Lý Bố Y cũng không muốn ra mặt nhưng cục diện hiện nay nếu hắn không đến chúc mừng Tần Vô Song thì những kẻ có ý định có thể sẽ nổi dậy. Nếu nói năm đó Lý Bố Y chỉ ngầm ủng hộ Tần Vô Song thì nay xem ra đã trở thành công khai rồi.
Cũng nhờ có Tần Liên Sơn và Mộ Dung Thiên Cực phụ trách đón tiếp, lại có chư vị Thần đạo cường giả chủ trì nên lần này Tần Vô Song không phải vất vả gì.
Sau khi tiệc rượu tan, Lý Bố Y đến trước mặt Tần Vô Song, cười:
- Anh bạn trẻ, chiếm dụng thời gian tân hôn của ngươi một chút, không để tâm chứ?
- Lý Bố Y tiền bối nhiều lần ra tay trượng nghĩa, Vô Song cảm kích không hết. Không biết tiền bồi có gì dặn dò?
Tần Vô Song tôn trọng Lý Bố Y từ đáy lòng, hồi Lý Bố Y mới xuất hiện, Tần Vô Song không hề có thiện cảm với hắn, cảm thấy đây là một tên lừa đảo giang hồ, lừa ăn lừa uống, lại còn thích moi móc chuyện riêng của người khác.
Nay nghĩ lại Tần Vô Song vô cùng hổ thẹn, hắn đã giở nhiều trò với tiền bối Lý Bố Y, lúc đó chắc là rất ấu trĩ.
- Ha ha, anh bạn trẻ, có phải đang nghĩ lại hồi quen biết lão đầu tử ta không?
Đôi mắt đục ngầu của Lý Bố Y lóe lên những tia sáng đùa cợt, rồi khóe miệng nhếch lên như cười như không. Rõ ràng là, dù bề ngoài rất tùy tiện nhưng Lý Bố Y lại rất tinh ý, dường như có thể nhìn thấu được người khác vậy.
Tần Vô Song bối rối cười, chỉ khi ở trước mặt Lý Bố Y thì Tần Vô Song mới cảm thấy mình không có chút áp lực tâm lý nào.
- Anh bạn trẻ, có phải rất hiếu kỳ về thân phận của ta?
Lý Bố Y nheo mắt cười.
- Hà hà, trước nay Vô Song vẫn cho rằng tiền bối là một ẩn thế cường giả bỡn cợt với trần thế. Giờ có lẽ không phải vậy.
Lý Bố Y cười nói:
- Sao ngươi lại nghĩ vậy?
- Nếu tiền bối thật sự là cường giả quyết tâm ở ẩn, dù có hậu ái ngầm trợ giúp Vô Song cũng không lộ diện đắc tội với Hiên Viên Tộc. Tiền bối đã lộ diện thì chắc chắn có lý lẽ của mình!
Lý Bố Y khá tán thưởng phân tích của Tần Vô Song.
- Không sai, lần này ta ra tay là định đưa mọi chuyện ra công khai. Trước đây, ám thị có nhiều lúc không có tác dụng. Vô Song, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên ngươi gặp ta ở các quốc gia nhân loại, lão đầu tử ta đã chú ý đến ngươi rồi. Ta thấy được trên người ngươi có điểm khác biệt với người khác. Trong ánh mắt ngươi không phải sự phóng đãng của lãng tử mà là sự ngông nghênh đằng sau sự trưởng thành, vững vàng. Rất phù hợp với khẩu vị của lão đầu tử ta. Giờ có không ít người trẻ tuổi có sự ngông nghênh đó nhưng đa số đều mù quáng hoặc chẳng hiểu phải gọi là gì.
Khi đối phương tán dương mình, đương nhiên Tần Vô Song không thể gật đầu phụ họa nếu không thì sẽ thành mèo khen mèo dài đuôi, nên hắn cứ im lặng lắng nghe.
Tần Vô Song biết lần này Lý Bố Y xuất hiện tìm mình, nhất định có chuyện quan trọng cần dặn dò. Có lẽ những thứ mà hắn vẫn luôn tò mò tìm hiểu tối nay sẽ được phơi bày.
- Vô Song, từ sau lần đó ta bắt đầu chú ý sự trưởng thành của ngươi, quan sát ngươi tiến bộ. Quả nhiên ngươi đã không khiến ta thất vọng. Bắt đầu từ khi ngươi kết oán với Đế quốc Thiên Trì đến khi đánh bại Tân Thiên Vấn, con đường trưởng thành của ngươi, với những người trẻ tuổi ở các quốc gia nhân loại mà nói thì đó chính là truyền kỳ không thể lặp lại. Ngay cả Đại lục Thiên Huyền, thành tích khiến cả thế gian phải nhìn vào của ngươi, từ xưa đến này cũng chỉ có vài người.
Tần Vô Song thở dài:
- Nói như vậy, mấy lần Vô Song gặp nguy hiểm có phải đều là tiền bối giúp đỡ?
Lý Bố Y lắc đầu:
- Không, từ trước tới giờ ta chưa từng trực tiếp giúp ngươi, trừ phi đó là cường giả tuyệt đối ngươi không thể chống lại được. Lần duy nhất ta ra tay đó là ở Nga Mi Đạo Trường. Đương nhiên những lúc khác ta cũng dọn sẵn đường cho ngươi, ví dụ như việc ngươi đến Vô Tận Đông Hải, ta lệnh cho Đồ Đằng Tộc không được phái người truy sát. Rồi ra tay cứu hai sư huynh của ngươi, giúp ngươi giải quyết một vài vấn đề lo lắng.
Tần Vô Song cảm kích:
- Hồi đó ta đã cảm thấy kỳ lạ, đã đoán được một chút, quả nhiên là tiền bối.
Lý Bố Y mỉm cười:
- Đương nhiên, lão già ẩn thế ta đây vài nghìn năm mới có một lần xuất hiện. Rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của lão già ta, nhiều khi nói không cũng không được. Đành phải trực tiếp tìm đến sáu đại cường giả chí tôn của thế lực Đồ Đằng. Ta chứng kiến chúng trưởng thành từ thời niên thiếu. Tuy đều trở thành cường giả đỉnh cao một phương nhưng nói thật những người khiến ta hài lòng thì không nhiều!
Khẩu khí của Lý Bố Y có phần bất lực và đau khổ.
- Đồ Đằng Tộc vốn là đỉnh cao tuyệt đối, là hy vọng của Đại lục Thiên Huyền. Đáng tiếc, mấy vạn năm nay thế lực Đồ Đằng đã mất đi hào quang của thời Thái cổ, chỉ quan tâm lợi ích tự thân, tranh quyền đoạt lợi, rất ít có nhân vật lớn xuất hiện. Nghìn năm trước có xuất hiện một Kim Thiền, kết quả là bị ông trời đố kỵ.
Nghe Lý Bố Y nhắc đến Kim Thiền, Tần Vô Song ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.
- Người cũng đã chết rồi, chuyện của Kim Thiền chúng ta không nhắc nữa. Vô Song, nếu lão phu đoán không nhầm thì có lẽ ngươi đã kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Nói đến đây, ánh mắt Lý Bố Y bỗng sâu thẳm nhìn chăm chăm vào Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Vô Song tuy kinh ngạc nhưng trước mặt Lý Bố Y hắn căn bản không thể nói dối, cũng không có dũng khí đó, liền gật đầu.
- Tiền bối biết Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận sao?
- Hà hà, ngươi đã khám phá đến Đệ lục hoàn rồi đúng không?
Tần Vô Song càng kinh ngạc hơn:
- Tiền bối biết hết ư?
Lý Bố Y lắc đầu thần bí:
- Ta cũng chỉ biết một chứ không biết hai. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng là chủ nhân của bọn ta!
- Chủ nhân của tiền bối?
Tần Vô Song bắt đầu mơ hồ.
- Ừm, có lẽ có thể nói là chủ nhân, hoặc có thể nói là ân sư. Dù sao thì cũng là cái ý đó.
Khẩu khí Lý Bố Y bỗng trở nên thâm trầm như đang hồi tưởng lại chuyện từ thời xa xưa.
- Đó là sau đại chiến Chúng Thần Thái cổ, hồi đó bọn ta vẫn còn trẻ, được chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, Lý Huyền Phong tiền bối thu nhận làm môn đồ. Tất cả có bảy người, hồi đó bọn ta được gọi là Thiên Huyền Thất Tử của thời đại Hậu Chúng Thần. Lịch sử mấy vạn năm khiến Thiên Huyền Thất Tử bọn ta dần dần ra khỏi tầm mắt của con người, được gọi là truyền thuyết.
