Lệnh bài thần kỳ này, không ngờ là lệnh bài tư cách để đi lên một khu vực của tầng mười hai mê cung, Tinh Hà Thông Thiên Tháp.
Cái gọi là Tinh Hà Thông Thiên Tháp, chính là một bình đài trong Tinh Hà Kết Giới, là một không gian do Chúng Thần Thái cổ hợp lực tạo ra.
Trong không gian này, tích tụ tinh hoa của Chúng Thần Đại lục Thiên Huyền, cũng là một bình đài mà Chúng Thần xây dựng cho người đời sau của Đại lục Thiên Huyền, một bình đài có thể đột phá lên Thiên Thần Đạo!
Cũng là nơi duy nhất trên Đại lục Thiên Huyền có thể Khí Trùng Tinh Hà!
Bình đài này, là một tia hy vọng mà Chúng Thần Thái cổ của Đại lục Thiên Huyền lưu lại, cũng là một sơ hở nhỏ của Tinh Hà Kết Giới.
Nhưng sơ hở này từ ngoài nhìn vào, tuyệt đối nhìn không thấy. Cho nên, cho đến hiện nay, bình đài này chưa mang đến tác dụng xấu nào cho Tinh Hà Kết Giới cả.
Điều này đối với những Chân Thần Đạo đỉnh phong như Vương Thiền và Không Minh Tử mà nói, quả thực là một sự hấp dẫn rất lớn. Vận khí, đây tuyệt đối là vận khí!
Có được chỉ dẫn của lệnh bài, biểu tình của Vương Thiền và Không Minh Tử vô cùng phức tạp. Ngược lại Tần Vô Song lại vô cùng bình tĩnh.
Không Minh Tử vui mừng như điên, sau đó dần dần khôi phục bình tĩnh:
- Hai vị, chuyện này phải nghiêm túc giữ bí mật mới phải. Nếu không, những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc kia sẽ ùn ùn kéo tới mất.
Vương Thiền không phản đối, Tần Vô Song ngược lại lắc đầu.
Không Minh Tử sắc mặt hơi thay đổi:
- Vô Song đạo hữu, ngươi trẻ tuổi háu đá, không biết nặng nhẹ. Lệnh bài tư cách của Thông Thiên Tháp này, còn quý giá hơn Tinh Hà Lệnh, không khéo lần này đào được, chỉ có ba tấm này của chúng ta mà thôi. Ngươi không muốn cả đám cường giả chí tôn nhòm ngó chúng ta chứ?
Không Minh Tử thực lực cường đại, nếu sợ thì chẳng sợ ai. Nhưng nếu bị một đống người nhòm ngó, thật không thoải mái. Đặc biệt là có bảo vật vô giá này trong tay, loại tranh đoạt này, không chết không thôi.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Không Minh Tử đạo hữu, Chúng Thần Thái cổ để lại cho chúng ta đống của cải này, là của chung của tất cả cường giả trên Đại lục Thiên Huyền. Đây không chỉ là kỳ ngộ và thu hoạch, còn là trách nhiệm. Ta không ngại tất cả cường giả đều giành được tư cách này. Đại lục Thiên Huyền không sợ Thiên Thần Đạo quá nhiều, mà chỉ sợ quá ít!
- Lời tuy là vậy, nhưng lệnh bài tư cách chỉ có ba tấm. Ngươi lẽ nào muốn nhường lại tư cách này? Nếu thật vậy, ngươi quả thực cao thượng.
Không Minh Tử có chút chế giễu nói.
- Không Minh Tử đạo hữu, đừng chỉ nhìn một phía như vậy. Chúng ta có thể phát hiện ra nơi này, những người khác cũng có thể phát hiện ra những chỗ khác. Người điều khiển Thần Khí Chi Môn đã mở ra Thần Khí Mê Cung này, có nghĩa là đã trưng bày ra toàn bộ ý chỉ Chúng Thần. Đây là cơ hội cuối của Đại lục Thiên Huyền, ta cảm thấy chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, xóa bỏ mọi hiềm nghi. Nếu lúc này vẫn không thể đoàn kết lại, đợi Dị tộc phá vỡ Tinh Hà Kết Giới, thì vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa.
