Đám người Sứ giả Diệu Phong mất tích làm cho Đại Càn Thiên Tôn đứng ngồi không yên. Lần này, hắn thực sự hiểu rõ rằng, sự mất tích của Đại lục Phong Vân, chắc chắn có liên quan tới Đại lục Thiên Huyền. Nếu không, Sứ giả Diệu Phong không thể nào cũng mất tích hoàn toàn như thế. Đại Càn Thiên Tôn nổi giận lôi đình, làm cho tất cả Tinh vực Đại Càn cũng khẩn trương chưa từng có. Một lúc mất tích mấy chục Chủ Thần, tin chấn động này thực sự làm người ta khiếp sợ. Đại Càn Thiên Tôn tức giận phát ra Thiên Tôn Lệnh tối cao, triệu tập tất cả Chủ Thần của Tinh vực Đại Càn tập trung tại Thiên Tôn Thần Điện tại Tinh vực Đại Càn. Tụ tập đông người như vậy, bình thường chỉ có việc trọng đại gì đó mới xuất hiện, còn lần này, có thể gọi là ngoài ý muốn. Đại Càn Thiên Tôn tuy vô cùng tức giận nhưng vẫn không mất phương hướng. Trước khi Sứ giả Diệu Phong xâm nhập vào Đại lục Thiên Huyền đã đem tình báo thu được báo cáo với hắn, Đại Càn Thiên Tôn cũng đã biết về tin đồn của Đại lục Thiên Huyền. Bởi vậy, hắn tuy vô cùng giận dữ, nhưng cũng chưa mất đi lý trí, ngược lại càng bình tĩnh suy xét vấn đề. - Sứ giả Diệu Phong truyền về tình báo, nói Đại lục Thiên Huyền kia có lời đồn về cường giả cấp bậc Thánh Hoàng. Lời đồn này không hẳn không đáng tin. Tương truyền Xích Dương Thánh Hoàng nổi tiếng năm xưa đã từng tới Tinh vực Đại Càn của ta, cụ thể ở nơi nào tới nay vẫn chưa tìm hiểu ra. Còn Thánh Hoàng nổi lên sau đó Lý Huyền Phong cũng có lời đồn tương tự, nhưng đều chưa được chứng thực. Lẽ nào, Đại lục Thiên Huyền kia, có liên quan tới một trong hai vị này? Nghĩ như vậy, trong lòng Đại Càn Thiên Tôn có chút kích động. Đây là cơ ngộ ngàn năm hiếm có. Nếu thực sự có cường giả cấp độ Thánh Hoàng chết ở lãnh địa của hắn, thì kế thừa di sản của những Thánh Hoàng cường giả này tất nhiên là hắn rồi, dựa vào đâu để kẻ khác hưởng lợi chứ? Đại Càn Thiên Tôn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chỉ là, hai đám cường giả lần lượt mất tích làm Đại Càn Thiên Tôn không dám chủ quan. Hắn tuy là Thiên Tôn cường giả, vô cùng cường đại, nhưng suy xét tới hai lần thất bại trước đó, cảm thấy không nên mạo hiểm nữa. Do vậy, liền cho triệu tập Chủ Thần toàn bộ Tinh vực, tạo thành một đại quân Chủ Thần. Uy thế như vậy, cho dù muốn diệt Đại lục Thiên Huyền kia mười lần cũng dễ như trở bàn tay.
Về phía Đại lục Thiên Huyền, sau khi xử lý xong đám người Sứ giả Diệu Phong, Tần Vô Song và Âm Ma Thiên Tôn liền bàn bạc với nhau, biết là lần này, e rằng khó tránh khỏi đối đầu trực tiếp với Đại Càn Thiên Tôn. Với thực lực đỉnh cao của Âm Ma Thiên Tôn, không hề sợ Đại Càn Thiên Tôn. Nhưng mà chỉ e Đại Càn Thiên Tôn thi triển chiến thuật biển người, đối với Đại lục Thiên Huyền hình thành đòn đánh trí mạng. Bọn họ có Thành Hoàng Thiên Thuyền, lúc nào cũng có thể ung ung thoát đi. Nhưng còn cả Đại lục Thiên Huyền, với thần thông hiện nay của Tần Vô Song thì chưa thể cùng đem đi được. Trừ phi hắn có thể tiến thăng thành Thánh Hoàng mới có thể gánh trăng ôm sao, đem cả Vị diện này mang đi. Thiên Tôn cường giả, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi quỹ đạo vận hành của một Vị diện, hoặc là hủy diệt cả Vị diện, còn mang cả Vị diện đi theo, cấp bậc Thiên Tôn chưa thể làm nổi! Với thần thông của Bắc Minh Đại Pháp, luyện hóa Thần hồn của mấy Chủ Thần, cảnh giới của Tần Vô Song cũng đã đề thăng vượt bậc. Tuy không thể nói có thể đột phá hàng rào Chủ Thần, tiến thăng Thiên Tôn, nhưng cũng đang tiến nhanh theo hướng đó. Dù sao, tu luyện trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, tốc độ nhanh gấp trăm lần thế giới bên ngoài. Tốc độ này tuyệt đối không phải là nói khoác. Ở trong này một trăm năm, đồng nghĩa với một vạn năm ở bên ngoài. Nếu có thể ở trong Đại lục Thiên Huyền này tu luyện một ngàn năm, thì đã tương đương với mười vạn năm ở bên ngoài. Mười vạn năm là đủ để Tần Vô Song đột phá lên Thiên Tôn rồi. Chỉ là hiện nay không thể nào có một ngàn năm cho hắn. Đại Càn Thiên Tôn kia không có gì bất ngờ, trong vòng ba tháng tới sẽ tấn công tới. Đến lúc đó, nếu ứng phó không tốt, nhiều khả năng sẽ là trực tiếp chém giết. Cho dù Tần Vô Song có thể dùng Thánh Hoàng Thiên Thuyền mang theo ngàn vạn tu luyện giả, nhưng còn hàng triệu sinh linh của Đại lục Thiên Huyền căn bản không thể nào đem theo hết được. Vị diện này, không thể nào mang đi theo được. Suy nghĩ tới vấn đề này, Tần Vô Song nhất định phải tìm ra một biện pháp