Nụ hôn của Trâu Nhạc rất giống con người hắn.
Bá đạo, mang theo khí thế không thể chống đỡ.
Sở Hàm choáng váng nửa ngày mới lấy lại tinh thần, giơ lên một cánh tay đẩy Trâu Nhạc ra. Kết quả lại bị đối phương trực tiếp đè lại bả vai ép lên tường, nụ hôn còn sâu hơn cả lúc nãy.
Mang theo vài phần tức giận lẫn vài phần nghiêm phạt.
Cảm giác quái dị từ da đầu dần dần lan ra toàn thân Sở Hàm, cái cảm giác ý thức được rõ ràng người đang đè mình ra hôn là đàn ông, chẳng khác gì người không biết bơi lần đầu tiên bị ném xuống nước.
Không những sợ hãi bất an, còn có bài xích.
Sở Hàm ngày càng ra sức giãy giụa, cũng mặc kệ hai người còn đang phân tranh cao thấp trong miệng, y hoàn toàn là dựa vào bản năng đi kháng cự lại loại áp lực bị người khác giam cầm.
Thẳng đến khi y nhấc đầu gối huých một cái vào bụng Trâu Nhạc, người kia mới hừ một tiếng lui ra.
Trong miệng tựa hồ vẫn còn lưu lại vị đạo của đối phương.
Sở Hàm hoàn toàn không biết làm sao, trừng mắt nhìn Trâu Nhạc, bởi vì quá khẩn trương mà có chút run rẩy.
Trâu Nhạc ôm bụng đứng đối diện y, khoé môi giương lên một độ cong giễu cợt. “Sở Hàm, cậu căn bản không hề say, cậu giả bộ cái con mẹ gì?”
Cũng không phải là chưa từng gặp qua bộ dạng người uống say.
Lừa ai chứ?
Bị trực tiếp vạch trần, sắc mặt Sở Hàm có điểm xấu xí, y vẫn còn chưa thoát khỏi chấn động vừa rồi, chỉ có thể miễn cưỡng nhíu mày, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Nhất thời trong phòng không có ai nói chuyện.
Xuyên thấu qua cửa sổ, còn có thể thấy ánh lửa trại loáng thoáng ở phía xa.
Ánh trăng từ phía sau Trâu Nhạc hắt vào, không có màu trắng bạc như trong tiểu thuyết, chỉ có lạnh lẽo áp lực.
Giống như một cuộc chiến giằng co không có ý nghĩa.
Hai bên đều nín nhịn tâm tình không lên tiếng, mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng mèo kêu, mới giống như thức tỉnh ý thức Sở Hàm.
“Trâu Nhạc, anh vừa rồi là có ý gì?”
Cuối cùng, vẫn là Sở Hàm buông tha trước.
Trâu Nhạc hơi cười. “Cậu nghĩ là ý gì?”
Hỏi vấn đề này, chỉ có thể nói hiện tại Sở Hàm quả thật đã có phần hiểu rõ.
Quả nhiên, nam nhân vẫn dán bên tường dừng lại một chút, sau đó giương cao giọng. “Tôi không phải gay”.
“Tôi biết”. Trâu Nhạc vẫn duy trì tư thế như vậy. “Từ lúc cậu mang mấy người kia tới, tôi đã hiểu rất rõ ràng”.
“Tôi đã nói với anh, mấy người đó không phải do tôi sắp xếp!”
Trọng tâm câu chuyện lại bị dời đến vấn đề này, Sở Hàm theo bản năng đi giải thích.
“Là bằng hữu của tôi tìm đến, mấy người này một người tôi cũng không quen”.
“Cậu cố ý nhờ bằng hữu tìm mấy nữ nhân đến, không phải là vì muốn cảnh cáo tôi, thể hiện cậu là thẳng nam thích nữ nhân chứ không thích nam nhân sao? Sở Hàm, cậu đối với tôi như thế, một bên thì làm ra vẻ không để ý, một bên thì làm ra chuyện không cần thiết như vậy, có thú vị không?”
Cỗ hoả trong lòng Trâu Nhạc đã nghẹn cả một ngày đêm, hiện tại phát tiết, cũng không ai thấy ngoài ý muốn.
Sở Hàm bị câu nói này khiến cho sắc mặt thay đổi một chút, lời đến bên miệng rồi lại không thốt ra được, ở trong lòng sắp xếp từ ngữ giải thích, căng thẳng đến tái nhợt.
