Tần Vô Song nhìn xung quanh, khu vực Tây Bắc này, căn cứ vào đánh giá, là một khu vực khai thác mỏ có sản lượng vô cùng khả quan. Từ các phương diện mà nhìn, có lẽ sẽ có số lượng rất lớn tinh thạch. Khai thác tinh thạch trong ba ngày, Tần Vô Song cuối cùng cũng thu hoạch được rất nhiều tri thức về phương diện tinh thạch, đối với tình huống khai thác, phân bố và hình thành của tinh thạch Đại La cũng có không ít hiểu biết. - Đội trưởng, nhất định phải nghĩ cách! Lỗ Đồng nói: - Đám tinh thạch tốt như vậy, chứng minh địa thế trong này vô cùng tốt, nhất định có thể thai nghén ra Tinh Thạch Vương Cực phẩm. Chúng ta hai ngày trước đã đào được tinh thạch Cực phẩm rồi, nhưng tư chất vẫn không phải là cao cấp nhất. Ta tin tưởng rằng, bên trong này, nếu mở ra, nhất định còn có tinh thạch Cực phẩm! Lỗ Đồng đã từng tham gia rất nhiều lần khai thác tinh thạch, vì vậy, những lời này đều là lời nói kinh nghiệm. Hắn tính cách trầm ổn, dám nói lời này, về cơ bản là có tự tin rất lớn. - Đội trưởng, nếu không, thử xem đi. Lâm Kinh Phong không phải có Chủ Thần Khí sao? Để hắn lấy Chủ Thần Khí thử xem, dùng tốc độ nhanh nhất, mở ra một khe hở. Không cần quá sâu, chỉ cần mở ra cái khe có thể xuống tay thôi. Lâm Kinh Phong xấu hổ cười cười: - Chủ Thần Khí của ta, không phải lợi khí. Kỹ thuật này, không làm được! Đây thật ra không phải là tự coi nhẹ mình, cũng không phải khiêm tốn quá mức. Lưu Tinh Chùy, xác thực không phải lợi khí. Ngươi nói công kích đại khai đại hợp, hoặc là phòng ngự chi chít khắp nơi, Lưu Tinh Chùy xác thực là một món vũ khí cực tốt. Nhưng mà, muốn Lưu Tinh Chùy đi làm những kỹ thuật khai phá mà chỉ có loại lợi khí mới có thể hoàn thành, thật sự là tiêu hóa không nổi. Tần Vô Song thấy mọi người có chút nghi hoặc nhìn Lâm Kinh Phong, xua xua tay: - Mọi người đừng hiểu lầm, Chủ Thần Khí của hắn là Lưu Tinh Chùy. Một chùy đập xuống, toàn bộ khu mỏ này đều bị hắn oanh phá. Lỗ Đồng nghe vậy, cảm giác vô cùng đáng tiếc, cảm giác tiếc nuối hiện rõ trên mặt hắn. - Ta đến thử xem! Tần Vô Song cười cười: - Các ngươi đều lui ra sau đi. Mọi người giật mình, bọn họ đã từng nhận thức qua vũ khí của Tần Vô Song, Âm Dương Tạo Hóa Đao, còn có một cây roi, còn có một đôi song kiếm. Lẽ nào, đó là Chủ Thần Khí? Những người này, chưa từng nhận thức qua Chủ Thần Khí. Đương nhiên không biết lợi hại của Chủ Thần Khí. Đối với Chủ Thần Khí cũng khuyết thiếu một loại nhận thức tất yếu. Lâm Kinh Phong đã từng nhận thức qua lợi hại của đôi song kiếm Thiên Chi Khuê Lang của Tần Vô Song, cười nói: - Chủ nhân ra tay, Lưu Tinh Chùy của ta cũng chống đỡ không nổi, khẳng định có thể mã đáo thành công! Mọi người nghe xong lời này, đều tự giác tản ra bốn phía. Tần Vô Song song chưởng vừa nhấc, Thiên Chi Khuê Lang bay ra, hai đạo quang mang, xoay quanh trên đỉnh đầu. Tần Vô Song hai tay nắm chặt, nắm song kiếm ở trong tay, cười lớn một tiếng. Kiếm quyết trong tay vừa động, thân thể đã biến mất trong hư không, chỉ nhìn thấy tử quang vừa động, đột nhiên hiện lên trên vách núi quặng mỏ đó. Nguồn truyện: Hai tiếng xuy xuy! Hai đạo kiếm quang, tựa hồ là đồng thời rơi xuống cùng một khu vực, kết hợp thành một đạo kiếm quang. Mỏng dài, giống như lưỡi dao xẹt qua vậy. Ca ca! Tiếng đứt gãy truyền ra. Lõi tầng rõ ràng xuất hiện trên vách núi đá. Một đường vết nứt nhỏ như sợi tóc xuất hiện trước mắt mọi người. Một kiếm này, còn dứt khoát hơn dao cắt đậu phụ, trực tiếp phá vỡ cái khe giữa hai đường nhỏ. Kỹ thuật siêu cấp, tuyệt đối là kỹ thuật siêu cấp. Cái dựa vào không phải là cậy mạnh, mà là kiếm kỹ cực kỳ cao minh. Kỹ xảo của kiếm kỹ này, đã đến cấp bậc tương đối tinh tế. - Được, Đội trưởng, đây thật sự là người tài giỏi không gì làm không được, quá mạnh rồi! Lỗ Đồng cũng mừng rỡ quá đỗi: - Thật tốt quá, Đội trưởng, còn lại, cứ giao cho ta! Có khe hở giữa hai đạo vết nứt ra này, công cụ của hắn rất dễ hạ thủ. Một đường khai thác mở ra, chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh. Dọc đường khai thác sâu mấy trăm trượng, một khối tinh thạch cũng không có. - Sao có thể như vậy? Lỗ Hùng kêu lên, việc thăm dò lẽ nào xảy ra sai sót: - Khu vực này, rõ ràng linh