Tiểu Nguyên đang ăn sáng, nhìn trong nhóm nói chuyện phiếm ầm ĩ, đối diện Mạc Bạch nhìn Lục Chẩm Thu hỏi: "Lục tiểu thư đối với bữa sáng ở đây có hài lòng không?"
Lục Chẩm Thu ngẩn ra, sau đó nói: "Rất tốt, khá phong phú."
Mạc Bạch gật đầu, giọng nói của Tiểu Nguyên hạ thấp hỏi Lục Chẩm Thu: "Thu Thu, cô và Mạc tổng rất quen thuộc sao?"
Lục Chẩm Thu lắc đầu, ở bên tai cô nhẹ giọng trả lời: "Không có, thời điểm ký hợp đồng chỉ gặp qua hai lần."
Nhưng thái độ của Mạc Bạch đối với nàng rất kỳ quái, lúc mới ký hợp đồng, cũng chỉ là thần sắc bình thường, hiện tại cư nhiên muốn chủ động dẫn nàng đến công ty, Lục Chẩm Thu cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Tiểu Nguyên hiểu được: "Cho nên trước đó cô và Mạc tổng cũng chưa từng tiếp xúc qua?"
"Đương nhiên là không." Lục Chẩm Thu cười, ánh mắt trong trẻo: "Trước đây tôi cũng không biết Mạc tổng."
Tiểu Nguyên nhịn xuống, đem lời nói trong nhóm nuốt trở về, đó là một nhóm nhỏ, bên trong chỉ có vài người, đều quen biết nhau, chỉ cần có người nói ra, trên cơ bản có thể đoán được là ai, cô và Lục Chẩm Thu đến cùng chẳng qua chỉ mới quen biết, không đáng vì nàng trở thành tội nhân, nhưng cô vẫn nhắc nhở: "Vậy cô nhớ chú ý, giữ khoảng cách một chút."
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Được, cám ơn."
Tiểu Nguyên trầm mặc hai giây, cúi đầu tiếp tục ăn sáng, chờ đến khi Lục Chẩm Thu theo Mạc Bạch rời đi, hai người khác tiến đến bên cạnh cô: "Tiểu Nguyên, cô vừa rồi có nghe được chuyện gì không?"
"Hai người đó có phải là loại quan hệ kia không? Này cũng quá trắng trợn, nghe nói Mạc tổng đã có lão bà."
"Uầy, nhà nào chẳng có hoa dại, hơn nữa tôi nói thật, giá trị nhan sắc của Lục Chẩm Thu đứng top đầu ở Mục giải trí Tam Thủy, kẻ ngốc mới không động tâm."
"Đừng nói đâu xa, một cô gái như tôi nhìn thấy cô ấy còn đỏ mặt, hắc hắc."
Tiểu Nguyên biết hai người này thích tán gẫu bát quái, dễ dàng nghe gió thành mưa, cho nên nói: "Cô ấy và Mạc tổng không thân."
"Hả?" Cô gái áo đỏ nhíu mày: "Thật hay giả, không thân sao?"
"Có phải ở trước mặt cô mới giả bộ không thân không?"
Tiểu Nguyên lắc đầu, tuy rằng cô không tính là gặp qua vô số người, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Mạc Bạch cùng Lục Chẩm Thu căn bản không có gian tình, bất quá thái độ của Mạc Bạch đối với Lục Chẩm Thu, quả thật có chút kỳ quái, nhưng không phải loại kỳ quái như mọi người vẫn nghĩ, càng giống như —— tôn kính nàng?
Dù sao tuyệt đối không giống như lời đồn.
Hai cô gái nhíu mày: "Không đúng, Lộc Ngôn nói với tôi tối qua cô ấy không trở về."
Những thứ khác có thể là tin đồn bát quái, nhưng nếu không trở về phòng, vậy tính chất liền sẽ thay đổi, không về phòng thì sẽ đi đâu? Mọi người đều biết rõ.
Tiểu Nguyên vừa rồi cũng không hỏi chuyện tối qua Lục Chẩm Thu có về phòng hay không, cô trầm mặc nói: "Đừng nói lung tung nữa, lát chúng ta cũng đến công ty xem một chút."
