Sáng ngày hôm sau, Trâu Nhạc tỉnh lại, nhìn Sở Hàm bên cạnh, cười cười móc ra một điếu thuốc.
Cho nên Sở Hàm vừa mở mắt đã thấy Trâu Nhạc cười đến thập phần thiếu đánh, miệng cắn điếu thuốc híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, một bên mặt được ánh nắng chiếu vào, rất vi diệu.
Vừa động một cái, Sở Hàm nhịn không được nghiến răng mắng.
“Đệt!”
Cảm giác này giống hệt như lần y không biết sống chết chạy đến phòng thể hình cùng Lý Chu Dương PK.
Cả người đau muốn chết.
Trâu Nhạc nghe được động tĩnh của y, quay đầu lại nhìn, toét miệng cười. “Sao vậy, rất đau?”
“Phí lời!” Sở Hàm trợn trắng mắt. “Anh để tôi thử một lần thì biết!”
Sở Hàm ngọ nguậy nửa ngày, phát hiện mình thật sự không bò dậy nổi, cho nên dứt khoát nằm thẳng cẳng nghiêng đầu giả chết. Vừa mở mắt đã thấy một nam nhân ngồi bên cạnh mình hút thuốc, hình ảnh này quá mức khoa học viễn tưởng, cứ thế khiến Sở Hàm sinh ra bản năng bài xích đối mặt.
Nhìn ra tâm tư của y, Trâu Nhạc hơi cười một chút, miệng vẫn cắn điếu thuốc, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Hắn mặc rất chậm.
Trong phòng mơ hồ vẫn còn mang theo vài phần hương vị tình ái, Sở Hàm cảm giác bên cạnh có động tĩnh, nhấc lên mí mắt, vừa vặn thấy được bóng lưng Trâu Nhạc đang chậm rãi mặc quần áo.
Người bình thường mặc quần áo đều là mặc quần trước.
Thế nhưng cố tình Trâu Nhạc lại mặc áo trước, giường của Sở Hàm rất thấp, cho nên vừa mở mắt ra, nhìn thấy tất cả đều là chỗ không nên nhìn.
Y còn chưa kịp nói gì, Trâu Nhạc đã mặc xong áo, thậm chí ngay cả cúc cũng không thèm cài lại bò trở lại trên giường.
Sở Hàm sửng sốt. “Anh làm gì thế?”
Trâu Nhạc cười cười. “Ngủ a, chứ cậu nói là làm gì?”
“Mới nãy không phải đang mặc quần áo sao?”
“Đúng vậy”. Trâu Nhạc nói xong, rất thản nhiên nằm xuống, nghiêng đầu. “Tôi không có thói quen ngủ loã thể”.
“Đệt!”
Sở Hàm cảm thấy với người như Trâu Nhạc, mấy lời hạ tiện không thể nào diễn tả hết được.
Y thật sự không thể tìm được lời nào thích hợp để diễn tả tâm tình bây giờ.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, nghiêng đầu sang phía khác, lười để ý đến người bên cạnh.
Trâu Nhạc hút xong điếu thuốc mới nhìn bóng lưng Sở Hàm cười một cái, vươn tay kéo người ôm vào trong lòng mình. “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi”.
Cánh tay đặt trên lưng y.
Đương nhiên là không có quần áo ngăn cách.
Trâu Nhạc đang mặc áo sơ mi, xúc cảm có vẻ đặc biệt rõ ràng, Sở Hàm cảm thấy sau lưng mình cứ bị cọ tới cọ lui, khiến y buồn không chịu được, cuối cùng dứt khoát xoay người cởi áo của Trâu Nhạc ra. “Làm cũng làm rồi, còn giả mù sa mưa mặc quần áo làm gì, bình thường thấy anh đi WC cũng không mặc quần áo, cái gì mà không quen ngủ loã thể, lừa quỷ à!”
Trâu Nhạc để mặc y cởi áo của mình, lười biếng gối đầu lên cánh tay. “Sao vậy, vẫn còn giận?”
Giọng của hắn mang theo âm khàn khàn của người mới ngủ dậy.
Đêm qua hai người đều có điểm mất lý trí, đến cuối cùng kết thúc như thế nào, ấn tượng cũng không quá rõ ràng.
Sở Hàm làm đến một nửa, căn bản đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ngoại trừ cảm thấy Trâu Nhạc càng làm càng hăng, thì đối với những thứ khác đều đã chết lặng. Cuối cùng lúc được Trâu Nhạc ôm vào lòng đi nằm, ý nghĩ duy nhất của y là rốt cuộc cũng được ngủ.
Nói cho cùng, đối với việc hai người biến thành loại quan hệ này.
Sở Hàm vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu.