lực rất sung mãn, tinh thạch sao có thể phân bố thưa thớt như vậy? Đào lâu như vậy, vẫn chưa tới tầng trung tâm sao? - Tiểu Lỗ, không cần nóng vội! Cửu Vĩ Hồ Vương ở bên cạnh an ủi nói. Tiểu Lỗ than thở nói: - Thật là quỷ dị. Lỗ Đồng quát lớn: - Ngươi ít nói mấy câu đi, Đội trưởng, ngươi nhìn xem, thổ nhưỡng trong con đường này, rõ ràng không giống với thổ nhưỡng bình thường. - A? Bên trong có thông đạo gì sao? Tần Vô Song dù sao cũng không lành nghề bằng Lỗ Đồng. - Có. Những thổ nhưỡng này, đều là của tầng bao vây bên ngoài tinh thạch, thoát rơi xuống, mới có thể biến thành loại thạch nhưỡng hình thức như vậy. - Như vậy là có ý gì? Tầng bao phủ bên ngoài tinh thạch? Lẽ nào nói, tinh thạch của khu vực này đã bị người ta khai thác rồi? Tần Vô Song nhíu mày hỏi. Lỗ Đồng trầm ngâm một lát nói: - Loại tình huống này, trước kia ta cũng chưa từng gặp qua. Nhưng mà, căn cứ vào phỏng đoán của ta, loại Đội trưởng nói, có lẽ là tình trạng bình thường. Mà ở đây, lại không nhìn thấy dấu vết bị khai phá gì, hơn nữa vừa rồi trước khi Đội trưởng phá vỡ tường tinh thạch này, nơi này, rõ ràng chưa từng bị phá hỏng. Ta suy đoán, tinh thạch vốn có của nơi này, vẫn chưa bị khai thác. - Vậy tại sao lại chỉ còn thừa lại một tầng bao vây chứ? Lẽ nào bản thân tinh thạch tự bay đi sao? Không đợi Tần Vô Song hỏi, Thiết Hoằng lại thiếu kiên nhẫn trước. - Ha ha, Đội phó, bản thân tinh thạch không biết bay được. Các ngươi nhìn những thổ nhưỡng này, có một loại liên tưởng gì không, cảm thấy chúng giống cái gì? Tần Vô Song cười nói: - Ta thấy chúng, giống như một tầng da của một tầng da rắn lột xuống vậy! - Đúng, Đội trưởng, ngươi nói rất đúng. Tinh thạch này có tầng tinh thạch bao phủ, giống như đạo lý lột da vậy. Đội trưởng, ta phỏng đoán một chút, nếu đoán sai, đừng chê cười. - Lỗ Đồng, cứ nói đừng ngại! Tần Vô Song cười nói: - Tất cả mọi người đều là người một nhà, không có chê cười cái gì đâu. - Đúng vậy, Lão Lỗ, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi. Để lại làm gì? Lỗ Đồng cười cười, gật đầu nói: - Ta phỏng đoán, tinh thạch này, nhất định vẫn còn, chỉ có điều, xuất hiện với hình thức khác. Ta nghe nói, tinh thạch cũng là vật có linh tính, nơi bình thường, tinh thạch đồng đẳng là rậm rạp, nhưng cũng có một loại tài nguyên khoáng sản đặc thù. Một khi khu vực có Tinh Thạch Vương, nếu có Tinh Thạch Vương, Tinh Thạch Vương này sẽ sản sinh một loại lực triệu hoán, lực hấp thu, đem tinh thạch xung quanh không ngừng hấp thụ tới, đến gần toàn thân nó mà trướng lên, vừa cung cấp linh lực cho Tinh Thạch Vương, lại vừa hấp thu linh lực của Tinh Thạch Vương. Tuần hoàn bổ sung như vậy, hai bên đều đề cao tư chất! - Nói như vậy, há không phải là… - Đúng, nếu là loại khả năng này, vậy thì tinh thạch sản xuất của nơi này, có khả năng sẽ vượt qua tất cả thu hoạch mà chúng ta có trước đó, thậm chí gấp hơn mấy lần. Một khi xuất hiện Tinh Thạch Vương Cực phẩm, chúng ta thật sự giàu to rồi. Có lẽ, chúng ta sẽ giàu có hơn cả Chủ Thần Điện! Giàu có hơn cả Chủ Thần Điện? Hoàn toàn choáng váng. Ngay cả Cốc Phong luôn không rời miệng khỏi tinh thạch, cũng hoàn toàn ngây dại. Đây là đang nằm mơ sao? Giàu có hơn cả Chủ Thần Điện? - Chư vị, ta cũng không phải đang nói đùa. Nếu ai có được một khối Tinh Thạch Vương Cực phẩm, hắn sẽ có tư cách trở thành Chủ nhân của một Tinh vực. Cho dù là Chủ Thần, cũng phải kính trọng hắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải coi giữ được Tinh Thạch Vương Cực phẩm này mới được. Một khối Tinh Thạch Vương bình thường, thành tựu đủ để so sánh với ba Chủ Thần. Nếu hơi phóng đại một chút, thậm chí có thể thành mười Chủ Thần cũng không chừng. Tần Vô Song cũng bị những lời nói của Lỗ Đồng làm cho động lòng, ha ha cười nói: - Lỗ Đồng, nếu thật sự đáng giá như vậy, vậy chúng ta mạo hiểm lần này, cũng là đáng giá lắm! Lỗ Đồng nghiêm mặt nói: - Đội trưởng, mặc dù không có khu vực khai thác mỏ này, thu hoạch của chúng ta cũng đáng giá rồi. Có muốn tiếp tục xâm nhập không? - Đó không phải là lời nói vô nghĩa sao? Tại sao lại không thâm nhập sâu vào chứ? Ánh mắt của Cốc Phong cũng đỏ lên, kêu nói. - Xâm nhập là chuyện dễ dàng, nhưng