Tần Vô Song nghe nhắc tới sư phụ Lý Huyền Phong, biểu tình lập tức ngưng trọng, trịnh trọng nói: Thiên Tôn cường giả quyết đấu, đương nhiên là vô cùng thảm liệt. Các Vị diện xung quanh, không cái nào không cảm nhận được áp lực cường đại, hai đại Thiên Tôn thi triển thần thông, đấu tới trời rung đất chuyển. Luận tuổi tác, Đại Càn Thiên Tôn tấn thăng Thiên Tôn, chẳng qua là chuyện trong vòng trăm vạn năm nay, còn Âm Ma Thiên Tôn mấy trăm vạn năm trước đã là một đời kiêu hùng. Luận thực lực, Âm Ma Thiên Tôn năm xưa đã là đỉnh cao trong Thiên Tôn cường giả, còn Đại Càn Thiên Tôn, cách Thiên Tôn cường giả đỉnh cao vẫn còn một khoảng cách nhất định. Luận về Thần khí, hai bên đều kỳ phùng địch thủ. Âm Ma Thiên Tôn năm xưa tích trữ tất nhiên so với Đại Càn Thiên Tôn nhiều hơn nhiều, nhưng hắn bị Xích Dương Thánh Hoàng giam cầm, rất nhiều bảo vật đều đã bị thất lạc. Còn Đại Càn Thiên Tôn trong trăm vạn năm nay, khí thế rất thịnh, luyện hóa rất nhiều Thiên Tôn Thần Khí. Chỉ là, hai bên đều không có Thánh Hoàng Thần Khí, đây quả là một điều đáng tiếc. Thánh Hoàng Thần Khí và Thiên Tôn Thần Khí hoàn toàn không giống nhau. Luyện hóa Thánh Hoàng Thần Khí, yêu cầu với vật liệu vô cùng cao. Một Thánh Hoàng cường giả có được một kiện Thánh Hoàng Thần Khí đã là cơ duyên cực lớn rồi. Thánh Hoàng cường giả vô cùng xuất sắc mới có thể có nhiều kiện Thánh Hoàng Thần Khí, đó là tích lũy trong mấy trăm vạn năm, thậm chí là mấy ngàn vạn năm mới có được. Thánh Hoàng Thần Khí, phải may mắn lắm mới có được. Vật liệu đã khó kiếm, quá trình luyện chế cũng rất vất vả, không có mấy vạn năm luyện chế, căn bản không thể có được. Có thể nói, Thánh Hoàng Thần Khí là thứ cực kỳ hiếm gặp! Cho dù là Lý Huyền Phong, tung hoành trăm vạn năm cũng chỉ có một kiện Thánh Hoàng Thần Khí mà thôi. Còn Xích Dương Thánh Hoàng, sở dĩ có nhiều như vậy là do Xích Dương Thánh Hoàng ở trong Vũ trụ Đại La, đã tung hoành mấy ngàn vạn năm. Trong Vũ trụ Đại La, loại người mấy ngàn vạn năm tuổi như Xích Dương Thánh Hoàng, lại còn là Thánh Hoàng thiên tài, là vô cùng ít ỏi. Phải biết rằng, Xích Dương Thánh Hoàng, năm đó được gọi là một trong mười Thánh Hoàng mạnh nhất của Vũ trụ Đại La. Trong Vũ trụ Đại La có vô số Tiểu Vũ trụ, có vô số Thánh Hoàng, ít nhất cũng phải trên trăm vạn. Nhưng có thể nằm trong mười người đứng đầu người mạnh nhất, thực sự không dễ dàng. Do vậy, Xích Dương Thánh Hoàng có mấy kiện Thần khí là hợp tình hợp lý. Thiên Tôn cường giả, có thể có nhiều kiện Thiên Tôn Thần Khí, phẩm chất kém một chút thậm chí có thể ban cho thuộc hạ. Đó là bởi vì, Thiên Tôn Thần Khí yêu cầu về vật liệu và luyện chế kém hơn nhiều so với Thánh Hoàng Thần Khí. Do vậy, rất nhiều Chủ Thần có quan hệ thân cận với Thiên Tôn cường giả, đều có thể sở hữu Thiên Tôn Thần Khí. Tuy nhiên, Thiên Tôn cường giả, muốn có được Thánh Hoàng Thần Khí, đó là muôn vàn khó khăn, cơ hồ không thể thực hiện được. Đó chính là sự khác nhau giữa Thánh Hoàng Thần Khí và Thiên Tôn Thần Khí. Cũng do sự khác nhau này, nên quyết đấu giữa Thiên Tôn cường giả, rất ít khi dựa vào Thần khí và trang bị để phân thắng bại. Cơ hồ có thể nói thế này, nếu một Thiên Tôn có vận may sở hữu một kiện Thánh Hoàng Thần Khí, thì trong quyết đấu cùng cấp bậc, cho dù thực lực không bằng đối phương, dựa vào Thánh Hoàng Thần Khí vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Thánh Hoàng Thần Khí, một khi tế luyện, thì sẽ có tác dụng quyết định trong chiến đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Âm Ma Thiên Tôn và Đại Càn Thiên Tôn, hiển nhiên đều không phải là những kẻ có may mắn này. Dù sao, sở hữu Thánh Hoàng Thần Khí đối với một Thiên Tôn cường giả mà nói, là phúc là họa cũng rất khó nói. Dù sao, Thánh Hoàng Thần Khí, đó là thứ ngay cả rất nhiều Thánh Hoàng cũng thèm thuồng. Nếu một Thiên Tôn cường giả sở hữu Thánh Hoàng Thần Khí, không chừng còn bị Thánh Hoàng khác tới đánh chiếm. Còn Thiên Tôn Thần Khí lại khác. Một kiện Thiên Tôn Thần Khí, tuyệt đối không thể khiến Thiên Tôn cường giả thèm muốn. Cố ý ra tay cướp đoạt, trừ phi tư chất rất tốt. Nếu không, Thiên Tôn cường giả đều có thể tự mình luyện chế, không cần phải cướp đoạt với Chủ Thần có Thiên Tôn Thần Khí. Hai đại Thiên Tôn