Cũng may Lôi Chủ Thần này vô cùng tự tin, lúc này dù phẫn nộ vẫn tỏ ra ung dung, cũng không đánh lén Tần Vô Song, bằng không, là một kết quả như thế nào, thật sự là không dễ nói. Lại nhìn những người khác, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy sự chua xót, đờ ra như phỗng, đều là một cử động cũng không dám động. Phảng phất giống như bị Lôi Chủ Thần nguyền rủa vậy. Địa Linh Kim Quang Thử nhìn thấy Lôi Chủ Thần, cũng giật mình kinh ngạc: - Chủ Thần cường giả? Tần Vô Song lạnh lùng giương mắt nhìn Lôi Chủ Thần: - Tốc độ của ngươi cũng không chậm! Lôi Chủ Thần cười lạnh nói: - Tiểu tử, nhìn không ra, ngươi thật sự có chút thủ đoạn. Lại dám đem bổn Chủ Thần đi lừa gạt chạy vòng quanh, hiện tại toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc thế cục đại loạn, chỉ sợ đều do tiểu tử ngươi giở trò quỷ! Tần Vô Song cười lạnh nói: - Ngươi thật là coi trọng ta! - Ít lời vô nghĩa đi, đem tinh thạch giao ra đây, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống. Bằng không, các ngươi ở đây, ngoài Kinh Phong ra, không có kẻ nào có thể sống sót. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Tần Vô Song ha ha cười lớn: - Không ai trong bọn họ sẽ chết cả! - Sao? Lôi Chủ Thần nhíu lông mày: - Ngươi đang khiêu chiến tính khí của ta sao? Hay là cảm thấy ta không dám giết bọn chúng? - Ngươi dám giết bọn họ, cũng có thể giết bọn họ. Nhưng mà, ngươi giết bọn họ, tinh thạch cũng vậy, Lâm Kinh Phong cũng vậy, ngươi đều sẽ không có được. Còn nữa, ngươi xem chiếc cầu cầu vồng đó, ba đường thang trời thông tới ba khu vực khác nhau, ngươi biết cái nào là thông tới thông đạo bảo khố cất giấu kho báu sao? - Ngươi biết? - Ta đương nhiên biết! Tần Vô Song ngạo nghễ mỉm cười. - Ha ha, tiểu tử, ngươi rất biết nói khoác, chẳng trách đám con lừa Cự Thú Tộc lại bị ngươi lừa gạt choáng váng đầu óc mà chuyển hướng, không tiếc phản bội Đại lục Phong Vân chúng ta. - Lôi Chủ Thần các hạ, có phải là nói khoác hay không, ngươi nói cũng không tính. Nghe đây, ngươi có thể động thủ, nhưng một ý niệm của ta, liền có thể giết chết Lâm Kinh Phong. Bất kể ngươi tin hay không tin, ngươi có thể thử xem. Hắn đã bị Khôi Lỗi Thuật của ta khống chế rồi, một ý niệm của ta, có thể khiến Thần hồn của hắn tự bạo mà chết. - Cái gì? Ánh mắt của Lôi Chủ Thần rùng mình, trong mắt hai đạo tinh quang, vô thanh vô tức bắn ra. Leng keng! Thiên Chi Khuê Lang dựng thẳng ở phía trước, ngăn cản hai đạo thần niệm công kích vô hình này, mặc dù kiếm thể bị đánh tới phát tiếng ong ong, nhưng vẫn là miễn cưỡng ngăn cản được. Một đôi Thiên Tôn Thần Khí, nhưng một chút tổn thương cũng không có, chỉ là phát ra tiếng kiếm vang bén nhọn không ngừng. - Sao? Ánh mắt của Lôi Chủ Thần nhất thời nheo lại thành một đường thẳng. Sao có thể? Thần niệm của Chủ Thần, lợi hại hơn bất cứ mũi tên nào, giết người vô hình, một đôi song kiếm của tên thanh niên này, lại có thể ngăn cản công kích thần niệm của cấp bạc Chủ Thần hắn sao? - Chủ Thần Khí? Trong lòng Chủ Thần toát ra một ý niệm cổ quái. - Không đúng, không đúng, hắn chỉ là một thanh niên, tu vi chỉ là Thiên Thần Đạo một, hai kiếp, cho dù có Chủ Thần Khí, cũng đỡ không được thần niệm của ta. Lẽ nào là, Thiên Tôn Thần Khí? Vừa nghĩ đến đây, một luồng ý niệm tham lam nhất thời dâng lên trong lòng Lôi Chủ Thần. Thiên Tôn Thần Khí càng là thứ khó có được hơn tinh thạch! Trừ phi, có tinh thạch Cực phẩm Thập Nhị phẩm, mới có thể đánh đồng với Thiên Tôn Thần Khí! Thiên Tôn Thần Khí không giống với Chủ Thần Khí, đó là Vũ khí Thần đạo chỉ có cấp bậc Thiên Tôn mới có được. Chế tác rất khó, mượn lực tinh thần rèn luyện, quả nhiên là khó có được. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, vật liệu của Thiên Tôn Thần Khí, tựa hồ là vô cùng quý hiếm. Muốn chế tác Thiên Tôn Thần Khí, ít nhất phải có tinh thạch Thập Nhất phẩm làm vật tiêu hao của đỉnh lò, thì mới thành được, bằng không, một đạo trình tự làm công tác chế tác cuối cùng, căn bản không hoàn thành được! Thiên Tôn Thần Khí… Cho dù là có một số Thiên Tôn chân chính, cũng chưa chắc có được. Chứ đừng nói hắn, một Chủ Thần ngay cả Chủ nhân của Vị diện cũng không tính. Không khách khí nói, nếu hắn có thể đoạt được một đôi Thiên Tôn Thần kiếm này, vậy thì, hắn thậm chí hoàn toàn có tư cách khiến Phong Chủ Thần nhường ngôi cho hắn, đem vị trí Chủ nhân Vị diện của Đại lục Phong Vân nhường lại cho hắn làm, hơn nữa, tuyệt đối không cần lo lắng Phong Chủ Thần sẽ cự tuyệt. Ai có được thủ đoạn càng mạnh, trang bị càng mạnh, thì người đó chính là Lão Đại. Đây chính là công lý. Cho dù không cần Phong Chủ Thần thoái vị, hắn cũng hoàn toàn có thể đi xây dựng một thế giới hoàn toàn mới, muốn có một Vị diện mới, chỉ cần hắn thích, nhất định là có thể. Thiên Tôn Thần Khí, chính là tượng trưng cho một loại thân phận, một loại địa vị. Thử nghĩ một chút, ngay cả Thiên Tôn cũng chưa chắc nhất định có Thiên Tôn Thần Khí, trang bị trên người Chủ Thần hắn, vinh quang như thế nào, uy phong như thế nào? Trong nháy mắt, Lôi Chủ Thần nghĩ đến rất nhiều, ý niệm tham lam khiến ánh mắt của hắn trở nên lấp lánh không ngừng. Tần Vô Song cũng theo bản năng, đề thăng đề phòng cảnh giới lên cấp cao đẳng nhất. Làm thế nào hắn lại không nhìn ra, đôi Thiên Tôn Thần Khí của bản thân, đã thu hút hy vọng có được của Lôi Chủ Thần? Khóe miệng tràn ra một nụ cười đùa cợt. Hình dáng này, lại khiến trong lòng Lôi Chủ Thần lóe ra một tia cảnh giác. Tiểu tử này, tự tin như vậy, lẽ nào có lai lịch rất lớn? Vừa nghĩ đến đây, đầu óc của hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Thèm muốn vẫn là thèm muốn, phải làm rõ tình huống mới được. Vạn nhất chọc phải sự tồn tại hoàn toàn không thể chọc vào, vậy thì phiền phức càng lớn! Tiểu tử này chỉ là dáng vẻ Thiên Thần Đạo một, hai kiếp, vậy là có thể sử dụng Thiên Tôn Thần Khí, có khác gì với một tiểu hài tử ôm vàng bạc đi lang thang trên đường lớn đâu? Bình thường loại tình huống này, hoặc là có nguyên nhân sâu xa bên trong, hoặc chính là tiểu tử này có vấn đề về đầu óc! Hiển nhiên, tên thanh niên trước mặt này quỷ kế đa đoan, căn bản không phải là loại đầu óc có vấn đề. Vậy thì, tiểu tử này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? - Lôi Chủ Thần, có phải có chút hứng thú với hai thanh kiếm trên tay ta không? Tần Vô Song cười chế nhạo hỏi, trải qua giây phút căng thẳng ngắn ngủi ban đầu, đầu óc của Tần Vô Song lại khôi phục lại bình tĩnh. Bắt đầu suy nghĩ tìm ra đối sách! Lần này, thật đúng là sơ suất. Làm sao có thể ngờ được, Lôi Chủ Thần lại tới nhanh như vậy. Nhưng mà, một khi đã đến rồi, thì cần phải nghĩ cách đối phó. Cũng không thể ngồi yên chờ chết được. - Hừ, Thiên Tôn Thần Khí, tiểu tử, ngươi thật sự rất là giàu có. Sư phụ của ngươi ở đâu, lai lịch như thế nào? Hà cớ gì phải giả bộ làm nhân vật giới tán tu để lừa gạt người khác? Lôi Chủ Thần dưới loại tình huống này, cũng không dám sơ suất. - Ngươi quan tâm đến lai lịch của ta làm gì? Thiên Tôn Thần Khí này của ta, chính là gia sư tự mình tế luyện mà thành, dung hợp với Thần hồn của lão nhân gia hắn. Ta sợ rằng đưa cho ngươi, ngươi cũng chưa chắc dám dùng. Nếu có chủ ý muốn đoạt được nó, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi! Lời này nửa thật nửa giả, nhưng quả thực là hù dọa người. Lôi Chủ Thần thật ra không nghi ngờ, Thiên Tôn Thần Khí này, không phải người bình thường nói muốn chế luyện là có thể chế luyện được, không có cường giả cấp bậc Thiên Tôn, căn bản cũng đừng nghĩ đến. Cho nên, Tần Vô Song nói sư phụ của hắn tế luyện, hắn không có lý do nghi ngờ. Hắn càng muốn làm cho rõ ràng là, sư phụ của người này rốt cuộc là ai. Có phải là sự tồn tại mà Lôi Chủ Thần hắn có thể chọc vào được không. Nói chính xác, là chỗ dựa vững chắc của Tinh vực Đại Càn chúng có thể chọc vào được không? - Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ. Thiên Tôn Thần Khí là cái gì chứ, dùng trong tay ngươi, đơn giản chính là phá đồng phá sắt, hù dọa những kẻ yếu còn được. Ngươi muốn lừa gạt Chủ Thần, đó là nằm mơ! - Ha ha, Lôi Chủ Thần, vậy ngươi thử nhìn xem. Hôm nay nếu ngươi có thể cướp đi Thiên Tôn Thần Khí của ta, ngày mai, sẽ có người đến san bằng Đại lục Phong Vân ngươi. Tần Vô Song hiện tại cũng là mượn hổ dọa người. Không còn cách nào, nếu hắn không đè ép nhuệ khí của Lôi Chủ Thần, hôm nay muốn chạy trốn kiếp nạn này thật sự rất khó. Chỉ có khiến trong lòng Lôi Chủ Thần có chút kiêng kỵ, mới có đường sống chu toàn. Bằng không Lôi Chủ Thần một khi ra tay, thì không biết hắn sẽ gặp phải chuyện gì. Việc hắn có thể làm được, cũng chính là trong nháy mắt khi Lôi Chủ Thần ra tay, dùng thần niệm giết chết Lâm Kinh Phong mà thôi. Đối với bản thân Tần Vô Song hắn cũng không có bất cứ lợi ích gì, giống như làm chuyện vô bổ. Những lời này của hắn, nếu Lý Huyền Phong chưa chết, thật ra có thể thành lập. Một cấp bậc Thánh Hoàng đỉnh phong, trong nháy mắt hành