nếu là Tinh Thạch Vương Cực phẩm, bên cạnh nhất định có một số linh thú bảo vệ phối hợp, thực lực sâu không thể lường. Tính nguy hiểm, cũng là… Tần Vô Song gật gật đầu: - Chư vị, ta tiến vào đây! Lúc này, thân là Đội trưởng, không xung phong đi đầu thì còn nói gì được nữa. - Đội trưởng, ta cũng đi! Thiết Hoằng tranh giành nói. Những người khác cũng đều mong chờ muốn thử, Tần Vô Song cười nói: - Chư vị, các ngươi đi, vậy chi bằng để ta đi sẽ thích hợp hơn. Ta là Đội trưởng, thời khắc mấu chốt, để các ngươi đi vào mạo hiểm, làm sao xứng làm Đội trưởng của các ngươi chứ. Yên tâm đi, nếu có được Tinh Thạch Vương Cực phẩm, tất cả chúng ta sẽ có phần! - Đội trưởng, xem lời nói này của ngươi kìa. Nếu là phần duy nhất, đương nhiên phải thuộc về ngươi rồi. Chúng ta chính là tùy tùng, cũng không có cống hiến gì. - Đúng vậy, Đội trưởng, chúng ta có thể đến được đây, kỳ thực đã là dính ké hào quang của Đội trưởng rồi. Đội trưởng, ngươi là người làm đại sự, chúng ta đều nhìn ra. Nếu chỉ có một khối Tinh Thạch Vương Cực phẩm, đó chính là của Đội trưởng ngươi. Nếu có hai khối, những người còn lại chúng ta sẽ cùng hưởng chung. - Đúng, nếu ai không phục, thì bước ra lý luận với Hắc Dực ta! Hắc Dực mạnh mẽ nói. Thiết Hoằng cũng cười nói: - Đội trưởng, nguyện vọng của mọi người đều chân thành, ngươi đừng trì hoãn nữa. Hơn nữa, ngươi đi vào nguy hiểm, chúng ta cũng chỉ là ở đây chờ xem, không thể chiếm tiện lợi của ngươi được. Tần Vô Song xua xua tay: - Vậy đợi ta ra rồi nói sau! Lỗ Đồng đưa công cụ đào bới cho Tần Vô Song, dặn dò một số việc. Tần Vô Song năng lực hiểu biết rất cao, rất nhanh đã nắm bắt được. Một đường hầm chật hẹp, không ngừng được đào ra. Tần Vô Song xâm nhập vào, càng cảm nhận được một luồng linh lực cường đại đang kêu gọi ở xa. Đột nhiên, Tần Vô Song cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao tràn đầy, giống như thủy triều vọt tới phía trước. Song kiếm vắt ngang ở trước mặt, thân thể hóa thành cầu vồng, bay về phía trước. Thế nhưng không lùi mà tiến tới! Vù, một đạo quang mang trong suốt, hình thành một sóng công kích cường đại, ầm ầm cuốn tới. Tần Vô Song chỉ song kiếm tới, quát: - Phá! Song kiếm cùng phát, ầm ầm đâm về phía ánh sáng chói mắt. Ầm! Hai luồng sức mạnh đâm vào nhau. Một tiếng rít chói tai truyền ra, một đạo quang đoàn toàn thân ngân quang, ở trong đường hầm liên tục cuốn động, tốc độ không ngừng giảm bớt. Lại là một con linh thú có hình dáng giống như Địa Linh Kim Quang Thử phóng ra, hai mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, phát ra từng trận tiếng hét bén nhọn! - Nghiệt súc này, lẽ nào là một con Địa Linh Kim Quang Thử? Tần Vô Song cảm thấy khó tin, Địa Linh Kim Quang Thử chính là toàn thân kim sắc. Còn con linh thú này mặc dù tạo hình giống nhau, toàn thân lại là ngân quang, giống màu sắc của tinh thạch lóng lánh, căn bản không nhìn ra bất cứ một tia kim quang lấp lánh nào. Chính xác mà nói, nó giống một con Địa Linh Ngân Quang Thử hơn! Linh thú đó hiển nhiên thực lực rất cường đại, chi sau xẹt qua mặt đất, thân ảnh giống như đạn pháo, bắn về hướng Tần Vô Song.
Bích Lạc Thiên Tôn và Long Du Thiên Tôn thấy Tần Vô Song không ngờ coi ba trăm Vị diện Chủ Thần kia như đã là của mình, trong lòng đều vô cùng tức giận.
Hiển nhiên, bọn họ cũng bị thái độ này của Tần Vô Song làm cho tức giận, đây là người nào chứ? Còn chưa đánh đã cảm thấy chắc thắng. Còn chưa đánh đã tính chia chiến lợi phẩm sao?
Thái độ này của Tần Vô Song khiến ý chí chiến đấu vốn có chút bị tổn thương của bọn họ đột nhiên tăng vọt lên. Tốt xấu cũng là Thiên Tôn cường giả trấn giữ một phương, trong Tiểu Vũ trụ này cũng có chút tiếng tăm, không ngờ lại bị kẻ khác miệt thị như vậy.
Nếu đối phương là Thánh Hoàng danh trấn thiên hạ đương nhiên có tư cách miệt thị bọn họ, nhưng đối phương rõ ràng chỉ là một tên trẻ tuổi không chút tiếng tăm, khẩu khí này sao có thể chịu đựng nổi?
Cũng may Bích Lạc Thiên Tôn và Long Du Thiên Tôn không phải hạng một chút đã bị kích động, tuy có chút tức giận nhưng vẫn cẩn thận thương nghị.
Trận chiến này bọn họ quả thực không thể thua. Một khi ba ván thua hai, kết quả đã xuất hiện.