cường giả, thi triển thần thông, đại chiến bên trên tinh hà. Thiên Tôn Thần Khí của hai người đều thuộc loại đỉnh cao. Âm Ma Thiên Tôn hiển nhiên có ý khoe bảo vật, vừa thôi động Thiên Tôn Thần Khí của mình chiến đấu cùng Thiên Tôn Thần Khí của Đại Càn Thiên Tôn, vừa đem Bát Giác Liên Hoa Chùy kia ra, cười nói: - Đại Càn Thiên Tôn, Bát Giác Liên Hoa Chùy này là ngươi ban cho hai tên tiểu quỷ của Đại lục Phong Vân phải không? Đúng là một món đại lễ, ta không khách sáo, nhận rồi, ha ha. Nhìn thấy Bát Giác Liên Hoa Chùy, Đại Càn Thiên Tôn lửa giận bốc lên, biết rằng Phong Vân hai vị Chủ Thần chắc chắn đã gặp nạn. Trong cơn giận dữ, Thần hồn bùng nổ một lần nữa, nhục thân lớn ra, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất, huy động cự liêm trong tay, hướng về phía pháp thân của Âm Ma Thiên Tôn bổ xuống. Một đao này, nếu nói về uy lực, quả thực có thể đem một Vị diện bổ ra làm đôi! Đao phong cuồng dã xẹt qua tinh hà, hư không xuất hiện vết nứt rõ ràng. Vết nứt không gian cũng không ngừng xuất hiện. Nếu là Thần đạo cường giả thông thường, bị khe nứt không gian này quét phải, sớm đã bị nuốt mất rồi, trực tiếp biến mất trong hư không mờ mịt rồi. Cho dù là Chủ Thần cường giả, dưới uy lực thế này, cũng phải tập trung toàn lực. Nhưng đối với Thiên Tôn cường giả, căn bản không cần để ý khe nứt không gian kiểu này. Hoàn toàn không cần để ý tới. Sức hút của khe nứt không gian thế này, không thể gây ra nhiều uy hiếp với bọn họ. Ánh đao lấp loáng, đủ để làm cho tinh cầu vỡ nát, ngân hà đảo lưu. Đao mang trí mạng còn chưa chém tới, Bát Giác Liên Hoa Chùy trong tay Âm Ma Thiên Tôn đã xoay động cực nhanh, cánh hoa xoay động, quay tít giống như cối xay gió, tỏa ra từng lớp sóng ba màu, hình thành gió lốc cuồng dã cuốn chặt lấy đao mang kia. Quang mang cuồng liệt chiếu sáng khắp tinh hà, làm cho những Chủ Thần đứng nhìn cuộc chiến tâm thần rung động, bọn họ giờ mới biết thực lực của mình so với Thiên Tôn cường giả nhỏ bé biết bao. Âm Ma Thiên Tôn dùng Thiên Tôn Thần Khí mới luyện hóa là Bát Giác Liên Hoa Chùy mà có thể ngăn được một đao sắc bén đó của Đại Càn Thiên Tôn, làm cho Đại Càn Thiên Tôn có cảm giác thất bại. Hắn ý thức được, đối thủ trước mặt đây quả không đơn giản, thực lực so với hắn, chỉ hơn chứ không kém. Nghĩ tới đây, Đại Càn Thiên Tôn nộ khí càng lớn, vô duyên vô cớ lại kéo đến một đối thủ lợi hại như vậy. Cục diện hôm nay, cho dù không thể thủ thắng, cũng không được phép thất bại, nếu không, địa vị của hắn tại Tinh vực Đại Càn này sẽ tan thành mây khói. Chỉ là, Âm Ma Thiên Tôn một khi đã thăm dò ra thực lực của Đại Càn Thiên Tôn, liên bắt đầu tăng cường tấn công. Thiên Tôn Thần Khí của Âm Ma Thiên Tôn, là Thần khí đã tế luyện mấy trăm vạn năm, giống như xích long bay lượn, một cây thương dài bay lượn giữa tinh hà, khiến cho Đại Càn Thiên Tôn vô cùng chật vật. Cảnh giới Thần hồn của Âm Ma Thiên Tôn có thể nói là tiếp cận tới cảnh giới của Thánh Hoàng, cách đột phá lên Thánh Hoàng cũng chỉ còn một bước mà thôi. Với cảnh giới Thần hồn như vậy, muốn đánh bại Đại Càn Thiên Tôn không hề khó. Chém giết qua lại, Thần hồn của Đại Càn Thiên Tôn đã tiêu hao sáu bảy phần, mà Âm Ma Thiên Tôn lại như rồng như hổ, khí thế tấn công càng mạnh mẽ hơn. Sự chênh lệch của cảnh giới Thần hồn này, lập tức hiển hiện ra. Đại Càn Thiên Tôn đã cảm thấy mệt mỏi, trong lòng biết cứ tiếp tục thế này, mình đã sắp cạn kiệt sinh lực rồi, vô cùng buồn bực, liện định phát động chiến thuật biển người vây khốn địch thủ. Nào ngờ, Âm Ma Thiên Tôn như đọc được ý nghĩ của hắn, cười lớn nói: - Đại Càn Thiên Tôn, cho ngươi một cơ hội, còn không kêu gọi thủ hạ của ngươi cùng lên, trong ba hiệp nữa là ngươi sẽ thua chắc, trong mười hiệp nữa là ngươi sẽ chết chắc đó. Những lời này không khác gì tát vào mặt Đại Càn Thiên Tôn, làm cho Đại Càn Thiên Tôn cưỡi hổ khó xuống. Gọi thủ hạ tới, không khỏi có vẻ khiếp sợ, còn không gọi thủ hạ tới, với cục diện hiện nay, có thể chống đỡ được bao lâu, thực sự là vấn đề khó khăn. Cân nhắc nặng nhẹ, thể diện và tính mạng, không khó để lựa chọn. Cự liêm chém điên cuồng, liên tục hét lớn: - Tất cả lên, diệt hắn cho ta! Những Chủ Thần bên ngoài, không giống với Chủ Thần của các Vị diện. Đây đều là tâm