Bữa tiệc năm nay được tổ chức tại tổng công ty, có một hội trường rất lớn, Lục Chẩm Thu cầm lời thoại ngồi trên ghế đỏ, nhìn hội trường đã bố trí giống như khuôn mẫu, trên đỉnh đầu đèn thủy tinh cực lớn, sân khấu màu đỏ, hai bên sân khấu có vô số bóng bay, một cái vòm hình hoa, Lục Chẩm Thu chụp hai tấm ảnh gửi cho Cận Thủy Lan.
Cận Thủy Lan vừa dẫn Mao Mao về nhà, nhận được tin nhắn của Lục Chẩm Thu, biểu tình đều lộ vẻ cao hứng: [ Thật sự đẹp, rất mộng ảo. ]
Trong ảnh, góc đứng của nàng rất tốt, ánh đèn chụp rực rỡ, hoa tươi ngũ sắc, quả thật rất đẹp.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Chẩm Thu.
"Đến công ty chưa?" Cận Thủy Lan hỏi, Lục Chẩm Thu ngồi trên ghế trả lời cô: "Ừm, em vừa đến."
Nàng kiềm chế không được: "Khung cảnh thật sự rất đẹp, giống như bữa tiệc của đài truyền hình."
Cận Thủy Lan cười: "Rất thích sao?"
"Thích." Lục Chẩm Thu thanh sắc trong suốt: "Mao Mao hiện tại thế nào?"
Buổi sáng Cận Thủy Lan nói cho nàng biết, Mao Mao ăn không nhiều lắm, đoán chừng là vì nàng rời đi bắt đầu xuất hiện phản ứng, Cận Thủy Lan nói: "Vừa mới uống chút nước, một hồi nếu không ăn tôi sẽ mang nó đến bệnh viện khám."
"Hẳn là không sao." Lục Chẩm Thu nói: "Nó chưa từng sinh bệnh, đường ruột rất tốt, chính là đột nhiên tách ra khỏi em, nên chắc không quen."
Cũng có khả năng.
Cận Thủy Lan sờ đầu Mao Mao nói: "Mở video đi, để cho nó nhìn thấy em."
Lục Chẩm Thu liếc nhìn bốn phía, còn chưa có ai đến, nàng gật đầu: "Được."
Nàng chuyển qua video, Cận Thủy Lan đang ở trong phòng thú cưng, Mao Mao vô lực nằm sấp trên mặt đất, nàng cười khẽ: "Mao Mao."
Mao Mao đột nhiên ngẩng đầu, tìm khắp nơi, thần sắc sốt ruột kia khiến cho chóp mũi của Lục Chẩm Thu chua xót, nàng kêu: "Mao Mao, tao ở đây."
Cận Thủy Lan đem màn hình hướng về phía Mao Mao, Mao Mao tiến lại gần, ô ô kêu lên, không còn tinh thần phấn chấn như trước, có chút uể oải, Lục Chẩm Thu nhìn thấy vô cùng đau lòng, nàng trấn an: "Mao Mao, ngoan ngoãn ăn cơm, chờ tao về nhà được không?"
Âm thanh của nàng nghẹn ngào, ánh mắt đỏ lên, Mao Mao nghe được gâu gâu kêu lên, hơn nửa ngày sau mới được Cận Thủy Lan trấn an xuống, Lục Chẩm Thu cũng không nỡ tắt video, nhưng lục tục có người đến mới cùng Cận Thủy Lan nói: "Vậy em đi diễn tập trước."
Cận Thủy Lan ừm một tiếng: "Buổi trưa nói chuyện."
Lục Chẩm Thu hít sâu, nói: "Được."
Sau khi nàng tắt video liền ngồi ở vị trí, nhìn thấy người lục tục tiến vào, có người quen có người không, mấy người không quen ánh mắt nhìn nàng rất quái dị, Lục Chẩm Thu cúi đầu nhìn bản thân vài lần, mới vào phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo, xem có chỗ nào không đúng hay không.
Mới vào phòng vệ sinh đã có hai người dẫn chương trình không quen biết tiến vào, Lục Chẩm Thu nghĩ đến ánh mắt quái dị của bọn họ theo bản năng đi vào trong phòng, phòng vệ sinh vĩnh viễn là nơi tốt để nghe bát quái, mới vừa vào được vài phút, nàng đã nghe thấy tên mình được nhắc đến.
