Dù trước đây chưa từng gặp mặt nhưng cùng có một sư phụ khiến người lạnh lùng như Hoa Tập Nguyệt cũng tươi cười mãi, chứ đừng nói người phong độ như Xích Hằng Vũ.
Vì thời cơ chưa chín muồi nên Hoa Tập Nguyệt và Xích Hằng Vũ cũng không nói rõ thân phận với những người khác trong Tần gia. Vì thế họ chỉ nói chuyện một lát, động viên vài câu rồi rời đi.
Tần Vô Song được biết lý do hai sư huynh đến cũng rất ngạc nhiên. Như vậy là Đại sư huynh chuẩn bị động thủ với Kim Ô Thú rồi.
- Kim Ô Thú có thực lực như vậy đến diễu võ dương oai trước sơn môn Tần gia nhưng ta lại không làm được gì.
Nghĩ lại chuyện này, Tần Vô Song vô cùng bực bội.
Tần Vô Song chưa được chứng kiến thần thông của Thiên Thần Đạo, nhưng thủ đoạn mà Đại sư huynh Lý Bố Y giết Tân Thiên Vấn trên Hiên Viên Đài thì cũng lĩnh giáo được chút ít.
Còn Kim Ô Thú là Chân Thần Đạo đỉnh phong, vừa rồi Tần Vô Song mới coi như đã được chứng kiến rồi, quả nhiên là thủ đoạn có thể san bằng núi non.
- Kim Ô Thú vì Thần Tú Cung, đối với ta rất thù địch. Ta không thể cứ nhẫn nhịn mãi. Thần Khí Chi Môn sắp mở rồi, nguy hiểm trùng trùng, Đại sư huynh cũng nói rồi, trong Thần Khí Chi Môn sẽ không có bất cứ sự chiếu cố nào với ta. Nói như vậy, cơ hội của mọi người trong Thần Khí Chi Môn là ngang nhau. Chỉ cần ta không cẩn thận chút thôi là sẽ gặp vô số nguy cơ!
Nghĩ vậy, bỗng trong đầu Tần Vô Song lóe lên một ý nghĩ:
- Không được, chuyến đi Thần Khí Chi Môn lần này tương lai thế nào khó đoán, nhất định mình phải khám phá Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Sư phụ đã để lại di ngôn, chỉ cần là Chân Thần Đạo một kiếp là có thể đi. Nay mình là Chân Thần Đạo bốn kiếp, đi Thần Khí Mê Cung, đối diện với các cường giả chí tôn kia có thể nói là chẳng có chút ưu thế nào. Chi bằng đi xem sư phụ để lại ở Đệ thất hoàn những cơ ngộ gì. Dù được bao nhiêu thì cũng phải chuẩn bị một chút, đến Thần Khí Mê Cung sẽ được đảm bảo hơn.
Tần Vô Song là người quả đoan, dám nghĩ dám làm, sau khi có chủ ý lập tức quay lại Chính Khí Đường, mọi người vẫn đang ở đó, thấy Tần Vô Song về đều mừng rỡ.
- Chư vị, không cần lo lắng. Kim Ô Thú đã bị thương bỏ đi rồi!
Tần Vô Song cười thản nhiên để làm giảm đi ảnh hưởng tâm lý mà Kim Ô Thú gây ra cho mọi người.
Nghe tin Kim Ô Thú bị thương bỏ đi, mọi người rõ ràng thoải mái hơn hẳn.
Bao Bao cười:
- Giờ mọi người đã yên tâm rồi chứ? Ta đã nói rồi mà, căn bản không cần Lão Đại ra tay. Cấm chế của Giới Tử Động Phủ đã khiến Kim Ô Thú bị thương mà bỏ chạy rồi. Đấy là nó còn may mắn chưa bị siêu cấp cấm chế tấn công, nếu không đến cơ hội chạy tháo thân cũng không có.
Bao Bao nói vậy cũng không phải khoác lác, Cô Đơn ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
Tần Vô Song hiển nhiên là không muốn nhùng nhằng mãi ở chuyện này, cười nói:
- Chư vị, Kim Ô Thú đến xâm phạm cũng cho ta một vài gợi ý. Hiện nay còn ba tháng nữa mới đến ngày mở Thần Khí Chi Môn, ta phải ra ngoài một chuyến.
