Tại sao…
Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như thế?
Tại sao em lại nói rằng em yêu tôi sau tất cả những gì em làm với tôi như thế?
Tại sao, em lại tàn ác đến thế?
Tại sao???
-Tại sao Olivia???? –Richard ôm chặt đầu mình gào lên. Nước mắt nhoà ướt.
Tại sao lúc đó cậu lại không giữ lấy cô ấy kia chứ?
Thần Chết và con người thì đã sao? Điều mà cậu cần chỉ là có cô bên cạnh thôi mà?
Nếu cậu mặc kệ lời cô nói, bất chấp tất cả, dù có thế nào cũng không buông tay cô thì bây giờ cậu đã không mất cô mãi mãi như thế.
Tại sao lúc đó cậu lại mềm lòng trước đôi mắt của cô, nếu cậu nhắm mắt lại không thấy, không nghe cô nói bất cứ điều gì. Cứ thế mang cô đến một nơi thật xa thì đã không thế này.
Xung quanh Daisy, những tiếng gào thét dữ dội trong tiềm thức Richard khiến cô và Francis đau đớn.
Richard ngã khuỵu xuống nền đất, nước mắt nhạt nhoà mặn chát. Cậu siết chặt lồng ngực mình.
Đau… Đau quá…
“Olivia…”
“Anh yêu em…”
Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng cậu nói yêu cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ nghe thấy điều đó…
Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã. Richard ngồi lặng trong màn mưa, bàn tay run run của cậu dính đầy bùn đất. Cậu vô hồn ngồi trước một ngôi mộ nhỏ mà cậu vừa đắp lên. Và cậu gục xuống nền đất đó, không còn chút sức lực.
“Olivia…”
Ngôi mộ nhỏ đắp lên, giản dị, nhỏ bé. Người ta vẫn thường thấy có một chàng trai ngồi trước ngôi mộ đó nhìn thẫn thờ từ ngày này qua ngày khác. Dù là đêm, hay ngày. Mưa, hay nắng. Vẫn có bóng dáng một chàng trai ngồi đấy, như cố tìm kiếm thứ gì đó mà cậu biết rằng sẽ mãi mãi không xuất hiện. Và nếu chú ý lắng nghe, người ta sẽ nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm trong cổ họng: “Olivia.”
-Richard. –Một người đàn ông đứng phía sau lưng Richard lên tiếng, trên tay ông ta, một sợi dây xích dài –Dòng tộc Jenkins gọi cậu trở về.
Richard im lặng. Khoé miệng cong lên. Cậu biết điều gì đang chờ đợi cậu trở về.
***
Dây xích lớn rơi xuống nền đất tạo nên một tiếng khô khốc giữa không gian tĩnh lặng. Richard rơi phịch xuống mặt đất. Cơ thể không còn một chút sức lực, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ. Người cậu dày đặc vết chém, vết đâm, vết phỏng, bằng chứng cho những màn tra tấn tàn bạo với cậu trong suốt ba ngày qua. Đến khi hình phạt kết thúc cũng là lúc mà cậu mê mệt không còn chút ý thức. Người cậu nồng nặc mùi máu tươi.
-Tội của mày là yêu một con người. Dòng tộc Thần Chết cao quý của chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Tra tấn xong hãy treo nó ở quảng trường tử thần. –Một người đàn ông có nét mặt cương nghị lạnh lùng nhìn Richard nằm thoi thóp trên nền đất. Bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy cây trượng quyền quý –Vì mày là cháu của ta nên ta không thể nào giao mày cho đấng tối cao xét xử được. Chỉ mong mày sau vụ này trắng mắt ra, con người và Thần Chết không dành cho nhau. Dù chỉ là tình cảm mới chớm nở, ta cũng sẽ diệt tận gốc không cho nó nảy nở nữa. Thật đáng thất vọng, giống như cha người. Vứt bỏ nữ Thần Chết tài năng chỉ để yêu một con người, và cía giá phải trả là ông ta đã tan thành bọt biển. Nhơ bẩn, đáng khinh. Ông ta đã đnáh đổi một đời bất tử của mình chỉ để được làm chồng của con người trong một giờ, thật đáng xấu hổ.
Cái gì?
Richard mơ màng, nửa thực nửa ảo. Nhưng ý thức của cậu như thức tỉnh ra một chút.
Ngài Jenkins lạnh lùng bước đi, để lại Richard nằm lịm đi ở đó.
Khi đấy, nước mắt Richard lăn dài đau đớn. Cha cậu đã đánh đổi cả đời bất tử chỉ để làm chồng bên người mình yêu một giờ sao? Cha cậu cuối cùng cũng đã bỏ cậu đi rồi sao? Ngực cậu như bị siết chặt. Cậu đau đớn khóc không thành tiếng. Thân hình đó quằn quại.
“Cha..”
Yêu con người là cái tội sao?
Khốn kiếp…
***
Richard bước đến ngôi mộ của Olivia. Cậu đặt một bó hoa huệ trắng tinh khiết, khẽ thì thào nói:
-Yêu em, nó không phải là cái tội, đúng không?
Nói rồi Richard cười to. Cười như chưa từng được cười. Cho đến khi khoé miệng cậu không thể cong lên được nữa, cậu mới cảm nhận được vị chát của nước mắt tràn ra tự lúc nào.
Yêu một con người thì sao chứ? Thực sự, “yêu” là có tội hay sao?
***
Tiếng trẻ con khóc vang lên, ré lên giữa đêm tối.
-Phu nhân! Cậu bé đã ra đời! Phu nhân!!!
Tiếng mọi người trong gia đình nhỏ vang lên rạng rỡ. Từng tiếng như đang reo mừng tột độ. Người phụ nữ nét mặt mệt nhọc nhưng tràn đầy hạnh phúc. Bà đón lấy đứa bé đỏ hon trên tay người kia, nước mắt bà chảy dài. Giọng bà nấc nghẹn.