có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề. - Chư vị, đại địch trước mặt, có lời gì xin cứ nói ra. Tần Vô Song cũng không khẩn trương, với thực lực hiện tại của hắn, tuy không thể đối đầu được với cả Tinh vực Đại Càn, nhưng để đối đầu với Đại Càn Thiên Tôn thì hắn cũng không phải sợ gì cả. Âm Ma Thiên Tôn và Đại Càn Thiên Tôn ít nhất có thể đánh ngang cơ. Còn Tần Vô Song hắn có nhiều bảo vật đến thế, cho dù địch không lại Thiên Tôn thì cũng không thể thua kém quá nhiều, ít nhất không đến nỗi vừa giao đấu đã mất mạng. Những bảo vật kia đều không phải là hạng tầm thường. Âm Ma Thiên Tôn là người ngoan độc, nói: - Thiếu chủ, ta cảm thấy chúng ta cứ đợi thế này cũng không phải cách hay. Tần Vô Song gật đầu: - Ừ, cần ra tay thì phải ra tay. Âm Ma Thiên Tôn, ta cũng có dự tính chủ động ra tay, ngươi có nguyện ý làm tiên phong thay ta không? Âm Ma Thiên Tôn cười lớn nói: - Tất nhiên rồi, ta đang đợi Thiếu chủ phát lệnh đây. Thuộc hạ chỉ có một thỉnh cầu, đó là cho thuộc hạ mượn phi thuyền Thiên Tôn dùng một chút, ha ha. Ngày trước Xích Dương Thánh Hoàng ngoài để lại Thánh Hoàng Thiên Thuyền ra, còn có một vài phi thuyền Thiên Tôn. Âm Ma Thiên Tôn rất thèm muốn thứ đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Hắn không phải là chưa từng có phi thuyền Thiên Tôn, nhưng đồ của Xích Dương Thánh Hoàng không phải tầm thường. Bị Xích Dương Thánh Hoàng giam cầm lâu như vậy, dùng đồ của ông ta một chút cũng hợp tình hợp lý. - Nếu ngươi làm tiên phong, ngươi định đánh thế nào? Tần Vô Song hỏi. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Ta sẽ không đánh vớ vẩn với bọn chúng, trực tiếp đánh tới Thiên Tôn Thần Điện, chặn đứng đại quân của Đại Càn Thiên Tôn. Sau đó trước mặt ba quân, đánh bại hắn, làm cho hắn bị mất mặt trước ba quân của mình. Chỉ có như vậy mới làm lung lay được quyền uy của hắn, chuẩn bị cho Thiếu chủ tiếp quản Tinh vực Đại Càn. - Có tiếp quản Tinh vực Đại Càn hay không ta không để ý lắm. Âm Ma Thiên Tôn, nếu ngươi có dã tâm này, có thể suy nghĩ một chút. Âm Ma Thiên Tôn ánh mắt sáng ngời: - Thiếu chủ là nói, nếu ta nguyện ý, có thể để ta tiếp quản Tinh vực Đại Càn này? - Tiếp quản Tinh vực Đại Càn đâu có dễ đến vậy, chưa nói tới việc Tinh vực Đại Càn này không dễ lấy được, dù có lấy được rồi, làm thế nào để Thánh Hoàng quản lý Tiểu Vũ trụ này chấp nhận cũng là vấn đề lớn. - Ha ha, đây không phải là vấn đề lớn. Đại Càn Thiên Tôn có thể có quan hệ với Thánh Hoàng cường giả, ta cũng có thể kiếm quan hệ mà. Âm Ma Thiên Tôn trong tiếng cười có một sự tự tin to lớn. Chỉ vì hắn có một loại dự cảm, mình sớm muộn cũng có thể tấn thăng Thánh Hoàng cường giả! Mà cơ hội này, phải quan hệ tốt với vị Thiếu chủ này. Thiếu chủ này là người có phúc khí lớn, nếu có thể dính được chút quang mang, vị tất đã không có hy vọng. Cũng do xuất phát từ ý nghĩ này, Âm Ma Thiên Tôn mới toàn tâm toàn ý theo Tần Vô Song như vậy. Nếu không, một Tu La Vương phong ấn trong Thần Tú Cung tuy có sức uy hiếp lớn, e rằng cũng không đủ để hắn toàn tâm toàn ý, khi đó Âm Ma Thiên Tôn nghe lệnh Tần Vô Song cũng chỉ là thuận thế mà thôi. Tần Vô Song kỳ thực cũng đoán ra được phần nào, chỉ là loại sự tình này biết trong lòng là được rồi, ai cũng không thể nói toạc ra ngoài. Tần Vô Song thấy Âm Ma Thiên Tôn tự tin như vậy, hỏi: - Cần đem theo bao nhiêu binh mã? - Chỉ cần bản bộ nhân mã của ta là được. Thiếu chủ có thể yên tâm ở lại Đại lục Thiên Huyền chờ tin tốt của ta. Đại Càn Thiên Tôn, hắc hắc, ta sớm muốn gặp hắn rồi! Âm Ma Thiên Tôn không hề giấu giếm dã tâm và sự kích động của mình. Tần Vô Song suy nghĩ trong giây lát. - Được, bị động ngồi đợi bọn chúng tới xâm phạm, không bằng chủ động xuất kích, uy hiếp bọn chúng. Âm Ma Thiên Tôn, nếu ngươi có thể trực diện đánh bại hắn, thậm chí giết chết hắn thì là tốt nhất. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Giết chết thì chưa chắc, đánh bại thì có mấy phần chắc chắn. Giết chết một Thiên Tôn cường giả không phải là chuyện dễ dàng. Tần Vô Song cười gật đầu, cường giả cấp độ như nhau, nếu không có vũ khí vô cùng cường đại, muốn giết chết đối thủ, quả thực rất khó. Âm Ma Thiên Tôn không lớn giọng phát ngôn, Tần Vô Song ngược lại càng cảm thấy yên tâm. - Được, Âm Ma Thiên Tôn, ta phái ngươi xuất trận, cho ngươi thời hạn ba năm, đợi tin tốt của ngươi. Tần Vô Song nói. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Cần gì ba năm, một năm đủ rồi!
