Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Vô Song cảm thấy khả năng này không lớn. Chính mình từ đầu đến giờ không hề tiếp cận quá gần với Vân Hồng Nhi, hắn không thể có tính cảnh giác cao như vậy.
Tần Vô Song thế nào cũng không thể nghĩ ra, Vân Hồng Nhi này năm xưa theo đuôi Tần Vô Song tại Vô Tận Đông Hải, giữa đường bị Miêu Húc ngăn cản, liên tục là nỗi nghi hoặc trong lòng Vân Hồng Nhi. Cho nên nhìn thấy Tần Vô Song, Vân Hồng Nhi từ trong tiềm thức liền có vài phần cảnh giác.
Tần Vô Song không rõ đầu đuôi, tùy tiện lộ diện, ngược lại làm cho Vân Hồng Nhi nảy sinh một tia ngờ vực.
Tần Vô Song là người thông minh, nhìn thấy Vân Hồng Nhi có phản ứng như vậy, trong lòng cảm thấy có gì không ổn, nhưng nghĩ mãi mà cũng không biết không ổn ở chỗ nào.
Duy nhất có thể khẳng định là, Vân Hồng Nhi đã nảy sinh tư tưởng đề phòng với hắn. Tần Vô Song vốn không phải là người nhu nhược do dự, đã biết sự việc không ổn, tự nhiên không thể kéo dài vô ích. Tuy không biết vấn đề xuất hiện ở đâu, nhưng lúc này nếu để cho Vân Hồng Nhi kia tự do quấy rối, chỉ e rằng không dễ lo liệu.
Do vậy, Tần Vô Song quyết định đem Vân Hồng Nhi khống chế lại.
Quyết định rồi, Tần Vô Song không do dự nữa, thân ảnh phiêu động, theo hướng dẫn của Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, rất nhanh đã xác định được vị trí của Vân Hồng Nhi.
Vân Hồng Nhi kia cũng đang lo lắng, nỗi sợ hãi trong lòng hắn, so với Tần Vô Song càng nhiều hơn.
Tần Vô Song kia mười mấy năm trước đã đánh bại Tân Thiên Vấn, thực lực cường đại, thế nào lại loanh quanh ở chỗ này. Theo tính cách của hắn, phải tranh lên trước mới đúng. Lưu lại ở đây, lại còn cố ý xuất hiện trước mặt mình, lẽ nào nói, hắn đã nhìn ra thân phận của mình.
- Không thể nào! Tần Vô Song mới có mấy tuổi đầu, việc ở Thái cổ, hắn có thể biết được bao nhiêu. Thân phận của ta bí mật như vậy, cho dù là người điều khiển Thần Khí Chi Môn cũng không biết, Tần Vô Song sao lại có thể phát hiện ra. Nếu hắn đã phát hiện ra, sao không trực tiếp vạch trần ta? Chắc chắn là trùng hợp, nhất định như vậy!
Vân Hồng Nhi tự an ủi chính mình, nhưng rồi lại cảm thấy tự an ủi như vậy, nói đi nói lại cũng không thỏa đáng.
Nếu chỉ là trùng hợp, Tần Vô Song tại sao phải cố ý xuất hiện trước mặt mình? Theo lý mà nói trong Thần Khí Chi Môn này, cường giả với nhau phải cố gắng tránh đi mới đúng.
Vân Hồng Nhi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không hợp lý. Đột nhiên nghĩ tới Thần thú Kiếm Nhiêm, Vân Hồng Nhi trong lòng chợt run lên.
- Thần thú Kiếm Nhiêm! Thần thú Kiếm Nhiêm thiếu chút nữa đã rơi vào tay Tần Vô Song. Tần Vô Song này, lại rất được người điều khiển Thần Khí Chi Môn Lý Bố Y coi trọng!
Vân Hồng Nhi trong lòng rung động mãnh liệt.
Đúng lúc này, Vân Hồng Nhi trong mắt đột nhiên hiện qua một nét kinh hãi, hắn phát hiện, không xa phía trước, không ngờ xuất hiện chín đạo thân ảnh.