động, liền có thể khiến một Vị diện tiêu hủy. Đây là chuyện không cần phải nghi ngờ! Nhưng mà, sư phụ hiện tại chỉ là không có tên tuổi, đã không còn trên đời, chỉ còn lại một đạo tàn niệm ở Đại lục Thiên Huyền, chờ Tần Vô Song hắn đi cứu vớt. - Sư phụ à sư phụ, lão nhân gia ngài đừng trách đệ tử không có tiền đồ. Thực sự Lôi Chủ Thần này quá hung hãn, đệ tử nói không được, đành phải nói khoác thôi. Sắc mặt Lôi Chủ Thần có chút biến đổi: - Tiểu tử, ngươi mạnh miệng nói thật ra không ít, có dám đem tên tuổi của sư phụ ngươi báo ra không? - Ta sợ báo danh ra, hồn phách của ngươi cũng bị dọa cho tan tác. Tên tuổi của sư phụ nhà ta, ngươi còn không xứng nghe! Lôi Chủ Thần chung quy không phải là kẻ dễ hù dọa, với khí phách kiêu hùng nhất đại của hắn, có thể nghe Tần Vô Song nói nhiều như vậy, đã là vì chấn động quá lớn của Thiên Tôn Thần Khí rồi! Nếu là dựa vào tính tình, đó là trực tiếp giết người đoạt bảo vật. - Tiểu tử, nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta đành phải động thủ rồi. Cam chịu số phận đi, sư phụ ngươi mạnh, nhưng xa tận chân trời, ta giết ngươi trước, sau đó mời cao thủ đem ý thức Thần hồn của sư phụ ngươi hủy đi. Đôi song kiếm này, ta cầm chắc trong tay rồi, ha ha ha. - Lôi thúc thúc đợi đã. Lâm Kinh Phong đột nhiên quát nói, vẻ mặt cầu xin nói: - Lôi thúc thúc, ngươi muốn có Thiên Tôn Thần Khí, ta cũng không phản đối. Nhưng mà, nếu ngươi muốn động thủ, một ý niệm của hắn, cũng có thể giết chết ta. Ngươi muốn hại tính mệnh của điệt nhi sao? Lôi Chủ Thần ngây người, hại tính mệnh của Lâm Kinh Phong, hắn chưa từng nghĩ như vậy. Nếu Phong Chủ Thần biết Lâm Kinh Phong chết như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lôi Chủ Thần. Nhưng mà, nếu đạt được Thiên Tôn Thần Khí, cho dù Lâm Kinh Phong chết rồi, vậy thì có làm sao? Tất cả tin tức ở đây đều bị phong tỏa toàn bộ, không để Phong Chủ Thần biết được. Lui một bước nói, cho dù Phong Chủ Thần biết, có Thiên Tôn Thần Khí, lẽ nào còn sợ hắn sao? Đến lúc đó, không kêu hắn thoái vị cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi. Hừ, truy cứu trách nhiệm? Ai có nắm tay lớn, người đó chính là Lão Đại. Phong Chủ Thần thì có làm sao? Trong đầu Lôi Chủ Thần ý niệm không ngừng chuyển động, một luồng ác niệm không ngừng hiện lên trong đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, càng phát càng đậm. - Lôi thúc thúc, nếu ngươi hại chết ta, sư phụ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Lâm Kinh Phong quát nói. - Câm miệng, đều là tiểu tử ngươi gây họa. Nếu không phải ngươi vô dụng, làm sao lại bị người ta bào chế thành con rối? Bản thân ngươi học nghệ không tinh, còn có mặt mũi ở đây lải nhải sao? Lôi Chủ Thần quát lớn một tiếng, cười gằn nói: - Hôm nay tất cả những người ở đây, đều phải chết! Tần Vô Song ha ha cười lớn: - Được, không hổ là Lôi Chủ Thần, can đảm lắm. Thiên Tôn Thần Khí, làm sao đủ chứ? Ta còn có Thánh Hoàng Thần Khí, ngươi có muốn không? - Cái gì? Lôi Chủ Thần tê điếng, cất tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tần Vô Song. - Lôi Chủ Thần, sư phụ ta chính là cường giả cấp bậc Thánh Hoàng, ta thừa nhận, hiện giờ ngươi có thể giết chết được ta. Nhưng mà, ta sớm đã phái ra ba con rối tiến vào thang trời. Ngươi giết chết tất cả chúng ta, ba con rối đó, tất nhiên có một đường có thể chạy thoát. Bọn họ biết truy sát ta chính là Lôi Chủ Thần ngươi. Sư phụ ta thần thông quảng đại, một khi biết được, ha ha, Lôi Chủ Thần ngươi cho dù chạy trốn tới chân trời, cũng vô dụng.
Bách Chiến Thiên Tôn thấy Thanh Khung như vậy, vội nói:
- Đại ca, Lý Huyền Phong không còn, nhưng di sản của hắn, cơ nghiệp của hắn vẫn còn.
Lời này có chút dụng tâm hiểm ác. Bách Chiến Thiên Tôn hắn và Tinh vực Cửu Diệu ký kết Khế ước Thiên đạo, không thể vi phạm, tới nay thấy Thanh Khung đại ca xuất hiện, liền có cơ hội tốt để phục thù.
Nếu có thể mượn tay Thanh Khung tiêu diệt Tinh vực Cửu Diệu thì thật hoàn hảo. Dù sao Thanh Khung đại ca và Lý Huyền Phong cũng có mối thù không đội trời chung.
Thanh Khung nhãn lực rất tốt, thấy Bách Chiến Thiên Tôn nói vậy, cười nói:
- Hiền đệ, ngươi và Tinh vực Cửu Diệu có hiềm khích gì chăng?
Thanh Khung hỏi như vậy Bách Chiến Thiên Tôn cũng không che giấu, trước mặt đại ca ngày trước, hắn luôn cảm thấy mình vẫn như thiếu niên, căn bản không thể che giấu.
Hắn cũng không che giấu, than thở:
- Đại ca, tiểu đệ bị thua thiệt lớn trong tay bọn chúng!
- Sao thế?