Nói xong liền làm, Âm Ma Thiên Tôn điều khiển phi thuyền Thiên Tôn, nghênh ngang hướng về phía Tinh vực Đại Càn bay đi. Với tốc độ của phi thuyền Thiên Tôn, nhanh nhất trong ba tháng có thể tới Tinh vực Đại Càn. Nếu là phi thuyền Chủ Thần, ít nhất cũng phải bay nửa năm tới một năm. Lý Bố Y nhìn bọn Âm Ma Thiên Tôn rời đi, sắc mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói: - Vô Song, Âm Ma Thiên Tôn này nghênh ngang đã quen, tính cách ngoan độc, ngươi có thể dùng được, quả là việc kỳ lạ. - Ha ha, hắn sợ là sợ Thần Tú Cung của ta, là Tu La Vương trong Thần Tú Cung. Đồng thời cũng là di sản của Xích Dương Thánh Hoàng truyền lại. Lý Bố Y gật gật đầu: - Đúng, nhưng Âm Ma Thiên Tôn này tuy giảo hoạt, nhưng ta thấy hắn với ngươi vô cùng thành tâm, toàn tâm toàn ý theo ngươi. Chỉ là chuyến đi này của hắn, liệu có bao nhiêu phần thắng? - Âm Ma Thiên Tôn này đã thành danh hàng trăm vạn năm nay, thực lực không hề thấp. Lại kinh qua Vạn Thần Mê Tông Điện tu luyện Thần hồn, Thần hồn đã cường đại tới đỉnh cao của cảnh giới Thiên Tôn rồi. Với thực lực của hắn, dù không thể đánh bại Đại Càn Thiên Tôn thì cũng không thể thất bại. Đại sư huynh, chúng ta hiện nay mà xuất quan theo lẽ thường, tất nhiên sẽ không địch lại được Đại Càn Thiên Tôn kia, do vậy phải dùng cách đánh không theo quy tắc thông thường, mới có thể có chút hy vọng. Lý Bố Y thở dài nói: - Quả thực như vậy. Vô Song sư đệ, ngươi tiến bộ nhanh chóng, không hổ là thiên tài do sư phụ lựa chọn. Ngu huynh chỉ hy vọng Vô Song ngươi sớm tiến thăng cảnh giới Thánh Hoàng, theo đuổi đại đạo chí tôn, nghịch sinh tử, chuyển luân hồi mới có thể làm cho sư phụ sống lại. Lý Huyền Phong đối với Thiên Huyền Thất Tử vốn có công ơn tái tạo, cho nên bọn người Lý Bố Y có cảm tình rất sâu nặng với Lý Huyền Phong. Lúc nào Lý Bố Y cũng không quên việc làm cho sư phụ sống lại. Việc này, Tần Vô Song cũng nhớ kỹ trong lòng, đây cũng là động lực để hắn tiếp tục nỗ lực cố gắng. Có thể nói, xuyên việt tới thế giới này, nếu không có điểm hóa của sư phụ Lý Huyền Phong, không có sự bồi dưỡng của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, hắn hiện nay cũng chỉ là một tu luyện giả bình thường ở các quốc gia nhân loại, có thể tấn thăng Thần đạo hay không còn phải xem xét, đừng nói gì tới Chủ Thần chí tôn hiện nay. Giọt nước ơn huệ, suối nước báo đáp, huống hồ là cải tạo chi ân.
- Ngươi có thể bớt nhàm chán hơn một chút được không?
Tần Vô Song nhếch nhếch mép, hoàn toàn không quan tâm đến sự hùng dũng phô trương của Đỗ Tường.
Tên Diệp Phong đó còn có chút thực lực, hơn nữa hắn lại là con cháu Thế gia. Trận chiến ngày hôm đó Tần Vô Song cũng chỉ là tự vệ, không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng đây lại là trong phủ nhà Đạt Hề Thế gia, dù sao cũng vẫn phải nể mặt Đạt Hề Minh, hắn đương nhiên là không muốn dính dáng gì với cái tên ngu xuẩn này rồi.
Nhìn thấy vẻ coi thường của Tần Vô Song, hắn càng quát lớn, những tiếng reo hò cổ vũ xung quanh bắt đầu vang dậy như sóng. Tất cả những điều này khiến cho Đỗ Tường cảm thấy như sự tôn nghiêm của Hào môn quý tộc đang bị giẫm đạp nặng nề.
- Đứng lại!
