Cái chuyện thử mà Trâu Nhạc nói, kỳ thực Sở Hàm không có một chút khái niệm nào cả.
Vốn dĩ y chưa từng cùng nam nhân nói qua luyến ái. Trâu Nhạc muốn làm gì, y chỉ có đưa ra hai đáp án là đồng ý hoặc không đồng ý. Đồ đạc mới được y dọn về cuối cùng bị Trâu Nhạc xách trở lại.
Dù sao cơm vẫn là Trâu Nhạc nấu, thức ăn vẫn là hắn mua, ngoại trừ mỗi tối đi dạo nhiều hơn, thì về cơ bản cuộc sống của không khác lúc trước là bao.
Mà Trâu Nhạc cho y quyền lựa chọn, đương nhiên là không bao gồm chuyện giường chiếu.
“Anh thế nào mà mỗi ngày đều phải làm đủ hả? Trước đây tôi cùng với nữ nhân cũng không có khoa trương như vậy”. Lại bị đè xuống sofa, Sở Hàm có điểm không chịu nổi uổng phí chống cự sức tiến công của Trâu Nhạc, bàn tay hắn chạy loạn không ngừng trên người y, mỗi lần trước khi bị y bắt được đã chuyển sang sờ mó chỗ khác, dấy lên ngọn lửa càng ngày càng nóng.
Trâu Nhạc thành thạo đối phó với phản kháng của Sở Hàm, liếm môi một cái. “Vấn đề này tương đối tổn thương tự tôn của cậu, cậu đừng nên hỏi thì hơn”.
“Tôi đệt….”
Một câu còn chưa mắng xong đã bị Trâu Nhạc dùng miệng chặn lại.
“Nhìn nhã nhặn lịch sự thế này, đừng có mở miệng ngậm miệng đều là mấy lời thô tục đó”.
Trâu Nhạc hôn xong ngẩng đầu. “Nhất là cậu cứ luôn đói khát như thế, sẽ làm tôi càng thêm không khống chế được”.
Bàn tay bắt đầu đi xuống, trước khi Sở Hàm kịp kháng nghị, hắn đã quen cửa quen dò vào.
Người dưới thân vốn còn đang mắng chửi lại biến thành tiếng hừ nhẹ dần dần thích ứng.
Đối với phản ứng thân thể, Sở Hàm kỳ thật rất trung thực.
Cùng với cái tính lòng dạ ngay thẳng của y không sai biệt lắm, thích thú hưng phấn đều viết hết lên mặt.
Muốn nắm chắc tâm tình của y cũng không có.
Trâu Nhạc đối với việc khiêu khích Sở Hàm làm không biết mệt, kỳ thật bản thân hắn cũng không hiểu lắm.
Bằng hữu của hắn đã từng hỏi, đến cùng là hắn cố chấp ở mặt nào?
Thế nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng ngẫm không ra nguyên do.
Lúc mới đầu chính là hứng thú thôi.
Nghĩ người này rất thú vị, mỗi ngày đều chỉ mặc độc một chiếc quần lót lượn qua lượn lại ở nơi hắn có thể thấy được, sau đó lại nhìn y ăn mặc một thân tây trang đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi coi như có quy luật, thế nhưng vẫn luôn cùng người khác duy trì khoảng cách.
Lần đó ở trong siêu thị mở lời, thật sự là vì hắn nhịn không được.
Lúc ấy vẻ mặt quẫn bách chạy trối chết của Sở Hàm rất ngoài ý muốn khiến hắn cảm nhận được sự sung sướng trước nay chưa từng có.
Thời buổi này, gặp được người phản ứng trực tiếp rõ ràng như vậy đã không còn dễ.
Bị xã hội mài giũa khiến cho càng ngày càng có nhiều người giỏi che giấu chính mình.
Che giấu tâm tình, che giấu suy nghĩ, cũng che giấu cả dục vọng.
Mọi người dường như là theo bản năng không muốn để người khác biết quá nhiều.
Bản thân Trâu Nhạc cũng vậy.
Thế nhưng Sở Hàm tựa hồ hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này.
Ba lần bốn lượt tiếp xúc, Sở Hàm trì độn trong tình cảm quả thật đã vượt quá mức tưởng tượng của Trâu Nhạc.