Thanh Khung là người rất nhớ tình cảm cũ, nghe thấy Bách Chiến Thiên Tôn nói rất thảm thiết nhịn không được liền hỏi.
- Đại ca, sự tình là thế này!
Bách Chiến Thiên Tôn lập tức đem sự tình kể ra một lượt.
Thanh Khung nghe xong sắc mặt âm trầm.
- Hiền đệ, ngươi hồ đồ rồi, thanh niên kia không phải người ở cố hương Lý Huyền Phong thì nhất định là đệ tử chân truyền của hắn, nếu không cường giả như Lý Huyền Phong sao có thể đem Thánh Hoàng Thần Khí đưa cho hắn?
Thanh Khung đầu óc nhanh nhẹn hơn một chút.
Bách Chiến Thiên Tôn ngẩn người:
- Đại ca, tên tiểu tử đó nói Lý Huyền Phong bế quan ngộ đạo, cho nên đem Thánh Hoàng Thần Khí làm tín vật, quay về Tinh vực Cửu Diệu trợ giúp.
- Hừ, nghe ngươi nói tiểu tử đó vẫn là Thiên Tôn. Thử hỏi Thánh Hoàng cường giả như Lý Huyền Phong sao có thể kết giao với một Thiên Tôn được. Hắn muốn ủy thác cho người khác, nhất định sẽ ủy thác cho Thánh Hoàng cường giả, sao lại giao cho Thiên Tôn cường giả đi làm. Nhất định là đệ tử chân truyền, không thể sai!
- Đại ca, trên người tiểu tử kia không chỉ có một kiện Thánh Hoàng Thần Khí. Một kiện nối tiếp một kiện, thần thông quảng đại, còn Thần kiếm Đạo Nhất đó lại chưa hề dùng.
- Có chuyện này sao?
Thanh Khung lại trầm mặc. Hắn tuy kế thừa di sản của sư phụ, nhưng sư phụ của hắn trong cả Vũ trụ Đại La cũng chỉ là Thánh Hoàng bậc trung, có một kiện Thánh Hoàng Thần Khí, tới nay truyền tới tay hắn, thêm vào một bộ bí pháp đã tu luyện đến cảnh giới tối cao.
Thanh Khung tự tin hỏa hầu càng tinh tiến hơn so với sư phụ ngày trước. Cho nên mới tự tin nêu ra chuyện báo thù. Nhưng đối thủ có nhiều Thánh Hoàng Thần Khí như vậy, di sản được kế thừa xem ra không kém hơn so với hắn.
Như vậy hắn không khỏi suy nghĩ cẩn thận.
- Đại ca, nếu không cứ diệt Tinh vực Cửu Diệu trước. Như thế có thể đem tiểu tử kia lôi ra, tìm Lý Huyền Phong cũng không còn khó nữa.
Bách Chiến Thiên Tôn nghĩ lại trận chiến vừa qua, nộ khí trong lòng lại dâng lên. Hắn không thể trực tiếp ra tay, mời đại ca ra tay có lẽ không có vấn đề gì.
Thanh Khung cũng cười nhạt:
- Hiền đệ, diệt Tinh vực Cửu Diệu không phải là chuyện đùa. Diệt một Tinh vực từ xưa đến nay chưa có mấy người làm. Chuyện nghịch thiên như vậy, làm không khéo sẽ bị thiên phạt!
Bách Chiến Thiên Tôn cũng biết đạo lý này, cười khổ nói:
- Đúng vậy, là tiểu đệ đầu óc hồ đồ rồi!
- Hiền đệ, tên thanh niên khiến hiền đệ bị nhục kia, chúng ta tìm ra hắn thì có thể trút hận được rồi. Diệt một Tinh vực không phải chuyện đùa, ha ha…
Bách Chiến Thiên Tôn vâng vâng dạ dạ:
- Đúng đúng, nếu diệt tên thanh niên kia, nỗi ấm ức của tiểu đệ cũng được giải tỏa rồi. Đại ca, trên người thanh niên kia có bao nhiêu Thánh Hoàng Thần Khí, tới lúc đó…
Thanh Khung Thánh Hoàng cười ha ha:
- Hiền đệ, ta khi sinh ra đã là cô nhi. Là phụ thân phụ mẫu ngươi nuôi ta khôn lớn, truyền cho ta vũ kỹ. Với ta, sư phụ và ngươi là hai người thân nhất. Yên tâm, đợi ta diệt tên thanh niên kia, Thánh Hoàng Thần Khí trên người hắn tất nhiên có một kiện sẽ là của ngươi. Ngươi hãy đem đặc điểm của Thánh Hoàng Thần Khí kia kể ra, để ta chuẩn bị một chút.
Bách Chiến Thiên Tôn nói:
- Đại ca, có một chiếc cung uy lực vô cùng. Một cung chín tên, phòng ngự của ta trước mặt hắn giống như tờ giấy, vô cùng yếu ớt. Còn một bảo tháp toàn thân kim quang, khi đè xuống giống như trời sụp vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bách Chiến Thiên Tôn kể ra rành mạch.
Thanh Khung nghe rất chăm chú, đem mỗi chi tiết đều nhớ rõ ràng. Cuối cùng rất thận trọng nói:
- Hiền đệ, ngươi phải chăng có thể khẳng định đối phương là Thiên Tôn cường giả. Khẳng định không sai chứ?
- Đại ca, tuyệt đối không sai. Thanh niên đó khẳng định chỉ có thực lực Thiên Tôn, nếu không hắn cũng sẽ không chỉ biết dùng Thánh Hoàng Thần Khí.
Bách Chiến Thiên Tôn phân tích rất có đạo lý, nếu là Thánh Hoàng cường giả sao cần dùng Thánh Hoàng Thần Khí, chỉ cần búng một ngón tay đã đủ diệt một Thiên Tôn rồi. Lại càng không cần dùng miệng lưỡi để đánh cược với bọn họ.
Một Thánh Hoàng cường giả căn bản không nhàn rỗi như vậy. Trong hoàn cảnh thực lực áp đảo đối phương, sao còn vòng vo như vậy.
