Hôm nay, trong lòng Tần Vô Song có gì đó không yên. Tuy hắn không người có thể bấm ngón tay là đoán được tương lai nhưng từ trước tới giờ trực giác vẫn luôn giúp hắn cảm nhận được nguy cơ đang đến gần.
Cảm giác bất an, nóng ruột này chính là cảm giác quen thuộc mỗi khi sắp có nguy cơ đến.
Cảm giác huyết khí dâng trào khiến Tần Vô Song đang tu luyện phải mở trừng mắt, dùng Thần hồn truyền thức nói:
- Bao Bao, Cô Đơn, Hỏa Lân, mau tới chỗ ta ngay!
Ba đầu Thần thú này giờ là thủ hạ thân cận của Tần Vô Song, gọi lúc nào là đến lúc đó.
- Lão Đại sao vậy?
Bao Bao đến đầu tiên.
Tiếp đó Cô Đơn và Hỏa Lân cũng tới.
- Chuẩn bị đi, bảo tất cả đệ tử Tần gia, toàn bộ đều trở về trong sơn môn, lùi vào phạm vi phòng ngự của Giới Tử Động Phủ, không được chậm trễ. Nếu cách quá xa thì tìm nơi ẩn nấp, không được để lộ thân phận!
Lệnh của Tần Vô Song chính là pháp chỉ, trên dưới Tần gia đều lập tức chấp hành.
Trong Chính Khí Đường, mọi người đều hồ nghi nhìn Tần Vô Song:
- Đại Chưởng môn, cục diện hiện nay đang ổn định, Thần Khí Chi Môn sắp mở, chắc không có thế lực nào lại khiêu chiến vào lúc này đâu phải không?
Tần Vô Song nói:
- Cẩn tắc vô áy náy. Tuy ta không phán đoán được nguy cơ bắt nguồn từ đâu nhưng trực giác này của ta chưa bao giờ sai.
Nghe Tần Vô Song nói vậy mọi người đều biết, Đại Chưởng môn đã nói vậy thì chắc chắn có lý của mình. Đừng nói trực giác của Đại Chưởng môn chưa bao giờ sai, dù có từng sai thì Đại Chưởng môn mà đã nói thì chắc chắn có nguyên nhân, nhất định phải chấp hành.
Bao Bao cười:
- Lão Đại, không phải Kiếm Nhiêm lại giở trò chứ? Tên đó biến mất đã mấy chục năm, ta nghĩ nó không chịu được cô đơn nữa rồi.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Giờ Kiếm Nhiêm cách chúng ta hàng trăm vạn dặm, căn bản không có dấu hiệu nó tiếp cận. Nếu là Kiếm Nhiêm thì chúng ta không cần phải thận trọng như vậy.
Lợi hại hơn cả Kiếm Nhiêm?
Sự lợi hại của Kiếm Nhiêm người trong Tần gia đều đã được chứng kiến. Năm đó nó có thực lực tương đương Tân Thiên Vấn, nay đã mấy chục năm qua đi, chắc chắn thực lực đã tăng cao. Nếu kẻ địch còn lợi hại hơn cả Kiếm Nhiêm thì thật sự là rất đáng sợ.
- Mọi người không cần lo lắng!
Tần Vô Song thấy mọi người sắc mặt nặng nề, xua tay, nói:
- Khi động phủ của ta luyện hóa xong, Chân Thần Đạo cường giả không thể động đến lông tơ của nó. Dù tất cả cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc có đến cũng không thể phá vỡ được.
Tần Vô Song trước nay không nói nhiều về Giới Tử Động Phủ, lúc này thấy mọi người lo lắng đương nhiên không muốn mọi người quá hoảng loạn.
Bao Bao thì vô cùng tự tin, cười:
- Đúng thế, mọi người đừng lo lắng nữa. Không phải Thiên Thần Đạo thì không thể vượt qua Giới Tử Động Phủ đâu. Trước đây Hiên Viên Dương hung hăng lắm, giờ bảo hắn thử xem chắc chắn sứt đầu mẻ trán!
Tần Vô Song đương nhiên cũng tự tin như vậy. Giới Tử Động Phủ là do sư phụ luyện hóa, thần thông quảng đại, phòng ngự cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc chắc chắn không vấn đề gì.