Dị tộc là nỗi đau vĩnh viễn, cũng là áp lực vĩnh viễn.
Đề tài một khi đã nói tới Dị tộc, Không Minh Tử cũng không còn gì để nói, ngượng ngùng nói:
- Nói thì dễ, vạn nhất bọn họ không tìm được lệnh bài này, chắc chắn sẽ nhòm ngó đến lệnh bài trong tay chúng ta.
Tần Vô Song nói:
- Nhị vị, lúc này ta cũng không làm kiêu nữa. Các ngươi đi lên tầng mười hai trước, tranh thủ sớm tìm ra vị trí của Tinh Hà Thông Thiên Tháp. Tin này, không nên để lộ ra diện rộng, nhưng phải thông báo với các cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Vương Thiền cảm thán nói:
- Vô Song, người trẻ tuổi mà có tấm lòng và trách nhiệm như ngươi, quả là hiếm có. Vương Thiền ta bội phục. Đại công vô tư, ngươi xứng đáng với bốn chữ này!
Không Minh Tử khóe miệng mấp máy, tuy cảm thấy Tần Vô Song có chút ngốc nghếch, nhưng phải thừa nhận, nếu là hắn, sẽ không làm được như vậy.
- Vương Thiền đạo hữu, nếu Tần Vô Song đã cao thượng như vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Nhanh chóng tiến lên tầng mười hai mê cung, chúng ta hai người đi có việc gì cũng có thể thương lượng. Vạn nhất có tình hình đột xuất, người đông lực mạnh!
Đề nghị của Không Minh Tử, Vương Thiền đương nhiên không thể từ chối.
Tần Vô Song nhìn hai người một cái, nói:
- Nhị vị, ta có một lời khuyên. Đến Tinh Hà Thông Thiên Tháp, nhị vị nhất định phải đem đại nghĩa của Đại lục Thiên Huyền đặt lên hàng đầu, không được có sự tranh giành vô vị nữa. Đến nay Đại lục Thiên Huyền của chúng ta đã không còn vốn để nội chiến nữa rồi.
Không Minh Tử hắc hắc cười, gật đầu đáp:
- Được, Không Minh Tử ta xin thề, đến Thông Thiên Tháp nhất định hợp tác chân thành cùng Vương Thiền đạo hữu, quyền lợi của Đại lục Thiên Huyền trước tiên, quyền lợi cá nhân để sau. Như thế đã được chưa?
Loại khẳng khái này, đương nhiên không phải ra vẻ. Đương nhiên, Không Minh Tử đây cũng là hành động thức thời, dù sao hắn từ trên người Vương Thiền cũng không kiếm được lợi lộc gì, không bằng thành thật hợp tác.
Thủ hạ của Không Minh Tử đều ở gần đây, dễ dàng sai phái. Thủ hạ của Vương Thiền lại ở nơi khác, Vương Thiền trịnh trọng phân phó, cho thủ hạ theo dõi chặt Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, hai người kết bạn cùng đi.
Bao Bao và Tần Vân Nhiên đều đi lại, ánh mắt nhìn Tần Vô Song đều có chút khác thường.
Tần Vô Song cười:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Bao Bao cười đáp:
- Lão Đại, khí độ vừa rồi của ngươi, đã có chút phong thái của nhân vật lãnh tụ của Đại lục Thiên Huyền rồi. Ha ha, cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc đều không dám hỗn xược với ngươi. Lão Đại, ta đã có thể dự đoán trong tương lai không xa, những người này sẽ thần phục ở xung quanh ngươi.