Y nhíu mày cắn răng. “Tôi căn bản đối với anh không có nghĩ phức tạp như vậy!”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu cố ý tìm mấy người không liên quan tới là có ý gì?”
“Không có ý gì hết!”
Cáu kỉnh vứt ra một câu, Sở Hàm hiện tại rất muốn hút thuốc.
Y nhìn bốn phía một vòng, kết quả chẳng tìm được cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào cạnh tường. “Tôi chính là nghĩ hai người ra ngoài chơi có hơi nhàm chán, tìm mấy người cùng náo nhiệt thì tốt hơn, hơn nữa, hai đại nam nhân cùng đến làng du lịch, cũng quá kỳ quái”.
“Kỳ quái?”
Trâu Nhạc nhếch cao hai hàng lông mày. “Kỳ quái chỗ nào? Cậu chưa từng cùng bằng hữu nghỉ phép ra ngoài chơi sao?”
Nam nhân đối diện gật đầu. “Chưa từng”.
“Mấy người ở chỗ lửa trại vừa rồi cậu có thấy không?” Trâu Nhạc tiến dần về phía trước. “Trong đó có vài người đều là cùng bằng hữu đến đây giải sầu, cậu nghĩ như vậy là có vấn đề?”
Sở Hàm bởi vì thấy hắn đến gần lại bắt đầu khẩn trương.
Y ngẩng đầu nhìn Trâu Nhạc, nghĩ muốn kéo dài khoảng cách, lại bị Trâu Nhạc sớm nhìn ra ý đồ đưa tay ngăn cản, trực tiếp vây y ở trong góc.
“Cậu thấy kỳ quái, là vì cậu cũng hiểu được hai chúng ta không quá giống bằng hữu, có lẽ, cậu căn bản không coi tôi là bằng hữu, đúng không?”
Trâu Nhạc hỏi xong những lời này, không đợi Sở Hàm trả lời đã trực tiếp kéo đối phương vào trong ngực, giữ lấy cằm y rồi lại hôn xuống.
Lần này ngay cả tay cũng đem ra dùng.
Tiến vào bên trong lớp áo, bàn tay càn rỡ dò xét trên dưới, không nặng không nhẹ vuốt ve khiến lông tơ tóc gáy cả người Sở Hàm dựng hết cả lên.
Bất quá lần này y không để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, y phản ứng rất nhanh dùng cánh tay bóp cổ Trâu Nhạc ép hắn phải lui ra, nóng giận rống lên một câu. “Trâu Nhạc anh đừng có quá phận!”
Y dùng lực rất lớn.
Trâu Nhạc nhịn không được ho khan vài tiếng.
Sở Hàm trầm mặt. “Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải đồng tính luyến”.
“Sao cậu biết cậu không phải?”
Thái độ của Trâu Nhạc từ đầu đến cuối không có chút vết tích bị đả kích, cho dù Sở Hàm hết lần này đến lần khác cường điệu mình là trai thẳng, bộ dáng hắn vẫn là một mực ăn chắc, giống như chính hắn còn hiểu rõ Sở Hàm hơn.
Sở Hàm nghĩ trọng tâm câu chuyện hiện tại có điểm buồn cười, cũng có chút quái dị.
“Bản thân tôi có phải hay không chẳng lẽ tôi còn không rõ ràng? Cho tới bây giờ tôi không có cảm giác với nam nhân”.
Trâu Nhạc nghe được câu cuối cùng, gật đầu một cái.
Hắn cười cười nhắc lại. “Không có cảm giác?”
Một bên mang theo ý cười, một bên hắn lại lần nữa áp sát tới trước mặt Sở Hàm, trực tiếp vươn tay mò đến phía dưới của Sở Hàm. Ác ý xoa nắn dục vọng bên trong, kỹ thuật của hắn quá lợi hại. “Đã thế này mà cậu còn không biết xấu hổ nói một câu mình không có cảm giác?”
Bị cồn kích thích, hơn nữa vừa mới lăn qua lăn lại một hồi như vậy, hắn đã sớm nhận ra Sở Hàm có phản ứng.
Cái này, Sở Hàm lại càng khó chịu.
Y giữ lại tay Trâu Nhạc, mắng một câu. “Con mẹ nó đừng động!” Làm gì có nam nhân nào chịu được việc bị nam nhân khác ba lần bốn lượt đối đãi như thế.