Động phủ này xây dựng là để đối mặt với Thiên Thần Đạo, nay trên Đại lục Thiên Huyền trừ Thiên Huyền Thất Tử ra thì còn ai là Thiên Thần Đạo cường giả chứ?
Có thể có nhưng chắc chắn đang bị phong ấn trong Thần Khí Chi Môn rồi.
Nghe Bao Bao nói vậy, người trong Tần gia đều bật cười, không khí lập tức thoải mái hơn hẳn. Đúng lúc khi mọi người thở phào, bên ngoài Vấn Đỉnh Sơn bỗng có một áp lực khổng lồ như trời sập xuống ập tới.
Uỳnh!
Một áp lực không chút điềm báo hình thành nên một đòn công kích có thể hủy thiên diệt địa oanh kích vùng ngoại vi sơn môn.
Chỉ nghe bốn bề phát ra tiếng nổ vang trời, tất cả vội vàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngọn núi cao quanh Vấn Đỉnh Sơn đã bị một sức mạnh khổng lồ đánh sạt mất một phần, giống như bị một thanh thần kiếm chém mất vài trăm trượng vậy.
Giữa các sơn mạch bỗng xuất hiện một vết nứt đáng sợ, dãy sơn mạch kéo dài trùng trùng bỗng xuất hiện một khe nứt lớn, sâu thăm thẳm.
Tất cả đệ tử Tần gia đều nhảy dựng lên.
- Đại Chưởng môn!
Hàng trăm nghìn đôi mắt cùng nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song lại vô cùng trấn tĩnh, ngồi trên ghế Thiên Đế, bình thản nói:
- Mọi người bình tĩnh đi, không có gì phải lo cả.
Giới Tử Động Phủ nay đã được Tần Vô Song luyện hóa không ngừng, phạm vi phòng ngực đã mở rộng ra phạm vi nghìn dặm, gần như bảo vệ được toàn bộ vùng trung tâm của Tần gia. Tuy vẫn chưa được đến mức cao nhất là ba nghìn dặm nhưng lớp phòng ngự này đã đủ để nội bộ Tần gia thấy yên tâm rồi.
- Tần gia tiểu tử, Tần Vô Song phải không? Cút ra đây cho đại gia!
Một giọng nói chói tai, huênh hoang, truyền khắp phạm vi mấy chục vạn dặm Thiên Đế Sơn.
Thần thông như vậy thật sự rất đáng sợ!
Tần Vô Song khẽ nhíu mày, thở dài:
- Quả nhiên như ta đoán, là Kim Ô Thú!
Nghe đến ba chữ "Kim Ô Thú" sắc mặt tất cả đều thay đổi.
Tần Vô Song khoát tay:
- Mọi người cứ ở trong sơn môn làm việc của mình. Ta ra ngoài xem rốt cuộc Kim Ô Thú muốn gì.
- Đại Chưởng môn, không được!
Tần Trọng Dương lập tức lắc đầu phản đối:
- Kim Ô Thú vô cùng lợi hại. Ngay cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc cũng bị nó giết chết. Giờ chúng ta không thể lấy dùng biện pháp cứng rắn chống lại nó.
Tần Vô Song cười:
- Ta đâu có định chống chọi gì với nó. Trước mắt ta không đánh lại nó, điều này ta biết chứ. Có điều không đánh lại được đâu có nghĩa là chúng ta phải nhẫn nhịn.
Nói rồi hắn cười:
- Bao Bao, ba ngươi cùng ta đi xem náo nhiệt nào. Những người khác ở nguyên tại chỗ chờ lệnh.
Đến vùng ngoại vi động phủ, Kim Ô Thú gầm rú, không ngừng oanh kích sơn môn Tần gia. Nhưng Giới Tử Động Phủ vô cùng huyền diệu, sự công kích của Kim Ô Thú giống như đâm đầu vào bông, sức mạnh tiêu tan không còn gì, cảm giác như chém đao xuống nước vậy. Kim Ô Thú rống lên:
- Tần Vô Song, không muốn ta san bằng Vấn Đỉnh Sơn thì mau cút ra đây! Đại gia ta tâm trạng tốt thì sẽ bớt giết một hai tên. Nếu không thì, hừ hừ!
