- Đội trưởng, ngươi không sao chứ? Các thành viên khác, đều thân thiết xông tới. Tất cả đều tràn ngập sự quan tâm. Mặc dù bọn họ tận mắt nhìn thấy vừa rồi Đội trưởng rất chật vật, nhưng mà, bọn họ thật sự không những cảm thấy chuyện này có sỉ nhục gì, ngược lại càng thêm bội phục Tần Vô Song. Dưới loại tình hình vừa rồi, bọn họ cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được khả năng đầy đủ có thể hủy thiên diệt địa của luồng uy áp đó, còn Đội trưởng, thân ở trong đó, lại còn có thể chạy trốn được. Xem ra, Đội trưởng này, quả nhiên là không đơn giản! Bảy đại Thú vương, cũng đều ân cần đi tới. Lúc này, bọn họ đã xem Tần Vô Song là người tâm phúc, đương nhiên là không muốn nhìn thấy Tần Vô Song xảy ra chuyện. Tần Vô Song lắc lắc đầu, mỉm cười nói: - Lợi hại, lợi hại, nếu không phải ta tiến trước một bước, ý thức được nguy cơ, đưa ra lựa chọn chính xác, bây giờ sợ rằng đã bị kim quang đó thôn tính rồi. - Chết tiệt, bảo tháp này, quả nhiên là ảo cảnh! Lỗ Hùng chửi bới nói. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mất hứng, liên tiếp hai cảnh tượng đều là ảo cảnh sao? Lẽ nào trong Đại Hạp Cốc này, không có cảnh tượng chân thật sao? Trong đầu mỗi người, đều dâng lên một luồng cảm giác mất mác cường liệt. Liên tục bị thất bại, loại cảm giác này, xác thực rất kém cỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Ngay cả Đội trưởng luôn làm gì cũng thuận lợi trong lòng bọn họ, lúc này cũng thiếu chút nữa mất mạng. Đối với thất bại tâm lý của bọn họ, càng thêm nghiêm trọng. Tần Vô Song thật ra rất bình tĩnh, tiếp tục khôi phục nụ cười bình tĩnh của hắn. - Chư vị, không cần nổi giận. Bất cứ một nơi một đi không trở lại nào trong thiên hạ, đều không phải mở rộng cửa cho các ngươi tiến vào. Hôm nay, nhân duyên của ta đến được nơi này, ta sẽ có cách dẫn các ngươi tiến vào! Khí phách của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra, những lời này, khiến những người khác đều tinh thần rùng mình. - Đúng, mọi người không cần nổi giận. Đại phúc duyên, há có thể dễ dàng có được như vậy sao? Không có trắc trở, thoải mái tiến vào, có thể có bao nhiêu phúc duyên? Chỉ có trải qua mưa gió, mới có cầu vồng đẹp mắt thôi! Thiết Hoằng cũng bắt đầu động viên tinh thần mọi người. - Hắc hắc, Đội trưởng, những ảo cảnh này, chúng ta hiện tại không cần tin. Ta thấy ảo giác đó, là cạm bẫy! Lỗ Hùng cộc lốc nói. Tần Vô Song lại lắc đầu nói: - Không, một khi là ảo cảnh, đương nhiên là thật thật giả giả. Nếu ngươi cảm thấy mỗi lần đều là ảo cảnh, vậy thì có thể bỏ qua chỗ chân thực! - Không sai, chúng ta không thể nghẹn thức ăn thừa. Trong vô số con đường sai lầm, luôn có một con đường thông đến chân lý và quang minh. - Đội trưởng, ngươi mau nhìn, nhìn ở đó! Lúc này lại có người kêu lên, lần này, càng thêm mê hoặc. Phương hướng đó, lại có thể xuất hiện một cây cầu giống như cầu vồng, phảng phất giống như nối tiếp thế giới. Vô số loài chim điềm lành bay múa trên cây cầu cầu vồng đó. Hình vòng cung hoàn mỹ, khiến cây cầu cầu vồng đó có vẻ đồ sộ dị thường. - Cảnh giả, cảnh giả! Lỗ Hùng không khỏi lắc đầu, cái đầu cực đại giống như cái trống lắc, trong miệng không ngừng chửi bới: - Bọn chúng đều là cảnh giả! - Bên kia cũng có, mau xem, mau xem… Phương hướng phía Bắc, lại có một cảnh tượng khiến người ta không thể tượng tượng nổi. Trong hư không, lại hiện ra một chiếc cầu thang thật dài, từ đường chân trời kéo thẳng đến phía chân trời. Cầu thang này, hoàn toàn giống như bạch ngọc khắc thành, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng tinh khiết. Hai bên cầu thang, không có tay vịn, chính là treo lơ lửng giữa trời như vậy. Kéo dài bất tận đến tận trời cao. Chiếc thang trời này, giống như là thông đến một thế giới thần kỳ bên kia vậy, khiến người ta tràn ngập cảm giác muốn kiếm tìm. Chiếc cầu cầu vồng, thang trời, cộng thêm cung điện, bảo tháp trước đó. Các loại dị tượng xuất hiện, hiển nhiên là tỏ rõ một sự thực. Cho dù bọn họ không tiến vào Vạn Thần Quật, cũng đã đến ranh giới của vùng đất. - Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng… Đột nhiên, bên trong hư không vang lên từng trận thanh âm cổ quái, trong tầm nhìn của mọi người, màn trời rộng lớn xung quanh, lại vô cớ hiện ra tám cánh cửa không gian cực lớn. Lối vào của tám cánh cửa không gian đó, biểu hiện các loại cảnh tượng cổ quái, hoặc bi hoặc vui, hoặc thần thánh hoặc tà ác, hoặc lấp lánh rực rỡ, hoặc tàn héo mất tinh thần… - Cánh cửa không gian? Trong đầu Tần Vô Song lóe lên một ý niệm cổ quái. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, trong lòng Tần Vô Song liền dâng lên cảm giác khác thường. Đây là lúc chọn lựa cửa vào sao? Lựa chọn cánh cửa nào, là sống là chết? Là siêu việt, hay là ảo diệt? Hô hấp của tất cả mọi người, đều dồn dập. Phảng phất không cần thuyết minh, tất cả đều biết, thời điểm chọn lựa đến rồi. Trong ánh mắt của mỗi người, vẻ cuồng nhiệt đã thiêu đốt đến cực hạn. Một luồng ý niệm xúc động, phảng phất như kêu gọi bọn họ, thúc giục bọn họ, cổ động bọn họ tiến về phía trước, tiến về phía trước… Nhưng mà, cuối cùng ánh mắt của bọn họ vẫn dừng lại trên mặt Tần Vô Song, cần có người đáng tin cậy lên tiếng, bọn họ mới có thể có quyết định cuối cùng. - Đội trưởng, phải đưa ra quyết định sao? Thiết Hoằng thấp giọng hỏi. - Theo ta, đi! Ánh mắt của Tần Vô Song, tập trung trên cánh cửa không gian phía Đông, vì hắn nhìn thấy được một loại hy vọng sống còn từ trong cánh cửa đó. Đây không đơn giản là một loại trực giác, mà là khi nhìn thấy cánh cửa đó, huyết mạch trong xương cốt truyền thừa từ sư phụ, mới có thể nhanh chóng bắt đầu khởi động, một loại cảm giác kiếm tìm thúc giục hắn xuyên qua cánh cửa đó. - Đây nhất định là sư phụ dạy cho ta đưa ra lựa chọn! Tần Vô Song biết, huyết mạch bắt đầu khởi động kỳ quái như vậy, nhất định là từ một phần truyền thừa huyết mạch từ sư phụ thăng hoa. Làm việc nghĩa không được chùn bước! Dưới loại tình hình này, nếu ngay cả năng lực cảm ứng Thánh Hoàng cường giả của sư phụ cũng không đáng tin cậy, vậy phán đoán của bản thân Tần Vô Song hắn lại càng không đáng tin. Huống hồ, bản thân hắn cũng thấy tán đồng nhất đối với cánh cửa đó. Cái này gọi là thầy trò đồng tâm, anh hùng có cách nhìn giống nhau! Cánh cửa không gian đó, cũng vừa vặn là cái có trang trí đáng sợ nhất, cũng là cánh cửa dữ tợn nhất. Phảng phất, đó căn bản không phải là một cánh cửa không gian thông tới hy vọng, mà là cánh cửa không gian thông tới tử địa vĩnh hằng, thông tới địa ngục. Cảnh tượng lóe lên trong mắt mọi người bây giờ, giống như quỷ vật của mười tám tầng địa ngục đang chịu trăm cảnh tra tấn vậy. Nhưng mà, Tần Vô Song lại chọn cánh cửa này. Địa ngục và thiên đường, tựa hồ vĩnh viễn đều chỉ là giữa một ý niệm. Một ý niệm là thiên đường, một ý niệm là địa ngục. Ầm! Tất cả thân ảnh, xuyên qua cánh cửa không gian đó. Trong nháy mắt khi bọn họ vượt qua, thân hình của tất cả mọi người, phảng phất đột nhiên thoải mái đi rất nhiều. Nhìn xung quanh, lại là một vùng yên lặng. Tất cả cảnh tượng, lại khôi phục lại hình dáng bản thân Đại Hạp Cốc lúc đầu. Làm gì có thiên đường, làm gì có địa ngục? Lại làm gì có cung điện bảo tháp? Làm gì có chiếc cầu cầu vồng và thang trời? Tất cả, giống như một giấc mơ vậy. Nhưng giấc mơ này nhớ lại, lại chân thực như vậy, lại ấn tượng khắc sâu như vậy. - Đội trưởng, làm thế nào đây? Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tần Vô Song lại cười nói: - Các ngươi lẽ nào không cảm thấy, chúng ta đã bước qua một cửa hay sao? Cánh cửa không gian này, chính là quan khẩu thứ nhất. Đáng được chúc mừng, chúng ta đã thông qua hy vọng, con đường phía sau, sẽ bằng phẳng hơn một chút! - Thông qua? Mọi người một trận kinh ngạc, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng như điên. Chính vào lúc này, Ngọc bài Truyền thức của Sư Vương lại truyền đến tin hiệu thần thức. - Sư Vương bệ hạ, vừa rồi, có một đạo uy năng cường đại, tiến vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc. Luồng uy năng này, phảng phất có thể hủy diệt toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, vô cùng bá đạo! Ý niệm đầu tiên trong đầu Sư Vương là, Chủ Thần đến rồi! - Bệ hạ, còn có một tin tức, Chủ Thần của Đại lục Thiên Tượng, cũng đã đến Ô Thước Tinh rồi, thế cục càng ngày càng hỗn loạn, hai bên giằng co, thế cục rất không ổn. Xem ra hai bên đều rất khắc chế, nhưng chiến đấu giống như chỉ chực bùng phát! Sư Vương gật gật đầu: - Làm tốt lắm, tiếp tục quan sát. Có bất cứ động tĩnh gì, đều phải báo cáo kịp thời. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lệnh của ta, tất cả thủ lãnh Thú Tộc, không được nghe lời đồn thổi, cũng không được để người khác mê hoặc, nhớ kỹ, Cự Thú Tộc không thể nội loạn! Sư Vương đem thế cục bên ngoài lại nói lại một lần, Tần Vô Song có chút khẽ giật mình: - Uy năng cường đại xâm lấn, lẽ nào thật sự là Lôi Chủ Thần? - Khẳng định là hắn! Sư Vương oán hận nói: - Nếu là những người khác, ví dụ như đám người Nã Ba Tuần, thủ hạ của ta đều biết chứ. Hơn nữa, uy áp của Nã Ba Tuần, bọn họ cũng nhận thức qua rồi. Nghe khẩu khí của bọn họ, hiển nhiên là còn cường đại hơn Nã Ba Tuần. Đó cũng chỉ có Chủ Thần mà thôi! Tần Vô Song thì thào thở dài: - Chủ Thần… tới nhanh quá. Xem ra, bọn Tuyết Điêu và Đại Tượng Vương vẫn bị Lôi Chủ Thần đào móc được một chút tin tức. Bằng không, Lôi Chủ Thần này, không thể hành động nhanh như vậy, đuổi tới được Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này! - Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nghe thấy Chủ Thần xâm lấn Đại Hạp Cốc này, trong lòng tất cả mọi người nhất thời cảm thấy một trận lo lắng. Mặc dù là cấp bậc Thiên thần Cao cấp như Nã Ba Tuần, ở Đại Hạp Cốc nơi Ác ma nguyền rủa này, bọn họ cũng cảm thấy có thể chu toàn một chút. Nhưng Chủ Thần tự mình đến đây, bọn họ thậm chí ý nghĩ phản kháng cũng không có. Cho dù có, cũng là phí công. Sự cường đại của Chủ Thần, tuyệt đối là thứ mà bọn họ có thể chống cự được. Bất cứ ảo tưởng gì, ở trước mặt Chủ Thần, đều sẽ trở thành vô cùng vô lực thiếu sức sống. - Đội trưởng, chúng ta phải gia tăng tốc độ. Nơi này cách bên ngoài, cũng chỉ xa mười mấy vạn dặm. Tốc độ của Chủ Thần, chỉ sợ không cần một tiếng? - Vứt bỏ các nhân tố khác đi, Chủ Thần muốn tìm đến đây, cũng chỉ là chuyện hai canh giờ. Đây vẫn là phỏng chừng lạc quan! - Không biết, Chủ Thần đó có thể vượt qua cánh cửa không gian không? Tần Vô Song biết rất rõ thực lực của Chủ Thần, tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được, bất kể dùng phương thức gì, đều không thể chống lại Chủ Thần. Phương thức tốt nhất, chính là không cần đối mặt Chủ Thần. Một khi đối mặt, rất có thể không còn con đường nào khác, duy nhất chỉ có đường chết. Chênh lệnh thực lực, cách rất xa! Chủ Thần, đó xác thực là tồn tại vượt ra cực hạn của bọn họ. Cho dù Tần Vô Song có Thiên Tôn Thần Khí, thậm chí có Thánh Hoàng Thần Khí, tất cả đều là phù vân. Với tu vi hiện giờ của hắn, nếu thật sự đối mặt với Chủ Thần, Thiên Tôn Thần Khí cũng vậy, Thánh Hoàng Thần Khí cũng vậy, căn bản không có bất cứ tác dụng gì! - Đường rút lui của chúng ta, hiện tại tin tốt duy nhất chính là, chúng ta vượt qua được cánh cửa không gian, đây có lẽ là bảo đảm lớn nhất để trốn tránh được truy kích của Chủ Thần. Bất kể như thế nào, chúng ta cần phải tiến về phía trước, chỉ có không ngừng tiến về phía trước, mới có thể vĩnh viễn duy trì khoảng cách với kẻ địch. Tần Vô Song nói đến đây, không hề do dự, dẫn đám người, tiếp tục xuất phát.
Công kích Thần hồn của Thiên Thần Đạo cường giả uy lực vô cùng cường đại. Đặc biệt là Chủ Thần, uy năng của Chủ Thần dưới công kích Thần hồn phát huy mạnh mẽ nhất.
Tám đạo Thần hồn Chủ Thần đồng thời tấn công, sức mạnh đó đương nhiên là vô cùng đáng sợ, hủy diệt đất trời cũng không phải quá đáng. Mộc Diệu Tinh dưới uy năng của tám đại Chủ Thần, bắt đầu rung động dữ dội.
Tần Vô Song lại vững như thái sơn, trên mặt lại có nụ cười nhàn nhã. Đột nhiên, Xích Dương Kim Thân Tháp nhanh chóng chuyển động, hàng vạn đạo kim quang từ trong tháp bắn ra, hình thành vô số đạo kim quang có hình du long đang giơ nhanh múa vuốt.
Thần thông này là do Tần Vô Song đã thi triển thần thông Huyễn Long của huyết mạch Thái cổ Yêu long, kết hợp Thiên Cương Địa Sát Huyễn Hình thần thông, ngưng luyện ra huyễn ảnh, uy lực vô biên. Mỗi đạo công kích đều không kém hơn công kích của Chủ Thần.
Mà loại công kích này kết hợp với Xích Dương Kim Thân Tháp càng phát huy ra uy lực cực đại, tương đương với công kích của ngàn vạn Chủ Thần, đồng thời đối phó với tám đại Chủ Thần.
Cuộc đấu chênh lệch như vậy, kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Thần hồn của tám đại Chủ Thần kia bị huyễn ảnh Yêu long bao vây lấy, không có bất ngờ gì trực tiếp bị bắt sống, lôi vào trong Xích Dương Kim Thân Tháp rồi bị phong ấn cấm chế cường đại áp chế.
Tám đại Chủ Thần kia không thể ngờ rằng, người trẻ tuổi cười tủm tỉm kia lại có thần thông khủng khiếp như vậy, cho tới lúc này bọn họ mới như tỉnh khỏi giấc mộng.