- Lão Đại định đến đó sao?
Tần Vô Song gật đầu:
- Đúng!
Mọi người nghe họ nói chuyện như thế trong lòng đều hiểu họ đang nói đến trận pháp Thái cổ.
Bao Bao nhướng mày, kêu lên:
- Ta cũng đi!
- Lão Đại, lần này không được thiếu ta đó.
Cô Đơn cũng hăng hái.
Hỏa Lân địa vị thấp hơn Cô Đơn và Bao Bao, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng đã thể hiện rất rõ ý định muốn đi.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Lần này chỉ Bao Bao đi thôi. Không phải ta thiên vị mà là Đệ thất hoàn của trận pháp, ngay Bao Bao đi cũng rất nguy hiểm. Nhất định phải có thực lực Chân Thần Đạo mới có thể đi được. Trong các ngươi hiện nay chỉ Bao Bao có thực lực Chân Thần Đạo mà thôi.
Bao Bao vô cùng hứng khởi, mặt mày tươi rói.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Bao Bao, ngươi có thể đi, nhưng ta phải cảnh cáo trước lần này mọi chuyện ngươi phải nghe theo ta, không được tự ý hành động, nếu không cấm chế mà bắn ngươi, căn bản không thể chống lại được đâu.
Bao Bao lè lưỡi:
- Được rồi Lão Đại, ta nghe huynh hết mà.
Cô Đơn và Hỏa Lân nhìn nhau cười bất lực.
Chuyện này cũng chẳng thể làm gì khác, thật sự là Lão Đại không thiên vị, tu vi không đến Chân Thần Đạo mà đi thì chỉ có chết.
Tần Vô Song nói:
- Cô Đơn, Hỏa Lân, hai ngươi ở Vấn Đỉnh Sơn phải an phận không được phép làm loạn, nhất định phải nghe lời Nhị Chưởng môn và Tam Chưởng môn, biết chưa?
Cô Đơn và Hỏa Lân đều rất nghe lời Tần Vô Song, nghe hắn dặn dò vậy đương nhiên không dám làm trái, đều gật đầu nhận lời.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Tần Vô Song quay về nói với Mộ Dung Nhạn vài câu rồi lên đường.
Bao Bao tu luyện ở Vấn Đỉnh Sơn lâu như vậy cũng thấy bức bối, nay có cơ hội thả lỏng đương nhiên là vô cùng phấn khởi.
Dọc đường Tần Vô Song cũng không bị Kim Ô Thú gây khó dễ gì, chưa đến một ngày sau là đến sơn động có Đệ tứ hoàn ở Quy Vương Sơn.
Qua Truyền Tống Trận đó đến Đệ ngũ hoàn ở Vô Tận Đông Hải, rồi Đệ lục hoàn ở Thiên Hỏa Nam Cương.
Sau khi đến Đệ lục hoàn, Tần Vô Song dẫn Bao Bao đến trước thạch đài Truyền Tống Trận. Bao Bao cười hề hề, hỏi:
- Lão Đại, ta chưa đến hai kiếp, Truyền Tống Trận này sẽ không nuốt chửng ta chứ?
- Ngươi yên tâm đi!
Thanh Vân cười:
- Đừng phân tâm, ta khởi động trận pháp đây.
Trình tự này Bao Bao đã cùng Tần Vô Song trải qua rất nhiều lần nên cũng rất dễ dàng.
Không hổ là Đệ thất hoàn, Bao Bao vào Truyền Tống Trận là lập tức cảm nhận được một áp lực vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn khác những lần trước, cảm giác như có hai ngọn núi không ngừng ép xuống, Bao Bao chỉ thấy cơ thể tê dại cả đi.
Cũng may là quá trình này không kéo dài quá lâu.
Uỳnh một tiếng, Truyền Tống Trận ngừng vận hành, một đạo thần quang lóe lên rồi vụt biến mất, hiện ra một cái thạch đài khổng lồ, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác xa với Đệ lục hoàn.
Cảm giác đầu tiên của Tần Vô Song là: rộng lớn. Đệ lục hoàn tuy đã rất rộng rồi nhưng quy mô Đệ thất hoàn phải hơn cả chục lần.
Một đại sảnh rộng lớn, giống như một cung điện hùng vĩ, nguy nga với rất nhiều hàng cột trụ lớn.