- Lý Huyền Phong, chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Trong đầu Tần Vô Song có vô số nghi vấn:
- Thiên Huyền Thất Tử? Lý tiền bối, ý tiền bối là cường giả ở cấp bậc của tiền bối trên Đại lục Thiên Huyền ít nhất có bảy người?
- Đúng, bảy người, chỉ có bảy mà thôi!
- Lý tiền bối xếp thứ mấy?
Lý Bố Y cười:
- Ta có ưu thế về tuổi tác, là Đại sư huynh, họ đều gọi ta là Bố Y Lão Đại, hoặc Đại sư huynh.
- Quả nhiên Lý tiền bối là Lão Đại, ta nhìn khí độ không tầm thường mà!
Tần Vô Song cười nói.
Sắc mặt Lý Bố Y bỗng trở nên vô cùng nghiêm nghị:
- Vô Song, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi. Thứ nhất, ngươi không được gọi ta là Lý tiền bối nữa. Cùng lắm thì cũng chỉ được gọi ta là Đại sư huynh. Vì ngươi kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận mà sư phụ để lại. Ngươi là người có duyên, lại là chủ nhân trận pháp, có thể kế thừa tinh thần của sư phụ. Tính ra, trong số môn hạ của sư phụ, ngươi là đệ tử chân truyền, địa vị còn cao hơn cả bọn ta.
Tần Vô Song sững người hồi lâu mới cười khổ nói:
- Đạt giả vi tôn, tiên nhập vi tôn. Đại sư huynh, hà hà, Đại sư huynh!
Tần Vô Song lúc này có cảm giác như đang trong mơ, những điều trước đây còn mơ hồ bỗng nhiên đã sáng tỏ, mọi điều nghi ngờ cũng đã có đáp án.
- Vô Song, sư phụ ban cho ngươi trận pháp này cũng cho ngươi một trách nhiệm vô thượng. Đại lục Thiên Huyền xảy ra trận đại chiến Chúng Thần Thái cổ, ngươi biết đó là chuyện gì không?
- Đại sư huynh, thời đại Thái cổ đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta chỉ biết Chúng Thần Thái cổ là thời đại huy hoàng nhất của Đại lục Thiên Huyền, Thần đạo cường giả nhiều như nấm. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà lịch sử bị gián đoạn, rồi đến Đại lục Thiên Huyền hiện nay, thay đổi không nhiều.
- Những điều ngươi biết về Đại lục Thiên Huyền quả thật không nhiều.
Sắc mặt Lý Bố Y rất nặng nề.
- Ta nhất thiết phải cho ngươi biết, ngoại giới nói tranh chấp nội bộ Chúng Thần thời đó dẫn đến diệt vong là lời đồn thổi, là sự sỉ nhục đối với những tiền bối trước đây. Thực tế, Chúng Thần của thời đại đó đều vì bảo vệ Đại lục Thiên Huyền mà chết. Có người chết trong tay kẻ thù dị tộc, có những người là tự hủy Thần hồn để bảo vệ Tinh Hà Kết Giới không cho dị giới đến Đại lục Thiên Huyền qua Không Gian Truyền Tống Trận.
- Dị tộc xâm chiếm? Tinh Hà Kết Giới?
Gương mặt Lý Bố Y khẽ co giật:
- Đúng vậy, Tinh Hà Kết Giới. Vô Song, Chân Thần Đạo đỉnh phong là đỉnh cao nhất ở Đại lục Thiên Huyền, nhưng ở thời đại Chúng Thần chỉ có thể tính là thượng lưu mà thôi. Thời đó, Thiên Thần Đạo rất nhiều, Thiên Thần Đạo có thần thông tuyệt diệu có thể ngao du Tinh Hà, xuyên qua vũ trụ, không cần quan tâm quy tắc không gian. Còn sự huy hoàng của thời đại Chúng Thần vì sự xâm chiếm của dị tộc mà dừng lại ở đó. Vô số Thiên Thần Đạo cường giả đã tham gia trận chiến bảo vệ vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền. Các tu luyện giả của Đại lục Thiên Huyền trong trận chiến đó càng đánh càng lui, không thể ngăn chặn được dị tộc xâm nhập!
Tần Vô Song nghe khẩu khí Lý Bố Y rất nặng nề, trong lòng cũng căng thẳng, cục diện trận chiến đó chắn chắn rất gian nan.
Vậy thì, rốt cuộc Đại lục Thiên Huyền làm thế nào thoát khỏi trận chiến đó?
