Cơn mưa này mãi chẳng chịu dứt, càng về sau lại càng như điên mà trút nước xuống.
Ngồi ở trong xe mà tiếng mưa ào ào bên ngoài cũng khiến người ta thấy hoảng sợ. Trâu Nhạc nhìn ánh đèn mông mông lung lung phía xa, bất đắc dĩ thở dài, thả lỏng người ngả về phía sau.
Từ lúc nhận được điện thoại của Sở Hàm, hắn vẫn căng thẳng đến tận bây giờ.
Đã quên mất lần cuối cùng xuất hiện cảm giác này là vì chuyện gì, Trâu Nhạc đã quen khống chế mọi chuyện, nay lại đột ngột xảy ra chuyện này làm đảo lộn hết thảy tâm tình, hắn có chút trở tay không kịp.
Vò vò tóc, Trâu Nhạc tựa vào ghế nửa ngày không nói câu nào, tâm trạng hỗn loạn.
Sở Hàm ở bên cạnh nhìn hắn một cái, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái khăn, theo bản năng vươn qua định lau tóc cho hắn.
Trâu Nhạc sửng sốt một chút, giữ lại cánh tay y. “Cậu lau cho mình trước đi”.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Trong xe không mở đèn, trên mặt cả hai đều mang theo bóng tối mờ ảo. Sở Hàm bị Trâu Nhạc nhìn thì cả người liền cứng đờ, cứ như vậy thất thần trong chốc lát.
Chính như lúc trước y đã nói.
Trâu Nhạc quả thực nhìn rất đẹp mắt.
Ngũ quan cứng cáp góc cạnh, có một loại khí tràng áp chế người khác, bá đạo không chút nào che giấu.
Thế nhưng cũng không phải người khiến cho người khác không thoải mái.
Hết lần này đến lần khác, mỗi khi y gặp chuyện, đều là hắn kịp thời ra tay giúp đỡ.
Duyên phận giữa người và người, có phải thật sự vi diệu như thế hay không.
Vốn dĩ không thể nào cùng xuất hiện chung một mối quan hệ, không hiểu tại sao lại càng ngày càng tới gần nhau.
Trâu Nhạc có thể nhìn ra mê man trong mắt Sở Hàm.
Có chút nghi hoặc, có chút cảm động, lại có cả chút gì đó khó có thể gọi tên.
Qua thật lâu, Trâu Nhạc mới thả lỏng khí lực trên tay, để mặc Sở Hàm lau tóc cho mình. Đầu hắn cúi thấp dựa gần vào ngực đối phương, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng tim đập của Sở Hàm.
Không có chút quy luật nào cả.
Lúc nhanh lúc chậm, tựa hồ mang theo tâm tình dao động nào đó.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều không nói chuyện.
Trâu Nhạc thực hưởng thụ trạng thái như vậy. Sở Hàm lau tóc rất dụng tâm, hắn cũng phối hợp cúi thấp đầu, cảm thấy hơi thở đối phương phả vào mặt, bầu không khí trong xe cũng mang theo chút khác thường.
Chờ đến khi tóc đã lau không sai biệt lắm, Trâu Nhạc mới hơi ngẩng đầu lên, dùng khoảng cách gần như là dính sát lấy Sở Hàm nhẹ giọng hỏi một câu. “Rốt cuộc sao cậu lại biến mọi chuyện thành thế này?”
Kết quả đối phương vừa nghe xong liền hừ một tiếng, khó chịu thiêu thiêu mi.
“Đừng nhắc nữa, tôi đúng là tự mình tìm phiền toái, vốn dĩ chẳng phải việc của tôi”.
Chỉ là, không phải việc y quản, nhưng cũng không có cách nào mà mặc kệ.
Y nói còn chưa dứt lời, Trâu Nhạc đã không khó mà đoán được nguyên nhân, hơi nở nụ cười. “Hoá ra là xen vào chuyện của người khác?”
“Cũng không thể nói là không liên quan”. Sở Hàm thở dài một cái. “Chỉ là tất cả mọi người đã quen chỉ lo việc của mình, không để ý đến chuyện khác, chỉ cần không truy cứu trách nhiệm lên đầu mình thì ai cũng lười để ý”.
Quay đầu nhìn Trâu Nhạc. “Có thuốc không?”
