Quan hệ ở chung với Trâu Nhạc cứ như vậy mà quỷ dị kéo dài, không xa không gần, không thân không sơ.
Sở Hàm không tìm thấy vấn đề mấu chốt ở chỗ nào, chỉ có thể dây dưa mọi chuyện như vậy, dù sao không tổn thất cũng không ảnh hưởng, y cảm thấy cũng không có gì là không tốt.
Việc sửa sang nhà vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, Sở Hàm sốt ruột, nhưng đám công nhân thì vẫn bình thản như không. Ngoại trừ vách tường miễn cưỡng coi như là sạch sẽ, những chỗ khác vẫn chưa thay đổi gì nhiều, trước khi đi vào toàn một mùi cháy khét, hiện tại là mùi gỗ vụn thi công, càng thêm khó chịu.
Bất quá chuyện ở công ty bắt đầu bận rộn, số lần Sở Hàm tăng ca cũng nhiều dần. Cũng may việc trong nhà còn có Trâu Nhạc giúp y trông coi, có đôi khi hai người nhắn tin tán gẫu đôi ba câu, phần lớn đều là Trâu Nhạc nhắn đến hỏi y mấy vấn đề chi tiết trong nhà, sau đó thì tuỳ tiện tìm đề tài tâm sự.
Nhưng là, cuộc sống không có khả năng trời yên biển lặng mãi được, mọi chuyện cũng sẽ không dựa theo một quỹ đạo mà tuần hoàn trôi qua.
Sở Hàm nghe nói nhà hàng của Tôn Xuyên gặp chút chuyện, cũng đến hỏi thăm một chút.
Hỏi Nhâm Kiệt xem có cần giúp đỡ gì không.
Hiển nhiên mà nói, với tính cách của Nhâm Kiệt thì tuyệt đối không có khả năng mượn tay người khác giúp đỡ. Sau khi từ chối ý tốt của Sở Hàm và Lý Chu Dương, Nhâm Kiệt càng thêm thường xuyên bận rộn đi đi về về công ty.
Nhiều người biết chuyện thì nói cậu ta là vì giúp chiếu cố một người bạn, nhưng sau một thời gian sẽ khó tránh khỏi có chút nhàn ngôn toái ngữ.
Đặc biệt là ở công ty, Nhâm Kiệt vốn dĩ đã là nhân vật rất được chú ý.
Lúc trước bởi vì ông chủ đặc biệt đề bạt Nhâm Kiệt, sau khi cậu ta được thăng chức đã có người ở sau lưng nói chút chuyện khó nghe, bất quá khi đó không có mấy ai để ý. Lần này thừa dịp có chuyện của Tôn Xuyên, hiển nhiên số người muốn gây sóng gió sẽ không ít.
Mà người ầm ĩ vui vẻ nhất chính là cấp trên của Nhâm Kiệt.
Chuyện này là Sở Hàm nghe lão đại nhà mình nói, từ khi đó, y đã ẩn ẩn có một loại cảm giác.
Dù sao chiếu theo tính tình của Nhâm Kiệt, không có khả năng cậu ta sẽ để mọi chuyện ngày càng xấu đi.
Nhưng là, mặc kệ Sở Hàm nghĩ thế nào, y cũng không ngờ tới biện pháp mà Nhâm Kiệt chọn lại là xin từ chức.
Lúc họp xong y nghe mọi người trong văn phòng đàm luận tin tức này, kinh hãi thiếu chút nữa thì ném hết văn kiện trong tay đi.
Sở Hàm không nói hai lời chạy vọt tới chỗ Nhâm Kiệt, vừa mở miệng đã không có một câu thừa thãi, lập tức truy vấn đối phương.
Y cảm thấy tên này đã quá xúc động.
Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn là Nhâm Kiệt thuyết phục Sở Hàm.
Ở phương diện này, Sở Hàm chưa bao giờ là đối thủ của Nhâm Kiệt. Huống chi, đây là chuyện riêng của cậu ta, y là bằng hữu, căn bản cũng không có lập trường để đi can thiệp nhiều.
Chỉ là y không hiểu.
Vì Tôn Xuyên, có nhất thiết phải từ bỏ sự nghiệp đang dần khởi sắc hay không? Nhâm Kiệt ở dưới tay vị thủ trưởng kia đã trải qua không ít uất ức, nhịn lâu như vậy, hiện tại vừa mới thoát ra được, thế nhưng lại dứt khoát từ chức….