Tần Vô Song sắc mặt trang trọng, nói:
- Thứ ta theo đuổi, không phải là bọn họ có thần phục ta hay không, mà là Đại lục Thiên Huyền này, hành tinh thuộc về chúng ta này, không rơi vào tay Dị tộc, không trở thành nô lệ của kẻ khác.
Tần Vô Song trong lòng nghiêm nghị, nếu không sao có thể nói Đại Chưởng môn tuổi nhỏ mà trí tuệ hơn người? Đây chính là khí độ, là khí độ mà một cường giả nên có.
- Bao Bao, các ngươi tiếp tục thăm dò, vẫn câu nói đó, đừng có ham chiến. Ta đi liên hệ mấy cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc kia!
Tần Vô Song trong lòng thực ra vẫn còn chút phiền não, kẻ giấu mặt đằng sau kia, không thể tìm ra. Mà tin tức về Tinh Hà Thông Thiên Tháp này có liên quan đến đại kế của Thiên Thần Đạo, không thể không nỗ lực.
Cân nhắc nặng nhẹ, Tần Vô Song quyết định đi thông báo cho các cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc trước. Bất kể thế nào, những cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc này, trước mắt vẫn là những người cần đến Thông Thiên Tháp nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Còn về các Chân Thần Đạo cường giả khác, cách Chân Thần Đạo đỉnh phong, vẫn còn một khoảng cách, đi hay không, tạm thời ảnh hưởng không lớn.
Cần tìm đầu tiên, tự nhiên là Hiên Viên Dương!
Quan hệ của Hiên Viên Dương và Tần Vô Song, vì vấn đề Tân gia, làm cho rất không vui vẻ. Mà sau đó vấn đề phân phối Tinh Hà Lệnh, Tần Vô Song lấy lý mà tranh, cũng làm cho Hiên Viên Dương rất không vui vẻ. Trong lòng đối với Tần Vô Song vẫn còn chút mâu thuẫn.
Thấy Tần Vô Song tìm tới, Hiên Viên Dương thái độ không không mặn không nhạt.
- Tần Chưởng môn, trong Thần Khí Mê Cung này, một khắc thời gian một khắc vàng, có vấn đề gì, đi ra rồi nói!
Hiên Viên Dương dùng khẩu khí có phần xa lạ nói.
Tần Vô Song sao lại không biết tâm tư của Hiên Viên Dương, cười nhạt:
- Dương đại nhân, hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là vì chuyện của Thần Khí Mê Cung. Ta chỉ có một lời muốn thỉnh giáo Dương đại nhân. Chúng ta xông vào Thần Khí Mê Cung này, là để làm gì?
Hiên Viên Dương thản nhiên đáp:
- Câu hỏi này có chút thừa thãi. Thần Khí Mê Cung là di sản mà Chúng Thần Thái cổ để lại. Ngươi ta tới đây, đương nhiên là để kế thừa tài sản này!
- Vậy kế thừa khối di sản này rồi thì sao?
Hiên Viên Dương lông mi khẽ giương lên:
- Tần Chưởng môn, có gì thì nói luôn ra, không phải vòng vo nữa!
Tần Vô Song tiêu sái cười:
- Được, vậy ta nói vào vấn đề chính. Dương đại nhân cho rằng Dị tộc kia xâm lược, dựa vào thực lực hiện nay của Đại lục Thiên Huyền, có mấy phần cơ sở để chống cự?
Vấn đề này làm cho mục quang Hiên Viên Dương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngưng trọng nhìn Tần Vô Song hồi lâu, sau đó mới than nhẹ một tiếng, đáp:
- Nếu Dị tộc hiện tại xâm lược, Đại lục Thiên Huyền, không có bất cứ hy vọng gì!
Vốn tưởng rằng Tần Vô Song ngựa non háu đá, sẽ phản bác, không ngờ Tần Vô Song vô cùng đồng ý, gật gật đầu:
- Không sai, cho nên, ta tới nơi này là muốn thông báo với Dương đại nhân một câu, những tranh chấp va chạm ở ngoài Thần Khí Chi Môn, đã đến lúc bỏ qua một bên rồi.