Thanh Khung lộ ra vẻ vui mừng:
- Tốt, vậy ngươi theo ta đi xem náo nhiệt!
Bách Chiến Thiên Tôn mừng rỡ:
- Chỉ cần ta không động thủ thì không sợ Thiên đạo trừng phạt.
Thanh Khung gật đầu:
- Đi!
Tinh vực Cửu Diệu đang trong giai đoạn xây dựng lại. Âm Ma Thiên Tôn cũng rất chăm chỉ, hiện tại đã là lãnh địa của hắn, là chủ nhân nơi này Âm Ma Thiên Tôn đương nhiên vô cùng chăm chỉ rồi.
Hôm nay, hắn đang hoạch định tương lai phát triển của Tinh vực Cửu Diệu, đột nhiên trong lòng dâng lên sự bất an, tiếp đó nỗi lo lắng này càng ngày càng mãnh liệt.
Với tu vi của Âm Ma Thiên Tôn, tự nhiên biết đây không phải việc tốt đẹp gì.
Trong khi hắn đang nghi hoặc, Thanh Khung và Bách Chiến Thiên Tôn đã tới gần lãnh địa của hắn. Một chiếc Thánh Hoàng Thiên Thuyền bay lượn bên ngoài Tinh vực Cửu Diệu, khí thế hùng hậu, tuy không thể so sánh được với Xích Dương Thiên Thuyền nhưng so với phi thuyền Thiên Tôn thì đã to hơn không ít.
- Người của Tinh vực Cửu Diệu nghe xong ra đây nói chuyện. Nếu không vị đại nhân này tức giận, các ngươi cũng sẽ bị tai ương.
Bách Chiến Thiên Tôn vô cùng đắc ý.
Hắn vốn là kẻ có thù phải trả, cứ nghĩ tới đối thủ đánh mình hộc máu ba tháng trước, có Thanh Khung đại ca chống lưng, trong lòng vô cùng sung sướng.
Âm Ma Thiên Tôn thần thức vừa động:
- Bách Chiến Thiên Tôn, tên nhãi này cũng lớn mật thế sao? Lẽ nào không sợ Thiên đạo trừng phạt. Tên này nhát gan như thỏ, không giống kẻ dám làm trái Khế ước Thiên đạo.
Trong lòng nghi hoặc vô cùng, Âm Ma Thiên Tôn cũng lái phi thuyền Thiên Tôn xông lên, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Thánh Hoàng Thiên Thuyền đang đứng ở đó, giống như một chiếc đao phán quyết đang treo ngang giữa Tinh vực Cửu Diệu.
- Thánh Hoàng cường giả?
Âm Ma Thiên Tôn trong lòng rùng mình.
- Bách Chiến Thiên Tôn không ngờ tìm Thánh Hoàng cường giả chống lưng, lẽ nào thật sự không sợ Thiên đạo trừng phạt hay sao?
Âm Ma Thiên Tôn tuy trong lòng sợ hãi, nhưng cũng biết là họa có tránh cũng không được, liều mình kêu lên:
- Bách Chiến Thiên Tôn, ba tháng trước ký kết Khế ước Thiên đạo, lẽ nào ngươi dám vi phạm sao?
Bách Chiến Thiên Tôn ha ha cười lớn:
- Lão ma, hôm nay ta chỉ tới xem náo nhiệt, không có chuyện gì của ta cả. Vị Thanh Khung đại nhân này có chút quan hệ với Tinh vực Cửu Diệu của các ngươi, ha ha.
Quan hệ? Quan hệ gì chứ? Có lẽ chẳng phải việc tốt gì. Âm Ma Thiên Tôn thầm cẩn thận đưa mắt nhìn Thanh Khung một cái, lại phát hiện thần thức của mình không nhìn thấu được đối phương, trong lòng cả kinh.
Thanh Khung kia sao không biết đối phương đang nhìn trộm hắn, chỉ thản nhiên cười, hỏi Bách Chiến Thiên Tôn:
- Hiền đệ, đánh ngươi bị thương là hắn sao?
Bách Chiến Thiên Tôn oán hận nói:
- Đại ca, chính là hắn!
- Được!
Thanh Khung mặt vô cảm, đột nhiên thân hình lóe lên, trong không trung như chưa hề tồn tại người này vậy.
Ngay sau đó, Âm Ma Thiên Tôn chỉ cảm thấy trước mặt gió lớn nổi lên, dường như tất cả khí lưu đột nhiên bị vặn vẹo vậy. Trong không gian đột nhiên có một vũng xoáy không thể nhìn thấu, đem thân thể hắn khóa lại.
Thánh Hoàng cường giả!
Không hổ là Thánh Hoàng cường giả, nhấc tay nhấc chân liền có thể khống chế được hắn.
Lợi hại!
Âm Ma Thiên Tôn bất luận giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
Thân hình Thanh Khung hóa thành một đạo thanh quang, hiện hình trên không trung, nhếch mép cười:
- Cũng không có ba đầu sáu tay. Ta không giết ngươi, chỉ hỏi ngươi một câu, Thiếu chủ của ngươi hiện tại ở đâu, kêu hắn ra gặp ta!
Miệng hắn nói không giết Âm Ma Thiên Tôn, nhưng Âm Ma Thiên Tôn lúc này sống không bằng chết. Loại hành hạ như vạn ma ăn tim khiến hắn đau đớn muốn chết.
Loại thống khổ này tuyệt đối không phải là hành hạ của nhục thân, mà ngay cả Thần hồn của hắn cũng bị chịu hành hạ. Liền giống như đem Thần hồn của hắn gác lên giàn nướng, không ngừng hành hạ.
Loại đau khổ này khiến Âm Ma Thiên Tôn thực sự muốn chết. Nhưng trong lúc này hắn còn không có cả cơ hội tự sát.
- Nói đi, nói ra có thể bớt chút đau khổ. Ta nói không giết người không có nghĩa sẽ không giết người.
Thanh Khung khẩu khí lạnh lẽo.
Âm Ma Thiên Tôn rất cứng cỏi, mắng:
- Tên khốn này đường đường là Thánh Hoàng cường giả lại làm tay sai cho một Thiên Tôn, không phân biệt trắng đen, Thiên đạo sớm muộn cũng trừng phạt!