Y nhìn Trâu Nhạc, nhíu mày một cái. “Hai ta sau này, vẫn là ít gặp nhau đi”.
Nghe y nói những lời này, đối phương không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Trâu Nhạc cầm lấy bao thuốc ở tủ đầu giường lấy ra một điếu, còn chưa kịp làm gì đã bị Sở Hàm cướp mất. Hắn thuận tay châm thuốc cho đối phương, còn mình cũng lấy ra một điếu khác. “Đã thành như vậy rồi, còn không chịu đối mặt với hiện thực?”
“Hiện thực cái gì?”
Sở Hàm hỏi ngược lại một câu, giọng nói rất thanh tỉnh. “Tôi đã nói rồi, tôi không phải gay”.
“Đều cùng nam nhân làm rồi, còn khăng khăng mình không phải gay?” Trâu Nhạc nhếch miệng cười, đối với tư duy của Sở Hàm hắn rất hiếu kỳ, có nhiều chuyện người này cố chấp đến khó có thể hiểu nổi.
“Từ trước tới giờ tôi không thích nam nhân”.
“Cậu cũng không thích nữ nhân”.
Trực tiếp giúp y đưa ra kết luận, thái độ Trâu Nhạc không nhanh không chậm. “Sở Hàm, cậu chưa từng thích ai, vậy thì tại sao không thử một chút xem? Có thể cậu căn bản không thích hợp với nữ nhân”.
“Cũng sẽ không thích hợp với nam nhân”.
Tức giận nói tiếp một câu, Sở Hàm đối với tình huống thân thể mình bây giờ cảm thấy rất đau.
Y cau mày rít một hơi thuốc. “Tôi căn bản không có khả năng trở thành đồng tính”.
Trọng tâm câu chuyện như lâm vào bế tắc, Trâu Nhạc vừa hút thuốc vừa nhìn góc phòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Sở Hàm thấy hắn không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa, hai người tự dựa vào gối hút thuốc, nghĩ không ra tâm sự của đối phương.
Mãi đến khi một điếu thuốc được hút xong, Trâu Nhạc mới cười cười. “Trên đời này vốn không có chuyện gì là không thể”.
Hắn nhìn Sở Hàm. “Hiện tại dưới tình huống này, không có chuyện cậu nói không phải thì sẽ là không phải. Tối hôm qua cậu đã không dùng dao chém tôi, tôi cũng không phải nhảy lầu, như vậy đã chứng tỏ hai ta cũng có khả năng. Cậu cũng đừng lấy trứng chọi đá nữa, thử trước một chút rồi nói tiếp”.
Cùng Sở Hàm nói chuyện, ép buộc là vô dụng.
Sở Hàm nghe luận điệu này cảm thấy rất quỷ dị, y nhướn mày. “Loại chuyện này thì thử thế nào? Hơn nữa, nhất thiết phải thử sao?”
“Cậu rõ ràng là không hoàn toàn cự tuyệt tôi, cậu phải chịu trách nhiệm, đã có trách nhiệm, cậu phải phụ trách”.
“Vậy anh muốn thử bao lâu? Lỡ anh muốn mười năm hai mươi năm, chẳng lẽ tôi cứ thế lãng phí thời gian trên người anh?”
Cho tới giờ y còn chưa từng nghe qua loại chuyện này có thể thử.
Nói thế nào thì chuyện đêm qua cũng là y chịu thiệt đúng không? Y đã không ngại, Trâu Nhạc lại còn kêu y chịu trách nhiệm là tình huống gì?
Trâu Nhạc gảy gảy tàn thuốc. “Không cần đến mười hai mươi năm, nếu như cậu thử qua rồi, đến cuối cùng vẫn lựa chọn nữ nhân, tôi sẽ để cậu đi, thế nào?”
Sở Hàm cảm thấy suy luận kiểu này quá là không hợp lý.
Ít nhất thì, người bình thường sẽ không thể đáp ứng một yêu cầu quỷ dị như vậy được.
Thế nhưng, có lẽ y vốn cũng chẳng phải người bình thường gì.
Đối diện với Trâu Nhạc, y vĩnh viễn không phải là người ở thế chủ động.
Cho nên, phân vân chừng năm phút đồng hồ, Sở Hàm cuối cùng vẫn gật đầu. “Được, anh muốn thử, vậy thì thử đi”.
Nói xong, y lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Nhưng mà, nếu như thử xong thấy không thích hợp, quan hệ hai ta vẫn coi như là bằng hữu, hay là tình nhân chia tay?”
Đã quen đặt vị trí rõ ràng cho mỗi mối quan hệ, cho nên cái giới hạn mơ hồ này khiến Sở Hàm rất đau đầu.
Trâu Nhạc hơi cười. “Đến lúc đó rồi nói”.