Hiên Viên Dương lạnh lùng cười:
- Tần Chưởng môn, ngươi hình như quên thân phận của ta và ngươi, cao thấp có phân nhé.
Khóe môi Tần Vô Song xuất hiện một tia cười kiệt ngạo:
- Dương đại nhân, chính vì ngươi là Hiên Viên Tộc, trên danh nghĩa là lãnh đạo của Tần gia, cho nên ta mới gọi ngươi một tiếng Dương đại nhân. Ta cùng Vương Thiền và Không Minh Tử luận bàn, cùng lắm xưng hô bọn họ là đạo hữu mà thôi.
- Vương Thiền, Không Minh Tử?
Hiên Viên Dương ánh mắt ngờ vực bất định:
- Bọn chúng sao lại kết thành một bè rồi?
- Bọn họ đã vứt bỏ hiềm khích trước đây, chuẩn bị liên thủ rồi. Dương đại nhân, các ngươi đều là cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, thứ bọn họ có thể vứt bỏ, ngươi chắc cũng có thể vứt bỏ mới phải?
Hiên Viên Dương cười hoang đường:
- Vương Thiền và Không Minh Tử xưa nay không hề đối phó với nhau, bọn chúng liên thủ? Liên thủ làm gì chứ?
- Còn có thể làm gì nữa? Hiện nay kẻ thù chung của Đại lục Thiên Huyền chúng ta, chính là Dị tộc!
Hiên Viên Dương khóe miệng giương lên:
- Dị tộc? Bằng bọn chúng liên thủ thì có thể đối phó với Dị tộc sao? Kẻ ngốc nằm mơ!
- Ha ha, Dương đại nhân, ngươi đây là dùng mắt cũ nhìn người, tự trói chân mình. Có thể làm cho bọn họ đoàn kết lại, tự nhiên là lời hiệu triệu cao hơn, sứ mệnh lớn hơn. Ta có thể nói cho ngươi biết, hai người bọn họ đã bước chân lên bậc thang dẫn tới Thiên Thần Đạo rồi.
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Dương dường như trong mắt phát ra một đám tinh quang.
Thiên Thần Đạo! Ba tiếng này, kích thích rất mạnh Hiên Viên Dương. Sao có thể như thế?
Nhưng mà, ánh mắt khẳng định đầy tự tin của Tần Vô Song, đã khẳng định chắc chắn, hắn không hề ăn nói huênh hoang.
- Thiên Thần Đạo? Bọn họ, có được dự triệu của Thiên Thần Đạo?
Hiên Viên Dương chậm rãi hỏi, ánh mắt nhìn Tần Vô Song vô cùng lãnh liệt.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Đúng vậy, bọn họ tìm ra một động phủ của Thiên Thần Đạo ba kiếp, đoạt được lệnh bài tư cách tiến lên tu luyện tại Thông Thiên Tháp trong Tinh Hà Kết Giới.
Sắc mặt bình tĩnh của Hiên Viên Dương cuối cùng cũng biến đổi. Đi tới Thông Thiên Tháp của Tinh Hà Kết Giới, tuy hắn không hiểu cụ thể, nhưng nghe cách nói này, thì biết là tương đối đáng tin cậy.
Thời đại Chúng Thần Thái cổ, không thể một chút hy vọng cũng không để lại cho hậu thế. Lẽ nào, Thông Thiên Tháp, chính là hy vọng duy nhất mà Chúng Thần Thái cổ lưu lại sao?
Phong Vân hai vị Chủ Thần từ khi có được Thiên Tôn Thần Khí Bát Giác Liên Hoa Chùy thì cũng hoàn toàn bế quan, không hỏi han việc bên ngoài, một lòng luyện hóa Bát Giác Liên Hoa Chùy.