-Cha con… Nếu cha con còn sống chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nếu thấy con… Nếu cha con còn sống chắc lúc này ông ấy sẽ mừng quýnh lên như một đứa trẻ… Con hiểu không? –Người phụ nữ đó oà khóc ôm chặt đứa bé.
Căn phòng rộn lên tiếng reo cười hạnh phúc,
Richard đứng bên ngoài cửa sổ, ngước lên trời cao phà một hơi dài, khẽ nói:
-Cha thấy không? Tình yêu của cha, người phụ nữ mà cha lấy cả tính mạng mình để đánh đổi một giờ bên cô ấy đã sinh con cho cha rồi đấy… Cha có hạnh phúc không?
-Michael Jenkins… -Người phụ nữ cười trong nước mắt –Tên con sẽ là Michael Jenkins… Cha con đã từng nói, nếu con là con trai, con sẽ mang cái tên đó. Dù cha con không còn, nhưng ta vẫn lấy họ của Jenkins của cha con, con nhé…
“Michael Jenkins.”
Richard lẩm bẩm. Em trai của cậu có tên là Michael…
Ngày này qua ngày khác, Richard vẫn lặng lẽ đến ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười đó. Vì lo sợ dòng tộc Jenkins tìm đến, người phụ nữ đó đưa gia đình nhỏ của cô ấy vào rừng. Họ đâu đến mức phải sống trốn như thế?
Lặng nhìn người phụ nữ mà cha cậu yêu hơn bất cứ thứ gì, nhìn người em trai của mình sinh ra từ mối tình ngang trái đang lớn dần lên từng ngày.
Cho đến ngày đó, khi Richard ngủ quên trên phiến đá gần đó, Michael mới bước lại gần. Lúc đó, Michael bốn tuổi.
-Anh là ai? Anh hay đến thăm em đúng không? Em thường thấy bóng anh in lên vách cửa mỗi khi sắp ngủ…
Michael nghiêng đầu nhìn Richard. Nụ cười rạng rỡ thật tươi. Mái tóc trắng sữa chảy dài.
A…
Bị lộ rồi…
Làm sao đây? Bỗng có chút hạnh phúc… Richard, lần đầu tiên sau từng ấy chuyện, khẽ nhoẻn miệng cười:
-Anh là anh trai em, Michael…
Và thế, anh tìm thấy em, em tìm thấy anh. Hai người anh em cuối cùng cũng có thể ngồi cạnh nhau, thân thiết như thế. Ngày này qua ngày khác, Richard luôn lén lút đến dẫn Michael đi chơi.
Cho đến một ngày…
-Michael, em có thích ăn kẹo không? Anh vừa mua được những viên kẹo này, ngon lắm đấy. –Richard lấy trong túi ra những viên kẹo. Mắt Michael sáng lên rạng rỡ, cậu bé vui vẻ đưa tay quờ lấy những viên kẹo.
-Anh Richard! Em rất… -Michael cười to, nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị một tiếng “đoằng” xé gió lao đến.
Lúc đó, Michael ngã xuống trước mặt Richard. Máu tràn ra…
Richard đứng sững như pho tượng, có gì đó chực trào ra từ hốc mắt.
-Michael…-Richard run run mấp máy môi –MICHAEL! MICHAEL! MICHAEL!!!
Richard gào lên cúi xuống đỡ Michael lên.
-Không! Em bị sao thế này Michael??? Michael????
Thân hình Michael run lên trong vòng tay Richard. Môi cậu bé tím đi, đôi mắt sắp khóc. Giọng nói đó run run tội nghiệp:
-Anh à… Em… đau… quá….
-Michael!!! Michael… -Richard bật khóc, máu từ vết thương tràn lan. Cậu ôm lấy thân hình nhỏ bé đó, nước mắt nhạt nhoà –Michael!! Không… Anh không được bỏ anh đi… Anh đã không còn người để mong đợi anh nữa… Michael… Không…
Cậu ngước mặt lên, đã nhìn thấy người dòng tộc Jenkins trên tay khẩu súng nhắm về phía cậu. Nét mặt lạnh tanh.
-Cậu Richard.. –Người kia lạnh lùng lên tiếng –Mời cậu tránh ra. Trên tay cậu là nghiệt chủng của dòng tộc Jenkins, là đứa con nhơ bẩn được sinh ra trong một cái tình yêu nhơ bẩn. Điều đó là sự bôi nhọ với dòng tộc Jenkins, cũng như với giới tử thần. Nhiệm vụ của tôi là diệt trừ kẻ nhơ nhuốc này.
Không…
Michael không phải nhơ nhuốc…
Michael là em trai cậu…
Cha cậu cũng thế…
Ông ấy không hề nhớ nhuốc…
-Cậu Richard… -Người kia lên tiếng thêm một lần nữa. Chuẩn bị bóp cò.
-Em trai tôi… NÓ KHÔNG HỀ NHƠ NHUỐC!!!
Richard gào lên, cậu siết chặt cơ thể Michael gào khóc. Tại sao? Đứa trẻ này đâu có tội. Tình yêu đâu có lỗi… Tại sao chứ?
Richard nghiến răng, trợn mắt nhìn lên người đàn ông trước mắt.
-Gia đình ta, không ai là nhơ nhuốc cả!!! Ta nguyền rủa các người!!!!
Richard gào lên, đặt Michael nằm xuống. Cậu đứng lên rồi phóng đến. Người đàn ông kia bất ngờ, chưa biết làm thế nào, đã bị thấy rách toạc ở bụng.
“PHẬP!!!”
