Người quen biết Trâu Nhạc đều hay dùng một câu để hình dung về hắn, đã đánh cược thì tất sẽ thắng.
Không phải vận hắn may mắn, mà là nếu hắn không chuẩn bị đầy đủ và nắm chắc mọi chuyện, hắn căn bản sẽ không dễ dàng lao vào một trò chơi.
Có người cảm thấy hắn quá cuồng vọng.
Cũng có người cảm thấy hắn quá mức bình tĩnh.
Hiện tại hắn dọn đến sống ở tiểu khu này, nguyên nhân chủ yếu là vì chỗ ở trước kia của hắn đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Giới truyền thông luôn thích đem việc công khai đời tư của người khác để thu hút người theo dõi, sau một thời gian thường xuyên bị làm phiền, Trâu Nhạc nhờ một vị bằng hữu tìm cho hắn chỗ ở mới, một nơi thanh tịnh không quá rộng không quá nhỏ. Khi hắn dọn đến đây vẫn chưa từng cùng hàng xóm xung quanh tạo dựng quan hệ.
Nhưng hắn biết ở cách vách nhà mình là ai.
Nhà lầu này giống như đã được vận mệnh an bài, đứng từ thư phòng nhà Trâu Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng phòng khách nhà Sở Hàm. Cho nên, thường thường buổi sáng Trâu Nhạc ở thư phòng kiểm tra email đều có thể thấy được hình ảnh Sở Hàm mặc độc chiếc quần lót làm đủ loại động tác tập thể dục.
Thói quen này rất tốt.
Có một đoạn thời gian, tần suất Trâu Nhạc kiểm tra email buổi sáng ngày càng nhiều.
Từ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, có thể thấy được người kia hẳn là đã có công việc ổn định.
Thời gian về nhà không khác nhau lắm, chỉ ở một mình, không có người nhà cũng không mang bạn bè hay ai khác về.
Đây là ấn tượng của Trâu Nhạc với Sở Hàm trước khi hai người tiếp xúc.
Tính cách có điểm nhị, nghĩ đến mấy lần đối phương xuất hiện trước mặt mình trong tình huống xấu hổ, Trâu Nhạc lại cảm thấy tâm tình cực kỳ khoái trá.
Mấy ngày gần đây, Trâu Nhạc đột nhiên bề bộn nhiều việc.
Đối với việc tối hôm đó mình uống rượu đã làm ra những chuyện gì, Sở Hàm hoàn toàn không nhớ rõ. Ngày hôm sau tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trên sofa, đầu không đau, chỉ có điểm hơi choáng váng không thoải mái.
Sau đó, vì thời gian không còn sớm lắm nên y vội vàng đi làm, cũng không chú ý đến Trâu Nhạc không có ở nhà.
Từ hôm đó, ba ngày sau y cũng không gặp được Trâu Nhạc. Nếu không phải buổi tối đối phương còn gọi điện cho y nói hắn không nấu cơm được, Sở Hàm còn tưởng tên này bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi.
Mới vừa quen với cuộc sống có bữa tối đầy đủ đã lại bị bức về với hoàn cảnh ác liệt của kẻ độc thân, trong khoảng thời gian ngắn Sở Hàm không thể thích ứng.
Lúc tự mình úp mỳ, y còn bận nhớ nhung mấy món ăn nóng hổi thơm ngon Trâu Nhạc làm.
Cho nên, khi ba ngày sau nhận được tin nhắn hỏi buổi tối muốn ăn gì, trên mặt Sở Hàm liền lộ ra biểu tình kích động mà chính y cũng không thể lý giải nổi.
Lúc ấy, Nhâm Kiệt đang ngồi ở đối diện Sở Hàm.
Nhịn không được đạp y một cái. “Cậu trúng số à?”
Cái kiểu vặn vẹo muốn cười mà không cười là tình huống gì đây?
Sở Hàm khụ khụ hai tiếng, phất tay. “Chuyện tốt chuyện tốt”.
Y nhắn lại một tin, sau khi đối phương trả lời một chữ ‘được’, y mới vui vẻ cất di động đi, đối với vị lãnh đạo đang thao thao bất tuyệt trên bục kia lần đầu tiên có được kiên nhẫn ngồi nghe.
Cho nên mới nói, thói quen là thứ rất đáng sợ.
Nếu là một tuần trước, có người nói với Sở Hàm cứ tan tầm là người ta sẽ trực tiếp về nhà ăn cơm, Sở Hàm chắc chắn sẽ cảm thấy đầu óc người này bị úng nước rồi.
Kết quả, bây giờ y còn nhớ rõ rẽ vào siêu thị dưới lầu mua thêm rượu và ít đồ ăn vặt.
Lúc về đến nhà, Trâu Nhạc còn chưa nấu cơm xong.
