Sáng ngày hôm sau, Sở Hàm thật sự không muốn động.
Cả người đều rất đau, so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.
Trâu Nhạc đã tỉnh, đang hút thuốc, tựa ở bên cạnh y, đường nhìn rơi vào khoảng không, có điểm xuất thần.
“Này….” Sở Hàm vừa phát ra một tiếng đã thấy giọng mình rất khàn.
Y cố sức nuốt nước bọt cho thanh cổ họng, sau đó mới kéo Trâu Nhạc một cái, hỏi. “Đang nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ đến cha mẹ cậu”.
Trâu Nhạc rít một hơi thuốc. “Tôi nghĩ ba ngày, xem nên nói với bọn họ thế nào”.
Từ lúc cha mẹ Sở Hàm xuất hiện, hắn vẫn luôn nghĩ phải giải quyết chuyện này ra sao.
Hắn đã hạ quyết tâm, dù cho Sở Hàm đối với hắn chỉ có một chút ít không muốn buông tay, hắn đều sẽ không vứt bỏ đoạn quan hệ này. Nếu như là vì áp lực từ phía cha mẹ Sở Hàm, vậy thì hắn chỉ có thể nghĩ cách giải quyết phần áp lực ấy.
Sở Hàm có chút ngoài ý muốn, y nhích người một cái, kết quả đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Vậy anh nghĩ ra phải nói thế nào chưa?”
“Vẫn chưa”.
Trâu Nhạc trả lời rất thẳng thắn.
“Tôi còn tưởng anh nghĩ được biện pháp nào tốt”.
“Đó là cha mẹ cậu, tôi không nghĩ ra lời giải thích tốt nhất”.
Bởi vì quan tâm, cho nên mới bận tâm.
Lúc Trâu Nhạc cùng người nhà mình ngả bài, hắn cũng không có mất công mất sức đi suy tính như vậy.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen làm chủ cuộc sống của mình.
Dù cho người nhà phản đối, hắn vẫn sẽ kiên trì.
Nhưng Sở Hàm không giống hắn.
Hắn không thể cứ thế tới nhà bên cạnh, trực tiếp nói với cha mẹ y. “Con trai hai người đã bị cháu bẻ cong rồi, đời này cũng đừng mong mỏi có thể sinh cháu cho hai người”.
Đối với Sở Hàm, hắn có thể cường thế dẫn dắt y từng bước một.
Đối với cha mẹ y, hắn lại có chút bất lực.
Dù sao, tình cảm của bọn họ không nên trở thành con dao làm tổn thương cha mẹ y, mà Sở Hàm cũng sẽ không chấp nhận điều ấy.
Trâu Nhạc thẳng thắn như vậy, thật ra lại khiến biểu tình Sở Hàm nhu hoà đi rất nhiều. Y thở ra một hơi, nửa nằm nửa dựa. “Cha mẹ tôi đúng là xui xẻo, nuôi không một đứa con trai lớn đến thế này, cuối cùng lại thành gay”.
Lời này có chút ít châm biếm.
Trâu Nhạc không lên tiếng.
Nghe vào tai thì chẳng thoải mái gì, nhưng hắn biết hiện tại Sở Hàm cần chút thời gian để phát tiết áp lực.
Rất lâu sau đó, hai người đều không nói chuyện.
Sở Hàm hỏi xin Trâu Nhạc một điếu thuốc, hút xong lại xin tiếp, mãi đến khi trong phòng ngủ đã sặc sụa khói thuốc, hai người mới dừng lại. Sở Hàm chật vật từ trên giường đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.
“Nghĩ xong rồi?”
Trâu Nhạc nhìn bóng lưng y.
“Nếu đã như vậy rồi, trốn tránh cũng không phải biện pháp, tôi đi nói chuyện với bọn họ”. Y nói xong, Trâu Nhạc cũng muốn đi cùng. “Tôi đi với cậu”.
Thế nhưng Sở Hàm chỉ quay đầu nhìn hắn. “Đó là cha mẹ tôi, nên là tôi tự mình nói”.
“Tuy rằng trong nước không chấp nhận, nhưng từ góc độ hôn nhân mà nói, đó cũng là cha mẹ tôi”.
Trâu Nhạc nhướn mày.
Sở Hàm hơi cười. “Cứ cho là nói từ góc độ hôn nhân, thì anh cũng chưa đủ tư cách để gọi họ là ba mẹ, chờ đến lúc bọn họ chấp nhận anh đi đã rồi hãy mơ đến việc cướp vị trí của tôi”.
Sở Hàm chật vật mặc xong quần, sắc mặt đều trắng bệch.
Trâu Nhạc cũng đứng dậy, ở bên cạnh y không nói gì.