Người bên cạnh đưa cho y một điếu thuốc, Sở Hàm châm lửa rồi hít liền hai hơi, khói thuốc lượn lờ trước mắt y, có vẻ rất chán chường.
Đây là lần đầu tiên Trâu Nhạc thấy vẻ mặt này của y.
Không thể nói rõ là cảm giác lười biếng nhiều hơn, hay là trầm tư nhiều hơn. Có lẽ là đang nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt mang theo sự đề phòng không dễ phát hiện ra. Chậm rãi hút xong một điếu thuốc, thẳng đến khi đầu thuốc đã cháy gần hết, Sở Hàm mới đem dập tắt. “Bất qua may mà anh đã đến, nếu không tôi cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu”.
Y nói xong lại thành tâm cười cười. “Cảm ơn”.
Trâu Nhạc nhíu nhíu mi. “Cậu đã nói cảm ơn với tôi rất nhiều lần”.
Nhiều đến mức thái quá. “Cậu đối với bất cứ người nào đều giữ khoảng cách như vậy, hay là, chỉ nhằm vào một mình tôi?”
Một chút vòng vo cũng không có, Trâu Nhạc trực tiếp hỏi.
Nam nhân bị hắn truy hỏi ngay mặt sửng sốt một chút. Sở Hàm lúng túng ho khan một tiếng, hai mắt đảo qua đảo lại. “Không phải chĩa mũi dùi vào anh đâu”.
Y chỉ là đã quen bảo trì khoảng cách trong quan hệ với mọi người.
Vì tốt cho mình, cũng là tốt cho đối phương.
Bên ngoài mưa vẫn xối xả trút xuống, đập vào cửa xe thành đủ loại vệt nước. Sở Hàm nhìn về phía trước, nhất thời không biết phải giải thích với Trâu Nhạc thế nào. Thế nhưng, có lẽ là bầu không khí lúc này quá thích hợp để nói chuyện, cho nên Sở Hàm chỉ trầm tư một lát, sau đó chậm rãi kể lại một chuyện mà y cho rằng mình sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
“Kỳ thật cũng không phải chuyện mới mẻ gì…. Lúc tốt nghiệp đại học, cùng bằng hữu thảo luận xem sau này muốn làm thế nào. Lúc ấy đều muốn tự mình ra ngoài tìm việc, tôi với mấy người anh em vốn là dự định tự gây dựng sự nghiệp. Khi đó trong đầu mọi người đều có ý tưởng, rõ ràng là cái gì cũng thiếu, chỉ có lá gan là không thiếu. Không có người chống đỡ, thậm chí kế hoạch thế nào cũng chưa vạch ra tốt, chỉ có một lòng một dạ muốn tiến lên”.
Trâu Nhạc ở bên cạnh an tĩnh ngồi nghe, nhìn sườn mặt của Sở Hàm, biểu tình bất động thanh sắc.
“Kết quả là đương nhiên không có dễ dàng thành công như vậy, đụng phải một đống đinh sắt*, cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, dần dần tình cảm anh em cũng không còn được như trước, có đôi khi khắc khẩu, ý kiến không thống nhất, bắt đầu trốn tránh đổ trách nhiệm cho nhau. Về sau, tôi ở bên ngoài tìm được một nhà đầu tư, vốn nghĩ dù có vấp ngã cũng không sao, bắt đầu lại là được, ai ngờ….” (* ý chỉ những người cản đường, ngáng chân)
Nói đến đây, Sở Hàm cười khổ một cái. “Nhà đầu tư vừa có, ba tháng sau tôi lại bị đuổi”.
Trâu Nhạc cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn hỏi lại. “Vì sao?”
Sở Hàm nhịn không được rút từ bao thuốc trong tay Trâu Nhạc ra một điếu thuốc nữa, châm lửa hít một hơi, khẽ híp mắt. “Bởi vì ý kiến của tôi và mọi người không đồng nhất, nói là thời gian tới công ty cần phát triển, không thích hợp có quá nhiều người đưa ra quyết sách, lề lối không ổn định”.
Lý do này thật sự là khiến cho người ta muốn cười cũng không cười nổi.
