Là một tên đàn ông độc thân điển hình chốn đô thị, số lần Sở Hàm tự mình nấu cơm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc thấy đói thì trong tay toàn đang bận dở công việc, chờ đến lúc làm xong thì gần như đã chẳng còn cảm giác đói nữa.
Xuống dưới lầu tuỳ tiện tìm chỗ ăn tạm, nếu quán cơm quán mỳ đều đã đóng cửa, chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh đến lấp đầy bụng.
Sở Hàm cũng không tính là trạch, chỉ là thực sự rất lười nhác đi chiếu cố chính mình.
Cho nên, thấy Trâu Nhạc mỗi ngày đều sớm tối làm cơm như vậy, Sở Hàm cảm thấy rất quái dị.
Hơn nữa, đồ ăn mà hắn làm còn cực kỳ phong phú.
Không phải tuỳ tuỳ tiện tiện, mà là tận tâm tận lực làm ra thức ăn.
Đến lần thứ tư trong một tuần ăn cơm tối ở nhà, Sở Hàm rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trâu Nhạc ở đối diện, tầm mắt đánh giá chạy lên chạy xuống trên người hắn.
Người bị nhìn cũng không có phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung như thường.
Sở Hàm không nhẫn được nữa, mở miệng đánh vỡ trầm mặc. “Anh là đầu bếp à?”
Trâu Nhạc nhướng mày. “Cậu cảm thấy tôi giống sao?”
“Không giống”. Sở Hàm rất phối hợp lắc lắc đầu. “Một chút cũng không giống”.
Tuy rằng y cũng rất khó nói bộ dáng đầu bếp là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người như Trâu Nhạc.
Nam nhân đối diện cười cười. “Chính cậu cũng nói là không phải rồi, còn hỏi tôi làm gì?”
Sở Hàm nhìn thoáng qua một bàn đồ ăn đầy màu sắc. “Tôi vẫn nghĩ chỉ có đầu bếp mới thích tự mình nấu ăn như vậy”.
“Cậu sai rồi”. Trâu Nhạc dùng đũa gõ nhẹ vào cái đĩa thức ăn gần mình nhất. “Đầu bếp mới là người không thích nấu ăn nhất”.
“Làm cho mình ăn là một chuyện, làm cho người khác ăn lại là chuyện khác. Khi ngày nào cậu cũng phải làm cơm cho người khác ăn, cậu cũng sẽ muốn có người đến hầu hạ mình, chứ không phải về nhà rồi lại tự mình nấu cơm nuôi mình”.
Trâu Nhạc nói xong, mỉm cười một cái.
Sở Hàm nghe vậy cũng lắc đầu. “Thỉnh thoảng còn có thể, chứ ngày nào cũng làm tôi cảm thấy cực kỳ phiền phức”.
“Ngay cả ăn cũng thấy phiền, cuộc sống của cậu không phải là ngay cả một chút theo đuổi cũng không có đấy chứ?”
“Tôi thà tốn thời gian gọi đồ ăn bên ngoài còn hơn là tự đi nấu. Theo đuổi cuộc sống có rất nhiều cách, nếu có nhiều thời gian tôi tình nguyện đi ngủ nhiều hơn một chút”.
Mỗi người có một cách sống, Sở Hàm cảm thấy như Trâu Nhạc cũng tốt, mà chính mình cũng không sai.
Mới quen Sở Hàm, rất nhiều người sẽ cảm thấy người này có điểm vi diệu, nói theo lời Lý Chu Dương thì là, không thể biết được giây tiếp theo y sẽ nảy sinh tà tính gì.
Không để ý đến nhận xét của người khác, không phản ứng với thái độ của người qua đường, khen y y nhận, mắng y y thấy chẳng có việc gì.
Nếu nói Nhâm Kiệt là kiểu người khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, thì tính cách Sở Hàm lại làm cho người ta thấy rất không thoải mái.
Trâu Nhạc nghe xong lời Sở Hàm nói thì gật gật đầu, thuận miệng nói tiếp một câu. “Vậy sau này đến bữa tối cứ gọi điện về gọi món đi”.