Một tiếng quát lớn rồi một cánh tay giơ lên. Quyền ảnh thay đổi liên tục hướng thẳng về phía Tần Vô Song.
Không ngờ một tên con cháu Hào môn lại giở trò đánh lén ngay trước mặt bao nhiêu người thế này.
- Đỗ Tường, dừng tay!
- Dừng tay!
Vang lên vài tiếng quát lớn, là Đạt Hề Nguyệt và Đạt Hề Dương vừa kịp tới.
Ngay sau đó, Đỗ Tường thấy hai mắt hoa lên, cánh tay đột nhiên tê cứng như bị kềm sắt siết chặt. Cảm giác đau buốt nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, mồ hôi trên đầu bắt đầu chảy ròng ròng xuống mặt.
- Ngươi muốn thể hiện sự ưu tú của mình, cũng chẳng liên can gì đến ta. Dù ngươi có cố tình khiêu khích ta, ta cũng không thèm để ý. Nhưng ngươi lại hèn hạ đến mức đánh lén sau lưng ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Dứt lời hắn nắm chặt tay lại.
Rắc~~
Cánh tay phải của Đỗ Tường uốn cong lên như cánh hoa rồi bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ lạ. Sau một tiếng kêu thảm thiết, Đỗ Tường đổ vật xuống sàn ngất lịm.
Tần Vô Song mang vẻ mặt ngại ngùng nói:
- Đạt Hề tiểu thư, vị khách này của cô thật sự không biết nói sao. Xin thứ lỗi cho ta ra tay quá nặng.
Đạt Hề Nguyệt đã từng nghe Đạt Hề Minh nói qua về thủ đoạn của Tần Vô Song nên cũng hiểu Tần Vô Song ra tay thế này là nhẹ nhàng lắm rồi. Âu cũng là nể mặt Đạt Hề Thế gia nhà cô.
- Chuyện này không phải lỗi của ngươi.
Ít ra Đạt Hề Nguyệt vẫn còn khả năng đánh giá chuyện thị phi. Nhưng một câu nói này của cô lại khiến đám con cháu quý tộc xung quanh cực kỳ kinh ngạc. Đạt Hề tiểu thư lại đứng về phía một tên con cháu Hàn môn?
- Nguyệt tiểu thư, Đỗ Tường ra tay quả thật không đúng nhưng tên Hàn môn này đúng là có chút cuồng vọng.
Một tên đích thị là con cháu Thế gia mỉm cười lên tiếng.
- Mễ thiếu gia nói có lý, con cháu Hàn môn đúng là không thể đến tham dự tiệc sinh nhật của Nguyệt tiểu thư. Đỗ Tường vì muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của giới quý tộc mà ra tay cũng chẳng có gì sai.
Đám bạn học này của Đạt Hề Nguyệt phần đông là học viên của Xích Mộc Võ Viện đến từ Xích Mộc Lĩnh tám đại châu và sáu mươi bốn quận. Đừng nói con cháu Thế gia, ngay cả con cháu Đại phiệt cũng có không ít.
Vì vậy người đến tham gia tiệc sinh nhật của Đạt Hề Nguyệt tiểu thư đương nhiên sẽ có không ít con cháu Thế gia kiểu như Diệp Phong, đương nhiên phần nào sẽ muốn thể hiện sự ưu tú của quý tộc thượng phẩm.
Trong mắt Tần Vô Song, cái kiểu thể hiện này thực sự trẻ con đến mức nực cười. Nhìn lướt qua một lượt đám quý tộc đang nổi giận đùng đùng thay cho Đỗ Tường, hắn thản nhiên nói:
- Tần gia ta đúng là Hàn môn thật, nhưng lần này xuất hiện cũng chỉ là nể mặt Đạt Hề Minh thiếu gia. Nếu sớm đã biết đám quý tộc các ngươi bụng chuột ruột gà thế này ta đã không đến. Nếu chư vị muốn đòi lại công bằng cho tên vừa rồi thì sau này cứ việc đến tìm ta. Đây là bữa tiệc của Đạt Hề Thế gia, để xảy ra mâu thuẫn ở đây không phải là đã không nể mặt gia chủ hay sao.
Những lời này ngay lập tức nhận được những tiếng phản đối gay gắt. Bất luận là xét ở góc độ nào thì tên Hàn môn này cũng không đủ tư cách để nói chuyện.
Một tên trong đám con cháu Thế gia cười nhạt nói:
- Tên họ Tần kia, ngươi có biết là một câu nói vừa rồi của ngươi đã đắc tội với tất cả các quý tộc ở đây không?
Tần Vô Song mỉm cười, bình thản nói:
- Ta vốn dĩ cũng không định lấy lòng ai.
Nói đoạn chẳng thèm để ý xem thái độ của đám người đó thế nào, mỉm cười quay gót bỏ đi. Hắn đang định bỏ ra ngoài đại sảnh hít thở đôi chút thì gặp ngay Đạt Hề Minh và Tần Tụ từ đằng sau bước tới.
Nhìn thấy không khí bối rối trong đại sảnh, nụ cười trên mặt Đạt Hề Minh lập tức tắt phụt, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ. Hắn biết, với tính cách của Tần Vô Song sẽ không bao giờ chủ động gây sự trước. Đám bạn học này của Đạt Hề Nguyệt ai ai mắt cũng đặt trên đỉnh đầu, đa số đều là những kẻ chỉ e thiên hạ không có người gây loạn. Ai đúng ai sai, chẳng cần nhìn cũng đoán ra được. Lúc nãy hắn đã nhắc nhở Đạt Hề Nguyệt rồi, ai ngờ đám người này lại không biết tự lượng sức mình đến như vậy.