Lý Bố Y tuy hồi tưởng lại chuyện cũ mấy vạn năm trước nhưng nét mặt vẫn vô cùng nặng nề, không hề có chút thản nhiên của việc nhớ lại chuyện xưa.
Nghe khẩu khí của hắn dường như lưỡi đao phán quyết vẫn đang treo lơ lửng trên đầu khiến người ta phải nghẹt thở.
Lâm Kinh Phong không thẹn là đệ tử chân truyền của Chủ Thần, mặc dù bị Tần Vô Song một lời nói toạc ra, nhưng sau khi tâm thần khẽ rùng mình, liền khôi phục lại bình tĩnh, cũng không có vì những lời này của Tần Vô Song, mà rối loạn lòng người.
Chậm rãi thu bảo kiếm giống như ánh trăng trong tay lại, nhàn nhạt cười nói:
- Nếu ngươi đã muốn nhận thức Chủ Thần Khí, xem ra, là có hy vọng đạt được. Rất tốt, nếu ngươi có thể thắng ta, cái đầu này của ta, và Chủ Thần Khí trong tay, ngươi có thể lấy đi. Nhưng mà, ta cũng muốn biết, ngươi có bản lĩnh gì?
Tần Vô Song cười ha ha nói:
- Đừng hỏi ta có bản lĩnh gì, chỉ cần biết, ta có đủ bản lĩnh đoạt lấy Chủ Thần Khí của ngươi!
- Quả nhiên rất điên cuồng!
Lâm Kinh Phong lạnh lùng nói:
- Hy vọng thực lực của ngươi cũng có thể điên cuồng giống như khẩu khí của ngươi! Bằng không…
- Cường giả của Đại lục Thiên Tượng ta, từ trước đến nay dám nói thì có thể làm được. Chuyện không làm được, chưa bao giờ huyênh hoang. Lâm Kinh Phong, ba chiêu, ta chỉ có ba chiêu. Ngươi tiếp được, xem như ngươi thắng!
Tần Vô Song xòe ra ba đầu ngón tay.
Lâm Kinh Phong không giận chỉ cười:
- Ta nói các hạ, ngươi tưởng rằng hai chúng ta là trẻ con vật lộn sao? Loại cách con nít chọc giận ta, thú vị lắm sao?
- Không không không, ba chiêu, ngươi nhìn kỹ đi!
Tần Vô Song cười cười:
- Thiên tài của Đại lục Phong Vân, nghe nói là thiên tài mười vạn năm mới gặp một lần đúng không? Sở thích độc ác lớn nhất của ta, chính là giẫm lên thiên tài, bóp chết thiên tài từ trong nôi!
Nói xong, Âm Dương Tạo Hóa Đao chém xuống, đao nhọn cuốn lên:
- Âm Dương Cực Quang!
Hình vẽ của Âm Dương Ngư quá nhanh, phấp phới hư không, trực tiếp tập kích tới.
Âm Dương Cực Quang này, xác thực cường đại, khắp bầu trời, lập tức lõm xuống một dấu vết hình vẽ cực sâu, giống như một ấn pháp cực lớn, đem khí áp của không gian không ngừng đề thăng, không ngừng đề thăng. Sức mạnh áp xuống phía bên Lâm Kinh Phong chí ít tăng gấp trăm lần.
Lâm Kinh Phong ngay từ ban đầu nhìn thấy Tần Vô Song lấy ra một thanh vũ khí Thiên Thần Đạo một kiếp, trong lòng cười thầm, phá đao này, cũng muốn tranh phong với Chủ Thần Khí sao?
Nhưng nhìn thấy chiêu thức tân kỳ của Tần Vô Song, lòng khinh thường liền thu lại mấy phần. Nhìn thấy Âm Dương Cực Quang áp tới, khí áp lại có thể không ngừng đề thăng, lúc này mới biết lợi hại.
Không chút suy nghĩ, trong tay vô số xiềng xích ngân quang lấp lánh, nhất thời rậm rạp quanh người hắn hình thành lên một đạo phòng ngự hoàn mỹ.
Khí áp đó liên tục xông tới hơn mười cái trước mặt phòng ngự liên thức, lại không nhúc nhích tí nào. Cuối cùng không cách nào loại bỏ được phòng ngự liên thức đó.
- Ồ? Chủ Thần Khí?
Trên khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười.
- Hừ, tiểu tử, biết là tốt rồi!