“Ha ha”. Sở Hàm thực thông minh không tiếp tục vấn đề này.
Hai người trầm mặc ăn xong một bữa cơm, chờ Trâu Nhạc thu dọn bát đĩa xong, hắn ôm máy tính gọi Sở Hàm đến phòng khách.
“Qua đây một chút, cho cậu xem cái này”.
Sở Hàm đi qua, Trâu Nhạc đưa cho y một tờ giấy.
Bên trên viết rõ ràng mấy chữ to.
‘Những điều khách trọ cần biết’.
Sở Hàm nhìn lướt qua tờ giấy, lại nhìn Trâu Nhạc đứng bên cạnh. “Cái gì thế này?”
Không phải y không biết chữ, chủ yếu là nội dung trong đó khiến cho y thấy quá khó hiểu.
Trâu Nhạc ngược lại rất tự nhiên, bình tĩnh tiếp nhận tờ giấy trong tay Sở Hàm, bắt đầu đọc. “Cửa phòng tắm và WC nếu thấy khép thì phải gõ cửa, đi tắm phải chốt cửa, quần áo đem giặt phải bỏ riêng, không về ăn tối phải gọi điện báo trước nửa tiếng, đồ trong tủ lạnh có thể ăn nhưng không được lãng phí, dùng xong cái gì phải để lại đúng chỗ đó, không được ngủ trên sofa, không được vứt dép lê bừa bãi, tắm xong phải lau khô tóc mới được đi ra, không được….”
Hắn đọc được một nửa, lông mày Sở Hàm đã giật như điên.
“Đây là cái gì?”
“Nghe không hiểu?” Trâu Nhạc có điểm bất ngờ. “Nếu không tôi dịch ra tiếng anh đọc lại cho cậu nghe?”
Sở Hàm cảm thấy lông mày của mình sắp giật méo cả mặt rồi, y cầm lại tờ giấy kia, vừa nhìn vừa lắc đầu. “Tôi nói này đại ca, anh có nhiều quy định như vậy hả? Phải viết kín cả tờ giấy thế này?”
Cứ như coi y là con chó nuôi trong nhà, ăn cơm đi WC đều phải đúng lúc đúng chỗ.
“Cái này gọi là vừa tiện cho cậu, vừa tiện cho tôi”. Vỗ vỗ vai Sở Hàm, trước khi đi Trâu Nhạc còn bỏ lại một câu. “Nhớ dán lên cửa, làm sai sẽ có xử phạt”.
Xử phạt?
Phạt đứng hay phạt tiền?
Sở Hàm càng ngày càng cảm thấy tên Trâu Nhạc này quá quỷ dị, mỗi ngày đều nhốt mình trong thư phòng, tâm trạng khi tốt khi xấu không nói, nhìn thì như không so đo chuyện gì, thế mà bây giờ lại ném cho y mấy cái quy định quỷ quái này.
Lý Chu Dương nói tính cách y động kinh đúng là chưa trải chuyện đời, cái tên Trâu Nhạc này mới xứng đáng với biệt hiệu ấy.
Buổi tối, Sở Hàm theo thường lệ đi trông coi việc sửa chữa nhà, giữa lúc đó Lý Chu Dương có gọi tới một lần, hỏi xem có cần cậu ta qua giúp không, bị Sở Hàm xin miễn.
Nhìn tình hình này, cậu ta có qua cũng chẳng giúp được gì.
Trong lúc nhàm chán, Sở Hàm gọi điện về nhà, là mẹ y nghe máy, có điểm bất ngờ vì y gọi vào lúc này, cứ hỏi xem có phải y đã xảy ra chuyện gì không.
“Con trai gọi về sao cứ nhất định phải là có chuyện không may, chẳng lẽ mẹ không nhớ con sao?”
“Mày còn dám nói, chỉ có ngày lễ tết đặc biệt mày mới gọi về, nói hai ba câu đơn giản rồi cúp máy luôn. Hôm nay chẳng phải ngày gì lại tự dưng gọi về, còn trách mẹ nghĩ nhiều à!”