phúc do Đại Càn Thiên Tôn huấn luyện ra, ai cũng đều có thể vì Đại Càn Thiên Tôn mà chết. Vừa nghe thấy mệnh lệnh, cơ hồ không suy nghĩ gì, ùn ùn kéo lên. Mấy trăm Chủ Thần cùng nhau xông lên, uy thế này, tuyệt đối làm cho người ta khiếp sợ. Cho dù là Thiên Tôn cường giả, bị trận pháp Chủ Thần vây khốn, cũng khó mà giành phần thắng. Âm Ma Thiên Tôn ha ha cười lớn: - Quả nhiên, Đại Càn Thiên Tôn, ngươi sợ rồi. Nhiều người, nhiều người thực sự có tác dụng sao? Âm Ma Thiên Tôn cười lớn, pháp thân vừa chuyển, đã hóa thành một đám mây đỏ, đám mây này vô cùng khoa trương, như lưu phong vậy, không thấy dấu vết. Ở trên không trung rung rung lắc lắc, hướng về phía Đại Càn Thiên Tôn lao tới. Đại Càn Thiên Tôn cả kinh, đám mây đỏ này còn chưa cuốn tới, liền có một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng cuốn tới, phảng phất có thể đem hắn đốt ra thành tro. Nỗi kinh hãi này quả thực không nhỏ. Phải biết rằng, Đại Càn Thiên Tôn với pháp thân của cấp bậc Thiên Tôn, năng lực chịu nhiệt là vô cùng tốt. Cho dù là nhiệt độ cao do Vị diện ma sát tạo ra, cũng không thể làm thương tới pháp thân của Thiên Tôn cường giả. Mà đám mây đỏ này của đối phương, từ xa như vậy đã sinh ra một sức uy hiếp khủng khiếp đến thế, điều này quả thực nằm ngoài dự kiến. Đại Càn Thiên Tôn lúc này mới biết, đối thủ này đáng sợ biết bao. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Không muốn bị thiêu cháy thì nhanh cút ra. Âm Ma Thiên Tôn giống như tinh hà lưu hỏa, không ngừng trên không trung bắn ra từng vòng lửa, những vòng lửa này không hừng hực mãnh liệt, mà là loại u hỏa có màu xanh tím, nhưng lực sát thương của u hỏa này lại mạnh hơn liệt hỏa gấp chục gấp trăm lần. Đại Càn Thiên Tôn bị u hỏa này quấn lấy, liên tiếp thối lui, lẻn vào phi thuyền Thiên Tôn, hét lớn: - Rút lui, rút lui! Âm Ma Thiên Tôn cười hung ác: - Chạy đi đâu chứ? Cũng nhảy vào phi thuyền Thiên Tôn của mình, đuổi theo phi thuyền của Đại Càn Thiên Tôn. Phi thuyền của Âm Ma Thiên Tôn là sản phẩm của Xích Dương Thánh Hoàng, so với phi thuyền Thiên Tôn thông thường ưu việt hơn rất nhiều. Bất kể là thể tích hay độ cứng rắn đều vô cùng tốt. So sánh với nó, phi thuyền của Đại Càn Thiên Tôn trở nên vô cùng tầm thường.
Truy đuổi như vậy, chẳng bao lâu đã đuổi tới gần thần điện của Đại Càn Thiên Tôn. Âm Ma Thiên Tôn cười lớn nói: - Đại Càn Thiên Tôn, ngươi cứ trốn đi, ta phá hủy Thiên Tôn Thần Điện của ngươi trước rồi nói. Đại Càn Thiên Tôn phẫn nộ quát: - Ngươi đừng ép người quá đáng! - Là các ngươi chọc giận ta trước, nguyên tắc của ta là, người mà phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần. Âm Ma Thiên Tôn tiếng cười quái dị, liền hướng về Thiên Tôn Thần Điện lao tới. Đúng lúc đó, trong hư không truyền đến một thanh âm thập phần hùng hồn: - Không được lỗ mãng, các hạ, biết điều một chút! Trong hư không, một đạo quang mang màu xanh từ trên cao bắn thẳng xuống, không ngờ biến thành một cái lưới lớn, dựng đứng trước phi thuyền Thiên Tôn của Âm Ma Thiên Tôn.
Tần Vô Song vốn đã cảm thấy sự xuất hiện của Tây Môn Thiên có chút gì đó kỳ quái. Nhưng bây giờ thì hắn hoàn toàn có thể khẳng định. Xem ra chuyến viếng thăm lần này của Tây Môn Thiên chẳng có gì tốt đẹp mà mang theo ý hỏi tội nhiều hơn.
Đạt Hề Hằng không đợi con trai kịp trả lời, mỉm cười nói:
- Là lời đồn ác ý thôi mà, Tây Môn công tử đừng để bụng.
Tây Môn Thiên cũng mỉm cười nói:
- Chỉ là lời đồn đại ác ý thôi à? Vậy chuyện con cháu Hàn môn tham gia vào bữa tiệc hôm nay cũng là lời đồn đại?
Không khí trong sảnh bắt đầu trở nên căng thẳng. Câu nói của Tây Môn Thiên như một đám mây u ám che phủ toàn bộ mọi người.
Đạt Hề Minh bị ánh mắt của Tây Môn Thiên khóa chặt nhưng chẳng hề hoảng sợ, bình thản nói:
- Chuyến viếng thăm lần này của Tây Môn công tử, chúc mừng là giả, hỏi tội là thật, có đúng không?
Tây Môn Thiên lạnh lùng:
- Thiên kim tiểu thư của Tây Môn Đại phiệt đã hạ mình đồng ý gả đến đây thì không thể để cho người khác làm cái chuyện chiêu tam mộ tứ. Không phải là ngại tranh giành, ngại ghen tuông gì, mà ngại mất mặt Tây Môn Đại phiệt chúng ta. Không lẽ ngươi không biết rằng chỉ cần có lời đồn đại thôi là đã bất kính với Tây Môn Đại phiệt chúng ta rồi, huống hồ lại là sự thật?