Mà chín đạo thân ảnh này, đạo nào cũng vô cùng lạ lẫm.
Năm mươi cường giả tiến vào Thần Khí Chi Môn, Vân Hồng Nhi trước đó đã tìm hiểu kỹ, chín người này, chín khuôn mặt này, đều vô cùng lạ mặt.
- Các ngươi là ai?
Vân Hồng Nhi đứng lên, mục quang xuất hiện một cỗ sát ý nhàn nhạt, sự đề phòng của Vân Hồng Nhi trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm.
- Là người muốn lấy mạng ngươi!
Chín người này căn bản không nhiều lời, chín đạo thân ảnh nhoáng lên, lập tức hình thành một trận hình. Kiếm trận cường đại lập tức dày đặc khí lưu Thần đạo cuồng bạo, trong trung tâm hình thành một vòng xoáy cực mạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chín đạo kiếm quang, phân biệt từ chín phương vị khác nhau đánh tới.
Vân Hồng Nhi thân trong khu vực trung tâm, nhìn thấy kiếm quang đánh tới, một chút cũng không hàm hồ, Ly Vẫn Lân Giáp toàn thân thôi động, toàn thân lập tức xuất hiện một cái lồng khí, chặn đứng chín đạo kiếm quang kia.
Vân Hồng Nhi tự thân biến thành một đạo long hình, hướng lên phía trên vọt ra. Hắn cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy kiếm trận không hề tầm thường, lập tức biết rằng những người này không dễ đối phó.
Tuy tu vi của những người này, trong mắt hắn không có gì đáng nói, nhưng kiếm trận vừa lập, ngay lập tức đã cho hắn một đòn phủ đầu.
Tuy nhiên, điều huyền diệu của kiếm trận này, cũng không phải là thứ Vân Hồng Nhi có thể tưởng tượng được. Đúng lúc thân thể hắn vọt lên, phi kiếm trong tay chín đạo Khôi Lỗi đồng thời ra tay, biến thành từng đạo kiếm ảnh thần thông, bay vào không trung liền hình thành một kiếm vũ che kín đất trời, giống như thiên la địa võng trực tiếp chụp xuống.
Vân Hồng Nhi bay đến nửa chừng, bị kiếm vũ này trấn áp, khí thế không nâng lên được. Lực lượng giết chóc kia, so với tưởng tượng của hắn, ít nhất phải mạnh hơn gấp mười lần!
Không thể tưởng tượng được, tuyệt đối không thể tưởng tượng được!
Vân Hồng Nhi thấy tu vi của bọn chúng, cũng chỉ là Hóa Thần Đạo mà thôi. Chín người kết hợp lại, cũng có bao nhiêu thần thông? Vân Hồng Nhi cho dù không thể một chiêu đánh bại, nhưng một đấu chín nhất định là không có vấn đề gì.
Nhưng kiếm trận này vừa thành, rõ ràng là mỗi người một chiêu công kích, ngưng tụ lại một chỗ, hơi chút biến hóa, không ngờ hình thành uy lực gấp trăm lần.
Hắn nào có biết, Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này, huyền diệu ở khả năng gia tăng sức mạnh. Thực lực của một người bố trận, có thể tăng lên chín chín tám mốt lần. Còn chín người hợp lại, uy lực đã tăng lên bảy tám trăm lần.
Đương nhiên, đó chỉ là uy lực mạnh nhất trên lý luận, trong thực tế không thể lần nào cũng phát huy uy lực mạnh nhất được.
Nhưng dù không thể phát huy uy lực mạnh nhất, nhưng tăng ba bốn trăm lần, cũng đủ cho Vân Hồng Nhi ăn đủ rồi. Thực lực của hắn, đối phó mười, thậm chí một trăm tu luyện giả cấp độ này đều không có vấn đề. Nhưng ngay lập tức đem lực lượng đề thăng lên gấp mấy trăm lần, đó không phải là thứ Vân Hồng Nhi hắn có thể dễ dàng hóa giải được.