Mặt đất giống như bạch ngọc dường như ngưng tụ một quầng sáng trắng, đặt chân lên có cảm giác như nổi bồng bềnh.
Tần Vô Song cảm giác được rằng, mảnh đất này mỗi tấc đất đều tràn đầy những luồng linh lực lớn lao, chỉ cần cảm nhận một chút là thấy được nguồn linh lực dồi dào.
Bao Bao theo sau Tần Vô Song, vào bên trong cung điện, cổ họng cũng thấy khô khốc, cẩn thận nói:
- Lão Đại, ở đây linh lực thật dồi dào. Nếu tu luyện ở đây thì tiến triển chắc chắn sẽ rất nhanh!
Tần Vô Song đương nhiên cũng hiểu điều đó, gật đầu nói:
- Trận pháp Đệ thất hoàn là trung tâm của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, linh lực dồi dào cũng là đương nhiên.
Trước đó Tần Vô Song đã biết Đệ thất hoàn là trung tâm, là nơi kết tinh tinh hoa của cả trận pháp. Sáu hoàn trước có vẻ rất kỳ diệu nhưng nói trắng ra cũng chỉ làm cảnh, chuẩn bị cho Đệ thất hoàn mà thôi. So sánh với Đệ thất hoàn thì chúng căn bản chẳng đáng nhắc đến!
Dù đã có chuẩn bị về tâm lý nhưng khi đến địa giới của Đệ thất hoàn, Tần Vô Song vẫn cảm thấy tim đập nhanh không thể khống chế.
Cuối cùng cũng đến khu vực trung tâm của trận pháp, cuối cùng cũng vén được lớp màn che phủ trận pháp rồi.
Đi hết một vòng khu vực trận pháp Tần Vô Song mới quay lại thạch đài, hắn biết thạch đài chính là trung tâm của mỗi hoàn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Truyền vào đó sức mạnh Thần đạo để kích hoạt trận pháp Đệ thất hoàn.
Sau khi Tần Vô Song truyền sức mạnh Thần đạo vào, giống như một cây đuốc thắp sáng lên cả ngọn đèn trận pháp.
Cả không gian lập tức sáng bừng lên ánh sáng ngũ sắc, những hình khắc trên các cây cột trụ dường như sinh động hẳn lên, dường như chi cần một nét bút chấm mắt nữa là có thể hồi sinh.
Bao Bao bị cảnh tượng trước mắt thuyết phục hoàn toàn, tặc tặc lưỡi không dám lên tiếng. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà mồm miệng khô rang, cảm giác như đang nằm mơ.
- Ha ha, chào mừng ngươi, kẻ may mắn. Đương nhiên, đến đây thì có lẽ ta nên gọi ngươi là tiểu đồ nhi mới đúng. Đầu tiên, nhất thiết phải nói với ngươi một câu chúc mừng. Đến bước này không hề dễ dàng gì, nhưng ngươi đã đến thì có nghĩa là ở Đại lục Thiên Huyền ngươi đã tạo nên được rất nhiều thành tựu tuyệt vời, thậm chí đã có được một sự nghiệp kinh thiên động địa. Nhưng mà, đó không phải lý do để ngươi kiêu ngạo, vì trận pháp Đệ thất hoàn này mới là điểm khởi đầu thật sự trên con đường cường giả của ngươi!
Đây mới là điểm khởi đầu thật sự?
Bao Bao nghe mà choáng váng, bao nhiêu khó khăn vất vả trong tu luyện trước đây đến điểm khởi đầu cũng chưa tới? Tần Vô Song thì nét mặt trịnh trọng, giống như một tín đồ thụ giới đang lắng nghe lời dạy bảo của trưởng giả.
- Đến Đệ thất hoàn, điều đầu tiên ngươi cần biết không phải ở đây ta sẽ cho ngươi kỳ ngộ gì, cũng không phải chỉ để tâm sẽ có được bảo vật gì. Đến đây, người trước tiên phải hiểu được người đã bố trí nên trận pháp này. Nếu ngươi đồng ý ta có thể đối đãi với ngươi như sư phụ, vậy thì ngươi nhất định phải lên thạch đài, hướng về phía Nam làm lễ bái sư, bái ta ba lạy chín khấu đầu!