"Cô nghĩ chuyện của Chẩm Thu cùng Mạc tổng là thật hay giả?"
Mạc tổng? Mạc Bạch? Nàng cùng Mạc Bạch?
Lục Chẩm Thu nghe như vậy đột nhiên nghĩ đến thần sắc do dự của Tiểu Nguyên lúc sáng, liền nhíu mày.bg-ssp-{height:px}
"Ai biết được, dù sao cô ấy đến Tam Thủy chưa tới nửa năm đã được chủ trì hội nghị thường niên, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử."
"Phá lệ có chút nhiều, trước kia người phụ trách mảng của cô ấy, anh Chu, nhớ không? Anh Chu trước kia che chở cho Lộc Ngôn, lập tức bị công ty sa thải, đổi thành người hiện tại."
"Tôi nghe nói đó là do sai lầm trong công việc?"
"Hình như là vậy, lúc đó Lộc Ngôn không phải còn ở trên Weibo nội hàm cô ấy bị cấm livestream sao?"
Lục Chẩm Thu lông mày nhíu chặt, lời đồn này quá mức thái quá, sao lại truyền ra giống như nàng với Mạc tổng có quan hệ với nhau? Nàng bất quá cùng Mạc tổng gặp qua hai lần mà thôi, Lục Chẩm Thu ngồi trên bồn cầu nghe một hồi, vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên nhìn thấy WeChat, do dự một lát vẫn hỏi tối qua nàng có nghỉ ngơi trong phòng hay không, Lục Chẩm Thu lập tức trả lời: "Đương nhiên là nghỉ ngơi trong phòng."
"Tối qua cô không ra ngoài sao?" Tiểu Nguyên cũng muốn ngốc rồi, Lộc Ngôn đã nói trong nhóm, cô cảm thấy loại chuyện này không có khả năng nói dối, nhưng hiện tại thái độ của Lục Chẩm Thu cũng không giống là giả.
Lục Chẩm Thu tức giận: "Tối hôm qua tôi cùng Tiểu Ngư ở trong phòng cậu ấy mở một buổi livestream, xong liền trở về ngủ, ai nói tôi không có về phòng?"
Tiểu Nguyên còn chưa trả lời.
Lục Chẩm Thu đã đoán được.
Khẳng định là Lộc Ngôn!
Nàng không làm Tiểu Nguyên khó xử, dù sao hai người mới quen biết không bao lâu, để cho người ta bởi vì chuyện của mình cùng bạn bè trở mặt thật không tốt, Lục Chẩm Thu cảm ơn Tiểu Nguyên sau đó nghẹn một bụng hoả, ra khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy Lộc Ngôn cũng hít vài hơi thật sâu.
Lộc Ngôn có tiết mục muốn biểu diễn, bên cạnh đã có vài người đứng, Lục Chẩm Thu không xông lên, mà cầm kịch bản ngồi ở một bên, thỉnh thoảng cùng mấy người dẫn chương trình mới quen tán gẫu, thoạt nhìn một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Hôm nay Tiểu Ngư không tới, cho nên bữa trưa Lục Chẩm Thu ăn cùng mấy người mới quen, khẩu vị của nàng không tốt, ăn vài miếng liền trở lại hội trường, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với Cận Thủy Lan.
Cận Thủy Lan vừa gửi toàn bộ bản thảo cho tạp chí, cô thông thường cùng trang web và thực thể đồng thời tiến hành, hiện tại tạp chí đã bắt đầu làm video tuyên truyền.
Buổi sáng Lục Chẩm Thu còn rất cao hứng, giờ nghỉ trưa cũng giống như Mao Mao, uể oải, Cận Thủy Lan hỏi: "Nhớ Mao Mao sao?"
"Nhớ." Lục Chẩm Thu nói: "Đặc biệt nhớ."
Cận Thủy Lan buồn cười: "Còn tôi thì sao?"
Lục Chẩm Thu phản ứng lại, nàng cúi đầu, sườn mặt ửng đỏ: "Cũng nhớ."