Lý Chu Dương cũng nói tôn trọng sự lựa chọn của Nhâm Kiệt. Cuối cùng Sở Hàm cũng chỉ có thể tiễn người ra tới cửa công ty. “Về sau có cần giúp đỡ gì thì cứ nói”.
Vị bạn tốt kia cười cười. “Cậu đừng làm giống như sinh ly tử biệt vậy chứ, chỉ là không làm cùng một nơi thôi, buổi tối vẫn có thể đi nhậu với nhau cơ mà”.
“Ít nói nhảm đi!”
Hiện tại Sở Hàm chẳng có tâm tình gì, y cau mày tiễn Nhâm Kiệt đi rồi, mãi đến khi trở lại văn phòng, cảm xúc vẫn chưa khôi phục lại được.
Ở thành phố này, Nhâm Kiệt là người bạn đầu tiên của y.
Cho dù lúc bắt đầu cũng không có bao nhiêu thuần tuý, chỉ là đồng nghiệp tán gẫu với nhau thôi, nói chuyện nhiều rồi, dần dần cũng có giao tình.
Về sau mới thấy, vô luận là tính cách hay tính khí của đối phương đều rất hợp với mình.
Y thậm chí còn rất thưởng thức chất riêng ở con người Nhâm Kiệt.
Đó là cái y muốn, nhưng không làm được….
“Tiệc vui nào mà chẳng đến lúc phải tàn”. Lẩm bẩm mấy lời này, tầm mắt Sở Hàm đảo đến ống đựng bút là món quà sinh nhật Nhâm Kiệt tặng y, không khỏi thở dài, buồn bực nhắm mắt lại.
Vừa lúc, di động lại vang.
Sở Hàm miễn cưỡng lấy điện thoại ra nghe, thậm chí còn chẳng thèm nhìn người gọi đến là ai.
Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền đến một trận thanh âm khắc khẩu.
“Tên kia rốt cuộc là ai, lại có thể ở lại trong nhà anh?!”
“Bằng…. cậu…. không liên quan”.
“Trâu Nhạc, anh nói thật cho tôi, anh bỏ tôi rốt cuộc có phải là vì tên đó không!”
“…. Tôi không…. Cậu….”
“Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên!”
Nam nhân với thanh âm cao vút bén nhọn vẫn không ngừng la hét, có lẽ là vì vấn đề cảm xúc, giống như mắc chứng cuồng loạn, giữa hỗn loạn vẫn nghe được vài câu của Trâu Nhạc, nhưng vì di động nhiều tạp âm nên cũng nghe không rõ lắm. Sở Hàm chỉ có thể đoán đại khái vài câu, dường như người kia đang chất vấn Trâu Nhạc chuyện gì đó.
Về phần vì sao lại gọi cho y, có lẽ là ngoài ý muốn.
Sở Hàm vừa định cúp máy, lại nghe được một tiếng hét nữa. “Tôi không tin! Tôi phải đồng quy vu tận với anh!”
Ngay sau đó chính là một tiếng đổ vỡ.
Sở Hàm bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, y kinh ngạc nhìn di động nửa ngày, sau đó, điện thoại cứ như vậy mà mạc danh kỳ diệu bị ngắt máy.
Đậu má, không phải chứ….
Sở Hàm ngồi sững ra trong chốc lát, chờ đến lúc phản ứng lại thì lập tức đứng lên, nói một tiếng với trợ lý mình phải ra ngoài rồi cầm chìa khoá xe chạy về gara.
Bình thường giờ này Trâu Nhạc đều đang ở nhà.
Một đường lái xe trở về, Sở Hàm cũng không biết mình lo lắng bất an vì cái gì, tóm lại là muốn chắc chắn chủ cho thuê nhà đã tốt bụng thu lưu mình kiêm bằng hữu sẽ không gặp phải tình tiết cẩu huyết như phim truyền hình tám giờ tối.
Đỗ xe dưới lầu, Sở Hàm còn lười khoá.
Chờ ra khỏi thang máy, quả nhiên cửa nhà Trâu Nhạc đang mở.
Sở Hàm đẩy cửa ra, bên trong một mảnh hỗn độn.
Rất nhiều đồ đạc bị ném vỡ dưới đất, Trâu Nhạc thì đang bị đặt nằm trên sofa, một nam nhân thoạt nhìn có vẻ thanh tú đè trên người hắn. Tư thế hay trạng thái của hai người, vô luận là nhìn thế nào cũng thấy như đang chuẩn bị hôn nhau.
Trong nháy mắt, Sở Hàm cảm thấy sự tồn tại của mình có điểm thừa thãi.