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng sự dìu dắt, cải tạo của chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận với Tần Vô Song không ai có thể so sánh được. Vì thế, gọi người này một tiếng sư phụ cũng là chuyện đương nhiên.
Tần Vô Song không chút do dự, cung kính làm theo, ba lạy chín khấu đầu, hoàn thành lễ bái sư.
- Hà hà, rất tốt. Ngươi không giở trò lươn lẹo với ta, đây là chuyện tốt. Chứng minh rằng đồ đệ mà ta thu nhận tâm thuật chính pháo chứ không phải loại gian xảo. Ngươi biết không? Nếu vừa rồi ngươi không hành lễ báo sư hoặc làm qua loa cho qua chuyện thì ngươi sẽ bị đá thẳng ra khỏi trận pháp, mãi mãi không thể vào lại nữa.
Qua cánh cửa không gian thứ nhất, bọn người Tần Vô Song chân không dừng bước, tiếp tục tiến vào, trên đường đi, qua đoạn đường vạn dặm, cũng không có thêm lần nào gặp phải phiền phức.
Thật ra thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng lúc này mọi người đều biết, bọn họ đã tiến vào đoạn đường trung tâm nhất của Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc!
Cánh cửa không gian quỷ dị, đã tỏ rõ tất cả. Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này, xác thực có bộ mặt thần kỳ của nó. Có lẽ truyền thuyết là sự thật!
Sắc trời dần dần ảm đạm, Tần Vô Song nhìn địa thế xung quanh, nói:
- Hạ trại ngay tại chỗ đi, tốt nhất là tìm một sơn động.
Những cường giả Thần đạo bọn họ, ban ngày hay đêm tối, khác biệt cũng không phải quá lớn. Cho dù là giữa đêm, cũng đồng dạng có thể chạy đi.
Nhưng suy nghĩ đến nơi quỷ dị như vậy, nếu giữa đêm đi đường, chỉ sợ chỉ một chút sơ ý, liền có khả năng gặp phải phiền phức, vì vậy dứt khoát là hạ trại ngay tại chỗ.
- Đội trưởng, ngươi nói Vạn Thần Quật này, rốt cuộc là nơi thế nào. Có phải có loại bảo tàng gì đó không?
Lỗ Hùng vô tâm hỏi.
Tất cả mọi người đều rất có hứng thú, xúm lại xung quanh Tần Vô Song, muốn nghe xem Đội trưởng giải thích.
Tần Vô Song nói:
- Nơi địa phương giống như đoạt thiên tạo hóa này, không nói đến bảo tàng, thứ tốt khẳng định là có. Phải xem các ngươi muốn thứ gì!
- Ta muốn có một món vũ khí Thiên Thần Đạo, tốt nhất là cự phủ hay là lang nha bổng gì đó, ta thích nhất loại binh khí to lớn…
Lỗ Hùng không chút che giấu dã tâm của hắn.
- Chút viễn cảnh này…
Hắc Dực cười nhạo nói:
- Nếu Vạn Thần Quật thật sự là nơi giam giữ Ác ma, ta thấy Chủ Thần Khí cũng có khả năng có!
- Chủ Thần Khí? Mẹ ơi, nếu có Chủ Thần Khí, vậy thật sự phát tài rồi. So với Chủ Thần Khí, tinh thạch có là gì chứ?
Lỗ Hùng cười ngốc nghếch nói.
Lời này khiến Cốc Phong cảm thấy không vui:
- Tinh thạch cũng chia ra loại Cực phẩm và Hạ phẩm. Nếu là tinh thạch cấp bậc Cực phẩm cao nhất, giá trị không hề thua kém Chủ Thần Khí, thậm chí còn đáng giá hơn Chủ Thần Khí.
- Tinh thạch Cực phẩm, ngươi đã nhìn thấy sao?
Hắc Dực cười tủm tỉm hỏi:
- Tinh thạch Thập phẩm đã là vô cùng hiếm gặp rồi. Thập Nhất phẩm ta còn chưa từng nghe nói. Còn về tinh thạch Thập Nhị phẩm đứng đầu, tựa hồ là tồn tại trong truyền thuyết.
Cốc Phong than thở nói:
- Chưa từng thấy, không có nghĩa là không có!