Nét mặt người đó còn thể hiện rõ sự kinh hoàng. Rồi sau giây sau đó, máu bắn ra tạt xuống nền đất. Cậu lạnh lùng nhìn tên Thần Chết dưới chân mình. Đó là lần đầu tiên, cậu làm đổ máu.
Richard quay đến chỗ Michael, run run ôm lấy Michael.
-Anh sẽ bảo vệ em, Michael… -Richard khẽ nói. Rồi cậu ôm lấy Michael bước vào căn nhà đó. Bên dưới sàn, người mẹ của Michael đã chết. Trên người phụ nữ đó, là hàng tá những vết bắn, mùi máu tươi xông lên khiến mắt cậu cay cay.
-Ha ha.. –Richard vô thức bật cười –HA HA HA HA… Cha! Cha thấy chưa??? Thấy cáitình yêu mà cha đã dành cả mạng sống hi sinh chưa??? Cô ta đã chết!!! Đã chết rồi đấy!!! Cha đã thấy con người phũ phàng với chúng ta thế nào chưa???? Lúc nào cũng thế, họ mặc kệ chúng ta thế nào, cứ thế bỏ đi.
Richard nhớ đến Olivia, nhớ đến phút cuối cùng thấy cô, ngực đau thắt.
-Kết cục nào cũng như nhau cả… -Cậu gập người đau đớn gào lên –Thế thì cái gì mà “tình yêu” chứ??? Con người! Chỉ là lũ yếu đuối như nhau! Chưa làm gì đã chết, mà chúng ta có ai níu được họ đâu??? Cha…
Rồi cậu khuỵu xuống, bật khóc. Niềm tin của cậu đã mục rữa. Người phụ nữ đã chết trước mặt cậu, là một kết quả của sự hi sinh vì tình yêu của cha cậu với cô ấy đấy. Họ đổi lại được cái gì? Lại cái khinh rẻ, lại cái kết cục không ai muốn…
-Tôi… CĂM GHÉT CON NGƯỜI!!!!
Và đứa em bé bỏng đó, là Thần Chết lai. Cậu đã nuôi nấng đứa trẻ đó. Cậu giết hết tất cả những con người dám dè bỉu cái mái tóc màu trắng sữa khác người của Michael. Cậu thô bạo đâm chém tất cả những tử thần miệt thị anh em họ.
-Anh Michael, mọi người bảo em là đứa con nhơ bản của một tình yêu nhớ bẩn, có đúng không ạ?
Richard lạnh lùng nhìn xuống Michael, cậu cười nụ cười tàn ác. Đặt tay lên đầu Michael, đầu óc dần mất hết lí trí:
-Không phải như thế Michael. Nếu ai nói với em như thế, hãy nói với anh, và anh sẽ khiến cho chúng phải nuốt lại những gì chúng nói.
Bàn tay Richard nhuốm máu vì bảo vệ Michael, bảo vệ tình yêu của người cha đã mất, bảo vệ tình yêu của cậu đối với Olivia….
Cứ thế, cậu trở thành một Thần Chết biến chất từ khi nào không hay. Chỉ biết giết người làm thú vui. Vì sợ Michael cũng bị lòng thù hận làm mất lí trí như cậu, nên Richard dùng chút lí trí tỉnh táo cuối cùng của mình, xoá đi trí nhớ Michael, thay thế vào đó là kí ức giả, kí ức mà người mẹ Michael không chết mà sống với Michael cho đến khi bà hưởng thọ tuổi 80. Và vào một đêm tối, cậu rời bỏ Michael. Michael đã 17 tuổi, tự lo cho mình. Cậu sợ Michael chứng kiến một người anh trai như cậu. Cậu bỏ trốn…
_____
-Lại thêm một Thần Chết nữa bị xé toạc phần bụng… -Một người hoảng hốt kêu ré lên khi thấy người kia ôm phần bụng bị xéo toạc, máu đầm đìa, cố lết vào bên trong.
-Richard Jenkins… Hắn ta không còn là Thần Chết nữa! Hắn ta bây giờ là Thần Chết biến chất rồi!! Ngài Jenkins, đến nước này đành giao hắn giam vào ngục tử thần thôi… Xin Ngài!!!
Ngài Jenkins chau mày lại. Cuối cùng, đau đớn băm môi, Ngài nghiến răng:
-Nếu chỉ còn cách đó.. ta sẽ…
-Còn một cách… -Một người đàn ông bước vào kêu lên. Francis đứng trước Ngài Jenkins. –Tôi sẽ xoá đi cái kí ức không đáng có của cậu ấy, và tạm thời giam cậu ấy 500 năm, cho đến khi có người đánh thức cậu ấy… Như thế, Richard sẽ có cơ hội làm lại từ đầu..
Và họ coi dó, là cách duy nhất…
“Này chàng trai, để tôi xoá đi kí ức của cậu nhé…”
-Richard…
Daisy mím chặt môi, cô đã khóc từ lúc nào. Cô ôm mặt bật khóc, khuỵu xuống. Francis vẫn im lặng nén tiếng thở dài. Rồi Francis đưa ngón tay ấn giữa trán cô:
-Và đây, là kí ức của cô đã bị xoá. Emma Martin, hãy nhớ lại…
Daisy bỗng nhiên thấy chếch choáng đầu óc. Hàng trăm thước phim dồn vào đầu cô khiến cô đờ đẫn.
“Emma….”
“Emma…”
“Emma…”
-Tôi… Tôi là Emma!
“UỲNH!!!!”
Mặt đất bỗng nhiên chuyển động mạnh khiến cô hốt hoảng. Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành hàng trăm mãnh vỡ.
-Chuyện gì xảy ra thế này??? –Emma hoảng loạn gào lên.