- Nguyệt nhi, hôm nay muội là chủ nhân của bữa tiệc, đám người đó cũng là do muội mời đến. Ta hy vọng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.
Đạt Hề Nguyệt kỳ thực cũng rất giận, nên lập tức trợn mắt nhìn Đỗ Tường rồi lại nhìn đám bạn học xấu tính của mình, lớn tiếng quát:
- Chư vị đồng môn, những người đến tham sự yến tiệc ngày hôm nay đều là khách của Đạt Hề Thế gia, không quản thân phận hay xuất xứ. Nếu như giữa chư vị có những mâu thuẫn không thể nói bằng lời thì xin hãy bước ra khỏi cửa nhà Đạt Hề Thế gia rồi hẵng giải quyết. Ai muốn gây chuyện trong bữa tiệc này là kẻ đó đã không nể mặt Đạt Hề Thế gia chúng ta.
Chủ nhân đã nói như vậy thì đám quý tộc đang tức giận kia cũng chỉ còn biết im lặng, nuốt cục tức vào bụng. Bọn họ vốn dĩ định thể hiện đôi chút trước mặt Đạt Hề Nguyệt nên mới lên tiếng giúp Đỗ Tường. Nghe khẩu khí của Đạt Hề Nguyệt thì rõ ràng là cô không thích cách bọn họ rêu rao cho lắm nên vẻ kiêu ngạo lúc nãy tất thảy bị thu lại hết. Chỉ có những ánh mắt nhìn Tần Vô Song thì vẫn cực kỳ khó chịu.
Tần Tụ thông minh lanh lợi đương nhiên là đoán ra được vừa xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng bước đến lại gần đệ đệ, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, nhìn đám quý tộc xung quanh đầy vẻ đề phòng. Sức cô đúng là yếu ớt thật nhưng cái khoát tay này đã nói lên rằng chẳng ai có thể bắt nạt được Tần Vô Song trước mặt cô.
Đúng lúc đó thì trong nội đường truyền đến tiếng thông báo:
- Đạt Hề Lão thái thái giá đáo!
Cả đại sảnh đang ồn ào, nghe thấy tiếng thông báo này đột nhiên trở nên yên ắng kỳ lạ. Ba huynh muội Đạt Hề Minh cũng lập tức biểu lộ sự thành kính tôn trọng vô cùng.
Đặc biệt là đám quý tộc quận La Giang thì lại càng rõ hơn ai hết địa vị của Lão thái thái trong Đạt Hề Thế gia. Bọn họ nhất loạt sửa sang dáng vẻ chỉnh tề, nét mặt cung kính chờ đợi Lão thái thái xuất hiện.
Trước con mắt của hàng vạn người, Lão thái thái tóc trắng mặt hồng hào được Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia - Đạt Hề Hằng dìu chậm rãi bước vào đại sảnh.
Lão thái thái thần thái sáng láng, nụ cười hồn hậu nhìn một loạt khách khứa mỉm cười gật đầu. Nhìn thấy Tần Tụ, nụ cười càng trở nên rõ nét hơn, bà vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tần Tụ bước lại gần.
Đạt Hề Minh mừng rỡ nói:
- Tổ mẫu đại nhân gọi chúng ta lại kìa.
Đạt Hề Minh đi trước, đưa Tần Tụ đến bái kiến Lão thái thái. Bất luận là tướng mạo hay tính cách của Tần Tụ thì bà cũng đều thấy thích. Lúc nãy ở hậu đường, bà đã dặn dò Đạt Hề Hằng vài điều, cố gắng ám chỉ rằng bà rất thích Tần Tụ. Nếu như muốn chọn con dâu thì phải chọn lấy người như Tần Tụ.
Đạt Hề Hằng chỉ biết cười khổ, không dám phản đối cũng không dám nhận lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Tụ bước tới, lễ phép nói:
- Tụ nhi chúc Lão thái thái thân thể an khang, thọ bỉ Nam Sơn.
Rồi chỉ tay về phía Tần Vô Song giới thiệu:
- Đây là đệ đệ của Tụ nhi, Tần Vô Song.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Bái kiến Lão thái thái.
- Được, tốt lắm, rất tuấn tú.
Lão thái thái thốt lên đầy thích thú, kéo tay Tần Vô Song vỗ nhẹ mấy cái, từ ái vô cùng.
Tần Vô Song cũng là đại hành gia, chỉ cần nắm tay Lão thái thái là có thể thấy trước đây Lão thái thái cũng là đại hành gia võ đạo, chỉ là bây giờ kinh mạch không thông, từ khí hư nhược, gan khí ứ đọng.
Hắn mỉm cười, trầm giọng nói:
- Không ngờ Lão thái thái cũng đã từng là đại hành gia võ đạo. Vừa rồi Tần Vô Song đã thất kính rồi.
Những lời này hắn cố ý nói rất khẽ chỉ đủ cho Lão thái thái và người bên cạnh là Đạt Hề Hằng nghe được. Dù không có ý khoe khoang nhưng ý tứ thì cũng có vài phần lộ liễu.
Đương nhiên những lời này không phải là để cho hắn, mà để giúp tỷ tỷ của hắn. Bởi vì hắn có thể thấy được ấn tượng của Lão thái thái với tỷ tỷ hắn tốt như thế nào.
Những lời này vừa thốt ra, Lão thái thái lập tức sững người, ngay cả người luôn khống chế cảm xúc rất kỹ càng như Đạt Hề Hằng cũng có vài phần ngạc nhiên, quay sang nhìn Tần Vô Song.