Đây đâu phải Chủ Thần? Rõ ràng là Thiên Tôn!
Tuyệt đối là Thiên Tôn cường giả!
Nếu không phải là Thiên Tôn cường giả, sao lại có thể biến thái đến thế được?
Tám đại Chủ Thần giờ phút này hối hận không ngừng, Thần hồn đã bị cấm chế, phong ấn loại này, không có nghìn năm vạn năm căn bản không giải thoát được. Đúng là sống không bằng chết!
Tần Vô Song bộ mặt vô cảm, thần thông lại thi triển ra, đem nhục thân của tám đại Chủ Thần cũng thu vào trong Xích Dương Kim Thân Tháp, phong ấn lại.
Nhục thân này vào trong cấm chế, cho dù không có Thần hồn chi phối nhất thời cũng không hỏng được. Hơn nữa nhục thân của Chủ Thần cũng gần như không thể hỏng được, cho dù không có Thần hồn thì trong trăm vạn năm cũng không thể hỏng được.
Thu thần thông lại, Tần Vô Song đem Xích Dương Kim Thân Tháp nâng trên tay, cười thản nhiên nói:
- Thế nào?
Tám đại Chủ Thần hiện tại đã bị giam cầm, sợ hãi vô cùng, không ngừng hối hận. Sớm biết là Thiên Tôn cường giả có mặt tại đây, bọn họ sao dám nghênh ngang kéo đến như vậy?
Tới nay, trêu vào Thiên Tôn cường giả, bị người ta phong ấn cấm chế, đúng là tự chuốc họa vào thân, chỉ biết kêu khổ.
Với lòng tự tôn của Chủ Thần, bọn họ tự nhiên không tiện lên tiếng cầu xin. Mà cho dù có cầu xin, với tính khí của Thiên Tôn, tất nhiên cũng không thể vì mấy câu cầu xin mà có thể dễ dàng tha cho bọn họ được.
Mộc Diệu Chủ Thần càng bội phục sát đất, tâm phục khẩu phục nói:
Cho dù Tần Vô Song trẻ như vậy, lúc này Mộc Diệu Chủ Thần cũng không dám lên mặt, chỉ dám tự xưng một câu vãn bối.
- Những lời này không cần nói nữa. Cục diện của Tinh vực Cửu Diệu cần phải thay đổi. Ta tới đây không phải để làm khó các ngươi, chỉ muốn Tinh vực Cửu Diệu sẽ không còn như một mâm cát rời rạc nữa. Nếu không sớm muộn cũng rơi vào tay người ngoài.
Mộc Diệu Chủ Thần trong lòng sửng sốt, nghe ra vị tiền bối này cơ hồ cũng rất quan tâm tới tiền đồ của Tinh vực Cửu Diệu.
Chỉ là, hắn lúc này không dám phản bác, mà chỉ khúm núm dạ vâng.
Tám đại Chủ Thần kia tuy bị phong ấn, nhưng vẫn nghe rõ từng lời của Tần Vô Song, thấy sự tình có cơ biến chuyển, đều kêu lên.
- Tiền bối, nếu như vậy thì thực là hiểu lầm. Chúng ta tới đây thực ra cũng chỉ là vì tiền đồ của Tinh vực Cửu Diệu. Nếu không chúng ta đều là chủ một Vị diện, không cần thiết phải trở mặt với Mộc Diệu Chủ Thần.
- Đúng vậy, tiền bối, nếu vì tương lai Tinh vực Cửu Diệu, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện.
- Đúng vậy, tiền bối, chúng ta đắc tội với người là chúng ta không đúng, có mắt như mù, đã phạm tới Thiên Tôn cường giả. Chỉ là nếu mọi người có cùng mục đích, thì không cần thiết phải gây nên chuyện sống chết thế này.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Nếu nói là vì Tinh vực Cửu Diệu, những lời này thật đường hoàng. Tuy nhiên ta xem biểu hiện của các ngươi đều đầy một lòng tham, vì Tinh vực Cửu Diệu chỉ là cái cớ mà thôi.
Tám đại Chủ Thần kia nghe thấy Tần Vô Song nói vậy, trong lòng nguội lạnh đi một nửa.
- Chẳng qua, các ngươi đều là Chủ Thần tại Tinh vực Cửu Diệu, tại Tinh vực Cửu Diệu cũng có thể gọi là nhân vật có kỳ ngộ ngàn năm. Nếu giết các ngươi đi thì ta sẽ thành kẻ không có khí lượng. Nhưng nếu không cho các ngươi nếm chút đau khổ, thì hành động của các ngươi lại thành lẽ đương nhiên. Thế này đi, ta trong Thần hồn của các người sẽ thi triển một đạo phong ấn. Mười vạn năm sau nếu không có biến cố gì sẽ tự động tiêu tan. Trong mười vạn năm này các ngươi phải nghe ta sai bảo, không được phản bội. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tám đại Chủ Thần kia nghe thấy không phải chết vô cùng vui mừng, còn về việc mười vạn năm sai khiến, bọn họ tự nhiên không có ý kiến gì.
Người này một khi đã là Thiên Tôn cường giả, trong Tinh vực Cửu Diệu đương nhiên là hô mưa gọi gió, nói cái gì thì là cái đó, bọn họ chỉ là Chủ Thần, hắn là Thiên Tôn, vốn dĩ phải nghe hắn hiệu lệnh, nghe hắn sai khiến mười vạn năm thì có làm sao.
- Các ngươi yên tâm, ta không yêu cầu các ngươi đi chịu chết đâu. Sai khiến các ngươi cũng chỉ là để bảo vệ Tinh vực Cửu Diệu không bị các Tinh vực khác thôn tính mà thôi.