“Nói sao thì tôi cũng phải cho họ một lời giải thích rõ ràng, nếu kéo cả anh vào, chỉ khiến họ càng cảm thấy khó chịu đựng. Tôi không thể lôi kéo anh đi kích động người nhà tôi, anh ở đây chờ đi, khi nào xong tôi sẽ gọi điện cho anh”.
Nói xong, y cầm lấy áo sơ mi mặc vào, bởi vì phần eo đau dữ dội, mặc xong một bên cánh tay y đã có chút chịu không nổi. Trâu Nhạc giúp y mặc nốt tay áo còn lại, thay y cài từng chiếc cúc áo vào.
“Cho dù không giải quyết được cũng phải gọi cho tôi”.
Động tác cài cúc áo của hắn rất chậm. “Cậu là bị tôi bẻ cong, xét về mặt đạo đức, tôi phải có trách nhiệm”.
“Ngưng ảo tưởng đi!”
Sở Hàm liếc hắn một cái. “Nếu không phải tôi muốn cong, thì anh có bẻ nữa cũng chỉ khiến tôi gãy làm đôi thôi”.
Y chưa từng có ý nghĩ đổ phần trách nhiệm này lên đầu Trâu Nhạc.
Giống như ngay từ đầu đối phương đã nói, y không phải không có cơ hội cự tuyệt.
Thậm chí cho đến đêm qua, y vẫn có quyền lựa chọn.
Có lẽ nên nói là, cho tới lúc này y vẫn có thể chọn lại.
Chỉ là, khó có khi y suy nghĩ rõ ràng như thế, rốt cuộc bản thân y muốn gì, và muốn tin tưởng vào điều gì.
Trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ như thế, có thể gặp được Trâu Nhạc, kỳ thật Sở Hàm cảm thấy hài lòng nhiều hơn là áp lực.
Trước khi rời đi, Sở Hàm lại hỏi Trâu Nhạc một điếu thuốc.
“Chờ điện thoại đi”.
Y cười một cái, sau đó tiêu sái đóng cửa lại, bóng lưng có chút cứng ngắc đi về căn nhà bên cạnh.
Từ thư phòng nhà Trâu Nhạc có thể thấy được tình huống bên phòng khách nhà Sở Hàm.
Không biết có phải Sở Hàm cố ý hay không, lúc nói chuyện lại chọn chỗ lọt đúng tầm mắt của Trâu Nhạc.
Không nghe được nội dung cụ thể, nhưng quá trình thì nhìn thấy rõ ràng.
Lúc mới đầu còn vui vẻ, trong nháy mắt bỗng trở nên hoá đá.
Sau đó là bùng nổ trách mắng, hoài nghi. Sở Hàm từ đầu đến cuối đều chịu nhịn đối mặt với cha mẹ không có cách nào lượng giải. Mà khi y nói ra cái tên Trâu Nhạc, cha mẹ y không hẹn mà gặp, cùng lúc nhìn qua hướng nhà Trâu Nhạc.
Vừa lúc cùng Trâu Nhạc mặt đối mặt.
Trâu Nhạc không nhúc nhích.
Hắn để mặc đối phương nhìn mình, sau đó cha Sở Hàm liền đem đồ đạc trên bàn trà ném thẳng về phía cửa sổ phòng khách.
Trâu Nhạc nhìn đường vân thuỷ tinh trước mắt bắt đầu vỡ vụn.
Cảm giác đáy lòng cũng như bị xé rách.
Đợi đến khi những mảnh vỡ thuỷ tinh khiến hắn không còn nhìn rõ được cảnh tượng phía bên kia, hắn mới rời khỏi thư phòng.
Ngồi ở sofa phòng khách mở TV.
Nếu Sở Hàm muốn tự mình giải quyết chuyện trong nhà, hắn sẽ không nhúng tay vào.
Chỉ là mùi vị chờ đợi này rất khó chịu.
Sau đó hắn nhịn không được, đến tủ lạnh cầm rượu ra uống, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại của hắn vẫn im lìm, sắc trời đã tối dần.
Chai rỗng trên bàn trà mỗi lúc một nhiều.
Trâu Nhạc lại cảm giác mình càng uống càng thanh tỉnh.
Đến gần mười hai giờ đêm, điện thoại của hắn mới khẽ rung.
Là Sở Hàm nhắn tin.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Ngày mai tiếp tục.
Thế nhưng cỗ bực dọc vẫn luẩn quẩn trong lòng Trâu Nhạc đã được xoa dịu đi không ít.
Hắn đến thư phòng, nhìn về phía đối diện, phòng khách đã tắt đèn.
Hắn biết bầu không khí trong đó chắc chắn không thoải mái gì, biểu hiện yên tĩnh không có nghĩa là thiên hạ thái bình.
Nhưng Sở Hàm vẫn đang cố gắng.