Vô số đạo kiếm quang, giống như có khả năng truy tung, trong không trung không ngừng đuổi theo Vân Hồng Nhi, bất luận Vân Hồng Nhi thi triển toàn thân công lực ra sao, thủy chung không thể hoàn toàn thoát ra được.
Vân Hồng Nhi trong lòng nôn nóng, gầm nhẹ:
- Mấy người các ngươi rốt cuộc từ đâu đến, ta như không đắc tội với các người, cũng không gặp kỳ ngộ gì, các ngươi sao lại bám chặt lấy ta?
Vân Hồng Nhi trong lúc nguy cấp, không ngờ không nghĩ tới, làm khó hắn, căn bản không phải là chín nhân loại này. Mà thậm chí chín người này, cũng không phải là người, mà là Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, chỉ là hành động rất giống bình thường, làm Vân Hồng Nhi nhất thời không nhìn ra sơ hở mà thôi.
Vân Hồng Nhi cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng, vô duyên vô cớ bị người nhắm vào, không nói không rằng đã động thủ rồi. Đánh cho mình một chút lực đánh trả cũng không có.
Tu vi Chân Thần Đạo năm kiếp, trước mắt căn bản không phát huy được sáu thành thực lực. Biết rằng trong cục diện thế này, càng giằng co sẽ càng bất lợi, Vân Hồng Nhi cắn răng, trong lòng nghĩ:
- Nói không được, chỉ có thể dùng vật bảo mệnh kia thôi. Nếu không bị mấy tên này quấn lấy, vạn nhất còn đối thủ ghê gớm hơn ở đằng sau rình rập, chẳng phải nguy to sao?
Đang định thi triển tuyệt chiêu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng quát:
- Kẻ nào dám xuất thủ trong Thần Khí Mê Cung, mấy người các ngươi, lai lịch thế nào, lẽ nào là nội ứng của Dị tộc.
Vân Hồng Nhi vừa nghe thấy thanh âm này, vừa kinh vừa hỉ, kinh là người đến không ngờ là Tần Vô Song, người mà hắn không muốn gặp nhất. Hỉ là, Tần Vô Song quát mắng, không ngờ lại là đối thủ của hắn, chính là chín tên quái vật này. Điều đó cũng chứng mình, Tần Vô Song căn bản không hề nghi ngờ gì hắn.
Vân Hồng Nhi giống như kẻ chết đuối gặp phao, nói:
- Tần gia tiểu ca, Vô Song tiểu hữu, nhanh ra tay giúp đỡ. Chín tên tiểu tử này lai lịch bất minh, ta vô cùng nghi ngờ bọn chúng là nội ứng của Dị tộc, nếu không, bọn chúng làm sao có thể vào đây được. Năm mươi người sở hữu Tinh Hà Lệnh cao cấp, không hề có bọn chúng.
Tần Vô Song ứng theo:
- Đúng, là gian tế. Vân đạo hữu, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta trong ngoài kết hợp, phá kiếm trận này, thế nào?
Vân Hồng Nhi đáp:
- Được!
Tần Vô Song quát to một tiếng, Thiên Vương Kiếm xa xa rút ra, vung ra một cái, liền chém ra chín kiếm, phân biệt tấn công chín người kia.
Vân Hồng Nhi kiếm được tiện nghi, mừng rỡ nói:
- Được, Vô Song tiểu hữu, làm tốt lắm!
Tần Vô Song vung Thiên Vương Kiếm lên, kêu lớn:
- Vân đạo hữu, nhanh nhanh hội hợp không nên ham chiến!
Vân Hồng Nhi ứng lên một câu, thầm nghĩ, Tần Vô Song ngươi thích thể hiện, ta sẽ để cục khoai lang nóng này ném cho ngươi, cho ngươi trong này cùng bọn chúng vui vẻ.
Trong tim độc niệm một tiếng, Vân Hồng Nhi ngoài miệng cũng đáp, hướng về phía Tần Vô Song áp sát lại, trong lòng lại có tính toán khác, chỉ cần áp sát Tần Vô Song, lập tức đạp vai Tần Vô Song rời đi, mượn thế này, để Tần Vô Song chặn đứng công kích chủ yếu. Trong miệng cũng hô lên:
- Vô Song tiểu hữu, hảo kiếm kỹ! Ta tới đây!