-Điều tôi lo sợ cũng đã đến. Khi nhớ lại, tiềm thức cậu ta sẽ bị chấn động mạnh, có khả năng nỗi sợ trong cậu ta sẽ bùng nổ ra. Và có khi, cậu ta sẽ trở nên mất lí trí như ngày mà cậu ta bỏ Michael… -Francis hoảng loạn nắm lấy tay Emma –Chạy ra khỏi kí ức cậu ta ngay! Ý thức và lý trí của cậu ta sắp sụp đổ rồi!!!
-Cái gì??? Vậy có nghĩa là kí ức sụp đổ, cậu ta sẽ..
-Sẽ quên mất mình là ai và trở nên biến chất, cô xem đi! Mọi thứ trong cậu ta đang rữa ra, đang phá huỷ dần… -Francis nắm lấy tay Emma chạy băng băng. Những mảnh kí ức sụp đổ. Emma quay đầu nhìn lại, bỗng nhìn thấy một hình ảnh của Richard đang nằm bệt giữa nền nhà, chôn vùi dần trong những mảnh kí ức.
-Đó, cô thấy không??? Con người cậu ta đang bị kí ức ăn rồi!!! Chạy mau.,
Emma bỗng nhiên thấy mắt mình nhoà ướt. Kí ức về ngày đầu tiên gặp cậu, đâm cậu, rồi không nhớ cậu là ai. Bất chấp cô không còn nhớ, cậu vẫn đưa cô về lại bên cậu, cô còn cự tuyệt, còn cứng đầu. Nhưng lúc này, ngực cô đau thắt.
-Francis … -Emma bật khóc, cô đẩy tay Francis ra. –Xin lỗi, nhưng tôi không thể để anh ấy cô độc nữa… Bị chôn vùi trong chính kí ức của mình, chắc chắn, kinh khủng chết mất…
Emma quay lưng lại, chạy ngược vào bên tỏng, nơi từng mảng kí ức đang sụp xuống.
-Emma!!! –Francis gào lên, nhưng lúc ấy, mảnh vỡ lớn rơi xuống, chắn lối đi. Cậu chỉ có thể đứng đó nhìn cô xa dần.
“Richard…”
“Richard…”
Emma thầm gọi tên Richard. Nước mắt nhạt nhoà. Cô ôm mặt khóc. Cô biết tìm Richard ở đâu đây? Richard ở đâu đây?
Tại sao bây giờ cô thấy ngực mình đau đến thế?
Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra Richard quan trọng với cô đến thế nào?
Tại sao, cô không nhớ ra mọi thứ sớm hơn?
-Richard… tôi xin lỗi… Tôi không muốn khóc trong ý thức của anh nhưng, nước mắt tôi không hiểu sao không thể ngừng chảy… Richard, anh nghe thấy tôi nói không? Richard…
Và Emma chạy vô định vào nơi đang dần sụp đổ. Cho đến khi bước chân dừng lại, ở một góc tường, nơi những mảnh vỡ găm xuống chồng lên nhau tạo thành bức tường lớn. Cô mới cố gắng kéo những mảnh vỡ đó ra. Nhưng vừa chạm vào, đã nghe thấy tiếng khàn khàn của Richard vang lên.
-Đừng vào đây.
-Richard!
-Đi đi… Tôi không muốn cô thấy tôi bây giờ..
Tiếng Richard khàn khàn nói.
-Không, Richard! Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian khi ở bên anh… Richard… Anh không thể để chính mình bị nuốt mất như thế… Richard, anh còn chưa kể mọi chuyện với Michael… Richard…
-Đi đi…
-Không!!!!
-TÔI ĐÃ BẢO CÔ ĐI CƠ MÀ!!! –Richard gào lên. Ngay lập tức, những mũi nhọn kí ức lao ra phóng về phía cô. Nhưng Emma không tránh. Nó đâm phập vào cánh tay cô, máu rỉ ra đua nhói.
-Richard… -Emma mím môi kéo mảnh vỡ ra.
Cho đến khi cô thấy một Richard nằm gọn giữa nền đất. Cả người Richard như người mất hết đi sưc lực, tàn tạ như cái xác. Cả người phủ lên một màn khói đen sì.
-Đi đi… -Richard lẩm bẩm. Richard, đã không còn là Richard, Richard bây giờ đang bị chính mình ăn mòn.
-Richard…-Emma bật khóc. Cô chạy đến ôm chầm lấy Richard. Nước mắt nhạt nhoà –Richard, đừng như thế… Vứt bỏ đi thù hận, nỗi đau được không?? Richard, vứt bỏ hết đi… Tôi không muốn anh như thế… Tôi không muốn mất anh…
Cô cảm nhận được sự run rẩy của Richard trong tay mình. Lẩy bẩy như con chim non, lẩy bẩy như sợ rằng sẽ có gì đó làm mình bị tổn thương lần nữa. Emma siết chặt Richard, những mảnh kí ức vẫn tiếp tục sụp xuống. Nước mắt lăn dài, thấm xuống bàn tay Richard.
-Richard, anh đừng lo lắng gì cả… Vứt bỏ cả đi... Hãy đi cùng tôi… Hãy ra ngoài ánh sáng với tôi đi… Tôi sẽ chỉ cho anh những điều anh chưa bao giờ biết… Tôi sẽ kể cho anh nghe những gì anh chưa bao giờ nghe… Richard…
Nước mắt Richard bỗng nhiên trào ra trong vô thức. Những ngón tay run run của cậu vô thức đưa lên siết lấy áo Emma. Hơi ấm này, vòng tay này cậu cần lâu lắm rồi. Nơi mà cậu có thể dựa vào khi đau khổ, đã rất lâu rồi cậu mới đựa dựa vào ai như thế. Môi cậu run run, mấp máy.