Đánh cược cấp bậc Thiên Tôn, quỵt nợ hiển nhiên là không thể được. Do vậy bọn họ không thể không cẩn thận. Hai người thương nghị hồi lâu, cuối cùng Bích Lạc Thiên Tôn quyết định đích thân ra tay. Hắn cảm thấy luận về cơ hội chiến thắng, về kinh nghiệm, mình vẫn mạnh hơn Long Du Thiên Tôn một chút.
Dù sao, Long Du Thiên Tôn đột phá Thiên Tôn so với hắn cũng muộn hơn ba ngàn năm. Ba ngàn năm đối với cường giả như bọn họ đương nhiên không đáng gì, nhưng chung quy cũng là chênh lệch.
Tần Vô Song lại vô cùng bình tĩnh, bất luận bọn họ thương nghị thế nào kết quả cũng đều giống nhau. Trừ phi đối phương cũng có Thánh Hoàng Thần Khí vô cùng nghịch thiên đem ra.
Điều này hiển nhiên không thể nào, đối phương nếu có Thánh Hoàng Thần Khí sao lại có thể cẩn thận như vậy. E rằng sớm đã đợi không kịp rồi!
Ngoài đám người Âm Ma Thiên Tôn biết năng lực của Tần Vô Song ra, chín đại Chủ Thần kia ai ai cũng có chút lo lắng, tự giác lui lại một bên.
- Các hạ thật tự tin, hy vọng thực lực cũng được như vậy.
Tần Vô Song thản nhiên cười nói:
- Bắt đầu đi!
Bích Lạc Thiên Tôn thấy hắn bình tĩnh cũng không dám coi thường. Âm thầm thôi động thần thông, chuẩn bị đánh lâu dài cùng Tần Vô Song. Bất luận thế nào, trận chiến này, ít nhất phải hòa.
Chỉ cần hòa, phía sau đối phó với chín đại cao thủ liên thủ, Long Du Thiên Tôn nhất định chiến thắng. Ba ván một hòa một thắng một thua, coi như hòa.
Sau đó sẽ tới ba đại Chủ Thần ra tay, bọn họ liền có ưu thế. Cho nên, một trận này hắn cũng không nhất định phải thắng. Hòa cũng là một lựa chọn có lợi.
Bích Lạc Thiên Tôn công thủ rất cân bằng, trong lòng đã có chủ ý, vậy chỉ cần không phạm sai lầm là được.
Dù sao chiến đấu trong hai canh giờ, đối với Thiên Tôn cường giả mà nói quả thực chỉ trong nháy mắt.
Toàn thân Bích Lạc Thiên Tôn đã xuất hiện một tầng hào quang màu xanh, hào quang phòng ngự này quả không tầm thường.
Long Du Thiên Tôn thấy hắn thôi động Bích Lạc Thiên Hồng Khí này liền biết hắn đã quyết định lựa chọn phòng ngự, trong lòng cũng đồng tình với sách lược này của Bích Lạc Thiên Tôn.
Tần Vô Song cũng không vội tấn công, chỉ mỉm cười nhìn Bích Lạc Thiên Tôn không ngừng tạo thế, không ngừng bố trí trận pháp phòng ngự. Hắn không phải không muốn tấn công ào ạt tiêu diệt đối phương. Chỉ là, nếu không dùng Thần kiếm Đạo Nhất, ưu thế tấn công nhanh sẽ không phát huy được. Thiên Chi Khuê Lang song kiếm chỉ là Thiên Tôn Thần kiếm, trong cuộc chiến này đủ dùng, nhưng không phát huy được ưu thế quyết định. Tần Vô Song tự nhiên không lựa chọn.
Nếu có ưu thế về trang bị mà không dùng thì mới là sự lựa chọn thiếu khôn ngoan. Muốn đánh thì phải đánh triệt để, như gió thu quét lá rụng vậy.
Chỉ là, hắn có ý lập uy trước mặt đối thủ. Chỉ có cường đại tới mức khiến đối thủ nằm mơ cũng sợ hãi thì mới có thể triệt để giải quyết được hậu họa này.
Nếu không, Tinh vực Cửu Diệu này chung quy sẽ không được yên ổn, ngay sau phiền phưc không ngừng. Muốn giải quyết vấn đề, thì phải giải quyết triệt để.
Bởi vậy, Tần Vô Song cứ để đối phương tạo dựng khí thế. Tay giơ ra, Xích Dương Kim Thân Tháp đã ở trong tay.
Giờ phút này Xích Dương Kim Thân Tháp chỉ nhỏ như nắm tay, nhìn rất tinh xảo nhưng không thể biết được năng lực thế nào. Long Du Thiên Tôn đứng ngoài hiển nhiên cũng không nhận ra, chỉ có chút hồ nghi nhìn Tần Vô Song. Người trẻ tuổi này trấn tĩnh như vậy khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay cả Bích Lạc Thiên Tôn cũng cảm thấy có chút bất an. Đối thủ biểu hiện như vậy, hoặc đầu óc có vấn đề, căn bản không biết cuộc chiến này vô cùng nguy hiểm, hoặc đã nắm chắc phần thắng, mới thản nhiên như vậy.
Nhìn thanh niên này, nhìn không hề có vẻ là người đầu óc có vấn đề. Lẽ nào, người thanh niên này quả thực nắm chắc phần thắng sao?
Lẽ nào lại đưa ra một kiện Thánh Hoàng Thần Khí nữa?
Vừa rồi chiến đấu cùng Bách Chiến Thiên Tôn, bọn họ đã khẳng định Thần Tú Cung kia là Thánh Hoàng Thần Khí. Thêm vào Thần kiếm Đạo Nhất, đối phương đã có hai kiện Thánh Hoàng Thần Khí.
Không thể nào trên một người trẻ tuổi lại có ba kiện Thánh Hoàng Thần Khí. Nếu như vậy thì quả thực biến thái!