Vân Hồng Nhi phi mạnh một cái, Tần Vô Song tay cầm Thiên Vương Kiếm, ở bên ngoài điên cuồng phát động tấn công, phảng phất toàn lực đánh ra một lỗ hổng.
Chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi kia cũng thập phần phối hợp, làm Tần Vô Song thuận lợi đánh ra một thông đạo.
Vân Hồng Nhi kia thấy thông đạo xuất hiện, vui mừng quá đỗi, thân ảnh lướt qua, trực tiếp bay ra ngoài. Tần Vô Song nhìn thấy Vân Hồng Nhi biểu hiện như vậy, khóe miệng tràn ra một nụ cười khoái trá.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Vân Hồng Nhi quá đỗi giảo hoạt, quả nhiên để hắn ngăn công kích chủ yếu, thuận thế trốn chạy. Nếu Tần Vô Song thật sự là tráng sĩ đến cứu viện, lúc này đã chịu thua thiệt của Vân Hồng Nhi. Nhưng Tần Vô Song hiển nhiên không phải là tới cứu viện, hắn căn bản là tới ám toán Vân Hồng Nhi!
Thấy Vân Hồng Nhi trốn chạy, cả sau lưng đều để cho hắn, còn khách sáo gì nữa? Mi tâm vừa động, Thần Cổ Chi Độc trực tiếp vỗ tới.
Vân Hồng Nhi căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, trong lòng khẽ rùng mình, một ý niệm bất an chợt lóe lên trong đầu:
- Không tốt, đại sự không ổn!
Tiếp đó, ý thức của Vân Hồng Nhi liền mơ hồ đi.
Tần Vô Song ha ha cười lớn, thủ quyết bấm một cái, liền đem Ma Tượng Đại Khôi Lỗi thu lại. Nắm lấy thân thể Vân Hồng Nhi, trực tiếp lôi vào một chỗ bí mật!
Đừng tưởng bên này giết chóc rung trời, ở tầng thứ chín rộng cả vạn dặm này, loại chém giết này, căn bản kinh động không được những người khác.
Kể cả đã kinh động, e rằng cũng không có mấy người sẽ đến lo chuyện không đâu. Trong mê cung này, ai cũng không phải là tráng sĩ đến lo chuyện bất bình! Thêm một chuyện, chẳng bằng ít một chuyện. Người khác đánh sống đánh chết, tội gì quan tâm.
Vân Hồng Nhi bị Tần Vô Song khống chế, không bao lâu sau liền dần dần tỉnh lại. Tần Vô Song biết Vân Hồng Nhi là Chân Thần Đạo cường giả, Thần Cổ Chi Độc, phân lượng cũng rất nặng.
Vân Hồng Nhi choáng váng đầu óc, nhìn thấy Tần Vô Song, cung kính kêu lên:
- Chủ nhân!
Tần Vô Song khoát tay:
- Vân Hồng Nhi, lời thừa ít nói, ta hỏi ngươi, ngươi phải chăng là nội ứng của Dị tộc?
Tần Vô Song nghe xong, chỉ là khẽ gật gật đầu, hiện giờ, những Thần hồn chạy trốn ra này, đối với hắn mà nói, đã không phải là vấn đề gì lớn.
Hắn hiện tại suy nghĩ một bước sâu hơn, là làm thế nào đưa những Thần hồn chạy trốn này và tất cả nội ứng nằm vùng ẩn núp ở Đại lục Thiên Huyền, toàn bộ tiêu diệt!
Muốn tung lưới tiêu diệt hết những yêu nghiệt Dị tộc này, nếu dựa vào đào móc, đó khẳng định là rất khó. Hiện giờ có thân thể của Lôi Chủ Thần ở đây, sẽ dễ làm hơn.