Ai cũng biết, Cốc Phong có một loại dục vọng chiếm giữ đặc biệt đối với tinh thạch, mọi người thật ra cũng không thấy lạ. Nhưng kêu bọn họ chọn lựa, thật sự vẫn cảm thấy, Chủ Thần Khí hiện thực hơn một chút với tinh thạch Cực phẩm.
Dù sao, Chủ Thần Khí, rất nhiều Chủ Thần đều có thể luyện chế ra. Còn tinh thạch, là vật do thiên địa tự nhiên sinh thành, cha trời mẹ đất, tạo hóa mà thành, không phải là thứ mà nhân loại có thể luyện chế ra, muốn thấy cũng không thể thấy.
- Đội trưởng, ngươi muốn điểm cái gì?
Tiểu Giang trái lại tò mò hỏi.
Tần Vô Song cười cười:
- Ta muốn tìm một đường thông đạo, một đường thông đạo có thể rời khỏi Vị diện này, Thần khí gì đó, nếu số lượng có hạn, ta sẽ không tranh với các ngươi. Nếu có nhưng thứ tốt khác, dùng được, ta cũng sẽ không khách khí đâu.
- Ha ha, đó là đương nhiên rồi, Đội trưởng, ưu tiên ngươi chọn lựa mà!
Điều này, không có ai có thể phản đối. Bao gồm cả bảy đại Thú vương. Bọn họ có thể đến được đây, đã là kỳ tích rồi, dọc đường không có Tinh Hà đại nhân mở đường, bọn họ căn bản không thể đến được đây.
Giữa lúc đang nói, Tần Vô Song đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trong nháy mắt như khủng bố dọa người, bước nhanh ra ngoài cửa động.
- Thiết Hoằng, triệu tập đội ngũ, kêu mọi người nhanh chóng tìm chỗ ẩn náu, nơi càng an toàn càng tốt. Tất cả mọi người, ngừng lại hô hấp, cắt đứt toàn bộ sức sống, tránh để Chủ Thần tìm tòi Thần hồn.
- Chủ Thần?
Mọi người đều nhảy dựng lên:
- Đã tới rồi sao?
Tần Vô Song sắc mặt vô cùng khó coi:
- Đến rồi, thật không ngờ, Lôi Chủ Thần lại đến nhanh như vậy, đáng sợ hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng.
- Nhanh, ẩn nấp đi, đừng chần chừ nữa.
Tần Vô Song hạ lệnh nói. Trong lòng dâng lên một luồng cảm giác bất an, Chủ Thần này một khi tiếp cận, ẩn nấp rốt cuộc có bao nhiêu hiệu quả, thực sự không dễ nói. Có thể bị phát giác hay không, đây thật sự là phụ thuộc vào số trời.
Nghĩ đến đây, xua xua tay:
- Thôi, không cần ẩn nấp, trốn ở đây đi. Xung quanh, cũng có sơn động, có thể bao trùm một chút dao động Thần hồn của các ngươi. Tránh né ở bên ngoài, bại lộ càng nhanh.
Tên tuổi của Chủ Thần, xác thực lực chấn động vô cùng. Những Thần đạo cường giả này, mặc dù là tán tu, nhưng xưa nay cũng đều là nhân vật kiệt ngạo bất tuân, bá đạo một phương. Lúc này, lại im bặt như ve sầu mùa đông, phảng phất giống như ý thức được quyết định của vận mệnh đã đến rồi, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.
Đúng như bọn họ biết, Chủ Thần đến rồi, một khi phát giác ra bọn họ, không thể có bất cứ kỳ tích gì phát sinh. Trước mặt Chủ Thần, bọn họ không chỉ ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có, chứ đừng nói là phản kháng.
- Hừ hừ, con mồi tựa hồ cách ta không xa!
Trong hư không, một đạo thanh âm uy áp vô cùng, mơ hồ truyền đến.
Đừng thấy thanh âm này rất gần, nhưng kỳ thực, có lẽ Lôi Chủ Thần này còn ở cách đó vạn dặm. Độ rộng của Thần hồn kéo dài bao trùm, thực sự là đáng sợ.
Ngay cả Tần Vô Song, cũng hoàn toàn không cách nào phán đoán được khoảng cách của hai bên.
Nhìn trận thế này, nếu Lôi Chủ Thần có thể thông qua được cánh cửa không gian thứ nhất, mười phần có chín có thể tìm được đến đây.