Nói đoạn hắn đứng bật dậy, nhìn Tần Tụ với ánh mắt cực kỳ đáng sợ, tắc lưỡi bình luận:
- Mặc dù là con nhà Hàn môn nhưng nhìn cũng khá thuận mắt, bảo sao Đạt Hề công tử không thể không thất thần lạc phách cho được. Đạt Hề Tộc trưởng, chuyện này ngài không cần phải chống chế nhiều, ta chỉ muốn nghe một câu duy nhất, sau này ngài định tính sao?
Đạt Hề Hằng làm sao mà ngờ được Tây Môn Thiên lại đi thẳng vào vấn đề chính, chẳng thèm nể nang gì như vậy. Nên trong chốc lát cũng chưa biết nên giải thích ra sao.
Nhìn thái độ của ba huynh đệ Hứa Chu, ông lờ mờ hiểu ra rằng chuyện này là do bọn họ đứng sau dùng kế ly gián. Dù sao cũng là người đứng đầu một Thế gia, ông không thể hoảng loạn được:
- Tây Môn công tử, về chuyện hôn ước của hai gia đình chúng ta, Đạt Hề Thế gia chúng tôi sẽ vẫn tiến hành như kế hoạch, đến thời điểm nhất định sẽ hoàn hôn, tuyệt đối không cô phụ tiền ước.
Tây Môn Thiên bật cười ha hả nhưng khẩu khí thì lạnh như băng:
- Vấn đề bây giờ không phải chuyện hôn ước tiếp tục hay không mà là ngài định xử lý cái lời đồn đại ấy thế nào.
Đạt Hề Hằng vẫn ra sức nhũn nhặn, trầm giọng nói:
- Tây Môn công tử có cao kiến gì không?
Tây Môn Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu nghe theo ta, hai nhà các ngươi sẽ bình yên vô sự. Bằng không tất cả hậu quả Đạt Hề Thế gia các ngươi phải tự gánh chịu.
Đúng là một lời uy hiếp lộ liễu. Đạt Hề Hằng dù giận nhưng nét mặt thì vẫn hết sức bình thản, nhẹ nhàng nói:
- Mời ngài cứ nói.
- Tốt!
Tây Môn Thiên khoát tay:
- Muốn cho lời đồn biến mất, chỉ có một cách đó là Đạt Hề Thế gia và Hàn môn Tần gia, một trong hai nhà phải biến mất khỏi quận La Giang.
- Biến mất?
Lông mày Đạt Hề Hằng bắt đầu nhíu lại:
- Danh ngạch quý tộc, chính là được Hoàng thất ban cho Chân Võ Thánh Địa chấp chưởng việc quản lý. Nói làm cho biến mất, ta quả thực không hiểu.
- Không hiểu?
Nét mặt Tây Môn Thiên tối sầm lại, nụ cười nhạt trên môi càng thêm phần dữ tợn:
- Một Thế gia muốn đuổi cổ một Hàn môn bé tẹo, thủ đoạn không có nghìn thì cũng được tám trăm cái. Không lẽ ngươi bắt bổn công tử phải dạy ngươi từng cái một sao?
Khẩu khí này chẳng khác gì cách người lớn răn dạy một đứa trẻ con. Đạt Hề Hằng dù sao cũng là người đứng đầu Thế gia, thực lực chí ít cũng Chân Võ Cảnh Lục đẳng, so với một tên hậu bối như Tây Môn Thiên chỉ cao hơn chứ không thấp, nhưng thân phận phẩm cấp lại thấp hơn hắn một bậc, vì vậy mới có cảnh nực cười này.
Bữa tiệc sinh nhật trong chớp mắt đã biến thành một cuộc tranh cãi gay gắt. Đám khách quan vốn dĩ định tìm Tần Vô Song gây sự, nhìn thấy tính chất cục diện đột nhiên thay đổi trong lòng cũng cảm thấy háo hức. Dù chẳng kẻ nào dám thể hiện sự háo hức ấy ra ngoài nhưng trong bụng thì đang bật cười ha hả chờ xem trò vui.
Đạt Hề Thế gia không phải vênh váo lắm sao? Trước mặt Tây Môn Đại phiệt để xem bọn họ còn vênh váo được không?
Hàn môn Tần gia cứ tưởng kiếm được cái ô to, bây giờ cái ô to này trước mặt Tây Môn Đại phiệt đã đổ xiêu vẹo, đã nghiêng ngả rồi đấy?
Mỗi lời Tây Môn Thiên thốt ra lại khiến trái tim Tần Tụ lạnh thêm một chút. Cuối cùng, cánh tay đang khoác lấy tay Tần Vô Song cũng phải run lẩy bẩy.
Từ lúc Tây Môn Thiên bước vào cho đến giờ, Tần Vô Song chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát. Khi hắn nhìn thấy Hứa Chu thì thầm to nhỏ gì đó bên tai Tây Môn Thiên hắn đã lờ mờ đoán ra được Hứa gia vừa tìm được một cái ô lớn rồi. Xem ra chỉ vì một chút không cẩn thận, Tần Vô Song đã để mình cuốn vào cuộc đại chiến giữa Đại phiệt và Thế gia.
Bình thường mà nói, một gia tộc Hàn môn bị cuốn vào những cuộc chiến kiểu này thì mười phần sẽ biến thành vật hy sinh.
Nhìn thấy Đạt Hề Hằng vẫn trầm ngâm chưa chịu quyết, tên hán tử bặm trợn phía sau Tây Môn Thiên thì thào:
- Đạt Hề Tộc trưởng là người đứng đầu Thế gia, thời khắc quan trọng, những quyết định kiểu này lẽ ra không cần phải lãng phí thời gian để suy nghĩ. Một bên là thiện, một bên là ác, Đạt Hề Tộc trưởng chắc không để cho sự tồn vong của gia tộc trở thành trò đùa trẻ con chứ?
Đạt Hề Hằng là chủ một gia tộc, bây giờ lại bị một chủ một tớ dạy bảo trước mặt mọi người, trong lòng khó chịu ra sao không cần nói chắc ai cũng biết. Hai tay khẽ giơ cao, đầu ngẩng cao ngạo nghễ, gân xanh nổi rõ trên trán. Dường như cơn giận đang hiện rõ trên cả con người ông.