- Lão thái thái thiên tiên bị hao tổn, nguyên khí không đủ, luôn phải nghỉ ngơi điều dưỡng.
Đạt Hề Hằng trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi thấy được?
- Võ đạo mà Lão thái thái tu luyện đương nhiên là âm nhu chi lộ, mà bản thân bà thì đã sinh nở nhiều, thường ngày lại hay phiền não suy nghĩ, dẫn đến âm dương không cân bằng, tẩu hỏa nhập ma, do đó thương thế chạy vào khắp kinh mạch, phế hết toàn bộ võ công.
Kiếp trước của Tần Vô Song là võ đạo tông sư, cũng là y đạo thánh thủ. Với những bệnh trạng kiểu này, hắn đã gặp qua không ít nên đương nhiên sẽ tự động đọc ra được hết mọi thứ.
Đạt Hề Hằng mới đầu còn nghi ngại, đến cuối cùng thì kinh ngạc ra mặt. Ánh mắt nhìn Tần Vô Song cũng thay đổi thấy rõ!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đám người Sứ giả Diệu Phong mất tích làm cho Đại Càn Thiên Tôn đứng ngồi không yên. Lần này, hắn thực sự hiểu rõ rằng, sự mất tích của Đại lục Phong Vân, chắc chắn có liên quan tới Đại lục Thiên Huyền. Nếu không, Sứ giả Diệu Phong không thể nào cũng mất tích hoàn toàn như thế. Đại Càn Thiên Tôn nổi giận lôi đình, làm cho tất cả Tinh vực Đại Càn cũng khẩn trương chưa từng có. Một lúc mất tích mấy chục Chủ Thần, tin chấn động này thực sự làm người ta khiếp sợ. Đại Càn Thiên Tôn tức giận phát ra Thiên Tôn Lệnh tối cao, triệu tập tất cả Chủ Thần của Tinh vực Đại Càn tập trung tại Thiên Tôn Thần Điện tại Tinh vực Đại Càn. Tụ tập đông người như vậy, bình thường chỉ có việc trọng đại gì đó mới xuất hiện, còn lần này, có thể gọi là ngoài ý muốn. Đại Càn Thiên Tôn tuy vô cùng tức giận nhưng vẫn không mất phương hướng. Trước khi Sứ giả Diệu Phong xâm nhập vào Đại lục Thiên Huyền đã đem tình báo thu được báo cáo với hắn, Đại Càn Thiên Tôn cũng đã biết về tin đồn của Đại lục Thiên Huyền. Bởi vậy, hắn tuy vô cùng giận dữ, nhưng cũng chưa mất đi lý trí, ngược lại càng bình tĩnh suy xét vấn đề. - Sứ giả Diệu Phong truyền về tình báo, nói Đại lục Thiên Huyền kia có lời đồn về cường giả cấp bậc Thánh Hoàng. Lời đồn này không hẳn không đáng tin. Tương truyền Xích Dương Thánh Hoàng nổi tiếng năm xưa đã từng tới Tinh vực Đại Càn của ta, cụ thể ở nơi nào tới nay vẫn chưa tìm hiểu ra. Còn Thánh Hoàng nổi lên sau đó Lý Huyền Phong cũng có lời đồn tương tự, nhưng đều chưa được chứng thực. Lẽ nào, Đại lục Thiên Huyền kia, có liên quan tới một trong hai vị này? Nghĩ như vậy, trong lòng Đại Càn Thiên Tôn có chút kích động. Đây là cơ ngộ ngàn năm hiếm có. Nếu thực sự có cường giả cấp độ Thánh Hoàng chết ở lãnh địa của hắn, thì kế thừa di sản của những Thánh Hoàng cường giả này tất nhiên là hắn rồi, dựa vào đâu để kẻ khác hưởng lợi chứ? Đại Càn Thiên Tôn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chỉ là, hai đám cường giả lần lượt mất tích làm Đại Càn Thiên Tôn không dám chủ quan. Hắn tuy là Thiên Tôn cường giả, vô cùng cường đại, nhưng suy xét tới hai lần thất bại trước đó, cảm thấy không nên mạo hiểm nữa. Do vậy, liền cho triệu tập Chủ Thần toàn bộ Tinh vực, tạo thành một đại quân Chủ Thần. Uy thế như vậy, cho dù muốn diệt Đại lục Thiên Huyền kia mười lần cũng dễ như trở bàn tay.
