Rốt cuộc thì vì sao nam nhân lại thích nam nhân, Sở Hàm cảm thấy vấn đề này cho dù mình có suy nghĩ thì cũng không rõ được.
Có lẽ là vì trước giờ y chưa từng ôm ấp ý niệm này trong đầu. Lý Chu Dương cũng được, Nhâm Kiệt cũng được, chuyện của bọn họ từ đầu đến cuối y vẫn chỉ đứng từ ngoài nhìn vào, không biết tư vị trong đó, cũng sẽ không hiểu được nguyên nhân.
Nhâm Kiệt vì Tôn Xuyên mà từ bỏ sự nghiệp, Lý Chu Dương vì Thạch Khai Minh mà cả ngày cứ hớt ha hớt hải. tình cảm là thứ mà một khi đã dốc lòng thì giống như chiếc hang không đáy, có lấp thế nào cũng không đủ, sẽ chỉ làm cho người ta ngày càng hãm sâu.
Sở Hàm không thể đùa được với thứ này.
Cuộc sống vốn dĩ là nên tận lực để mình thoải mái, còn cứ cố khiến cho nó trở nên phức tạp, rất không cần thiết.
Nhưng đối với chuyện Trâu Nhạc là gay, Sở Hàm cứ miên man suy nghĩ mấy ngày trời.
Suy cho cùng, y vẫn có điểm khó hiểu.
Tuy rằng đối với Trâu Nhạc, y không hiểu biết nhiều lắm, nhưng vô luận là từ diện mạo, khí chất hay tính cách, Trâu Nhạc đều có thể xem như là một người tuyệt đối xuất sắc. Vì sao không cưới vợ sinh con, mà lại đi lên con đường cong cong này?
Hay là như người ta nói, quả thật là do trời sinh?
Thích nam nhân, thích nữ nhân, đều là thuộc tính mỗi người, không thể sửa đổi.
Nếu nói như vậy, Sở Hàm coi như cũng lý giải được một chút.
Tự mình cho ra kết luận này, vài ngày sau Sở Hàm đều kìm lòng không đậu mà chú ý tới Trâu Nhạc, quan sát một thời gian, y cảm thấy kỳ thật mọi cử chỉ hành động của người này cũng chẳng khác mình là mấy.
Cho dù đã biết tính hướng của hắn, nhưng những thói quen trong cuộc sống thường ngày cũng không có gì thay đổi.
Vẫn quang minh chính đại cùng đi tản bộ, thậm chí còn rất tự nhiên cùng y ra ngoài dạo phố ăn cơm.
Trâu Nhạc biết đối phương đang nhìn mình, cũng để y tự do quan sát.
Cuộc điện thoại kia kỳ thật là ngoài ý muốn, lúc giành giật di động vô tình chạm phải nút gọi đi, mà cố tình người hắn liên lạc cuối cùng lại là Sở Hàm.
Cho dù hắn không nghĩ tới việc lừa gạt Sở Hàm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là để y biết được dưới tình huống chật vật như vậy. Vốn dĩ hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói ra, ít nhất là khi hắn đã nắm chắc mọi chuyện, hắn sẽ nói rõ ràng.
Hiện tại chuyện đột ngột xảy ra, có muốn xoay chuyển cũng không được nữa rồi.
Bất quá cũng tốt….
Trong khoảng thời gian ở chung với Sở Hàm, Trâu Nhạc không thể không thừa nhận ấn tượng đầu tiên của mình về đối phương là hoàn toàn sai lầm.
Nam nhân nhìn thì tuỳ tuỳ tiện tiện kỳ thật nội tâm lại phong bế rất lợi hại.
Y đem tất cả mọi người ở bên ngoài vòng tròn do chính mình vẽ ra, có thể xa có thể gần, nhưng đều được giữ lại bên ngoài ranh giới ấy.
Rất nhiều chuyện y thà giả ngu cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Mà có một số việc, y phải tính toán rõ ràng chứ nhất quyết không để nó mơ hồ.
Giống như suy nghĩ lúc trước của Trâu Nhạc.
Con người Sở Hàm rất thú vị.
Y sống trong thế giới hoàn toàn độc lập của mình, không dựa vào ai cũng không thuận theo ai, tự đắc đến vui vẻ.
Nhưng là, càng như vậy, Trâu Nhạc lại càng muốn tiến vào trong thế giới của y.
Trời sinh nam nhân đã mang theo dục vọng muốn chinh phục quấy phá.
Hứng thú của hắn đối với Sở Hàm là vì ngày càng hiểu biết sâu sắc về y mà gia tăng.