Tần Vô Song cười lớn một tiếng:
- Vậy thì thế nào? Xem tên!
Âm Dương Tạo Hóa Đao vừa thu lại, Thần Tú Cung tựa hồ lấy khí thế tốc độ tuyệt luân trực tiếp mở cung như trăng tròn, chín mũi tên đồng loạt bắn ra.
Chín mũi tên giống như lưu tinh, mang theo quang mang hoàng kim, giống như chín đạo kim long khí thế to lớn, rít gào mà tới.
- Hừ, đao không dùng được, tên có thể dùng được sao?
Lâm Kinh Phong vô cùng có tự tin đối với Chủ Thần Khí của mình. Cổ tay nhẹ nhàng rung lên, một dây xiềng xích, đột nhiên giống như linh xà bay múa liền biến ra một cái chùy lớn.
Lưu Tinh Chùy!
Lưu Tinh Chùy đỡ trên hư không, nhất thời ngăn cản khí thế của Thần Tú Cung. Liên thức phòng ngự phảng phất giống như khuếch trương vô hạn, không ngừng kết thành lưới phòng ngự, gắt gao bám trụ chín đạo kim quang.
Ngân quang và kim quang giao hội, phảng phất giống như nhật nguyệt tranh sáng, vô cùng tráng lệ.
Tần Vô Song nhìn rất chân thành cười nói:
- Rất tốt, lực phòng ngự không thẹn là Chủ Thần Khí, rất mạnh! Chiêu thứ ba, xem ngươi chống đỡ như thế nào?
Sau lưng Tần Vô Song phát ra loại thanh âm cổ quái, một đạo tử khí ngút trời xông ra. Âm Dương Tử Vân Dực lại một lần nữa sinh thành.
Hai luồng quang mang nắm lấy mơ hồ sau lưng, phảng phất như hai con mãnh thú chuẩn bị xông ra khỏi nhà giam bất cứ lúc nào, phát ra tiếng gầm nhẹ khiến người ta sởn tóc gáy.
- Tiểu tử này, chơi trò gì vậy? Hay là cũng có Chủ Thần Khí?
Trong đầu Lâm Kinh Phong lóe lên một tia nghi hoặc, lập tức vô cùng thản nhiên:
- Cho dù có Chủ Thần Khí, vậy thì thế nào chứ? Lưu Tinh Chùy này của ta, chính là Chủ Thần Khí cường đại do sư phụ ban tặng cho ta, lực phòng ngự nhất lưu, lực công kích chính là siêu cấp cường đại. Tiểu tử này, tiến sát khu vực công kích của ta, ta sẽ để hắn nhận thức một chút, cái gì gọi là Chủ Thần Khí chân chính!
Lâm Kinh Phong trong lúc suy nghĩ, trên khóe miệng tràn ra một nụ cười đùa cợt. Hiển nhiên, hắn dự định lựa chọn tiếp cận công kích đối với Tần Vô Song, là vô cùng khinh thường.
Ai cũng biết, càng tiếp sát Chủ Thần Khí, chết sẽ càng thảm!
Nhưng mà, đối thủ phảng phất vốn không đem Chủ Thần Khí nhét vào trong phạm vi suy nghĩ.
Hai tay rung lên, đã đánh trộm tới.
Hai cánh sau lưng hai luồng khí thế, càng diễn càng kịch liệt, hiển nhiên, hai luồng kỳ quang cùng xông lên, một đạo màu xanh, một đạo màu cam, hai đạo kiếm quang, phảng phất giống như tinh linh của kiếm, tràn ngập linh lực, lập tức, tựa hồ giống như muốn đem toàn bộ linh lực thiên địa trong không trung hấp thu sạch sẽ.
Quang hoa chói mắt, thoáng cái khiến toàn bộ hư không vì đó mà mất sắc.
Lâm Kinh Phong kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hai đạo kiếm treo cao này:
- Đây… lẽ nào cũng là Chủ Thần Khí?
Khí thế cường đại như vậy, nếu nói không phải Chủ Thần Khí, Lâm Kinh Phong cũng không tin.
- Đòn thứ ba, Lâm Kinh Phong, giác ngộ đi!
Tần Vô Song vỗ hai cánh, song chưởng đè ép xuống, hai đạo kiếm quang, nhất thời giống như hai đạo phi bộc từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng ba ngàn thước, giống như ngân hà treo ngược, khí thế cực mạnh, lập tức đem luồng uy áp của Lưu Tinh Chùy đó, đè xuống ngày càng thấp.