Sở Hàm đi vào phòng bếp. “Hi, tôi về rồi!”
Trâu Nhạc quay đầu, hướng y cười một cái. “Sắp xong rồi”.
Sở Hàm đem đồ của mình cất đi rồi nhảy vào phòng bếp, nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng quyết định hỗ trợ Trâu Nhạc thái rau.
“Cái này phải chuẩn bị thế nào?”
Trâu Nhạc có điểm bất ngờ. “Cậu muốn làm?”
“Không nấu, cắt thái không thành vấn đề”. Sở Hàm cười cười, dựa theo yêu cầu của Trâu Nhạc mà bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, tuy rằng thái hơi chậm, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Không gian phòng bếp không tính là nhỏ, nhưng cũng không thể nói là lớn. Hai người vội đến vội đi có khi sẽ không cẩn thận mà đụng vào nhau, Trâu Nhạc không bảo Sở Hàm ra ngoài, thỉnh thoảng hai người tán gẫu vài câu, bầu không khí cũng xem như là thoải mái.
Đến lúc ăn cơm, Sở Hàm lấy ra hai lon bia. “Đến cạn!”
Trâu Nhạc nhìn bộ dạng Sở Hàm đang cười tủm tỉm rót bia cho mình, một lát sau khoé miệng mới hơi giương lên. “Hôm nay tâm trạng cậu không tồi”.
Sở Hàm gật đầu.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy rất cao hứng thôi.
Trâu Nhạc không nói gì, cười cười cùng Sở Hàm uống bia. Buổi tối có trận bóng, hai người ăn xong ngay cả bát cũng không thèm rửa, trực tiếp ngồi làm tổ ở sofa. Trâu Nhạc hỏi Sở Hàm hôm nay không sửa nhà sao, Sở Hàm nói vì hôm nay có trận bóng, nên y cho công nhân nghỉ một ngày.
“Hoá ra cậu là dân mê bóng đá?”
“Không hẳn, lúc ở một mình thì chưa bao giờ xem”.
Ở trong khái niệm của Sở Hàm, xem bóng thì phải có nhiều người mới vui, chứ một mình ôm một cái TV, nghĩ sao cũng thấy có điểm thê lương.
Trước kia y đều cùng Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt đến quán bar xem bóng.
Giải thích qua loa vài câu, Sở Hàm tựa vào bên cạnh sofa, nhấm nháp đậu phộng hạt dưa trên bàn trà. Trâu Nhạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi. “Sở Hàm, công việc cậu đang làm là gì vậy?”
“Tôi?” Sở Hàm sửng sốt một chút nhưng cũng không quay đầu lại. “Tôi làm tài vụ”.
Nói xong, lực chú ý của y lại đặt toàn bộ vào TV. Trâu Nhạc nói tiếp. “Vậy bây giờ đang rất bận đúng không, cuối quý mà”.
“Ờ”.
Những lời này đúng là đã chạm đến đáy lòng Sở Hàm, y lắc lắc đầu. “Mỗi lần đến thời điểm này là lại phải cật lực như trâu bò ấy”.
Trâu Nhạc khẽ cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trận bóng bắt đầu, hai người đều rất nhập tâm.
Chỉ là, đội bóng ủng hộ lại khác nhau.
Lúc Sở Hàm ầm ĩ tranh luận, Trâu Nhạc chỉ nói một câu đã đả kích được y. Nói đến bóng đá, hắn hiển nhiên so với Sở Hàm là thông thạo hơn, phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Cuối cùng khiến cho người bên cạnh không nhịn được. “Anh xem bóng đá sao còn muốn học đòi làm bình luận viên chuyên nghiệp thế hả, rốt cuộc là anh đang làm gì?” Xem bóng không phải là xem không khí sao, Sở Hàm cũng lười đi giải thích, huống chi người bên cạnh còn là Trâu Nhạc.
Trâu Nhạc nhíu mi. “Tôi làm về trò chơi”.
Hắn nói xong, Sở Hàm ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bởi vì bóng tí nữa thì vào môn, Sở Hàm kêu ca vài tiếng, bực bội đấm bàn trà. “Đệch! Thế mà cũng không vào được”.
“Không vào được vì đá rất ngu”.
Bên cạnh lạnh lùng truyền đến một câu như vậy, sau đó Trâu Nhạc đột nhiên đứng lên, không nói thêm gì đi thẳng về thư phòng.
Sở Hàm chẳng hiểu ra làm sao, sửng sốt nhìn theo bóng dáng hắn. “Này, anh sao vậy?”
Trả lời y là tiếng cửa đóng ‘sầm’ một cái.
Trong nháy mắt, bầu không khí lúc trước biến mất sạch sẽ.
Sở Hàm bị bỏ lại ở phòng khách, nửa ngày sau vẫn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm một câu. “Đậu má! Cái tật xấu mẹ gì đây, tuần nào cũng có một ngày”.