“E…”
“Emma…”
Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như thế?
Tại sao em lại nói rằng em yêu tôi sau tất cả những gì em làm với tôi như thế?
Tại sao, em lại tàn ác đến thế?
Tại sao???
-Tại sao Olivia???? –Richard ôm chặt đầu mình gào lên. Nước mắt nhoà ướt.
Tại sao lúc đó cậu lại không giữ lấy cô ấy kia chứ?
Thần Chết và con người thì đã sao? Điều mà cậu cần chỉ là có cô bên cạnh thôi mà?
Nếu cậu mặc kệ lời cô nói, bất chấp tất cả, dù có thế nào cũng không buông tay cô thì bây giờ cậu đã không mất cô mãi mãi như thế.
Tại sao lúc đó cậu lại mềm lòng trước đôi mắt của cô, nếu cậu nhắm mắt lại không thấy, không nghe cô nói bất cứ điều gì. Cứ thế mang cô đến một nơi thật xa thì đã không thế này.
Xung quanh Daisy, những tiếng gào thét dữ dội trong tiềm thức Richard khiến cô và Francis đau đớn.
Richard ngã khuỵu xuống nền đất, nước mắt nhạt nhoà mặn chát. Cậu siết chặt lồng ngực mình.
Đau… Đau quá…
“Olivia…”
“Anh yêu em…”
Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng cậu nói yêu cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ nghe thấy điều đó…
Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã. Richard ngồi lặng trong màn mưa, bàn tay run run của cậu dính đầy bùn đất. Cậu vô hồn ngồi trước một ngôi mộ nhỏ mà cậu vừa đắp lên. Và cậu gục xuống nền đất đó, không còn chút sức lực.
“Olivia…”
Ngôi mộ nhỏ đắp lên, giản dị, nhỏ bé. Người ta vẫn thường thấy có một chàng trai ngồi trước ngôi mộ đó nhìn thẫn thờ từ ngày này qua ngày khác. Dù là đêm, hay ngày. Mưa, hay nắng. Vẫn có bóng dáng một chàng trai ngồi đấy, như cố tìm kiếm thứ gì đó mà cậu biết rằng sẽ mãi mãi không xuất hiện. Và nếu chú ý lắng nghe, người ta sẽ nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm trong cổ họng: “Olivia.”
-Richard. –Một người đàn ông đứng phía sau lưng Richard lên tiếng, trên tay ông ta, một sợi dây xích dài –Dòng tộc Jenkins gọi cậu trở về.
Richard im lặng. Khoé miệng cong lên. Cậu biết điều gì đang chờ đợi cậu trở về.
***
Dây xích lớn rơi xuống nền đất tạo nên một tiếng khô khốc giữa không gian tĩnh lặng. Richard rơi phịch xuống mặt đất. Cơ thể không còn một chút sức lực, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ. Người cậu dày đặc vết chém, vết đâm, vết phỏng, bằng chứng cho những màn tra tấn tàn bạo với cậu trong suốt ba ngày qua. Đến khi hình phạt kết thúc cũng là lúc mà cậu mê mệt không còn chút ý thức. Người cậu nồng nặc mùi máu tươi.
-Tội của mày là yêu một con người. Dòng tộc Thần Chết cao quý của chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Tra tấn xong hãy treo nó ở quảng trường tử thần. –Một người đàn ông có nét mặt cương nghị lạnh lùng nhìn Richard nằm thoi thóp trên nền đất. Bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy cây trượng quyền quý –Vì mày là cháu của ta nên ta không thể nào giao mày cho đấng tối cao xét xử được. Chỉ mong mày sau vụ này trắng mắt ra, con người và Thần Chết không dành cho nhau. Dù chỉ là tình cảm mới chớm nở, ta cũng sẽ diệt tận gốc không cho nó nảy nở nữa. Thật đáng thất vọng, giống như cha người. Vứt bỏ nữ Thần Chết tài năng chỉ để yêu một con người, và cía giá phải trả là ông ta đã tan thành bọt biển. Nhơ bẩn, đáng khinh. Ông ta đã đnáh đổi một đời bất tử của mình chỉ để được làm chồng của con người trong một giờ, thật đáng xấu hổ.
Cái gì?
Richard mơ màng, nửa thực nửa ảo. Nhưng ý thức của cậu như thức tỉnh ra một chút.
Ngài Jenkins lạnh lùng bước đi, để lại Richard nằm lịm đi ở đó.
Khi đấy, nước mắt Richard lăn dài đau đớn. Cha cậu đã đánh đổi cả đời bất tử chỉ để làm chồng bên người mình yêu một giờ sao? Cha cậu cuối cùng cũng đã bỏ cậu đi rồi sao? Ngực cậu như bị siết chặt. Cậu đau đớn khóc không thành tiếng. Thân hình đó quằn quại.
“Cha..”
Yêu con người là cái tội sao?
Khốn kiếp…
***
Richard bước đến ngôi mộ của Olivia. Cậu đặt một bó hoa huệ trắng tinh khiết, khẽ thì thào nói:
-Yêu em, nó không phải là cái tội, đúng không?
Nói rồi Richard cười to. Cười như chưa từng được cười. Cho đến khi khoé miệng cậu không thể cong lên được nữa, cậu mới cảm nhận được vị chát của nước mắt tràn ra tự lúc nào.
Yêu một con người thì sao chứ? Thực sự, “yêu” là có tội hay sao?
***
Tiếng trẻ con khóc vang lên, ré lên giữa đêm tối.
-Phu nhân! Cậu bé đã ra đời! Phu nhân!!!
Tiếng mọi người trong gia đình nhỏ vang lên rạng rỡ. Từng tiếng như đang reo mừng tột độ. Người phụ nữ nét mặt mệt nhọc nhưng tràn đầy hạnh phúc. Bà đón lấy đứa bé đỏ hon trên tay người kia, nước mắt bà chảy dài. Giọng bà nấc nghẹn.