Huống hồ Lâm Kinh Phong địa vị tôn sùng, mặc dù là nhân tài mới xuất hiện, những người này không thể biết. Nhưng Lâm Kinh Phong thân là đệ tử quan môn của Phong Chủ Thần, lực chấn động của lệnh bài, khẳng định cũng không phải tầm thường.
Phong Chủ Thần, đó là cường giả đệ nhất của Đại lục Phong Vân không cần phải tranh luận, là đối tượng tất cả chiến sĩ Dị tộc sùng bái.
Còn Lâm Kinh Phong là đệ tử bế quan của Phong Chủ Thần, chính là đệ tử quan trọng nhất. Thân phận của hắn một khi lộ ra, không nghi ngờ gì, nhất định sẽ đưa tới sự ân cần niềm nở hàng loạt.
Loại đệ tử này, chính là người được bồi dưỡng để nối nghiệp.
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, thoáng nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dật Hiên giống như giấy vàng, vội hỏi:
- Nhị sư huynh không phải bị nội thương chứ? Ta có chút đan dược, loại Thiên Tôn Sinh Hoàn Đan, đối với nội thương Thần hồn vô cùng có trợ giúp.
Thấy Tần Vô Song lấy ra một viên đan dược, bọn người Lý Huyền Phong cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Đại sư huynh, ngươi nói tiếp đi, Thiên thần Cao cấp đó, là năm kiếp, hay là Thiên Thần Đạo sáu kiếp?
- Là năm kiếp, nếu là sáu kiếp, chúng ta sẽ không có một chút hy vọng đánh thắng nào. Mặc dù như vậy, chúng ta nhất định không thể để hắn đem thân thể của Kim Ô Thú hoàn toàn luyện hóa, bằng không đến lúc đó thực lực của hắn khôi phục đến đỉnh phong, thì càng không dễ đối phó.
- Đúng vậy, Vô Song, chúng ta cần phải nghĩ cách, diệt trừ Thiên thần Cao cấp này. Bằng không, đợi thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục, chúng ta chỉ có kết quả để mặc hắn xâm hại mà thôi.
Thiên Thần Đạo năm kiếp, đó là Thiên thần Cao cấp. So với Thiên Thần Đạo ba kiếp của Lý Bố Y, là cường hãn hơn rất nhiều.
- Để mặc hắn xâm hại sao?
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Chuyện đó cũng không dễ đâu. Chư vị sư huynh, an tâm chớ nôn nóng. Mấy vị bằng hữu bên cạnh ta, đều là người có đại thần thông. Cho dù Thiên thần Cao cấp đó khôi phục đỉnh phong, thì có làm sao chứ? Hắn không phải Chủ Thần!
Bao Bao cũng là cười nói:
- Bố Y đại thúc, ngươi cũng đừng lo lắng. Lão Đại nhà ta một khi đã quay về, những chuyện này, giao lại cho Lão Đại nhà ta xử lý là được rồi.
Âm Ma Thiên Tôn đứng sau người Tần Vô Song, cũng để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười đó, lại có một loại tự tin vô cùng cường đại, thậm chí khi nghe đến Thiên Thần Đạo năm kiếp, trong mắt rõ ràng hiện lên một hàm xúc xem thường.
Đối với Âm Ma Thiên Tôn mà nói, cho dù thực lực của hắn còn yếu, cho dù không có thân thể, chỉ cần là sự tồn tại của Thần hồn, Thiên Thần Đạo năm kiếp cũng không đủ để hắn quan tâm.
Muốn đối kháng với Thần hồn của hắn, thế nào cũng phải là Chủ Thần. Dưới Chủ Thần, trước mặt Thần hồn của Thiên Tôn cường giả, khẳng định chỉ có số mệnh biến thành tro bụi. Một ý niệm sát ý trong đầu, đủ có thể giết chết một đám Thiên thần Cao cấp rồi.
- Đại sư huynh, vấn đề hiện tại nằm ở chỗ, làm thế nào, có thể đem toàn bộ nhân mã Dị tộc đang ẩn núp ở Đại lục Thiên Huyền đào móc ra tất cả. Bước tiếp theo của ta, dự định bắt tay từ góc độ này!