Không phải vận hắn may mắn, mà là nếu hắn không chuẩn bị đầy đủ và nắm chắc mọi chuyện, hắn căn bản sẽ không dễ dàng lao vào một trò chơi.
Có người cảm thấy hắn quá cuồng vọng.
Cũng có người cảm thấy hắn quá mức bình tĩnh.
Hiện tại hắn dọn đến sống ở tiểu khu này, nguyên nhân chủ yếu là vì chỗ ở trước kia của hắn đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Giới truyền thông luôn thích đem việc công khai đời tư của người khác để thu hút người theo dõi, sau một thời gian thường xuyên bị làm phiền, Trâu Nhạc nhờ một vị bằng hữu tìm cho hắn chỗ ở mới, một nơi thanh tịnh không quá rộng không quá nhỏ. Khi hắn dọn đến đây vẫn chưa từng cùng hàng xóm xung quanh tạo dựng quan hệ.
Nhưng hắn biết ở cách vách nhà mình là ai.
Nhà lầu này giống như đã được vận mệnh an bài, đứng từ thư phòng nhà Trâu Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng phòng khách nhà Sở Hàm. Cho nên, thường thường buổi sáng Trâu Nhạc ở thư phòng kiểm tra email đều có thể thấy được hình ảnh Sở Hàm mặc độc chiếc quần lót làm đủ loại động tác tập thể dục.
Thói quen này rất tốt.
Có một đoạn thời gian, tần suất Trâu Nhạc kiểm tra email buổi sáng ngày càng nhiều.
Từ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, có thể thấy được người kia hẳn là đã có công việc ổn định.
Thời gian về nhà không khác nhau lắm, chỉ ở một mình, không có người nhà cũng không mang bạn bè hay ai khác về.
Đây là ấn tượng của Trâu Nhạc với Sở Hàm trước khi hai người tiếp xúc.
Tính cách có điểm nhị, nghĩ đến mấy lần đối phương xuất hiện trước mặt mình trong tình huống xấu hổ, Trâu Nhạc lại cảm thấy tâm tình cực kỳ khoái trá.
Mấy ngày gần đây, Trâu Nhạc đột nhiên bề bộn nhiều việc.
Đối với việc tối hôm đó mình uống rượu đã làm ra những chuyện gì, Sở Hàm hoàn toàn không nhớ rõ. Ngày hôm sau tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trên sofa, đầu không đau, chỉ có điểm hơi choáng váng không thoải mái.
Sau đó, vì thời gian không còn sớm lắm nên y vội vàng đi làm, cũng không chú ý đến Trâu Nhạc không có ở nhà.
Từ hôm đó, ba ngày sau y cũng không gặp được Trâu Nhạc. Nếu không phải buổi tối đối phương còn gọi điện cho y nói hắn không nấu cơm được, Sở Hàm còn tưởng tên này bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi.
Mới vừa quen với cuộc sống có bữa tối đầy đủ đã lại bị bức về với hoàn cảnh ác liệt của kẻ độc thân, trong khoảng thời gian ngắn Sở Hàm không thể thích ứng.
Lúc tự mình úp mỳ, y còn bận nhớ nhung mấy món ăn nóng hổi thơm ngon Trâu Nhạc làm.
Cho nên, khi ba ngày sau nhận được tin nhắn hỏi buổi tối muốn ăn gì, trên mặt Sở Hàm liền lộ ra biểu tình kích động mà chính y cũng không thể lý giải nổi.
Lúc ấy, Nhâm Kiệt đang ngồi ở đối diện Sở Hàm.
Nhịn không được đạp y một cái. “Cậu trúng số à?”
Cái kiểu vặn vẹo muốn cười mà không cười là tình huống gì đây?
Sở Hàm khụ khụ hai tiếng, phất tay. “Chuyện tốt chuyện tốt”.
Y nhắn lại một tin, sau khi đối phương trả lời một chữ ‘được’, y mới vui vẻ cất di động đi, đối với vị lãnh đạo đang thao thao bất tuyệt trên bục kia lần đầu tiên có được kiên nhẫn ngồi nghe.
Cho nên mới nói, thói quen là thứ rất đáng sợ.
Nếu là một tuần trước, có người nói với Sở Hàm cứ tan tầm là người ta sẽ trực tiếp về nhà ăn cơm, Sở Hàm chắc chắn sẽ cảm thấy đầu óc người này bị úng nước rồi.
Kết quả, bây giờ y còn nhớ rõ rẽ vào siêu thị dưới lầu mua thêm rượu và ít đồ ăn vặt.
Lúc về đến nhà, Trâu Nhạc còn chưa nấu cơm xong.
Sở Hàm đi vào phòng bếp. “Hi, tôi về rồi!”
