Ôm theo loại tâm tình rất vi diệu, Sở Hàm an bài bữa tối với thư kỳ cực kỳ hoàn mỹ.
Ăn diện một chút, tìm một nhà hàng phi thường lãng mạn, dự tính chỗ ngắm cảnh, tất cả phối hợp với đồ ăn, đều được y lưu tâm bố trí.
Có thể nói, đây chính là buổi hẹn mà y dụng tâm nhất từ trước đến nay.
Cẩn thận giống như đem đối phương trở thành đối tượng cầu hôn.
Đến phút gần cuối, y còn nhận được điện thoại của mẹ. “Mẹ cảnh cáo mày, lần này còn làm hỏng chuyện thì từ sau để mẹ tự tìm, đến lúc đó thì đừng có kén chọn!”
Đây là câu đe doạ rất có sức mạnh.
Bởi vì Sở Hàm rất rõ ràng gu thẩm mỹ của mẫu thân đại nhân nhà mình.
Thế nhưng, ngày hôm nay y dụng tâm như thế không phải vì cha mẹ y, mà là vì chính bản thân y.
Sở Hàm lái xe đi đón đối phương, lúc người đi ra, y không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Nữ nhân xinh đẹp, dù là lúc nào cũng có thể khiến người khác sáng mắt.
Không liên quan đến yêu hay không, chỉ là con người đối với những thứ đẹp mắt thì luôn muốn đuổi theo.
Sở Hàm rất lịch sự mở cửa xe mời đối phương lên, dọc đường đi, hai người nói không ít chuyện, không nhắc đến công việc, chỉ tán gẫu về sở thích và hứng thú thường ngày.
Sở Hàm mong muốn tối hôm nay sẽ trở thành buổi hẹn hoàn mỹ nhất.
Chí ít là trong những lần y hẹn hò cùng nữ nhân.
“Cảnh sắc nơi này rất tốt”. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nữ thư ký nở nụ cười, dưới ánh nến lại có vẻ đặc biệt ôn nhu.
Sở Hàm gật đầu. “Anh rất thích cảnh sắc nơi này”.
“Bởi vì ở trên cao à?”
“Bởi vì đơn giản”.
Nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ bầu trời đêm và lẻ tẻ vài toà nhà cao tầng, thì dường như không còn thứ gì lọt vào mắt.
“Anh thích thứ đơn giản?”
“Ừ”. Sở Hàm cười cười. “Bởi vì bản thân anh không hiểu mấy thứ phức tạp”.
“Anh làm ở phòng tài vụ, nếu không nói ra thì thực sự không biết anh lại là người như vậy”.
“Thật ra, con số so với con người thì đơn giản hơn nhiều”.
Y tình nguyện đối phó với đống bảng biểu, còn hơn là phải cùng người khác đấu đá.
Đối với những lời này, nữ thư ký rất thông minh cười cười không trả lời. Bữa tối này mọi thứ đều được phối hợp rất tốt, chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, Sở Hàm phát giác người đối diện đã gần hai mươi phút không hề động tới đồ ăn, lúc này mới gọi phục vụ tính tiền.
Không lấy xe ngay, Sở Hàm chủ động đề nghị đi dạo một lát. Thế là dọc theo dãy đèn ven đường, hai người sóng vai cùng đi, bóng dáng cả hai kéo dài dưới mặt đất, thế nhưng không hề có lấy một giao điểm chung.
Vừa mới nhập thu, gió đêm có chút lạnh.
Sở Hàm đi một hồi, liền cởi áo khoác phủ thêm cho đối phương.
“Anh thật sự là người không tệ”.
Nữ thư ký quay đầu nhìn Sở Hàm. “Ở công ty anh đối với người nào cũng giống nhau, tuỳ tuỳ tiện tiện đùa giỡn, nhưng thật ra lại là người rất nghiêm túc”.
Sở Hàm không nói gì, chỉ hơi cười một chút.
Giọng nói bên cạnh rất ôn nhu, mang theo sự tán thưởng không hề che giấu. “Thoạt nhìn thì cứ hi hi ha ha, thực chất lại rất tự tin, cũng rất để ý đến cảm thụ của người khác”.
Sở Hàm cuối cùng cũng nhìn đối phương một cái. “Em nghĩ anh rất để ý đến cảm thụ của người khác?”
“Ừ, rất chú ý”.
Nữ thư ký nói xong câu đó, Sở Hàm nở nụ cười.
Có chút vi diệu.
Nhìn về phía cuối đường sâu hun hút, Sở Hàm miễn cưỡng giơ tay. “Thật ra trước kia anh không hề quan tâm đến cảm giác của người khác”.
Y vừa nói, vừa nghiêng đầu cười. “Trước kia anh từng nghĩ, chuyện của người khác không hề liên quan đến anh, mà chuyện của anh cũng chẳng dính dáng gì tới bọn họ”.