Về phía Đại lục Thiên Huyền, sau khi xử lý xong đám người Sứ giả Diệu Phong, Tần Vô Song và Âm Ma Thiên Tôn liền bàn bạc với nhau, biết là lần này, e rằng khó tránh khỏi đối đầu trực tiếp với Đại Càn Thiên Tôn. Với thực lực đỉnh cao của Âm Ma Thiên Tôn, không hề sợ Đại Càn Thiên Tôn. Nhưng mà chỉ e Đại Càn Thiên Tôn thi triển chiến thuật biển người, đối với Đại lục Thiên Huyền hình thành đòn đánh trí mạng. Bọn họ có Thành Hoàng Thiên Thuyền, lúc nào cũng có thể ung ung thoát đi. Nhưng còn cả Đại lục Thiên Huyền, với thần thông hiện nay của Tần Vô Song thì chưa thể cùng đem đi được. Trừ phi hắn có thể tiến thăng thành Thánh Hoàng mới có thể gánh trăng ôm sao, đem cả Vị diện này mang đi. Thiên Tôn cường giả, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi quỹ đạo vận hành của một Vị diện, hoặc là hủy diệt cả Vị diện, còn mang cả Vị diện đi theo, cấp bậc Thiên Tôn chưa thể làm nổi! Với thần thông của Bắc Minh Đại Pháp, luyện hóa Thần hồn của mấy Chủ Thần, cảnh giới của Tần Vô Song cũng đã đề thăng vượt bậc. Tuy không thể nói có thể đột phá hàng rào Chủ Thần, tiến thăng Thiên Tôn, nhưng cũng đang tiến nhanh theo hướng đó. Dù sao, tu luyện trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, tốc độ nhanh gấp trăm lần thế giới bên ngoài. Tốc độ này tuyệt đối không phải là nói khoác. Ở trong này một trăm năm, đồng nghĩa với một vạn năm ở bên ngoài. Nếu có thể ở trong Đại lục Thiên Huyền này tu luyện một ngàn năm, thì đã tương đương với mười vạn năm ở bên ngoài. Mười vạn năm là đủ để Tần Vô Song đột phá lên Thiên Tôn rồi. Chỉ là hiện nay không thể nào có một ngàn năm cho hắn. Đại Càn Thiên Tôn kia không có gì bất ngờ, trong vòng ba tháng tới sẽ tấn công tới. Đến lúc đó, nếu ứng phó không tốt, nhiều khả năng sẽ là trực tiếp chém giết. Cho dù Tần Vô Song có thể dùng Thánh Hoàng Thiên Thuyền mang theo ngàn vạn tu luyện giả, nhưng còn hàng triệu sinh linh của Đại lục Thiên Huyền căn bản không thể nào đem theo hết được. Vị diện này, không thể nào mang đi theo được. Suy nghĩ tới vấn đề này, Tần Vô Song nhất định phải tìm ra một biện pháp có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề. - Chư vị, đại địch trước mặt, có lời gì xin cứ nói ra. Tần Vô Song cũng không khẩn trương, với thực lực hiện tại của hắn, tuy không thể đối đầu được với cả Tinh vực Đại Càn, nhưng để đối đầu với Đại Càn Thiên Tôn thì hắn cũng không phải sợ gì cả. Âm Ma Thiên Tôn và Đại Càn Thiên Tôn ít nhất có thể đánh ngang cơ. Còn Tần Vô Song hắn có nhiều bảo vật đến thế, cho dù địch không lại Thiên Tôn thì cũng không thể thua kém quá nhiều, ít nhất không đến nỗi vừa giao đấu đã mất mạng. Những bảo vật kia đều không phải là hạng tầm thường. Âm Ma Thiên Tôn là người ngoan độc, nói: - Thiếu chủ, ta cảm thấy chúng ta cứ đợi thế này cũng không phải cách hay. Tần Vô Song gật đầu: - Ừ, cần ra tay thì phải ra tay. Âm Ma Thiên Tôn, ta cũng có dự tính chủ động ra tay, ngươi có nguyện ý làm tiên phong thay ta không? Âm Ma Thiên Tôn cười lớn nói: - Tất nhiên rồi, ta đang đợi Thiếu chủ phát lệnh đây. Thuộc hạ chỉ có một thỉnh cầu, đó là cho thuộc hạ mượn phi thuyền Thiên Tôn dùng một chút, ha ha. Ngày trước Xích Dương Thánh Hoàng ngoài để lại Thánh Hoàng Thiên Thuyền ra, còn có một vài phi thuyền Thiên Tôn. Âm Ma Thiên Tôn rất thèm muốn thứ đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Hắn không phải là chưa từng có phi thuyền Thiên Tôn, nhưng đồ của Xích Dương Thánh Hoàng không phải tầm thường. Bị Xích Dương Thánh Hoàng giam cầm lâu như vậy, dùng đồ của ông ta một chút cũng hợp tình hợp lý. - Nếu ngươi làm tiên phong, ngươi định đánh thế nào? Tần Vô Song hỏi. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Ta sẽ không đánh vớ vẩn với bọn chúng, trực tiếp đánh tới Thiên Tôn Thần Điện, chặn đứng đại quân của Đại Càn Thiên Tôn. Sau đó trước mặt ba quân, đánh bại hắn, làm cho hắn bị mất mặt trước ba quân của mình. Chỉ có như vậy mới làm lung lay được quyền uy của hắn, chuẩn bị cho Thiếu chủ tiếp quản Tinh vực Đại Càn. - Có tiếp quản Tinh vực Đại Càn hay không ta không để ý lắm. Âm Ma Thiên Tôn, nếu ngươi có dã tâm này, có thể suy nghĩ một chút. Âm Ma Thiên Tôn ánh mắt sáng ngời: - Thiếu chủ là nói, nếu ta nguyện ý, có thể để ta tiếp quản Tinh vực Đại Càn này? - Tiếp quản Tinh vực Đại Càn đâu có dễ đến vậy, chưa nói tới việc Tinh vực Đại Càn này không dễ lấy được, dù có lấy được rồi, làm thế nào để Thánh Hoàng quản lý Tiểu Vũ trụ này chấp nhận cũng