Tần Vô Song ra đến ngoài, cười lớn:
- Súc sinh lông lá, ngông cuồng ở Vô Tận Đông Hải chưa đủ sao? Chạy đến Hiên Viên Khâu đây gây chuyện, lẽ nào chê mình sống lâu quá sao?
Bao Bao cũng hét:
- Kim Ô Thú, biết điều thì ngoan ngoãn trở về Thang Cốc đi, nếu không, hừ hừ, sẽ có ngày, Lão Đại ta sẽ lột da rút gân ngươi!
Kim Ô Thú nghiến răng, gầm lên liên hồi:
- Tần Vô Song, khẩu khí lớn lắm. Xem hôm nay ta diệt cả Tần gia ngươi thế nào. Xem Thần Tú Cung của ngươi bắn ta thế nào, ha ha ha!
Kim Ô Thú vốn không có thâm thù đại hận gì với Tần Vô Song nhưng lại có sự đối địch số mệnh với Thần Tú Cung, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, vì thế mà nó cũng hận Tần Vô Song đến tận xương tủy.
Mấy chục năm trước quần thảo với cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, đến gần đây mới đến Hiên Viên Khâu, việc đầu tiên không phải giết đến vùng cấm địa của Hiên Viên Tộc mà giết thẳng đến Vấn Đỉnh Sơn.
Tần Vô Song uể oải ngồi xuống trước cửa, cười:
- Kim Ô Thú, có bản lĩnh thì cứ động thủ hết sức đi. Ngươi mà phá vỡ được sơn môn của ta thì ta sẽ đưa ngươi Thần Tú Cung, cả Tần gia này cũng cho ngươi luôn, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó.
Kim Ô Thú giận dữ gầm lên:
- Tần Vô Song, ngươi đừng có đắc ý. Chỉ dựa vào cái trận pháp phòng ngự này mà ngươi nghĩ có thể làm khó ta sao?
Đến giờ Kim Ô Thú vẫn tưởng đây chỉ là trận pháp cấm chế của Tần gia, căn bản hề biết tác dụng diệu kỳ của Giới Tử Động Phủ. Nói rồi Kim Ô Thú rung người, lao vào sơn môn.
Tần Vô Song cũng nhảy lên, dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay lượn quanh động phủ, lấy Thần Tú Cung ra, dù không đánh lại được Kim Ô Thú thì dùng Thần Tú Cung bắn lén cũng không tệ.
Giới Tử Động Phủ có tất cả một trăm linh tám lớp phòng ngự, bảy mươi hai đạo tiểu cấm chế, ba mươi sáu đạo đại cấm chế. Trong đại cấm chế còn có chín đạo siêu cấp cấm chế, tương đương với công kích của Thiên Thần Đạo cường giả. Với cấm chế cấp này, nếu Kim Ô Thú đâm vào, không chết cũng trọng thương. Kim Ô Thú gầm rú nghênh ngang lắm nhưng thật ra nó không phải loại lỗ mãng hữu dũng vô mưu. Ngược lại, trong vẻ ngoài thô kệch, Kim Ô Thú là kẻ vô cùng giảo hoạt.
Một khi bước vào trong phạm vi phòng ngự của Giới Tử Động Phủ sẽ cảm thấy hư không vô cùng cổ quái, mơ hồ như có một thứ quy tắc không gian kỳ quái. Những tòa nhà của Tần gia có vẻ gần nhưng khi lại gần thì lại cảm thấy quá xa vời.
- Không đúng, sơn môn Tần gia có gì đó cổ quái!
Thời gian gần đây Kim Ô Thú đi khắp nơi từng gặp rất nhiều loại cấm chế sơn môn, với thực lực Chân Thần Đạo đỉnh phong của mình, trừ khi đến thánh địa Đồ Đằng Tộc phải cẩn thận ra thì những nơi khác Kim Ô Thú đi lại thoải mái, căn bản chẳng phải đề phòng gì.
Nhưng nó phát hiện sơn môn Tần gia cũng cổ quái như thánh địa Đồ Đằng Tộc, thậm chí còn kỳ quái hơn.