Phản ứng này khiến cho Tây Môn Thiên cũng phải cảnh giác, hai tay co lại bảo vệ vị trí hiểm yếu còn toàn thân thì khẽ lùi lại một bước.
Mặc dù hắn biết là Đạt Hề Hằng chẳng có gan trở mặt, nhưng một người cẩn thận như hắn thì càng không thể chủ quan trước một Tộc trưởng Thế gia.
- A Hằng!
- Ngươi làm gì vậy!
Vài tiếng quát lớn vang lên từ phía sau. Mấy vị cao tuổi nhanh chóng bước ra từ hậu đường. Nhìn cách ăn vận của họ có thể đoán ra đây là những Trưởng lão cường giả của gia tộc Đạt Hề Thế gia.
Đạt Hề Hằng dù bị làm gián đoạn, nhưng khí thế thì vẫn không suy giảm, thở dài, lắc đầu nói:
- Đạt Hề Thế gia chúng ta làm việc gì cũng có giới hạn của nó. Những chuyện gây hại cho người khác, ta tuyệt đối không bao giờ làm.
Tây Môn Thiên bị khí thế của Đạt Hề Hằng làm cho hoảng sợ nên cũng có vài phần kiêng nể, mỉm cười nói:
- Nếu như Đạt Hề Tộc trưởng không làm thì cũng không sao, sẽ có người đi làm giùm ngài. Chỉ có điều Đạt Hề Thế gia phải giải quyết chuyện này theo cách tuyệt đối không được can thiệp nửa chừng.
Đạt Hề Hằng vẫn im lặng không nói thêm điều gì, vài vị Trưởng lão bắt đầu lên tiếng:
- Hàn môn Tần gia chẳng có liên quan gì đến Đạt Hề Thế gia chúng ta, tại sao lại bắt Đạt Hề Thế gia can thiệp vào chuyện này?
- Đúng vậy, nếu như Tây Môn công tử đến đây chỉ vì chuyện này thì e rằng ngài lo lắng quá nhiều rồi.
Tây Môn Thiên thấy mấy vị Trưởng lão của Đạt Hề Thế gia giọng điệu có vẻ nhũn nhặn thì đắc ý ra mặt, gật đầu đầy vẻ kênh kiệu:
- Tốt, có được câu nói này của chư vị Trưởng lão là ta yên tâm rồi. Ha ha ha. Yên tâm rồi.
Không khí trong đại sảnh vốn đã căng thẳng, một tiếng "Khoan đã" dù không lớn nhưng đầy trung khí, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí căng thẳng. Tất thảy không khí, quan điểm lúc nãy đều do Tây Môn Thiên trù tính, cục diện cũng hoàn toàn là do hắn không chế. Nhưng tiếng hét này chẳng hề ăn ý chút nào, như châu rơi đĩa ngọc, phá tan cục diện nặng nề vốn có.
- Tây Môn công tử nói đến là đến, nói đi là đi, đây là quyền tự do của ngài. Nhưng lúc nãy ngài nói bao nhiêu điều như vậy, hình như đã quên mất là người trong cuộc cũng đang đứng trước mặt.
Giọng điệu Tần Vô Song êm ái dễ nghe, không nhanh cũng không chậm, thong thả bình tĩnh, tựa như gia tộc Đại phiệt quyền cao chức trọng ở trong mắt hắn cũng chẳng là gì.
Tây Môn Thiên chậm rãi dừng bước nhưng chưa quay đầu lại, nhún nhún vai giễu cợt:
- Chỉ là một gia tộc Hàn môn nhỏ bé, có mặt hay không, quan trọng vậy sao?
- Quan trọng, đương nhiên là quan trọng rồi.
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì người nói câu này không phải là Tần Vô Song, cũng không phải là một ai đó trong đại sảnh.
Ngay cả người định mở miệng nói là Tần Vô Song cũng phải kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn ra ngoài đại sảnh. Bởi rất rõ ràng, giọng nói vọng ra từ đó. Mọi người đều muốn biết kẻ dám cãi lại con cháu Đại phiệt đúng là có ba đầu sáu tay hay không?
Hai vị khách vừa đến, Tần Vô Song có nhận ra một người trong đó. Người có bộ râu hoa râm đó không ai khác chính vị giám khảo đã từng mời ba cha con Tần gia đến làm khách ở Phong Trạch Lâu.
Chỉ có điều hôm nay ông không phải là chủ thì phải. Người đàn ông trung niên đi bên cạnh mới là nhân vật chính ở đây. Người đàn ông trung niên đó mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, khuôn mặt đầy vẻ hạo nhiên chính khí khiến người đối diện tự nhiên cảm thấy nể phục. Ắt hẳn, người phát ngôn lúc nãy chính là nhân vật lông mày lưỡi mác này.
Vừa nhìn thấy biểu tượng hoa mai trên ngực áo hai người đó, vẻ khinh miệt trên mặt Tây Môn Thiên lập tức biến mất. Bốn chữ "Chân Võ Thánh Địa" nổi lên trong lòng hắn như sóng biển dâng trào.
Tây Môn Thiên dù có ngạo mạn điên cuồng cỡ nào thì trước mặt đại diện Chân Võ Thánh Địa hắn cũng vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu.
- Ha ha, nhị vị tôn sứ, không biết hai vị có phải là người phụ trách chủ trì Gia tộc Luận phẩm của quận La Giang này hay không?
Tây Môn Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng trước.
Người có lông mày lưỡi mác nét mặt nghiêm nghị, nhìn khắp tất thảy mọi người rồi mới gật đầu, bình thản nói:
- Hóa ra là Tây Môn công tử? Lúc nãy ở ngoài cửa nghe ngài tuyên bố một Thế gia muốn làm cho một gia tộc Hàn môn biến mất có trăm phương ngàn kế. Bổn sứ giả ngu muội, Tây Môn công tử có thể nói rõ được không?