Lý Bố Y có chút giật mình, chần chừ nói:
- Vô Song, ngươi có cách gì hay không?
Tần Vô Song cười nói:
- Ta có một cách vô cùng tốt, mười phần hữu dụng. Đại sư huynh, mấy người các ngươi, những năm qua đã vất vả rồi. Ta hiện giờ dự định lấy Thần Khí Chi Môn làm ranh giới, xây dựng ở đây một đại cung điện, tương liên với Thần Khí Chi Môn.
- Cung điện?
- Đúng vậy, là một tòa cung điện. Sau khi được ta luyện hóa, cần đem nó phóng xuất ra. Cung điện này không thể xem thường, lực lượng Thần đạo vô cùng đầy đủ. Xây dựng ở đây, một là có thể đem kiến trúc nơi này làm nơi trung tâm của Đại lục Thiên Huyền. Thứ hai, có cung điện ở đây, cho dù Dị tộc xâm lấn, muốn vượt qua Vạn Thần Mê Tông Điện này, không chết cũng lột da!
Suy nghĩ của Tần Vô Song, kỳ thật vô cùng chu toàn.
Muốn thay đổi vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền, cần phải kết thúc địa vị thống trị của năm đại thế lực Đồ Đằng trước. Ở các quốc gia nhân loại thành lập một khu vực trung tâm, phóng xạ bốn phương.
- Đại sư huynh, ta còn có một thứ, phải cất giấu trong Thần Khí Chi Môn. Tạm thời không thể bại lộ ra ngoài, vì vậy, cần các Đại sư huynh mở Thần Khí Chi Môn ra lúc này mới được.
Lý Bố Y cười nói:
- Chuyện này rất dễ dàng!
Thần Khí Chi Môn mở ra, Tần Vô Song đem người đi vào, đem Xích Dương Kim Thân Tháp lấy ra, đem Thiên Thuyền Thánh Hoàng lấy ra, đặt ở bên trong Thần Khí Mê Cung.
Tần Vô Song cười nói:
- Đại sư huynh, Thiên Thuyền Thánh Hoàng này, chính là Thánh địa tu luyện thiên hạ. Ở trong này tu luyện, có thể gấp trăm lần bên ngoài. Một năm tu luyện bên trong, tương đương với tu luyện bên ngoài một trăm năm. Nếu có thể ở trong phi thuyền Thánh Hoàng này tu luyện một vạn năm, như vậy, chẳng khác nào khổ tu ở bên ngoài trăm vạn năm.
Bọn người Lý Bố Y đều kinh hãi thất sắc:
- Vô Song, đây là phi thuyền của cường giả cấp bậc Thánh Hoàng? Sao sư phụ lại đưa cho ngươi?
- Đây cũng không phải là thứ sư phụ chuẩn bị. Là một cường giả cấp bậc Thánh Hoàng khác để lại. Đại sư huynh, các ngươi đã vì Đại lục Thiên Huyền bôn tẩu mấy vạn năm. Cũng nên tu luyện một chút. Phi thuyền Thánh Hoàng này, các ngươi bất kể ở bên trong tu luyện. Ta đảm bảo sau một trăm năm, diện mạo của các ngươi, sẽ rất là thay đổi!
- Vô Song, nội ứng nằm vùng của Dị tộc…
- Ha ha, chư vị sư huynh, chuyện này ta đã có thủ đoạn diệt bọn chúng rồi.
- Vô Song, những Thần hồn đó đều vô cùng cường đại. Cho dù ngươi có thể diệt được một hai tên, muốn bắt được toàn bộ bọn chúng, nói dễ vậy sao?
- Đại sư huynh yên tâm, ta tự có cách!
Bao Bao cười nói:
- Bố Y đại thúc, Lão Đại nhà ta hiện tại đã không phải là Lão Đại năm đó rồi. Hắn hiện giờ là Thiên Thần Đạo bốn kiếp, có thể triệu hoán mười hai đại Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi. Thiên Thần Đạo Khôi Lỗi cũng được rồi, có vị Thiên Tôn đại nhân này ở đây, mấy tên nội ứng Dị tộc hèn mọn, khẳng định là dễ như trở bàn tay.