-Cha con… Nếu cha con còn sống chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nếu thấy con… Nếu cha con còn sống chắc lúc này ông ấy sẽ mừng quýnh lên như một đứa trẻ… Con hiểu không? –Người phụ nữ đó oà khóc ôm chặt đứa bé.
Căn phòng rộn lên tiếng reo cười hạnh phúc,
Richard đứng bên ngoài cửa sổ, ngước lên trời cao phà một hơi dài, khẽ nói:
-Cha thấy không? Tình yêu của cha, người phụ nữ mà cha lấy cả tính mạng mình để đánh đổi một giờ bên cô ấy đã sinh con cho cha rồi đấy… Cha có hạnh phúc không?
-Michael Jenkins… -Người phụ nữ cười trong nước mắt –Tên con sẽ là Michael Jenkins… Cha con đã từng nói, nếu con là con trai, con sẽ mang cái tên đó. Dù cha con không còn, nhưng ta vẫn lấy họ của Jenkins của cha con, con nhé…
“Michael Jenkins.”
Richard lẩm bẩm. Em trai của cậu có tên là Michael…
Ngày này qua ngày khác, Richard vẫn lặng lẽ đến ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười đó. Vì lo sợ dòng tộc Jenkins tìm đến, người phụ nữ đó đưa gia đình nhỏ của cô ấy vào rừng. Họ đâu đến mức phải sống trốn như thế?
Lặng nhìn người phụ nữ mà cha cậu yêu hơn bất cứ thứ gì, nhìn người em trai của mình sinh ra từ mối tình ngang trái đang lớn dần lên từng ngày.
Cho đến ngày đó, khi Richard ngủ quên trên phiến đá gần đó, Michael mới bước lại gần. Lúc đó, Michael bốn tuổi.
-Anh là ai? Anh hay đến thăm em đúng không? Em thường thấy bóng anh in lên vách cửa mỗi khi sắp ngủ…
Michael nghiêng đầu nhìn Richard. Nụ cười rạng rỡ thật tươi. Mái tóc trắng sữa chảy dài.
A…
Bị lộ rồi…
Làm sao đây? Bỗng có chút hạnh phúc… Richard, lần đầu tiên sau từng ấy chuyện, khẽ nhoẻn miệng cười:
-Anh là anh trai em, Michael…
Và thế, anh tìm thấy em, em tìm thấy anh. Hai người anh em cuối cùng cũng có thể ngồi cạnh nhau, thân thiết như thế. Ngày này qua ngày khác, Richard luôn lén lút đến dẫn Michael đi chơi.
Cho đến một ngày…
-Michael, em có thích ăn kẹo không? Anh vừa mua được những viên kẹo này, ngon lắm đấy. –Richard lấy trong túi ra những viên kẹo. Mắt Michael sáng lên rạng rỡ, cậu bé vui vẻ đưa tay quờ lấy những viên kẹo.
-Anh Richard! Em rất… -Michael cười to, nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị một tiếng “đoằng” xé gió lao đến.
Lúc đó, Michael ngã xuống trước mặt Richard. Máu tràn ra…
Richard đứng sững như pho tượng, có gì đó chực trào ra từ hốc mắt.
-Michael…-Richard run run mấp máy môi –MICHAEL! MICHAEL! MICHAEL!!!
Richard gào lên cúi xuống đỡ Michael lên.
-Không! Em bị sao thế này Michael??? Michael????
Thân hình Michael run lên trong vòng tay Richard. Môi cậu bé tím đi, đôi mắt sắp khóc. Giọng nói đó run run tội nghiệp:
-Anh à… Em… đau… quá….
-Michael!!! Michael… -Richard bật khóc, máu từ vết thương tràn lan. Cậu ôm lấy thân hình nhỏ bé đó, nước mắt nhạt nhoà –Michael!! Không… Anh không được bỏ anh đi… Anh đã không còn người để mong đợi anh nữa… Michael… Không…
Cậu ngước mặt lên, đã nhìn thấy người dòng tộc Jenkins trên tay khẩu súng nhắm về phía cậu. Nét mặt lạnh tanh.
-Cậu Richard.. –Người kia lạnh lùng lên tiếng –Mời cậu tránh ra. Trên tay cậu là nghiệt chủng của dòng tộc Jenkins, là đứa con nhơ bẩn được sinh ra trong một cái tình yêu nhơ bẩn. Điều đó là sự bôi nhọ với dòng tộc Jenkins, cũng như với giới tử thần. Nhiệm vụ của tôi là diệt trừ kẻ nhơ nhuốc này.
Không…
Michael không phải nhơ nhuốc…
Michael là em trai cậu…
Cha cậu cũng thế…
Ông ấy không hề nhớ nhuốc…
-Cậu Richard… -Người kia lên tiếng thêm một lần nữa. Chuẩn bị bóp cò.
-Em trai tôi… NÓ KHÔNG HỀ NHƠ NHUỐC!!!
Richard gào lên, cậu siết chặt cơ thể Michael gào khóc. Tại sao? Đứa trẻ này đâu có tội. Tình yêu đâu có lỗi… Tại sao chứ?
Richard nghiến răng, trợn mắt nhìn lên người đàn ông trước mắt.
-Gia đình ta, không ai là nhơ nhuốc cả!!! Ta nguyền rủa các người!!!!
Richard gào lên, đặt Michael nằm xuống. Cậu đứng lên rồi phóng đến. Người đàn ông kia bất ngờ, chưa biết làm thế nào, đã bị thấy rách toạc ở bụng.
“PHẬP!!!”
