Sở Hàm phải ở lại họp đến chín giờ.
Chờ đến lúc y về tới nhà đã là chín rưỡi tối.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trâu Nhạc đứng ở hành lang, tựa vào cửa nhà y, đang xem nhóm công nhân cạy sàn nhà.
Thấy y đã về, hắn nhướn nhướn mi. “Sao về muộn vậy?”
“Họp”.
Giải thích đơn giản một câu, Sở Hàm đứng ở cửa nhìn thoáng qua, phần tháo dỡ đã gần hết, tốc độ rất nhanh.
Trong tay Trâu Nhạc còn cầm một tách café, hắn uống một ngụm rồi mới nói lại tình huống với Sở Hàm. “Lúc bọn họ tới cậu còn chưa về, tôi có hỏi qua, bọn họ nói hôm nay lát lại sàn nhà nên tôi để bọn họ vào làm trước, khoá cửa là do bên bất động sản mở”.
Bởi vì lúc trước từng có lần bên bất động sản tới kiểm tra hiện trường để tiến hành chi trả bảo hiểm, cho nên Sở Hàm có để lại cho mấy người bên đó một chiếc chìa khoá dự phòng.
Phòng ngừa lúc y không có ở nhà mà bọn họ lại muốn đến kiểm tra tiếp.
Kỳ thật Sở Hàm cảm thấy có chỗ nào đó không được thích hợp, nhưng nhất thời lại nói không ra. Y đứng yên lặng trong chốc lát, Trâu Nhạc ở bên cạnh bảo. “Đồ ăn tôi để trong nhà bếp, cậu chịu khó hâm nóng lại một chút, bên này tôi trông giúp cậu”.
Nói xong hắn còn đẩy Sở Hàm một cái. Sở Hàm không còn biện pháp, chỉ có thể trở về nhà Trâu Nhạc trước, y họp đến bây giờ đã có chút đói bụng, tuỳ tiện ăn hai ba miếng đã hết sạch thức ăn.
Đem chén đĩa dọn rửa sạch sẽ, lúc Sở Hàm đi ra, Trâu Nhạc tựa hồ vẫn duy trì y nguyên tư thế lúc trước không hề động.
Nhìn sườn mặt của vị hàng xóm này, tâm tình Sở Hàm có điểm vi diệu.
Một lát sau, Sở Hàm mới mở miệng. “Tôi xuống dưới lầu mua ít đồ”.
Trâu Nhạc lúc này mới quay đầu lại, gật gật, không nói gì.
Sở Hàm xuống siêu thị dưới lầu mua ít bia, thuận tiện mua thêm hai bao thuốc lá.
Y đi rất nhanh, lúc trở về, Trâu Nhạc thấy y cầm một túi đầy bia thì không khỏi nhíu mày. “Cậu thích uống thứ này?”
Sở Hàm lấy ra một lon bia, mở nắp rồi trực tiếp đổ thẳng vào miệng, một lon đưa cho Trâu Nhạc ý bảo hắn cùng uống, nhưng đối phương không nhận lấy, Sở Hàm uống được hai ngụm, tựa vào bức tường đối diện Trâu Nhạc, nói. “Cũng không phải là thích, chỉ là hôm nay muốn uống thôi”.
“Tâm tình không tốt?”
“Coi như vậy đi”. Sở Hàm tựa vào cạnh cửa, lại ngửa đầu uống tiếp, bia lạnh có thể giảm bớt áp lực phiền muộn trong lòng y lúc này. Y nhìn Trâu Nhạc ở đối diện. “Tối nay, cảm ơn anh”.
“Khách sáo thế làm gì?” Trâu Nhạc uống một ngụm café. “Công việc gặp khó khăn?”
Nếu vì chuyện nhà bị cháy mà buồn bực, Sở Hàm sẽ không chờ nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mới phát tác. Nam nhân buồn phiền không phải vì công việc thì là vì nữ nhân, mà theo quan sát của Trâu Nhạc, Sở Hàm không phải là loại người thứ hai.
Sở khách trọ đối với câu hỏi của Trâu Nhạc thì chỉ cười cười, thẳng đến khi uống xong một lon bia rồi, y thuận tay ném vỏ vào thùng rác phía trước hành lang. “Khi nào anh có thời gian thì đem tiền thuê nhà với tiền phí các thứ ghi ra đi, tôi sẽ trả cho anh”.