Đối với hắn mà nói, như vậy đã là đủ rồi.
Cả người đều rất đau, so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.
Trâu Nhạc đã tỉnh, đang hút thuốc, tựa ở bên cạnh y, đường nhìn rơi vào khoảng không, có điểm xuất thần.
“Này….” Sở Hàm vừa phát ra một tiếng đã thấy giọng mình rất khàn.
Y cố sức nuốt nước bọt cho thanh cổ họng, sau đó mới kéo Trâu Nhạc một cái, hỏi. “Đang nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ đến cha mẹ cậu”.
Trâu Nhạc rít một hơi thuốc. “Tôi nghĩ ba ngày, xem nên nói với bọn họ thế nào”.
Từ lúc cha mẹ Sở Hàm xuất hiện, hắn vẫn luôn nghĩ phải giải quyết chuyện này ra sao.
Hắn đã hạ quyết tâm, dù cho Sở Hàm đối với hắn chỉ có một chút ít không muốn buông tay, hắn đều sẽ không vứt bỏ đoạn quan hệ này. Nếu như là vì áp lực từ phía cha mẹ Sở Hàm, vậy thì hắn chỉ có thể nghĩ cách giải quyết phần áp lực ấy.
Sở Hàm có chút ngoài ý muốn, y nhích người một cái, kết quả đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Vậy anh nghĩ ra phải nói thế nào chưa?”
“Vẫn chưa”.
Trâu Nhạc trả lời rất thẳng thắn.
“Tôi còn tưởng anh nghĩ được biện pháp nào tốt”.
“Đó là cha mẹ cậu, tôi không nghĩ ra lời giải thích tốt nhất”.
Bởi vì quan tâm, cho nên mới bận tâm.
Lúc Trâu Nhạc cùng người nhà mình ngả bài, hắn cũng không có mất công mất sức đi suy tính như vậy.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen làm chủ cuộc sống của mình.
Dù cho người nhà phản đối, hắn vẫn sẽ kiên trì.
Nhưng Sở Hàm không giống hắn.
Hắn không thể cứ thế tới nhà bên cạnh, trực tiếp nói với cha mẹ y. “Con trai hai người đã bị cháu bẻ cong rồi, đời này cũng đừng mong mỏi có thể sinh cháu cho hai người”.
Đối với Sở Hàm, hắn có thể cường thế dẫn dắt y từng bước một.
Đối với cha mẹ y, hắn lại có chút bất lực.
Dù sao, tình cảm của bọn họ không nên trở thành con dao làm tổn thương cha mẹ y, mà Sở Hàm cũng sẽ không chấp nhận điều ấy.
Trâu Nhạc thẳng thắn như vậy, thật ra lại khiến biểu tình Sở Hàm nhu hoà đi rất nhiều. Y thở ra một hơi, nửa nằm nửa dựa. “Cha mẹ tôi đúng là xui xẻo, nuôi không một đứa con trai lớn đến thế này, cuối cùng lại thành gay”.
Lời này có chút ít châm biếm.
Trâu Nhạc không lên tiếng.
Nghe vào tai thì chẳng thoải mái gì, nhưng hắn biết hiện tại Sở Hàm cần chút thời gian để phát tiết áp lực.
Rất lâu sau đó, hai người đều không nói chuyện.
Sở Hàm hỏi xin Trâu Nhạc một điếu thuốc, hút xong lại xin tiếp, mãi đến khi trong phòng ngủ đã sặc sụa khói thuốc, hai người mới dừng lại. Sở Hàm chật vật từ trên giường đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.
“Nghĩ xong rồi?”
Trâu Nhạc nhìn bóng lưng y.
“Nếu đã như vậy rồi, trốn tránh cũng không phải biện pháp, tôi đi nói chuyện với bọn họ”. Y nói xong, Trâu Nhạc cũng muốn đi cùng. “Tôi đi với cậu”.
Thế nhưng Sở Hàm chỉ quay đầu nhìn hắn. “Đó là cha mẹ tôi, nên là tôi tự mình nói”.
“Tuy rằng trong nước không chấp nhận, nhưng từ góc độ hôn nhân mà nói, đó cũng là cha mẹ tôi”.
Trâu Nhạc nhướn mày.
Sở Hàm hơi cười. “Cứ cho là nói từ góc độ hôn nhân, thì anh cũng chưa đủ tư cách để gọi họ là ba mẹ, chờ đến lúc bọn họ chấp nhận anh đi đã rồi hãy mơ đến việc cướp vị trí của tôi”.
Sở Hàm chật vật mặc xong quần, sắc mặt đều trắng bệch.
Trâu Nhạc cũng đứng dậy, ở bên cạnh y không nói gì.