Hiện tại Sở Hàm có một loại dục vọng rất muốn động thủ với Trâu Nhạc.
Lần này Trâu Nhạc không mạnh mẽ tiếp tục động tác, mà rất nghe lời buông tay, lui ra phía sau một bước, chỉ là ý cười bên miệng vẫn mang theo giễu cợt, biểu tình nhìn Sở Hàm không cho y có nửa điểm trốn tránh.
Hôm nay hắn muốn đem mọi chuyện nói rõ.
Bằng không với cái đầu óc này của Sở Hàm, muốn vượt rào có lẽ cũng bất lợi.
Sở Hàm nhíu nhíu mày. “Trâu Nhạc, bản thân tôi thế nào tôi rất rõ ràng. Sống hơn hai mươi năm, đối tượng kết giao đều là nữ nhân. Tôi của trước kia, hiện tại, và cả sau này không thể thích nam nhân!”
“Nói chắc như vậy?” Trâu Nhạc thiêu mi lắc đầu. “Cậu dựa vào cái gì mà quả quyết chính mình sẽ không thích nam nhân? Đối tượng đã cùng kết giao, ý cậu kết giao là cùng mấy nữ nhân kia đi xem phim, dạo phố, đi ăn, sau đó là lên giường? Vậy cậu nói xem, ngoại trừ điều cuối cùng, có chuyện nào là chúng ta chưa từng làm?”
Chuyện cuối cùng, chỉ cần hiện tại Sở Hàm gật đầu, hắn lập tức sẽ hoàn thành trọn bộ.
Từ nãy đến giờ nói chuyện đều phát triển theo hướng quỷ dị, đến lúc này Sở Hàm mới phản ứng lại.
Y bị đả kích trợn to hai mắt, không dám tin mà nhìn Trâu Nhạc.
Qua rất lâu, y mới có thể tìm lại tiếng nói của mình. “Trâu Nhạc…. Anh….”
Rốt cuộc Trâu Nhạc cũng không cười nữa.
Hắn nghiêng mặt nhìn sang một bên, giọng nói lại đặc biệt rõ ràng.
“Sở Hàm, tôi thích cậu”.
Bá đạo, mang theo khí thế không thể chống đỡ.
Sở Hàm choáng váng nửa ngày mới lấy lại tinh thần, giơ lên một cánh tay đẩy Trâu Nhạc ra. Kết quả lại bị đối phương trực tiếp đè lại bả vai ép lên tường, nụ hôn còn sâu hơn cả lúc nãy.
Mang theo vài phần tức giận lẫn vài phần nghiêm phạt.
Cảm giác quái dị từ da đầu dần dần lan ra toàn thân Sở Hàm, cái cảm giác ý thức được rõ ràng người đang đè mình ra hôn là đàn ông, chẳng khác gì người không biết bơi lần đầu tiên bị ném xuống nước.
Không những sợ hãi bất an, còn có bài xích.
Sở Hàm ngày càng ra sức giãy giụa, cũng mặc kệ hai người còn đang phân tranh cao thấp trong miệng, y hoàn toàn là dựa vào bản năng đi kháng cự lại loại áp lực bị người khác giam cầm.
Thẳng đến khi y nhấc đầu gối huých một cái vào bụng Trâu Nhạc, người kia mới hừ một tiếng lui ra.
Trong miệng tựa hồ vẫn còn lưu lại vị đạo của đối phương.
Sở Hàm hoàn toàn không biết làm sao, trừng mắt nhìn Trâu Nhạc, bởi vì quá khẩn trương mà có chút run rẩy.
Trâu Nhạc ôm bụng đứng đối diện y, khoé môi giương lên một độ cong giễu cợt. “Sở Hàm, cậu căn bản không hề say, cậu giả bộ cái con mẹ gì?”
Cũng không phải là chưa từng gặp qua bộ dạng người uống say.
Lừa ai chứ?
Bị trực tiếp vạch trần, sắc mặt Sở Hàm có điểm xấu xí, y vẫn còn chưa thoát khỏi chấn động vừa rồi, chỉ có thể miễn cưỡng nhíu mày, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Nhất thời trong phòng không có ai nói chuyện.
Xuyên thấu qua cửa sổ, còn có thể thấy ánh lửa trại loáng thoáng ở phía xa.