Lúc trước y có đề cập qua một lần, nhưng Trâu Nhạc giống như không thèm để ý.
“Tôi đem khách phòng cho cậu ở nhờ, không cần tiền thuê nhà gì hết, không cần là không cần”.
Đối với vấn đề này, thái độ của Trâu Nhạc rất tuỳ ý.
Nhưng Sở Hàm lại kiên trì ngoài ý muốn. “Vẫn là cho một con số đi”.
Lần này đổi thành Trâu Nhạc không trả lời.
Hắn mỉm cười uống café, thông minh không tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Chuyện xin lỗi, đến cuối cùng Sở Hàm vẫn phải đi.
Chuyện này người biết cũng không nhiều lắm, trong công ty cũng chẳng có mấy người hiểu rõ nguyên do, thậm chí việc Sở Hàm đi xin lỗi là mời Hoàng Dĩ Nhân đi ăn riêng một bữa, y cũng không nói với ai, kể cả Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt.
Ban đêm, y cùng Trâu Nhạc uống rất nhiều rượu.
Không phải bia, mà là hai chai hồng tửu. Hai người ngồi ở ban công, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Lúc đầu là một mình Sở Hàm ngồi uống rượu giải sầu, Trâu Nhạc từ thư phòng đi ra thấy được, thuận tay cầm theo một chai rượu nữa.
Tầm nhìn từ ban công rất tốt, xung quanh không có nhà cao tầng, có thể rõ ràng quan sát được bầu trời đầy sao.
Tửu lượng Sở Hàm ở vào mức bình thường, uống hơn nửa chai ý thức của y đã không còn rõ ràng lắm. “Kỳ thật tôi uống rượu đế, cũng được lắm…. Sao mỗi lần uống phải thứ này, lại đặc biệt dễ say”.
Y lảo đảo tựa vào lan can, cảm thấy từng đợt choáng váng quay cuồng.
Trâu Nhạc khẽ cười. “Chắc là vấn đề thể chất”. Nói xong hắn tiến lại gần Sở Hàm. “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cậu phiền muộn như vậy?”
Sở Hàm không phải là người khó đoán.
Cảm xúc đều viết hết trên mặt, y có cao hứng hay không đều không thể lừa được ai.
Tuy rằng y đã cố gắng không đem công việc dính vào cuộc sống thường ngày, nhưng Trâu Nhạc cũng không phải kẻ ngốc.
Đột nhiên bị người ta lại gần như vậy, Sở Hàm có điểm không thoải mái.
Y lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “…. Không…. Không có việc gì….”
Vừa dứt lời, Trâu Nhạc đã không hề báo trước mà nắm lấy cằm Sở Hàm, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt hắn. “Sở Hàm, cùng một vấn đề, hỏi đến lần thứ hai đã là kiên nhẫn cuối cùng của tôi”.
Ngữ khí không hề uể oải như bình thường.
Mơ hồ mang theo sự cảnh cáo nồng đậm.
Nếu hiện tại Sở Hàm thanh tỉnh, thấy Trâu Nhạc như vậy có lẽ sẽ bị doạ chết. Hơn nữa tư thế hiện giờ của hai người thật phi thường không tự nhiên.
Nhưng lúc này, ý thức Sở Hàm đang rất mơ hồ.
Y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Trâu Nhạc lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, không có biện pháp đi xác định vị trí chính xác của hắn.
Cồn, không quen với nó thì sẽ bị nó khống chế mọi giác quan, cảm thấy cái gì cũng lâng lâng không chân thật.
Cho nên khi phát hiện mình có cố thế nào cũng không thoát được Trâu Nhạc, Sở Hàm cũng lười đi chuốc khổ. Y tựa vào cạnh tường, để mặc Trâu Nhạc nhìn mình từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi đem chuyện xảy ra ở công ty kể lại.
Mang theo rất nhiều oán trách.