Sở Hàm tự giễu hừ một tiếng, nhắm mắt lại. “Thế nhưng qua nhiều năm, tôi gặp lại nhà đầu tư kia, đối phương nói cho tôi biết, kỳ thực chẳng qua là mấy người anh em kia thấy tôi rất cản trở, muốn cho tôi đi”.
“Cậu tin?”
“Tôi không tin”. Sở Hàm mở mắt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Sau đó tôi nhân cơ hội một người trong số đó kết hôn, đến tham dự hôn lễ, muốn hỏi rõ ràng chuyện này”.
Đây là khúc mắc trong lòng Sở Hàm, y vẫn không rõ, tại sao mấy người lúc ở đại học tình như thủ túc, đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Thế nhưng, nếu như biết được hỏi ra mà có đáp án như vậy, y tình nguyện chính mình chưa bao giờ đi mở ra cánh cửa ấy.
“Sau đó, chú rể mới giải thích với tôi, hoá ra từ khi còn ở đại học bọn họ đã thấy tôi không vừa mắt, nghĩ tôi căn bản là tự cho mình quen thân, rõ ràng giao tình chả đến đâu, làm việc lại luôn cho mình là đúng, cho nên mới nhân cơ hội muốn dạy dỗ tôi một chút”.
Thời điểm bọn họ còn chung nhóm với nhau, phần lớn đều là Sở Hàm vung tiền.
Lúc gây dựng sự nghiệp cũng là gia đình y cho y một khoản.
Kết quả vừa mới bắt đầu đã lỗ vốn hết, một chút cũng không dư lại.
Sở Hàm hít sâu một hơi, sau đó mới nhẹ thở ra. “Sau khi ầm ĩ làm rõ mọi chuyện mới hiểu, quy tắc của cái xã hội này là vậy, cho nhau một chút không gian, nhưng thật ra là để quan hệ càng được dài lâu, ai cũng có cuộc sống của mình, không cần thiết phải để tâm quá nhiều”.
Cái gọi là tình cảm trong làm ăn, đều luôn mang theo mạo hiểm.
Có lẽ thành công, có lẽ thất bại.
Mà Sở Hàm đã không còn muốn gánh chịu loại mạo hiểm này nữa.
Y cười cười, nhìn điếu thuốc trên tay. “Con người mà, chính là chuyện như vậy….”
Ngồi ở trong xe mà tiếng mưa ào ào bên ngoài cũng khiến người ta thấy hoảng sợ. Trâu Nhạc nhìn ánh đèn mông mông lung lung phía xa, bất đắc dĩ thở dài, thả lỏng người ngả về phía sau.
Từ lúc nhận được điện thoại của Sở Hàm, hắn vẫn căng thẳng đến tận bây giờ.
Đã quên mất lần cuối cùng xuất hiện cảm giác này là vì chuyện gì, Trâu Nhạc đã quen khống chế mọi chuyện, nay lại đột ngột xảy ra chuyện này làm đảo lộn hết thảy tâm tình, hắn có chút trở tay không kịp.
Vò vò tóc, Trâu Nhạc tựa vào ghế nửa ngày không nói câu nào, tâm trạng hỗn loạn.
Sở Hàm ở bên cạnh nhìn hắn một cái, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái khăn, theo bản năng vươn qua định lau tóc cho hắn.
Trâu Nhạc sửng sốt một chút, giữ lại cánh tay y. “Cậu lau cho mình trước đi”.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Trong xe không mở đèn, trên mặt cả hai đều mang theo bóng tối mờ ảo. Sở Hàm bị Trâu Nhạc nhìn thì cả người liền cứng đờ, cứ như vậy thất thần trong chốc lát.
Chính như lúc trước y đã nói.
Trâu Nhạc quả thực nhìn rất đẹp mắt.
Ngũ quan cứng cáp góc cạnh, có một loại khí tràng áp chế người khác, bá đạo không chút nào che giấu.
Thế nhưng cũng không phải người khiến cho người khác không thoải mái.
Hết lần này đến lần khác, mỗi khi y gặp chuyện, đều là hắn kịp thời ra tay giúp đỡ.
Duyên phận giữa người và người, có phải thật sự vi diệu như thế hay không.
Vốn dĩ không thể nào cùng xuất hiện chung một mối quan hệ, không hiểu tại sao lại càng ngày càng tới gần nhau.
Trâu Nhạc có thể nhìn ra mê man trong mắt Sở Hàm.