Ánh trăng từ phía sau Trâu Nhạc hắt vào, không có màu trắng bạc như trong tiểu thuyết, chỉ có lạnh lẽo áp lực.
Giống như một cuộc chiến giằng co không có ý nghĩa.
Hai bên đều nín nhịn tâm tình không lên tiếng, mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng mèo kêu, mới giống như thức tỉnh ý thức Sở Hàm.
“Trâu Nhạc, anh vừa rồi là có ý gì?”
Cuối cùng, vẫn là Sở Hàm buông tha trước.
Trâu Nhạc hơi cười. “Cậu nghĩ là ý gì?”
Hỏi vấn đề này, chỉ có thể nói hiện tại Sở Hàm quả thật đã có phần hiểu rõ.
Quả nhiên, nam nhân vẫn dán bên tường dừng lại một chút, sau đó giương cao giọng. “Tôi không phải gay”.
“Tôi biết”. Trâu Nhạc vẫn duy trì tư thế như vậy. “Từ lúc cậu mang mấy người kia tới, tôi đã hiểu rất rõ ràng”.
“Tôi đã nói với anh, mấy người đó không phải do tôi sắp xếp!”
Trọng tâm câu chuyện lại bị dời đến vấn đề này, Sở Hàm theo bản năng đi giải thích.
“Là bằng hữu của tôi tìm đến, mấy người này một người tôi cũng không quen”.
“Cậu cố ý nhờ bằng hữu tìm mấy nữ nhân đến, không phải là vì muốn cảnh cáo tôi, thể hiện cậu là thẳng nam thích nữ nhân chứ không thích nam nhân sao? Sở Hàm, cậu đối với tôi như thế, một bên thì làm ra vẻ không để ý, một bên thì làm ra chuyện không cần thiết như vậy, có thú vị không?”
Cỗ hoả trong lòng Trâu Nhạc đã nghẹn cả một ngày đêm, hiện tại phát tiết, cũng không ai thấy ngoài ý muốn.
Sở Hàm bị câu nói này khiến cho sắc mặt thay đổi một chút, lời đến bên miệng rồi lại không thốt ra được, ở trong lòng sắp xếp từ ngữ giải thích, căng thẳng đến tái nhợt.
Y nhíu mày cắn răng. “Tôi căn bản đối với anh không có nghĩ phức tạp như vậy!”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu cố ý tìm mấy người không liên quan tới là có ý gì?”
“Không có ý gì hết!”
Cáu kỉnh vứt ra một câu, Sở Hàm hiện tại rất muốn hút thuốc.
Y nhìn bốn phía một vòng, kết quả chẳng tìm được cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào cạnh tường. “Tôi chính là nghĩ hai người ra ngoài chơi có hơi nhàm chán, tìm mấy người cùng náo nhiệt thì tốt hơn, hơn nữa, hai đại nam nhân cùng đến làng du lịch, cũng quá kỳ quái”.
“Kỳ quái?”
Trâu Nhạc nhếch cao hai hàng lông mày. “Kỳ quái chỗ nào? Cậu chưa từng cùng bằng hữu nghỉ phép ra ngoài chơi sao?”
Nam nhân đối diện gật đầu. “Chưa từng”.
“Mấy người ở chỗ lửa trại vừa rồi cậu có thấy không?” Trâu Nhạc tiến dần về phía trước. “Trong đó có vài người đều là cùng bằng hữu đến đây giải sầu, cậu nghĩ như vậy là có vấn đề?”
Sở Hàm bởi vì thấy hắn đến gần lại bắt đầu khẩn trương.
Y ngẩng đầu nhìn Trâu Nhạc, nghĩ muốn kéo dài khoảng cách, lại bị Trâu Nhạc sớm nhìn ra ý đồ đưa tay ngăn cản, trực tiếp vây y ở trong góc.
“Cậu thấy kỳ quái, là vì cậu cũng hiểu được hai chúng ta không quá giống bằng hữu, có lẽ, cậu căn bản không coi tôi là bằng hữu, đúng không?”
Trâu Nhạc hỏi xong những lời này, không đợi Sở Hàm trả lời đã trực tiếp kéo đối phương vào trong ngực, giữ lấy cằm y rồi lại hôn xuống.
Lần này ngay cả tay cũng đem ra dùng.