Ba mươi năm đã qua, Phong Vân Chủ Thần đã bước đầu luyện hóa được Bát Giác Liên Hoa Chùy, chỉ là phương diện hỏa hầu vẫn còn kém rất nhiều.
- Đại ca, Bát Giác Liên Hoa Chùy này không hổ là Thiên Tôn Thần Khí, Thần khí mạnh nhất trong tay chúng ta cũng chỉ mất nhiều nhất là năm năm là đã luyện hóa xong. Thiên Tôn Thần Khí này, chúng ta đã liên thủ luyện hóa ba mươi năm cũng chỉ đạt được thắng lợi một nửa, xem ra muốn phát huy hết thực lực của nó, chúng ta còn phải vất vả ba mươi năm nữa.
- Ha ha, ba mươi năm thêm ba mươi năm, cũng chỉ là sáu mươi năm. Thêm vài năm diễn luyện hoàn thiện, nhiều nhất cũng chỉ là bảy mươi năm. Nếu chỉ dựa vào sức lực của chúng ta, phải mất năm ngàn năm. Ngươi nói xem, cái gì có lợi hơn?
Phong Chủ Thần lúc này vô cùng phấn chấn, luyện hóa Bát Giác Liên Hoa Chùy này, những Vị diện xung quanh, chỉ cần là vô chủ, hắn muốn phá cái nào mà chẳng được.
Muốn chọn chỗ nào an thân thì liền chọn chỗ đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đối với Đại lục Thiên Huyền, Phong Chủ Thần thèm thuồng đã lâu. Dù sao, những lời đồn về Đại lục Thiên Huyền làm cho hắn vô cùng thèm muốn. Tương truyền, Đại lục Thiên Huyền đó có một số lời đồn rất hấp dẫn.
Lần này, mượn uy lực của Thiên Tôn Thần Khí Bát Giác Liên Hoa Chùy, đập tan Tinh Hà Kết Giới, đem Đại lục Thiên Huyền đoạt lấy, hoàn thành tâm nguyện bao lâu nay.
Nếu những lời đồn kia là sự thật, thì đó đúng là tạo hóa to lớn. Phong Chủ Thần dã tâm rất lớn, những lời đồn này, ngay cả Đại Càn Thiên Tôn hắn cũng che giấu.
- Lão Nhị, chúng ta nhanh lên thôi. Trong bốn mươi năm, nhất định phải chiếm được Đại lục Thiên Huyền. Nếu Đại lục Thiên Huyền quả thực có di sản của Thánh Hoàng, chúng ta chuyến này giàu to rồi, ha ha…
- Di sản của Thánh Hoàng, tiểu đệ cảm thấy vô căn cứ quá. Cường giả cấp độ Thánh Hoàng, sao lại để ý tới Đại lục Thiên Huyền chứ?
Vân Chủ Thần vẫn rất bình tĩnh.
- Cho dù không phải là di sản của Thánh Hoàng, di sản của Thiên Tôn cũng không tệ. Ở Tinh vực Đại Càn chúng ta không xây dựng được Tinh vực mới, lẽ nào không thể tìm được một Tinh vực khác hay sao? Hai huynh đệ ta, một thân bản lĩnh và khát vọng, lẽ nào cam tâm làm chủ nhân của một Vị diện này thôi sao. Chúng ta muốn làm, cũng phải là chủ nhân một Tinh vực!
Khẩu khí của Phong Chủ Thần tràn đầy tự tin.
- Đại ca, hy vọng Đại lục Thiên Huyền không làm chúng ta thất vọng.
Vân Chủ Thần không tiện dội gáo nước lạnh, đành phải phụ họa theo.
Ở một không gian rộng lớn trong Thiên Thuyền Thánh Hoàng, không gian xung quanh giống như một vùng đất lành, linh lực nồng đặc tới nỗi dường như vô hạn.