là vấn đề lớn. - Ha ha, đây không phải là vấn đề lớn. Đại Càn Thiên Tôn có thể có quan hệ với Thánh Hoàng cường giả, ta cũng có thể kiếm quan hệ mà. Âm Ma Thiên Tôn trong tiếng cười có một sự tự tin to lớn. Chỉ vì hắn có một loại dự cảm, mình sớm muộn cũng có thể tấn thăng Thánh Hoàng cường giả! Mà cơ hội này, phải quan hệ tốt với vị Thiếu chủ này. Thiếu chủ này là người có phúc khí lớn, nếu có thể dính được chút quang mang, vị tất đã không có hy vọng. Cũng do xuất phát từ ý nghĩ này, Âm Ma Thiên Tôn mới toàn tâm toàn ý theo Tần Vô Song như vậy. Nếu không, một Tu La Vương phong ấn trong Thần Tú Cung tuy có sức uy hiếp lớn, e rằng cũng không đủ để hắn toàn tâm toàn ý, khi đó Âm Ma Thiên Tôn nghe lệnh Tần Vô Song cũng chỉ là thuận thế mà thôi. Tần Vô Song kỳ thực cũng đoán ra được phần nào, chỉ là loại sự tình này biết trong lòng là được rồi, ai cũng không thể nói toạc ra ngoài. Tần Vô Song thấy Âm Ma Thiên Tôn tự tin như vậy, hỏi: - Cần đem theo bao nhiêu binh mã? - Chỉ cần bản bộ nhân mã của ta là được. Thiếu chủ có thể yên tâm ở lại Đại lục Thiên Huyền chờ tin tốt của ta. Đại Càn Thiên Tôn, hắc hắc, ta sớm muốn gặp hắn rồi! Âm Ma Thiên Tôn không hề giấu giếm dã tâm và sự kích động của mình. Tần Vô Song suy nghĩ trong giây lát. - Được, bị động ngồi đợi bọn chúng tới xâm phạm, không bằng chủ động xuất kích, uy hiếp bọn chúng. Âm Ma Thiên Tôn, nếu ngươi có thể trực diện đánh bại hắn, thậm chí giết chết hắn thì là tốt nhất. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Giết chết thì chưa chắc, đánh bại thì có mấy phần chắc chắn. Giết chết một Thiên Tôn cường giả không phải là chuyện dễ dàng. Tần Vô Song cười gật đầu, cường giả cấp độ như nhau, nếu không có vũ khí vô cùng cường đại, muốn giết chết đối thủ, quả thực rất khó. Âm Ma Thiên Tôn không lớn giọng phát ngôn, Tần Vô Song ngược lại càng cảm thấy yên tâm. - Được, Âm Ma Thiên Tôn, ta phái ngươi xuất trận, cho ngươi thời hạn ba năm, đợi tin tốt của ngươi. Tần Vô Song nói. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Cần gì ba năm, một năm đủ rồi!
Nói xong liền làm, Âm Ma Thiên Tôn điều khiển phi thuyền Thiên Tôn, nghênh ngang hướng về phía Tinh vực Đại Càn bay đi. Với tốc độ của phi thuyền Thiên Tôn, nhanh nhất trong ba tháng có thể tới Tinh vực Đại Càn. Nếu là phi thuyền Chủ Thần, ít nhất cũng phải bay nửa năm tới một năm. Lý Bố Y nhìn bọn Âm Ma Thiên Tôn rời đi, sắc mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói: - Vô Song, Âm Ma Thiên Tôn này nghênh ngang đã quen, tính cách ngoan độc, ngươi có thể dùng được, quả là việc kỳ lạ. - Ha ha, hắn sợ là sợ Thần Tú Cung của ta, là Tu La Vương trong Thần Tú Cung. Đồng thời cũng là di sản của Xích Dương Thánh Hoàng truyền lại. Lý Bố Y gật gật đầu: - Đúng, nhưng Âm Ma Thiên Tôn này tuy giảo hoạt, nhưng ta thấy hắn với ngươi vô cùng thành tâm, toàn tâm toàn ý theo ngươi. Chỉ là chuyến đi này của hắn, liệu có bao nhiêu phần thắng? - Âm Ma Thiên Tôn này đã thành danh hàng trăm vạn năm nay, thực lực không hề thấp. Lại kinh qua Vạn Thần Mê Tông Điện tu luyện Thần hồn, Thần hồn đã cường đại tới đỉnh cao của cảnh giới Thiên Tôn rồi. Với thực lực của hắn, dù không thể đánh bại Đại Càn Thiên Tôn thì cũng không thể thất bại. Đại sư huynh, chúng ta hiện nay mà xuất quan theo lẽ thường, tất nhiên sẽ không địch lại được Đại Càn Thiên Tôn kia, do vậy phải dùng cách đánh không theo quy tắc thông thường, mới có thể có chút hy vọng. Lý Bố Y thở dài nói: - Quả thực như vậy. Vô Song sư đệ, ngươi tiến bộ nhanh chóng, không hổ là thiên tài do sư phụ lựa chọn. Ngu huynh chỉ hy vọng Vô Song ngươi sớm tiến thăng cảnh giới Thánh Hoàng, theo đuổi đại đạo chí tôn, nghịch sinh tử, chuyển luân hồi mới có thể làm cho sư phụ sống lại. Lý Huyền Phong đối với Thiên Huyền Thất Tử vốn có công ơn tái tạo, cho nên bọn người Lý Bố Y có cảm tình rất sâu nặng với Lý Huyền Phong. Lúc nào Lý Bố Y cũng không quên việc làm cho sư phụ sống lại. Việc này, Tần Vô Song cũng nhớ kỹ trong lòng, đây cũng là động lực để hắn tiếp tục nỗ lực cố gắng. Có thể nói, xuyên việt tới thế giới này, nếu không có điểm hóa của sư phụ Lý Huyền Phong, không có sự bồi dưỡng của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, hắn hiện nay cũng chỉ là một tu luyện giả bình thường ở các quốc gia nhân loại, có thể tấn thăng Thần đạo hay không còn phải xem xét, đừng nói gì tới Chủ Thần chí tôn hiện nay. Giọt nước ơn huệ, suối nước báo đáp, huống hồ là cải tạo chi ân.