Nhưng Bích Lạc Thiên Tôn ý niệm vừa xuất hiện liền không thể ngăn cản được nữa. Đúng giờ phút đó, Tần Vô Song rốt cuộc cũng đã ra tay.
Đón gió ném đi, đột nhiên mọi người đều cảm thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng chói mắt, giống như ánh sáng ẩn chứa ngàn vạn mũi châm, khiến không thể mở mắt ra được.
Trong nháy mắt, Xích Dương Kim Thân Tháp trong tay Tần Vô Song đã hiện ra hình dáng kim thân, đột nhiên lớn lên ngàn vạn lần, như trái núi từ trên trời rơi xuống, ầm ầm đè xuống đầu Bích Lạc Thiên Tôn.
Tần Vô Song lật bàn tay lên, Xích Dương Kim Thân Tháp kia liền đè chặt xuống.
Bích Lạc Thiên Tôn đột nhiên cảm thấy mình như một tên ngốc chết đứng ở đó, khi cự tháp như đỉnh núi kia đè xuống, không ngờ chân không di chuyển một bước.
Không phải hắn không muốn di động, mà vạn trượng kim quang kia giống như từng lớp dao sắc bén đã hoàn toàn phong tỏa không gian bốn phía xung quanh.
Hắn chỉ cần rời đi một bước thì kim quang kia sẽ chém thành hai mảnh. Kim quang kia giống như lưỡi dao từ trên trời rơi xuống, không thể chống đỡ.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh người này, Long Du Thiên Tôn hoàn toàn ngây ngốc, Bách Chiến Thiên Tôn cố gắng đứng xem cũng lại phun ra một ngụm máu tươi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lại là Thánh Hoàng Thần Khí, lại là Thánh Hoàng Thần Khí!
Bọn họ ý thức được, lần này xong rồi. Đối phương đều là những người thế nào, tại sao Thánh Hoàng Thần Khí như trò chơi, một kiện rồi lại một kiện, căn bản không dùng hết.
Tức chết đi được!
Tần Vô Song chính là cần hiệu quả này, cánh tay đè xuống, không chế Xích Dương Kim Thân Tháp đè xuống dưới.
Ầm!
Hào quang phòng ngự của Bích Lạc Thiên Tôn dưới kim quang này căn bản vô cùng yếu ớt, trực tiếp bị đè ép, tan rã hoàn toàn.
Bích Lạc Thiên Tôn không thể ngờ rằng, mình không ngờ cũng có lúc hô hấp không thuận lợi.
Xích Dương Kim Thân Tháp kia còn chưa đè xuống đầu hắn, Bích Lạc Thiên Tôn đã cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi. Xương cốt toàn thân đều như sắp vỡ ra!
Hắn rất muốn thôi động Thần hồn ra, nhưng bị cỗ lực lượng cường đại này khóa chặt, Thần hồn căn bản không thể thoát ra được, khiến hắn có cảm giác như bị chôn sống.
- Tiền bối, dừng tay, chúng ta nhận thua!
Những Chủ Thần dưới trướng Bích Lạc Thiên Tôn đều cảm thấy không ổn, kêu lớn. Nếu còn đè xuống tiếp, Bích Lạc Tinh vực của bọn họ sẽ trở thành Tinh vực vô chủ.
Tần Vô Song cũng không định giết người, dù sao Tinh vực Cửu Diệu giết đi một Thiên Tôn, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng hậu họa khôn lường.
Lập tức ánh mắt nhìn Long Du Thiên Tôn và Bách Chiến Thiên Tôn, hai tên này mặt xám như tro, bọn chúng biết cho dù tu luyện năm trăm, vạn năm nữa cũng không thể vượt qua người này được.
Chuyến đi Tinh vực Cửu Diệu này nhất định là tự chuốc lấy mối nhục, thua thiệt đủ đường.
- Các hạ quả là giàu có, Thánh Hoàng Thần Khí hàng đống. Chúng ta thua không oan!
Đúng là không oan, nhưng khẩu khí lại vô cùng chua xót. Dù sao, thua trong tay Thánh Hoàng Thần Khí, bọn chúng có chút không thoải mái.
Không thể nói không phục, nhưng trong lòng rất không thoải mái. Cảm thấy vận mệnh của người thật quá khác nhau. Người ta một lúc cầm mấy kiện Thánh Hoàng Thần Khí.
Bọn họ tu luyện mấy trăm vạn năm cũng chưa từng nghe thấy.
Ba đại Thiên Tôn cùng nhau nhận thua.
Bên Tinh vực Cửu Diệu vang lên tiếng hoan hô. Chín đại Chủ Thần lần đầu tiên đồng lòng như thế, sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Thắng rồi, không chỉ đẩy lui quân địch, mà còn giành được ba trăm Vị diện Chủ Thần.
Nhờ họa được phúc!
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp chín Vị diện Chủ Thần.
Tinh vực Cửu Diệu vốn bị kẻ khác đè cho không thở được, cuối cùng đã đợi được đến mùa xuân của họ.
Âm Ma Thiên Tôn được phái đi phụ trách thu nhận chiến lợi phẩm. Việc này hắn đương nhiên thích làm. Ba trăm Vị diện Chủ Thần không phải trò đùa, đó là vàng thật bạc thật.
Ba đại Thiên Tôn tuy trong lòng đau xót, nhưng vẫn phải nén đau cắt bỏ, có gan cược thì có gan nhận thua. Huồng hồ bọn họ thua trong tay Thánh Hoàng Thần Khí, cũng không oan ức. Tinh vực Cửu Diệu có người thần thông như vậy tồn tại, ngày tháng huy hoàng có thể nhìn thấy trước. Lúc này mà còn đối địch với Tinh vực Cửu Diệu là vô cùng ngu ngốc. Bởi vậy, ba đại Thiên Tôn quyết định thỏa hiệp, ký kết Khế ước Thiên đạo không xâm phạm với Tinh vực Cửu Diệu.