Tiến vào bên trong lớp áo, bàn tay càn rỡ dò xét trên dưới, không nặng không nhẹ vuốt ve khiến lông tơ tóc gáy cả người Sở Hàm dựng hết cả lên.
Bất quá lần này y không để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, y phản ứng rất nhanh dùng cánh tay bóp cổ Trâu Nhạc ép hắn phải lui ra, nóng giận rống lên một câu. “Trâu Nhạc anh đừng có quá phận!”
Y dùng lực rất lớn.
Trâu Nhạc nhịn không được ho khan vài tiếng.
Sở Hàm trầm mặt. “Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải đồng tính luyến”.
“Sao cậu biết cậu không phải?”
Thái độ của Trâu Nhạc từ đầu đến cuối không có chút vết tích bị đả kích, cho dù Sở Hàm hết lần này đến lần khác cường điệu mình là trai thẳng, bộ dáng hắn vẫn là một mực ăn chắc, giống như chính hắn còn hiểu rõ Sở Hàm hơn.
Sở Hàm nghĩ trọng tâm câu chuyện hiện tại có điểm buồn cười, cũng có chút quái dị.
“Bản thân tôi có phải hay không chẳng lẽ tôi còn không rõ ràng? Cho tới bây giờ tôi không có cảm giác với nam nhân”.
Trâu Nhạc nghe được câu cuối cùng, gật đầu một cái.
Hắn cười cười nhắc lại. “Không có cảm giác?”
Một bên mang theo ý cười, một bên hắn lại lần nữa áp sát tới trước mặt Sở Hàm, trực tiếp vươn tay mò đến phía dưới của Sở Hàm. Ác ý xoa nắn dục vọng bên trong, kỹ thuật của hắn quá lợi hại. “Đã thế này mà cậu còn không biết xấu hổ nói một câu mình không có cảm giác?”
Bị cồn kích thích, hơn nữa vừa mới lăn qua lăn lại một hồi như vậy, hắn đã sớm nhận ra Sở Hàm có phản ứng.
Cái này, Sở Hàm lại càng khó chịu.
Y giữ lại tay Trâu Nhạc, mắng một câu. “Con mẹ nó đừng động!” Làm gì có nam nhân nào chịu được việc bị nam nhân khác ba lần bốn lượt đối đãi như thế.
Hiện tại Sở Hàm có một loại dục vọng rất muốn động thủ với Trâu Nhạc.
Lần này Trâu Nhạc không mạnh mẽ tiếp tục động tác, mà rất nghe lời buông tay, lui ra phía sau một bước, chỉ là ý cười bên miệng vẫn mang theo giễu cợt, biểu tình nhìn Sở Hàm không cho y có nửa điểm trốn tránh.
Hôm nay hắn muốn đem mọi chuyện nói rõ.
Bằng không với cái đầu óc này của Sở Hàm, muốn vượt rào có lẽ cũng bất lợi.
Sở Hàm nhíu nhíu mày. “Trâu Nhạc, bản thân tôi thế nào tôi rất rõ ràng. Sống hơn hai mươi năm, đối tượng kết giao đều là nữ nhân. Tôi của trước kia, hiện tại, và cả sau này không thể thích nam nhân!”
“Nói chắc như vậy?” Trâu Nhạc thiêu mi lắc đầu. “Cậu dựa vào cái gì mà quả quyết chính mình sẽ không thích nam nhân? Đối tượng đã cùng kết giao, ý cậu kết giao là cùng mấy nữ nhân kia đi xem phim, dạo phố, đi ăn, sau đó là lên giường? Vậy cậu nói xem, ngoại trừ điều cuối cùng, có chuyện nào là chúng ta chưa từng làm?”
Chuyện cuối cùng, chỉ cần hiện tại Sở Hàm gật đầu, hắn lập tức sẽ hoàn thành trọn bộ.
Từ nãy đến giờ nói chuyện đều phát triển theo hướng quỷ dị, đến lúc này Sở Hàm mới phản ứng lại.
Y bị đả kích trợn to hai mắt, không dám tin mà nhìn Trâu Nhạc.
Qua rất lâu, y mới có thể tìm lại tiếng nói của mình. “Trâu Nhạc…. Anh….”
Rốt cuộc Trâu Nhạc cũng không cười nữa.
Hắn nghiêng mặt nhìn sang một bên, giọng nói lại đặc biệt rõ ràng.
“Sở Hàm, tôi thích cậu”.