- Đúng, đúng, mấu chốt vẫn là vì Tinh vực Cửu Diệu!
- Không sai, nếu có thể dưới sự dẫn dắt của người, chúng ta cam tâm nghe tiền bối sai bảo, tuyệt không hai lòng!
- Đúng vậy, chỉ có thần thông như tiền bối mới có thể dẫn dắt Tinh vực Cửu Diệu chúng ta đi tới huy hoàng. Tiền bối, chúng ta cam tâm nghe người chỉ huy, làm bộ hạ của người.
Mấy Chủ Thần này bày tỏ thái độ với Tần Vô Song. Tất nhiên, trong tình hình hiện tại, bày tỏ thái độ thế này kỳ thực là biến tướng của hình thức cầu xin.
Tần Vô Song cũng vốn không có ý giết người, hắn dùng thủ đoạn lôi đình ra tay trấn áp chỉ là để trấn áp những Chủ Thần này, khiến bọn họ từ bỏ lòng tham riêng, đồng tâm hiệp lực vì Tinh vực Cửu Diệu.
Nếu muốn giết người, với cảnh giới Thiên Tôn hiện tại của Tần Vô Song, ra tay liền có thể giết bọn chúng trong nháy mắt.
Chỉ là, giết người thì dễ, thay đổi cục diện của Tinh vực Cửu Diệu mới khó.
- Mộc Diệu Chủ Thần, ngươi thấy thế nào?
Tần Vô Song trừng mắt nhìn Mộc Diệu Chủ Thần.
Chín đại Chủ Thần này Tần Vô Song đều coi trọng như nhau, chỉ có điều Mộc Diệu Chủ Thần là người được sư phụ Lý Huyền Phong chỉ giáo qua, hắn mới không lạnh mặt đối đãi.
Trong mắt hắn, Mộc Diệu Chủ Thần và tám đại Chủ Thần kia bản chất cũng không khác nhau lắm.
Chỉ có điều, hiện nay đang là lúc cần dùng người, cho nên mới hành động như vậy. Chuyện của Tinh vực Cửu Diệu còn cần phải có người của Tinh vực Cửu Diệu đứng ra tự giải quyết.
Tần Vô Song hắn tuy rằng thừa kế di sản của Lý Huyền Phong, nhưng dù sao cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào trong đó.
Nhưng nếu nói tới Tinh vực Cửu Diệu, Tần Vô Song kiếp trước cũng là võ giả của Địa Cầu, Địa Cầu cũng là một Vị diện bình thường của Tinh vực Cửu Diệu, tuy không thích hợp để tu luyện, nhưng một khi Tinh vực Cửu Diệu bị thôn tính, Địa Cầu cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Đó cũng là một nguyên nhân khiến Tần Vô Song phải để tâm đến vậy.
Tần Vô Song mở cấm chế ra, nhục thân và Thần hồn của tám đại Chủ Thần kia đều được thả ra. Tám đại Chủ Thần được giải thoát, tất cả đều hô to may mắn.
Tất cả đều quỳ xuống trước mặt Tần Vô Song nói:
- Chúng ta nguyện nghe tiền bối sai bảo, không tiếc công sức vì sự huy hoàng của Tinh vực Cửu Diệu, xin đại nhân làm chủ.
Mộc Diệu Chủ Thần cũng quỳ gối nói:
- Xin đại nhân làm chủ!
Tần Vô Song xua xua tay:
- Ta tuy có chút quan hệ sâu xa với Tinh vực Cửu Diệu, nhưng chung quy không phải người ở đây. Chỉ là, niệm tình quan hệ với Lý Huyền Phong tiền bối, việc của Tinh vực Cửu Diệu ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Xét cho đến cùng, chuyện của Tinh vực Cửu Diệu vẫn cần các vị đích thân ra tay. Có như vậy, thêm ta góp chút sức lực, Tinh vực Cửu Diệu mới có thể đứng vững.
Nghe Tần Vô Song nói không phải là người của Tinh vực Cửu Diệu, chín đại Chủ Thần đều có chút thất vọng. Một khi vị Thiên Tôn cường đại này không phải là người của Tinh vực Cửu Diệu, vậy hắn có thể dốc toàn lực vì tương lai của Tinh vực Cửu Diệu hay không, bọn họ không thể biết được.
- Chư vị, Tinh vực Cửu Diệu là nơi vươn lên của Lý Huyền Phong tiền bối. Các ngươi là Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu, không thể làm mất mặt Tinh vực Cửu Diệu có phải không. Ta chỉ hy vọng Tinh vực Cửu Diệu các ngươi đoàn kết lại với nhau, nếu vậy, ta dám đảm bảo, Tinh vực Cửu Diệu không thể bị thôn tính. Nếu ngay cả các ngươi cũng gây ra nội chiến, vậy khó tránh cho Tinh vực Cửu Diệu rơi vào tay kẻ khác được.
Mộc Diệu Chủ Thần nói:
- Xin hỏi đại nhân, phải chăng có quan hệ sâu xa với Lý Huyền Phong tiền bối. Xin hỏi Lý Huyền Phong tiền bối giờ này ở đâu?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Quan hệ sâu xa kia tự nhiên không nhỏ. Nếu không, ta sao cần vất vả vì Tinh vực Cửu Diệu. Còn về Lý Huyền Phong đại nhân đang ở đâu, ta nghĩ trăm vạn năm nay, các ngươi cũng đã nghe thấy không ít lời đồn.
- Cái này…
Mộc Diệu Chủ Thần không biết nói gì, nhất thời ấp úng nói:
- Lời đồn bên ngoài đối với Lý Huyền Phong tiền bối đều rất bất lợi. Chúng ta chỉ là Chủ Thần ở nơi xa xôi này, có tâm muốn chứng thực nhưng lại không có thực lực đó.