Con người mà, đều phải nỗ lực sống vì mình.
Ông trời cho mình bao nhiêu, mình phải cố gắng bấy nhiêu. Cho nên đối với mọi việc, y đều thích tự thân mình làm, không ỷ lại vào ai, cũng không mong chờ vào bất cứ ai.
Nói khó nghe thì là có chút lạnh lùng….
Ngoại trừ mấy bằng hữu như Nhâm Kiệt, Lý Chu Dương, y đối với bất kỳ người nào khác đều không có nửa phần ý niệm quan tâm.
Đồng nghiệp bên cạnh, nếu không phải vì cần trong công việc thì phỏng chừng y cũng sẽ không nhớ được tên.
Nghe ra được cảm xúc trong lời y nói, nữ thư ký hơi ngập ngừng. “Sau này vì cái gì lại thay đổi?”
“Bởi vì một người bạn”.
Sở Hàm hít sâu một hơi. “Người đó thay đổi rất nhiều thói quen và quan điểm của anh”.
Nếu như y cẩn thận quan sát, sẽ thấy người bên cạnh vì những lời vừa rồi mà hơi do dự, một lát sau mới thử dò xét mở miệng. “Là nữ nhân?”
Thẳng đến khi Sở Hàm lắc đầu. “Là nam nhân”, bầu không khí khẩn trương mới tản đi. Sở Hàm đang chìm đắm trong hồi ức nên không nhận ra bất kỳ biến hoá nào.
Nữ thư ký ở bên cạnh nở nụ cười động nhân, dừng bước, lẳng lặng nhìn Sở Hàm. “Có chút lạnh, anh đưa em về đi”.
Đến khi Sở Hàm quay đầu lại, mới kín đáo nói tiếp. “Sau đó, đến nhà em ngồi chơi một lát….”
Dưới ánh đèn, biểu tình nhìn ra rất rõ ràng.
Có đôi khi, đèn đường cũng là thứ mang lại cảm giác lãng mạn, đặc biệt là ở trên phố như lúc này.
Sở Hàm nhìn người trước mắt, vô luận là về khí chất, điều kiện hay vẻ ngoài đều cực kỳ phù hợp với thưởng thức của y, trên mặt đối phương mang theo ý cười, lời mời khéo léo, thậm chí còn lộ ra một ít chờ mong.
Y theo bản năng cúi người, chậm rãi tiến lại gần.
Không ai nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua là cảm thấy, nếu có thì cũng không nên ở nơi này.
Nữ thư ký nhắm mắt lại.
Ngầm đồng ý chờ đợi.
Thế nhưng, Sở Hàm vừa cúi người, chỉ còn cách đối phương rất gần rất gần, thì đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Cơ hội ngay trong gang tấc.
Y lại vứt bỏ dễ như trở bàn tay.
Khoảng cách gần như vậy, đường cong gương mặt đều nhìn rõ từng nét.
Sở Hàm chắc chắn mình không có chứng vọng tưởng, cũng không bị tâm thần phân liệt, nhưng ở vào tình cảnh này, trước mắt y đều hiện lên gương mặt của Trâu Nhạc.
Cả đoạn đường này, y đã chuyên tâm như thế, tận tâm tận lực an bài tất cả, lại chỉ vì thời khắc này mà thất bại.
Y có chút tự giễu cười cười.
Xấu hổ vén lại mái tóc cho nữ thư ký, y mang theo áy náy nhìn đối phương mở mắt ra, có cả vài phần nghi hoặc.
“Anh đưa em về, cũng muộn rồi”.
Trong nháy mắt, tựa hồ nữ thư ký cũng đã hiểu ra.
Đối phương hơi sửng sốt, sau đó vẫn nở nụ cười hoàn mỹ. “Ừ, đi thôi”.
Lái xe đến dưới lầu, lời mời lúc trước cũng không hề được nhắc lại.
Nữ thư ký đem áo khoác trả cho Sở Hàm, lịch sự nói lời cảm ơn.
Sở Hàm chỉ có thể cười cười, dặn đối phương về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Sở Hàm trầm mặc châm một điếu thuốc, cánh tay gác trên cửa sổ xe.
Có người đã từng nói, y đối với chuyện tình cảm chưa từng thực sự chú tâm, không nói đến nam nhân, ngay cả với nữ nhân y cũng không thể xác định rõ là yêu hay thích.
Cho nên, không nghiêm túc một lần, y không cam lòng.
Dù cho quyết định này có chút hấp tấp, cũng có chút lừa mình dối người, thế nhưng…. Ít nhất…. Y đã từng thử.
Nếu như đây thật sự là một đề bài lựa chọn, tốt xấu gì thì y cũng đã cẩn thận suy nghĩ rồi mới đưa ra đáp án.
Còn hiện tại.