Y gượng gạo cau mày, muốn mở miệng nói gì đó mà không nghĩ ra lời nào. Nam nhân mà Sở Hàm không quen biết kia phát hiện ra sự có mặt của y, khoé mắt vừa liếc đến y thì đã lập tức trợn trừng, tiện tay cầm lấy cái điện thoại bên cạnh ném về phía Sở Hàm. “Chính là mày!”
Thanh âm nghe trực tiếp so với trong điện thoại còn chấn động hơn.
Sở Hàm nghĩ như vậy, thân thể cũng theo bản năng mà nghiêng sang một bên.
Điện thoại trực tiếp nện vào cửa, ‘phanh’ một tiếng rất có hiệu quả hí kịch.
Lúc này Trâu Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đem nam nhân vẫn đang cưỡi trên người hắn trực tiếp đẩy xuống, cơn giận không thể kiềm chế. “Cậu rốt cuộc đã điên đủ chưa!”
Nam nhân bị hắn quăng ngã xuống đất, lập tức đứng lên hét tiếp. “Chưa đủ!”
Sở Hàm nhướn nhướn chân mày, xuất phát từ hành động theo bản năng, đem cánh cửa phía sau đóng lại.
Kết quả, y không động thì chẳng sao, vừa động một cái đã khiến cho người cảm xúc không ổn định kia chú ý, chạy đến bên cạnh y, túm lấy cổ áo y lôi kéo. “Loại hàng này như hắn ta, tôi có điểm nào mà không bằng? Anh lại cần hắn ta mà không cần tôi!”
Tên này rống rất có khí thế, bất quá khí lực không có lực sát thương mạnh như thanh âm.
Cậu ta kéo áo Sở Hàm, kết quả lại bị Sở Hàm quay ngược lại đặt lên tường. Sở đại công tử ngữ khí không được tốt cho lắm, lời nói ra đương nhiên cũng không dễ nghe. “Tôi mặc kệ cậu gây chuyện đủ hay chưa, nhưng đừng có động đến tôi, nghe rõ chưa?!”
Vừa nói, trên tay cũng tăng thêm vài phần lực.
Nghe thấy người bị ép lên tường rên rỉ một tiếng, Sở Hàm mới hài lòng buông lỏng tay, cảnh giác lui về sau vài bước.
Nhất thời, trong phòng không có ai nói chuyện.
Không khí xấu hổ tới cực điểm.
Sở Hàm không tìm thấy vấn đề mấu chốt ở chỗ nào, chỉ có thể dây dưa mọi chuyện như vậy, dù sao không tổn thất cũng không ảnh hưởng, y cảm thấy cũng không có gì là không tốt.
Việc sửa sang nhà vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, Sở Hàm sốt ruột, nhưng đám công nhân thì vẫn bình thản như không. Ngoại trừ vách tường miễn cưỡng coi như là sạch sẽ, những chỗ khác vẫn chưa thay đổi gì nhiều, trước khi đi vào toàn một mùi cháy khét, hiện tại là mùi gỗ vụn thi công, càng thêm khó chịu.
Bất quá chuyện ở công ty bắt đầu bận rộn, số lần Sở Hàm tăng ca cũng nhiều dần. Cũng may việc trong nhà còn có Trâu Nhạc giúp y trông coi, có đôi khi hai người nhắn tin tán gẫu đôi ba câu, phần lớn đều là Trâu Nhạc nhắn đến hỏi y mấy vấn đề chi tiết trong nhà, sau đó thì tuỳ tiện tìm đề tài tâm sự.
Nhưng là, cuộc sống không có khả năng trời yên biển lặng mãi được, mọi chuyện cũng sẽ không dựa theo một quỹ đạo mà tuần hoàn trôi qua.
Sở Hàm nghe nói nhà hàng của Tôn Xuyên gặp chút chuyện, cũng đến hỏi thăm một chút.
Hỏi Nhâm Kiệt xem có cần giúp đỡ gì không.
Hiển nhiên mà nói, với tính cách của Nhâm Kiệt thì tuyệt đối không có khả năng mượn tay người khác giúp đỡ. Sau khi từ chối ý tốt của Sở Hàm và Lý Chu Dương, Nhâm Kiệt càng thêm thường xuyên bận rộn đi đi về về công ty.
Nhiều người biết chuyện thì nói cậu ta là vì giúp chiếu cố một người bạn, nhưng sau một thời gian sẽ khó tránh khỏi có chút nhàn ngôn toái ngữ.
Đặc biệt là ở công ty, Nhâm Kiệt vốn dĩ đã là nhân vật rất được chú ý.