Tám đại Chủ Thần kia cũng đều gật đầu, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì hiển nhiên rất muốn biết tin tức về Lý Huyền Phong.
Dù sao, Lý Huyền Phong mới là trụ cột của Tinh vực Cửu Diệu, là chỗ dựa lớn nhất để Tinh vực Cửu Diệu có thể trở thành một tinh vức. Nếu Lý Huyền Phong không có tin tức gì, vậy Tinh vực Cửu Diệu khó tránh khỏi bị thôn tính.
Tinh vực Cửu Diệu nhờ Lý Huyền Phong mà xuất hiện, cũng nhờ Lý Huyền Phong mà tồn tại. Nếu Lý Huyền Phong không còn tồn tại nữa, Tinh vực Cửu Diệu thực sự có năng lực tồn tại trong Vũ trụ sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định!
Có thể nói thế này, nếu tin về cái chết của Lý Huyền Phong được chứng thực, vậy giây lát sau, các Tinh vực khác cũng sẽ không còn do dự xâm chiếm tới.
Tinh vực Cửu Diệu tới lúc đó cũng sẽ bị người khác chia năm xẻ bảy. Dù sao, Lý Huyền Phong thân là Thánh Hoàng, nơi hắn lưu lại vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
Mặc dù trước mắt, Mộc Diệu Tinh được lợi lộc là rất ít ỏi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của người khác đối với cố hương của Lý Huyền Phong.
Loại nhiệt tình này là mù quáng, thậm chí là không thể lý giải nổi.
Một Thánh Hoàng cường giả, tất cả các chi tiết tu luyện cũng đều bị người khác thổi phồng vô hạn, ký thác kỳ vọng vô hạn, khiến vô số người nảy sinh vọng tưởng không thực tế, thậm chí là giấc mơ giữa ban ngày.
Thánh Hoàng cường giả, bản thân bốn chữ đó cũng đã là một giấc mơ rồi
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Đội trưởng, ngươi không sao chứ? Các thành viên khác, đều thân thiết xông tới. Tất cả đều tràn ngập sự quan tâm. Mặc dù bọn họ tận mắt nhìn thấy vừa rồi Đội trưởng rất chật vật, nhưng mà, bọn họ thật sự không những cảm thấy chuyện này có sỉ nhục gì, ngược lại càng thêm bội phục Tần Vô Song. Dưới loại tình hình vừa rồi, bọn họ cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được khả năng đầy đủ có thể hủy thiên diệt địa của luồng uy áp đó, còn Đội trưởng, thân ở trong đó, lại còn có thể chạy trốn được. Xem ra, Đội trưởng này, quả nhiên là không đơn giản! Bảy đại Thú vương, cũng đều ân cần đi tới. Lúc này, bọn họ đã xem Tần Vô Song là người tâm phúc, đương nhiên là không muốn nhìn thấy Tần Vô Song xảy ra chuyện. Tần Vô Song lắc lắc đầu, mỉm cười nói: - Lợi hại, lợi hại, nếu không phải ta tiến trước một bước, ý thức được nguy cơ, đưa ra lựa chọn chính xác, bây giờ sợ rằng đã bị kim quang đó thôn tính rồi. - Chết tiệt, bảo tháp này, quả nhiên là ảo cảnh! Lỗ Hùng chửi bới nói. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mất hứng, liên tiếp hai cảnh tượng đều là ảo cảnh sao? Lẽ nào trong Đại Hạp Cốc này, không có cảnh tượng chân thật sao? Trong đầu mỗi người, đều dâng lên một luồng cảm giác mất mác cường liệt. Liên tục bị thất bại, loại cảm giác này, xác thực rất kém cỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Ngay cả Đội trưởng luôn làm gì cũng thuận lợi trong lòng bọn họ, lúc này cũng thiếu chút nữa mất mạng. Đối với thất bại tâm lý của bọn họ, càng thêm nghiêm trọng. Tần Vô Song thật ra rất bình tĩnh, tiếp tục khôi phục nụ cười bình tĩnh của hắn. - Chư vị, không cần nổi giận. Bất cứ một nơi một đi không trở lại nào trong thiên hạ, đều không phải mở rộng cửa cho các ngươi tiến vào. Hôm nay, nhân duyên của ta đến được nơi này, ta sẽ có cách dẫn các ngươi tiến vào! Khí phách của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra, những lời này, khiến những người khác đều tinh thần rùng mình. - Đúng, mọi người không cần nổi giận. Đại phúc duyên, há có thể dễ dàng có được như vậy sao? Không có trắc trở, thoải mái tiến vào, có thể có bao nhiêu phúc duyên? Chỉ có trải qua mưa gió, mới có cầu vồng đẹp mắt thôi! Thiết Hoằng cũng bắt đầu động viên tinh thần mọi người. - Hắc hắc, Đội trưởng, những ảo cảnh này, chúng ta hiện tại không cần tin. Ta thấy ảo giác đó, là cạm bẫy! Lỗ Hùng cộc lốc nói. Tần Vô Song lại lắc đầu nói: - Không, một khi là ảo cảnh, đương nhiên là thật thật giả giả. Nếu ngươi cảm thấy mỗi lần đều là ảo cảnh, vậy thì có thể bỏ qua chỗ chân thực! - Không sai, chúng ta không thể nghẹn thức ăn thừa. Trong vô số con đường sai lầm, luôn có một con đường thông đến chân lý và quang minh. - Đội trưởng, ngươi mau nhìn, nhìn ở đó! Lúc này lại có người kêu lên, lần này, càng thêm mê hoặc. Phương