- Đúng là cứng đầu thật. Xem ra không dùng chút thần thông thì ngươi không biết nông sâu thế nào?
Âm Ma Thiên Tôn giận dữ:
- Ngươi muốn làm gì? Lục lọi Thần hồn của ta?
- Ha ha, ngươi đoán đúng rồi. Xem ra việc này ngươi cũng làm không ít.
Âm Ma Thiên Tôn giận dữ nhưng cũng không biết làm thế nào. Thanh Khung kia rất dễ dàng đã tiến vào trong Thần hồn của hắn. Âm Ma Thiên Tôn cơ hồ sụp đổ, nhưng tuyến phòng ngự ý thức của hắn căn bản không ngăn được đối phương.
Ầm!
Thần hồn của Thanh Khung đột nhiên tách ra, quay lại nhục thân, sắc mặt mỉm cười:
- Tốt lắm, xem ra không cần tìm nữa, đã bỏ chạy rồi!
Bách Chiến Thiên Tôn cẩn thận hỏi:
- Đại ca, chuyện gì vậy?
Bách Chiến Thiên Tôn hiện nay đã bám chặt lấy Thanh Khung, việc hôm nay hắn tuy không ra tay nhưng cũng là kẻ dẫn đường. Sau này người ta báo thù nhất định sẽ không thiếu hắn, do vậy rất lo lắng
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cũng may Lôi Chủ Thần này vô cùng tự tin, lúc này dù phẫn nộ vẫn tỏ ra ung dung, cũng không đánh lén Tần Vô Song, bằng không, là một kết quả như thế nào, thật sự là không dễ nói. Lại nhìn những người khác, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy sự chua xót, đờ ra như phỗng, đều là một cử động cũng không dám động. Phảng phất giống như bị Lôi Chủ Thần nguyền rủa vậy. Địa Linh Kim Quang Thử nhìn thấy Lôi Chủ Thần, cũng giật mình kinh ngạc: - Chủ Thần cường giả? Tần Vô Song lạnh lùng giương mắt nhìn Lôi Chủ Thần: - Tốc độ của ngươi cũng không chậm! Lôi Chủ Thần cười lạnh nói: - Tiểu tử, nhìn không ra, ngươi thật sự có chút thủ đoạn. Lại dám đem bổn Chủ Thần đi lừa gạt chạy vòng quanh, hiện tại toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc thế cục đại loạn, chỉ sợ đều do tiểu tử ngươi giở trò quỷ! Tần Vô Song cười lạnh nói: - Ngươi thật là coi trọng ta! - Ít lời vô nghĩa đi, đem tinh thạch giao ra đây, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống. Bằng không, các ngươi ở đây, ngoài Kinh Phong ra, không có kẻ nào có thể sống sót. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Tần Vô Song ha ha cười lớn: - Không ai trong bọn họ sẽ chết cả! - Sao? Lôi Chủ Thần nhíu lông mày: - Ngươi đang khiêu chiến tính khí của ta sao? Hay là cảm thấy ta không dám giết bọn chúng? - Ngươi dám giết bọn họ, cũng có thể giết bọn họ. Nhưng mà, ngươi giết bọn họ, tinh thạch cũng vậy, Lâm Kinh Phong cũng vậy, ngươi đều sẽ không có được. Còn nữa, ngươi xem chiếc cầu cầu vồng đó, ba đường thang trời thông tới ba khu vực khác nhau, ngươi biết cái nào là thông tới thông đạo bảo khố cất giấu kho báu sao? - Ngươi biết? - Ta đương nhiên biết! Tần Vô Song ngạo nghễ mỉm cười. - Ha ha, tiểu tử, ngươi rất biết nói khoác, chẳng trách đám con lừa Cự Thú Tộc lại bị ngươi lừa gạt choáng váng đầu óc mà chuyển hướng, không tiếc phản bội Đại lục Phong Vân chúng ta. - Lôi Chủ Thần các hạ, có phải là nói khoác hay không, ngươi nói cũng không tính. Nghe đây, ngươi có thể động thủ, nhưng một ý niệm của ta, liền có thể giết chết Lâm Kinh Phong. Bất kể ngươi tin hay không tin, ngươi có thể thử xem. Hắn đã bị Khôi Lỗi Thuật của ta khống chế rồi, một ý niệm của ta, có thể khiến Thần hồn của hắn tự bạo mà chết. - Cái gì? Ánh mắt của Lôi Chủ Thần rùng mình, trong mắt hai đạo tinh quang, vô thanh vô tức bắn ra. Leng keng! Thiên Chi Khuê Lang dựng thẳng ở phía trước, ngăn cản hai đạo thần niệm công kích vô hình này, mặc dù kiếm thể bị đánh tới phát tiếng ong ong, nhưng vẫn là miễn cưỡng ngăn cản được. Một đôi Thiên Tôn Thần Khí, nhưng một chút tổn thương cũng không có, chỉ là phát ra tiếng kiếm vang bén nhọn không ngừng. - Sao? Ánh mắt của Lôi Chủ Thần nhất thời nheo lại thành một đường thẳng. Sao có thể? Thần niệm của Chủ Thần, lợi hại hơn bất cứ mũi tên nào, giết người vô hình, một đôi song kiếm của tên thanh niên này, lại có thể ngăn cản công kích thần niệm của cấp bạc Chủ Thần hắn sao? - Chủ Thần Khí? Trong lòng Chủ Thần toát ra một ý niệm cổ quái. - Không đúng, không đúng, hắn chỉ là một thanh niên, tu vi chỉ là Thiên Thần Đạo một, hai kiếp, cho dù có Chủ Thần Khí, cũng đỡ không được thần niệm của ta. Lẽ nào là, Thiên Tôn Thần Khí? Vừa nghĩ đến đây, một luồng ý niệm tham lam nhất thời dâng lên trong lòng Lôi Chủ Thần. Thiên Tôn Thần Khí càng là thứ khó có được hơn tinh thạch! Trừ phi, có tinh thạch Cực phẩm Thập Nhị phẩm, mới có thể đánh đồng với Thiên Tôn Thần Khí! Thiên Tôn Thần Khí không giống với Chủ Thần Khí, đó là Vũ khí Thần đạo chỉ có cấp bậc Thiên Tôn mới có được. Chế tác rất khó, mượn lực tinh thần rèn luyện, quả nhiên là khó có được. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, vật liệu của Thiên Tôn Thần Khí, tựa hồ là vô cùng quý hiếm. Muốn chế tác Thiên Tôn Thần Khí, ít nhất phải có tinh thạch Thập Nhất phẩm làm vật tiêu hao của đỉnh lò, thì mới thành được, bằng không, một đạo trình tự làm công tác chế tác cuối cùng, căn bản không hoàn thành được! Thiên Tôn Thần Khí… Cho dù là có một số Thiên Tôn chân chính, cũng chưa chắc có được. Chứ đừng nói hắn, một Chủ Thần ngay cả Chủ nhân của Vị diện cũng không tính. Không khách khí nói, nếu hắn có thể đoạt được một đôi Thiên Tôn Thần kiếm này, vậy thì, hắn thậm chí hoàn toàn có tư cách khiến Phong Chủ Thần nhường ngôi cho hắn, đem vị trí Chủ nhân Vị diện của Đại lục Phong Vân nhường lại cho hắn làm, hơn nữa, tuyệt đối không cần lo lắng Phong Chủ Thần sẽ cự tuyệt. Ai có được thủ đoạn càng mạnh, trang bị càng mạnh, thì người đó chính là Lão Đại. Đây chính là công lý. Cho dù không cần Phong Chủ Thần thoái vị, hắn cũng hoàn toàn có thể đi xây dựng một thế giới hoàn toàn mới, muốn có một Vị diện mới, chỉ cần hắn thích, nhất định là có thể. Thiên Tôn Thần Khí, chính là tượng trưng cho một loại thân phận, một loại địa vị. Thử nghĩ một chút, ngay cả Thiên Tôn cũng chưa chắc nhất định có Thiên Tôn Thần Khí, trang bị trên người Chủ Thần hắn, vinh quang như thế nào, uy phong như thế nào? Trong nháy mắt, Lôi Chủ Thần nghĩ đến rất nhiều, ý niệm tham lam khiến ánh mắt của hắn trở nên lấp lánh không ngừng. Tần Vô Song cũng theo bản năng, đề thăng đề phòng cảnh giới lên cấp cao đẳng nhất. Làm thế nào hắn lại không nhìn ra, đôi Thiên Tôn Thần Khí của bản thân, đã thu hút hy vọng có được của Lôi Chủ Thần? Khóe miệng tràn ra một nụ cười đùa cợt. Hình dáng này, lại khiến trong lòng Lôi Chủ Thần lóe ra một tia cảnh giác. Tiểu tử này, tự tin như vậy, lẽ nào có lai lịch rất lớn? Vừa nghĩ đến đây, đầu óc của hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Thèm muốn vẫn là thèm muốn, phải làm rõ tình huống mới được. Vạn nhất chọc phải sự tồn tại hoàn toàn không thể chọc vào, vậy thì phiền phức càng lớn! Tiểu tử này chỉ là dáng vẻ Thiên Thần Đạo một, hai kiếp, vậy là có thể sử dụng Thiên Tôn Thần Khí, có khác gì với một tiểu hài tử ôm vàng bạc đi lang thang trên đường lớn đâu? Bình thường loại tình huống này, hoặc là có nguyên nhân sâu xa bên trong, hoặc chính là tiểu tử này có vấn đề về đầu óc! Hiển nhiên, tên thanh niên trước mặt này quỷ kế đa đoan, căn bản không phải là loại đầu óc có vấn đề. Vậy thì, tiểu tử này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? - Lôi Chủ Thần, có phải có chút hứng thú với hai thanh kiếm trên tay ta không? Tần Vô Song cười chế nhạo hỏi, trải qua giây phút căng thẳng ngắn ngủi ban đầu, đầu óc của Tần Vô Song lại khôi phục lại bình tĩnh. Bắt đầu suy nghĩ tìm ra đối sách! Lần này, thật đúng là sơ suất. Làm sao có thể ngờ được, Lôi Chủ Thần lại tới nhanh như vậy. Nhưng mà, một khi đã đến rồi, thì cần phải nghĩ cách đối phó. Cũng không thể ngồi yên chờ chết được. - Hừ, Thiên Tôn Thần Khí, tiểu tử, ngươi thật sự rất là giàu có. Sư phụ của ngươi ở đâu, lai lịch như thế nào? Hà cớ gì phải giả bộ làm nhân vật giới tán tu để lừa gạt người khác? Lôi Chủ Thần dưới loại tình huống này, cũng không dám sơ suất. - Ngươi quan tâm đến lai lịch của ta làm gì? Thiên Tôn Thần Khí này của ta, chính là gia sư tự mình tế luyện mà thành, dung hợp với Thần hồn của lão nhân gia hắn. Ta sợ rằng đưa cho ngươi, ngươi cũng chưa chắc dám dùng. Nếu có chủ ý muốn đoạt được nó, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi! Lời này nửa thật nửa giả, nhưng quả thực là hù dọa người. Lôi Chủ Thần thật ra không nghi ngờ, Thiên Tôn Thần Khí này, không phải người bình thường nói muốn chế luyện là có thể chế luyện được, không có cường giả cấp bậc Thiên Tôn, căn bản cũng đừng nghĩ đến. Cho nên, Tần Vô Song nói sư phụ của hắn tế luyện, hắn không có lý do nghi ngờ. Hắn càng muốn làm cho rõ ràng là, sư phụ của người này rốt cuộc là ai. Có phải là sự tồn tại mà Lôi Chủ Thần hắn có thể chọc vào được không. Nói chính xác, là chỗ dựa vững chắc của Tinh vực Đại Càn chúng có thể chọc vào được không? - Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ. Thiên Tôn Thần Khí là cái gì chứ, dùng trong tay ngươi, đơn giản chính là phá đồng phá sắt, hù dọa những kẻ yếu