một đạo tinh mang, phảng phất giống như tia chớp, hướng về phía Tần Vô Song, trong ánh mắt lập tức tụ thành một đạo sát ý nồng đậm.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chuôi kiếm này, phá đồng chặt sắt, vẫn nên thu lại đi. Ta không có hứng thú, ta chỉ tới để nhận thức Chủ Thần Khí thôi!
- Sao?
Lâm Kinh Phong sản sinh một tia cảnh giác, người này, loại biết hắn có Chủ Thần Khí sao? Nói như vậy, đối phương vốn đã có chuẩn bị mà đến, bằng không, tại sao biết hắn có Chủ Thần Khí chứ? Không nghi ngờ gì nữa, người ta đối với thân phận của hắn rõ như lòng bàn tay!