Biết Sở Hàm là thẳng nam, Trâu Nhạc cũng không phải chưa từng cân nhắc qua.
Ở trong giới này, không động tới thẳng nam cơ hồ đã là quy tắc được tất cả mọi người ngầm thừa nhận.
Người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được chuyện tình cảm giữa nam nhân và nam nhân, không ôn nhu, cũng không hài hoà như vậy. Đó là bí mật mang theo tính công kích truy đuổi lẫn nhau, hai người ở chung một chỗ nhưng lại hoàn toàn bất đồng với cảm giác âm dương hài hoà, cái cần càng nhiều chính là thoả hiệp và nhượng bộ, cũng cần kiên trì và tín nhiệm nhiều hơn.
Hắn cùng với người trước chia tay, đa số cũng đều là vì hắn không tìm được cảm giác mà mình mong muốn.
Ỷ lại hoặc được ỷ lại, đó đều không phải là thứ mà hắn thật sự cần.
Thế nhưng cho dù trong lòng rõ ràng, Trâu Nhạc vẫn không có cách nào dứt ra được.
Nói thật ra, có lẽ từ lúc đối phương nói ra câu cảm ơn chân thành kia, hắn đã bắt đầu rồi. Sự chú ý ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, sau này hắn mới ngày càng nảy sinh dục vọng sâu hơn.
Thái độ của Sở Hàm thoạt nhìn cẩu thả tuỳ tiện, nhưng lại luôn phòng bị với người khác.
Duy trì khoảng cách với mọi người, cũng không vượt quá giới hạn bước chân vào cuộc sống của ai.
Rõ ràng thoạt nhìn như không để tâm, thế nhưng vô luận là đối với bản nội quy ở trọ của Trâu Nhạc viết ra có buồn cười bao nhiêu, Sở Hàm đều rất chú ý cẩn thận không vượt quá bổn phận của mình, cũng không để người ta dung nhập vào cuộc sống của y.
Kỳ thật Sở Hàm sống rất nghiêm túc.
Chỉ là thoạt nhìn quá mức thờ ơ.
Mà cái thái độ liều mình kháng cự của y, đối với Trâu Nhạc mà nói không nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích không hề nhỏ.
Bất tri bất giác cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chuẩn bị bữa sáng, cố định gọi điện, đi xem phim, đi dạo phố, Trâu Nhạc sẽ không nói mỗi một chuyện đều là hắn cố ý tỉ mỉ an bài, nhưng ít nhất, cũng là có mục đích nhất định.
Hắn hy vọng có một ngày sẽ danh chính ngôn thuận bước vào thế giới của Sở Hàm.
Không phải do hắn chủ động yêu cầu.
Mà là đối phương cam tâm tình nguyện, nguyện ý mở lòng với hắn.
Người cùng ngành từng tặng hắn một danh hiệu.
Giảo hồ.
Mọi việc đều tính toán quá mức chuẩn xác, một điểm thua thiệt cũng không có, chỉ cần hắn nhìn trúng mục tiêu thì sẽ bất động thanh sắc nhưng lại mạnh mẽ nhanh chóng cướp được về tay.
Ngành sản xuất chế tạo trò chơi này chính là một bàn cược có thể thay đổi trong nháy mắt.
Làm sao để ở thị trường này được chia một miếng bánh ngọt, thủ đoạn trong đó Trâu Nhạc đều quá mức thành thạo. Dù sao muốn thành công, chỉ dựa vào hiền lành tốt bụng là tuyệt đối vô dụng.
Cho nên đối với tình cảm, Trâu Nhạc cũng duy trì thái độ này.
Muốn, thì liền nắm chắc trong tay.
Hắn tin tưởng Sở Hàm sẽ không gặp được ai tốt hơn hắn.
Nói hắn tính kế cũng được, bảo hắn bẻ cong thẳng nam cũng được, nếu hắn đã có ý niệm đem Sở Hàm kéo vào tương lai của mình, vô luận là thế nào, hắn cũng phải đem hết bản lĩnh tài năng ra thì mới cam tâm.
Hắn không bẻ cong Sở Hàm, chưa chắc y đã hạnh phúc hơn.