Có chút nghi hoặc, có chút cảm động, lại có cả chút gì đó khó có thể gọi tên.
Qua thật lâu, Trâu Nhạc mới thả lỏng khí lực trên tay, để mặc Sở Hàm lau tóc cho mình. Đầu hắn cúi thấp dựa gần vào ngực đối phương, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng tim đập của Sở Hàm.
Không có chút quy luật nào cả.
Lúc nhanh lúc chậm, tựa hồ mang theo tâm tình dao động nào đó.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều không nói chuyện.
Trâu Nhạc thực hưởng thụ trạng thái như vậy. Sở Hàm lau tóc rất dụng tâm, hắn cũng phối hợp cúi thấp đầu, cảm thấy hơi thở đối phương phả vào mặt, bầu không khí trong xe cũng mang theo chút khác thường.
Chờ đến khi tóc đã lau không sai biệt lắm, Trâu Nhạc mới hơi ngẩng đầu lên, dùng khoảng cách gần như là dính sát lấy Sở Hàm nhẹ giọng hỏi một câu. “Rốt cuộc sao cậu lại biến mọi chuyện thành thế này?”
Kết quả đối phương vừa nghe xong liền hừ một tiếng, khó chịu thiêu thiêu mi.
“Đừng nhắc nữa, tôi đúng là tự mình tìm phiền toái, vốn dĩ chẳng phải việc của tôi”.
Chỉ là, không phải việc y quản, nhưng cũng không có cách nào mà mặc kệ.
Y nói còn chưa dứt lời, Trâu Nhạc đã không khó mà đoán được nguyên nhân, hơi nở nụ cười. “Hoá ra là xen vào chuyện của người khác?”
“Cũng không thể nói là không liên quan”. Sở Hàm thở dài một cái. “Chỉ là tất cả mọi người đã quen chỉ lo việc của mình, không để ý đến chuyện khác, chỉ cần không truy cứu trách nhiệm lên đầu mình thì ai cũng lười để ý”.
Quay đầu nhìn Trâu Nhạc. “Có thuốc không?”
Người bên cạnh đưa cho y một điếu thuốc, Sở Hàm châm lửa rồi hít liền hai hơi, khói thuốc lượn lờ trước mắt y, có vẻ rất chán chường.
Đây là lần đầu tiên Trâu Nhạc thấy vẻ mặt này của y.
Không thể nói rõ là cảm giác lười biếng nhiều hơn, hay là trầm tư nhiều hơn. Có lẽ là đang nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt mang theo sự đề phòng không dễ phát hiện ra. Chậm rãi hút xong một điếu thuốc, thẳng đến khi đầu thuốc đã cháy gần hết, Sở Hàm mới đem dập tắt. “Bất qua may mà anh đã đến, nếu không tôi cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu”.
Y nói xong lại thành tâm cười cười. “Cảm ơn”.
Trâu Nhạc nhíu nhíu mi. “Cậu đã nói cảm ơn với tôi rất nhiều lần”.
Nhiều đến mức thái quá. “Cậu đối với bất cứ người nào đều giữ khoảng cách như vậy, hay là, chỉ nhằm vào một mình tôi?”
Một chút vòng vo cũng không có, Trâu Nhạc trực tiếp hỏi.
Nam nhân bị hắn truy hỏi ngay mặt sửng sốt một chút. Sở Hàm lúng túng ho khan một tiếng, hai mắt đảo qua đảo lại. “Không phải chĩa mũi dùi vào anh đâu”.
Y chỉ là đã quen bảo trì khoảng cách trong quan hệ với mọi người.
Vì tốt cho mình, cũng là tốt cho đối phương.
Bên ngoài mưa vẫn xối xả trút xuống, đập vào cửa xe thành đủ loại vệt nước. Sở Hàm nhìn về phía trước, nhất thời không biết phải giải thích với Trâu Nhạc thế nào. Thế nhưng, có lẽ là bầu không khí lúc này quá thích hợp để nói chuyện, cho nên Sở Hàm chỉ trầm tư một lát, sau đó chậm rãi kể lại một chuyện mà y cho rằng mình sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
“Kỳ thật cũng không phải chuyện mới mẻ gì…. Lúc tốt nghiệp đại học, cùng bằng hữu thảo luận xem sau này muốn làm thế nào. Lúc ấy đều muốn tự mình ra ngoài tìm việc, tôi với mấy người anh em vốn là dự định tự gây dựng sự nghiệp. Khi đó trong đầu mọi người đều có ý tưởng, rõ ràng là cái gì cũng thiếu, chỉ có lá gan là không thiếu. Không có người chống đỡ, thậm chí kế hoạch thế nào cũng chưa vạch ra tốt, chỉ có một lòng một dạ muốn tiến lên”.