Ngữ khí không hề thân thiện, ai cũng nhận ra được điều này. Hơn nữa còn không thèm nể nang gì Tây Môn Đại phiệt cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tây Môn Thiên thêm phần bối rối, lúc nãy hắn lớn tiếng vì ở đây thân phận địa vị của hắn cao nhất, không ai dám cãi lời.
Trên thực tế, ở Bách Việt Quốc này, mỗi gia đình quý tộc đều là so Hoàng Đế Bệ hạ ban cho, do Chân Võ Thánh Địa đại diện thực thi mệnh lệnh chấp chưởng. Ngay cả Tứ Đại Vương tộc của Bách Việt Quốc cũng không có tư cách phế bỏ vị trí của một gia đình quý tộc.
Nếu như muốn hủy bỏ vị trí quý tộc, chỉ có một cách duy nhất là khiêu chiến và đánh bại quý tộc đó trong kỳ Gia tộc Luận phẩm.
Ngoài ra, người có tư cách phế bỏ vị trí quý tộc cũng chỉ có Hoàng Đế Bệ hạ và Chân Võ Thánh Địa.
Những lời ngông cuồng vừa rồi của Tây Môn Thiên rõ ràng là đã vi phạm quy tắc, bây giờ lọt vào tai sứ giả của Chân Võ Thánh Địa, đương nhiên sẽ trở thành những lời lẽ vô cùng phản động.
Sắc mặt Tây Môn Thiên chuyển hết từ xanh sang tái, những lời vừa nói bị sứ giả Chân Võ Thánh Địa trực tiếp phủ nhận, chẳng khác gì bị tát thẳng vào mặt, trong lòng ấm ức vô cùng.
Trên mặt Tần Vô Song ánh lên một tia giễu cợt. Tên Tây Môn Thiên ngang ngược này vừa mới cho Đạt Hề Thế gia một cái tát thì ngay sau đó đã bị sứ giả Chân Võ Thánh Địa tát cho một cái trở lại. Thật đúng là gieo nhân nào gặt quả đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song nghe nhắc tới sư phụ Lý Huyền Phong, biểu tình lập tức ngưng trọng, trịnh trọng nói: Thiên Tôn cường giả quyết đấu, đương nhiên là vô cùng thảm liệt. Các Vị diện xung quanh, không cái nào không cảm nhận được áp lực cường đại, hai đại Thiên Tôn thi triển thần thông, đấu tới trời rung đất chuyển. Luận tuổi tác, Đại Càn Thiên Tôn tấn thăng Thiên Tôn, chẳng qua là chuyện trong vòng trăm vạn năm nay, còn Âm Ma Thiên Tôn mấy trăm vạn năm trước đã là một đời kiêu hùng. Luận thực lực, Âm Ma Thiên Tôn năm xưa đã là đỉnh cao trong Thiên Tôn cường giả, còn Đại Càn Thiên Tôn, cách Thiên Tôn cường giả đỉnh cao vẫn còn một khoảng cách nhất định. Luận về Thần khí, hai bên đều kỳ phùng địch thủ. Âm Ma Thiên Tôn năm xưa tích trữ tất nhiên so với Đại Càn Thiên Tôn nhiều hơn nhiều, nhưng hắn bị Xích Dương Thánh Hoàng giam cầm, rất nhiều bảo vật đều đã bị thất lạc. Còn Đại Càn Thiên Tôn trong trăm vạn năm nay, khí thế rất thịnh, luyện hóa rất nhiều Thiên Tôn Thần Khí. Chỉ là, hai bên đều không có Thánh Hoàng Thần Khí, đây quả là một điều đáng tiếc. Thánh Hoàng Thần Khí và Thiên Tôn Thần Khí hoàn toàn không giống nhau. Luyện hóa Thánh Hoàng Thần Khí, yêu cầu với vật liệu vô cùng cao. Một Thánh Hoàng cường giả có được một kiện Thánh Hoàng Thần Khí đã là cơ duyên cực lớn rồi. Thánh Hoàng cường giả vô cùng xuất sắc mới có thể có nhiều kiện Thánh Hoàng Thần Khí, đó là tích lũy trong mấy trăm vạn năm, thậm chí là mấy ngàn vạn năm mới có được. Thánh Hoàng Thần Khí, phải may mắn lắm mới có được. Vật liệu đã khó kiếm, quá trình luyện chế cũng rất vất vả, không có mấy vạn năm luyện chế, căn bản không thể có được. Có thể nói, Thánh Hoàng Thần Khí là thứ cực kỳ hiếm gặp! Cho dù là Lý Huyền Phong, tung hoành trăm vạn năm cũng chỉ có một kiện Thánh Hoàng Thần Khí mà thôi. Còn Xích Dương Thánh Hoàng, sở dĩ có nhiều như vậy là do Xích Dương Thánh Hoàng ở trong Vũ trụ Đại La, đã tung hoành mấy ngàn vạn năm. Trong Vũ trụ Đại La, loại người mấy ngàn vạn năm tuổi như Xích Dương Thánh Hoàng, lại còn là Thánh Hoàng thiên tài, là vô cùng ít ỏi. Phải biết rằng, Xích Dương Thánh Hoàng, năm đó được gọi là một trong mười Thánh Hoàng mạnh nhất của Vũ trụ Đại La. Trong Vũ trụ Đại La có vô số Tiểu Vũ trụ, có vô số Thánh Hoàng, ít nhất cũng phải trên trăm vạn. Nhưng có thể nằm trong mười người đứng đầu người mạnh nhất, thực sự không dễ dàng. Do vậy, Xích Dương Thánh Hoàng có mấy kiện Thần khí là hợp tình hợp lý. Thiên Tôn cường giả, có thể có nhiều kiện Thiên Tôn Thần Khí, phẩm chất kém một chút thậm chí có thể ban cho thuộc hạ. Đó là bởi vì, Thiên Tôn Thần Khí yêu cầu về vật liệu và luyện chế kém hơn nhiều so với Thánh Hoàng Thần Khí. Do vậy, rất nhiều Chủ Thần có quan hệ thân cận với Thiên Tôn cường giả, đều có thể sở hữu Thiên Tôn Thần Khí. Tuy nhiên, Thiên Tôn cường giả, muốn có được Thánh Hoàng Thần