Như vậy, bất luận sau này biến hóa thế nào cũng không được xâm phạm. Khế ước Thiên đạo là dùng danh nghĩa Thiên đạo ký kết, ai vi phạm chính là nghịch thiên.
Cho dù là Thánh Hoàng cường giả, cho dù nghịch thiên cũng sẽ bị trừng phạt!
Chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu không thể ngờ rằng mọi việc lại thuận lợi đến vậy. Ai cũng có cảm giác như nằm mơ. Nhìn Tần Vô Song, đã không còn có chút nghi hoặc, mà là thành tâm bái phục.
Bởi vậy, Tần Vô Song mệnh lệnh Âm Ma Thiên Tôn tiếp quản Tinh vực Cửu Diệu bọn họ cũng thành tâm bái phục. Âm Ma Thiên Tôn thần thông thế nào, bọn họ cũng đã được nhìn qua.
Có một Thiên Tôn cường đại trấn thủ, Tinh vực Cửu Diệu sau này không còn xẩu hổ như vậy nữa.
Âm Ma Thiên Tôn tự nhiên vô cùng vui mừng, có đám thủ hạ tinh binh trong tay, muốn an thân lập nghiệp ở đây cũng không khó.
Còn ba trăm Chủ Thần kia thấy được thủ đoạn của Tần Vô Song, tự nhiên cũng vui vẻ quy thuận. Chủ nhân có Thánh Hoàng Thần Khí so với Thiên Tôn bình thường đáng tin cậy hơn nhiều, tính toán kiểu này ai cũng biết làm
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song nhìn xung quanh, khu vực Tây Bắc này, căn cứ vào đánh giá, là một khu vực khai thác mỏ có sản lượng vô cùng khả quan. Từ các phương diện mà nhìn, có lẽ sẽ có số lượng rất lớn tinh thạch. Khai thác tinh thạch trong ba ngày, Tần Vô Song cuối cùng cũng thu hoạch được rất nhiều tri thức về phương diện tinh thạch, đối với tình huống khai thác, phân bố và hình thành của tinh thạch Đại La cũng có không ít hiểu biết. - Đội trưởng, nhất định phải nghĩ cách! Lỗ Đồng nói: - Đám tinh thạch tốt như vậy, chứng minh địa thế trong này vô cùng tốt, nhất định có thể thai nghén ra Tinh Thạch Vương Cực phẩm. Chúng ta hai ngày trước đã đào được tinh thạch Cực phẩm rồi, nhưng tư chất vẫn không phải là cao cấp nhất. Ta tin tưởng rằng, bên trong này, nếu mở ra, nhất định còn có tinh thạch Cực phẩm! Lỗ Đồng đã từng tham gia rất nhiều lần khai thác tinh thạch, vì vậy, những lời này đều là lời nói kinh nghiệm. Hắn tính cách trầm ổn, dám nói lời này, về cơ bản là có tự tin rất lớn. - Đội trưởng, nếu không, thử xem đi. Lâm Kinh Phong không phải có Chủ Thần Khí sao? Để hắn lấy Chủ Thần Khí thử xem, dùng tốc độ nhanh nhất, mở ra một khe hở. Không cần quá sâu, chỉ cần mở ra cái khe có thể xuống tay thôi. Lâm Kinh Phong xấu hổ cười cười: - Chủ Thần Khí của ta, không phải lợi khí. Kỹ thuật này, không làm được! Đây thật ra không phải là tự coi nhẹ mình, cũng không phải khiêm tốn quá mức. Lưu Tinh Chùy, xác thực không phải lợi khí. Ngươi nói công kích đại khai đại hợp, hoặc là phòng ngự chi chít khắp nơi, Lưu Tinh Chùy xác thực là một món vũ khí cực tốt. Nhưng mà, muốn Lưu Tinh Chùy đi làm những kỹ thuật khai phá mà chỉ có loại lợi khí mới có thể hoàn thành, thật sự là tiêu hóa không nổi. Tần Vô Song thấy mọi người có chút nghi hoặc nhìn Lâm Kinh Phong, xua xua tay: - Mọi người đừng hiểu lầm, Chủ Thần Khí của hắn là Lưu Tinh Chùy. Một chùy đập xuống, toàn bộ khu mỏ này đều bị hắn oanh phá. Lỗ Đồng nghe vậy, cảm giác vô cùng đáng tiếc, cảm giác tiếc nuối hiện rõ trên mặt hắn. - Ta đến thử xem! Tần Vô Song cười cười: - Các ngươi đều lui ra sau đi. Mọi người giật mình, bọn họ đã từng nhận thức qua vũ khí của Tần Vô Song, Âm Dương Tạo Hóa Đao, còn có một cây roi, còn có một đôi song kiếm. Lẽ nào, đó là Chủ Thần Khí? Những người này, chưa từng nhận thức qua Chủ Thần Khí. Đương nhiên không biết lợi hại của Chủ Thần Khí. Đối với Chủ Thần Khí cũng khuyết thiếu một loại nhận thức tất yếu. Lâm Kinh Phong đã từng nhận thức qua lợi hại của đôi song kiếm Thiên Chi Khuê Lang của Tần Vô Song, cười nói: - Chủ nhân ra tay, Lưu Tinh Chùy của ta cũng chống đỡ không nổi, khẳng định có thể mã đáo thành công! Mọi người nghe xong lời này, đều tự giác tản ra bốn phía. Tần Vô Song song chưởng vừa nhấc, Thiên Chi Khuê Lang bay ra, hai đạo quang mang, xoay quanh trên đỉnh đầu. Tần Vô Song hai tay nắm chặt, nắm song kiếm ở trong tay, cười lớn một tiếng. Kiếm quyết trong tay vừa động, thân thể đã biến mất trong hư không, chỉ nhìn thấy tử quang vừa động, đột nhiên hiện lên trên vách núi quặng mỏ đó. Nguồn truyện: Hai