Lúc trước bởi vì ông chủ đặc biệt đề bạt Nhâm Kiệt, sau khi cậu ta được thăng chức đã có người ở sau lưng nói chút chuyện khó nghe, bất quá khi đó không có mấy ai để ý. Lần này thừa dịp có chuyện của Tôn Xuyên, hiển nhiên số người muốn gây sóng gió sẽ không ít.
Mà người ầm ĩ vui vẻ nhất chính là cấp trên của Nhâm Kiệt.
Chuyện này là Sở Hàm nghe lão đại nhà mình nói, từ khi đó, y đã ẩn ẩn có một loại cảm giác.
Dù sao chiếu theo tính tình của Nhâm Kiệt, không có khả năng cậu ta sẽ để mọi chuyện ngày càng xấu đi.
Nhưng là, mặc kệ Sở Hàm nghĩ thế nào, y cũng không ngờ tới biện pháp mà Nhâm Kiệt chọn lại là xin từ chức.
Lúc họp xong y nghe mọi người trong văn phòng đàm luận tin tức này, kinh hãi thiếu chút nữa thì ném hết văn kiện trong tay đi.
Sở Hàm không nói hai lời chạy vọt tới chỗ Nhâm Kiệt, vừa mở miệng đã không có một câu thừa thãi, lập tức truy vấn đối phương.
Y cảm thấy tên này đã quá xúc động.
Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn là Nhâm Kiệt thuyết phục Sở Hàm.
Ở phương diện này, Sở Hàm chưa bao giờ là đối thủ của Nhâm Kiệt. Huống chi, đây là chuyện riêng của cậu ta, y là bằng hữu, căn bản cũng không có lập trường để đi can thiệp nhiều.
Chỉ là y không hiểu.
Vì Tôn Xuyên, có nhất thiết phải từ bỏ sự nghiệp đang dần khởi sắc hay không? Nhâm Kiệt ở dưới tay vị thủ trưởng kia đã trải qua không ít uất ức, nhịn lâu như vậy, hiện tại vừa mới thoát ra được, thế nhưng lại dứt khoát từ chức….
Lý Chu Dương cũng nói tôn trọng sự lựa chọn của Nhâm Kiệt. Cuối cùng Sở Hàm cũng chỉ có thể tiễn người ra tới cửa công ty. “Về sau có cần giúp đỡ gì thì cứ nói”.
Vị bạn tốt kia cười cười. “Cậu đừng làm giống như sinh ly tử biệt vậy chứ, chỉ là không làm cùng một nơi thôi, buổi tối vẫn có thể đi nhậu với nhau cơ mà”.
“Ít nói nhảm đi!”
Hiện tại Sở Hàm chẳng có tâm tình gì, y cau mày tiễn Nhâm Kiệt đi rồi, mãi đến khi trở lại văn phòng, cảm xúc vẫn chưa khôi phục lại được.
Ở thành phố này, Nhâm Kiệt là người bạn đầu tiên của y.
Cho dù lúc bắt đầu cũng không có bao nhiêu thuần tuý, chỉ là đồng nghiệp tán gẫu với nhau thôi, nói chuyện nhiều rồi, dần dần cũng có giao tình.
Về sau mới thấy, vô luận là tính cách hay tính khí của đối phương đều rất hợp với mình.
Y thậm chí còn rất thưởng thức chất riêng ở con người Nhâm Kiệt.
Đó là cái y muốn, nhưng không làm được….
“Tiệc vui nào mà chẳng đến lúc phải tàn”. Lẩm bẩm mấy lời này, tầm mắt Sở Hàm đảo đến ống đựng bút là món quà sinh nhật Nhâm Kiệt tặng y, không khỏi thở dài, buồn bực nhắm mắt lại.
Vừa lúc, di động lại vang.
Sở Hàm miễn cưỡng lấy điện thoại ra nghe, thậm chí còn chẳng thèm nhìn người gọi đến là ai.
Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền đến một trận thanh âm khắc khẩu.
“Tên kia rốt cuộc là ai, lại có thể ở lại trong nhà anh?!”
“Bằng…. cậu…. không liên quan”.
“Trâu Nhạc, anh nói thật cho tôi, anh bỏ tôi rốt cuộc có phải là vì tên đó không!”
“…. Tôi không…. Cậu….”
“Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên!”