Nét mặt người đó còn thể hiện rõ sự kinh hoàng. Rồi sau giây sau đó, máu bắn ra tạt xuống nền đất. Cậu lạnh lùng nhìn tên Thần Chết dưới chân mình. Đó là lần đầu tiên, cậu làm đổ máu.
Richard quay đến chỗ Michael, run run ôm lấy Michael.
-Anh sẽ bảo vệ em, Michael… -Richard khẽ nói. Rồi cậu ôm lấy Michael bước vào căn nhà đó. Bên dưới sàn, người mẹ của Michael đã chết. Trên người phụ nữ đó, là hàng tá những vết bắn, mùi máu tươi xông lên khiến mắt cậu cay cay.
-Ha ha.. –Richard vô thức bật cười –HA HA HA HA… Cha! Cha thấy chưa??? Thấy cáitình yêu mà cha đã dành cả mạng sống hi sinh chưa??? Cô ta đã chết!!! Đã chết rồi đấy!!! Cha đã thấy con người phũ phàng với chúng ta thế nào chưa???? Lúc nào cũng thế, họ mặc kệ chúng ta thế nào, cứ thế bỏ đi.
Richard nhớ đến Olivia, nhớ đến phút cuối cùng thấy cô, ngực đau thắt.
-Kết cục nào cũng như nhau cả… -Cậu gập người đau đớn gào lên –Thế thì cái gì mà “tình yêu” chứ??? Con người! Chỉ là lũ yếu đuối như nhau! Chưa làm gì đã chết, mà chúng ta có ai níu được họ đâu??? Cha…
Rồi cậu khuỵu xuống, bật khóc. Niềm tin của cậu đã mục rữa. Người phụ nữ đã chết trước mặt cậu, là một kết quả của sự hi sinh vì tình yêu của cha cậu với cô ấy đấy. Họ đổi lại được cái gì? Lại cái khinh rẻ, lại cái kết cục không ai muốn…
-Tôi… CĂM GHÉT CON NGƯỜI!!!!
Và đứa em bé bỏng đó, là Thần Chết lai. Cậu đã nuôi nấng đứa trẻ đó. Cậu giết hết tất cả những con người dám dè bỉu cái mái tóc màu trắng sữa khác người của Michael. Cậu thô bạo đâm chém tất cả những tử thần miệt thị anh em họ.
-Anh Michael, mọi người bảo em là đứa con nhơ bản của một tình yêu nhớ bẩn, có đúng không ạ?
Richard lạnh lùng nhìn xuống Michael, cậu cười nụ cười tàn ác. Đặt tay lên đầu Michael, đầu óc dần mất hết lí trí:
-Không phải như thế Michael. Nếu ai nói với em như thế, hãy nói với anh, và anh sẽ khiến cho chúng phải nuốt lại những gì chúng nói.
Bàn tay Richard nhuốm máu vì bảo vệ Michael, bảo vệ tình yêu của người cha đã mất, bảo vệ tình yêu của cậu đối với Olivia….
Cứ thế, cậu trở thành một Thần Chết biến chất từ khi nào không hay. Chỉ biết giết người làm thú vui. Vì sợ Michael cũng bị lòng thù hận làm mất lí trí như cậu, nên Richard dùng chút lí trí tỉnh táo cuối cùng của mình, xoá đi trí nhớ Michael, thay thế vào đó là kí ức giả, kí ức mà người mẹ Michael không chết mà sống với Michael cho đến khi bà hưởng thọ tuổi 80. Và vào một đêm tối, cậu rời bỏ Michael. Michael đã 17 tuổi, tự lo cho mình. Cậu sợ Michael chứng kiến một người anh trai như cậu. Cậu bỏ trốn…
_____
-Lại thêm một Thần Chết nữa bị xé toạc phần bụng… -Một người hoảng hốt kêu ré lên khi thấy người kia ôm phần bụng bị xéo toạc, máu đầm đìa, cố lết vào bên trong.
-Richard Jenkins… Hắn ta không còn là Thần Chết nữa! Hắn ta bây giờ là Thần Chết biến chất rồi!! Ngài Jenkins, đến nước này đành giao hắn giam vào ngục tử thần thôi… Xin Ngài!!!
Ngài Jenkins chau mày lại. Cuối cùng, đau đớn băm môi, Ngài nghiến răng:
-Nếu chỉ còn cách đó.. ta sẽ…
-Còn một cách… -Một người đàn ông bước vào kêu lên. Francis đứng trước Ngài Jenkins. –Tôi sẽ xoá đi cái kí ức không đáng có của cậu ấy, và tạm thời giam cậu ấy 500 năm, cho đến khi có người đánh thức cậu ấy… Như thế, Richard sẽ có cơ hội làm lại từ đầu..
Và họ coi dó, là cách duy nhất…
“Này chàng trai, để tôi xoá đi kí ức của cậu nhé…”
-Richard…
Daisy mím chặt môi, cô đã khóc từ lúc nào. Cô ôm mặt bật khóc, khuỵu xuống. Francis vẫn im lặng nén tiếng thở dài. Rồi Francis đưa ngón tay ấn giữa trán cô:
-Và đây, là kí ức của cô đã bị xoá. Emma Martin, hãy nhớ lại…
Daisy bỗng nhiên thấy chếch choáng đầu óc. Hàng trăm thước phim dồn vào đầu cô khiến cô đờ đẫn.
“Emma….”
“Emma…”
“Emma…”
-Tôi… Tôi là Emma!
“UỲNH!!!!”
Mặt đất bỗng nhiên chuyển động mạnh khiến cô hốt hoảng. Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành hàng trăm mãnh vỡ.
-Chuyện gì xảy ra thế này??? –Emma hoảng loạn gào lên.