“Nói sao thì tôi cũng phải cho họ một lời giải thích rõ ràng, nếu kéo cả anh vào, chỉ khiến họ càng cảm thấy khó chịu đựng. Tôi không thể lôi kéo anh đi kích động người nhà tôi, anh ở đây chờ đi, khi nào xong tôi sẽ gọi điện cho anh”.
Nói xong, y cầm lấy áo sơ mi mặc vào, bởi vì phần eo đau dữ dội, mặc xong một bên cánh tay y đã có chút chịu không nổi. Trâu Nhạc giúp y mặc nốt tay áo còn lại, thay y cài từng chiếc cúc áo vào.
“Cho dù không giải quyết được cũng phải gọi cho tôi”.
Động tác cài cúc áo của hắn rất chậm. “Cậu là bị tôi bẻ cong, xét về mặt đạo đức, tôi phải có trách nhiệm”.
“Ngưng ảo tưởng đi!”
Sở Hàm liếc hắn một cái. “Nếu không phải tôi muốn cong, thì anh có bẻ nữa cũng chỉ khiến tôi gãy làm đôi thôi”.
Y chưa từng có ý nghĩ đổ phần trách nhiệm này lên đầu Trâu Nhạc.
Giống như ngay từ đầu đối phương đã nói, y không phải không có cơ hội cự tuyệt.
Thậm chí cho đến đêm qua, y vẫn có quyền lựa chọn.
Có lẽ nên nói là, cho tới lúc này y vẫn có thể chọn lại.
Chỉ là, khó có khi y suy nghĩ rõ ràng như thế, rốt cuộc bản thân y muốn gì, và muốn tin tưởng vào điều gì.
Trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ như thế, có thể gặp được Trâu Nhạc, kỳ thật Sở Hàm cảm thấy hài lòng nhiều hơn là áp lực.
Trước khi rời đi, Sở Hàm lại hỏi Trâu Nhạc một điếu thuốc.
“Chờ điện thoại đi”.
Y cười một cái, sau đó tiêu sái đóng cửa lại, bóng lưng có chút cứng ngắc đi về căn nhà bên cạnh.
Từ thư phòng nhà Trâu Nhạc có thể thấy được tình huống bên phòng khách nhà Sở Hàm.
Không biết có phải Sở Hàm cố ý hay không, lúc nói chuyện lại chọn chỗ lọt đúng tầm mắt của Trâu Nhạc.
Không nghe được nội dung cụ thể, nhưng quá trình thì nhìn thấy rõ ràng.
Lúc mới đầu còn vui vẻ, trong nháy mắt bỗng trở nên hoá đá.
Sau đó là bùng nổ trách mắng, hoài nghi. Sở Hàm từ đầu đến cuối đều chịu nhịn đối mặt với cha mẹ không có cách nào lượng giải. Mà khi y nói ra cái tên Trâu Nhạc, cha mẹ y không hẹn mà gặp, cùng lúc nhìn qua hướng nhà Trâu Nhạc.
Vừa lúc cùng Trâu Nhạc mặt đối mặt.
Trâu Nhạc không nhúc nhích.
Hắn để mặc đối phương nhìn mình, sau đó cha Sở Hàm liền đem đồ đạc trên bàn trà ném thẳng về phía cửa sổ phòng khách.
Trâu Nhạc nhìn đường vân thuỷ tinh trước mắt bắt đầu vỡ vụn.
Cảm giác đáy lòng cũng như bị xé rách.
Đợi đến khi những mảnh vỡ thuỷ tinh khiến hắn không còn nhìn rõ được cảnh tượng phía bên kia, hắn mới rời khỏi thư phòng.
Ngồi ở sofa phòng khách mở TV.
Nếu Sở Hàm muốn tự mình giải quyết chuyện trong nhà, hắn sẽ không nhúng tay vào.
Chỉ là mùi vị chờ đợi này rất khó chịu.
Sau đó hắn nhịn không được, đến tủ lạnh cầm rượu ra uống, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại của hắn vẫn im lìm, sắc trời đã tối dần.
Chai rỗng trên bàn trà mỗi lúc một nhiều.
Trâu Nhạc lại cảm giác mình càng uống càng thanh tỉnh.
Đến gần mười hai giờ đêm, điện thoại của hắn mới khẽ rung.
Là Sở Hàm nhắn tin.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Ngày mai tiếp tục.
Thế nhưng cỗ bực dọc vẫn luẩn quẩn trong lòng Trâu Nhạc đã được xoa dịu đi không ít.
Hắn đến thư phòng, nhìn về phía đối diện, phòng khách đã tắt đèn.
Hắn biết bầu không khí trong đó chắc chắn không thoải mái gì, biểu hiện yên tĩnh không có nghĩa là thiên hạ thái bình.
Nhưng Sở Hàm vẫn đang cố gắng.
Đối với hắn mà nói, như vậy đã là đủ rồi.