tiếng xuy xuy! Hai đạo kiếm quang, tựa hồ là đồng thời rơi xuống cùng một khu vực, kết hợp thành một đạo kiếm quang. Mỏng dài, giống như lưỡi dao xẹt qua vậy. Ca ca! Tiếng đứt gãy truyền ra. Lõi tầng rõ ràng xuất hiện trên vách núi đá. Một đường vết nứt nhỏ như sợi tóc xuất hiện trước mắt mọi người. Một kiếm này, còn dứt khoát hơn dao cắt đậu phụ, trực tiếp phá vỡ cái khe giữa hai đường nhỏ. Kỹ thuật siêu cấp, tuyệt đối là kỹ thuật siêu cấp. Cái dựa vào không phải là cậy mạnh, mà là kiếm kỹ cực kỳ cao minh. Kỹ xảo của kiếm kỹ này, đã đến cấp bậc tương đối tinh tế. - Được, Đội trưởng, đây thật sự là người tài giỏi không gì làm không được, quá mạnh rồi! Lỗ Đồng cũng mừng rỡ quá đỗi: - Thật tốt quá, Đội trưởng, còn lại, cứ giao cho ta! Có khe hở giữa hai đạo vết nứt ra này, công cụ của hắn rất dễ hạ thủ. Một đường khai thác mở ra, chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh. Dọc đường khai thác sâu mấy trăm trượng, một khối tinh thạch cũng không có. - Sao có thể như vậy? Lỗ Hùng kêu lên, việc thăm dò lẽ nào xảy ra sai sót: - Khu vực này, rõ ràng linh lực rất sung mãn, tinh thạch sao có thể phân bố thưa thớt như vậy? Đào lâu như vậy, vẫn chưa tới tầng trung tâm sao? - Tiểu Lỗ, không cần nóng vội! Cửu Vĩ Hồ Vương ở bên cạnh an ủi nói. Tiểu Lỗ than thở nói: - Thật là quỷ dị. Lỗ Đồng quát lớn: - Ngươi ít nói mấy câu đi, Đội trưởng, ngươi nhìn xem, thổ nhưỡng trong con đường này, rõ ràng không giống với thổ nhưỡng bình thường. - A? Bên trong có thông đạo gì sao? Tần Vô Song dù sao cũng không lành nghề bằng Lỗ Đồng. - Có. Những thổ nhưỡng này, đều là của tầng bao vây bên ngoài tinh thạch, thoát rơi xuống, mới có thể biến thành loại thạch nhưỡng hình thức như vậy. - Như vậy là có ý gì? Tầng bao phủ bên ngoài tinh thạch? Lẽ nào nói, tinh thạch của khu vực này đã bị người ta khai thác rồi? Tần Vô Song nhíu mày hỏi. Lỗ Đồng trầm ngâm một lát nói: - Loại tình huống này, trước kia ta cũng chưa từng gặp qua. Nhưng mà, căn cứ vào phỏng đoán của ta, loại Đội trưởng nói, có lẽ là tình trạng bình thường. Mà ở đây, lại không nhìn thấy dấu vết bị khai phá gì, hơn nữa vừa rồi trước khi Đội trưởng phá vỡ tường tinh thạch này, nơi này, rõ ràng chưa từng bị phá hỏng. Ta suy đoán, tinh thạch vốn có của nơi này, vẫn chưa bị khai thác. - Vậy tại sao lại chỉ còn thừa lại một tầng bao vây chứ? Lẽ nào bản thân tinh thạch tự bay đi sao? Không đợi Tần Vô Song hỏi, Thiết Hoằng lại thiếu kiên nhẫn trước. - Ha ha, Đội phó, bản thân tinh thạch không biết bay được. Các ngươi nhìn những thổ nhưỡng này, có một loại liên tưởng gì không, cảm thấy chúng giống cái gì? Tần Vô Song cười nói: - Ta thấy chúng, giống như một tầng da của một tầng da rắn lột xuống vậy! - Đúng, Đội trưởng, ngươi nói rất đúng. Tinh thạch này có tầng tinh thạch bao phủ, giống như đạo lý lột da vậy. Đội trưởng, ta phỏng đoán một chút, nếu đoán sai, đừng chê cười. - Lỗ Đồng, cứ nói đừng ngại! Tần Vô Song cười nói: - Tất cả mọi người đều là người một nhà, không có chê cười cái gì đâu. - Đúng vậy, Lão Lỗ, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi. Để lại làm gì? Lỗ Đồng cười cười, gật đầu nói: - Ta phỏng đoán, tinh thạch này, nhất định vẫn còn, chỉ có điều, xuất hiện với hình thức khác. Ta nghe nói, tinh thạch cũng là vật có linh tính, nơi bình thường, tinh thạch đồng đẳng là rậm rạp, nhưng cũng có một loại tài nguyên khoáng sản đặc thù. Một khi khu vực có Tinh Thạch Vương, nếu có Tinh Thạch Vương, Tinh Thạch Vương này sẽ sản sinh một loại lực triệu hoán, lực hấp thu, đem tinh thạch xung quanh không ngừng hấp thụ tới, đến gần toàn thân nó mà trướng lên, vừa cung cấp linh lực cho Tinh Thạch Vương, lại vừa hấp thu linh lực của Tinh Thạch Vương. Tuần hoàn bổ sung như vậy, hai bên đều đề cao tư chất! - Nói như vậy, há không phải là… - Đúng, nếu là loại khả năng này, vậy thì tinh thạch sản xuất của nơi này, có khả năng sẽ vượt qua tất cả thu hoạch mà chúng ta có trước đó, thậm chí gấp hơn mấy lần. Một khi xuất hiện Tinh Thạch Vương Cực phẩm, chúng ta thật sự giàu to rồi. Có lẽ, chúng ta sẽ giàu có hơn cả Chủ Thần Điện! Giàu có hơn cả Chủ Thần Điện? Hoàn toàn choáng váng. Ngay cả Cốc Phong luôn không rời