Thánh địa Đồ Đằng Tộc mạnh là ở cấm chế công kích, mỗi lớp phòng ngự đều được lưu truyền từ thời đại Chúng Thần Thái cổ, uy lực kinh người. Cấm chế Thiên Thần Đạo cường giả thời đại Chúng Thần Thái cổ sắp đặt đương nhiên Kim Ô Thú không thể coi thường. Nó nghi hoặc:
- Lẽ nào Tần gia thời đại Thái cổ cũng có Thiên Thần Đạo cường giả? Dù có Thiên Thần Đạo một, hai kiếp thì cũng không thể làm ra được thứ này. Đây rõ ràng là do một đại sư tạo ra. Không đúng, không đúng!
Kim Ô Thú cảm thấy không ổn, lập tức đề cao cảnh giác. Đúng lúc đó nó bỗng cảm thấy có một sự dao động nhỏ từ bên trái, nó giật mình vội thối lui về sau.
Một đạo khí công kích khí lưu mạnh mẽ bắn tới từ bên trái, xé tan hư không thành nhiều mảnh nhỏ.
Chỉ một đòn công kích bình thường khiến không khí vỡ vụn? Da đầu Kim Ô Thú tê dại, chỉ một đòn công kích cấm chế nhỏ bé mà đã không thua kém đòn công kích của một Chân Thần Đạo tám kiếp, vậy nếu gặp phải công kích lớn thì không chết cũng bị lột mất lớp da!
Bọn Tần Vô Song không thăm dò mỏ tinh thạch, tốc độ tiến lên, hiển nhiên đề thăng rất nhiều. Bảy ngày sau, bọn họ đã xâm nhập vào khu vực nội địa mười vạn dặm, đến được đây, toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, giống như khiến người ta tiến vào thời đại Thái cổ thần bí.
Đại thụ vài người không thể nào ôm hết, huyệt động sâu thẳm, các loại quái vật kỳ quái thường xuyên chui ra công kích, còn có phiền phức đầy mặt đất bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra.
Cảm giác nguy cơ, phảng phất giống như bao phủ trên đỉnh đầu vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra, quấy rối một trận. Dây thần kinh của mỗi người đều kéo căng, giờ phút nào cũng không dám thả lỏng.
Cũng may, có Tần Vô Song là Thiên Thần Đạo cường giả mở đường, nguy cơ vô cùng, thật sự có sáu bảy phần bị hắn một mình xua đuổi rồi. Đám người còn lại chỉ phải ứng phó với ba bốn phần. Cứ như vậy, mặc dù cũng rất tốn sức, nhưng cuối cùng không có vấn đề gì lớn.
- Tinh Hà đại nhân, căn cứ vào tin đồn, chúng ta có lẽ đã tiếp cận với mảnh đất trung tâm của Vạn Thần Quật rồi. Tin đồn nói, giữa Đại Hạp Cốc mười vạn dặm đến ba mươi vạn dặm, có Vạn Thần Quật, chính là nơi Thái cổ Vị diện liên quan đến Ác ma. Vừa thật vừa hư, không biết có là thật hay không.
Sư Vương cẩn thận nói.
Tần Vô Song cảm ứng được khí tức cổ xưa của vùng đất này, mơ hồ thật sự có chút tin tưởng với tin đồn. Không có lửa làm sao có khói, tin đồn Thái cổ, cho dù không phải hoàn toàn chân thật, cũng đại thể có chút manh mối.
- Đã đi đến bước này rồi, chúng ta tiếp tục tiến lên thôi!
Tần Vô Song vẫy tay một cái, tất cả mọi người tiếp tục lên đường. Vẫn là Tần Vô Song đầu tàu gương mẫu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giữa lúc đang đi, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin:
- Mọi người xem!
Tất cả mọi người đều nhìn theo phương hướng Tần Vô Song chỉ, trên ngọn núi xa xa phía trước, giữa mây mù che phủ, mơ hồ, lại hiện ra một tòa cung điện cực lớn.
Cung điện này, là một khối kiến trúc, ở giữa cao nhất, hai bên cao thấp, phân bố cực kỳ đối xứng, xung quanh bảo vệ kiến trúc lớn nhất ở giữa, giống như rất nhiều vì sao tập trung, lượn quanh mặt trăng, nguy nga đồ sộ, mang tới cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm vô cùng thần thánh.