Thế nhưng ít nhất hắn biết, nếu như hắn và Sở Hàm phát triển tiếp, hắn sẽ không để cho Sở Hàm phải hối hận.
Trâu Nhạc không có áp lực tâm lý.
Mỗi ngày tâm tình hắn đều thoải mái làm ông chồng tốt chuyên nấu cơm, tối đến ở trên giường thì làm tổng công bá chủ, mỗi ngày trôi qua đều rất ung dung tự tại, hắn vô cùng hài lòng.
Sở Hàm đối với chuyện giữa hai người cũng có lúc bài xích, có phản kháng.
Cuối cùng đều bị Trâu Nhạc không bạo lực trấn áp.
Nam nhân chung quy cũng đều là động vật ham sắc dục.
Trâu Nhạc muốn Sở Hàm nhanh chóng thích ứng.
Bởi vì bản thân hắn đã trầm luân trong đó….
Quá mức mê muội khiến Sở Hàm mỗi lần đều là ý thức mơ hồ hừ nhẹ.
Trâu Nhạc thích thưởng thức y bị hắn đổi các loại tư thế, vô lực phản kháng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thậm chí mỗi lần Sở Hàm không cam lòng mắng chửi thô tục cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác vui vẻ.
Sự vui thích này cũng không nên chỉ đến từ một phía.
Hắn muốn để cho Sở Hàm luyến tiếc hắn.
Giống như hắn, muốn nắm giữ lấy đối phương không thể buông tay.
Ở thời đại này, không có cổ tích, cũng không có ảo tưởng phi thực tế, tất cả mọi sự cạnh tranh đều tàn nhẫn giống như chém giết trên chiến trường.
Chỉ có thể dừng lại bên cạnh người đồng hành cả đời của mình.
Ở ngoài, bảo vệ lãnh địa và sự tôn nghiêm của mình.
Ở trong, có thể dựa lưng vào nhau để nghỉ ngơi, không cần kiêng kỵ vui mừng vì thành công, cũng có thể vì thất bại mà phát tiết.
Thứ tình cảm mà Trâu Nhạc mong muốn, chính là như vậy.
Cho dù bây giờ Sở Hàm hoàn toàn không làm được.
Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, y làm được.
Vốn dĩ y chưa từng cùng nam nhân nói qua luyến ái. Trâu Nhạc muốn làm gì, y chỉ có đưa ra hai đáp án là đồng ý hoặc không đồng ý. Đồ đạc mới được y dọn về cuối cùng bị Trâu Nhạc xách trở lại.
Dù sao cơm vẫn là Trâu Nhạc nấu, thức ăn vẫn là hắn mua, ngoại trừ mỗi tối đi dạo nhiều hơn, thì về cơ bản cuộc sống của không khác lúc trước là bao.
Mà Trâu Nhạc cho y quyền lựa chọn, đương nhiên là không bao gồm chuyện giường chiếu.
“Anh thế nào mà mỗi ngày đều phải làm đủ hả? Trước đây tôi cùng với nữ nhân cũng không có khoa trương như vậy”. Lại bị đè xuống sofa, Sở Hàm có điểm không chịu nổi uổng phí chống cự sức tiến công của Trâu Nhạc, bàn tay hắn chạy loạn không ngừng trên người y, mỗi lần trước khi bị y bắt được đã chuyển sang sờ mó chỗ khác, dấy lên ngọn lửa càng ngày càng nóng.
Trâu Nhạc thành thạo đối phó với phản kháng của Sở Hàm, liếm môi một cái. “Vấn đề này tương đối tổn thương tự tôn của cậu, cậu đừng nên hỏi thì hơn”.
“Tôi đệt….”
Một câu còn chưa mắng xong đã bị Trâu Nhạc dùng miệng chặn lại.
“Nhìn nhã nhặn lịch sự thế này, đừng có mở miệng ngậm miệng đều là mấy lời thô tục đó”.
Trâu Nhạc hôn xong ngẩng đầu. “Nhất là cậu cứ luôn đói khát như thế, sẽ làm tôi càng thêm không khống chế được”.
Bàn tay bắt đầu đi xuống, trước khi Sở Hàm kịp kháng nghị, hắn đã quen cửa quen dò vào.