Tần Vô Song ở chỗ giống như sơn cốc này, toàn thân linh lực dày đặc, giống như một ngọn núi sừng sững giữa trời xanh.
Thiên Thuyền Thánh Hoàng này, là không gian lĩnh vực của Thánh Hoàng, tự thành một giới. Nếu có thể khai phá toàn bộ, cho dù dung nạp cả một hành tinh bình thường cũng không có vấn đề gì.
Cần phải biết rằng, Thánh Hoàng cường giả cai quản cả một Tiểu Vũ trụ, sự vận dụng của quy luật không gian đã đạt tới mức làm người ta nghe mà sợ hãi.
Bởi vậy, quy luật không gian của Thiên Thuyền Thánh Hoàng không ngừng bị kích phát ra, không gian này cũng không ngừng mở rộng, trải ra vô hạn.
Lại ba mươi năm nữa đã trôi qua. Tần Vô Song đã đột phá tới bậc cuối cùng để tiến lên Chủ Thần, một bước này, nếu có thể vượt qua, chính là Chủ Thần chí tôn rồi.
Lúc này, xung quanh Tần Vô Song không có ai làm phiền. Trong Thiên Thuyền Thánh Hoàng này cũng không cần ai hộ pháp, đây là không gian cá nhân, vô cùng an toàn.
Mà thiên kiếp để tiến lên Chủ Thần, quả thực những thiên kiếp thông thường không thể so sánh được. Tần Vô Song đã chịu đựng được tám đạo công kích trước đó. Đạo công kích cuối cùng vô cùng quan trọng, nếu vượt qua sẽ đạt được đột phá, còn nếu không vượt qua được, thì mọi duyên pháp cơ ngộ sẽ tan thành mây khói.
Tần Vô Song biết rõ tầm quan trọng của lần công kích này. Đây tuyệt đối là thiên kiếp quan trọng nhất kể từ khi hắn xuất đạo đến nay. Nếu như đột phá, có nghĩa là hắn sẽ là thế hệ Chủ Thần mới ở Đại lục Thiên Huyền, từ đó mà có chút danh tiếng, Đại lục Thiên Huyền cũng từ đây có thể tránh được những uy hiếp như lang như hổ kia.
Tiếng sấm không dứt bên tai, vô số đạo điện xà bay lượn đầy trời, giống như những con giao Long Đang giương nanh giương vuốt, đan xen ở giữa hư không.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn, điện xà đầy trời giơ nanh múa vuốt, cùng nhau oanh kích xuống dưới. Lấy thân thể Tần Vô Song làm khu vực trung tâm, bốn phương tám hướng bao vây lấy.
Tần Vô Song toàn thân hóa thành một đạo lốc xoáy màu tím, không ngừng bay lên, tốc độ ngày càng nhanh. Thiên Chi Khuê Lang song kiếm trong tay không ngừng bắn ra các loại kiếm khí, hình thành một mạng lưới phòng thủ to lớn, không ngừng bay lượn trên đầu.
Những đạo kiếm khí này hình thành một lớp phòng ngự, như một chiếc ô lớn, đem thân thể Tần Vô Song che xuống phía dưới.
Ngay cả như thế, công kích của điện xà kia vẫn không có dấu hiệu suy giảm, càng ngày càng dữ tợn, giốn như gặp được kỳ phùng địch thủ, càng hung hãn hơn.
Không ngừng cắn nuốt hệ thống phòng ngự do kiếm võng tạo nên.
Tần Vô Song dùng Thiên Chi Khuê Lang song kiếm, trước nay chưa hề gặp bất lợi, nhưng hôm nay đối mặt với Chủ Thần thiên kiếp, quả nhiên có chút khó khăn.