Sở mụ mụ phẫn nộ, một hơi đem cả những chuyện trước kia ra tính sổ.
Sở Hàm bây giờ đã sâu sắc cảm nhận được mình đúng là tự chui đầu vào rọ, không dám cúp máy chỉ có thế đứng nghe tiếp, mãi đến khi đối phương lảm nhảm đủ rồi, chốt lại một câu. “Tóm lại lễ mừng năm mới mày mang người yêu về cho mẹ!”
Sau đó dứt khoát cúp máy.
“Tìm người yêu?” Sở Hàm nhịn không được lắc đầu cười khổ. “Mình đúng là vội vàng đi tìm chết….”
Kết quả y vừa mới xong mấy lời này, phía sau đột nhiên có người tới tiếp một câu. “Tìm chết? Chết thế nào?”
Sở Hàm vội quay đầu, liền thấy Trâu Nhạc bưng café đứng ngay sau y.
Thái độ rất bình tĩnh, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Sở Hàm theo bản năng lui về sau vài bước. “Mẹ! Sao anh đến mà không có chút tiếng động gì thế?”
“Thấy cậu đang nghe điện thoại nên không gọi”.
Trâu Nhạc một chút áp lực cũng không có, thực tự nhiên khoát tay áo, sau đó đem café đưa cho Sở Hàm. “Mới pha, thử xem”.
Hắn tới là để đưa café cho Sở Hàm.
Ý thức được điểm ấy, Sở Hàm nghẹn một bụng cuối cùng cũng không nói ra được, y nhận lấy tách café uống một ngụm, hương vị nồng đậm lập tức lan ra toàn thân.
“Không tồi”. Sở Hàm thành thật gật đầu, tay nghề đúng là không tệ chút nào.
Thấy y hài lòng, Trâu Nhạc cũng gật đầu mỉm cười, tựa vào cạnh cửa, câu được câu không cùng Sở Hàm nói chuyện. Về phần vừa rồi hắn có nghe lẻn được điện thoại hay không, bằng công phu của một tách café, Sở Hàm đã sớm quên không còn sót một mảnh rồi.
Lúc thấy đói thì trong tay toàn đang bận dở công việc, chờ đến lúc làm xong thì gần như đã chẳng còn cảm giác đói nữa.
Xuống dưới lầu tuỳ tiện tìm chỗ ăn tạm, nếu quán cơm quán mỳ đều đã đóng cửa, chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh đến lấp đầy bụng.
Sở Hàm cũng không tính là trạch, chỉ là thực sự rất lười nhác đi chiếu cố chính mình.
Cho nên, thấy Trâu Nhạc mỗi ngày đều sớm tối làm cơm như vậy, Sở Hàm cảm thấy rất quái dị.
Hơn nữa, đồ ăn mà hắn làm còn cực kỳ phong phú.
Không phải tuỳ tuỳ tiện tiện, mà là tận tâm tận lực làm ra thức ăn.
Đến lần thứ tư trong một tuần ăn cơm tối ở nhà, Sở Hàm rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trâu Nhạc ở đối diện, tầm mắt đánh giá chạy lên chạy xuống trên người hắn.
Người bị nhìn cũng không có phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung như thường.
Sở Hàm không nhẫn được nữa, mở miệng đánh vỡ trầm mặc. “Anh là đầu bếp à?”
Trâu Nhạc nhướng mày. “Cậu cảm thấy tôi giống sao?”
“Không giống”. Sở Hàm rất phối hợp lắc lắc đầu. “Một chút cũng không giống”.
Tuy rằng y cũng rất khó nói bộ dáng đầu bếp là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người như Trâu Nhạc.
Nam nhân đối diện cười cười. “Chính cậu cũng nói là không phải rồi, còn hỏi tôi làm gì?”
Sở Hàm nhìn thoáng qua một bàn đồ ăn đầy màu sắc. “Tôi vẫn nghĩ chỉ có đầu bếp mới thích tự mình nấu ăn như vậy”.