Người dưới thân vốn còn đang mắng chửi lại biến thành tiếng hừ nhẹ dần dần thích ứng.
Đối với phản ứng thân thể, Sở Hàm kỳ thật rất trung thực.
Cùng với cái tính lòng dạ ngay thẳng của y không sai biệt lắm, thích thú hưng phấn đều viết hết lên mặt.
Muốn nắm chắc tâm tình của y cũng không có.
Trâu Nhạc đối với việc khiêu khích Sở Hàm làm không biết mệt, kỳ thật bản thân hắn cũng không hiểu lắm.
Bằng hữu của hắn đã từng hỏi, đến cùng là hắn cố chấp ở mặt nào?
Thế nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng ngẫm không ra nguyên do.
Lúc mới đầu chính là hứng thú thôi.
Nghĩ người này rất thú vị, mỗi ngày đều chỉ mặc độc một chiếc quần lót lượn qua lượn lại ở nơi hắn có thể thấy được, sau đó lại nhìn y ăn mặc một thân tây trang đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi coi như có quy luật, thế nhưng vẫn luôn cùng người khác duy trì khoảng cách.
Lần đó ở trong siêu thị mở lời, thật sự là vì hắn nhịn không được.
Lúc ấy vẻ mặt quẫn bách chạy trối chết của Sở Hàm rất ngoài ý muốn khiến hắn cảm nhận được sự sung sướng trước nay chưa từng có.
Thời buổi này, gặp được người phản ứng trực tiếp rõ ràng như vậy đã không còn dễ.
Bị xã hội mài giũa khiến cho càng ngày càng có nhiều người giỏi che giấu chính mình.
Che giấu tâm tình, che giấu suy nghĩ, cũng che giấu cả dục vọng.
Mọi người dường như là theo bản năng không muốn để người khác biết quá nhiều.
Bản thân Trâu Nhạc cũng vậy.
Thế nhưng Sở Hàm tựa hồ hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này.
Ba lần bốn lượt tiếp xúc, Sở Hàm trì độn trong tình cảm quả thật đã vượt quá mức tưởng tượng của Trâu Nhạc.
Biết Sở Hàm là thẳng nam, Trâu Nhạc cũng không phải chưa từng cân nhắc qua.
Ở trong giới này, không động tới thẳng nam cơ hồ đã là quy tắc được tất cả mọi người ngầm thừa nhận.
Người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được chuyện tình cảm giữa nam nhân và nam nhân, không ôn nhu, cũng không hài hoà như vậy. Đó là bí mật mang theo tính công kích truy đuổi lẫn nhau, hai người ở chung một chỗ nhưng lại hoàn toàn bất đồng với cảm giác âm dương hài hoà, cái cần càng nhiều chính là thoả hiệp và nhượng bộ, cũng cần kiên trì và tín nhiệm nhiều hơn.
Hắn cùng với người trước chia tay, đa số cũng đều là vì hắn không tìm được cảm giác mà mình mong muốn.
Ỷ lại hoặc được ỷ lại, đó đều không phải là thứ mà hắn thật sự cần.
Thế nhưng cho dù trong lòng rõ ràng, Trâu Nhạc vẫn không có cách nào dứt ra được.
Nói thật ra, có lẽ từ lúc đối phương nói ra câu cảm ơn chân thành kia, hắn đã bắt đầu rồi. Sự chú ý ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, sau này hắn mới ngày càng nảy sinh dục vọng sâu hơn.
Thái độ của Sở Hàm thoạt nhìn cẩu thả tuỳ tiện, nhưng lại luôn phòng bị với người khác.
Duy trì khoảng cách với mọi người, cũng không vượt quá giới hạn bước chân vào cuộc sống của ai.
Rõ ràng thoạt nhìn như không để tâm, thế nhưng vô luận là đối với bản nội quy ở trọ của Trâu Nhạc viết ra có buồn cười bao nhiêu, Sở Hàm đều rất chú ý cẩn thận không vượt quá bổn phận của mình, cũng không để người ta dung nhập vào cuộc sống của y.
Kỳ thật Sở Hàm sống rất nghiêm túc.
Chỉ là thoạt nhìn quá mức thờ ơ.
Mà cái thái độ liều mình kháng cự của y, đối với Trâu Nhạc mà nói không nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích không hề nhỏ.