-Điều tôi lo sợ cũng đã đến. Khi nhớ lại, tiềm thức cậu ta sẽ bị chấn động mạnh, có khả năng nỗi sợ trong cậu ta sẽ bùng nổ ra. Và có khi, cậu ta sẽ trở nên mất lí trí như ngày mà cậu ta bỏ Michael… -Francis hoảng loạn nắm lấy tay Emma –Chạy ra khỏi kí ức cậu ta ngay! Ý thức và lý trí của cậu ta sắp sụp đổ rồi!!!
-Cái gì??? Vậy có nghĩa là kí ức sụp đổ, cậu ta sẽ..
-Sẽ quên mất mình là ai và trở nên biến chất, cô xem đi! Mọi thứ trong cậu ta đang rữa ra, đang phá huỷ dần… -Francis nắm lấy tay Emma chạy băng băng. Những mảnh kí ức sụp đổ. Emma quay đầu nhìn lại, bỗng nhìn thấy một hình ảnh của Richard đang nằm bệt giữa nền nhà, chôn vùi dần trong những mảnh kí ức.
-Đó, cô thấy không??? Con người cậu ta đang bị kí ức ăn rồi!!! Chạy mau.,
Emma bỗng nhiên thấy mắt mình nhoà ướt. Kí ức về ngày đầu tiên gặp cậu, đâm cậu, rồi không nhớ cậu là ai. Bất chấp cô không còn nhớ, cậu vẫn đưa cô về lại bên cậu, cô còn cự tuyệt, còn cứng đầu. Nhưng lúc này, ngực cô đau thắt.
-Francis … -Emma bật khóc, cô đẩy tay Francis ra. –Xin lỗi, nhưng tôi không thể để anh ấy cô độc nữa… Bị chôn vùi trong chính kí ức của mình, chắc chắn, kinh khủng chết mất…
Emma quay lưng lại, chạy ngược vào bên tỏng, nơi từng mảng kí ức đang sụp xuống.
-Emma!!! –Francis gào lên, nhưng lúc ấy, mảnh vỡ lớn rơi xuống, chắn lối đi. Cậu chỉ có thể đứng đó nhìn cô xa dần.
“Richard…”
“Richard…”
Emma thầm gọi tên Richard. Nước mắt nhạt nhoà. Cô ôm mặt khóc. Cô biết tìm Richard ở đâu đây? Richard ở đâu đây?
Tại sao bây giờ cô thấy ngực mình đau đến thế?
Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra Richard quan trọng với cô đến thế nào?
Tại sao, cô không nhớ ra mọi thứ sớm hơn?
-Richard… tôi xin lỗi… Tôi không muốn khóc trong ý thức của anh nhưng, nước mắt tôi không hiểu sao không thể ngừng chảy… Richard, anh nghe thấy tôi nói không? Richard…
Và Emma chạy vô định vào nơi đang dần sụp đổ. Cho đến khi bước chân dừng lại, ở một góc tường, nơi những mảnh vỡ găm xuống chồng lên nhau tạo thành bức tường lớn. Cô mới cố gắng kéo những mảnh vỡ đó ra. Nhưng vừa chạm vào, đã nghe thấy tiếng khàn khàn của Richard vang lên.
-Đừng vào đây.
-Richard!
-Đi đi… Tôi không muốn cô thấy tôi bây giờ..
Tiếng Richard khàn khàn nói.
-Không, Richard! Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian khi ở bên anh… Richard… Anh không thể để chính mình bị nuốt mất như thế… Richard, anh còn chưa kể mọi chuyện với Michael… Richard…
-Đi đi…
-Không!!!!
-TÔI ĐÃ BẢO CÔ ĐI CƠ MÀ!!! –Richard gào lên. Ngay lập tức, những mũi nhọn kí ức lao ra phóng về phía cô. Nhưng Emma không tránh. Nó đâm phập vào cánh tay cô, máu rỉ ra đua nhói.
-Richard… -Emma mím môi kéo mảnh vỡ ra.
Cho đến khi cô thấy một Richard nằm gọn giữa nền đất. Cả người Richard như người mất hết đi sưc lực, tàn tạ như cái xác. Cả người phủ lên một màn khói đen sì.
-Đi đi… -Richard lẩm bẩm. Richard, đã không còn là Richard, Richard bây giờ đang bị chính mình ăn mòn.
-Richard…-Emma bật khóc. Cô chạy đến ôm chầm lấy Richard. Nước mắt nhạt nhoà –Richard, đừng như thế… Vứt bỏ đi thù hận, nỗi đau được không?? Richard, vứt bỏ hết đi… Tôi không muốn anh như thế… Tôi không muốn mất anh…
Cô cảm nhận được sự run rẩy của Richard trong tay mình. Lẩy bẩy như con chim non, lẩy bẩy như sợ rằng sẽ có gì đó làm mình bị tổn thương lần nữa. Emma siết chặt Richard, những mảnh kí ức vẫn tiếp tục sụp xuống. Nước mắt lăn dài, thấm xuống bàn tay Richard.
-Richard, anh đừng lo lắng gì cả… Vứt bỏ cả đi... Hãy đi cùng tôi… Hãy ra ngoài ánh sáng với tôi đi… Tôi sẽ chỉ cho anh những điều anh chưa bao giờ biết… Tôi sẽ kể cho anh nghe những gì anh chưa bao giờ nghe… Richard…
Nước mắt Richard bỗng nhiên trào ra trong vô thức. Những ngón tay run run của cậu vô thức đưa lên siết lấy áo Emma. Hơi ấm này, vòng tay này cậu cần lâu lắm rồi. Nơi mà cậu có thể dựa vào khi đau khổ, đã rất lâu rồi cậu mới đựa dựa vào ai như thế. Môi cậu run run, mấp máy.
“E…”
“Emma…”