Thậm chí là muốn ngừng mà không được.
Sau khi Nhâm Kiệt rời đi, nhân sự trong công ty đã xảy ra sự thay đổi lớn.
Tuy rằng đây là chuyện có thể đoán ra được từ trước, nhưng rất nhiều người cũng bởi vì vậy mà có chút căng thẳng. Lão đại lúc trước không vì sự ra đi của Nhâm Kiệt mà được hưởng ưu đãi gì, ngược lại vài lần liên tiếp chịu trách nhiệm tiếp đãi khách hàng đều để xảy ra vấn đề, bị cấp trên triệu hồi hỏi tội.
Vì thế, vấn đề giữa phòng thị trường và phòng tài vụ cũng được phơi ra ngày một rõ ràng.
Lúc trước còn vì đang kiềm chế lẫn nhau nên hai bên đều có điểm cố kỵ, hiện tại vừa lúc rối loạn, mọi chuyện cứ thi nhau ùn ùn kéo đến.
Sở Hàm cảm thấy mỗi ngày của mình đều đang bấp bênh trôi qua.
Nhận bưu kiện đến choáng váng đầu óc, ý tứ của cấp trên cũng thay đổi liên xoành xoạch, loạn đến rối tinh rối mù.
“Cứ tiếp tục thế này mình cũng phải đi ăn máng khác thôi….” Một bên lầu bầu một bên xử lý báo biểu không có điểm kết, Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên Nhâm Kiệt rời đi là có dự kiến từ trước.
Vấn đề bên trong công ty căn bản không thể hoà giải được, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đặt văn kiện đã xử lý xong sang một bên, điện thoại của Sở Hàm đổ chuông.
Y vốn không muốn nghe, nhưng đột nhiên nghĩ đến thời gian hiện tại, cuối cùng vẫn bắt máy.
Quả nhiên là Trâu Nhạc.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Đã cụ thể đến bước này rồi, Trâu Nhạc quả nhiên thực hiện lời nói lúc trước của hắn, để Sở Hàm trực tiếp gọi món.
Nam nhân cầm điện thoại khó có được tâm trạng chuyển tốt, khoé miệng hơi nhếch lên. “Muốn ăn cua”.
“Mùa này mà ăn cua?”
Thanh âm Trâu Nhạc giương cao một chút. “Khẩu vị của cậu đúng là không tầm thường nhỉ”.
Sở Hàm khẽ cười. “Nếu tầm thường thì chẳng phải là vũ nhục tay nghề của anh rồi”.
Ở nhà, Trâu Nhạc ngồi trước máy tính, biểu tình vi diệu rũ mắt, đem email gửi đi, sau đó miễn cưỡng làm tổ trong sofa. “Cậu đã nói như vậy, tôi đương nhiên là phải đáp ứng yêu cầu rồi”.
“Chắc là khoảng tám giờ tôi sẽ về”.
“Được”.
Hàn huyên đơn giản thêm vài câu, Trâu Nhạc cúp máy.
Rất kỳ quái. Sau khi Sở Hàm biết tính hướng của hắn, không những không có khoảng cách mà ngược lại còn cảm thấy hình thức ở chung giữa hai người càng thêm tự nhiên.
Trâu Nhạc vốn đang nghĩ bọn họ phải vượt qua một đoạn thời gian xấu hổ….
Kết quả dĩ nhiên lại là hắn buồn lo vô cớ….
Logic của Sở Hàm quả nhiên là vặn vẹo, mọi sự đều không đi theo hướng mà Trâu Nhạc nghĩ.
Bất quá, vô luận như thế nào, đây vẫn là chuyện tốt.
Trâu Nhạc hài lòng đứng lên, chuẩn bị ra ngoài mua cua, đối với chuyện làm việc nhà và hình thức ở chung này, hắn thấy phi thường thoải mái.
Thói quen thành tự nhiên.
Hắn hiểu rõ đạo lý đó.
Nhưng là, Trâu Nhạc làm xong cua, đợi đến mười giờ.
Sở Hàm vẫn chưa về.
Thậm chí cũng không gọi điện.
Trâu Nhạc có gọi qua vài lần nhưng đều tắt máy, từ nghi hoặc lo lắng cuối cùng biến thành trong lòng đầy lửa giận, Trâu Nhạc thậm chí còn xúc động muốn hất hết đồ ăn trên bàn xuống.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn không ngừng giáng xuống.
Từ tám giờ, trời đã bắt đầu đổ mưa to, không có dấu hiệu ngừng lại.