Chủ Thần thiên kiếp này, tương đương với công kích của một Chủ Thần. Tuy không phải lực công kích toàn lực của Chủ Thần, nhưng ít nhất cũng phải tới sáu bảy thành công lực.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Tần Vô Song không mượn lực của song kiếm kia, e rằng dưới thiên kiếp thế này, sớm đã bị đánh cho tan xương nát thịt rồi.
Cho dù là Thiên Tôn Thần Khí Thiên Chi Khuê Lang, dưới công kích dày đặc như vậy, vẫn cảm thấy vô cùng khó nhọc. Dù sao Tần Vô Song điều khiển Thiên Chi Khuê Lang vẫn chưa đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Công kích dày đặc như vậy, làm cho Thiên Chi Khuê Lang ít nhiều cảm thấy có chút khó nhọc. May mà Tần Vô Song bản thân thủ đoạn xuất sắc, kiếm kỹ cao siêu.
Một đạo kiếm kỹ phòng ngự, có thể gọi là không một chỗ sơ hở.
Nhưng Chủ Thần thiên kiếp này quả không phải là những thiên kiếp bình thường có thể so sánh được. Từng đợt nối tiếp từng đợt, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng, không ngừng khảo nghiệm thần kinh của Tần Vô Song.
Mọi người đứng nhìn cuộc chiến từ xa, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, nhìn thấy thiên kiếp ghê gớm như vậy, ai ai trong lòng cũng có chút lo lắng.
Đặc biệt là Thiên Huyền Thất Tử, lo lắng rất nhiều.
Chủ Thần thiên kiếp này, cho dù là Lý Bố Y cũng chưa từng gặp qua. Cho nên căn bản không biết nông sâu thế nào, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng vô ích.
Duy nhất đã có loại kinh nghiệm này, chính là chín đại Ma Thần. Với Âm Ma Thiên Tôn đứng đầu, chín đại Ma Thần kia đều đã từng có kinh nghiệm với việc này.
Nhưng lúc này, ngay cả Âm Ma Thiên Tôn, biểu tình cũng vô cùng ngưng trọng.
- Lão Đại, sao lại thế được? Cảm giác thiên kiếp này đã vượt ra ngoài phạm vi của Chủ Thần thiên kiếp rồi. Ta nhớ rằng ngày trước tiến thăng Chủ Thần cũng không có thiên kiếp cường đại như vậy.
Đồ Ông cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái:
- Lão Đại, có chút không đúng. Ta sao lại cảm thấy thiên kiếp này so với thiên kiếp ta gặp phải, ít nhất phải mạnh hơn hai ba lần. Hai thanh kiếm của Thiếu chủ, đối phó với Chủ Thần thiên kiếp lẽ ra phải vô cùng đơn giản, sao lại chật vật như vậy?
Âm Ma Thiên Tôn thì thào nói:
- Chỉ có thể nói, Thiếu chủ tựa hồ trúng thưởng rồi. Hắn gặp phải kiếp trong kiếp. Kiếp trong kiếp này so với Chủ Thần thiên kiếp bình thường, ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi. Nếu không phải Thiếu chủ mà là bất cứ ai trong chúng ta, trong giai đoạn đó mà gặp phải loại thiên kiếp này, thập tử nhất sinh.
- Kiếp trong kiếp?
Lý Bố Y ở bên cạnh trong mắt hiện ra cái nhìn lo âu. Hắn tuy chưa từng gặp qua Chủ Thần thiên kiếp, nhưng kiếp trong kiếp thì hắn ta đã từng nghe qua.
Kiếp trong kiếp này không phải là loại thiên kiếp bình thường, mà là thiên kiếp của thiên kiếp. Một khi gặp phải, so với bình thường ít nhất khó khăn gấp đôi.
Tuy nhiên, kiếp trong kiếp này cũng không phải chỉ có mặt xấu. Mặt tốt cũng có!
Ai mà gặp qua kiếp trong kiếp, nếu an toàn vượt qua thì thành tựu cũng sẽ không phải tầm thường.