—- Y chỉ muốn tìm Trâu Nhạc nói chuyện.
Ăn diện một chút, tìm một nhà hàng phi thường lãng mạn, dự tính chỗ ngắm cảnh, tất cả phối hợp với đồ ăn, đều được y lưu tâm bố trí.
Có thể nói, đây chính là buổi hẹn mà y dụng tâm nhất từ trước đến nay.
Cẩn thận giống như đem đối phương trở thành đối tượng cầu hôn.
Đến phút gần cuối, y còn nhận được điện thoại của mẹ. “Mẹ cảnh cáo mày, lần này còn làm hỏng chuyện thì từ sau để mẹ tự tìm, đến lúc đó thì đừng có kén chọn!”
Đây là câu đe doạ rất có sức mạnh.
Bởi vì Sở Hàm rất rõ ràng gu thẩm mỹ của mẫu thân đại nhân nhà mình.
Thế nhưng, ngày hôm nay y dụng tâm như thế không phải vì cha mẹ y, mà là vì chính bản thân y.
Sở Hàm lái xe đi đón đối phương, lúc người đi ra, y không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Nữ nhân xinh đẹp, dù là lúc nào cũng có thể khiến người khác sáng mắt.
Không liên quan đến yêu hay không, chỉ là con người đối với những thứ đẹp mắt thì luôn muốn đuổi theo.
Sở Hàm rất lịch sự mở cửa xe mời đối phương lên, dọc đường đi, hai người nói không ít chuyện, không nhắc đến công việc, chỉ tán gẫu về sở thích và hứng thú thường ngày.
Sở Hàm mong muốn tối hôm nay sẽ trở thành buổi hẹn hoàn mỹ nhất.
Chí ít là trong những lần y hẹn hò cùng nữ nhân.
“Cảnh sắc nơi này rất tốt”. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nữ thư ký nở nụ cười, dưới ánh nến lại có vẻ đặc biệt ôn nhu.
Sở Hàm gật đầu. “Anh rất thích cảnh sắc nơi này”.
“Bởi vì ở trên cao à?”
“Bởi vì đơn giản”.
Nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ bầu trời đêm và lẻ tẻ vài toà nhà cao tầng, thì dường như không còn thứ gì lọt vào mắt.
“Anh thích thứ đơn giản?”
“Ừ”. Sở Hàm cười cười. “Bởi vì bản thân anh không hiểu mấy thứ phức tạp”.
“Anh làm ở phòng tài vụ, nếu không nói ra thì thực sự không biết anh lại là người như vậy”.
“Thật ra, con số so với con người thì đơn giản hơn nhiều”.
Y tình nguyện đối phó với đống bảng biểu, còn hơn là phải cùng người khác đấu đá.
Đối với những lời này, nữ thư ký rất thông minh cười cười không trả lời. Bữa tối này mọi thứ đều được phối hợp rất tốt, chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, Sở Hàm phát giác người đối diện đã gần hai mươi phút không hề động tới đồ ăn, lúc này mới gọi phục vụ tính tiền.
Không lấy xe ngay, Sở Hàm chủ động đề nghị đi dạo một lát. Thế là dọc theo dãy đèn ven đường, hai người sóng vai cùng đi, bóng dáng cả hai kéo dài dưới mặt đất, thế nhưng không hề có lấy một giao điểm chung.
Vừa mới nhập thu, gió đêm có chút lạnh.
Sở Hàm đi một hồi, liền cởi áo khoác phủ thêm cho đối phương.
“Anh thật sự là người không tệ”.
Nữ thư ký quay đầu nhìn Sở Hàm. “Ở công ty anh đối với người nào cũng giống nhau, tuỳ tuỳ tiện tiện đùa giỡn, nhưng thật ra lại là người rất nghiêm túc”.
Sở Hàm không nói gì, chỉ hơi cười một chút.
Giọng nói bên cạnh rất ôn nhu, mang theo sự tán thưởng không hề che giấu. “Thoạt nhìn thì cứ hi hi ha ha, thực chất lại rất tự tin, cũng rất để ý đến cảm thụ của người khác”.
Sở Hàm cuối cùng cũng nhìn đối phương một cái. “Em nghĩ anh rất để ý đến cảm thụ của người khác?”
“Ừ, rất chú ý”.
Nữ thư ký nói xong câu đó, Sở Hàm nở nụ cười.
Có chút vi diệu.
Nhìn về phía cuối đường sâu hun hút, Sở Hàm miễn cưỡng giơ tay. “Thật ra trước kia anh không hề quan tâm đến cảm giác của người khác”.
Y vừa nói, vừa nghiêng đầu cười. “Trước kia anh từng nghĩ, chuyện của người khác không hề liên quan đến anh, mà chuyện của anh cũng chẳng dính dáng gì tới bọn họ”.