Khí, đó là muôn vàn khó khăn, cơ hồ không thể thực hiện được. Đó chính là sự khác nhau giữa Thánh Hoàng Thần Khí và Thiên Tôn Thần Khí. Cũng do sự khác nhau này, nên quyết đấu giữa Thiên Tôn cường giả, rất ít khi dựa vào Thần khí và trang bị để phân thắng bại. Cơ hồ có thể nói thế này, nếu một Thiên Tôn có vận may sở hữu một kiện Thánh Hoàng Thần Khí, thì trong quyết đấu cùng cấp bậc, cho dù thực lực không bằng đối phương, dựa vào Thánh Hoàng Thần Khí vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Thánh Hoàng Thần Khí, một khi tế luyện, thì sẽ có tác dụng quyết định trong chiến đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Âm Ma Thiên Tôn và Đại Càn Thiên Tôn, hiển nhiên đều không phải là những kẻ có may mắn này. Dù sao, sở hữu Thánh Hoàng Thần Khí đối với một Thiên Tôn cường giả mà nói, là phúc là họa cũng rất khó nói. Dù sao, Thánh Hoàng Thần Khí, đó là thứ ngay cả rất nhiều Thánh Hoàng cũng thèm thuồng. Nếu một Thiên Tôn cường giả sở hữu Thánh Hoàng Thần Khí, không chừng còn bị Thánh Hoàng khác tới đánh chiếm. Còn Thiên Tôn Thần Khí lại khác. Một kiện Thiên Tôn Thần Khí, tuyệt đối không thể khiến Thiên Tôn cường giả thèm muốn. Cố ý ra tay cướp đoạt, trừ phi tư chất rất tốt. Nếu không, Thiên Tôn cường giả đều có thể tự mình luyện chế, không cần phải cướp đoạt với Chủ Thần có Thiên Tôn Thần Khí. Hai đại Thiên Tôn cường giả, thi triển thần thông, đại chiến bên trên tinh hà. Thiên Tôn Thần Khí của hai người đều thuộc loại đỉnh cao. Âm Ma Thiên Tôn hiển nhiên có ý khoe bảo vật, vừa thôi động Thiên Tôn Thần Khí của mình chiến đấu cùng Thiên Tôn Thần Khí của Đại Càn Thiên Tôn, vừa đem Bát Giác Liên Hoa Chùy kia ra, cười nói: - Đại Càn Thiên Tôn, Bát Giác Liên Hoa Chùy này là ngươi ban cho hai tên tiểu quỷ của Đại lục Phong Vân phải không? Đúng là một món đại lễ, ta không khách sáo, nhận rồi, ha ha. Nhìn thấy Bát Giác Liên Hoa Chùy, Đại Càn Thiên Tôn lửa giận bốc lên, biết rằng Phong Vân hai vị Chủ Thần chắc chắn đã gặp nạn. Trong cơn giận dữ, Thần hồn bùng nổ một lần nữa, nhục thân lớn ra, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất, huy động cự liêm trong tay, hướng về phía pháp thân của Âm Ma Thiên Tôn bổ xuống. Một đao này, nếu nói về uy lực, quả thực có thể đem một Vị diện bổ ra làm đôi! Đao phong cuồng dã xẹt qua tinh hà, hư không xuất hiện vết nứt rõ ràng. Vết nứt không gian cũng không ngừng xuất hiện. Nếu là Thần đạo cường giả thông thường, bị khe nứt không gian này quét phải, sớm đã bị nuốt mất rồi, trực tiếp biến mất trong hư không mờ mịt rồi. Cho dù là Chủ Thần cường giả, dưới uy lực thế này, cũng phải tập trung toàn lực. Nhưng đối với Thiên Tôn cường giả, căn bản không cần để ý khe nứt không gian kiểu này. Hoàn toàn không cần để ý tới. Sức hút của khe nứt không gian thế này, không thể gây ra nhiều uy hiếp với bọn họ. Ánh đao lấp loáng, đủ để làm cho tinh cầu vỡ nát, ngân hà đảo lưu. Đao mang trí mạng còn chưa chém tới, Bát Giác Liên Hoa Chùy trong tay Âm Ma Thiên Tôn đã xoay động cực nhanh, cánh hoa xoay động, quay tít giống như cối xay gió, tỏa ra từng lớp sóng ba màu, hình thành gió lốc cuồng dã cuốn chặt lấy đao mang kia. Quang mang cuồng liệt chiếu sáng khắp tinh hà, làm cho những Chủ Thần đứng nhìn cuộc chiến tâm thần rung động, bọn họ giờ mới biết thực lực của mình so với Thiên Tôn cường giả nhỏ bé biết bao. Âm Ma Thiên Tôn dùng Thiên Tôn Thần Khí mới luyện hóa là Bát Giác Liên Hoa Chùy mà có thể ngăn được một đao sắc bén đó của Đại Càn Thiên Tôn, làm cho Đại Càn Thiên Tôn có cảm giác thất bại. Hắn ý thức được, đối thủ trước mặt đây quả không đơn giản, thực lực so với hắn, chỉ hơn chứ không kém. Nghĩ tới đây, Đại Càn Thiên Tôn nộ khí càng lớn, vô duyên vô cớ lại kéo đến một đối thủ lợi hại như vậy. Cục diện hôm nay, cho dù không thể thủ thắng, cũng không được phép thất bại, nếu không, địa vị của hắn tại Tinh vực Đại Càn này sẽ tan thành mây khói. Chỉ là, Âm Ma Thiên Tôn một khi đã thăm dò ra thực lực của Đại Càn Thiên Tôn, liên bắt đầu tăng cường tấn công. Thiên Tôn Thần Khí của Âm Ma Thiên Tôn, là Thần khí đã tế luyện mấy trăm vạn năm, giống như xích long bay lượn, một cây thương dài bay lượn giữa tinh hà, khiến cho Đại Càn Thiên Tôn vô cùng chật vật. Cảnh giới Thần hồn của Âm Ma Thiên Tôn có thể nói là tiếp cận tới