"Chắc thuận tiện nhớ Mao Mao nên mới nhớ tôi." Cận Thủy Lan bắt được trọng điểm, Lục Chẩm Thu phản bác: "Đương nhiên không phải."
Cận Thủy Lan nghe thấy âm thanh trong trẻo của nàng, trong lòng thỏa mãn, quay đầu sờ sờ Mao Mao nói: "Hôm nay bắt đầu học thuộc lời thoại đúng không?"
"Bắt đầu rồi." Lục Chẩm Thu nói: "Hợp tác với em là một người dẫn chương trình bên ngoài, trông rất đẹp trai."
Không chỉ đẹp trai, tính tình cũng rất tốt, gặp người liền cười, buổi sáng cùng Lục Chẩm Thu đối thoại cười rất lâu, nhìn chính là rất dễ ở chung, Cận Thủy Lan nghe nàng nói chuyện trầm mặc một lát, Lục Chẩm Thu nghi ngờ: "Sao chị không nói lời nào?"
Ngữ khí của Cận Thủy Lan ôn hòa: "Nghe em nói được rồi."
Lục Chẩm Thu mím môi, nàng rũ mắt xuống: "Có phải em nói nhiều quá không?"
Cận Thủy Lan cười: "Không nhiều lắm."
Cô nói xong lại mở miệng: "Tôi rất thích nghe."
Lục Chẩm Thu sườn mặt khô nóng, sáng rực, nàng đưa tay quạt gió, trước kia nàng cũng rất thích chia sẻ những chuyện này với Đường Nghênh Hạ, nhưng mỗi lần Đường Nghênh Hạ đều nói đang bận, có đôi khi nàng gửi bốn năm tin nhắn, nửa ngày chỉ đợi đến một câu trả lời, dần dà, nàng cảm thấy không thể quá dong dài, cho nên khắc chế tật xấu thích chia sẻ của mình.
Nhưng hiện tại Cận Thủy Lan nói thích.
Cô thích nghe nàng chia sẻ.
Bởi vì một câu nói của Cận Thủy Lan, tâm tình hỏng bét của Lục Chẩm Thu cả buổi sáng đều biến mất, nàng cúi đầu cắn đầu ngón tay, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: "Sao lại không nói lời nào?"
Lục Chẩm Thu nở nụ cười.
Không giải thích được.
Cận Thủy Lan nghe thấy tiếng cười của nàng cũng không hỏi, cười khẽ theo, Lục Chẩm Thu nghe thấy tiếng cười khẽ của cô tâm tình càng sung sướng, giơ điện thoại cười ngây ngô, mặt đỏ bừng trong bóng tối.
Buổi chiều hội trường không có người, Lục Chẩm Thu cùng cộng sự nói xong liền đi tìm Tiểu Ngư ăn cơm tối, lại ở chỗ Tiểu Ngư đến hơn giờ, nàng nhìn điện thoại, nói với Tiểu Ngư: "Vậy tôi về trước."
Tiểu Ngư kinh ngạc: "Sớm vậy sao?"
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Về sớm một chút nghỉ ngơi."
Tiểu Ngư đoán chừng ngày đầu tiên nàng khẳng định mệt chết, nên không ở lâu, lúc Lục Chẩm Thu lên thang máy còn đụng phải người dẫn chương trình có quen biết, đều là cùng một tầng, Lục Chẩm Thu trở lại phòng, nhìn bốn phía, Lộc Ngôn quả nhiên còn chưa trở về, nàng khép cửa lại, vào phòng vệ sinh tẩy trang, qua một thời gian đứng trên ban công nhìn xuống, đèn đuốc sáng trưng, đèn neon lập loè, gần giờ nàng mới lấy đồ ngủ từ trong vali ra, đi tới cửa phòng, đưa tay khóa trái cửa từ bên trong.
Cận Thủy Lan: Lão bà của tôi thật đáng yêu.
Lục Chẩm Thu: QAQ.
( QAQ có nghĩa là biểu tượng cảm xúc, A biểu thị há to miệng, Q ở hai bên là mắt khi chảy nước mắt. Tỏ vẻ muốn khóc, âu sầu, khó chịu.)