- Thiên Tôn đại nhân?
Bọn người Lý Bố Y, trong mắt lập tức lộ ra một tia tinh mang, biểu tình cũng là lúc ẩn lúc hiện sản sinh một loại đề phòng khó nói.
Âm Ma Thiên Tôn nhắm mắt làm ngơ, chỉ là cười ha ha. Nếu là ngươi quen thuộc với hắn, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, Âm Ma Thiên Tôn luôn luôn hung hãn, hiện giờ tại sao lại hòa ái như vậy?
Không phải Âm Ma Thiên Tôn thay đổi tính tình, mà là những nhân vật trước mặt, tất cả đều là sư huynh của Thiếu chủ, hắn cũng không dám tự cao tự đại với bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phi thuyền Thánh Hoàng mở ra, Tần Vô Song cười nói:
- Mọi người, toàn bộ tiến vào bên trong phi thuyền này. Âm Ma, ngươi theo ta đi một chuyến. Những người khác, đều ở trong phi thuyền này tu luyện!
Sâu trong Thang Cốc, bên trong hang ổ Kim Ô Thú, thân thể của Nghịch Long đang với tốc độ kinh người, không ngừng dung hợp với Thần hồn của hắn.
Thân thể đến từ Kim Ô ấu thú, tính ưu việt lúc này càng thể hiện ra.
Nghịch Long đúng vào thời khắc mấu chốt của tu luyện, Kim Ô Mẫu Hoàng bên ngoài đột nhiên tiến đến thăm hỏi.
- Chuyện gì?
Khẩu khí của Nghịch Long có chút hờn giận. Thời khắc tu luyện mấu chốt lại bị quấy rầy, là chuyện Nghịch Long vô cùng chán ghét.
- Nghịch Long đại nhân, phía trên Thang Cốc, lại có một luồng thế lực cường đại áp bách mà tới. Giống như có tồn tại cường đại giá lâm!
- Khẳng định là đám Thiên Thần Đạo cường giả của Đại lục Thiên Huyền, không cần phản ứng lại bọn chúng. Đợi thực lực của ta hoàn toàn khôi phục, mới đi thu thập bọn chúng.
Nghịch Long vẻ mặt không thèm để ý, xua xua tay, muốn tiếp tục tu luyện.
Kim Ô Mẫu Hoàng đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy phía trên Thang Cốc, có một dao động cực đại lan tràn xuống dưới, phảng phất giống như mặt nước đột nhiên bị lưỡi dao sắc bén mở ra vậy.
- Người của Đại lục Phong Vân, ra đây gặp ta!
Một tiếng thanh âm uy nghiêm truyền đến. Nghịch Long toàn thân vừa động, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang:
- Đây là… đây là người của chúng ta?
- Ra ngoài xem xem!
Thân ảnh của Nghịch Long chợt lóe lên, đã xông ra bên ngoài.
Thiên Thần Đạo cường giả khác, cũng đều là nghe tiếng mà động, lần lượt vọt ra bên ngoài.
Phía trên Thang Cốc, nước gợn giống như ảo thuật, không ngừng tràn sang hai bên, giống như bị một luồng sức mạnh thần kỳ tách ra, không ngừng chảy xuôi xuống hai bên.
Ở giữa mở ra một con đường, một hàng nhân mã, hướng về Thang Cốc phía dưới không ngừng áp bách xuống.
Một hàng này, tất nhiên là do Âm Ma Thiên Tôn cầm đầu.
- Các ngươi, tên là gì, có nhận ra ta không?
Năm sáu vạn năm trước, Lôi Chủ Thần cũng không có đột phá Chủ Thần. Nhưng vào lúc đó, địa vị của Lôi Chủ Thần ở Đại lục Thiên Huyền, cũng là rất cao.