Mới đầu, Sở Hàm vẫn còn lắp ba lắp bắp, càng về sau ngữ khí lại càng mạnh mẽ, bất mãn bị đè dưới đáy lòng một khi đã tìm được chỗ phát tiết thì cũng sẽ không khống chế được mà xả hết ra. Sở Hàm nói xong lời cuối còn có chút phẫn nộ. “Cứ nhớ tới cái mặt tên Hoàng Dĩ Nhân kia là tôi lại bực mình! Mẹ nó, sau này có cơ hội ông đây nhất định phải….”
Lời thề phía sau còn chưa nói xong, đột nhiên có một cơn gió thổi tới.
Sở Hàm ném chai rượu trên tay đi, tham lam tiến về phía trước. “……… Mát quá!”
Đề tài đột nhiên thay đổi, ngay cả Trâu Nhạc cũng theo không kịp.
Hắn đứng ở bên cạnh, có điểm kinh ngạc nhìn Sở Hàm nghiêng nghiêng ngả ngả tựa vào lan can, vẻ mặt thích thú tận hưởng gió đêm thổi tới, bởi vì uống rượu nên sắc mặt đỏ hồng, loáng thoáng ẩn hiện dưới ánh đèn ban công nhàn nhạt….
Sở Hàm này quả nhiên rất thú vị….
Nghĩ trong lòng như vậy, Trâu Nhạc lại tiếp tục uống rượu.
Tầm mắt suồng sã vẫn chạy trên người Sở Hàm, mang theo cảm giác áp bách và dục vọng không chút nào che giấu. Người nào đó uống say ý thức đã không còn rõ ràng, áo sơ mi cởi ra hơn phân nửa, tầm mắt vừa lướt qua liền có thể thấy được lồng ngực hơi đỏ lên, trên mặt treo vài phần ý cười, cả người tựa vào lan can, cái tay thi thoảng vung qua vung lại.
Trâu Nhạc cảm thấy đây đúng là một cảnh tượng đẹp mắt!
Nhưng hắn nhìn thì nhìn vậy, còn cái gì cũng không làm.
Uống xong chai rượu của mình, Trâu Nhạc đem máy tính từ thư phòng ra ban công, một bên thưởng thức bộ dáng mê man khi say rượu của Sở Hàm, một bên tiếp tục công việc của mình.
Chờ đến lúc y về tới nhà đã là chín rưỡi tối.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trâu Nhạc đứng ở hành lang, tựa vào cửa nhà y, đang xem nhóm công nhân cạy sàn nhà.
Thấy y đã về, hắn nhướn nhướn mi. “Sao về muộn vậy?”
“Họp”.
Giải thích đơn giản một câu, Sở Hàm đứng ở cửa nhìn thoáng qua, phần tháo dỡ đã gần hết, tốc độ rất nhanh.
Trong tay Trâu Nhạc còn cầm một tách café, hắn uống một ngụm rồi mới nói lại tình huống với Sở Hàm. “Lúc bọn họ tới cậu còn chưa về, tôi có hỏi qua, bọn họ nói hôm nay lát lại sàn nhà nên tôi để bọn họ vào làm trước, khoá cửa là do bên bất động sản mở”.
Bởi vì lúc trước từng có lần bên bất động sản tới kiểm tra hiện trường để tiến hành chi trả bảo hiểm, cho nên Sở Hàm có để lại cho mấy người bên đó một chiếc chìa khoá dự phòng.
Phòng ngừa lúc y không có ở nhà mà bọn họ lại muốn đến kiểm tra tiếp.
Kỳ thật Sở Hàm cảm thấy có chỗ nào đó không được thích hợp, nhưng nhất thời lại nói không ra. Y đứng yên lặng trong chốc lát, Trâu Nhạc ở bên cạnh bảo. “Đồ ăn tôi để trong nhà bếp, cậu chịu khó hâm nóng lại một chút, bên này tôi trông giúp cậu”.
Nói xong hắn còn đẩy Sở Hàm một cái. Sở Hàm không còn biện pháp, chỉ có thể trở về nhà Trâu Nhạc trước, y họp đến bây giờ đã có chút đói bụng, tuỳ tiện ăn hai ba miếng đã hết sạch thức ăn.
Đem chén đĩa dọn rửa sạch sẽ, lúc Sở Hàm đi ra, Trâu Nhạc tựa hồ vẫn duy trì y nguyên tư thế lúc trước không hề động.