So với cường giả mới bước vào Chủ Thần, không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần.
Chỉ cần tăng cường tập luyện, rất nhanh liền có thể đối kháng với Chủ Thần cường giả đỉnh cao. Đây là điều những Chủ Thần bình thường khác không thể so sánh được.
Âm Ma Thiên Tôn thở dài:
- Đây có lẽ là trời giáng kỳ tài, ông trời muốn thử thách Thiếu chủ chăng. Nếu hắn có thể vượt qua, trừ Chủ Thần đỉnh cao ra, còn cường giả cấp độ Chủ Thần bình thường đều không phải là đối thủ của hắn. Có thể vượt qua kiếp trong kiếp, trăm phần chắc chắn có thể tiến thăng Thiên Tôn. Tuy nhiên, Thiên Tôn thiên kiếp cũng có rất nhiều xác suất gặp phải kiếp trong kiếp. Đều nói kiếp trong kiếp này chỉ có thiên tài của thiên tài mới gặp phải, xem ra lời đồn quả không sai.
- Nói như vậy, kiếp trong kiếp này chuyên môn vì thiên tài mà chuẩn bị sao?
- Có thể nói như vậy. Bởi vì thiên tài quá trình tu luyện trước đây quá thuận lợi, cho nên, thiên kiếp không ngừng tích lũy lại, đến giai đoạn quan trọng cuối cùng bột phát ra, độ khó tăng lên là điều dễ hiểu. Đương nhiên, cường giả cấp độ Thánh Hoàng, bảy tám phần đều gặp qua kiếp trong kiếp. Đây là khảo nghiệm của ông trời, là số phận sắp đặt!
Âm Ma Thiên Tôn nói tới đây, khẩu khí thâm trầm nói:
- Hy vọng Thiếu chủ có thể bình yên vượt qua.
Trong thời gian bọn họ thương nghị, Tần Vô Song đã chặn được mười mấy đạo công kích, Thiên Chi Khuê Lang song kiếm dưới công kích như vậy, cũng phát ra tiếng kêu bi thương, rõ ràng đã chống đỡ đến cực hạn.
Mà thiên kiếp, dường như vẫn chưa hề chấm dứt. Mây từ bốn phía không ngừng kéo tới, phía sau đám mây tia điện ngang dọc, rạch nát tầng không, dường như không hủy diệt thế giới này quyết không dừng lại.
Đột nhiên, sắc trời tối lại, tất cả các đám mây, như đồng thời nhận được triệu hoán, nhanh chóng bay về phía trung tâm tụ tập. Những luồng điện lôi, giống như đã quy ước từ trước, xúm lại với nhau. Giữa trời đất đột nhiên sụp xuống một lỗ hổng khổng lồ, giống như hố đen của thời đại hồng hoang.
Hố đen này như chất chứa tinh hoa của cả Vị diện, mang theo lực cắn xé cường đại, bắn ra ngàn vạn đạo quang mang, hướng về phía Tần Vô Song chụp xuống.
Giống như một chiếc hồng chung cực lớn, đột nhiên đè xuống. Rầm một tiếng, hung hãn chụp xuống phía dưới. Tần Vô Song ở trong khu vực trung tâm của vòng xoáy này, đột nhiên cảm thấy giữa trời đất như biến sắc, giống như đang ở giữa thời đại hồng hoang.
Khí thế này, không phải Thiên Chi Khuê Lang song kiếm có thể chống đỡ. Tần Vô Song lẩm bẩm, lòng tay mở ra, quang mang màu hoàng kim từ lòng bàn tay tràn ra.
Xích Dương Kim Thân Tháp đột nhiên từ trong một đám kim quang, không ngừng lớn lên. Với thế chống trời không ngừng lớn lên, hướng thẳng lên trời cao. Đầu tháp không ngừng lớn ra, kim quang tỏa ra, đem hồng chung kia chống đỡ lây, hình thành cục diện đối kháng.