Hiện tại, hy vọng duy nhất chính là, Lôi Chủ Thần không vượt qua được cánh cửa không gian thứ nhất, tiến vào cánh cửa sai lầm, bị không gian loạn lưu cuốn đi!
Cũng chỉ có một tia hy vọng này, mới có thể bảo đảm bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.
Nếu không, bọn họ cũng chỉ có một loại khả năng đối mặt với Chủ Thần. Khác biệt duy nhất chính là thời gian đối mặt nhanh hơn hay là chậm hơn.
Với thế cục trước mắt mà nhìn, khẳng định là không đợi được cánh cửa không gian thứ hai xuất hiện.
Nói lùi một bước, rốt cuộc có cánh cửa không gian thứ hai hay không, còn phải đợi đã.
- Ân, những ảo cảnh này, thật sự thú vị, ha ha. Nhiều cánh cửa như vậy, nên chọn lựa như thế nào? Ha ha, thú vị, thú vị!
Nghe được thanh âm này, trái tim của tất cả mọi người đều như nhảy khỏi lồng ngực.
Lôi Chủ Thần có thể thông qua cánh cửa không gian này không, sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ. Tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, thời gian giống như đột nhiên dừng lại vậy.
Mỗi một giây, đều khó khăn như vậy.
Thật lâu sau, tựa hồ trong không gian lại không có bất cứ động tĩnh nào. Nhưng mà, không có ai dám lạc quan, cũng không có ai xuất hiện cảm giác giải thoát thở phào một hơi. Vì bọn họ vẫn không dám chắc chắn, Lôi Chủ Thần đó có phải đã vượt qua cánh cửa không gian hay chưa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Khi mọi ngừng đang nghi ngờ, đưa mắt nhìn nhau, Tần Vô Song đột nhiên giống như một thanh kiếm đứng dậy, sải bước ra ngoài động.
- Đội trưởng, đi đâu vậy?
Tần Vô Song khẩu khí trầm thấp:
- Lôi Chủ Thần đã vượt qua cánh cửa không gian rồi, không ngừng tiếp cận. Ta tựa hồ có thể xác định, hắn đã không ngừng tiếp cận chúng ta!
Trái tim của tất cả mọi người lập tức chìm xuống tận đáy cốc.
Lôi Chủ Thần thông qua cánh cửa không gian rồi? Vậy tiếp theo, há không phải đợi hắn đến xét xử sao? Một loại biểu tình tuyệt vọng, hiện lên trên khuôn mặt của từng người.
Lần này, bọn họ thậm chí ngay cả kỳ tích cũng không dám ảo tưởng. Trước mặt Chủ Thần, bọn họ căn bản không có khả năng dấy lên bất cứ kỳ tích bất ngờ nào.
- Chư vị, kiên định, đừng khinh suất. Đừng biểu hiện ra dáng vẻ bất ngờ. Ta nghĩ cách, trời không tuyệt đường của con người, đừng chán nản. Nhất định phải thể hiện ra khí phách mà các ngươi nên có. Cho dù chết, cũng đừng bày ra dáng vẻ khiếp nhược trước mặt kẻ địch!
Lời này giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến những người này tất cả tâm thần đều một trận nghiêm nghị. Đúng vậy, đường đường cao thủ, dưới loại trường hợp này, biểu hiện lúc nào cũng không thể chật vật được?
Lúc này, khác biệt cao thấp sẽ hiện ra. Nhìn thấy Tần Vô Song dưới loại tình hình này, vẫn trấn định như cũ, mặc dù mọi người đều nghĩ không ra hắn còn thể nghĩ ra cách gì, nhưng vẫn là không lý do, sản sinh một loại tình cảm mong đợi với Tần Vô Song.
Tần Vô Song đi đến ngoài động, tay vung lên, liền triệu hồi ra một người từ trong không gian trữ vật. Người này, chính là Lâm Kinh Phong.
Lâm Kinh Phong bị Tần Vô Song thu phục làm con rối, cẩn thận nói:
- Bái kiến chủ nhân!
- Lâm Kinh Phong, đừng nhiều lời. Lôi Chủ Thần, ngươi có quen không?
- Lôi thúc thúc, ta rất quen thuộc!
- Được, vậy ngươi cần như vậy như vậy… biết chưa hả?