hướng đó, lại có thể xuất hiện một cây cầu giống như cầu vồng, phảng phất giống như nối tiếp thế giới. Vô số loài chim điềm lành bay múa trên cây cầu cầu vồng đó. Hình vòng cung hoàn mỹ, khiến cây cầu cầu vồng đó có vẻ đồ sộ dị thường. - Cảnh giả, cảnh giả! Lỗ Hùng không khỏi lắc đầu, cái đầu cực đại giống như cái trống lắc, trong miệng không ngừng chửi bới: - Bọn chúng đều là cảnh giả! - Bên kia cũng có, mau xem, mau xem… Phương hướng phía Bắc, lại có một cảnh tượng khiến người ta không thể tượng tượng nổi. Trong hư không, lại hiện ra một chiếc cầu thang thật dài, từ đường chân trời kéo thẳng đến phía chân trời. Cầu thang này, hoàn toàn giống như bạch ngọc khắc thành, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng tinh khiết. Hai bên cầu thang, không có tay vịn, chính là treo lơ lửng giữa trời như vậy. Kéo dài bất tận đến tận trời cao. Chiếc thang trời này, giống như là thông đến một thế giới thần kỳ bên kia vậy, khiến người ta tràn ngập cảm giác muốn kiếm tìm. Chiếc cầu cầu vồng, thang trời, cộng thêm cung điện, bảo tháp trước đó. Các loại dị tượng xuất hiện, hiển nhiên là tỏ rõ một sự thực. Cho dù bọn họ không tiến vào Vạn Thần Quật, cũng đã đến ranh giới của vùng đất. - Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng… Đột nhiên, bên trong hư không vang lên từng trận thanh âm cổ quái, trong tầm nhìn của mọi người, màn trời rộng lớn xung quanh, lại vô cớ hiện ra tám cánh cửa không gian cực lớn. Lối vào của tám cánh cửa không gian đó, biểu hiện các loại cảnh tượng cổ quái, hoặc bi hoặc vui, hoặc thần thánh hoặc tà ác, hoặc lấp lánh rực rỡ, hoặc tàn héo mất tinh thần… - Cánh cửa không gian? Trong đầu Tần Vô Song lóe lên một ý niệm cổ quái. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, trong lòng Tần Vô Song liền dâng lên cảm giác khác thường. Đây là lúc chọn lựa cửa vào sao? Lựa chọn cánh cửa nào, là sống là chết? Là siêu việt, hay là ảo diệt? Hô hấp của tất cả mọi người, đều dồn dập. Phảng phất không cần thuyết minh, tất cả đều biết, thời điểm chọn lựa đến rồi. Trong ánh mắt của mỗi người, vẻ cuồng nhiệt đã thiêu đốt đến cực hạn. Một luồng ý niệm xúc động, phảng phất như kêu gọi bọn họ, thúc giục bọn họ, cổ động bọn họ tiến về phía trước, tiến về phía trước… Nhưng mà, cuối cùng ánh mắt của bọn họ vẫn dừng lại trên mặt Tần Vô Song, cần có người đáng tin cậy lên tiếng, bọn họ mới có thể có quyết định cuối cùng. - Đội trưởng, phải đưa ra quyết định sao? Thiết Hoằng thấp giọng hỏi. - Theo ta, đi! Ánh mắt của Tần Vô Song, tập trung trên cánh cửa không gian phía Đông, vì hắn nhìn thấy được một loại hy vọng sống còn từ trong cánh cửa đó. Đây không đơn giản là một loại trực giác, mà là khi nhìn thấy cánh cửa đó, huyết mạch trong xương cốt truyền thừa từ sư phụ, mới có thể nhanh chóng bắt đầu khởi động, một loại cảm giác kiếm tìm thúc giục hắn xuyên qua cánh cửa đó. - Đây nhất định là sư phụ dạy cho ta đưa ra lựa chọn! Tần Vô Song biết, huyết mạch bắt đầu khởi động kỳ quái như vậy, nhất định là từ một phần truyền thừa huyết mạch từ sư phụ thăng hoa. Làm việc nghĩa không được chùn bước! Dưới loại tình hình này, nếu ngay cả năng lực cảm ứng Thánh Hoàng cường giả của sư phụ cũng không đáng tin cậy, vậy phán đoán của bản thân Tần Vô Song hắn lại càng không đáng tin. Huống hồ, bản thân hắn cũng thấy tán đồng nhất đối với cánh cửa đó. Cái này gọi là thầy trò đồng tâm, anh hùng có cách nhìn giống nhau! Cánh cửa không gian đó, cũng vừa vặn là cái có trang trí đáng sợ nhất, cũng là cánh cửa dữ tợn nhất. Phảng phất, đó căn bản không phải là một cánh cửa không gian thông tới hy vọng, mà là cánh cửa không gian thông tới tử địa vĩnh hằng, thông tới địa ngục. Cảnh tượng lóe lên trong mắt mọi người bây giờ, giống như quỷ vật của mười tám tầng địa ngục đang chịu trăm cảnh tra tấn vậy. Nhưng mà, Tần Vô Song lại chọn cánh cửa này. Địa ngục và thiên đường, tựa hồ vĩnh viễn đều chỉ là giữa một ý niệm. Một ý niệm là thiên đường, một ý niệm là địa ngục. Ầm! Tất cả thân ảnh, xuyên qua cánh cửa không gian đó. Trong nháy mắt khi bọn họ vượt qua, thân hình của tất cả mọi người, phảng phất đột nhiên thoải mái đi rất nhiều. Nhìn xung quanh, lại là một vùng yên lặng. Tất cả cảnh tượng, lại khôi phục lại hình dáng bản thân Đại Hạp Cốc lúc đầu. Làm gì có thiên đường, làm gì có địa ngục? Lại làm gì có cung điện bảo tháp? Làm gì có chiếc cầu cầu vồng và thang trời? Tất cả, giống như một giấc mơ vậy. Nhưng giấc mơ này nhớ lại, lại chân thực như vậy, lại ấn tượng khắc sâu như vậy. - Đội trưởng, làm thế nào đây? Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tần Vô Song lại cười nói: - Các ngươi lẽ nào không cảm thấy, chúng ta đã bước qua một cửa hay sao? Cánh cửa không gian này, chính là quan khẩu thứ nhất. Đáng được chúc mừng, chúng ta đã thông qua hy vọng, con đường phía sau, sẽ bằng phẳng hơn một chút! - Thông qua? Mọi người một trận kinh ngạc, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng như điên. Chính vào lúc này, Ngọc bài Truyền thức của Sư Vương lại truyền đến tin hiệu thần thức. - Sư Vương bệ hạ, vừa rồi, có một đạo uy năng cường đại, tiến vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc. Luồng uy năng này, phảng phất có thể hủy diệt toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, vô cùng bá đạo! Ý niệm đầu tiên trong đầu Sư Vương là, Chủ Thần đến rồi! - Bệ hạ, còn có một tin tức, Chủ Thần của Đại lục Thiên Tượng, cũng đã đến Ô Thước Tinh rồi, thế cục càng ngày càng hỗn loạn, hai bên giằng co, thế cục rất không ổn. Xem ra hai bên đều rất khắc chế, nhưng chiến đấu giống như chỉ chực bùng phát! Sư Vương gật gật đầu: - Làm tốt lắm, tiếp tục quan sát. Có bất cứ động tĩnh gì, đều phải báo cáo kịp thời. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lệnh của ta, tất cả thủ lãnh Thú Tộc, không được nghe lời đồn thổi, cũng không được để người khác mê hoặc, nhớ kỹ, Cự Thú Tộc không thể nội loạn! Sư Vương đem thế cục bên ngoài lại nói lại một lần, Tần Vô Song có chút khẽ giật mình: - Uy năng cường đại xâm lấn, lẽ nào thật sự là Lôi Chủ Thần? - Khẳng định là hắn! Sư Vương oán hận nói: - Nếu là những người khác, ví dụ như đám người Nã Ba Tuần, thủ hạ của ta đều biết chứ. Hơn nữa, uy áp của Nã Ba Tuần, bọn họ cũng nhận thức qua rồi. Nghe khẩu khí của bọn họ, hiển nhiên là còn cường đại hơn Nã Ba Tuần. Đó cũng chỉ có Chủ Thần mà thôi! Tần Vô Song thì thào thở dài: - Chủ Thần… tới nhanh quá. Xem ra, bọn Tuyết Điêu và Đại Tượng Vương vẫn bị Lôi Chủ Thần đào móc được một chút tin tức. Bằng không, Lôi Chủ Thần này, không thể hành động nhanh như vậy, đuổi tới được Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này! - Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nghe thấy Chủ Thần xâm lấn Đại Hạp Cốc này, trong lòng tất cả mọi người nhất thời cảm thấy một trận lo lắng. Mặc dù là cấp bậc Thiên thần Cao cấp như Nã Ba Tuần, ở Đại Hạp Cốc nơi Ác ma nguyền rủa này, bọn họ cũng cảm thấy có thể chu toàn một chút. Nhưng Chủ Thần tự mình đến đây, bọn họ thậm chí ý nghĩ phản kháng cũng không có. Cho dù có, cũng là phí công. Sự cường đại của Chủ Thần, tuyệt đối là thứ mà bọn họ có thể chống cự được. Bất cứ ảo tưởng gì, ở trước mặt Chủ Thần, đều sẽ trở thành vô cùng vô lực thiếu sức sống. - Đội trưởng, chúng ta phải gia tăng tốc độ. Nơi này cách bên ngoài, cũng chỉ xa mười mấy vạn dặm. Tốc độ của Chủ Thần, chỉ sợ không cần một tiếng? - Vứt bỏ các nhân tố khác đi, Chủ Thần muốn tìm đến đây, cũng chỉ là chuyện hai canh giờ. Đây vẫn là phỏng chừng lạc quan! - Không biết, Chủ Thần đó có thể vượt qua cánh cửa không gian không? Tần Vô Song biết rất rõ thực lực của Chủ Thần, tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được, bất kể dùng phương thức gì, đều không thể chống lại Chủ Thần. Phương thức tốt nhất, chính là không cần đối mặt Chủ Thần. Một khi đối mặt, rất có thể không còn con đường nào khác, duy nhất chỉ có đường chết. Chênh lệnh thực lực, cách rất xa! Chủ Thần, đó xác thực là tồn tại vượt ra cực hạn của bọn họ. Cho dù Tần Vô Song có Thiên Tôn Thần Khí, thậm chí có Thánh Hoàng Thần Khí, tất cả đều là phù vân. Với tu vi hiện giờ của hắn, nếu thật sự đối mặt với Chủ Thần, Thiên Tôn Thần Khí cũng vậy, Thánh Hoàng Thần Khí cũng vậy, căn bản không có bất cứ tác dụng gì! - Đường rút lui của chúng ta, hiện tại tin tốt duy nhất chính là, chúng ta vượt qua được cánh cửa không gian, đây có lẽ là bảo đảm lớn nhất để trốn tránh được truy kích của Chủ Thần. Bất kể như thế nào, chúng ta cần phải tiến về phía trước, chỉ có không ngừng tiến về phía trước, mới có thể vĩnh viễn duy trì khoảng cách với kẻ địch. Tần Vô Song nói đến đây, không hề do dự, dẫn đám người, tiếp tục xuất phát.