- Đó là cung điện!
Trong mắt của tất cả mọi người, đều toát ra sắc thái cuồng nhiệt.
Ở loại nơi này, nhìn thấy loại cung điện nguy nga như vậy, không nghi ngờ gì, nhất định là một nơi vô cùng thần thánh.
- Đội trưởng, căn cứ vào phán đoán, nhiều nhất là một ngàn dặm nữa, gia tăng tốc độ, một hơi tiến tới.
Thiết Hoằng nhất thời vô cùng hăng hái.
Đi lâu như vậy, bước qua nhiều mỏ tinh thạch như vậy mà không để ý, đối với những tán tu này mà nói, thật sự là rất tra tấn người. Có tinh thạch không lấy, thật sự không phải phong cách của bọn họ!
Hiện giờ, các loại tình tự, đều bị tòa cung điện nguy nga này choáng ngợp, khiến lòng người bị thuyết phục. Xa xa nhìn lại, loại cung điện này càng giống như nổi lơ lửng trên đám mây, thật giống như một tòa thành trong không trung vậy.
- Ha ha, đây lẽ nào chính là cơ hội trời ban sao?
Thanh âm của Lỗ Hùng, vì kích động mà có chút run rẩy.
Ngay cả Hắc Dực, trong ánh mắt thâm trầm đó, cũng khó không lộ ra sắc thái cuồng nhiệt. Còn Cốc Phong, lại là giương mắt nhìn cung điện, nhìn không chớp mắt:
- Có thể để ta từ bỏ tồn tại của tinh thạch, hy vọng đừng khiến ta thất vọng!
Tiểu Giang dứt khoát là vui mừng đến nỗi cười toe toét không khép nổi miệng.
Những Thú vương này, cũng không biết từ lúc nào. Tất cả đều xắn tay áo lên, muốn chạy nước rút.
Tần Vô Song cuối cùng vẫn còn tương đối bình tĩnh:
- Chư vị, không cần xúc động. Cẩn thận không bao giờ thừa. Đi một trăm bước, đừng để đến bước thứ chín mươi chín lại té ngã!
Mọi người bị Tần Vô Song hắt một chậu nước lạnh, đầu óc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
- Ha ha, vẫn là Đội trưởng nói rất đúng. Dù sao chúng ta đã đến rồi, không cần sốt ruột!
- Đội trưởng, ngươi quyết định đi!
Đối mặt với những đôi mắt ân cần, Tần Vô Song trầm giọng nói:
- Thiết Hoằng, ngươi phụ trách cản phía sau. Ta ở phía trước mở đường, mọi người bám theo ta phải duy trì một khoảng cách nhất định. Đừng bám quá sát. Để tránh có nguy hiểm tới, bất ngờ không kịp đề phòng!
Càng tiến sát cung điện đó, càng nên cẩn thận.
Tần Vô Song lúc này, cũng không phi hành. Dứt khoát hạ xuống mặt đất lặn lội đi bộ. Lúc này không có phương thức gì an toàn hơn đi bộ.
Cảm giác chân thực khi chân bước trên mặt đất, không phải cảm giác khác có thể thay thế được.
Ước chừng một giờ trôi qua, lông mày của Tần Vô Song lại nhíu lại.
Không bình thường, vô cùng không bình thường. Với nhãn lực của hắn, đừng nói là thế giới đại vĩ mô. Cho dù là thứ bị bao vây vô cùng, hắn cũng có thế tính toán ra vô cùng chính xác.
Nhưng mà, đi được một giờ, hắn phát hiện, cảnh tượng ở phương xa, lại giống như không có một chút nào rút ngắn khoảng cách. Cũng chính là nói, một giờ này, bọn họ tựa hồ là giậm chân tại chỗ, phảng phất căn bản không có đi đường vậy.
Nhưng mà, quay đầu nhìn lại, bọn họ lại rõ ràng đi rất xa, thậm chí có lộ trình hai ba trăm dặm, phong cảnh ven đường, cũng có thể làm chứng.