Tần Vô Song dùng thần thức dặn dò mấy câu.
Lâm Kinh Phong không ngừng gật đầu.
- Nhớ kỹ, ngươi hiện tại phải quên là thân phận người hầu của ta, biểu hiện ta dáng vẻ tuyệt thế thiên tài ngươi nên có, biết chưa hả?
- Biết rồi, chủ nhân!
Lâm Kinh Phong thân là thiên tài, đầu óc cũng rất thông minh, chút năng lực lĩnh hội này, đương nhiên là có.
- Được, cứ làm như vậy đi, nhớ kỹ, đừng làm lộ!
Tần Vô Song lại dặn dò.
Chính vào lúc này, bên tai thanh âm thâm trầm lại vang lên:
- Thú vương của Cự Thú Tộc, còn có một số kẻ hèn mọn khác… Ô? Còn có…
Thần hồn của Lôi Chủ Thần, hiển nhiên đã tìm tòi đến phía trước, nhìn quét qua, lại phát hiện… phát hiện ra Lâm Kinh Phong mà hắn luôn khổ công tìm kiếm!
- Lâm Kinh Phong hiền điệt, là ngươi sao?
Lôi Chủ Thần không thể tưởng tượng nổi hỏi han.
Lâm Kinh Phong thản nhiên hét dài:
- Lôi thúc thúc, là ta. Sao người lại đến đây?
Nghe được tiếng kêu sang sảng của Lâm Kinh Phong, thần kinh Lôi Chủ Thần luôn bị kéo căng, lập tức thả lỏng rất nhiều, cám ơn trời đất, Lâm Kinh Phong không xảy ra chuyện gì.
Một luồng tia chớp xẹt qua không trung, khí thế kinh thiên giống như trời đổ sập xuống vậy, thân hình cường hãn của Lôi Chủ Thần, đã rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy Lâm Kinh phong bằng xương bằng thịt, ngay cả cường giả như Lôi Chủ Thần cũng lộ vẻ xúc động.
- Lâm Kinh Phong hiền điệt, ngươi không sao, chuyện này thật sự quá tốt rồi. Làm thế nào ngươi lại ở đây?
Lâm Kinh Phong cười nói:
- Lôi thúc thúc, thật không ngờ lại gặp thúc ở đây. Tiểu chất tùy hứng, thật sự khiến Lôi thúc thúc thấp thỏm rồi, hổ thẹn, hổ thẹn!
- Ha ha, lời này khách khí rồi. Chỉ cần ngươi không sao, vậy là quá tốt rồi. Những người này, là chuyện gì đây?
Lôi Chủ Thần nhất thời còn chưa hiểu rõ. Nhưng nhìn thấy Lâm Kinh Phong không sao, hắn cũng yên tâm hơn một chút, cho dù những người này có dị tâm, có hắn ở đây, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Kinh Phong cười nói:
- Lôi thúc thúc, ta nói thật, thúc đừng quay đầu cáo trạng ta. Ta nghe nói Đại Hạp Cốc này có truyền thừa Thái cổ, cho nên muốn đến xem xem. Nhưng nơi này lại được xưng là nơi Ác ma nguyền rủa. Nếu chính xác đề ra vấn đề muốn xông vào đây, bọn Nã Ba Tuần nhất định sẽ phản đối. Cho nên, ta liền mời bọn Thú vương cùng đến. Hắc hắc, ngươi xem biểu tình của bọn chúng kìa, thực sự không hề vui vẻ. Bị ta ép đến không còn cách nào!
Lôi Chủ Thần nghĩ thầm thì ra là như thế, nhìn mấy Thú vương dở khóc dở cười, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ thật sự là bị sư điệt mình bốc đồng bức bách. Chẳng trách Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương đó nói không rõ ràng, nghĩ ra nhất định là bị Kinh Phong hiền điệt đe dọa bọn họ.
Suy nghĩ đến đây, Lôi Chủ Thần trái lại cười lên:
- Hiền điệt, ngươi đúng là hù dọa mọi người. Bên ngoài hiện tại đã hỗn loạn lắm rồi.
Tần Vô Song lơ đãng nhìn về hướng Sư Vương, đầu của Sư Vương, cũng khẽ lay động một chút, phảng phất như nhận lời cái gì.