còn được. Ngươi muốn lừa gạt Chủ Thần, đó là nằm mơ! - Ha ha, Lôi Chủ Thần, vậy ngươi thử nhìn xem. Hôm nay nếu ngươi có thể cướp đi Thiên Tôn Thần Khí của ta, ngày mai, sẽ có người đến san bằng Đại lục Phong Vân ngươi. Tần Vô Song hiện tại cũng là mượn hổ dọa người. Không còn cách nào, nếu hắn không đè ép nhuệ khí của Lôi Chủ Thần, hôm nay muốn chạy trốn kiếp nạn này thật sự rất khó. Chỉ có khiến trong lòng Lôi Chủ Thần có chút kiêng kỵ, mới có đường sống chu toàn. Bằng không Lôi Chủ Thần một khi ra tay, thì không biết hắn sẽ gặp phải chuyện gì. Việc hắn có thể làm được, cũng chính là trong nháy mắt khi Lôi Chủ Thần ra tay, dùng thần niệm giết chết Lâm Kinh Phong mà thôi. Đối với bản thân Tần Vô Song hắn cũng không có bất cứ lợi ích gì, giống như làm chuyện vô bổ. Những lời này của hắn, nếu Lý Huyền Phong chưa chết, thật ra có thể thành lập. Một cấp bậc Thánh Hoàng đỉnh phong, trong nháy mắt hành động, liền có thể khiến một Vị diện tiêu hủy. Đây là chuyện không cần phải nghi ngờ! Nhưng mà, sư phụ hiện tại chỉ là không có tên tuổi, đã không còn trên đời, chỉ còn lại một đạo tàn niệm ở Đại lục Thiên Huyền, chờ Tần Vô Song hắn đi cứu vớt. - Sư phụ à sư phụ, lão nhân gia ngài đừng trách đệ tử không có tiền đồ. Thực sự Lôi Chủ Thần này quá hung hãn, đệ tử nói không được, đành phải nói khoác thôi. Sắc mặt Lôi Chủ Thần có chút biến đổi: - Tiểu tử, ngươi mạnh miệng nói thật ra không ít, có dám đem tên tuổi của sư phụ ngươi báo ra không? - Ta sợ báo danh ra, hồn phách của ngươi cũng bị dọa cho tan tác. Tên tuổi của sư phụ nhà ta, ngươi còn không xứng nghe! Lôi Chủ Thần chung quy không phải là kẻ dễ hù dọa, với khí phách kiêu hùng nhất đại của hắn, có thể nghe Tần Vô Song nói nhiều như vậy, đã là vì chấn động quá lớn của Thiên Tôn Thần Khí rồi! Nếu là dựa vào tính tình, đó là trực tiếp giết người đoạt bảo vật. - Tiểu tử, nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta đành phải động thủ rồi. Cam chịu số phận đi, sư phụ ngươi mạnh, nhưng xa tận chân trời, ta giết ngươi trước, sau đó mời cao thủ đem ý thức Thần hồn của sư phụ ngươi hủy đi. Đôi song kiếm này, ta cầm chắc trong tay rồi, ha ha ha. - Lôi thúc thúc đợi đã. Lâm Kinh Phong đột nhiên quát nói, vẻ mặt cầu xin nói: - Lôi thúc thúc, ngươi muốn có Thiên Tôn Thần Khí, ta cũng không phản đối. Nhưng mà, nếu ngươi muốn động thủ, một ý niệm của hắn, cũng có thể giết chết ta. Ngươi muốn hại tính mệnh của điệt nhi sao? Lôi Chủ Thần ngây người, hại tính mệnh của Lâm Kinh Phong, hắn chưa từng nghĩ như vậy. Nếu Phong Chủ Thần biết Lâm Kinh Phong chết như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lôi Chủ Thần. Nhưng mà, nếu đạt được Thiên Tôn Thần Khí, cho dù Lâm Kinh Phong chết rồi, vậy thì có làm sao? Tất cả tin tức ở đây đều bị phong tỏa toàn bộ, không để Phong Chủ Thần biết được. Lui một bước nói, cho dù Phong Chủ Thần biết, có Thiên Tôn Thần Khí, lẽ nào còn sợ hắn sao? Đến lúc đó, không kêu hắn thoái vị cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi. Hừ, truy cứu trách nhiệm? Ai có nắm tay lớn, người đó chính là Lão Đại. Phong Chủ Thần thì có làm sao? Trong đầu Lôi Chủ Thần ý niệm không ngừng chuyển động, một luồng ác niệm không ngừng hiện lên trong đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, càng phát càng đậm. - Lôi thúc thúc, nếu ngươi hại chết ta, sư phụ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Lâm Kinh Phong quát nói. - Câm miệng, đều là tiểu tử ngươi gây họa. Nếu không phải ngươi vô dụng, làm sao lại bị người ta bào chế thành con rối? Bản thân ngươi học nghệ không tinh, còn có mặt mũi ở đây lải nhải sao? Lôi Chủ Thần quát lớn một tiếng, cười gằn nói: - Hôm nay tất cả những người ở đây, đều phải chết! Tần Vô Song ha ha cười lớn: - Được, không hổ là Lôi Chủ Thần, can đảm lắm. Thiên Tôn Thần Khí, làm sao đủ chứ? Ta còn có Thánh Hoàng Thần Khí, ngươi có muốn không? - Cái gì? Lôi Chủ Thần tê điếng, cất tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tần Vô Song. - Lôi Chủ Thần, sư phụ ta chính là cường giả cấp bậc Thánh Hoàng, ta thừa nhận, hiện giờ ngươi có thể giết chết được ta. Nhưng mà, ta sớm đã phái ra ba con rối tiến vào thang trời. Ngươi giết chết tất cả chúng ta, ba con rối đó, tất nhiên có một đường có thể chạy thoát. Bọn họ biết truy sát ta chính là Lôi Chủ Thần ngươi. Sư phụ ta thần thông quảng đại, một khi biết được, ha ha, Lôi Chủ Thần ngươi cho dù chạy trốn tới chân trời, cũng vô dụng.