Con người mà, đều phải nỗ lực sống vì mình.
Ông trời cho mình bao nhiêu, mình phải cố gắng bấy nhiêu. Cho nên đối với mọi việc, y đều thích tự thân mình làm, không ỷ lại vào ai, cũng không mong chờ vào bất cứ ai.
Nói khó nghe thì là có chút lạnh lùng….
Ngoại trừ mấy bằng hữu như Nhâm Kiệt, Lý Chu Dương, y đối với bất kỳ người nào khác đều không có nửa phần ý niệm quan tâm.
Đồng nghiệp bên cạnh, nếu không phải vì cần trong công việc thì phỏng chừng y cũng sẽ không nhớ được tên.
Nghe ra được cảm xúc trong lời y nói, nữ thư ký hơi ngập ngừng. “Sau này vì cái gì lại thay đổi?”
“Bởi vì một người bạn”.
Sở Hàm hít sâu một hơi. “Người đó thay đổi rất nhiều thói quen và quan điểm của anh”.
Nếu như y cẩn thận quan sát, sẽ thấy người bên cạnh vì những lời vừa rồi mà hơi do dự, một lát sau mới thử dò xét mở miệng. “Là nữ nhân?”
Thẳng đến khi Sở Hàm lắc đầu. “Là nam nhân”, bầu không khí khẩn trương mới tản đi. Sở Hàm đang chìm đắm trong hồi ức nên không nhận ra bất kỳ biến hoá nào.
Nữ thư ký ở bên cạnh nở nụ cười động nhân, dừng bước, lẳng lặng nhìn Sở Hàm. “Có chút lạnh, anh đưa em về đi”.
Đến khi Sở Hàm quay đầu lại, mới kín đáo nói tiếp. “Sau đó, đến nhà em ngồi chơi một lát….”
Dưới ánh đèn, biểu tình nhìn ra rất rõ ràng.
Có đôi khi, đèn đường cũng là thứ mang lại cảm giác lãng mạn, đặc biệt là ở trên phố như lúc này.
Sở Hàm nhìn người trước mắt, vô luận là về khí chất, điều kiện hay vẻ ngoài đều cực kỳ phù hợp với thưởng thức của y, trên mặt đối phương mang theo ý cười, lời mời khéo léo, thậm chí còn lộ ra một ít chờ mong.
Y theo bản năng cúi người, chậm rãi tiến lại gần.
Không ai nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua là cảm thấy, nếu có thì cũng không nên ở nơi này.
Nữ thư ký nhắm mắt lại.
Ngầm đồng ý chờ đợi.
Thế nhưng, Sở Hàm vừa cúi người, chỉ còn cách đối phương rất gần rất gần, thì đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Cơ hội ngay trong gang tấc.
Y lại vứt bỏ dễ như trở bàn tay.
Khoảng cách gần như vậy, đường cong gương mặt đều nhìn rõ từng nét.
Sở Hàm chắc chắn mình không có chứng vọng tưởng, cũng không bị tâm thần phân liệt, nhưng ở vào tình cảnh này, trước mắt y đều hiện lên gương mặt của Trâu Nhạc.
Cả đoạn đường này, y đã chuyên tâm như thế, tận tâm tận lực an bài tất cả, lại chỉ vì thời khắc này mà thất bại.
Y có chút tự giễu cười cười.
Xấu hổ vén lại mái tóc cho nữ thư ký, y mang theo áy náy nhìn đối phương mở mắt ra, có cả vài phần nghi hoặc.
“Anh đưa em về, cũng muộn rồi”.
Trong nháy mắt, tựa hồ nữ thư ký cũng đã hiểu ra.
Đối phương hơi sửng sốt, sau đó vẫn nở nụ cười hoàn mỹ. “Ừ, đi thôi”.
Lái xe đến dưới lầu, lời mời lúc trước cũng không hề được nhắc lại.
Nữ thư ký đem áo khoác trả cho Sở Hàm, lịch sự nói lời cảm ơn.
Sở Hàm chỉ có thể cười cười, dặn đối phương về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Sở Hàm trầm mặc châm một điếu thuốc, cánh tay gác trên cửa sổ xe.
Có người đã từng nói, y đối với chuyện tình cảm chưa từng thực sự chú tâm, không nói đến nam nhân, ngay cả với nữ nhân y cũng không thể xác định rõ là yêu hay thích.
Cho nên, không nghiêm túc một lần, y không cam lòng.
Dù cho quyết định này có chút hấp tấp, cũng có chút lừa mình dối người, thế nhưng…. Ít nhất…. Y đã từng thử.
Nếu như đây thật sự là một đề bài lựa chọn, tốt xấu gì thì y cũng đã cẩn thận suy nghĩ rồi mới đưa ra đáp án.
Còn hiện tại.
—- Y chỉ muốn tìm Trâu Nhạc nói chuyện.