Nhìn sườn mặt của vị hàng xóm này, tâm tình Sở Hàm có điểm vi diệu.
Một lát sau, Sở Hàm mới mở miệng. “Tôi xuống dưới lầu mua ít đồ”.
Trâu Nhạc lúc này mới quay đầu lại, gật gật, không nói gì.
Sở Hàm xuống siêu thị dưới lầu mua ít bia, thuận tiện mua thêm hai bao thuốc lá.
Y đi rất nhanh, lúc trở về, Trâu Nhạc thấy y cầm một túi đầy bia thì không khỏi nhíu mày. “Cậu thích uống thứ này?”
Sở Hàm lấy ra một lon bia, mở nắp rồi trực tiếp đổ thẳng vào miệng, một lon đưa cho Trâu Nhạc ý bảo hắn cùng uống, nhưng đối phương không nhận lấy, Sở Hàm uống được hai ngụm, tựa vào bức tường đối diện Trâu Nhạc, nói. “Cũng không phải là thích, chỉ là hôm nay muốn uống thôi”.
“Tâm tình không tốt?”
“Coi như vậy đi”. Sở Hàm tựa vào cạnh cửa, lại ngửa đầu uống tiếp, bia lạnh có thể giảm bớt áp lực phiền muộn trong lòng y lúc này. Y nhìn Trâu Nhạc ở đối diện. “Tối nay, cảm ơn anh”.
“Khách sáo thế làm gì?” Trâu Nhạc uống một ngụm café. “Công việc gặp khó khăn?”
Nếu vì chuyện nhà bị cháy mà buồn bực, Sở Hàm sẽ không chờ nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mới phát tác. Nam nhân buồn phiền không phải vì công việc thì là vì nữ nhân, mà theo quan sát của Trâu Nhạc, Sở Hàm không phải là loại người thứ hai.
Sở khách trọ đối với câu hỏi của Trâu Nhạc thì chỉ cười cười, thẳng đến khi uống xong một lon bia rồi, y thuận tay ném vỏ vào thùng rác phía trước hành lang. “Khi nào anh có thời gian thì đem tiền thuê nhà với tiền phí các thứ ghi ra đi, tôi sẽ trả cho anh”.
Lúc trước y có đề cập qua một lần, nhưng Trâu Nhạc giống như không thèm để ý.
“Tôi đem khách phòng cho cậu ở nhờ, không cần tiền thuê nhà gì hết, không cần là không cần”.
Đối với vấn đề này, thái độ của Trâu Nhạc rất tuỳ ý.
Nhưng Sở Hàm lại kiên trì ngoài ý muốn. “Vẫn là cho một con số đi”.
Lần này đổi thành Trâu Nhạc không trả lời.
Hắn mỉm cười uống café, thông minh không tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Chuyện xin lỗi, đến cuối cùng Sở Hàm vẫn phải đi.
Chuyện này người biết cũng không nhiều lắm, trong công ty cũng chẳng có mấy người hiểu rõ nguyên do, thậm chí việc Sở Hàm đi xin lỗi là mời Hoàng Dĩ Nhân đi ăn riêng một bữa, y cũng không nói với ai, kể cả Lý Chu Dương và Nhâm Kiệt.
Ban đêm, y cùng Trâu Nhạc uống rất nhiều rượu.
Không phải bia, mà là hai chai hồng tửu. Hai người ngồi ở ban công, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Lúc đầu là một mình Sở Hàm ngồi uống rượu giải sầu, Trâu Nhạc từ thư phòng đi ra thấy được, thuận tay cầm theo một chai rượu nữa.
Tầm nhìn từ ban công rất tốt, xung quanh không có nhà cao tầng, có thể rõ ràng quan sát được bầu trời đầy sao.
Tửu lượng Sở Hàm ở vào mức bình thường, uống hơn nửa chai ý thức của y đã không còn rõ ràng lắm. “Kỳ thật tôi uống rượu đế, cũng được lắm…. Sao mỗi lần uống phải thứ này, lại đặc biệt dễ say”.
Y lảo đảo tựa vào lan can, cảm thấy từng đợt choáng váng quay cuồng.