miệng khỏi tinh thạch, cũng hoàn toàn ngây dại. Đây là đang nằm mơ sao? Giàu có hơn cả Chủ Thần Điện? - Chư vị, ta cũng không phải đang nói đùa. Nếu ai có được một khối Tinh Thạch Vương Cực phẩm, hắn sẽ có tư cách trở thành Chủ nhân của một Tinh vực. Cho dù là Chủ Thần, cũng phải kính trọng hắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải coi giữ được Tinh Thạch Vương Cực phẩm này mới được. Một khối Tinh Thạch Vương bình thường, thành tựu đủ để so sánh với ba Chủ Thần. Nếu hơi phóng đại một chút, thậm chí có thể thành mười Chủ Thần cũng không chừng. Tần Vô Song cũng bị những lời nói của Lỗ Đồng làm cho động lòng, ha ha cười nói: - Lỗ Đồng, nếu thật sự đáng giá như vậy, vậy chúng ta mạo hiểm lần này, cũng là đáng giá lắm! Lỗ Đồng nghiêm mặt nói: - Đội trưởng, mặc dù không có khu vực khai thác mỏ này, thu hoạch của chúng ta cũng đáng giá rồi. Có muốn tiếp tục xâm nhập không? - Đó không phải là lời nói vô nghĩa sao? Tại sao lại không thâm nhập sâu vào chứ? Ánh mắt của Cốc Phong cũng đỏ lên, kêu nói. - Xâm nhập là chuyện dễ dàng, nhưng nếu là Tinh Thạch Vương Cực phẩm, bên cạnh nhất định có một số linh thú bảo vệ phối hợp, thực lực sâu không thể lường. Tính nguy hiểm, cũng là… Tần Vô Song gật gật đầu: - Chư vị, ta tiến vào đây! Lúc này, thân là Đội trưởng, không xung phong đi đầu thì còn nói gì được nữa. - Đội trưởng, ta cũng đi! Thiết Hoằng tranh giành nói. Những người khác cũng đều mong chờ muốn thử, Tần Vô Song cười nói: - Chư vị, các ngươi đi, vậy chi bằng để ta đi sẽ thích hợp hơn. Ta là Đội trưởng, thời khắc mấu chốt, để các ngươi đi vào mạo hiểm, làm sao xứng làm Đội trưởng của các ngươi chứ. Yên tâm đi, nếu có được Tinh Thạch Vương Cực phẩm, tất cả chúng ta sẽ có phần! - Đội trưởng, xem lời nói này của ngươi kìa. Nếu là phần duy nhất, đương nhiên phải thuộc về ngươi rồi. Chúng ta chính là tùy tùng, cũng không có cống hiến gì. - Đúng vậy, Đội trưởng, chúng ta có thể đến được đây, kỳ thực đã là dính ké hào quang của Đội trưởng rồi. Đội trưởng, ngươi là người làm đại sự, chúng ta đều nhìn ra. Nếu chỉ có một khối Tinh Thạch Vương Cực phẩm, đó chính là của Đội trưởng ngươi. Nếu có hai khối, những người còn lại chúng ta sẽ cùng hưởng chung. - Đúng, nếu ai không phục, thì bước ra lý luận với Hắc Dực ta! Hắc Dực mạnh mẽ nói. Thiết Hoằng cũng cười nói: - Đội trưởng, nguyện vọng của mọi người đều chân thành, ngươi đừng trì hoãn nữa. Hơn nữa, ngươi đi vào nguy hiểm, chúng ta cũng chỉ là ở đây chờ xem, không thể chiếm tiện lợi của ngươi được. Tần Vô Song xua xua tay: - Vậy đợi ta ra rồi nói sau! Lỗ Đồng đưa công cụ đào bới cho Tần Vô Song, dặn dò một số việc. Tần Vô Song năng lực hiểu biết rất cao, rất nhanh đã nắm bắt được. Một đường hầm chật hẹp, không ngừng được đào ra. Tần Vô Song xâm nhập vào, càng cảm nhận được một luồng linh lực cường đại đang kêu gọi ở xa. Đột nhiên, Tần Vô Song cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao tràn đầy, giống như thủy triều vọt tới phía trước. Song kiếm vắt ngang ở trước mặt, thân thể hóa thành cầu vồng, bay về phía trước. Thế nhưng không lùi mà tiến tới! Vù, một đạo quang mang trong suốt, hình thành một sóng công kích cường đại, ầm ầm cuốn tới. Tần Vô Song chỉ song kiếm tới, quát: - Phá! Song kiếm cùng phát, ầm ầm đâm về phía ánh sáng chói mắt. Ầm! Hai luồng sức mạnh đâm vào nhau. Một tiếng rít chói tai truyền ra, một đạo quang đoàn toàn thân ngân quang, ở trong đường hầm liên tục cuốn động, tốc độ không ngừng giảm bớt. Lại là một con linh thú có hình dáng giống như Địa Linh Kim Quang Thử phóng ra, hai mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, phát ra từng trận tiếng hét bén nhọn! - Nghiệt súc này, lẽ nào là một con Địa Linh Kim Quang Thử? Tần Vô Song cảm thấy khó tin, Địa Linh Kim Quang Thử chính là toàn thân kim sắc. Còn con linh thú này mặc dù tạo hình giống nhau, toàn thân lại là ngân quang, giống màu sắc của tinh thạch lóng lánh, căn bản không nhìn ra bất cứ một tia kim quang lấp lánh nào. Chính xác mà nói, nó giống một con Địa Linh Ngân Quang Thử hơn! Linh thú đó hiển nhiên thực lực rất cường đại, chi sau xẹt qua mặt đất, thân ảnh giống như đạn pháo, bắn về hướng Tần Vô Song.