— Rốt cuộc phải gọi tên như thế nào, hiện tại chưa thể biết được.
Cho nên Sở Hàm vừa mở mắt đã thấy Trâu Nhạc cười đến thập phần thiếu đánh, miệng cắn điếu thuốc híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, một bên mặt được ánh nắng chiếu vào, rất vi diệu.
Vừa động một cái, Sở Hàm nhịn không được nghiến răng mắng.
“Đệt!”
Cảm giác này giống hệt như lần y không biết sống chết chạy đến phòng thể hình cùng Lý Chu Dương PK.
Cả người đau muốn chết.
Trâu Nhạc nghe được động tĩnh của y, quay đầu lại nhìn, toét miệng cười. “Sao vậy, rất đau?”
“Phí lời!” Sở Hàm trợn trắng mắt. “Anh để tôi thử một lần thì biết!”
Sở Hàm ngọ nguậy nửa ngày, phát hiện mình thật sự không bò dậy nổi, cho nên dứt khoát nằm thẳng cẳng nghiêng đầu giả chết. Vừa mở mắt đã thấy một nam nhân ngồi bên cạnh mình hút thuốc, hình ảnh này quá mức khoa học viễn tưởng, cứ thế khiến Sở Hàm sinh ra bản năng bài xích đối mặt.
Nhìn ra tâm tư của y, Trâu Nhạc hơi cười một chút, miệng vẫn cắn điếu thuốc, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Hắn mặc rất chậm.
Trong phòng mơ hồ vẫn còn mang theo vài phần hương vị tình ái, Sở Hàm cảm giác bên cạnh có động tĩnh, nhấc lên mí mắt, vừa vặn thấy được bóng lưng Trâu Nhạc đang chậm rãi mặc quần áo.
Người bình thường mặc quần áo đều là mặc quần trước.
Thế nhưng cố tình Trâu Nhạc lại mặc áo trước, giường của Sở Hàm rất thấp, cho nên vừa mở mắt ra, nhìn thấy tất cả đều là chỗ không nên nhìn.
Y còn chưa kịp nói gì, Trâu Nhạc đã mặc xong áo, thậm chí ngay cả cúc cũng không thèm cài lại bò trở lại trên giường.
Sở Hàm sửng sốt. “Anh làm gì thế?”
Trâu Nhạc cười cười. “Ngủ a, chứ cậu nói là làm gì?”
“Mới nãy không phải đang mặc quần áo sao?”
“Đúng vậy”. Trâu Nhạc nói xong, rất thản nhiên nằm xuống, nghiêng đầu. “Tôi không có thói quen ngủ loã thể”.
“Đệt!”
Sở Hàm cảm thấy với người như Trâu Nhạc, mấy lời hạ tiện không thể nào diễn tả hết được.
Y thật sự không thể tìm được lời nào thích hợp để diễn tả tâm tình bây giờ.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, nghiêng đầu sang phía khác, lười để ý đến người bên cạnh.
Trâu Nhạc hút xong điếu thuốc mới nhìn bóng lưng Sở Hàm cười một cái, vươn tay kéo người ôm vào trong lòng mình. “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi”.
Cánh tay đặt trên lưng y.
Đương nhiên là không có quần áo ngăn cách.
Trâu Nhạc đang mặc áo sơ mi, xúc cảm có vẻ đặc biệt rõ ràng, Sở Hàm cảm thấy sau lưng mình cứ bị cọ tới cọ lui, khiến y buồn không chịu được, cuối cùng dứt khoát xoay người cởi áo của Trâu Nhạc ra. “Làm cũng làm rồi, còn giả mù sa mưa mặc quần áo làm gì, bình thường thấy anh đi WC cũng không mặc quần áo, cái gì mà không quen ngủ loã thể, lừa quỷ à!”
Trâu Nhạc để mặc y cởi áo của mình, lười biếng gối đầu lên cánh tay. “Sao vậy, vẫn còn giận?”
Giọng của hắn mang theo âm khàn khàn của người mới ngủ dậy.
Đêm qua hai người đều có điểm mất lý trí, đến cuối cùng kết thúc như thế nào, ấn tượng cũng không quá rõ ràng.
Sở Hàm làm đến một nửa, căn bản đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ngoại trừ cảm thấy Trâu Nhạc càng làm càng hăng, thì đối với những thứ khác đều đã chết lặng. Cuối cùng lúc được Trâu Nhạc ôm vào lòng đi nằm, ý nghĩ duy nhất của y là rốt cuộc cũng được ngủ.
Nói cho cùng, đối với việc hai người biến thành loại quan hệ này.
Sở Hàm vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu.
Y nhìn Trâu Nhạc, nhíu mày một cái. “Hai ta sau này, vẫn là ít gặp nhau đi”.