“Cậu sai rồi”. Trâu Nhạc dùng đũa gõ nhẹ vào cái đĩa thức ăn gần mình nhất. “Đầu bếp mới là người không thích nấu ăn nhất”.
“Làm cho mình ăn là một chuyện, làm cho người khác ăn lại là chuyện khác. Khi ngày nào cậu cũng phải làm cơm cho người khác ăn, cậu cũng sẽ muốn có người đến hầu hạ mình, chứ không phải về nhà rồi lại tự mình nấu cơm nuôi mình”.
Trâu Nhạc nói xong, mỉm cười một cái.
Sở Hàm nghe vậy cũng lắc đầu. “Thỉnh thoảng còn có thể, chứ ngày nào cũng làm tôi cảm thấy cực kỳ phiền phức”.
“Ngay cả ăn cũng thấy phiền, cuộc sống của cậu không phải là ngay cả một chút theo đuổi cũng không có đấy chứ?”
“Tôi thà tốn thời gian gọi đồ ăn bên ngoài còn hơn là tự đi nấu. Theo đuổi cuộc sống có rất nhiều cách, nếu có nhiều thời gian tôi tình nguyện đi ngủ nhiều hơn một chút”.
Mỗi người có một cách sống, Sở Hàm cảm thấy như Trâu Nhạc cũng tốt, mà chính mình cũng không sai.
Mới quen Sở Hàm, rất nhiều người sẽ cảm thấy người này có điểm vi diệu, nói theo lời Lý Chu Dương thì là, không thể biết được giây tiếp theo y sẽ nảy sinh tà tính gì.
Không để ý đến nhận xét của người khác, không phản ứng với thái độ của người qua đường, khen y y nhận, mắng y y thấy chẳng có việc gì.
Nếu nói Nhâm Kiệt là kiểu người khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, thì tính cách Sở Hàm lại làm cho người ta thấy rất không thoải mái.
Trâu Nhạc nghe xong lời Sở Hàm nói thì gật gật đầu, thuận miệng nói tiếp một câu. “Vậy sau này đến bữa tối cứ gọi điện về gọi món đi”.
“Ha ha”. Sở Hàm thực thông minh không tiếp tục vấn đề này.
Hai người trầm mặc ăn xong một bữa cơm, chờ Trâu Nhạc thu dọn bát đĩa xong, hắn ôm máy tính gọi Sở Hàm đến phòng khách.
“Qua đây một chút, cho cậu xem cái này”.
Sở Hàm đi qua, Trâu Nhạc đưa cho y một tờ giấy.
Bên trên viết rõ ràng mấy chữ to.
‘Những điều khách trọ cần biết’.
Sở Hàm nhìn lướt qua tờ giấy, lại nhìn Trâu Nhạc đứng bên cạnh. “Cái gì thế này?”
Không phải y không biết chữ, chủ yếu là nội dung trong đó khiến cho y thấy quá khó hiểu.
Trâu Nhạc ngược lại rất tự nhiên, bình tĩnh tiếp nhận tờ giấy trong tay Sở Hàm, bắt đầu đọc. “Cửa phòng tắm và WC nếu thấy khép thì phải gõ cửa, đi tắm phải chốt cửa, quần áo đem giặt phải bỏ riêng, không về ăn tối phải gọi điện báo trước nửa tiếng, đồ trong tủ lạnh có thể ăn nhưng không được lãng phí, dùng xong cái gì phải để lại đúng chỗ đó, không được ngủ trên sofa, không được vứt dép lê bừa bãi, tắm xong phải lau khô tóc mới được đi ra, không được….”
Hắn đọc được một nửa, lông mày Sở Hàm đã giật như điên.
“Đây là cái gì?”
“Nghe không hiểu?” Trâu Nhạc có điểm bất ngờ. “Nếu không tôi dịch ra tiếng anh đọc lại cho cậu nghe?”
Sở Hàm cảm thấy lông mày của mình sắp giật méo cả mặt rồi, y cầm lại tờ giấy kia, vừa nhìn vừa lắc đầu. “Tôi nói này đại ca, anh có nhiều quy định như vậy hả? Phải viết kín cả tờ giấy thế này?”