Trâu Nhạc nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Tên Sở Hàm kia, sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ….
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trâu Nhạc càng thêm âm u.
Có lẽ là vì trước giờ y chưa từng ôm ấp ý niệm này trong đầu. Lý Chu Dương cũng được, Nhâm Kiệt cũng được, chuyện của bọn họ từ đầu đến cuối y vẫn chỉ đứng từ ngoài nhìn vào, không biết tư vị trong đó, cũng sẽ không hiểu được nguyên nhân.
Nhâm Kiệt vì Tôn Xuyên mà từ bỏ sự nghiệp, Lý Chu Dương vì Thạch Khai Minh mà cả ngày cứ hớt ha hớt hải. tình cảm là thứ mà một khi đã dốc lòng thì giống như chiếc hang không đáy, có lấp thế nào cũng không đủ, sẽ chỉ làm cho người ta ngày càng hãm sâu.
Sở Hàm không thể đùa được với thứ này.
Cuộc sống vốn dĩ là nên tận lực để mình thoải mái, còn cứ cố khiến cho nó trở nên phức tạp, rất không cần thiết.
Nhưng đối với chuyện Trâu Nhạc là gay, Sở Hàm cứ miên man suy nghĩ mấy ngày trời.
Suy cho cùng, y vẫn có điểm khó hiểu.
Tuy rằng đối với Trâu Nhạc, y không hiểu biết nhiều lắm, nhưng vô luận là từ diện mạo, khí chất hay tính cách, Trâu Nhạc đều có thể xem như là một người tuyệt đối xuất sắc. Vì sao không cưới vợ sinh con, mà lại đi lên con đường cong cong này?
Hay là như người ta nói, quả thật là do trời sinh?
Thích nam nhân, thích nữ nhân, đều là thuộc tính mỗi người, không thể sửa đổi.
Nếu nói như vậy, Sở Hàm coi như cũng lý giải được một chút.
Tự mình cho ra kết luận này, vài ngày sau Sở Hàm đều kìm lòng không đậu mà chú ý tới Trâu Nhạc, quan sát một thời gian, y cảm thấy kỳ thật mọi cử chỉ hành động của người này cũng chẳng khác mình là mấy.
Cho dù đã biết tính hướng của hắn, nhưng những thói quen trong cuộc sống thường ngày cũng không có gì thay đổi.
Vẫn quang minh chính đại cùng đi tản bộ, thậm chí còn rất tự nhiên cùng y ra ngoài dạo phố ăn cơm.
Trâu Nhạc biết đối phương đang nhìn mình, cũng để y tự do quan sát.
Cuộc điện thoại kia kỳ thật là ngoài ý muốn, lúc giành giật di động vô tình chạm phải nút gọi đi, mà cố tình người hắn liên lạc cuối cùng lại là Sở Hàm.
Cho dù hắn không nghĩ tới việc lừa gạt Sở Hàm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là để y biết được dưới tình huống chật vật như vậy. Vốn dĩ hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói ra, ít nhất là khi hắn đã nắm chắc mọi chuyện, hắn sẽ nói rõ ràng.
Hiện tại chuyện đột ngột xảy ra, có muốn xoay chuyển cũng không được nữa rồi.
Bất quá cũng tốt….
Trong khoảng thời gian ở chung với Sở Hàm, Trâu Nhạc không thể không thừa nhận ấn tượng đầu tiên của mình về đối phương là hoàn toàn sai lầm.
Nam nhân nhìn thì tuỳ tuỳ tiện tiện kỳ thật nội tâm lại phong bế rất lợi hại.
Y đem tất cả mọi người ở bên ngoài vòng tròn do chính mình vẽ ra, có thể xa có thể gần, nhưng đều được giữ lại bên ngoài ranh giới ấy.
Rất nhiều chuyện y thà giả ngu cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Mà có một số việc, y phải tính toán rõ ràng chứ nhất quyết không để nó mơ hồ.
Giống như suy nghĩ lúc trước của Trâu Nhạc.
Con người Sở Hàm rất thú vị.
Y sống trong thế giới hoàn toàn độc lập của mình, không dựa vào ai cũng không thuận theo ai, tự đắc đến vui vẻ.
Nhưng là, càng như vậy, Trâu Nhạc lại càng muốn tiến vào trong thế giới của y.
Trời sinh nam nhân đã mang theo dục vọng muốn chinh phục quấy phá.
Hứng thú của hắn đối với Sở Hàm là vì ngày càng hiểu biết sâu sắc về y mà gia tăng.
Thậm chí là muốn ngừng mà không được.