Trâu Nhạc khẽ cười. “Chắc là vấn đề thể chất”. Nói xong hắn tiến lại gần Sở Hàm. “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cậu phiền muộn như vậy?”
Sở Hàm không phải là người khó đoán.
Cảm xúc đều viết hết trên mặt, y có cao hứng hay không đều không thể lừa được ai.
Tuy rằng y đã cố gắng không đem công việc dính vào cuộc sống thường ngày, nhưng Trâu Nhạc cũng không phải kẻ ngốc.
Đột nhiên bị người ta lại gần như vậy, Sở Hàm có điểm không thoải mái.
Y lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “…. Không…. Không có việc gì….”
Vừa dứt lời, Trâu Nhạc đã không hề báo trước mà nắm lấy cằm Sở Hàm, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt hắn. “Sở Hàm, cùng một vấn đề, hỏi đến lần thứ hai đã là kiên nhẫn cuối cùng của tôi”.
Ngữ khí không hề uể oải như bình thường.
Mơ hồ mang theo sự cảnh cáo nồng đậm.
Nếu hiện tại Sở Hàm thanh tỉnh, thấy Trâu Nhạc như vậy có lẽ sẽ bị doạ chết. Hơn nữa tư thế hiện giờ của hai người thật phi thường không tự nhiên.
Nhưng lúc này, ý thức Sở Hàm đang rất mơ hồ.
Y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Trâu Nhạc lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, không có biện pháp đi xác định vị trí chính xác của hắn.
Cồn, không quen với nó thì sẽ bị nó khống chế mọi giác quan, cảm thấy cái gì cũng lâng lâng không chân thật.
Cho nên khi phát hiện mình có cố thế nào cũng không thoát được Trâu Nhạc, Sở Hàm cũng lười đi chuốc khổ. Y tựa vào cạnh tường, để mặc Trâu Nhạc nhìn mình từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi đem chuyện xảy ra ở công ty kể lại.
Mang theo rất nhiều oán trách.
Mới đầu, Sở Hàm vẫn còn lắp ba lắp bắp, càng về sau ngữ khí lại càng mạnh mẽ, bất mãn bị đè dưới đáy lòng một khi đã tìm được chỗ phát tiết thì cũng sẽ không khống chế được mà xả hết ra. Sở Hàm nói xong lời cuối còn có chút phẫn nộ. “Cứ nhớ tới cái mặt tên Hoàng Dĩ Nhân kia là tôi lại bực mình! Mẹ nó, sau này có cơ hội ông đây nhất định phải….”
Lời thề phía sau còn chưa nói xong, đột nhiên có một cơn gió thổi tới.
Sở Hàm ném chai rượu trên tay đi, tham lam tiến về phía trước. “……… Mát quá!”
Đề tài đột nhiên thay đổi, ngay cả Trâu Nhạc cũng theo không kịp.
Hắn đứng ở bên cạnh, có điểm kinh ngạc nhìn Sở Hàm nghiêng nghiêng ngả ngả tựa vào lan can, vẻ mặt thích thú tận hưởng gió đêm thổi tới, bởi vì uống rượu nên sắc mặt đỏ hồng, loáng thoáng ẩn hiện dưới ánh đèn ban công nhàn nhạt….
Sở Hàm này quả nhiên rất thú vị….
Nghĩ trong lòng như vậy, Trâu Nhạc lại tiếp tục uống rượu.
Tầm mắt suồng sã vẫn chạy trên người Sở Hàm, mang theo cảm giác áp bách và dục vọng không chút nào che giấu. Người nào đó uống say ý thức đã không còn rõ ràng, áo sơ mi cởi ra hơn phân nửa, tầm mắt vừa lướt qua liền có thể thấy được lồng ngực hơi đỏ lên, trên mặt treo vài phần ý cười, cả người tựa vào lan can, cái tay thi thoảng vung qua vung lại.
Trâu Nhạc cảm thấy đây đúng là một cảnh tượng đẹp mắt!
Nhưng hắn nhìn thì nhìn vậy, còn cái gì cũng không làm.
Uống xong chai rượu của mình, Trâu Nhạc đem máy tính từ thư phòng ra ban công, một bên thưởng thức bộ dáng mê man khi say rượu của Sở Hàm, một bên tiếp tục công việc của mình.