cảnh giới của Thánh Hoàng, cách đột phá lên Thánh Hoàng cũng chỉ còn một bước mà thôi. Với cảnh giới Thần hồn như vậy, muốn đánh bại Đại Càn Thiên Tôn không hề khó. Chém giết qua lại, Thần hồn của Đại Càn Thiên Tôn đã tiêu hao sáu bảy phần, mà Âm Ma Thiên Tôn lại như rồng như hổ, khí thế tấn công càng mạnh mẽ hơn. Sự chênh lệch của cảnh giới Thần hồn này, lập tức hiển hiện ra. Đại Càn Thiên Tôn đã cảm thấy mệt mỏi, trong lòng biết cứ tiếp tục thế này, mình đã sắp cạn kiệt sinh lực rồi, vô cùng buồn bực, liện định phát động chiến thuật biển người vây khốn địch thủ. Nào ngờ, Âm Ma Thiên Tôn như đọc được ý nghĩ của hắn, cười lớn nói: - Đại Càn Thiên Tôn, cho ngươi một cơ hội, còn không kêu gọi thủ hạ của ngươi cùng lên, trong ba hiệp nữa là ngươi sẽ thua chắc, trong mười hiệp nữa là ngươi sẽ chết chắc đó. Những lời này không khác gì tát vào mặt Đại Càn Thiên Tôn, làm cho Đại Càn Thiên Tôn cưỡi hổ khó xuống. Gọi thủ hạ tới, không khỏi có vẻ khiếp sợ, còn không gọi thủ hạ tới, với cục diện hiện nay, có thể chống đỡ được bao lâu, thực sự là vấn đề khó khăn. Cân nhắc nặng nhẹ, thể diện và tính mạng, không khó để lựa chọn. Cự liêm chém điên cuồng, liên tục hét lớn: - Tất cả lên, diệt hắn cho ta! Những Chủ Thần bên ngoài, không giống với Chủ Thần của các Vị diện. Đây đều là tâm phúc do Đại Càn Thiên Tôn huấn luyện ra, ai cũng đều có thể vì Đại Càn Thiên Tôn mà chết. Vừa nghe thấy mệnh lệnh, cơ hồ không suy nghĩ gì, ùn ùn kéo lên. Mấy trăm Chủ Thần cùng nhau xông lên, uy thế này, tuyệt đối làm cho người ta khiếp sợ. Cho dù là Thiên Tôn cường giả, bị trận pháp Chủ Thần vây khốn, cũng khó mà giành phần thắng. Âm Ma Thiên Tôn ha ha cười lớn: - Quả nhiên, Đại Càn Thiên Tôn, ngươi sợ rồi. Nhiều người, nhiều người thực sự có tác dụng sao? Âm Ma Thiên Tôn cười lớn, pháp thân vừa chuyển, đã hóa thành một đám mây đỏ, đám mây này vô cùng khoa trương, như lưu phong vậy, không thấy dấu vết. Ở trên không trung rung rung lắc lắc, hướng về phía Đại Càn Thiên Tôn lao tới. Đại Càn Thiên Tôn cả kinh, đám mây đỏ này còn chưa cuốn tới, liền có một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng cuốn tới, phảng phất có thể đem hắn đốt ra thành tro. Nỗi kinh hãi này quả thực không nhỏ. Phải biết rằng, Đại Càn Thiên Tôn với pháp thân của cấp bậc Thiên Tôn, năng lực chịu nhiệt là vô cùng tốt. Cho dù là nhiệt độ cao do Vị diện ma sát tạo ra, cũng không thể làm thương tới pháp thân của Thiên Tôn cường giả. Mà đám mây đỏ này của đối phương, từ xa như vậy đã sinh ra một sức uy hiếp khủng khiếp đến thế, điều này quả thực nằm ngoài dự kiến. Đại Càn Thiên Tôn lúc này mới biết, đối thủ này đáng sợ biết bao. Âm Ma Thiên Tôn cười nói: - Không muốn bị thiêu cháy thì nhanh cút ra. Âm Ma Thiên Tôn giống như tinh hà lưu hỏa, không ngừng trên không trung bắn ra từng vòng lửa, những vòng lửa này không hừng hực mãnh liệt, mà là loại u hỏa có màu xanh tím, nhưng lực sát thương của u hỏa này lại mạnh hơn liệt hỏa gấp chục gấp trăm lần. Đại Càn Thiên Tôn bị u hỏa này quấn lấy, liên tiếp thối lui, lẻn vào phi thuyền Thiên Tôn, hét lớn: - Rút lui, rút lui! Âm Ma Thiên Tôn cười hung ác: - Chạy đi đâu chứ? Cũng nhảy vào phi thuyền Thiên Tôn của mình, đuổi theo phi thuyền của Đại Càn Thiên Tôn. Phi thuyền của Âm Ma Thiên Tôn là sản phẩm của Xích Dương Thánh Hoàng, so với phi thuyền Thiên Tôn thông thường ưu việt hơn rất nhiều. Bất kể là thể tích hay độ cứng rắn đều vô cùng tốt. So sánh với nó, phi thuyền của Đại Càn Thiên Tôn trở nên vô cùng tầm thường.
Truy đuổi như vậy, chẳng bao lâu đã đuổi tới gần thần điện của Đại Càn Thiên Tôn. Âm Ma Thiên Tôn cười lớn nói: - Đại Càn Thiên Tôn, ngươi cứ trốn đi, ta phá hủy Thiên Tôn Thần Điện của ngươi trước rồi nói. Đại Càn Thiên Tôn phẫn nộ quát: - Ngươi đừng ép người quá đáng! - Là các ngươi chọc giận ta trước, nguyên tắc của ta là, người mà phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần. Âm Ma Thiên Tôn tiếng cười quái dị, liền hướng về Thiên Tôn Thần Điện lao tới. Đúng lúc đó, trong hư không truyền đến một thanh âm thập phần hùng hồn: - Không được lỗ mãng, các hạ, biết điều một chút! Trong hư không, một đạo quang mang màu xanh từ trên cao bắn thẳng xuống, không ngờ biến thành một cái lưới lớn, dựng đứng trước phi thuyền Thiên Tôn của Âm Ma Thiên Tôn.