Sau khi Nhâm Kiệt rời đi, nhân sự trong công ty đã xảy ra sự thay đổi lớn.
Tuy rằng đây là chuyện có thể đoán ra được từ trước, nhưng rất nhiều người cũng bởi vì vậy mà có chút căng thẳng. Lão đại lúc trước không vì sự ra đi của Nhâm Kiệt mà được hưởng ưu đãi gì, ngược lại vài lần liên tiếp chịu trách nhiệm tiếp đãi khách hàng đều để xảy ra vấn đề, bị cấp trên triệu hồi hỏi tội.
Vì thế, vấn đề giữa phòng thị trường và phòng tài vụ cũng được phơi ra ngày một rõ ràng.
Lúc trước còn vì đang kiềm chế lẫn nhau nên hai bên đều có điểm cố kỵ, hiện tại vừa lúc rối loạn, mọi chuyện cứ thi nhau ùn ùn kéo đến.
Sở Hàm cảm thấy mỗi ngày của mình đều đang bấp bênh trôi qua.
Nhận bưu kiện đến choáng váng đầu óc, ý tứ của cấp trên cũng thay đổi liên xoành xoạch, loạn đến rối tinh rối mù.
“Cứ tiếp tục thế này mình cũng phải đi ăn máng khác thôi….” Một bên lầu bầu một bên xử lý báo biểu không có điểm kết, Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên Nhâm Kiệt rời đi là có dự kiến từ trước.
Vấn đề bên trong công ty căn bản không thể hoà giải được, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đặt văn kiện đã xử lý xong sang một bên, điện thoại của Sở Hàm đổ chuông.
Y vốn không muốn nghe, nhưng đột nhiên nghĩ đến thời gian hiện tại, cuối cùng vẫn bắt máy.
Quả nhiên là Trâu Nhạc.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Đã cụ thể đến bước này rồi, Trâu Nhạc quả nhiên thực hiện lời nói lúc trước của hắn, để Sở Hàm trực tiếp gọi món.
Nam nhân cầm điện thoại khó có được tâm trạng chuyển tốt, khoé miệng hơi nhếch lên. “Muốn ăn cua”.
“Mùa này mà ăn cua?”
Thanh âm Trâu Nhạc giương cao một chút. “Khẩu vị của cậu đúng là không tầm thường nhỉ”.
Sở Hàm khẽ cười. “Nếu tầm thường thì chẳng phải là vũ nhục tay nghề của anh rồi”.
Ở nhà, Trâu Nhạc ngồi trước máy tính, biểu tình vi diệu rũ mắt, đem email gửi đi, sau đó miễn cưỡng làm tổ trong sofa. “Cậu đã nói như vậy, tôi đương nhiên là phải đáp ứng yêu cầu rồi”.
“Chắc là khoảng tám giờ tôi sẽ về”.
“Được”.
Hàn huyên đơn giản thêm vài câu, Trâu Nhạc cúp máy.
Rất kỳ quái. Sau khi Sở Hàm biết tính hướng của hắn, không những không có khoảng cách mà ngược lại còn cảm thấy hình thức ở chung giữa hai người càng thêm tự nhiên.
Trâu Nhạc vốn đang nghĩ bọn họ phải vượt qua một đoạn thời gian xấu hổ….
Kết quả dĩ nhiên lại là hắn buồn lo vô cớ….
Logic của Sở Hàm quả nhiên là vặn vẹo, mọi sự đều không đi theo hướng mà Trâu Nhạc nghĩ.
Bất quá, vô luận như thế nào, đây vẫn là chuyện tốt.
Trâu Nhạc hài lòng đứng lên, chuẩn bị ra ngoài mua cua, đối với chuyện làm việc nhà và hình thức ở chung này, hắn thấy phi thường thoải mái.
Thói quen thành tự nhiên.
Hắn hiểu rõ đạo lý đó.
Nhưng là, Trâu Nhạc làm xong cua, đợi đến mười giờ.
Sở Hàm vẫn chưa về.
Thậm chí cũng không gọi điện.
Trâu Nhạc có gọi qua vài lần nhưng đều tắt máy, từ nghi hoặc lo lắng cuối cùng biến thành trong lòng đầy lửa giận, Trâu Nhạc thậm chí còn xúc động muốn hất hết đồ ăn trên bàn xuống.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn không ngừng giáng xuống.
Từ tám giờ, trời đã bắt đầu đổ mưa to, không có dấu hiệu ngừng lại.
Trâu Nhạc nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Tên Sở Hàm kia, sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ….
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trâu Nhạc càng thêm âm u.