- Cái gì?
Lâm Kinh Phong giật mình phát hiện, khu vực phòng ngự của Lưu Tinh Chùy, lại hoàn toàn không nghe theo hắn sai khiến, co rút liên tục, không ngừng giảm bớt.
- Chuyện gì thế này, hai thanh kiếm này, cho dù là Chủ Thần Khí, chênh lệch cũng không lớn đến mức như vậy chứ?
Ầm!
Hai đạo quang mang hạ xuống, giống như thác nước kinh thiên vừa rơi xuống đến cùng, trực tiếp đè ép xuống. Toàn bộ phòng ngự liên thức xiềng xích do Lưu Tinh Chùy hình thành, hoàn toàn bị áp chế.
Vô số đạo thần lực, không ngừng từ mối ghép chui vào, giống như vạn đạo phi châm bắn tới.
Lâm Kinh Phong lập tức biết không ổn.
Nhưng mà, quyết đấu của cường giả, đợi đến lúc ngươi phát hiện không ổn, thường thường chuyện đã không thể cứu vãn rồi.
Kiếm quang cường đại, không chút lưu tình đánh tới, từng vòng từng vòng quấn quanh Lâm Kinh Phong.
- Hóa cương vi nhu!
Tần Vô Song khẽ quát một tiếng, kiếm quang đầy trời, nhất thời hóa thành từng đạo khí lưu giống như dải lụa, trói gô cổ và chéo cánh tay Lâm Kinh Phong ra sau lưng.
Một tiếng loảng xoảng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phòng ngự của Lưu Tinh Chùy, triệt để bị đánh vỡ, bị hai đạo kiếm quang sắc bén hoàn toàn áp chế, phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng, rơi xuống biến thành bụi bặm.
Tần Vô Song vỗ vỗ tay, cánh tay vung lên, một kiếm quyết chém ra, thu hồi lại bản thể của hai đạo kiếm quang.
Hai đạo kiếm quang này, tự nhiên chính là Thiên Tôn Thần Khí, Tần Vô Song lần này, cũng là lần đầu tiên thi triển. Khổ công trong thời gian dài, tế luyện hai thanh Thiên Tôn Thần kiếm Thiên Chi Khuê Lang, hôm nay lấy ra sử dụng, lại có thể trực tiếp khắc chế được Chủ Thần Khí.
Đương nhiên, cũng chính là vì thao túng của Lâm Kinh Phong đối với Chủ Thần Khí còn kém cỏi, vì vậy Tần Vô Song mới có thể thừa cơ hành động.
Nếu đổi lại là một Thiên thần Cao cấp đến thi triển Chủ Thần Khí này, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng đánh bại như vậy, thậm chí, quyền chủ động căn bản không có khả năng nắm giữ trong tay hắn!
Nói đến cùng, vẫn là chênh lệch về thực lực, cộng thêm áp chế về mặt trang bị!
Lâm Kinh Phong được gọi là thiên tài mười vạn năm mới gặp một, giờ đã trở thành tù nhân của Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn là quy củ cũ, tiến hành bào chế như thường, Thần Cổ Chi Độc xâm nhập vào trong Thần hồn của Lâm Kinh Phong, trực tiếp tẩy não, đem Lâm Kinh Phong bào chế thành Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi.
Lâm Kinh Phong là tuyệt thế thiên tài, thiên tài tuyệt đối không phải là nói suông. Tần Vô Song có rất nhiều chỗ dùng được, đầu cơ kiếm lợi, đương nhiên sẽ không giết chết Lâm Kinh Phong.
Thần hồn của Lâm Kinh Phong, mặc dù còn cường đại hơn Hồng Nhạc một chút. Nhưng cảnh giới Thần hồn của Tần Vô Song, chính là truyền thừa huyết mạch đến từ Thánh Hoàng cường giả, so với thiên tài mười vạn năm mới gặp một lần như hắn, càng mạnh hơn rất nhiều.
- Chủ nhân!
Đợi Lâm Kinh Phong hồi phục lại ý thức, đã trở thành Khôi Lỗi của Tần Vô Song.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Đi theo ta!
Nơi phát sinh đại chiến, đương nhiên không nên ở lâu, trực tiếp dẫn Lâm Kinh Phong đi.