Trâu Nhạc ở bên cạnh an tĩnh ngồi nghe, nhìn sườn mặt của Sở Hàm, biểu tình bất động thanh sắc.
“Kết quả là đương nhiên không có dễ dàng thành công như vậy, đụng phải một đống đinh sắt*, cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, dần dần tình cảm anh em cũng không còn được như trước, có đôi khi khắc khẩu, ý kiến không thống nhất, bắt đầu trốn tránh đổ trách nhiệm cho nhau. Về sau, tôi ở bên ngoài tìm được một nhà đầu tư, vốn nghĩ dù có vấp ngã cũng không sao, bắt đầu lại là được, ai ngờ….” (* ý chỉ những người cản đường, ngáng chân)
Nói đến đây, Sở Hàm cười khổ một cái. “Nhà đầu tư vừa có, ba tháng sau tôi lại bị đuổi”.
Trâu Nhạc cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn hỏi lại. “Vì sao?”
Sở Hàm nhịn không được rút từ bao thuốc trong tay Trâu Nhạc ra một điếu thuốc nữa, châm lửa hít một hơi, khẽ híp mắt. “Bởi vì ý kiến của tôi và mọi người không đồng nhất, nói là thời gian tới công ty cần phát triển, không thích hợp có quá nhiều người đưa ra quyết sách, lề lối không ổn định”.
Lý do này thật sự là khiến cho người ta muốn cười cũng không cười nổi.
Sở Hàm tự giễu hừ một tiếng, nhắm mắt lại. “Thế nhưng qua nhiều năm, tôi gặp lại nhà đầu tư kia, đối phương nói cho tôi biết, kỳ thực chẳng qua là mấy người anh em kia thấy tôi rất cản trở, muốn cho tôi đi”.
“Cậu tin?”
“Tôi không tin”. Sở Hàm mở mắt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Sau đó tôi nhân cơ hội một người trong số đó kết hôn, đến tham dự hôn lễ, muốn hỏi rõ ràng chuyện này”.
Đây là khúc mắc trong lòng Sở Hàm, y vẫn không rõ, tại sao mấy người lúc ở đại học tình như thủ túc, đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Thế nhưng, nếu như biết được hỏi ra mà có đáp án như vậy, y tình nguyện chính mình chưa bao giờ đi mở ra cánh cửa ấy.
“Sau đó, chú rể mới giải thích với tôi, hoá ra từ khi còn ở đại học bọn họ đã thấy tôi không vừa mắt, nghĩ tôi căn bản là tự cho mình quen thân, rõ ràng giao tình chả đến đâu, làm việc lại luôn cho mình là đúng, cho nên mới nhân cơ hội muốn dạy dỗ tôi một chút”.
Thời điểm bọn họ còn chung nhóm với nhau, phần lớn đều là Sở Hàm vung tiền.
Lúc gây dựng sự nghiệp cũng là gia đình y cho y một khoản.
Kết quả vừa mới bắt đầu đã lỗ vốn hết, một chút cũng không dư lại.
Sở Hàm hít sâu một hơi, sau đó mới nhẹ thở ra. “Sau khi ầm ĩ làm rõ mọi chuyện mới hiểu, quy tắc của cái xã hội này là vậy, cho nhau một chút không gian, nhưng thật ra là để quan hệ càng được dài lâu, ai cũng có cuộc sống của mình, không cần thiết phải để tâm quá nhiều”.
Cái gọi là tình cảm trong làm ăn, đều luôn mang theo mạo hiểm.
Có lẽ thành công, có lẽ thất bại.
Mà Sở Hàm đã không còn muốn gánh chịu loại mạo hiểm này nữa.
Y cười cười, nhìn điếu thuốc trên tay. “Con người mà, chính là chuyện như vậy….”