Bất tri bất giác cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chuẩn bị bữa sáng, cố định gọi điện, đi xem phim, đi dạo phố, Trâu Nhạc sẽ không nói mỗi một chuyện đều là hắn cố ý tỉ mỉ an bài, nhưng ít nhất, cũng là có mục đích nhất định.
Hắn hy vọng có một ngày sẽ danh chính ngôn thuận bước vào thế giới của Sở Hàm.
Không phải do hắn chủ động yêu cầu.
Mà là đối phương cam tâm tình nguyện, nguyện ý mở lòng với hắn.
Người cùng ngành từng tặng hắn một danh hiệu.
Giảo hồ.
Mọi việc đều tính toán quá mức chuẩn xác, một điểm thua thiệt cũng không có, chỉ cần hắn nhìn trúng mục tiêu thì sẽ bất động thanh sắc nhưng lại mạnh mẽ nhanh chóng cướp được về tay.
Ngành sản xuất chế tạo trò chơi này chính là một bàn cược có thể thay đổi trong nháy mắt.
Làm sao để ở thị trường này được chia một miếng bánh ngọt, thủ đoạn trong đó Trâu Nhạc đều quá mức thành thạo. Dù sao muốn thành công, chỉ dựa vào hiền lành tốt bụng là tuyệt đối vô dụng.
Cho nên đối với tình cảm, Trâu Nhạc cũng duy trì thái độ này.
Muốn, thì liền nắm chắc trong tay.
Hắn tin tưởng Sở Hàm sẽ không gặp được ai tốt hơn hắn.
Nói hắn tính kế cũng được, bảo hắn bẻ cong thẳng nam cũng được, nếu hắn đã có ý niệm đem Sở Hàm kéo vào tương lai của mình, vô luận là thế nào, hắn cũng phải đem hết bản lĩnh tài năng ra thì mới cam tâm.
Hắn không bẻ cong Sở Hàm, chưa chắc y đã hạnh phúc hơn.
Thế nhưng ít nhất hắn biết, nếu như hắn và Sở Hàm phát triển tiếp, hắn sẽ không để cho Sở Hàm phải hối hận.
Trâu Nhạc không có áp lực tâm lý.
Mỗi ngày tâm tình hắn đều thoải mái làm ông chồng tốt chuyên nấu cơm, tối đến ở trên giường thì làm tổng công bá chủ, mỗi ngày trôi qua đều rất ung dung tự tại, hắn vô cùng hài lòng.
Sở Hàm đối với chuyện giữa hai người cũng có lúc bài xích, có phản kháng.
Cuối cùng đều bị Trâu Nhạc không bạo lực trấn áp.
Nam nhân chung quy cũng đều là động vật ham sắc dục.
Trâu Nhạc muốn Sở Hàm nhanh chóng thích ứng.
Bởi vì bản thân hắn đã trầm luân trong đó….
Quá mức mê muội khiến Sở Hàm mỗi lần đều là ý thức mơ hồ hừ nhẹ.
Trâu Nhạc thích thưởng thức y bị hắn đổi các loại tư thế, vô lực phản kháng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thậm chí mỗi lần Sở Hàm không cam lòng mắng chửi thô tục cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác vui vẻ.
Sự vui thích này cũng không nên chỉ đến từ một phía.
Hắn muốn để cho Sở Hàm luyến tiếc hắn.
Giống như hắn, muốn nắm giữ lấy đối phương không thể buông tay.
Ở thời đại này, không có cổ tích, cũng không có ảo tưởng phi thực tế, tất cả mọi sự cạnh tranh đều tàn nhẫn giống như chém giết trên chiến trường.
Chỉ có thể dừng lại bên cạnh người đồng hành cả đời của mình.
Ở ngoài, bảo vệ lãnh địa và sự tôn nghiêm của mình.
Ở trong, có thể dựa lưng vào nhau để nghỉ ngơi, không cần kiêng kỵ vui mừng vì thành công, cũng có thể vì thất bại mà phát tiết.
Thứ tình cảm mà Trâu Nhạc mong muốn, chính là như vậy.
Cho dù bây giờ Sở Hàm hoàn toàn không làm được.
Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, y làm được.