Với địa vị đệ tử quan môn Chủ Thần của Lâm Kinh Phong, Tần Vô Song biết, người này tuyệt đối là món hàng đáng giá. Phải tìm được một nơi an toàn, xét hỏi cẩn thận.
Vừa hỏi, Tần Vô Song thật sự là giật mình kinh ngạc.
Đại lục Phong Vân, hiện giờ lại có ba Chủ Thần! Ngoài hai vị Chủ Thần Phong Vân ra, lại xuất hiện thêm một Lôi Chủ Thần.
Còn cường giả Đại lục Phong Vân phái tới Ô Thước Tinh, có hơn ngàn người. Thiên Thần Đạo cường giả, cũng có hơn mười mấy người, mạnh nhất chính là Thiên thần Cao cấp cấp bậc Thiên Thần Đạo sáu kiếp!
Phải biết rằng, Thiên thần Cao cấp, ở Đại lục Phong Vân, nhiều nhất cũng chỉ có mười người. Tất cả đều là trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng Chủ Thần!
Phái đến Ô Thước Tinh này làm việc, lại có thể có Thiên Thần Đạo sáu kiếp cường giả!
Xem ra, hai mươi tiểu đội tốp đầu tiên của Đại lục Thiên Tượng, thực lực so với Đại lục Phong Vân, vẫn là chênh lệch rõ ràng!
Nhưng mà, Tần Vô Song quan tâm hơn không phải là tình hình của Ô Thước Tinh, mà là Đại lục Thiên Huyền. Hiện giờ, Đại lục Phong Vân đối với Đại lục Thiên Huyền, đang ôm một loại suy nghĩ như thế nào?
- Đại lục Thiên Huyền?
Biểu tình của Lâm Kinh Phong vô cùng kinh ngạc:
- Chủ nhân, ngươi cũng biết Đại lục Thiên Huyền sao?
- Đúng, đừng có nhiều lời, ngươi trực tiếp nói đi!
- Đại lục Thiên Huyền, là một đại hận trong lòng sư phụ của ta. Vì Tinh Hà Kết Giới của Đại lục Thiên Huyền, lại có thể cường đại đến mức đích thân sư phụ ta tự mình động thủ cũng không cách nào trực tiếp phá vỡ được. Vì vậy, sư phụ quyết định, một khi Tinh Hà Kết Giới bị phá hủy, phải đích thân tới Đại lục Thiên Huyền một chuyến. Xem xem Đại lục Thiên Huyền rốt cuộc có huyền cơ gì, lại có thể bố trí kết giới mạnh như vậy.
Tần Vô Song âm thầm chép miệng, Phong Chủ Thần muốn ra tay sao? Như vậy xem ra, sư phụ nói hắn từng động qua một chút tay chân trong Tinh Hà Kết Giới, cũng không sai. Bằng không, cho dù Thần hồn của Chúng Thần Đại lục Thiên Huyền phong ấn, sợ rằng cũng khó ngăn cản được công kích liên tục của Chủ Thần.
- Được, trong mắt Phong Chủ Thần, Tinh Hà Kết Giới đó ước chừng có thể duy trì được bao lâu?
- Năm sáu ngàn năm. Hiện tại ba đại Chủ Thần đã bắt đầu công tác chuẩn bị, chuẩn bị sao năm ngàn năm, liên thủ đánh tan Tinh Hà Kết Giới, sát nhập Đại lục Thiên Huyền. Căn cứ vào phán đoán của Lôi Chủ Thần, Đại lục Thiên Huyền đó nhất định có huyền cơ khác, có lẽ có càng nhiều kỳ ngộ ở đó. Đại lục Thiên Huyền, hiện tại là một nơi ba vị Chủ Thần đại nhân chú ý nhất, còn đáng chú ý hơn so với Ô Thước Tinh này!
- Ô Thước Tinh này, có chỗ nào hấp dẫn bọn họ chứ?
- Tinh thạch, còn có tài nguyên ở đây… vô cùng thích hợp làm Vị diện nô lệ của Đại lục Phong Vân chúng ta, bảo vệ ngoại vi xung quanh Đại lục Phong Vân chúng ta. Kế hoạch của ba vị Chủ Thần đại nhân là chế tạo ra một mạng lưới Vị diện bảo vệ xung quanh bên ngoài, bảo đảm Đại lục Phong Vân ta sẽ không trở thành mục tiêu công kích của kẻ địch ngay lúc đầu tiên!
- Dã tâm thật lớn!