Nghịch Long làm sao lại không nhận ra diện mạo của Lôi Chủ Thần, giật mình kinh ngạc:
- Lôi đại nhân?
- Láo xược, phải gọi là Chủ Thần đại nhân!
Một gã thủ hạ phía sau Âm Ma Thiên Tôn quát lớn nói.
Nghịch Long trong lòng khẽ động:
- Chủ Thần đại nhân?
Lập tức mặt lộ vẻ vui mừng như điên:
- Lôi đại nhân, quả nhiên đã tấn chức Chủ Thần, ha ha. Lúc trước Lôi đại nhân thiên tư hơn người, chính là Thiên thần Cao cấp. Hiện giờ xa cách mấy vạn năm, quả nhiên đã tu thành chính quả Chủ Thần, đáng chúc mừng. Thuộc hạ Nghịch Long, bái kiến Lôi Chủ Thần đại nhân!
Âm Ma Thiên Tôn âm thầm buồn cười, nhưng vẻ mặt uy nghiêm, hừ một tiếng:
- Nghịch Long, ngươi chật vật như vậy, co đầu rụt cổ không ra, thật sự là làm mất mặt Đại lục Phong Vân ta.
Nghịch Long cực kỳ hổ thẹn:
- Chủ Thần đại nhân, ta bị cường giả của Đại lục Thiên Huyền phong ấn, mấy năm trước chạy trốn ra, cảnh giới Thần hồn chưa ổn định, vì vậy tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Không ngờ, lại kinh động đến Chủ Thần đại nhân tự mình giá lâm. Ha ha, có Chủ Thần đại nhân tọa trấn, ngày tận thế của Đại lục Thiên Huyền này đến rồi.
Âm Ma Thiên Tôn quét mắt nhìn mọi người:
- Các ngươi nhiều người như vậy, tại sao chỉ còn thừa lại từng này?
Nghịch Long vội vàng trả lời:
- Còn có một đám hơn trăm người, phân tán ở các góc của Đại lục Thiên Huyền. Bọn họ không biết Chủ Thần đại nhân đích thân giá lâm, bằng không, tất nhiên cũng sẽ ở đây cung kính chờ đợi!
Âm Ma Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Một khi ta đã đến đây, không cần trốn trốn tránh tránh, kêu bọn chúng đều tới đây tập hợp, ta cho ngươi thời gian mười ngày. Sau mười ngày, chúng ta sẽ đến thẳng khu vực trung tâm của Đại lục Thiên Huyền, các ngươi dẫn đường. Phong Vân hai vị Chủ Thần hạ mệnh lệnh, lần này, cần phải dứt khoát gọn gàng nắm được Đại lục Thiên Huyền!
Nghịch Long quả nhiên là vô cùng vui mừng:
- Vâng, Chủ Thần đại nhân, thuộc hạ liền đi làm!
Nghịch Long đáng thương, làm sao nhìn ra Lôi Chủ Thần trước mắt hắn, vốn chính là hàng giả?
Không đến mười ngày, tất cả nội ứng nằm vùng của Dị tộc, liền từ bốn phương tám hướng tụ tập toàn bộ. Nghe nói Nghịch Long đại nhân gọi về, đương nhiên là không dám chậm trễ khắc nào.
- Chủ Thần đại nhân, tất cả nhân mã, đều đã ở đây. Những Thần hồn khác, bị phong ấn trong Thần Khí Chi Môn, có một đám bị tiêu diệt, còn có một đám bị phong ấn. Hy vọng Chủ Thần đại nhân, vì mọi người làm chủ.
Âm Ma Thiên Tôn gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác:
- Không dám không dám, mọi người đến đủ rồi chứ? Xác định không có để sót chứ?
- Đại nhân, những người này đều có danh sách. Hiện giờ không sót một ai, toàn bộ đông đủ.
Âm Ma Thiên Tôn cười càng thêm tùy ý:
- Rất tốt, tiết kiệm cho ta rất nhiều phiền toái!
Nghịch Long nghe vậy, Thần hồn đột nhiên co rút, một luồng ý niệm bất an nổi lên trong lòng hắn.