Trâu Nhạc quay đầu, hướng y cười một cái. “Sắp xong rồi”.
Sở Hàm đem đồ của mình cất đi rồi nhảy vào phòng bếp, nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng quyết định hỗ trợ Trâu Nhạc thái rau.
“Cái này phải chuẩn bị thế nào?”
Trâu Nhạc có điểm bất ngờ. “Cậu muốn làm?”
“Không nấu, cắt thái không thành vấn đề”. Sở Hàm cười cười, dựa theo yêu cầu của Trâu Nhạc mà bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, tuy rằng thái hơi chậm, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Không gian phòng bếp không tính là nhỏ, nhưng cũng không thể nói là lớn. Hai người vội đến vội đi có khi sẽ không cẩn thận mà đụng vào nhau, Trâu Nhạc không bảo Sở Hàm ra ngoài, thỉnh thoảng hai người tán gẫu vài câu, bầu không khí cũng xem như là thoải mái.
Đến lúc ăn cơm, Sở Hàm lấy ra hai lon bia. “Đến cạn!”
Trâu Nhạc nhìn bộ dạng Sở Hàm đang cười tủm tỉm rót bia cho mình, một lát sau khoé miệng mới hơi giương lên. “Hôm nay tâm trạng cậu không tồi”.
Sở Hàm gật đầu.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy rất cao hứng thôi.
Trâu Nhạc không nói gì, cười cười cùng Sở Hàm uống bia. Buổi tối có trận bóng, hai người ăn xong ngay cả bát cũng không thèm rửa, trực tiếp ngồi làm tổ ở sofa. Trâu Nhạc hỏi Sở Hàm hôm nay không sửa nhà sao, Sở Hàm nói vì hôm nay có trận bóng, nên y cho công nhân nghỉ một ngày.
“Hoá ra cậu là dân mê bóng đá?”
“Không hẳn, lúc ở một mình thì chưa bao giờ xem”.
Ở trong khái niệm của Sở Hàm, xem bóng thì phải có nhiều người mới vui, chứ một mình ôm một cái TV, nghĩ sao cũng thấy có điểm thê lương.
Trước kia y đều cùng Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt đến quán bar xem bóng.
Giải thích qua loa vài câu, Sở Hàm tựa vào bên cạnh sofa, nhấm nháp đậu phộng hạt dưa trên bàn trà. Trâu Nhạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi. “Sở Hàm, công việc cậu đang làm là gì vậy?”
“Tôi?” Sở Hàm sửng sốt một chút nhưng cũng không quay đầu lại. “Tôi làm tài vụ”.
Nói xong, lực chú ý của y lại đặt toàn bộ vào TV. Trâu Nhạc nói tiếp. “Vậy bây giờ đang rất bận đúng không, cuối quý mà”.
“Ờ”.
Những lời này đúng là đã chạm đến đáy lòng Sở Hàm, y lắc lắc đầu. “Mỗi lần đến thời điểm này là lại phải cật lực như trâu bò ấy”.
Trâu Nhạc khẽ cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trận bóng bắt đầu, hai người đều rất nhập tâm.
Chỉ là, đội bóng ủng hộ lại khác nhau.
Lúc Sở Hàm ầm ĩ tranh luận, Trâu Nhạc chỉ nói một câu đã đả kích được y. Nói đến bóng đá, hắn hiển nhiên so với Sở Hàm là thông thạo hơn, phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Cuối cùng khiến cho người bên cạnh không nhịn được. “Anh xem bóng đá sao còn muốn học đòi làm bình luận viên chuyên nghiệp thế hả, rốt cuộc là anh đang làm gì?” Xem bóng không phải là xem không khí sao, Sở Hàm cũng lười đi giải thích, huống chi người bên cạnh còn là Trâu Nhạc.
Trâu Nhạc nhíu mi. “Tôi làm về trò chơi”.
Hắn nói xong, Sở Hàm ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bởi vì bóng tí nữa thì vào môn, Sở Hàm kêu ca vài tiếng, bực bội đấm bàn trà. “Đệch! Thế mà cũng không vào được”.
“Không vào được vì đá rất ngu”.
Bên cạnh lạnh lùng truyền đến một câu như vậy, sau đó Trâu Nhạc đột nhiên đứng lên, không nói thêm gì đi thẳng về thư phòng.
Sở Hàm chẳng hiểu ra làm sao, sửng sốt nhìn theo bóng dáng hắn. “Này, anh sao vậy?”
Trả lời y là tiếng cửa đóng ‘sầm’ một cái.
Trong nháy mắt, bầu không khí lúc trước biến mất sạch sẽ.
Sở Hàm bị bỏ lại ở phòng khách, nửa ngày sau vẫn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm một câu. “Đậu má! Cái tật xấu mẹ gì đây, tuần nào cũng có một ngày”.