Nghe y nói những lời này, đối phương không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Trâu Nhạc cầm lấy bao thuốc ở tủ đầu giường lấy ra một điếu, còn chưa kịp làm gì đã bị Sở Hàm cướp mất. Hắn thuận tay châm thuốc cho đối phương, còn mình cũng lấy ra một điếu khác. “Đã thành như vậy rồi, còn không chịu đối mặt với hiện thực?”
“Hiện thực cái gì?”
Sở Hàm hỏi ngược lại một câu, giọng nói rất thanh tỉnh. “Tôi đã nói rồi, tôi không phải gay”.
“Đều cùng nam nhân làm rồi, còn khăng khăng mình không phải gay?” Trâu Nhạc nhếch miệng cười, đối với tư duy của Sở Hàm hắn rất hiếu kỳ, có nhiều chuyện người này cố chấp đến khó có thể hiểu nổi.
“Từ trước tới giờ tôi không thích nam nhân”.
“Cậu cũng không thích nữ nhân”.
Trực tiếp giúp y đưa ra kết luận, thái độ Trâu Nhạc không nhanh không chậm. “Sở Hàm, cậu chưa từng thích ai, vậy thì tại sao không thử một chút xem? Có thể cậu căn bản không thích hợp với nữ nhân”.
“Cũng sẽ không thích hợp với nam nhân”.
Tức giận nói tiếp một câu, Sở Hàm đối với tình huống thân thể mình bây giờ cảm thấy rất đau.
Y cau mày rít một hơi thuốc. “Tôi căn bản không có khả năng trở thành đồng tính”.
Trọng tâm câu chuyện như lâm vào bế tắc, Trâu Nhạc vừa hút thuốc vừa nhìn góc phòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Sở Hàm thấy hắn không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa, hai người tự dựa vào gối hút thuốc, nghĩ không ra tâm sự của đối phương.
Mãi đến khi một điếu thuốc được hút xong, Trâu Nhạc mới cười cười. “Trên đời này vốn không có chuyện gì là không thể”.
Hắn nhìn Sở Hàm. “Hiện tại dưới tình huống này, không có chuyện cậu nói không phải thì sẽ là không phải. Tối hôm qua cậu đã không dùng dao chém tôi, tôi cũng không phải nhảy lầu, như vậy đã chứng tỏ hai ta cũng có khả năng. Cậu cũng đừng lấy trứng chọi đá nữa, thử trước một chút rồi nói tiếp”.
Cùng Sở Hàm nói chuyện, ép buộc là vô dụng.
Sở Hàm nghe luận điệu này cảm thấy rất quỷ dị, y nhướn mày. “Loại chuyện này thì thử thế nào? Hơn nữa, nhất thiết phải thử sao?”
“Cậu rõ ràng là không hoàn toàn cự tuyệt tôi, cậu phải chịu trách nhiệm, đã có trách nhiệm, cậu phải phụ trách”.
“Vậy anh muốn thử bao lâu? Lỡ anh muốn mười năm hai mươi năm, chẳng lẽ tôi cứ thế lãng phí thời gian trên người anh?”
Cho tới giờ y còn chưa từng nghe qua loại chuyện này có thể thử.
Nói thế nào thì chuyện đêm qua cũng là y chịu thiệt đúng không? Y đã không ngại, Trâu Nhạc lại còn kêu y chịu trách nhiệm là tình huống gì?
Trâu Nhạc gảy gảy tàn thuốc. “Không cần đến mười hai mươi năm, nếu như cậu thử qua rồi, đến cuối cùng vẫn lựa chọn nữ nhân, tôi sẽ để cậu đi, thế nào?”
Sở Hàm cảm thấy suy luận kiểu này quá là không hợp lý.
Ít nhất thì, người bình thường sẽ không thể đáp ứng một yêu cầu quỷ dị như vậy được.
Thế nhưng, có lẽ y vốn cũng chẳng phải người bình thường gì.
Đối diện với Trâu Nhạc, y vĩnh viễn không phải là người ở thế chủ động.
Cho nên, phân vân chừng năm phút đồng hồ, Sở Hàm cuối cùng vẫn gật đầu. “Được, anh muốn thử, vậy thì thử đi”.
Nói xong, y lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Nhưng mà, nếu như thử xong thấy không thích hợp, quan hệ hai ta vẫn coi như là bằng hữu, hay là tình nhân chia tay?”
Đã quen đặt vị trí rõ ràng cho mỗi mối quan hệ, cho nên cái giới hạn mơ hồ này khiến Sở Hàm rất đau đầu.
Trâu Nhạc hơi cười. “Đến lúc đó rồi nói”.
— Rốt cuộc phải gọi tên như thế nào, hiện tại chưa thể biết được.