Nam nhân với thanh âm cao vút bén nhọn vẫn không ngừng la hét, có lẽ là vì vấn đề cảm xúc, giống như mắc chứng cuồng loạn, giữa hỗn loạn vẫn nghe được vài câu của Trâu Nhạc, nhưng vì di động nhiều tạp âm nên cũng nghe không rõ lắm. Sở Hàm chỉ có thể đoán đại khái vài câu, dường như người kia đang chất vấn Trâu Nhạc chuyện gì đó.
Về phần vì sao lại gọi cho y, có lẽ là ngoài ý muốn.
Sở Hàm vừa định cúp máy, lại nghe được một tiếng hét nữa. “Tôi không tin! Tôi phải đồng quy vu tận với anh!”
Ngay sau đó chính là một tiếng đổ vỡ.
Sở Hàm bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, y kinh ngạc nhìn di động nửa ngày, sau đó, điện thoại cứ như vậy mà mạc danh kỳ diệu bị ngắt máy.
Đậu má, không phải chứ….
Sở Hàm ngồi sững ra trong chốc lát, chờ đến lúc phản ứng lại thì lập tức đứng lên, nói một tiếng với trợ lý mình phải ra ngoài rồi cầm chìa khoá xe chạy về gara.
Bình thường giờ này Trâu Nhạc đều đang ở nhà.
Một đường lái xe trở về, Sở Hàm cũng không biết mình lo lắng bất an vì cái gì, tóm lại là muốn chắc chắn chủ cho thuê nhà đã tốt bụng thu lưu mình kiêm bằng hữu sẽ không gặp phải tình tiết cẩu huyết như phim truyền hình tám giờ tối.
Đỗ xe dưới lầu, Sở Hàm còn lười khoá.
Chờ ra khỏi thang máy, quả nhiên cửa nhà Trâu Nhạc đang mở.
Sở Hàm đẩy cửa ra, bên trong một mảnh hỗn độn.
Rất nhiều đồ đạc bị ném vỡ dưới đất, Trâu Nhạc thì đang bị đặt nằm trên sofa, một nam nhân thoạt nhìn có vẻ thanh tú đè trên người hắn. Tư thế hay trạng thái của hai người, vô luận là nhìn thế nào cũng thấy như đang chuẩn bị hôn nhau.
Trong nháy mắt, Sở Hàm cảm thấy sự tồn tại của mình có điểm thừa thãi.
Y gượng gạo cau mày, muốn mở miệng nói gì đó mà không nghĩ ra lời nào. Nam nhân mà Sở Hàm không quen biết kia phát hiện ra sự có mặt của y, khoé mắt vừa liếc đến y thì đã lập tức trợn trừng, tiện tay cầm lấy cái điện thoại bên cạnh ném về phía Sở Hàm. “Chính là mày!”
Thanh âm nghe trực tiếp so với trong điện thoại còn chấn động hơn.
Sở Hàm nghĩ như vậy, thân thể cũng theo bản năng mà nghiêng sang một bên.
Điện thoại trực tiếp nện vào cửa, ‘phanh’ một tiếng rất có hiệu quả hí kịch.
Lúc này Trâu Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đem nam nhân vẫn đang cưỡi trên người hắn trực tiếp đẩy xuống, cơn giận không thể kiềm chế. “Cậu rốt cuộc đã điên đủ chưa!”
Nam nhân bị hắn quăng ngã xuống đất, lập tức đứng lên hét tiếp. “Chưa đủ!”
Sở Hàm nhướn nhướn chân mày, xuất phát từ hành động theo bản năng, đem cánh cửa phía sau đóng lại.
Kết quả, y không động thì chẳng sao, vừa động một cái đã khiến cho người cảm xúc không ổn định kia chú ý, chạy đến bên cạnh y, túm lấy cổ áo y lôi kéo. “Loại hàng này như hắn ta, tôi có điểm nào mà không bằng? Anh lại cần hắn ta mà không cần tôi!”
Tên này rống rất có khí thế, bất quá khí lực không có lực sát thương mạnh như thanh âm.
Cậu ta kéo áo Sở Hàm, kết quả lại bị Sở Hàm quay ngược lại đặt lên tường. Sở đại công tử ngữ khí không được tốt cho lắm, lời nói ra đương nhiên cũng không dễ nghe. “Tôi mặc kệ cậu gây chuyện đủ hay chưa, nhưng đừng có động đến tôi, nghe rõ chưa?!”
Vừa nói, trên tay cũng tăng thêm vài phần lực.
Nghe thấy người bị ép lên tường rên rỉ một tiếng, Sở Hàm mới hài lòng buông lỏng tay, cảnh giác lui về sau vài bước.
Nhất thời, trong phòng không có ai nói chuyện.
Không khí xấu hổ tới cực điểm.