Nhìn thấy Tần Vô Song dừng lại cước bộ, mọi người biết rõ có chuyện, đều đi lên, ồn ào hỏi.
- Đội trưởng, làm sao vậy?
- Dừng bước, ta hỏi các ngươi, đi lâu như vậy, các ngươi có cảm giác mục tiêu càng ngày càng gần không?
Những người này đều là cao thủ Thần đạo cường giả, Tần Vô Song không nói ra, trực giác của bọn họ, cũng có chút cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng bị Tần Vô Song nói ra, lập tức cảm thấy vô cùng có đạo lý.
- Đúng vậy, ta cảm giác như thế nào, đi như thế nào, khoảng cách của nơi đó cách chúng ta dường như không có rút ngắn lại. Lẽ nào cung điện đó, lại nhịp nhàng lui về phía sau theo tiết tấu của chúng ta sao?
Lỗ Đồng lúc này lại mở miệng trước.
Lỗ Hùng cười nói:
- Thúc thúc, ngươi nói đùa gì vậy, cung điện đó chủ động lùi về phía sau sao? Cho dù có, còn có thể lùi về sau theo tiết tấu của chúng ta? Đây không phải quá hoang đường sao?
Trong nháy mắt bọn họ nói chuyện, Tiểu Giang đột nhiên kêu lên:
- Cung điện, cung điện biến mất rồi!
Mọi người dõi mắt nhìn lại, cung điện đó, thật sự trong nháy mắt đã biến mất. Tất cả đám mây, tất cả cảnh sắc đồ sộ, phảng phất trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ. Phảng phất căn bản không có xuất hiện vậy.
Màn quỷ dị này, khiến tất cả mọi người đều giương mắt đờ đẫn. Theo sự biến mất của cung điện này, tất cả mọi người đều truyền đến một trận sợ hãi mất mác.
Giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, một tiếng kinh hãi mất mác này, khiến tình tự trong nội tâm của bọn họ hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài.
- Tại sao lại như vậy?
Thiết Hoằng hoàn toàn choáng váng:
- Quái lạ, đây là đùa giỡn chúng ta sao?
Hắc Dực hắc hắc cười lạnh:
- Đây chính là chỗ kỳ diệu của Vị diện Thái cổ, vừa thực vừa hư, khiến ngươi không phân biệt nổi. Ảo cảnh, ta suy đoán, đây nhất định là ảo cảnh. Chỉ là, ảo cảnh này cũng không tránh khỏi quá chân thật. Còn chân thực hơn so với cung điện thật sự!
Phía bên Thú vương, Cửu Vĩ Hồ Vương đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ:
- Nhìn bên kia, nhìn bên kia!
Phương hướng nơi ngón tay chỉ đến, một tòa bảo tháp cao cao, đâm thẳng trời mây. Bảo tháp cao ngất trời mây, bốn phía đều tản phát ra châu quang bảo khí, cảnh sắc tráng lệ, quang hoa bắn ra, trực tiếp đâm ra ngoài mấy ngàn dặm.
- Bảo tháp? Đây là ảo cảnh sao?
Hắc Dực thì thào nói.
- Đội trưởng, chuyện này… chuyện này phải làm sao đây?
Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc choáng váng. Bảo tháp trước mặt, rõ ràng chân thực như vậy. Nếu không phải có bài học kinh nghiệm của cung điện vừa rồi, bọn họ khẳng định sẽ không cảm thấy đây là ảo giác.
Bởi vì, tất cả mọi thứ của bảo tháp này, đều có vẻ chân thực như vậy. Hình dáng cũng vậy, quy mô cũng vậy, trang trí cũng vậy, bề ngoài cũng vậy, đều có một loại cảm giác rõ ràng chính xác.
- Các ngươi đợi ở đây, ở yên đừng cử động. Ta đi xem xem!
Tần Vô Song vừa quyết tâm, Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, hóa thành một đạo tử quang, song kiếm Thiên Chi Khuê Lang sau lưng chui ra khỏi vỏ, mở đường phía trước.
Lộ trình một ngàn dặm, tựa hồ là mấy lần lên xuống đã có thể đến đích.