Cứ như coi y là con chó nuôi trong nhà, ăn cơm đi WC đều phải đúng lúc đúng chỗ.
“Cái này gọi là vừa tiện cho cậu, vừa tiện cho tôi”. Vỗ vỗ vai Sở Hàm, trước khi đi Trâu Nhạc còn bỏ lại một câu. “Nhớ dán lên cửa, làm sai sẽ có xử phạt”.
Xử phạt?
Phạt đứng hay phạt tiền?
Sở Hàm càng ngày càng cảm thấy tên Trâu Nhạc này quá quỷ dị, mỗi ngày đều nhốt mình trong thư phòng, tâm trạng khi tốt khi xấu không nói, nhìn thì như không so đo chuyện gì, thế mà bây giờ lại ném cho y mấy cái quy định quỷ quái này.
Lý Chu Dương nói tính cách y động kinh đúng là chưa trải chuyện đời, cái tên Trâu Nhạc này mới xứng đáng với biệt hiệu ấy.
Buổi tối, Sở Hàm theo thường lệ đi trông coi việc sửa chữa nhà, giữa lúc đó Lý Chu Dương có gọi tới một lần, hỏi xem có cần cậu ta qua giúp không, bị Sở Hàm xin miễn.
Nhìn tình hình này, cậu ta có qua cũng chẳng giúp được gì.
Trong lúc nhàm chán, Sở Hàm gọi điện về nhà, là mẹ y nghe máy, có điểm bất ngờ vì y gọi vào lúc này, cứ hỏi xem có phải y đã xảy ra chuyện gì không.
“Con trai gọi về sao cứ nhất định phải là có chuyện không may, chẳng lẽ mẹ không nhớ con sao?”
“Mày còn dám nói, chỉ có ngày lễ tết đặc biệt mày mới gọi về, nói hai ba câu đơn giản rồi cúp máy luôn. Hôm nay chẳng phải ngày gì lại tự dưng gọi về, còn trách mẹ nghĩ nhiều à!”
Sở mụ mụ phẫn nộ, một hơi đem cả những chuyện trước kia ra tính sổ.
Sở Hàm bây giờ đã sâu sắc cảm nhận được mình đúng là tự chui đầu vào rọ, không dám cúp máy chỉ có thế đứng nghe tiếp, mãi đến khi đối phương lảm nhảm đủ rồi, chốt lại một câu. “Tóm lại lễ mừng năm mới mày mang người yêu về cho mẹ!”
Sau đó dứt khoát cúp máy.
“Tìm người yêu?” Sở Hàm nhịn không được lắc đầu cười khổ. “Mình đúng là vội vàng đi tìm chết….”
Kết quả y vừa mới xong mấy lời này, phía sau đột nhiên có người tới tiếp một câu. “Tìm chết? Chết thế nào?”
Sở Hàm vội quay đầu, liền thấy Trâu Nhạc bưng café đứng ngay sau y.
Thái độ rất bình tĩnh, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Sở Hàm theo bản năng lui về sau vài bước. “Mẹ! Sao anh đến mà không có chút tiếng động gì thế?”
“Thấy cậu đang nghe điện thoại nên không gọi”.
Trâu Nhạc một chút áp lực cũng không có, thực tự nhiên khoát tay áo, sau đó đem café đưa cho Sở Hàm. “Mới pha, thử xem”.
Hắn tới là để đưa café cho Sở Hàm.
Ý thức được điểm ấy, Sở Hàm nghẹn một bụng cuối cùng cũng không nói ra được, y nhận lấy tách café uống một ngụm, hương vị nồng đậm lập tức lan ra toàn thân.
“Không tồi”. Sở Hàm thành thật gật đầu, tay nghề đúng là không tệ chút nào.
Thấy y hài lòng, Trâu Nhạc cũng gật đầu mỉm cười, tựa vào cạnh cửa, câu được câu không cùng Sở Hàm nói chuyện. Về phần vừa rồi hắn có nghe lẻn được điện thoại hay không, bằng công phu của một tách café, Sở Hàm đã sớm quên không còn sót một mảnh rồi.