Chỉ là, khoảng cách của bảo tháp này, càng giống như bờ đối diện thần bí mà xa xôi, vĩnh viễn giống như không đến được vậy. Bất luận Tần Vô Song xông đến như thế nào, cuối cùng vẫn không cách nào xông vọt tới được dưới chân của bảo tháp đó.
- Lại là ảo giác? Trên thế giới, sao lại có ảo giác chân thực như vậy? Ô Thước Tinh này, quả nhiên là quỷ dị!
Tần Vô Song giữa lúc đang suy nghĩ.
Đột nhiên, kim quang xung quanh bảo tháp đó bỗng chốc thu lại, tụ thành một đoàn trong khu vực trung tâm, phảng phất giống như cái gương một mặt treo cao vậy.
Sau khi quang đoàn ngưng tụ thành một đoàn, đột nhiên bắn ra.
Ầm!
Vạn đạo kim quang, giống như bông tuyết đầy trời, bắn về phía Tần Vô Song.
- A!
Tất cả những người ở phía sau, nhất thời một lòng cùng la lên.
- Đội trưởng!
- Tinh Hà đại nhân!
Vạn đạo kim quang, giống như vạn đạo phi kiếm kim chúc, không ngừng đâm tới, trình độ dày đặc, quả thực còn sít sao hơn hạt mưa.
Tần Vô Song lập tức cảm giác được một loại uy áp trước đó chưa từng có không ngừng khởi động đến. Luồng uy áp cường đại này, quả thực vượt qua mức độ mà hắn có thể tưởng tượng.
Giống như người chèo thuyền chèo chống con thuyền nhỏ, đột nhiên nhìn thấy phía trước sóng cao mấy ngàn trượng mãnh liệt ùa tới vậy, loại uy thế này, đã vượt ra khỏi phạm vi mà hắn có thể ngăn cản.
Tần Vô Song trong nháy mắt, tựa hồ tưởng là trời sập xuống rồi. Uy áp giống như vạn mã tề phi, tốc độ cực nhanh lại mạnh!
Không có thời gian do dự, Tần Vô Song quát lớn một tiếng, thân hình quay lại, cấp tốc bay nhanh kinh ngạc về phía sau, song kiếm Thiên Chi Khuê Lang, gắt gao bảo vệ yếu điểm của chân thân.
- Mau rút lui, mau rút lui!
Tần Vô Song vừa hét, vừa bay nhanh rút lui.
Những người ở phía sau, lúc này mới giật mình hiểu ra. Căn bản không kịp suy nghĩ, theo bản năng nhấc chân rút lui về phía sau.
Phía sau, kim quang mắt thường có thể nhìn thấy, giống như thủy triều phun trào mãnh liệt tới, cao tới mấy ngàn trượng, cả không gian giống như một ruộng lúa khổng lồ, còn kim quang, lại giống như kim ngưu tàn sát bừa bãi, hung hăng cày lên những mảnh ruộng. Có thể nhìn thấy, một vùng bằng phẳng, vạn vật bẻ gãy.
Tần Vô Song mặc dù không có bị luồng sức mạnh đầu tiên này tập trung, nhưng bị luồng sức mạnh phía sau đẩy tới, vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, khó chịu vô cùng.
Cũng may Thiên Tôn Thần Khí Thiên Chi Khuê Lang không phải là hư danh, thời khắc mấu chốt, chống đỡ với kim quang đó, mặc dù không cách nào chống cự, nhưng vẫn là trì hoãn thêm một chút. Hai cây phi kiếm, bị kim quang cuốn động, cung bay ngược trở về.
Tần Vô Song trong lúc bận rộn, thu hai cây kiếm lại.
Thân thể rơi trên mặt đất, mặt không còn chút máu, nhìn thế của kim quang đó cuối cùng cũng đến cực hạn, bắt đầu hạ xuống, còn trái tim treo cao của hắn, cũng từ từ nhảy về trong lồng ngực.
Quá nguy hiểm, vừa rồi, hắn tựa hồ tưởng rằng mình có thể sẽ chết trong kim quang đó. Luồng uy áp khiến kẻ khác ngạt thở, chỉ sợ so với với công kích của Chủ Thần, còn đáng sợ hơn!
Tần Vô Song lòng vẫn còn nỗi khiếp sợ suy nghĩ.